Giường Đơn Hay Giường Đôi Chương 4.2


Chương 4.2
VĨNH ĐẠO TRONG KÝ ỨC - MƯỜI TÁM TUỔI

Bố không nhiều lời, nhét tiền tiêu vặt cho cô, xoa đầu cô dặn dò cố gắng học tốt,đừng để ông thất vọng. Phổ Hoa nhoài người lên lưng bố, khóe mắt bất giác ươn ướt. Sau khi khai giảng tuyết rơi đóng băng trên đường, Phổ Hoa đổi sang đi xe bus đến trường. Tới trường, việc quan trọng nhất chính là nói chuyện với Thi Vĩnh Đạo, Quyên Quyên chuyển giúp cô mảnh giấy, buổi trưa họ gặp mặt trên tầng thượng. Cậu ấy đã đợi ở đó từ lâu, trong tay ôm chiếc áo khoác.

"Cái này trả cậu". Cô để tờ giấy vào trong phong bì đưa cho cậu ấy. Trong mắt cậu ấy lóe lên một tia hy vọng, mở ra đọc xong, tia hy vọng ấy biến mất.

"Sau đó thì sao?". Cậu ấy bước lại gần hơn.

"Sau đó, mình muốn học tốt chuẩn bị cho kỳ thi, chỉ có những điều này". Đây quả thật là những lời trong tim cô, đứng trước lựa chọn giữa ban tự nhiên và ban xã hội, Phổ Hoa cũng cảm thấy mù mờ đối với tương lai, người vốn có thể chỉ đường cho cô bây giờ lại không giúp được nữa.

"Cái này liên quan gì tới học tập! Hơn nữa mình sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, mình có thể giúp cậu!". Vĩnh Đạo giơ bức thư, nét mặt bướng bỉnh mà mất mát, mỗi lần cô đều hung hăng tấn công cậu ấy, hơn nữa trước nay đều rất trực tiếp, rất thẳng thừng không có đường cứu vãn. "Cái gì mà kêu khôngđược! Sao cậu không viết vì sao không được, thế nào mới được! Mình muốn biết!".

Câu hỏi của cậu ấy khiến Phổ Hoa tắc nghẹn, không trả lời được. "Diệp Phổ Hoa, cậu có thể nhìn thẳng vào vấn đề một lần không, đừng chỉ có trốn tránh, dùng hai chữ như vậy xua đuổi người ta, giải quyết vấn đề cũng phải có một quá trình chứ!". Cậu ấy lại giơ cao phong thư, thở hổn hển bốc cả hơi nóng lên, mặt đỏ ửng.

"Thi Vĩnh Đạo, trong thời gian đi học và trong kỳ nghỉ mình chỉ có thể nói cảm ơn cậu, đã thêm phiền phức cho cậu.

Mình không phải tùy tiện xua đuổi cậu mà thực sự Chúng ta là bạn học... chính là bạn học". Phổ Hoa lạnh đến mức phát run, khó khăn lắm mới nói ra hết những câu đã chuẩn bị từ mình không có loại tình cảm đó.

Cô đặc biệt nhấn mạnh hai từ bạn học, dường như thế thì cậu ấy sẽ chấp nhận kết quả này, "Mình sẽ nói với giáo viên về chuyện phụ đạo, còn kỳ thi vi tính, mình có thể tự nghĩ cách, thật không cần phiền cậu nữa. Nếu cậu có vấn đề về tiếng Anh, có thể hỏi mình, thời gian khác, cũng học cho tốt để chuẩn bị thi nhé".

Trước khi đi, cô để lại số điện thoại nhà mà lần trước cậu ấy viết trên tờ giấy nháp, nghe thấy cậu ấy gọi phía sau nhưng không dừng lại. Cô không suy đoán Thi Vĩnh Đạo sẽ lại làm ra chuyện kỳ lạ đột ngột gì nữa, đây đều nằm ngoài phạm vi khống chế của cô, hơn nữa cô thực không hy vọng lãng phí thời gian quý báu vào chuyện yêu sớm, vả lại cô chưa từng "yêu" cậu ấy. Trước đây không, tương lai cũng sẽ không.

Hôm đó, Phổ Hoa liền tìm chủ nhiệm lớp nói về việc học phụ đạo, lấy cớ gia đình có việc, không có thời gian nhằm thoát thân. Lần này Thi Vĩnh Đạo rất lý trí, không làm ra chuyện gì khác thường, hơn nữa trong thời gian tương đối dài cậu ấy vẫn là Thi Vĩnh Đạo đứng thứ hạng cao. Bên cạnh cậu ấy có bạn bè, cậu ấy bắt đầu giúp đỡ nữ sinh khác, bài thi môn hóa của cậu ấy xuất hiện trên bàn Cầu Nhân, những điều này Phổ Hoa đều coi như không thấy.

Điều duy nhất khiến Phổ Hoa khó chịu là hàng ngày Thi Vĩnh Đạo đều mua một cốc phô mai ở cửa hàng Kiến Nhất khi tan học, cho dù một mình hay đi cùng bạn học, cô khó có thể rời khỏi tầm mắt của cậu ấy.

Dù cô cố gắng đi sớm thếnào, vẫn sẽ gặp ở cửa, tuần lễ phải trực ban, hàng ngày cậu ấy còn chặn ở cổng kiểm tra cô. Cậu ấy chưa bao giờ nói lời nào cay nghiệt, cũng không gây khó dễ, trong lớp hai người dường như không trò chuyện với nhau, chỉ cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy nhau.

Vì không nói chuyện, trong ánh mắt trong veo của cậu ấy thi thoảngcó một thứ gì đó khiến cô hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền biến mất. Trước kỳ thi, trong điện thoại Phổ Hoa hỏi Kỷ An Vĩnh: "Chúng ta làm thế nào mà bắt đầu gọi điện cho nhau nhỉ, cậu còn nhớ không?".

Kỷ An Vĩnh nói: "Việc trong lớp thì phải, nếu không là hỏi cậu về tiếng Anh, không nhớ rõ lắm, sao vậy, có gì khác à?".

"Không có gì...

Sau này, có lẽ không thể thường xuyên gọi điện rồi".

Phổ Hoa lưỡng lự.

"Vì sao?".

"Mình chuyển nhà, bên đó vẫn chưa lắp điện thoại". Nghĩ tới về nhà không thể liên lạc với Kỷ An Vĩnh bằng cách này nữa, Phổ Hoa ít nhiều có chút buồn bã.

Ngược lại Kỷ An Vĩnh cười cười bên đầu kia điện thoại, "À, không sao, lắp xong, gọi là được mà". Ba ngày ôn tập ở nhà, Phổ Hoa đi tới trường một lần, quyết định cho mình cơ hội cuối cùng trước khi thi. Cô để lại một bức thư trong hòm thư, liên quan đến vấn đề chọn ban xã hội hay ban tự nhiên, trong đó cũng nói đến phiền não và một vài lo lắng của cô. Chìa khóa vừa rút ra từ ổ khóa, giọng Thi Vĩnh Đạo từ trên trời rơi xuống ngay sau lưng cô.

"Diệp Phổ Hoa, cậu đang làm gì đấy?".

Cậu ấy dắt xe đạp, nhân lúc cô hoảng hồn chưa kịp trấn tĩnh liền giật mất chìa khóa trong tay cô. Cậu ấy vứt xe trên sân tập thể dục, kéo cô lên tầng thượng "giải quyết" vấn đề.

Các lớp khác còn đang học, trong trường khắp nơi ra vào đều có giáo viên và học sinh, Phổ Hoa không muốn nhưng sau một rồi chọn lựa vẫn đi lên theo.Nhảy lên bậc cao nhất, cậu ấy bình tĩnh ngồi xuống, chìa khóa kẹp giữa các ngón tay, biểu hiện thâm sâu khó dò, hỏi cô: "Vừa nãy cậu làm gì? Chìa khóa ở đâu ra?".

Cô đứng dưới hơn chục bậc, vặn vẹo mép áo, muốn xông lên giật lại chìa khóa,đành

nói: "Mượn... của Phong Thanh...".

"Thật không?". Cậu ấy nắm tay thành nắm đấm, chìa khóa biến mất, chỉ còn lại các khớp xương rõ rệt càng lúc càng siết chặt, "Cậu cần chìa khóa làm gì?".

"Tìm thư...".

"Thư gì?". Cậu ấy càng nói càng gay gắt "Thư của mình...".

Cô có thể cảm nhận được cơn giận dữ âm ỉ của cậu ấy, vốn đuối lý càng không dám nhìn thẳng cậu ấy.

Cậu ấy nghĩ một chút, đột nhiên nhảy lên đi xuống tầng dưới, miệng hét: "Được,bây giờ mình đi hỏi Phong Thanh".

Vỏ bọc chồng chất những lời bịa đặt bỗng chốc vỡ tan, Phổ Hoa giơ tay ra cản nhưng Thi Vĩnh Đạo tưởng cô muốn giành chìa khóa.

"Ở đâu ra? Cậu nói thật với mình?". Cô càng biểu hiện lo sợ, ngược lại cậu ấy càng chắc chắn, vừa như có ý vừa như vô tình bước từng bậc lại gần cô. Nói dối nữa chắc chắn cũng chẳng qua nổi, Phổ Hoa đành cam chịu nói ra sự thật, cô nói: "Là mình... đánh thêm chìa khóa...".

"Cậu đánh thêm làm gì?". Khóe miệng cậu ấy nở một nụ cười xấu xa, cuối cùng nắm được thóp cô rồi.

Phổ Hoa lủi lại tới chỗ không thể lùi được nữa: "Không... Không làm gì...".

Thi Vĩnh Đạo lại ngồi xuống bậc thềm, ôm cánh tay, nét mặt như đang suy nghĩ vấn đề, làm ra vẻ nghiêm túc như thật. Phổ Hoa co rúm lại, không dám động đậy.

"Cậu nói... làm thế nào?". Cậu ấy đứng lên, giống như quan tòa từ trên cao nhìn xuống.

"Mình không biết". Phổ Hoa trả lời đúng sự thật, bị tia sáng sắc nhọn trong mắt cậu ấy châm đau nhói, đầu cúi gằm xuống.

"Mình đưa chìa khóa cho Phong Thanh, khai báo rõ ràng với cậu ta, để giáo viên giải quyết!".

Cậu ấy thử thăm dò, quả nhiên thấy cô sợ tới mức mặt trắng bệch, giống con thỏ nhỏ kinh hãi, nụ cười trên mặt cậu ấy dần dần nở rộng.

"Thi Vĩnh Đạo! Cậu... Cậu đừng nói... Cậu đừng nói được không...". Phổ Hoa cầu khẩn.

"Vậy mình có lợi gì không?".

Cậu ấy công khai thảo luận với cô về điều kiện, Phổ Hoa

không nghĩ ngợi liền gật mạnh đầu.

"Mình nói gì cậu cũng đều đồng ý?". Cô gật đầu như giã tỏi, tay vặn mép áo bắt đầu run rẩy.

"Vậy được rồi... cậu qua đây!".

Cậu ấy đút chìa khóa vào túi áo, vẫy tay với cô. Phổ Hoa lê bước chân lên bậc thềm cậu ấy đứng. Cậu ấy dẫn cô bước lên sân thượng của trường. Bước ra giữa liền quay lại, dang rộng hai cánh tay. Phổ Hoa đứng ở cửa lúng túng không biết phải làm sao.

"Cậu muốn... làm gì...". Cậu ấy kiên định dang rộng hai tay, "Cậu qua đây... để mình ôm một cái...".

"Ômkiểu... bạn bè...".

Phổ Hoa sững người, một lúc sau tưởng rằng cậu ấy đùa. Đợi tới lúc ý thức được là cậu ấy làm thật, cứng đờ tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không xong. Cậu ấy giơ chiếc chìa khóa ra, cầm trong tay cho cô nhìn thấy, bình tĩnh hỏi cô: "Nghĩ xong chưa?".

Gió thổi tung mái tóc Phổ Hoa, che cả mắt cô. Sự dè dặt, lưỡng lự, nỗi hoảng sợ con trai của đứa con gái mười lăm tuổi thu hết trong đáy mắt Vĩnh Đạo. Cô đứng ở cửa vào rất lâu, cuối cùng vẫn bước đến. Giây phút này cậu đợi rất lâu rồi, lâu tới nỗi mỗi bước đi của cô, cũng khiến lòng bàn tay cậu không ngừng đổ mồ hôi.Cuối cùng cô bước tới trước mặt cậu, nhắm mắt, hai hàng mi dày rung rung sợ hãi, khóe miệng như sắp khóc.

Cậu đưa hai tay vòng quanh cô, cúi đầu lướt qua má, sượt đến bên tai thậm chí cả chỗ hõm ở cổ. Cô rất trắng, đốm nhỏ tàn nhang trên cánh mũi màu hồng. Bờ vaimềm mại dường như không chịu được khi bị cậu nắm chặt. Nhưng đây không phải cái ôm mà cậu muốn, cậu muốn cảm nhận hơi ấm da thịt cô, cảm nhận sự run rẩy của cô, tự mình khám phá mùi vị huyền ảo mơ hồ trên cơ thể cô.

Khi cô tưởng rằng đã kết thúc, cậu bỗng xốc mạnh hai nách nâng cô lên, giống như người bố ôm đứa con nhỏ, muốn toàn bộ con người cô tan vào trong vòng tay cậu, hai người bỗng chốc đều không thể thở nổi, ngực áp ngực, má áp má. Cô kinh hãi kêu lên một tiếng, bắt đầu vùng vẫy hoảng loạn, đấm vào vai, cánh tay cậu, hai ba cái liền bị cậu ôm chặt.

"Mình thích cậu...".

Cậu nói như mê sát bên tai cô, cố chấp quay cằm cô lại, nhìn vào đồng tử màu nâu đậm của cô. Cô không nói gì, bờ môi run rẩy. Trước khi cô khóc thật, cậu đặt cô xuống đất một cách tiếc nuối, nhét chìa khóa vào tay cô, vuốt tóc cô và lủi sang một bên.

"Nhanh đi đi... Cậu ấy cười mãn nguyện. Nhìn cô lau mắt, thật giống như chịu uất ức, miệng méo xệch chạy đi. Mình không nói với Phong Thanh...".

Cái ôm trên tầng thượng suýt khiến Phổ Hoa sợ tới mức ngã bệnh, hai ngày trốn tránh Thi Vĩnh Đạo trốn tới mửc căm phẫn, hôm đó kỳ thi vi tính tổ chức cùng một địa điểm thi, cô vừa vào đã thấy cậu ấy đang ở chỗ ngồi liền chạy ra ngoài,may mà được giám thị coi thi gọi lại. Cô không hận cậu ấy, chỉ là thực sự sợ, cậu ấy có thể làm bất cứ việc gì, cô tin thế. Cũng may Thi Vĩnh Đạo biểu hiện rất lịch sự, làm như không có chuyện gì xảy ra,cũng không tiếp cận cô, đa phần là "theo dõi" từ xa.

Trước kỳ thi cuối kỳ, Phổ Hoa đưa vở tiếng Anh cả năm cho Kỷ An Vĩnh mượn photo, lại đặt trên bàn bản photo phóng to chép lại cẩn thận bảng tốc ký ngữ pháp mà cậu ấy nhờ. Mấy hôm sau, tài liệu ôn tập tiếng Anh đó rất nhanh được truyền tay nhau trong lớp, nam sinh mỗi người một bản, còn bảng tốc ký ngữ pháp thì chỉ có Kỷ An Vĩnh và vài người bạn thân chia sẻ, đương nhiên không thể thiếu Thi Vĩnh Đạo.

Thi Vĩnh Đạo photo bảng tốc ký thành mấy bản, bọc ngoài vở bài tập các môn, khiến Phổ Hoa rất bối rối, vài lần nộp bài tập đều hận không thể rút vở bài tập của cậu ấy ra ném đi. Cậu ấy chính là có bản lĩnh khiến lòng dạ cô thêm rối bời khi cô hoảng loạn. Quyên Quyên ngày ngày ở bên cạnh Phổ Hoa, nhanh chóng nhận ra điều gì đó.

Chất vấn Phổ Hoa kể tình tiết, cô chỉ kể qua cái ôm đó, cô thề sống chết cũng không mở miệng, dường như nó đã trở thành một điều sỉ nhục lớn trong đời cô. Thành tích thi môn vi tính rất nhanh đã có, bức thư Phổ Hoa gửi cho Kỷ An Vĩnh lại không có hồi âm, đang lúc do dự nhất trong việc lựa chọn ban xã hội và ban tự nhiên, cô đành thỉnh giáo Khổng Khiêm - trạm trưởng đài phát thanh sắp tốt nghiệp.

Phổ Hoa và Khổng Khiêm cũng có thể coi là có tình nghĩa anh em khóa trên khóa dưới làm việc chung với nhau, lại cùng khóa cùng lớp với em trai anh ấy, vì vậy Khổng Khiêm đặc biệt cầm tài liệu giới thiệu vài trường đại học cho Phổ Hoa, rất vui vẻ giúp đỡ. Họ hẹn gặp nhau ở Kiến Nhất, Khổng Khiêm cầm bảng điền nguyện vọng giải thích cái lợi và cái hại của ban xã hội, ban tự nhiên và căn cứ chọn ban.

Sau đó gặp Khổng Nhượng tan học, cũng cùng ngồi nói chuyện về việc chọn ban. Tuy anh em nhà họ Khổng là người ngoài, nhưng Phổ Hoa rất vui mừng vì có thể nghe ý kiến của họ. Mỗi lần hỏi Quyên Quyên vấn đề này, quả bóng cao su lại đá về chân cô. Quyên Quyên chưa bao giờ quyết định thay cô, đến chủ ý của bản thân cô ấy còn lười, lời nói chí lý đến nay đều là câu: Mặc cho số phận. Cũng vì thế, Ngu Thế Nam - người thi cấp ba ở trường khác đã trở thành một giai đoạn lịch sử được lật qua.

Phổ Hoa cũng không dám giao quyền quyết định cuối cùng cho một kỳ thi có tính ngẫu nhiên, cô cũng thử bày tỏ suy nghĩ với bố mẹ, nhưng hiệu quả không ổn, ngược lại mẹ còn trách cô học lệch, khiến cô càng không có lòng tin tiếp tụchọc môn tự nhiên.

Nói chuyện xong với anh em nhà họ Khổng, ra khỏi Kiến Nhất, trong lòng Phổ Hoa cơ bản đã có phương hướng. Hỏi Khổng Khiêm về kỳ thi đại học sắp tham gia, anh ấy vẫn chưa nói thì Phổ Hoa nhìn thấy Thi Vĩnh Đạo và anh em "nhóm bốn người" từ bên kia đường đi tới. Ra đa trong cơ thể cô khởi động trong chớp mắt, coi như không nhìn thấy cậu ấy, co rúm người lại giữa hai anh em nhà họ Khổng, rón ra rón rén bước đi.

Chưa đi bao xa thì nghe thấy một hàng xe đạp đổcái rầm phía sau. Kết thúc kỳ thi cuối kỳ hôm đó, bố mẹ đưa Phổ Hoa đi ăn bữa cơm ở quánPizzahut, coi như tiệc chúc mừng thành công, kết thúc lớp mười. Sau khi mẹ mất việc, đối với cuộc sống nhà họ Diệp giật gấu vá vai mà nói, bữa ăn fast food này tương đối xa xỉ. Vấn đề chọn ban treo lơ lửng chưa quyết làm phiền Phổ Hoa, nhưng cô vẫn được hưởng niềm vui đã lâu không còn.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/33484


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận