Hoan Hỉ thành có hai đại thực phường(giống tiệm bán cơm), nhất là Long Đằng Tửu Lâu, do thủ phủ(giàu nhất vùng) Hạ gia khai mở, nơi này lấy món ăn quý và lạ, cùng với loại rượu nổi tiếng vào năm xưa làm chiêu bài của mình, nếu không phải là quan to, kẻ quyền thế là vào không được cửa.
Mà đối diện Long Đằng tửu lâu, là Vân Hương khách sạn.
Không giống với Long Đằng tửu lâu, nơi này thanh lịch cao quý, Vân Hương khách sạn gần như là một thực phường nho nhỏ, lấy lục trúc (tre) làm thành, từng cái bàn bên trong cũng là lục trúc tạo thành.
Nếu nói Long Đằng tửu lâu là nơi quan to, quý nhân thường tới dùng bữa thì Vân Hương khách sạn chính là nơi bình dân dành cho dân chúng nơi này.
Vật mĩ giới liêm(tiền nào thành phẩm đó), làm người cũng không nên hy vọng xa vời, Vân Hương Khách sạn cũng chính là một lựa chọn đúng.
Nhưng mà, đó chỉ là suy nghĩ của người trong thành, còn “Nhị” thực phường, tuy rằng hai nhà, giai cấp khác nhau, cũng không đến nổi đối địch với nhau, nhưng lại chẳng bao giờ lui tới với nhau, càng không dùng lời nói chào hỏi qua lại.
Nhưng là, hai nhà tự biết đối phương tồn tại là được rồi, sâu xa hơn thì không muốn nghĩ thêm.
Năm ấy, Nguyên Tiêu lên tám, ngồi ở trên bậc thang trước khách sạn nhà mình, miệng đang ăn bánh bao thịt, nhưng cũng lập tức phải dừng lại động tác ăn, nhìn một thiếu niên xuất hiện từ trong cỗ kiệu.
Thiếu niên một thân cẩm y xanh nhạt, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bộ dáng quý khí, tuy rằng năm ấy mười ba, bốn tuổi, nhưng lại tuấn mỹ tao nhã dẫn đến người người phải dòm ngó.
Liếc mắt nhìn Nguyên Tiêu, chỉ là thản nhiên liếc qua một cái theo thói quen, khóe miệng nhếch lên như khinh miệt, rồi thu hồi ánh mắt ── xem như người không quan trọng, nên không muốn để ý tới!
Mọi người cũng không bỏ qua cơ hội bàn tán.
“Ngươi xem! Ngươi xem! Đó là Hạ gia đại thiếu gia, bộ dạng nhỏ nhắn, tuấn tú, so sánh với kia Nguyên gia cô nương đã có thể……”
Nói tới đây mọi người đều đưa ánh mắt đáng tiếc về phía Nguyên tiêu.
Mặc dù mới tám tuổi, Nguyên Tiêu lại như gấu cường tráng, xem nàng thật chẳng có chút nào đáng yêu giống một tiểu cô nương, mà giống một con gấu con[hùng ở đây là gấu nha] (Tức là mỗ nữ của chúng ta so với mỗ nam hơi to con =)) )
“Nghe nói, Nguyên gia cô nương, mỗi lần ăn cũng đều ăn tới hai thùng cơm cũng còn ….” (Nguyên văn: Hai dũngcơm, [mà dũng ở đây là thùng] mỗ nữ nhà ta thật khủng)
“Nhưng lại nghe nói, nàng còn nhỏ mà rất mạnh, không chỉ lớn lên dũng mãnh như gấu, khí lực bình thường cũng giống như gấu, có sức bật, tuổi còn nhỏ mà một tay có thể nhấc lên được đứa trẻ mười cân.”
“Ai! So sánh với Hạ gia thiếu gia thì y còn có vẻ giống cô nương thanh tú hơn……”
“Đúng nha! Đúng nha! Đều phải! Mỗi người cũng đều sống trong phú quý, nhưng tảng đá như thế nào mà cùng ngọc thạch so sánh được……”
Thanh âm tinh tế nho nhỏ, lại toàn rơi vào tại của Nguyên Tiêu cùng Hạ Ngự Đường.
Thật chói tai! Nguyên Tiêu không thế nào vui vẻ trừng lên đôi mắt gấu, nhìn chằm chằm Hạ gia thiếu gia thoạt nhìn không có mấy trọng lượng, ngũ quan tuấn tú, thân thể cao gầy, hơn nữa so sánh chính mình một loại vóc dáng như gấu.
Được rồi, nàng thua.
Không thú vị thu hồi ánh mắt, Nguyên Tiêu rất tự mình hiểu lấy, tiếp tục ăn bánh bao thịt trên tay coi như không nghe, không thấy.
Nàng không chỉ lớn lên giống gấu, nhưng cũng có tấm lòng như gấu , rất thấu tình đạt lý. (í nói mỗ nữ là người rộng lượng nha)
Nâng mắt lên, mâu quang lóe sáng, chống lại ánh mắt khẽ cười của thiếu niên.
Ánh cười, có cười nhạo, khinh thị cùng với kiêu ngạo, bộ dáng làm ra vẻ cao cao tại thượng, mà nàng….Giống như thủ hạ bị bại dưới trướng của hắn?
Lửa giận của Nguyên Tiêu lập tức bị khơi dậy.
Thân thể nàng cao to, nhưng thực không khéo là trí tuệ hạn hẹp, lửa hận rực cháy, không thể nào ngăn cản được.
Bị ánh mắt của mọi người nhìn lấy, lửa giận dần dần bị dấy lên vì ánh nhìn cười nhạo của mọi người, đứng phắt lên, rất nhanh cắn xong miếng bánh bao còn lại, sải chân đi tới hướng thiếu niên.
Nhất thời, yên tĩnh bao vây bốn phía, mọi người đều tò mò nhìn hành động của nàng.
Hạ Ngự Đường cũng nhướn mi lên, con ngươi xinh đẹp nhìn lấy nàng.
Nguyên Tiêu đi đến trước mặt hắn, mặt mày hung tợn, ra sức kéo lấy cổ áo của hắn.
Mọi người đều phát ra kinh hô, nghĩ đến Nguyên gia cô nương muốn đánh Hạ gia thiếu gia!
Ai ngờ được nàng lại….Dùng đôi môi hồng nhuận của mình dán lên cánh môi nho nhỏ của Hạ Ngự Đường. (=)) first kiss )
Mọi người đều bị hành động này của nàng dọa cho khiếp vía.
Hừ hừ! Mỗi khi a nương chọc a cha tức giận, a cha đều đã dùng chiêu này xử phạt a nương, tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng Nguyên Tiêu vẫn là học theo.
“Nguyên Tiêu chết tiệt! Đang làm cái gì hả” Nguyên lão cha vừa ra khỏi cửa chỉ thấy nữ nhi nhà mình đối với kẻ khác cường thân, sinh ra một mất một còn, mặt mày đỏ chóe, liền chạy nhanh ra cửa.
“A cha……” Thấy cha Nguyên Tiêu quay đầu, lộ ra ý cười, còn chưa làm rõ ràng mọi tình huống, đầu đã bị Nguyên lão cha hung hăng ký lên.
“Oa! Đau quá! Cha làm sao đánh con?” Đau tới nhăn mặt, Nguyên Tiêu thực ủy khuất, rất tức giận hỏi Nguyên lão cha.
A, nàng đối với đối thủ một mất một còn! A cha như thế nào không khen ngợi nàng, ngược lại đánh nàng? (Ngây thơ quá =)) )
“Con…… Con còn dám hỏi!” Nguyên lão cha tức giận đến phát run, nhìn lại ánh mắt náo nhiệt của mọi người, ông nhìn cảm thấy mất mặt.
“Đến! Theo chau trở về!” Dùng tay kéo lấy nữ nhi đang oa oa khóc to, không còn mặt mũi gặp người, Nguyên lão cha chạy nhanh đem nữ nhi của mình tha về nhà.
“Oa! A cha, cha vì cái gì mà tức giận?” Bị Nguyên lão cha giận dữ, thì Nguyên Tiêu không hiểu nguyên nhân, liền hỏi, rồi liếc nhìn Hạ Ngự Đường như thể không hiểu chuyện gì xảy ra.
Con ngươi đen tà ác, trừng mắt nhìn nàng, hận không thể giết chết nàng, nhưng nàng cũng thực không sợ không khách khí trừng mắt nhìn lại hắn.
Kết quả, bởi vì này sự kiện, hại nàng bị a cha đánh một trận…tiểu mông tới giờ vẫn còn đau đớn khôn xiết.
Đều là bởi vì Hạ Ngự Đường, nàng mới có thể bị a cha đánh, nàng hận chết hắn.
Từ nay về sau, chuyện Nguyên gia cô nương ‘cường hôn’ Hạ gia thiếu gia bị lưu truyền rất lâu trong thành, mà Nguyên, Hạ hai nhà: tiểu chủ nhân, cũng từ đó kết thành thù!
Giảo hồ trong lòng dã man hùng 1
Rõ ràng là không cần
Lại nhớ ở trong lòng
Đây là loại ma pháp gì a…..