Gian Khách Chương 118 : Lễ tang

Gian Khách
Tác giả: Miêu Nị
Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Chương 118: Lễ tang

Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Vip.vandan



- Trong Liên Bang từ khi nbào thì xuất hiện một người giống như cậu vậy, trong mắt không hề có cấp trên là gì!

Vị quan chức Chủ nhiệm Phòng 3 Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, quân hàm chính thức là chức Thượng Tá văn phòng. Hắn ngồi trên ghế trong phòng làm việc của mình, lớn tiếng khiển trách. Hắn nhìn gã nhân viên trợ lý nghiên cứu tướng mạo bình thường đứng trước mặt của mình, nghĩ đến người này hôm qua dám ngăn cản mình trước cửa phòng thí nghiệm, hơn nữa một màn này lại xảy ra ngay trước mặt vị Chủ quản Kỹ thuật của công ty nữa... Nên trong trái tim tràn ngập quyền uy của hắn lúc này cũng đã bốc lên lửa giận.



- Từ ngày hôm nay trở đi, cậu bị điều tới Cục Hậu Cần.

Chủ nhiệm khinh miệt nhìn thoáng qua Hứa Nhạc, loại thủ pháp sử dụng quyền lực trong tay đùa bỡn thuộc cấp như thế này, khiến cho tâm tình của hắn trở nên thư thái hơn rất nhiều. Hắn trực tiếp đem tờ văn kiện quyết định trong tay ném thẳng về phía Hứa Nhạc, hùng hùng hổ hổ nói:

- Từ nay về sau, cậu xem tôi đùa chết cậu như thế nào!

Hứa Nhạc cúi xuống nhặt kiện hồ sơ điều động nằm dưới chân mình, mở ra tờ văn bản đọc lướt qua một cái, phát hiện mình đã bị điều đi ra khỏi khu vực phòng thí nghiệm... Địa điểm làm việc sắp tới là chỗ cách bãi đậu xe không xa.

Từ một gã nhân viên nghiên cứu biến thành một gã tạp vụ, không hề nghi ngờ đây là một loại nhục nhã cùng với đả kích vô cùng trầm trọng. Nhưng mà vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, loại bình tĩnh này ngược lại làm cho gã Chủ nhiệm kia cảm thấy có một tia không ổn.

Tối ngày hôm qua Trâu Úc đã giúp hắn phân tích tình huống. Mặc dù nói hiện tại trong tay của hắn đã có bản hợp đồng giữa Giáo sư Trầm Lão cùng với Công ty Cơ khí Quả Xác, có thể ngăn cản những người đó tự tiện đi vào phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, nhưng mà bản thân hắn vẫn như cũ thuộc về quyền quản lý của Sở Nghiên Cứu Công ty Quả Xác và Bộ Quốc Phòng. Chỉ cần có mệnh lệnh điều động từ một người nào đó, những người đó liền có thể đuổi hắn tới một nơi xa xôi nào đó, cướp đoạt quyền hạn của hắn, khiến cho hắn cũng không thể tiếp tục đến gần phòng thí nghiệm nữa.

Không thể tới gần phòng thí nghiệm, tự nhiên không có cách nào để ngăn cản những người đó đi vào phòng thí nghiệm được.

Hứa Nhạc trầm mặc cầm lấy kiện văn bản, cũng không hề liếc nhìn lại gã Chủ nhiệm kia một cái, tùy tiện làm ra một cái chào theo nghi thức quân đội, sau đó liền bước ra khỏi phòng.

Đi trong dãy hành lang dài im lặng, cánh cửa các phòng thí nghiệm đều mở ra. Đám nhân viên nghiên cứu vốn trước giờ không để ý tới ngoại sự, chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu kia đều đang đứng hết ở cửa, dùng ánh mắt thần tình phức tạp tiễn Hứa Nhạc rời đi. Bọn họ cũng không biết sự tình bí ẩn bên trong, nhưng chỉ biết là gã trợ lý cuối cùng của Giáo sư Trầm Lão này, đã đắc tội cao tầng của công ty, nên đã bị mạnh mẽ buộc rời đi. Đồng dạng là nhân viên nghiên cứu, một loại cảm giác thỏ chết sói buồn chợt lan tràn khắp trong hành lang này.

Hứa Nhạc cũng không có để ý đến những ánh mắt đồng tình của đám người kia, hắn khẽ cúi đầu mà bước đi về phía cuối hành lanh. Dù là khi đi ngang qua phòng nghiên cứu của mình đi nữa, hắn cũng không hề dừng lại. Có mấy gã Hiến Binh vũ trang đầy đủ đang canh gác cẩn mật bên ngoài cửa phòng thí nghiệm, nếu hắn định vọt vào trong đó, nghênh đón hắn, tự nhiên là những viên đạn lạnh lẽo.

Mấy người kia của Viện Khoa Học Liên Bang, rõ ràng là cần phải có được những thành quả nghiên cứu của Giáo sư Trầm Lão, chỉ là những người đó cũng không muốn hấp dẫn sự chú ý cùng với dư luận của công dân Liên Bang, nhất định sẽ đợi đến khi mình rời khỏi phòng thí nghiệm được vài ngày, đợi toàn bộ sự việc phai nhạt dần, lúc đó mới nghĩ cách đi vào phòng thí nghiệm. Nói cách khác, Hứa Nhạc hiện tại còn được một ít thời gian, chỉ là thời gian này cũng quá ngắn. Mà hắn đến giờ vẫn còn chưa có nghĩ ra được, làm thế nào mới có thể đem bộ cơ sở dữ liệu khổng lồ bên trong phòng thí nghiệm kia lén đem ra ngoài. Công tác kiểm tra an toàn của Sở Nghiên Cứu vô cùng khắc nghiệt, nhân viên nghiên cứu mỗi ngày ra vào nơi này đều phải trải qua ba lần kiểm tra phân hình. Những thiết bị lưu trữ cao cấp của Liên Bang hiện nay, có lẽ miễn cưỡng có thể đem bộ nhớ dữ liệu bên trong phòng thí nghiệm kia chuyển dời ra ngoài, nhưng mà khẳng định không có cách nào thông qua mấy vòng kiểm tra phân hình kia.

o0o

Ngày hôm sau là lễ tang của Giáo sư Trầm Lão. Địa điểm tổ chức tang lễ là bên ngoài nghĩa trang công cộng Ngân Hà ở vùng ngoại ô Đặc khu Thủ đô. Khi một đám ô tô màu đen chạy dọc theo con đường quốc lộ chậm rãi nối đuôi nhau đi vào nghĩa trang, bầu trời mùa xuân chợt đổ một cơn mưa phùn... Hạt mưa cứ rơi tí tách tí tách, làm cho không khí yên lặng này tràn ngập một vẻ cô liêu...

Hứa Nhạc tay cầm một cái ô đi mưa, trầm mặc đứng ở phía sau lưng Giáo sư Trầm, thay hắn che lại những giọt mưa lạnh từ trên trời rơi xuống, hai mắt bình tĩnh lặng lẽ quét qua đám người đến viếng Giáo sư Trầm Lão.

Giáo sư Trầm Lão mặc dù đã sớm rời xa khỏi khu vực trung tâm của Khoa học Liên Bang, nhưng dù sao cũng là người đã từng được trao Huy Chương Tinh Vân, danh vọng trong giới Khoa học cực cao. Lúc này người đã nằm xuống, bất luận mọi người sớm đã quên đi sự tồn tại của ông ta, nhưng rất nhiều người vẫn lựa chọn đến tiễn ông ta một đoạn đường cuối cùng này.

Những người đến dự lễ tang hôm nay, đều mặc những trang phục màu sẫm, đa phần là màu đen, trên ngực đều mang một đóa hoa màu trắng nhỏ. Dưới cảnh trí mưa phùn lất phất lạnh lẽo thế này, nghĩa trang lạnh lẽo bên sườn núi, lộ ra vài phần cảm giác bi thương trang trọng.

Tay phải Hứa Nhạc ổn định cầm lấy cây ô che mưa, không để cho một giọt mưa nào rơi lên trên người Giáo sư Trầm. Vị Giáo sư tuổi cũng không ít này vừa đau lòng vì cái chết của cha mình, lại phải xử lý rất nhiều chuyện khác nữa, tinh thần cũng đã mệt mỏi đến cực điểm.

Cỗ quan tài màu đen nặng nề chậm rãi hạ xuống lòng mộ sâu. Hứa Nhạc híp mắt lại nhìn cỗ quan tàu, ánh mắt đó tựa hồ như nhìn xuyên qua cỗ quan tài nặng nề kia, nhìn thấy được vị Giáo sư già được người người tôn kính, trên mặt đầy vết đồi mồi, vị Giáo sư đã cùng mình ngồi hút thuốc, uống trà và nói chuyện phiếm...


Vào giờ khắc này, tâm tình Hứa Nhạc càng thêm bình lặng và yên tĩnh. Mặc dù cho đến lúc này, hắn vẫn như cũ không biết là phải làm thế nào để bảo vệ được trí tuệ của Giáo sư Trầm Lão, sau này cũng không bị mấy gã khoa học quyền uy mà vô sỉ kia cướp đi, nhưng mà hắn biết mình phải làm, bằng không hắn cũng không có cách nào để đối mặt với vị lão nhân trong cỗ quan tài, nằm im dưới lòng mộ sâu kia.

Khi Giáo sư Trầm Lão biết được Hứa Nhạc đang tiến hành tu chỉnh thiết kế của hệ thống phun lưu khí điện tử, hơn nữa biết rõ mình đạt được những thành quả vô cùng lớn lao, ông ta đã từng nhắc nhở qua với hắn về những nguy hiểm mà hắn có thể sẽ gặp phải. Nhưng mà vị Giáo sư già này đại khái cũng không nghĩ đến, sự phán đoán của ông ta còn nhanh hơn cả bác sĩ, nhưng cũng không có cách nào đi theo bảo vệ Hứa Nhạc cho đến khi con robot thế hệ mới nhất của Liên Bang thành công ra đời được.

Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt lại, một lần nữa liếc mắt nhìn kỹ khuôn mặt của từng người hoặc là thật tình hoặc là giả vờ mang vẻ mặt bi thương đi theo bái mộ đằng kia. Giáo sư Trầm đứng dưới cây dù của hắn cũng không có để ý, nhưng hắn lại chú ý, ba đại Học Viện Quân Sự cũng đều phái đại biểu tới. Nhất là Viện Trưởng của Học Viện Quân Sự I lại còn đích thân tới đây.

Nhưng mà Ban Giám Đốc của Công ty Cơ khí Quả Xác, lại chỉ phát ra một gã ủy viên danh dự đến đây. Càng khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy rét lạnh chính là, lễ tang của Giáo sư Trầm Lão, Viện Khoa Học Liên Bang cư nhiên chỉ phái tới một gã Chủ nhiệm Văn phòng xem như là đại biểu. Cái gã mập mạp khuôn mặt ngờ nghệch kia, rõ ràng chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không thể hiện bất cứ sự tôn trọng nào.

Xem ra lời đồn đãi mà Trâu Úc nói kia quả nhiên là có căn cứ. Giáo sư Trầm Lão mấy chục năm trước giận dữ ly khai Viện Khoa Học Liên Bang, quan hệ hai bên vẫn là cực kỳ lãnh đạm, tất cả những chuyện này có lẽ là có liên quan đến sự kiện sao chép thành quả nghiên cứu lần đó.

Vị quan chức Chủ nhiệm đem Hứa Nhạc điều phối đến Cục Hậu Cần kia, hôm nay biểu hiện vô cùng tích cực. Những đại nhân vật trong ba đại Học Viện Quân Sự vốn không ít, hắn sắm vai bi ai, tựa hồ như trong mấy năm nay, hắn đã làm cho Giáo sư Trầm Lão vô số chuyện tình...

Vẫn chưa tới giờ động thổ, vị quan chức Chủ nhiệm kia thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía chân núi một cái, tựa hồ như đang đợi người nào đến vậy. Ánh mắt Hứa Nhạc híp lại, là người sớm nhất trong những người đứng ở đây nhìn thấy ba cỗ xe màu đen đang chạy dọc theo sơn đạo nhanh chóng tiến đến nơi này... Không biết người ngồi trong xe đó là ai...

Mấy chiếc ô tô dừng lại ở ngoài cổng khu nghĩa trang, tựa hồ là để tỏ vẻ tôn kính, nên không có trực tiếp chạy thẳng vào đây. Mấy gã quan chức Chính phủ chợt bước tới, bảo vệ xung quanh hai người trung niên từ trên xe bước xuống, đi thẳng về phía này. Những người tham dự lễ tang phía sau hơi hơi hỗn loạn một chút, đã tránh ra một con đường cho đám người đó tiến vào.

Thân phận hai vị trung niên nhân này đáng giá cho mọi người ở đây chờ đợi.

Vị Cố vấn Khoa học của Tổng Thống tiên sinh đến bắt tay thân thiết với Giáo sư Trầm đứng trước cỗ quan tài... Thập phần trầm trọng mà hoài niệm đọc lớn bức thư tay do chính Tổng Thống tiên sinh viết, nội dung là tán dương những thành quả trước đây của Giáo sư Trầm Lão, nhiều năm trước đã phát huy tác dụng quan trọng trong việc nghiên cứu chế tạo ra robot cho Liên Bang.

Hứa Nhạc híp mắt lại, nhìn biểu tình của mọi người trong làm mưa phùn lất phất... Hắn biết rằng cái lễ tang này cũng chỉ là một loại hình thức giao tế đặc thù mà thôi, chỉ là nghĩ tới thi thể của vị Giáo sư già nằm trong cỗ quan tài bị dầm dưới mưa này, hắn chung quy hy vọng buổi giao tế này có thể nhanh chóng kết thúc một chút.

Cố vấn Khoa học của Tổng Thống, tự nhiên là nhân vật có thân phận tôn quý nhất ở đây, nhưng mà Hứa Nhạc cũng không có chú ý tới hắn, chỉ dùng ánh mắt đánh giá vị quân nhân cao cấp đứng bên cạnh vị Cố vấn Khoa học của Tổng Thống kia... Vị quân nhân cao cấp này hôm nay cũng không có mặc quân phục đến đây.

Người này ước chừng khoảng 50 tuổi, mái tóc màu hoa râm, khuôn mặt trầm trọng mà kiên nghị, hai mắt bình tĩnh hữu lực. Mặc dù hắn mặc y phục bình thường, nhưng vẫn như cũ lộ ra hơi thở đặc thù của một gã quân nhân.

Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh, xuất thân từ hàng ngũ quan chức kỹ thuật, là một nhân viên của Căn Cứ Bị bắt đầu thăng tiến lên, trở thành Phó Chủ Nhiệm của Tổng Cục Hậu Cần, sau đó liên tiếp thăng cấp hai lần, trở thành Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng. Theo những tin tức hành lang bên trong Thủ đo, nếu vị Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ có thể thành công đắc cử Tổng Thống, người này không hề nghi ngờ sẽ trở thành người ứng tuyển duy nhất cho vị trí Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng.

Vị Trâu Phó Bộ Trưởng này cũng có thể nói là đại diện giao tiếp của Quân đội Liên Bang, cùng với các đại biểu của ba đại Học Viện Quân Sự và giới Khoa học của Công ty Cơ khí Quả Xác có quan hệ vô cùng chặt chẽ. Lễ tang của Giáo sư Trầm Lão hôm nau, Quân đội Liên Bang nhất định phải phái tr một nhân vật đại biểu có phân lượng nặng một chút, đó chính là nguyên nhân về sự xuất hiện của vị Trâu Phó Bộ Trưởng này ở đây.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn vị Trâu Phó Bộ Trưởng này, nghĩ đến lúc trước khi vị Phó Bộ Trưởng này đến bắt tay với Giáo sư Trầm, cũng đã từng liếc mắt nhìn qua mình một cái, tâm tình liền trở nên có chút quái dị một chút. Đối phương khẳng định đã biết được mình là ai, mà đứa nhỏ trong bụng của Trâu Úc...

Hắn từng có mấy lần suy đoán xem cảnh tưởng gặp mặt với cha của Trâu Úc sẽ như thế nào... Nhưng mà nói thế nào cũng không ngờ tới, lại là gặp nhau tại một buổi tang lễ như thế này. Vị Cố vấn Khoa học của Tổng Thống sau khi đọc lớn bức thư tay do chính Tổng Thống tiên sinh viết, lại nhẹ giọng nói chuyện với Giáo sư Trầm vài câu, biểu đạt một chút sự an ủi của mình, sau đó tháo đóa hoa màu trắng nhỏ trên ngực mình, nhẹ nhàng ném xuống lòng mộ sâu.

Có người bắt đầu, liền có người tiếp theo, và có người kết thúc. Những người tham gia vào tang lễ, đều đem đóa hoa trắng nhỏ trước ngực mình ném xuống mộ. Trên cỗ quan tài màu đen, tựa hồ có một tầng tuyết trắng tinh vậy.

Vị Cố vấn Khoa học tiên sinh có việc nên rời đi trước, lễ tang dần dần kết thúc... Vị Trâu Phó Bộ Trưởng đại biểu cho Quân đội Liên Bang cũng chưa có bỏ đi. Ông ta cùng với Viện Trưởng Học Viện Quân Sự I đứng ở hàng cây gần khu mộ nhẹ giọng nói với nhau gì đó.

Hứa Nhạc vẫn cầm chiếc ô che mưa, cùng với Giáo sư Trầm không ngừng đáp lễ với những người đến viếng... Đột nhiên, bàn tay đang cầm ô của hắn chợt nắm chặt lại, chậm rãi quay đầu đi.

Chỉ thấy chỗ gần khu mộ, dưới tàng cây lúc này chỉ còn lại một mình Trâu Phó Bộ Trưởng. Đối phương đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt lãnh liệt còn mang theo một tia dò xét.

Hứa Nhạc híp cặp mắt lại, cũng không có không lẽ phép đối diện trực tiếp với vị đại nhân vật này, mà là cúi đầy, nhẹ giọng nói bên tai Giáo sư Trầm mấy câu gì đó, đem chiếc ô đưa lại cho ông ta, lúc này mới đội mưa phùn, chậm rãi đi về phía tàng cây.

Vị Chủ nhiệm Phòng 3 Sở Nghiên Cứu kia vừa mới tiễn bước vị Cố vấn Khoa học của Tổng Thống xong, đang chuẩn bị nắm lấy cơ hội hiếm có này, lại thân cận một chút với vị Trâu Phó Bộ Trưởng đằng kia. Chợt hắn nhìn thấy gã nhân viên trợ lý trẻ tuổi mà hắn cực kỳ ghét cay ghét đắng, đang hướng về phía vị Trâu Phó Bộ Trưởng mà bước qua, trong lúc nhất thời không khỏi dừng bước, trong lòng chợt dâng lên một tia nghi hoặc nhàn nhạt.

Nguồn: tunghoanh.com/gian-khach/quyen-2-chuong-118-q61aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận