Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma Chương 215: Vì trả thù

Editor: Chaosuon

Tạ Thiên Ngưng lúc đầu còn suy nghĩ tới chuyện Ôn Minh, nhưng với sự nhiệt tình, vui vẻ của Đinh Tiểu Nhiên, cô liền không nghĩ ngợi nữa, dồn hết tâm tư vào chuyện kết hôn.

Cô cũng muốn nhanh chóng kết hôn với con khỉ nhỏ, những chuyện khác để sang một bên thì tốt hơn. Chờ đợi cũng đã lâu, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, cô không muốn hạnh phúc trong tầm tay lại biến mất.

"Thiên Ngưng, đi nhanh chút, trước mặt có gian hàng giảm giá kìa. Không đi nhanh là hết đó, nhanh lên nào.” Đinh Tiểu Nhiên kéo Tạ Thiên Ngưng hướng cửa hàng đi nhanh tới, chỉ mong mua được nhiều món đồ giảm giá.

"Giảm giá nhiều thì sao chứ? Nếu như không hợp mà vẫn mua, chẳng phải là phí tiền sao? Cậu đừng đi nhanh thế chứ, mình theo không kịp. Đi chậm lại một chút đi.” Tạ Thiên Ngưng đi giày cao gót, căn bản là không thể đi nhanh nhưng lại bị Đinh Tiểu Nhiên dùng sức kéo đi.

Lúc này, điện thoại trong túi lại kêu lên, cô muốn dừng lại để nghe điện thoại trước: “Tiểu Nhiên, mình có điện thoại, để mình nghe đã.”

"Điện thoại có thể gọi lại sau, giờ chúng ta đi mua đồ đã.” Đinh Tiểu Nhiên không dừng lại, vẫn tiếp tục lôi kéo cô, liều mạng chen vào đám người.

"Ngộ nhỡ là con khỉ nhỏ gọi thì sao? Nếu không nghe, anh ấy lại tưởng mình gặp chuyện gì thì sao? Cậu chen vào trước đi, mình ở ngoài này nghe điện thoại đã.” Tạ Thiên Ngưng không có hứng thú với những món đồ đang bán ở bên trong, thật sự cũng không muốn cùng Tiểu Nhiên chen vào đám đông đó, lúc này chỉ muốn nghe điện thoại bèn dùng sức rút tay ra, đi sang bên cạnh đứng.

"Vậy được rồi, cậu đứng chỗ này chờ mình… vừa lúc nồi cơm điện nhà mình có vấn đề, mình đi mua một cái mới đã, chờ mình đó.” Đinh Tiểu Nhiên vừa chen vào đám đông, vừa dặn dò Thiên Ngưng chờ mình, không bao lâu liền mất hút bên trong.

Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ mà lắc đầu, đứng ở bên cạnh, dựa vào rào chắn, sau đó lấy điện thoại di động ra, thấy là Tạ Chính Phong gọi tới, nhưng đã cúp máy rồi. Cô vừa định nhấn nút gọi lại thì có một người đàn ông ăn mặc thời trang dừng lại trước mặt cô, đeo kính đen, dáng vẻ có chút lưu manh, chào hỏi cô: “Tiểu thư, cô đi dạo phố một mình sao? Có muốn tôi đi cùng không?”

Dư Tử Cường anh tuấn xuất hiện trước mặt TạThiên Ngưng, có ý đồ dùng “nam nhân kế” định quyến rũ cô.

Tạ Thiên Ngưng quan sát anh ta một chút, nhìn anh ta khoảng chừng 25 tuổi, vì vậy coi anh ta như em trai mà đối đãi: “Em trai à, một mình đi dạo phố rất nguy hiểm, mau về nhà đi.”

"Tôi, em trai, tôi…tôi mà là em trai sao?” Lời này khiến Dư Tử Cường thấy thật là đả kích, gỡ kính ra, muốn tranh cãi với cô.

Chàng trai hai mươi lăm tuổi không thể gọi là em trai sao? Hơn nữa nhìn cậu ta cũng rất “man”, có dáng vẻ của một người đàn ông, cùng “em trai” quả thật là hơi chênh lệch.

"Dáng vẻ có chút không giống, nhưng lời vừa nói ra, cái tính trẻ con cũng lộ ra rồi kìa, giống đứa trẻ đang giận lẫy vậy. Được rồi, mặc kệ cậu có phải em trai không, nếu cậu định câu mỹ nữ, xin mời đi chỗ khác tìm, đừng làm phiền tôi.” Cô bày ra bộ dáng chị hai, không muốn dây dưa với cậu ta.

"Tôi lại chỉ muốn câu em thôi." Mục tiêu của anh ta là cô, như vậy liền bỏ đi chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

"Chị đây sắp kết hôn rồi, hơn nữa lại rất yêu chồng, cho nên đừng lãng phí thời gian và sức lực với chị làm gì. Lầu dưới có rất nhiều mỹ nữ đó, nhất định là thích một anh chàng đẹp trai như cậu, Cậu đi tìm họ đi.”

"Tôi không đi, tôi muốn là cô.”

Cô cũng chỉ đáp lại: “Tôi sắp kết hôn rồi. Tôi cũng không muốn cùng dạo phố với người lạ, cậu đi tìm người khác đi.”

"Cô chỉ là mới chuẩn bị kết hôn, cũng không phải kết hôn rồi. Trước khi cô kết hôn, tôi vẫn có cơ hội mà, đúng không?”

Tạ Thiên Ngưng vốn là muốn nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng đối phương lại quấn lấy không đi, nói thế nào cũng không rời, khiến cô có chút bất đắc dĩ. Vì vậy quyết định không để ý tới cậu ta: “Cậu không đi, tôi đi. Thế là được rồi.”

Dư Tử Cường không để cô đi, ngăn cô lại, mang theo một chút tự luyến cùng tự tin nói: “Không thể, cô nhẫn tâm cự tuyệt người đàn ông ưu tú như tôi theo đuổi sao?”

Cậu ta cho tới giờ chưa từng chủ động tới gần phụ nữ mà toàn là phụ nữ tự ngã vào lòng cậu ta. Nếu không phải muốn trả thù Lâm Thư Nhu, cậu ta cũng không muốn tới gần cô gái này.

Chỉ là tiếp xúc mới phát hiện ra cô lại là một cô gái thú vị, không bị vẻ ngoài của cậu mê hoặc chút nào.

Nghe những lời này, Tạ Thiên Ngưng muốn nhịn cười cũng không được, đả kích hắn, "Em trai à, chồng tương lai của chị so với em ưu tú hơn mấy trăm lần luôn đó. Chị chắc chắn trên đời này chẳng có ai tốt hơn anh ấy đâu. Thôi được rồi, mặc kệ người nào ưu tú, người thực lòng có tình cảm mới là ưu tú nhất. Tôi biết, cậu không phải là thật sự thích tôi, chỉ là nhàm chán nên muốn tìm niềm vui thôi, nhưng dùng tình cảm để tìm vui như vậy là không tốt. Tôi đi cùng bạn tới đây, không phải một mình. Cho nên cậu không cần giúp đâu, đi tìm người khác đi.”

"Nhưng tôi đúng là muốn tìm cô, muốn đi dạo phố với cô. Hôm nay cô muốn mua gì cũng được, đắt cũng không sao.” Dư Tử Cường đeo kính lên, bộ dáng hào phóng rộng rãi, song trong lòng vẫn đang nghĩ tới câu nói vừa rồi của cô.

Người đối xử với mình thật lòng, mới là người tốt nhất. Lời này nghe thật sự là có đạo lý.

Chỉ tiếc cậu ta đối với cô không có tình cảm, chỉ là vì trả thù.

Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ mà lắc đầu, không muốn nói nhảm cùng cậu ta nữa, coi cậu ta như người điên. Đúng lúc Tiểu Nhiên quay ra, để cô lấy cớ rời đi: “Tiểu Nhiên, xong chưa?”

Đinh Tiểu Nhiên khuôn mặt đau khổ, oán thán: “Không được, bị người khác mua hết rồi, mình chẳng mua được gì cả.”

"Chỉ là nồi cơm điện thôi mà, chúng ta đến chỗ khác mua là được rồi. Đi thôi.”

"Cũng chỉ có thể làm vậy thôi, đi nào."

"Ừ."

Hai người vừa mới định đi, lập tức lại có người cản đường.

Dư Tử Cường không để cho Tạ Thiên Ngưng đi, kể cả Đinh Tiểu Nhiên cũng ngăn lại, tiếp tục quyến rũ họ, "Hai cô gái đi dạo phố chắc chắn sẽ có nguy hiểm, bên cạnh phải có người bảo vệ mới được. Không bằng để tôi làm Hộ Hoa Sứ Giả cho hai người đi, thuận tiện làm ví tiền của hai cô luôn."

Đinh Tiểu Nhiên nhìn chàng trai anh tuấn trước mắt trước mắt, lúc đầu còn có chút hoa si, nghe lời nói lưu manh của anh ta, lập tức mặt biến sắc, tức giận dò hỏi: “Thiên Ngưng, ở đâu ra cái tên lưu manh này thế?”

"Có lẽ là từ bệnh viện tâm thần chạy ra đó.”

"Vậy, hay là gọi 120?” (gọi cứu thương, bệnh viện.)

"Mình thấy gọi 110 thích hợp hơn.” (gọi C.A đó, kiểu 113 bên mình)

". . . . . ."

Nghe hai cô gái nói chuyện với nhau, khuôn mặt Dư Tử Cường đen lại, không ngờ sức quyến rũ của mình có lúc lại vô dụng như vậy.

Chẳng lẽ phụ nữ “có tuổi” không thích kiểu như cậu ta sao?

"Em trai à, đừng có quấn lấy các chị nữa. Nếu không chị gọi 110 đó.” Tạ Thiên Ngưng không cười giỡn với Dư Tử Cường nữa, nói xong liền đi thẳng.

Đinh Tiểu Nhiên cũng học theo: “Em trai à, đừng có quấn lấy các chị nữa. Nếu không chị gọi 110 đó.”

". . . . . ."

Dư Tử Cường lần này càng tức giận hơn, gỡ kính mát xuống, dùng sức nắm chặt, giận tới nghiến răng nghiến lợi: “Đáng ghét, Tạ Thiên Ngưng. Tôi sẽ theo đuổi cô, sau đó sẽ hung hăng bỏ rơi cô cho coi.”

"E rằng cậu làm không được đâu." Hà Quốc đột nhiên xuất hiện bên cạnh, âm trầm nhắc nhở.

Anh ta vẫn luôn phái người theo dõi Dư Tử Cường, biết được cậu ta đi theo Tạ Thien Ngưng, liền chạy tới ngay, không ngờ thấy một màn lúc nãy.

Hầu hết mọi người đều biết Tạ Thiên Ngưng sẽ kết hôn với Phong Khải Trạch, vậy mà tên tiểu tử này còn không biết. Chuyện hôm nay mà bị Phong Khải Trạch biết được, chỉ sợ sẽ lột da cậu ta mất.

"Ông không ở trong ngân hàng làm trợ thủ đắc lực cho Tiểu tam, chạy tới chỗ này làm gì?” Dư Tử Cường vừa trông thấy Hà Quốc, lập tức biến thành bộ dạng khinh khỉnh.

"Tử Cường, không nên trêu chọc Tạ Thiên Ngưng, cô ấy không phải người dễ chọc đâu. Tôi nói vậy cũng là tốt cho cậu thôi. Thư Nhu cũng hi vọng cậu tốt, dù cậu hận bà ấy bao nhiêu, bà ấy cũng chưa từng oán cậu. Lần này bà ấy cũng không phải vì bảo vệ con gái mà ngăn cản cậu, bà ấy cũng là muốn bảo vệ cho cậu thôi.”

"Bớt nói những lời tốt đẹp đó đi, không phải vì muốn bảo vệ con gái sao, có quỷ mới tin được. Quần áo, trang sức, túi xách trên người Tạ Thiên Ngưng đều là hàng hiệu. Nếu không phải có Lâm Thư Nhu đằng sau, cô ta được như vậy sao? Bà ta lấy tiền của ba tôi nuôi con gái riêng, mà tôi lại chả được xu nào. Thật là buồn cười mà.”

"Tạ Thiên Ngưng không phải là nhận tiền Thư Nhu cho đâu. Bà ấy chưa từng ra mặt giúp cô ấy, trừ chuyện của Ôn thị ra, bà ấy cũng chưa từng cho cô ấy thứ gì. Bà ấy muốn thông qua chuyện Ôn thị gián tiếp để con gái được sống những ngày dễ chịu thôi, cậu hiểu chưa?”

"Tôi đương nhiên hiểu, bà ta là vì con gái, dùng tiền của ba tôi, nuôi một lũ người vô dụng năm năm. Hà Quốc, tôi nói cho ông biết, tôi nhất định tiếp cận Tạ Thiên Ngưng. Lâm Thư Nhu làm gì với tôi, tôi sẽ đòi lại gấp trăm lần từ trên con gái bà ta.” Dư Tử Cường chính là không muốn từ bỏ, càng nói trong lòng càng sục sôi ý muốn trả thù.

Cậu ta hiện tại không chỉ đơn thuần muốn báo thù mà còn muốn chinh phục, chinh phục cô gái Tạ Thiên Ngưng này.

Hà Quốc thở dài nặng nề, không thể làm gì khác hơn là nói rõ mọi chuyện: “Cậu biết Tạ Thiên Ngưng sẽ kết hôn với ai sao?”

"Với ai không quan trọng, cũng không ngăn được tôi trả thù đâu.”

"Cô ấy sẽ kết hôn với Phong Khải Trạch, người phụ nữ của Phong Khải Trạch, cậu muốn động vào sao?”

"Cái gì, Phong Khải Trạch?"

Nghe thấy tên Phong Khải Trạch, mặt Dư Tử Cường lộ ra e sợ, có chút muốn rút lui.

Nếu như Tạ Thiên Ngưng thật sự là người của Phong Khải Trạch, thì đúng là cậu ta không thể làm gì được rồi.

Không thể nào, làm sao có chuyện Phong Khải Trạch ở chung một chỗ với Tạ Thiên Ngưng, không thể nào.

"Hà Quốc, ông là muốn tôi từ bỏ chuyện trả thù nên bịa ra chuyện này phải không?”

"Nếu không tin, cậu có thể đi kiểm tra lại. Hiện tại rất nhiều người biết Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch sắp kết hôn, chỉ cần cậu tìm vài người hỏi là biết ngay thôi. Tử Cường, thế nên Thư Nhu không muốn để cậu đi trêu chọc Thiên Ngưng, một mặt là bảo vệ con gái mình, nhưng mặt khác cũng là bảo vệ cậu. Bà ấy không mong cậu chọc phải Phong Khải Trạch. Cậu cũng biết hậu quả khi chọc phải Phong Khải Trạch rồi, không cần phải giả vờ ngốc nghếch làm gì.”

"Đây là chuyện của tôi, không cần ông quan tâm, hừ." Dư Tử Cường vẫn còn ở cậy mạnh, bực tức rời đi.

Hà Quốc đứng tại chỗ, nhìn cậu ta rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu, hi vọng cậu ta lí trí một chút, đừng làm chuyện ngu ngốc mà tổn hại tới mình.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/gai-e-khieu-chien-tong-giam-doc-ac-ma/chuong-215/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận