Già Thiên Chương 773 : Dốc hết nội tình


Chương 773: Dốc hết nội tình


Nguồn: Vipvandan
Sưu tầm và đả tự: tunghoanh.com


Trưứoc chiến trường, Diệp Phàm đứng một mình, tay cầm trường kiếm chỉ lên trời, lưỡi kiếm nhuộm máu, người Vương gia không ai dám đứng ra chiến đấu, một mảnh lặng ngắt.
- Vương Đằng ở đâu, có ai dám ra đánh một trận?
Diệp Phàm một mình đối mặt quàn hùng.
Nhưng mà vẫn không có ai dám bước ra, Diệp Phàm khẳng định Vương Đằng không có trong tộc, bằng không dựa vào tính cách của hắn thì sờm đi ra, tuyệt đối không thể chờ đến giờ.
Trước thần thổ, sĩ khí Vương gia thấy đấy, nhưng không ai dám tiến lên khiến cho trong lòng nhiều người trầm xuống, âm thầm than thở, mất đi một loại tâm huyết.
Ở bên kia, Man vương cùng Hắc Ám Vương chiến đấu sinh tử kịch liệt, chiến khí ma cổ sôi trào, hắc ám ma khí dữ dội, hai bên chiến đấu đến hồi gay cấn.


Phốc!
Tia máu ghê người bùng lên, một chuỗi máu đen trào ra, đó là hắc ám ma huyết, mỗi một giọt đánh xuyên qua hư không, vẽ lên một mảnh đạo ngân,có hư ảnh thần ma xuất hiện.
Một cánh tay của Hắc Ám Vương bị Man Vương kéo ra, máu tươi đầm đìa, nhưng hắn cũng ác độc, cánh tay cụt phun ra ma huyết chọc thủng ngực Man Vương.
Hai đại vương giả đối đầu, một đã danh chấn thiên hạ mấy ngàn năm, một đã ẩn tu Nam Lĩnh hơn ngàn năm giờ xuất thế, đúng là đối đầu sắc bén.
Nhưng mà tất cả người Vương gia thần sắc khó coi, bởi vì họ biết Hắc Ám Vương không chống đỡ được bao lâu nữa, cái gọi là nội tình lộ ra sẽ chết, trừ khi có thể nhanh chóng chém chết Man Vương, bằng không không thể xoay chuyển cuộc chiến.
Đại chiến ngày càng kịch liệt, hai bên bắt đầu nắm giữ đạo, đủ loại bí thuật xuất hiện.
Lúc này, trời giáng dị tượng, rải xuống cam llọ, không trung rải hoa sen, thiên âm đạo đạo phủ xuống, bao phủ nơi hai vị vương giả.
- Đám nhỏ còn chờ gì? Thời điểm báo thù cho tộc nhân đã tới, vó ngựa đạp bằng thế gia hoang cổ, từ nay xoá tên bọn chúng!
Man tộc trưởng vung tay, tự mình thổi hồi kèn chiến thắng.
Ô ô…
Còi sừng trâu thượng cổ phát ra tiếng như sấm vang, tựa như một con quái vật gầm lên, chấn động màng tai người khác.
Mấy vạn thiết kỵ cùng xung phong, cảnh tượng này rất doạ người, từ trên trời xuống mặt đất như một cơn lũ đen bùng nổ.
Trên trời dưới đất rậm rạp toàn là bóng người, tiếng hô giết chấn động.
- Giết…
- San bằng thế gia hoang cổ!
- Vó ngựa đạp bằng Vương gia, từ nay xoá tên chúng khỏi thế gian!
Thiết kỵ Man tộc cùng rống to, đạp bầu trời muốn sụp xuống, như ngàn vạn chiếc trống cùng nổ vang, đinh tai nhức óc.
Công chiếm một thế gia viễn cổ, trong mắt người thường không khác gì chuyện nhảm nhí, ngày thường không hề nghĩ tới, hôm nay thật sự sẽ xảy ra.
Mấy vạn thiết kỵ vọt vào Bắc Nguyên, bước vào trọng địa Vương gia, lúc này tiếng hô giết ngập trời.
Hắc Ám Vương muốn ngăn cản cũng không được, lúc này bị Man vương cuốn lấy, lúc nào hắn cũng có nguy hiểm ngã xuống.
- Giết…
Diệp Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch cũng ra tay, đánh sâu trong biển người, chém giết cường giả.
Diệp Phàm tay trái trường đao, tap phải thiết kiếm, tung hoành chém giết, quét qua là một mảnh, có xác chết trẻ tuổi, cũng có đầu bạc trắng, không gì cản nổi, không ai chống đỡ được.
Trên bầu trời, chiến xa, cổ thuyền, toà thành, tất cả đều bay lên chống đở đại quan Man tộc, một mảnh bầu trời đỏ rực, xác chồng như núi.
Đại quân đánh sâu vào, trừ phi lực lượng cá nhân cực kỳ hùng mạnh, bằng khoong sẽ có vẽ cực kỳ yếu đuối, bị bao phủ rất nhanh.
Diệp Phàm hoành hành vô địch, đánh nát mấy toà Thần Thành, nhắm về phía thần thổ quét ngang, máu tràn khắp nơi.
- Giết…
Đây là một thế giới ngập trong máu, mặt đất toàn là xương trắng, nơi nơi đều là xác chết, tràn ngập tàn khốc máu tanh.
Bất cứ trận đại chiến nào cũng thế, chói lọi huy hoàng bao phủ, chẳng qua là người sau tô son trát phấn mà thôi.
Chiến trường chân chính là tràn ngập máu xương, là tàn bạo, là đáng sợ, tràn ngập chết choc, không có đúng sai, trong khoảnh khắc chỉ có sống hay chết.
Lúc này mọi người sẽ không nghĩ gì khác, chỉ có chiến đấu, vì sống sot, vì sinh tồn, chỉ có đánh một trận tới cùng, quyết định tahứng thua. truyện copy từ tunghoanh.com
- giết!
Người kêu thú rống, rất nhiều người gào tới khàn giọng, binh khí chém tới cong cả lưỡi, toàn thân là máu, người đầy vết thương, nhưng vẫn lao lên chém giết.
- Chỉ có thể tung hết nội tình, dù là bại lộ tất cả, từ này vô duyên với thế gia hoang cổ, bởi vì đã không còn chọn lựa nữa, bằng không diệt tộc đến trước mắt rồi.
Một vị nguyên lão Vương gia rốn giận.
- Ta dùng thân phận đại tộc trưởng, ra lệnh các vị cha chú, mở ra thần tàng vĩnh hằng, bày ra tất cả nội tình, tiêu diệt tất cả kẻ địch!
Vương Thành Thần rống to.
Trong thần thổ liền truyền ra khí tức khủng bố,  một thanh Tử Điện Chuỳ bay lên, phát ra hào quang chói lọi thiên cổ, chói sáng đến khủng bố.
Đó là thành binh vô thượng của Vương gia, nắm trong tay Đại Thánh Nhân tộc, khủng bố gấp trăm lần cây chuỳ không đầy đủ cử Diệp Phàm cướp được.
Thiên đại địa đạo, hoa văn vô cùng, đan xen toàn thể như có ngàn vạn tia điẹn tím lan tràn, như có Hồng Mông Tử Khí bốc hơi.
    Một thanh thánh binh đáng sợ, phát ra uy thế lập tức cản trở cả vạnt hiết kỵ, tựa như có thể huỷ dỉệt ba ngàn đại thế giới.
Một tiếng nổ lớn,Thạch Phủ treo cao trên đại quân Man Mộc, ccố định giữa bầu trời, , phàt ra khí tức đáng sợ như chọc thủng xưa nay.
Nó cũng đan vào văn lạc đại đạo vô tận, cũng có ngàn vạn đạo thần lực bảo hộ thiết kỵ.
Phốc!
Một mảnh hoa máu đen bừng lên, giữa chiến trường bên kia, vương giả đại chiến đã cho ra kết quả.
Thần thể Hắc Ám vương đứt đoạn, nửa người trên dính đầy máu đen, bay ngược ra ngoài, hằn bị Man Vương dùng bổng xương đánh nát thành hai đoạn, nữa người dưới đã sớm thành thịt vụn.
- A…
Hắc Ám vương kêu to, cả người đầy máu đen, nửa người trên đang tan vỡ.
Man Vương thần lực kin người, hét lớn một tiếng, núi sông run rẩy, hắn vùng bổng xương trắng đánh mạnh xuống, gió rít cạo mặt đất lõm mấy chục trượng, đá lăn thành phấn.
Hắn thừa thắng xông lên, không muốn cho đối phương có cơ hội cắn ngược lại, bằng không vương giả đỉnh phong sắp chết tung một chiêu cực kỳ đáng sợ, có thể xảy ra biến cố.
- Cửu Thiên Thập Địa, hắc ám…
Quả nhiên, Hắc Ám Ma Vương khé gầm lên, phát ra âm thanh như nguyền rủa.
- Giết!
Man Vương gầm rung trời đất, vung bổng đánh xuống, ép hắn không thể hô lên.
Xẹt!
    Cùng lúc, một đạo ánh sáng bắn tới như một mũi tên, xuyên thấu thân thể Hắc Ám Vương, Thương Long ra tay vào lúc mấu chốt, móc chiếc sừng còn lại chém đầu Hắc Ám Vương.
- Chết đi!
Man Vương rống to, bổng xương trắng nện xuống, phốc một cái đánh nát đầu Hắc Ám Vương, trắng đỏ tung toé, hình thần huỷ diệt.
Một vị ma vương khủng bố tu đạo hơn bốn ngàn năm, tiếp đó tự phong ấn một ngàn năm trăm năm, đã bị giết chết, Vương gia đại loạn.
Một tiếng nổ ầm ầm, chiếc Tử Điện Chuỳ chui ra từ trong thần thổ bắn ra một nam tử anh tuấn, ánh mắt bắn tia chớp tím, hào hùng ngạo nghễ thiên hạ, toàn thân quấn quanh đại đạo.
Hắm không nói một lời nhanh chóng đánh về phía Man Vương, muốn một chiêu phải chết.
- Bắc cực tiên quang!
Man Vương khiếp sợ bay lên trời, nhanh đến tận cùng, lên đến trời cao nắm lấy Thạch Phủ vô thượng, dùng sức bổ xuống.
Ầm!
Uy lực binh khí đại thánh bùng nổ, che trời ngập đất đánh lên nam tử kia, bầu trời cũng run lên.
- Nam tử kia thật đáng sợ, đã sắp bước vào lĩnh vực Thánh nhân rồi.
Lệ Thiên hoảng sợ.
Vào lúc mấu chốt, thần linh ẩn trong Thạch Phủ sống lại lao ra, đó là một đoàn ánh sáng mơ hồ chặn đứng nam tử khiến hắn không thể đột phá.
Ầm!
Thần Nữ Lô sống lại, Diệp Phàm dùng nó bảo hộ chiến sĩ Man Tộc, sợ Vương gia lôi nội tình khác tập kích.
Nam tử anh tuấn kia cực kỳ đáng sợ giằng co với thần linh trong Thạch Phủ, khiến cho thiên hạ sựp đổ, huỷ diệt khắp nơi.
Rốt cuộc, một lát sau hắn dần dần nhạt đi, chậm rãi biến mất.
Thần linh quang nhập vào trong Thạch Phủ, Man Vương phun máu, bị thương nặng, dù là dùng binh khí đại thánh hộ thể vẫn thiếu chút ngã xuống, đủ thấy nam tử kia đáng sợ cỡ nào.
- Thật không ngờ, trong nội tình Vương gia các ngươi lại có một đạo Bắc Cực Tiên Quang!
Man Vương cầm máu, nuốt vào một viên bảo đan khôi phục nguyên khí.
Rất nhiều người giật mình, ngay cả Vương gia cũng không có mấy người biết được trong tộc có bậc nội tình này.
Bắc Cực tiên quang được coi là ánh sáng bất hủ, có thể hợp đạo với nguyên thần một người, bảo trì bất hủ, khi cần thiết có thể phát ra một chiêu khủng bố.
Nhưng mà nó chỉ có thể phát ra một chỉêuz, sẽ tán đạo, chỉ tồn tại trên đời khoảng nửa khắc, khó mà kéo dài, thường ngày sẽ dùng Thánh binh vô thượng trấn áp, vĩnh viễn không xuất thế.
Chỉ duy nhất Bắc Cực mới có, mười vạn năm chỉ bay ra một đoàn, từ xưa đến nay rất ít người nhìn thấy, đây là lần đầu nhìn thấy có người hợp đạo với Bắc Cực tiên quang.
- Người thu thập luyện hoá Băc Cực tiên quang cuối cùng còn chưa hoàn toàn thành thánh, bằng không ta đã thành bụi bặm rồi.
Man Vương nói.
Vương gia có nội tình như thế thật nằm ngoài dự đoán của mọi người, thiết kỵ Man tộc rút lui, nằm dưới Thạch Phủ cùng Thần Nữ Lô bảo hộ tạm thời ngừng công kích.
- Dốc hết nội tình, nhất định phải giết hết đám giã nhân này!
Đám người Vương Thành Thần nổi giận, mấy chục đại năng đã sắp chết sạch, ngay cả nội tình cũng tổn thất hai loại, nếu không thể thay đổi cục diện thì chỉ có thể diệt tộc.
Tất cả người Vương gia lui vào thần thổ, cùng nhau thúc đẩy Tử Điện Chuỳ, phát ra hàng tỉ đạo ánh sáng, Thánh binh hoàn toàn sống lại như một vị thánh nhân viễn cổ sống lại, một đạo ánh dáng tím xông thẳng lên trời.
Vào lúc này có không ít thế lực lờn khắp Bắc Nguyên hoảng sợ, rất đông cường giả cùng nhìn về phía chân trời xa xôi, nhìn chằm chằm đạo ánh sáng tím kia.
Rống…
Mấy vạn thiết kỵ tụ lại một chỗ, đang thúc đẩy Thạch Phủ, cùng có thánh lực bùng nổ mênh mông, binh khí này cũng đang sống lại.
- Còn có một kiện của ta!
Diệp Phàm kêu to,tế ra Thần Nữ Lô treo ở trời cao.
Một người muốn làm một kiện Thánh binh sống lại toàn diện, đó là không thể. Nhưng mấy vạn thiết kỵ hợp lại một chỗ thì khác, huyết khí bốc lên, mọi người cùng nhau thúc đẩy, Thần Nữ Lô cũng búng lên hào quang chói lọi.
Hơn nữa, lúc này nó phóng to toàn diện, lập tức che phủ bầu trời, không còn to bằng bàn tay như lúc ở chỗ Diệp Phàm. Đây mới là bản thể chân chính của nó, có thể phá huỷ chư thiên.
Toàn bộ người Vương gia sắc mặt trắng bệch, mọi người đang run rẩy, hai kiện đại Thánh binh đồng thời hiện ra, thật là khiến người ta hoảng sợ. Bọn họ chỉ có một kiên Thánh binh truyền đời, làm sao chống đỡ được.
- Không phải sợ, nội tình tộc ta sâu đậm, bọn họ không thắng được.
- Tộc ta có mười mấy loại nội tình, không thể thua được.
- Mời đưa ra nội tình mạnh nhất gia tộc, dù có làm cho thế gian máu chảy thành sông, thây phơi ngàn dặm cũng phải làm thế.
Người Vương gia rống lớn, tiến hành liều mạng cuối cùng.
Ầm!
Tử Điện Chuỳ chợt loé sáng, bên trong tự diễn hoá thế giới, bay ra một khối nguyên trong suốt như băng tuyết.
Diệp Phàm lắp bắp kinh hãi, đó tuyệt đối là Thần Nguyên, nhưng khác với bình thường, không chói mắt mà sáng lạn như sao trời, bón laón nhu hoà.
Ngày xưa ở Thần Bắc Vực cắt ra một cô gái xinh đẹp, chính là phong ấn trong loại Thần Nguyên này.
Lúc này, trong khối Thần Nguyên kia có một con mãnh thú, diện mạo khủng bố, mọc ra ba đầu, chính giữa là đầu rồng, hai bên là đầu khỉ và đầu chim.
Nó không cao lớn, chẳng qua chỉ dài hai thước, toàn thân dày đặc vảy như thần thiết, khoẻ mạnh lực lượng khiếp người.
Nó vừa xuất thế, thân thể liền run lên,tiếp đó phát ra một cỗ khí thế ngập trời, lập tức có một nữa số người mềm nhũn té xuống.
- Đây là nội tình mạnh nhất tộc ta, nếu các ngươi có thể chiến thắng, chúng ta chấp nhận, chờ các ngươi diệt tộc, bằng không thì toàn bộ các ngươi chết đi!
Mấy người cầm quyền Vương gia điên cuồng hét lên, lúc này bọn họ sắp điên rồi.
- Tổ Thú thái cổ!
Man vương chấn động.
- Đó là…ta cảm giác khí tức như thánh nhân!
Lệ Thiên dựng hết tóc gáy.
- Các ngươi dùng thánh binh vô thượng trấn áp Tổ Thú như thế, nếu để nó xuất thế thì chắc chắn máu chảy thành sông, nó sẽ đại khai sát giời khắp nơi.
Man tộc trưởng quát.
- Là các ngươi bức ta, tất cả tìm chết đi!
Người Vương gia cũng điên cuồng hét lên.
- Chưa chắc, mặc kệ các ngươi có bao nhiêu nội tình, Man tộc ta đều không sợ, chúng ta chỉ cần một vị Chiến Thần là được!
Man Vương quát to.
Ầm!
Chiếc Thạch Phủ trên bầu trời mở rộng tiểu thế giới, một vị nam tử cao to phong ấn trang Thần Nguyên cuất hiện, tựa như một Chỉến Thần.
Đó là một khối Thần Nguyên đầy đủ, hiển nhiên là dùng dịch Thần Nguyên ngưng tụ thành, không có một chút khe hở, cao hơn hai thước.
Ở giữa là một nam tử uy mạnh, khoảng ba bốn mươi tuổi, râu quai nón như mạt sắt, mắt to như chuông đồng, da màu đồng cổ, mặc áo da thú, giồng như một vị chiến thần chuyển thế.
- Thần Nguyên hoá lỏng, bộc lộ ra cũng không hết, còn có bậc nội tình này!
Người Vương gia tuyệt vọng, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được một loại khí tức có thể trấn áp con tổ thú kia, khiến cho nó cũng run lên.
Oong!
Nam tử Chiến Thần kia dù đang ở trong khối Thần Nguyên, nhưng lúc này như tỉnh lại, lập tức uy hiếp thiên ddiaj, khắp chốn run sợ.
- Chiến tổ vạn tuế!
- Tổ tông mười bảy đời vạn tuế!
Tất cả chiến sĩ Man tộc đều hò hét, vang vọng thiên địa.
Ầm!
Nam tử như Chiến Thần cũng không đi ra khỏi Thần Nguyên, cả khối Thần Nguyên cùng đè xuống, uy áp vô thượng khiến cho tất cả mọi người quỳ xuống.
Con Tổ thú kia cũng không phá Nguyên đi ra, bay lên trời quay đầu sợ hãi, có thể thấy được trong lòng nó hoảng sợ.
Tất cả người Vương gia tuyệt vọng, tai hoạ diệt tộc phủ xuống, dù cho dốc hết nội tình đi ra cũng không thể xoay chuyển, không ai có thể kháng cự chiến thần kia!
- Vương gia xong rồi!
Diệp Phàm lẩm bẩm, không thể có kỳ tích xảy ra, nội tình Man tộc thật sự chấn động thế gian.
Một trận chiến này đã hạ màn, ngũ vực sắp sử động đất.
Hành động vĩ đại mười vạn năm chưa từng có, vó ngựa đạp bằng thế gia hoang cổ, một cái truyền thừa bất hủ sắp đi tới điểm kết thúc.


<< Mong những bạn lấy truyện thì vui lòng để nguồn đả tự rõ ràng...tks >>

Nguồn: tunghoanh.com/gia-thien/chuong-773-tUMaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận