Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Chương 329 : Yến tiệc của Hải tặc (Hạ) 

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Chương 329: Yến tiệc của Hải tặc (Hạ) 
Nhóm dịch: Địa ngục môn
Nguồn : sưu tầm


Cuối cùng Đường Lãng buồn bực mà chết, hải tặc Sở La Môn được giải phóng, vì thế sự nghiệp lại hưng vượng trở lại, đảo Tinh Gia Khắc một lần nữa trở thành thiên đường của hải tặc, gia tộc Hải Lôi Đình khống chế chặt chẽ lấy đảo Tinh Gia Khắc, cũng dựa vào cái đảo này mà trở thành lãnh tụ có thực lực lớn nhất trong hải tặc Sở La Môn. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Đảo Tinh Gia Khắc có rất nhiều cửa càng thiên nhiên hoang vu, rất nhiều cửa cảng xưa nay đều chưa từng có người tới. Chiến đấu hạm Bối Đế Âu do Thương Hải chỉ huy cũng lựa chọn một cửa cảng hoang vắng không có dấu vết con người cập bến. Nhưng khi cập bờ phát sinh ra một chuyện bất ngờ nho nhỏ, đó chính là khi cách bờ biển còn có nửa tiếng đồng hồ hải trình, có một chiếc thuyền hải tặc khác xuất hiện ở bệnh cạnh nó.



Chòi canh gác ở trên cột buồm phát ra cờ hiệu gấp gáp, biểu thị rõ mình chính là kỳ hạm Bối Đế Âu của thủ lĩnh hải tặc Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, yêu cầu đối phương lập tức ly khai, nếu không sẽ bị công kích, nhưng đối phương vẫn cứ tiếp tục xông tới với tốc độ cao. Căn cứ vào báo cáo của chòi quan sát, chiếc thuyền đang vội vàng lao tới kia chính là một chiếc chiến đấu hạm có trọng tải hơi nhỏ hơn Bối Đế Âu một chút. Bên trên không hề treo bất kỳ cờ xí gì, bởi thế không thể nào phán đoán được thân phận của nó.

Từ Bân nâng kính viễn vọng lên, quả nhiên nhìn thấy chiếc chiến đấu hạm lai lịch bất minh kia, chiếc chiến đấu hạm nay vô cùng mới, giống như thuyền mới vừa hạ thủy xong vậy, bề ngoài có chút giống với chiến đấu hạm cấp kim cương của nước Mã Toa mà hắn đã nhìn thấy ở trên cuộc chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh, nhưng thân thuyền đã bị sơn thành màu đen, hoàn toàn là một màu đen. Cánh buồm cũng là màu đen, đối phương cũng không treo bất kỳ cờ xí nào cả, hơn nữa bên ngoài cũng không có ký hiệu gì, thực sự là không thể nào phán đoán ra thân phận của đối phương.

“Chẳng lẽ là thuyền U Linh trong truyền thuyết?” Vương Văn Đạt lắp ba lắp bắp nói.

“Câm mồm! Trong nhà của ngươi mới có thuyền U Linh!” Phùng Dịch Thanh bực bội nói, cầm báng súng lên muốn đập vào đầu hắn, may mắn là lúc đó Từ Bân đi qua, Vương Văn Đạt mới tránh được một nạn.

Phùng Dịch Thanh hung dữ trừng mắt nói với Vương Văn Đạt: “Ngươi còn nói năng lung tung nữa là ta đánh ngươi đấy!”

Vương Văn Đạt len lén thè lưỡi ra, qua một lúc lại lẩm bà lẩm bẩm: “Cái thời buổi này, nói chuyện cũng phạm pháp!”

Phùng Dịch Thanh lạnh lùng nói: “Không phải là ngươi phạm pháp! Mà là không có tự trọng! Chưa từng thấy nam nhân nào lắm lời như ngươi.”

Vương Văn Đạt ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Chuẩn bị chiến đấu!” Từ Bân lạnh lùng nói, phất tay lệnh các đội viên ai vào vị trí nấy.

Mặc kệ kẻ địch là người như thế nào, không chào hỏi gì mà cứ hùng hổ xông tới như thế, khẳng định không phải là người tốt.

Thương Hải cũng phát ra mệnh lệnh chiến đấu.

Chiến đấu hạm Bối Đế Âu chầm chậm rẽ ngoặt trên mặt biển, đem mặt bên nhắm chuẩn vào kẻ địch.

Mặc dù kim ngân tài bảo bên trên chiến đấu hạm đã bị chuyển hết đi rồi, nhưng vì để cho kẻ địch không nhìn ra sơ hở, Thương Hải lại chất đầy cát vào trong khoang thuyền, làm cho chiến đấu hạm nhìn qua vẫn là chất đầy hàng hóa, dáng vẻ như mức ăn nước vẫn rất sâu, khi xoay chuyển động tác cũng rất chậm.

Vào lúc này, kẻ địch xuất hiện ở trên mặt biển phía đông bắc, khoảng cách càng lúc càng gần. Quả nhiên, kẻ tới thì không tốt lành gì, người tốt thì đã không tới. Chiếc chiến đấu hạm không biết ý đồ gì kia bất kể là phía bên Thương Hải đưa ra cờ hiệu hỏi như thế nào, bọn chúng đều cự tuyệt đáp lại, cứ trầm mặc duy trì tốc độ cao, xông thẳng vào bên mạn chiến đấu hạm “Bối Đế Âu”, họng pháo của đối phương không mở ra, tựa hồ muốn một trận giáp chiến thuấn túy.

“Cho tới gần rồi hãy đánh, phải tiêu diệt toàn bộ.” Thương Hải nhỏ giọng nói, thuận tay rút súng Mauser ra.

Từ Bân hiểu ý gật đầu, đưa tay ra hiệu với các đội viên hải quân lục chiến đội khác.

Mặc dù bề ngoài của chiến đấu hạm Bối Đế Âu không có chút nào thay đổi, cờ xí trên cột buồm cũng không thay đổi, người khác nhìn không ra được chiếc chiến đấu hạm này đã thay đổi chủ nhân. Nhưng một khi khai hỏa, hỏa lực mãnh liệt của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ khẳng định sẽ làm cho kẻ địch phát giác ra điều không ổn, thậm chí có khả năng bị kẻ địch nhận ra được chở ở trên thuyền chính là quân Lam Vũ.

Trước khi thành công lẻn được vào đảo Tinh Gia Khắc, Thương Hải không muốn làm bại lộ thân phận của mình quá sớm, Từ Bân đương nhiên cũng không muốn. Cho nên Từ Bân đặc biệt đi kiểm ta tình hình chuẩn bị chiến đấu của hai ống phóng rốc két. Do không đủ thủy thủ, trên chiến đấu hạm Bối Đế Âu hiện giờ hơn một trăm khẩu đại pháo kia đều chỉ là trang trí, không có ai thao tác, chiến đấu thực sự bắt đầu, vũ khí uy lực lớn vẫn phải dựa vào hai ống phóng rốc két này.

Chiếc chiến đấu hạm lai lịch bất minh kia càng lúc càng tới gần, từ trong kính viễn vọng nhìn tới, Từ Bân phát giác ra đối phương vô cùng quỷ dị, không nhìn thấy bất kỳ động tĩnh nào của kẻ địch ở trên boong thuyền, hơn nữa cửa sổ pháo ở bên mạn thuyền cũng không hề mở ra, tựa hồ không có ý nổ pháo, nhưng, loại thế như chẻ tre, khí thế ập thẳng tới đó vẫn làm cho người ta cảm giác được chỗ không tầm thường của kẻ địch.

Thương Hải không hạ lệnh nổ pháo, là bởi vì hắn căn bản không có đủ pháo thủ. Thủ hạ của A Phương Tác đều theo A Phương Tác ra khơi rồi, những thủy thủ ở trên con thuyền của hắn chỉ có thể đáp ứng được nhu cầu đi biển, hơn một trăm khẩu pháo kia căn bản không có ai điều khiển. Trên thực tế, loại hỏa pháo kiểu cũ kia nếu như không đồng thời phát xạ thì đối với kẻ địch mà nói, không hề có uy hiếp mang tính thực chất.

“Đứng vững vào!” Thương Hải đột nhiên nghiêm giọng quát.

Tất cả chiến sĩ của hải quân lục chiến đội và các thủy thủy đều tóm chắc lấy lan can ở bên cạnh, chờ đợi giây phút hai chiếc chiến đấu hạm áp sát nhau, trong loại di chuyển cao tốc này mà áp sát đối mặt với nhau, sẽ tạo thành chấn động cực lớn với bản thân chiến hạm, còn có sự nghiêng lệch cao độ, thậm chí gẫy cột buồm là cũng có thể.

Uỳnh uỳnh uỳnh....

Chớp mắt hai chiếc chiến đấu hạm đan xen nhau, do tác dụng của nước biển, hai chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn áp sát lại vào nhau, sản sinh ra va chạm mãnh liệt, chỉ nghe thấy tiếng động rầm rầm, trên sàn thuyền của hai bên đều có vô số vật phẩm thuận theo độ nghiêng của sàn thuyền mà rơi vào đại hải, chiếc cột buồm cao lớn phát ra những tiếng động răng rắc, phảng phất bất kể lúc nào cũng đều có thể gãy lìa, cánh buồm của hai bên đều đột nhiên bị xé rách, thân thuyền cũng nghiêng đi nghiêm trọng, phảng phất như dính chặt lại với nhau, nhưng bỗng nhiên lại tách hẳn nhau ra, đem vô số vật thể lại một lần nữa rơi vào trong đại hải.

Vương Văn Đạt chỉ cảm thấy một trận va đụng mãnh liệt từ dưới lòng bàn chân truyền tới tận trong lòng, chấn động dữ dội một lượt, cơ hồ bị ngất đi, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, đột nhiên cảm thấy người cứ như bị treo trên không trung vậy, chân không chạm đất, nhưng đột nhiên lại rơi xuống, lòng bàn chân giống như dẫm lên đống lửa, đau đớn rát buốt.

Tạch tạch tạch....

Tiếng súng kịch liệt trong chớp mắt đem Vương Văn Đạt kéo trở về hiện thực.

Phùng Dịch Thanh ở ngay bên cạnh hắn, trên đầu vai còn có một đoạn xà ngang gãy vụn mắc lên, nhưng súng tiểu liên trong tay hắn đã rít lên. Vương Văn Đạt nhìn thuận theo phương hướng súng tiểu liên của hắn càn quét, chỉ nhìn thấy trên boong thuyền vốn trống không của đối phương không biết từ nơi nào trong chớp mắt chui ra mấy trăm người, trong tay huơ huơ loan đao, hò hét bổ nhào tới. Đạn của súng tiểu liên của Phùng Dịch Thanh quét qua trên người bọn chúng, mang theo vô số mưa máu, nhưng không thể ngăn cản bước tiến của bọn chúng.

Trong chớp mắt, những tiếng động cốp cốp cốp của nhưng chiếc móc câu vang lên, từ trên chiến đấu hạm của đối phương vung ra vô số móc câu, thoáng một cái đã tóm chặt lấy chiến đấu hạm Bối Đế Âu. Một cái móc câu trong số đó ở ngay bên người Vương Văn Đạt. Vương Văn Đạt day thật mạnh mặt mình, nâng họng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, nhắm chuẩn vào tên hải tặc xông tới cho một phát súng, tên hải tặc đó người nghiêng đi, rơi vào bên trong nước biển. Vương Văn Đạt bình tĩnh trở lại, tay phải nổ súng, tay trái móc một quả lựu đạn ra, dùng răng giật chốt ra, sau đó ném qua.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Lựu đạn đem đám hải tặc lai lịch bất minh đánh ngã cả một đống, do khoảng cách rất gần, Vương Văn Đạt cũng bị sóng chấn động của vụ nổ xô cho thiếu chút nữa ngã ra. Bỗng nhiên cảm giác có thứ gì đó rơi ở trên người mình, quay đầu lại nhìn, thì ra là cánh tay của một tên hải tặc, trên cánh tay còn nắm chặt loan đao, Vương Vặt Đạt đưa tay ra ném cái cánh tay này xuống biển lẩm bẩm nói: “Anh bạn, ta đâu có quen cậu lắm.” Trong chớp mắt nói chuyện, lại bắn liên tục mấy phát súng, đem những tên hải tặc có ý đồ xông lên bắn gục toàn bộ, để yểm hộ cho Phùng Dịch Thanh thay băng đạn súng tiểu liên.

“Lại là đánh giáp lá cà!” Từ Bân nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng, nâng súng Mauser lên liên tục bắn gục ba bốn tên hải tặc, nhưng kẻ địch quá nhiều, hơn nữa tựa hồ rõ ràng là vô cùng thích ứng với loại công kích sau khi va đụng, thừa lúc các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội còn chưa khôi phục lại bình thường đã ùn ùn kéo tới, súng tiểu liên của Phùng Dịch Thanh mặc dù phản ứng rất nhanh, nhưng không thể nào phong tỏa được tất cả những sợi dây thừng, lập tức hắn lại nhìn thấy hơn mười tên hải tặc phi thân tới, mau chóng đến được trước mặt chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quan Lam Vũ.

Tạch tạch tạch....

Thương Hải hai tay cầm hai khẩu súng tiểu liên, mãnh liệt càn quét vào phía kẻ địch đối diện, mũi lao của đám hải tặc lướt qua bên người hắn, thậm chí mang theo cả máu, nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi, dưới sự càn quét của hai khẩu súng tiểu liên hắn cầm trên tay, đám hải tặc xông tới trước mặt hắn lũ lượt kêu gào thảm thiết gục xuống. Ngọn lửa và vỏ đạn tung tóe từ nòng súng tiểu liên bắn ra, làm cho đám hải tặc kia quả thực cảm thấy hắn uy vũ giống như thiên thần vậy, khí thế không thể nào kháng cự.

Vào lúc này súng ống trong tay các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng đã rít lên, đám hải tặc ùn ùn kéo tới kia tức thì gặp phải tai họa ngập đầu, có một số tên thấy thời thế bất ổn, quay đầu bỏ chạy, nhưng dưới cơn mưa đạn dày đặc thì làm sao bọn chúng có thể chạy được. Trong khoảnh khắc toàn bộ đã bị quét xuống đại hải.

Tên quân chỉ huy trên chiếc chiến đấu hạm kia lập tức ý thức được bản thân mình trộm gà không được còn mất nắm thóc rồi, chiến đấu hạm dùng sức cựa mình mấy cái, muốn tách ra, nhưng vẫn có hơn mười sợi thừng móc câu ở trên chiến đấu hạm “Bối Đế Âu”, làm sao mà nó có thể dễ dàng thoát ra được. Ngược lại trong lúc va đụng, những tên hải tặc đang ở trên dây thừng bò ngược trở lại kia bị chấn động rơi xuống đại hải, chết oan chết uổng.

Hai Lỗ Ni cuồng chiến sĩ nhắm chuẩn cơ hội, vác ống phóng rốc két lao tới bên mép boong thuyền, nhắm chuẩn vào vị trí cột buồm chiến đấu hạm kẻ địch phóng ra hai quả rốc két. Sau một một tiếng nổ uỳnh uỳnh, cột buồm của chiến đấu hạm kẻ địch bị đánh gẫy, nghiêng nghiêng rơi xuống, một đầu cắm vào trong nước biển ở bên cạnh, đám hải tặc ở bên cạnh cột buồm cũng bị đạn rốc két bắn cho tan xương nát thịt thành những mảnh vụn nhỏ.

Các chiến sĩ của quân Lam Vũ cũng thừa cơ không ngừng ném lựu đạn lên chiến đấu hạm của đối phương, trong một chuỗi những tiếng nổ liên tiếp, chiến đấu hạm của đối phương bị phá hủy hoàn toàn, chỉ nhìn thấy trên sàn thuyền bị nổ ra mấy lỗ hổng lớn, lựu đạn thuận theo những lỗ hổng đó tiếp tục rơi xuống, phát ra những tiếng nổ càng kịch liệt hơn trong khoang thuyền, cả chiếc chiến đấu hạm bị thương tổn nghiêm trọng, chầm chậm chìm xuống.

Thương Hải vội vàng chỉ huy ngươi chém đứt tất cả dây dừng, để tránh quân hạm của bản thân cũng bị đối phương kéo chìm, chỉ nhìn thấy ba phút sau, chiến đấu hạm của đối phương phát nổ dữ dội, một quầng lửa chói mắt ánh lên, sau đó hoàn toàn chìm vào đáy biển, hình thành một xoáy nước cực lớn.

“Bọn chúng là ai vậy?” Từ Bân nghi hoặc hỏi, từ lúc bắt đầu cho tới hiện giờ, hắn cũng chẳng biết những kẻ này lai lịch như thế nào, rồi lại vì sao mà tập kích mình. Từ cuộc chiến giáp là cà vừa rồi mà xét, kẻ địch là hải tặc không có gì phải nghi ngờ, không một ai thành thạo kỹ xảo leo thuyền như thế. Nhưng, vì sao hải tặc lại tấn công hải tặc chứ?

Thương Hải thâm trầm lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa.”

Tiếng súng đơn điệu lác đác vang lên, đó là Vương Văn Đạt đang hứng thú bắn những tên hải tặc vẫy vùng trong nước biển. Chuyện mà hắn thích làm nhất, chính là như thế này, chỉ một mình mình thu dọn chiến trường, theo hắn mà nói, tín điều cái ác phải trừ tận gốc là lẽ tất nhiên phải làm, hơn nữa không phải mỗi một người đều có thể làm được. Ít nhất thì Phùng Dịch Thanh không có hứng thú tiếp tục truy kích những tên hải tặc rơi xuống nước này.

Ngăn cản Vũ Văn Đạt nổ súng, Từ Bân hạ lệnh bắt mấy tên hải tặc may mắn sống sót lên, muốn từ trong miệng bọn chúng moi ra được chút manh mối.

“Các ngươi là ai?” Từ Bân hung dữ chất vấn.

Thế nhưng bất kể Từ Bân hoặc là Thương Hải dày vò bọn chúng khốc liệt như thế nào, thậm chí giết chết bọn chúng một cách tàn nhẫn vô tình, cũng không có một tên hải tặc nào trả lời. Rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là hải tặc bình thường, mà là tinh anh trong nhóm hải tặc nào đó. Đồng thời rất có khả năng là đám hải tặc bình thường này thực sự không biết manh mối có giá trị nào.

Sau khi tên hải tặc cuối cùng ruột bị Thương Hải cắt đứt từng đoạn từng đoạn một, tên hải tặc đó cuối cùng cũng đứt hơi, Thương Hải vẫn không có được bất kỳ đáp án nào. Nhưng có một số vấn đề không cần có đáp án cũng có thể biết được, đó chính là khẳng định đối phương nhằm vào kim ngân tài bảo trên thuyền mình mà tới. Lặc Ngõa Sắt Nhĩ từ đại lục Y Vân vận chuyển một chiếc thuyền lớn hàng hóa như vậy, không một tên hải tặc nào mà không động lòng.

Trong trận chiến giáp lá cà ngắn ngủi mà kịch liệt này, phần eo của Phùng Thanh Dịch bị mũi lao quét qua một phát, mất đi một miếng thịt lớn, ngoài ra còn có mấy thủy thủ thuộc hạ của Thương Hải hi sinh, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng có hai chiến sĩ bất hạnh hi sinh. Trong khoảng cách ngắn như thế, mũi lão của đám hải tặc đúng là uy hiếp rất trí mạng, may mà các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không cho đối phương có cơ hội phóng lao.

“Bây giờ làm thế nào đây?” Từ Bân trông đợi nhìn Thương Hải.

Thất phu vô tội, bởi mang ngọc mà có tội, chẳng ai biết được khi nào sẽ tiếp tục bị thuyền hải tặc bất minh đột nhiên đánh tới.

“Chúng ta không thể ẩn nấp mãi được, chúng ta phải đổ bộ từ cảng Roberts” Thương Hải trầm tĩnh nói.

Từ Bân hơi khẽ giật mình ngạc nhiên nói: “Ngươi tin chắc như vậy có thể được sao?

Cảng Roberts chính là cửa cảng lớn nhất phồn hoa nhất của đảo Tinh Gia Khắc, cũng là nơi đám hải tặc ra vào, tên của nó chính là tơi từ mệnh danh của thuyền trưởng Roberts tổ tông của những hải tặc, từ đó có thể biết được địa vị của nó. Cái cửa cảng này nắm dưới sự khống chế tuyệt đối của gia tộc Hải Lôi Đình, quanh năm ở cửa cảng có hạm đội Hải Lôi Đình cường đại neo đậu, mỗi năm gia tộc Hải Lôi Đình đều thu được hàng hóa không ít từ cửa cảng này. Bởi vì tất cả những tang vật của hải tặc Sở La Môn cơ bản đều phải lên từ nơi này, sau đó chuyển tới bán ở vương quốc Lữ Tống, hoặc là những địa phương xa hơn nữa, gia tộc Hải Lôi Đình rút được hai mươi phần trăm lợi nhuận từ chỗ hàng hóa này.

Thương Hải cẩn thận cân nhắc, thận trọng nói: “Nếu như chúng ta còn vởn vơ ở nơi này, khả năng còn sẽ bị những hải tặc khác tập kích. Đại pháo trên con thuyền này của chúng ta chỉ là đồ trang trí, không thể hi vọng được, nếu như hải tặc quá nhiều chúng ta sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta chỉ có cách trực tiếp lên bờ từ cảng Roberts, mới có thể tránh được sự tập kích của những đám hải tặc khác.”

Từ Bân nửa tin nửa ngờ nói: “Nhưng chúng ta có thể bình an lên bờ được ở cảng Roberts không?”

Cảng Roberts chính là cửa cảng được gia tộc Hải Lôi Đình khống chế chặt chẽ, không những có công trình hoàn thiện, hơn nữa ở phụ cận cửa cảng thường xuyên có hạm đội hải tặc cỡ lớn tuần tra, chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” chỉ là một chiếc chiến hạm kiểu cổ, muốn dùng sức mạnh tấn công cửa cảng kiên cố này há dễ dàng được? Cho dù là hạm đội A Phương Tác có dốc hết cả ổ ra mà không có hải quân lục chiến đội hùng mạnh phối hợp, cũng không thể công chiếm thuận lợi được.

Thương Hải ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về mặt biển phía tây, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc, trầm giọng nói: “Chuyện do người làm, thế nào chẳng có cách. Người tộc Đường chúng ta không phải có một câu nói, xe tới trước núi tự có đường sao? Trời không tuyệt đường con người, chúng ta thế nào cũng có cách trà trộn vào cảng Roberts.”

Từ Bân mẫn cảm phát giác ra Thương Hải dùng từ “trà trộn”, vì thế không nói gì nữa.

Có lẽ Thương Hải thực sự có biện pháp gì đó trà trộn vào cảng Roberts rồi.



Tựa hồ như để xác nhận cách nghĩ của Thương Hải, chiến đấu hạm Bối Đế Âu chuyển hướng di chuyển, tiến về cảng Roberts, kết quả còn chưa đi được bao xa, lại gặp phải đòn tập kích thứ hai của hải tặc. Lần này tập kích bọn họ không phải là một chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn nữa, mà là ba chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn và hơn mười chiếc chiến hạm cỡ nhỏ. Bọn chúng tựa hồ sớm đã đợi chiến đấu hạm Bối Đế Âu ở hải vực này đi qua. Vừa phát hiện ra bóng dáng của Bối Đế Âu, liền lập tức từ bốn phương tám hướng ào tới, giống như một bầy sói vậy, lập tức vây chặt Bối Đế Âu ở giữa.

Có thể dễ dàng nhìn ra, kẻ địch đã nhắm vào chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” đã rất lâu rồi.

Nhưng Từ Bân thế nào cũng không nghĩ ra nổi, kẻ địch làm sao mà biết được mình sắp đi qua nơi này chứ?

Ở lần này, Thương Hải mau chóng nhận ra được đối phương chính là hạm đội hải tặc của nữ hải tặc Tắc Lạp A Chi Toa, mặc dù đối phương cũng hạ cờ hải tặc xuống, hơn nữa cũng thành công xóa hết đi tất cả dấu hiệu trên thuyền hải tặc, nhưng lại có sự tồn tại của một nữ hải tặc, Thương Hải nhìn một cái là nhận ra ngay là nữ hải tặc Phượng Thiên Kiều nữ giả nam trang. Phượng Thiên Kiều chính là con gái của Tặc Lạp A Chi Toa, cũng là nữ nhân dâm đãng nhất trong số những hải tặc Sở La Môn, cơ hồ không có một thủ lĩnh hải tặc nào không có quan hề mờ ám với ả, đó là nữ nhân thực sự có thể làm được tình và dục hoàn toàn tách biệt.

Đồng thời Thương Hải cũng nhận ra, chiến đấu hạm dẫn đầu kia chính là chiếc “Hỏa Hồ Điệp” của Tắc Lạp A Chi Toa, ở hai bên mạn thuyền của nó có rất nhiều hình bươm bướm nhô lên, đó đều là những góc cạch do cương thiết tạo thành. Khi va đụng với kẻ địch, những góc cạnh hình con bươm bướm này có thể tạo thành tổn thương cực lớn cho boong thuyền của đối phương. Có thể nói Tắc Lạp A Chi Toa nếu đã xuất hiện kỳ hạm của mình thì trên cơ bản không cần thiết phải che dấu nữa, bởi vì kỳ hạm của ả thì ai ai cũng nhận ra được.

Trong bảy nhóm hải tặc lớn của hải vực Sở La Môn, quan hệ giữa Lặc Ngõa Sắt Nhĩ và Tắc Lạp A Chi Toa vốn còn tương đối mật thiết, từng sinh hoạt cùng nơi một thời gian dài, nhưng vì sau Hi Đức Lạp Khố Đế tới, khiến cho quan hệ của hai người nhạt đi rất nhiều, cuối cùng bị Tắc Lạp A Chi Toa vứt bỏ Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, sống cùng với Hi Đức Lạp Khố Đế, hơn nữa còn sinh ra một đứa con gái, vì thế Lặc Ngõa Sắt Nhĩ và Tắc Lạp A Chi Toa trở mặt thành thù, hai bên thường xung đột không ngớt, trở thành nhân tố không an toàn nhất trong hải tặc Sở La Môn trước khi A Phương Tác tới.

Ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào con thuyền hải tặc của A Chi Toa, Từ Bân bình tĩnh nói: “Xem tình hình này thì ả hải tặc đó muốn giáp chiến với chúng ta rồi.”

Cửa số khoang pháo của chiến đấu hạm “Hỏa Hổ Điệp” không mở ra, tựa hồ không định nổ pháo. Rất hiển nhiên, đối phương cũng biêt trên chiến đấu hạm “Bối Đế Âu” chở vô số kim ngân tài bảo, không nỡ đánh chìm nó, nếu không món hàng hóa làm người ta điên cuồng kia đã sớm chìm vào đại hải rồi.

Tâm tư của Thương Hải lại chẳng ở trên người nữ hải tặc, ngược lại ánh mắt sáng quắc chăm chú vào mặt biển mịt mù ở phương bắc, lơ đễnh nói: “Thật kỳ quái, làm sao mà có nhiều người biết sự tồn tại của con thuyền của chúng ta như thế? Vì sao Lặc Ngõa Sắt Nhĩ yên tâm để thủ hạ một mình một thuyền lang thang trên mặt biển như thế? Chẳng lẽ hắn không biết là đám huynh đệ tỷ muội của hắn này nhìn thấy kim ngân châu báu sẽ thèm nhỏ giãi ư?”

Vấn đề thâm ảo như vậy Từ Bân đương nhiên chẳng hiểu nổi mà trả lời, nhưng hắn hiểu một đạo lý đơn giản nhất, đó chính là chim chết vì mồi, người chết vì tiền, nếu như trên chiến đấu hạm Bối Đế Âu đã có nhiều kim ngân châu báu như vậy, thì đám hải tặc chấp nhận bỏ mạng giành lấy khẳng định cũng không ít.

Gió biển đột nhiên trở nên mãnh liệt, bầu trời cũng bắt đầu âm u, hình như sắp có mưa bão tới rồi.

Từ Bân hơi chút cau mày lại, nếu cuồng phong bạo vũ đột nhiên tới, như vậy trận chiến này chắc chắn sẽ trở nên càng kịch liệt và tàn khốc.

Quả nhiên cuồng phong bạo vũ nói tới là tới, mưa lớn ào ào đổ xuống như trút nước, tức thì làm cho mặt biển thành một khoảng trắng mênh mông, những hạt nước mưa to bằng hạt đậu giống như mưa đánh đánh lên trên sàn thuyền, làm cho trên cả sàn thuyền toàn bộ đều là nước mưa chảy thành dòng. Dưới cuồng phong tập kích, chiến đấu hạm Bối Đế Âu chòng chành trên sóng biển, rung lắc giống như ngựa hoang chạy trên đường núi. Các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội phải nắm chắc lấy lan can hai bên boong thuyền mới miễn cưỡng duy trì được thân thể của mình cân bằng, nếu như lúc này mà đám hải tặc lên thuyền thì ngay cả nổ súng cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Bất quá không một tên hải tặc nào có thể vượt qua mưa bão để lên được.

Sóng lớn ngập trời quẳng con thuyền nhỏ của đám hải tặc lên thật cao, sau đó nèm thật mạnh xuống, để sóng biển bao trùm kín mít lấy bọn chúng, rất nhiều thuyền hải tặc sau khi bị ném xuống không còn trở lên được nữa, mà trực tiếp biến mất trên mặt biển. Chỉ có thỉnh thoảng nhìn thấy mấy cái đầu người đang vùng vẫy, nhưng rất nhanh liền biến mất. Ở dưới sóng to gió lớn như thế này, cho dù là người bơi lội giỏi thế nào chăng nữa, cũng không thể sống sót được.

Người trên chiến đấu hạm Bối Đế Âu cũng chẳng dễ chịu, chiếc chiến đấu hạm bị lựu đạn của quân Lam Vũ đánh phá này rất nhiều chố đều có vết thương trí mạng, ở đảo Tháp Ni Lạc Phỉ chỉ được tu sửa sơ xài, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục đi biển mà thôi. Hiện giờ đột nhiên gặp phải cuồng phong bạo vũ cường độ siêu cấp tập kích, rất nhiều vết thương đã bắt đầu nứt toác trở lại, đáy thuyền cũng bị lọt nước càng ngày càng nghiêm trọng. Đám người Thương Hải ra sức xử lý nước đọng, nhưng vẫn nhìn thấy chiến đầu hạm chìm xuống từng chút từng chút một.

Cuồng phong bạo vũ tàn phá cả một tiếng đồng hồ, khi trên mặt biển hơi yên tĩnh trở lại thì chiến đấu hạm Bối Đế Âu đã bên bờ đắm chìm rồi, cả khoang thuyền tầng thấp nhất toàn bộ đều là nước biển. Hơn nữa nước biển còn đang không ngừng tràn lên trên, thế nhưng cho dù là như thế, đám hải tặc vẫn không chịu bỏ qua cho chiếc chiến đấu hạm “chở đầy châu báu” này, cuồng phong bạo vũ vừa mới qua đi, ba chiếc chiến đấu hạm hải tặc may mắn còn sót lại đã từ ba phương hướng bao vây lấy.

Trận chiến giáp lá cà lại một lần nữa triển khai.

Cốp cốp cốp …

Một loạt những tiếng móc sắt trầm thấp mà quen thuộc lại truyền tới, từ ba phương hướng có hơn ba mươi chiếc dây thừng móc chặt lấy chiến đấu hạm Bối Đế Âu, làm cho nó không thể động đậy được, gần như cùng lúc đó, một đám hải tặc đông nghịt cầm lưỡi búa ùn ùn xông tới, trải qua lễ rửa tội của cuồng phong bạo vũ vừa rồi, toàn thân bọn chúng đều là nước mưa ướt sũng, hò hét múa may lưỡi búa xông tới.

“Hai tay ôm lấy đầu, ngồi xuống sàn thuyền!” Vương Văn Đạt thấp thoáng còn nghe thấy đám hải tặc hô hào.

Nhưng Phùng Dịch Thanh đáp lại chính là một băng đạn.

Tạch tạch tạch …

Tiếng súng liên tục vang lên không ngớt, những viên đạn dày đặc quét qua trên người đám hải tặc, đem bọn chúng đánh gục từng mảng một trên sàn tàu ướt sũng, máu tươi nhanh chóng cùng nước mưa chảy thành dòng, không ngừng có thi thể từ trên sàn thuyền ngã vào trong đại hải. Hải tặc leo lên mỗi lúc một nhiều, bị giết chết cũng mỗi lúc một nhiều, rất nhiều tên bị treo luôn ở trên dây thừng, lên không lên nổi, xuống chẳng xuống xong, bị giết chết tươi.

Trên boong thuyền rộng rãi mà trống trải của chiến đấu hạm Bối Đế Âu, không có những đồ vật dư thừa nào, đám hải tặc có thể tung hoành thi triển thân thủ của bọn chúng, rất nhiều tên hải tặc sau khi bò lên đều muốn ra dấu gây hấn với quân Lam Vũ, có một số tên hải tặc hung dữ nhất thậm chí còn dương dương đắc ý xoa xoa cái đầu nhẵn thín của mình sau đó mới chậm rãi vác lưới búa lên gia nhập chiến đấu. Bọn chúng cho rằng dựa vào thân hình của mình, căn bản là không một thứ gì có thể hạ gục được, nhưng bọn chúng rất mau chóng phát hiện ra rằng bản thân sai lầm rồi, hơn nữa sai lầm rất là lớn, là chỉ cần một viên đạn, viên đạn đó một khi bắn trúng mi tâm thì bọn chúng sẽ ngửa mặt lên trời mà ngã xuống, không còn bò lên nổi nữa, cho tới sau khi chết rồi, con mắt của bọn chúng vẫn cứ mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.

Đối diện với đám hải tặc càng ngày càng nhiều, Từ Bân hạ lệnh rút gọn phòng tuyến, chỉ bảo vệ chắc chắn lấy vị trí ở gần cột buồm, hai tay súng bắn tỉa Lạc Nham và Mạnh Tịch, theo dõi sát sao xung quanh cột buồm, bình tĩnh mà chuẩn xác bắn chết mỗi một mục tiêu có giá trị nhất, đó là những tên tiểu đầu mục và những tên hải tặc có thần thái hung dữ nhất, đều trở thành đối tượng được bọn họ chiếu cố đầu tiên.

Dưới sự yểm hộ của đồng bạn, hai Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vác ống phóng rốc két liên tục bắn nổ hai chiếc chiến đấu hạm, trong đó có một cái có khả năng là bởi vì trên thuyền chở đầy vật gì đó dễ cháy, sau khi bị rốc két bắn trúng lập tức bắt đầu cháy bừng bừng, hơn nữa càng ngày càng dữ dội, rất nhanh thành trận lửa lớn hừng hực, ánh lửa xông thẳng tới bầu trời, những tên hải tặc ở lại giữ chiến đấu hạm bị lửa thiêu cháy hoặc là liều chết xông vào trước họng súng của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, hoặc là bất chấp tất cả nhảy vào đại hải.

Thương Hải cũng bị thế lửa mãnh liệt trên chiến đấu hạm của kẻ địch làm giật này mình, tự tay cầm lấy lưới búa, đem những sợi giây thừng nối liền với chiếc chiến đấu hạm kia chém đứt, nhưng do dù là thế lửa vẫn cứ lan tới trên chiến đấu hạm Bối Đế Âu, song mau chóng bị dập tắt, bởi vì trên chiến đấu hạm Bối Đế Âu ra thì trừ cát ra chẳng có thứ gì cả, hơn nữa khắp nơi đầu là máu tươi và nước mưa tuôn chảy.

Tổn thất mất một chiếc chiến đấu hạm làm cho đám hải tặc càng trở nên điên cuồng, ả nữ hải tặc kia tự mình huơ đoản kiếm xông lên, súng ngắm của Lạc Nham mấy lần hướng về phía ả, bất quá cuối cùng vẫn cứ dời đi. Mạnh Tịch thì dứt khoát không hề nghĩ tới việc muốn bắn chết một nữ nhân, mặc dù biết rõ ả là thủ lĩnh của đám hải tặc, nhưng hai người không bắn chết nữ hải tặc, mà lại chuyên môn bắn chết những kẻ bên cạnh ả, chốc lát sau, nữ hải tặc đột nhiên phát hiện chỉ có một mình mình đứng ở trung tâm boong thuyền, mà xung quanh đều là những họng súng đen ngòm ngòm của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.

Uỳnh uỳnh uỳnh …

Bổng nhiên một chiếc chiến đấu hạm khác của đám hải tặc bị rốc két bắn trúng một lần nữa, tức thì phát nổ mãnh liệt, bùng lên ánh lửa chói mắt, sau đó chầm chậm chìm xuống, gỗ vụn tung bay rơi cả lên người đám Từ Bân, thậm chí còn có thi thể không toàn vẹn của đám hải tặc không ngừng rơi lên boong thuyền xung quanh nữ hải tặc, phảng phất có một trận mưa máu trút xuống vậy.

Bị ảnh hưởng của của vụ nổ mãnh liệt lần này chiến đấu hạm Bối Đế Âu cũng bị tổn hại nghiêm trọng, mỗi một người đều có thể cảm thấy rõ ràng cả chiếc chiến đấu hạm tựa hồ chìm xuống không ít, lại có thủy thủ sau khi kiểm tra ra phát huiện, mạn thuyền phía trái bị bắn thủng một cái lỗ lớn, nước biển đang không ngừng tràn vào, với điều kiện hiện giờ, căn bản là không thể lấp được chỗ hở.

Chiếc kỳ hạm “Hỏa hồ điệp” của nữ hải tặc hiển nhiên cũng bị vụ nổ kịch liệt làm cho sợ hãi, không ngờ bất chấp cả nữ hải tặc còn trên thuyền đối phương, đã muốn chặt đứt dây thừng, thoát ly tiếp xúc, nhưng những tên hải tặc vừa mới ra tay hành động đều bị Lạc Nham và Mạnh Tịch bắn chết ở khoảng cách gần, Thương Hải dẫn mấy thủy thủ tới chiếm lĩnh boong thuyền của đối phương, sau đó Phùng Dịch Thanh cũng suất lĩnh mười mấy chiến sĩ của hải quân lục chiến đội nhảy vào khoang thuyền của chiến đấu hạm “Hỏa hồ điệp”, thanh trừ những tên địch còn dựa vào vị trí hiểm yếu ngoan cố kháng cự, những tiếng súng lẻ tẻ không ngừng truyền tới, cuối cùng trở về yên tĩnh.

Phùng Dịch Thanh ở trên sàn thuyền đối diện đưa tay ra hiệu đã khống chế được con thuyền.

Nữ hải tặc sắc mặt tức thì xám như tro tàn.

Cuối cùng ả cũng phát hiện ra, những kẻ trước mặt ả đây không phải là con mồi, mà là thợ săn cao minh. Nhưng rõ ràng ả không chịu khuất phục, vung đoản kiếm lao về phái Thương Hải, ả cũng nhận ra Thương Hải chính là người của A Phương Tác, ả hi vọng trước khi chết cũng phải kéo theo một kẻ chết cùng.

Đoàng!

Có người nổ súng đánh bay đoản kiểm của nữ hải tặc, đồng thời làm bị thương cổ tay của ả.

Nhân vật anh hùng như vậy tự nhiên chính là Vương Văn Đạt.

“Các ngươi là người của Dương Túc Phong!” Nữ hải tặc mặc dù bị bắt nhưng vẫn vô cùng hung dữ.

Thương Hải hơi chút ngạc nhiên nói: “Làm sao mà ngươi biết?”

Nữ hải tặc phẫn nộ nói: “Cuộc tụ hội kia của chúng ta chính là muốn đối phó với Dương Túc Phong, y đương nhiên sẽ phái những con chó các ngươi tới làm loạn.”

Sắc mặt Thương Hải bơi biến đổi, không nói gì cả.

Vương Văn Đạt đi tới cho nữ hải tặc một báng súng, đánh ả ngã ra sàn thuyền.

Từ Bân lạnh lùng quát: “Nói! Chuyện này là thế nào?”

Nữ hải tặc kiên quyết ngậm miệng, không chịu tiết lộ bất kỳ điều gì.

Nhưng Thương Hải không tiếp tục dày vò ả, hắn cũng không thích dày vò nữ nhân lắm, hơn nữa hải tặc bị hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bắt làm tù binh còn rất nhiều, Thương Hải tiện tay lôi vài tên ra, luyện tập chút đao pháp, cắt vài cái nhân côn, cuối cùng nữ hải tặc cũng chịu khuất phục, tiết lộ nội dung có liên quan tới cuộc tụ hội lần này.

Thì ra đây là tụ hội mười ba năm một lần của hải tặc Sở La Môn, do tất cả các thủ lĩnh hải tặc tập trung ở cảng Roberts, cùng nhau thương lượng chuyện phân chia phạm vi thế lực. Nội dung bàn bạc lần này tất nhiên là đối phó với A Phương Tác như thế nào, A Phương Tác tới hải vực Sở La Môn không được một năm dã đem nơi này quấy tới nghiêng trời lật đất, rất nhiều tên hải tặc bị tổn thất, hàng hóa bị cướp mất cũng không ít, bọn chúng đương nhiên không nuốt trôi được cơn giận này, liên tục yêu cầu Hải Lôi Đình ra mặt giáo huấn A Phương Tác. Nhưng A Phương Tác gian manh như quỷ sứ, muốn bắt được hắn nào phải chuyện dễ dàng gi, vì thế mọi người đưa ra đề nghị, mở cuộc tụ hội hải tặc, cùng nhau thương lượng xem đối phó với A Phương Tác như thế nào.

Nữ hải tặc đột nhiên quát lớn: “Các ngươi đừng có đắc ý! Ta nói cho các ngươi biết, Hi Đức Lạp Khố Đế nắm trong tay bí mật của Dương Túc Phong! Chỉ cần hắn nói ra ở trên đại hội, Dương Túc Phong sẽ chết không chốn dung thân! Những tên chó săn các ngươi đi theo hắn cũng không có kết quả gì tốt đẹp đâu!”

Trong lòng Từ Bân hơi khẽ trầm xuống, hắn tựa hồ ý thức được, lần tụ hội này của hải tặc Sở La Môn, nhân vật chính của câu chuyện là Dương Túc Phong ở xa tít tận Lỗ Ni Lợi Á? Dương Túc Phong làm sao lại có quan hệ dính líu tới đám hải tặc Sở La Môn, hơn nữa đáng để bọn chúng phát động đông đảo thế?

Thương Hải chẳng coi vào đâu, bình thản nói: “Phượng tiểu thư, cố đừng có đắc ý, người muốn giết Dương Túc Phong nhiều lắm rồi, cũng chẳng kém mấy người các ngươi. Ta và Dương Túc Phong chẳng có quan hệ gì cả, bất quá nếu có thể giết được y, thì ta cũng bội phục cô. Bớt nói những lời thừa thải đi, nói xem, các ngươi chuẩn bị đối phó với lão đại của chúng ta như thế nào?”

Nữ hải tặc lạnh lùng nói: “Chúng ta chuẩn bị đem hắn đi đày ở trên đảo Á Tốc Hải.”

Thương Hải cười ha hả, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Phượng Thiên Kiều, bình thản nói: “Chủ ý này rất hay, ta nghĩ lão đại của chúng ta cũng rất thích.”

Từ Bân lại không hiểu ra, nghi hoặc hỏi: “Á Tốc Hải là nơi nào.”

Thương Hải hờ hững nói: “Ở phía đông Nhã Ca liên minh, biển cả dậy sóng, phong cảnh mỹ lệ, trên đảo quái thú qua lại, nghe nói từ khi có lịch sử tới nay không một chiếc thuyền nào có thể vượt qua Á Tốc Hải thành công được.”

Từ Bân hơi biến sắc mặt.

Có thủy thủ sau khi kiểm tra kỹ lưỡng tình hình của chiến đấu hạm Bối Đế Âu, báo cáo với Thương Hải, mạn thuyền phía trái chiến đấu hạm Bối Đế Âu có diện tích bị phá hủy tới một phần ba, khoang thuyền cũng bị hủy hoại nghiêm trọng, đồng thời đáy thuyền Bối Đế Âu cũng bị lọt nước nặng nề, bên bờ nguy cơ đắm tàu.

Thương Hải chỉ đành buông một tiếng thở dài, cười khổ nói: “Chúng ta khó khăn lắm mới bắt được kỳ hạm của kẻ khác, nhưng lại chỉ đành vứt bỏ.”

Từ Bân cũng than thở: “Ta nghĩ, chúng ta cứ cập bờ vẫn tốt hơn.”

Ánh mắt của hai người đều đồng thời dừng ở trên kỳ hạm “Hỏa Hồ Điệp” của Phượng Thiên Kiều, nếu như muốn trà trộn vào cảng Roberts, thì đó là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên, điều này cần sự phối hợp mật thiết của Phượng Thiên Kiều tiểu thư.

“Phượng đại tiểu thư, nếu như cô không chấp nhận cống hiến sức lực, vậy chúng tôi chỉ đành đem cô tặng cho Dương Túc Phong thôi.” Thương Hải bình thản nói.

Phượng Thiên Kiều lập tức khuất phục.

Nguồn: tunghoanh.com/giang-son-nhu-thu-da-kieu/quyen-1-chuong-329-3-Htiaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận