Có thể sẽ sống lại trong trái tim đã chết này
Không, cho dù là một bông hoa hi vọng
Vẫn có thể nảy mầm trên con đường của em
Không, cho dù là thuần khiết, ân huệ và ngây thơ
Mê hoặc, oán trách anh vì em
Không, nhóc yêu bé nhỏ, em là như vậy
Thuần khiết, ngây thơ, đẹp mỹ lệ
Anh không biết nên yêu em như thế nào, cũng không dám yêu em.
Nhưng cuối cùng ngày hôm đó anh vẫn đến trước mặt em
Khoảnh khắc ấy cả vũ trụ đều không đáng một xu
Cho dù trong vui vẻ hay khổ đau, anh đều phát hiện
Bàn tay u buồn của anh sẽ nắm lấy tay em
Trái tim đau thương của anh sẽ lắng nghe tiếng lòng em
Ngày hôm ấy bắt đầu một cách hoàn mỹ.
Giang Nguyệt dậy từ sớm chuẩn bị tất cả những đồ dùng cần thiết cho hai người đi chơi ngoài đảo, tay xách đồ, nhảy chân sáo xuống lầu, nhìn thấy Giang Quân lái từ trong nhà để xe ra một chiếc ô tô gần như thường ngày không dùng đến.
“Ý, nhà tư bản như chú hóa ra cũng có lương tâm gớm!” Cô ném đồ đạc vào trong xe, vỗ vỗ tay.
“Người ta mới cưới, chẳng nhẽ chú lại không biết điều, cho người ta nghỉ vài ngày ư?” Giang Quân rất hiếm khi tự lái xe, nhưng Vương Hạo mới cưới vợ đã phải theo anh đi công tác dài ngày rồi, thế nên nhân dịp này cho Vương Hạo nghỉ bù luôn.