Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 428: Anna và quốc vương (P1)
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc
Chuyện Lưu Hàng thấy phiền não là súng rãnh soắn của binh sĩ đế quốc Ngả Phỉ Ni đã tương đối tệ hại, nhưng quân phản kháng của Trương Kiệt Thanh thì ngay cả súng cơ bản nhất cũng không có, nhiều người còn cầm cả đao, cung thậm chí cả chĩa đâm cá nguyên thủy nhất, đúng là hết biết.
Loại vũ khí như thế sao có thể kháng cự lại với quân đội của An Kiệt Tư? Dù Lưu Hàng ám thị nhiều lần, Trương Kiệt Thanh đều không thẳng thắn trả lời, sau này hắn mới biết, trong tay ông ta có tiền, nhưng không kiếm được chỗ mua vũ khí.
Thì ra sản xuất quân giới đã nằm trong tay An Đức Liệt Tư cả rồi, hắn khống chế rất chặt chẽ, vũ khí sản xuất ra, trước tiên trang bị cho quân đội của mình trước, còn thừa hắn nguyện tặng cho người khác, cũng không lưu lại trong nước.
Cho dù cách làm này rất biến thái, nhưng không thể không thừa nhận, đối với Trương Kiệt Thay mà nói, đúng là chuyện rất khổ não.
Quân đội của Trương Kiệt Thanh nhân số không ít, nghe nói gần hai vạn người, Lưu Hàng thống kê qua, ở đại lục Y Lan, con số này chưa đủ biên chế một sư đoàn, có thể bị tiêu diệt trong chiến tranh bất kỳ lúc nào, nhưng ở trên lục địa đế quốc Ngả Phỉ Ni, đã là lực lượng rất lớn rồi.
Lục quân của đế quốc Ngả Phỉ Ni, kỳ thực nói chính xác thì không phải là lục quân, mà là bộ đội theo hải quân tác chiến, từ công năng mà nói giống như hải quân lục chiến của quân Lam Vũ, nhưng trang bị và huấn luyện kém hơn nhiều, cho dù là thế cũng chỉ có ba vạn người, thậm chí trong đó còn có không ít chỗ trống.
Nghe nói đế quốc Ngả Phỉ Ni đã ba bốn trăm năm không có chiến đấu quy mô lớn trên lục địa, gần như tất cả cuộc chiến đầu do hải quân quyết định thắng bại.
- Thân tín của An Đức Liệt Tư khống chế một vạn trong đó, thân tín của bệ hạ cũng khống chế một vạn, còn một vạn là phần tử nguy hiểm, không ai biết bọn chúng giúp bên nào.
Trương Kiệt Thanh bất lực nói, càng nói càng chua chát, cuối cùng làm Lưu Hàng cảm giác được Trình Quốc Bình là một tên đần siêu cấp, nếu không sao có thể để An Đức Liệt Tư khống chế nguồn vận mệnh của quốc gia.
truyện copy từ tunghoanh.com
Lưu Hàng chỉ ỡm ờ nói:
- Tôi nghĩ chuyện thế nào cũng có cơ thay đổi.
Qua bốn ngày chuẩn bị, Lưu Hàng dẫn Long Nha Chiến hạm đi theo sau hạm đội của An Đức Liệt Tư tiến về phía đảo Ngả Phỉ Ni.
Trải qua mấy ngà động viên, hạm đội của Trương Kiệt Thanh lại thêm rất nhiều đủ các thể loại thuyền nhỏ, nhìn qua thì rầm rổ đấy, thực tế chẳng hề có năng lực chiến đấu, một khi gặp phải hạm đội Trắng khẳng định bị đánh cho tan tác.
Tác dụng duy nhất của chúng, chính là yểm hộ cho hải quân Lam Vũ, Long Nha chiến hạm ẩn đằng sau, trông chẳng có gì đáng chúy ý, xa hơn một chút thì căn bản không nhận ra được.
Lại qua gần bốn ngày đi đường, cuối cùng tới được vùng biển Ngả Phỉ Ni, đổ bộ lên cửa cảng định trước, cái cảng này do Trương Hạo Hàm dày công tuyển ra, là nơi thế lực của An Đức Liệt Tư yếu nhất.
Từ kính viễn vọng nhìn tới, Lưu Hàng căn bản không nhìn ra là một hòn đảo, thực tế trong mắt của người đi biển, nó là một đại lục lớn, lãnh thổ chủ yếu của đế quốc Ngả Phỉ Ni, chính là ở trên hòn đảo cực lớn này. T
Phát hiện ra hạm đội của Trương Kiệt Thanh tới, rõ ràng nhất nhiều người trên cảng tỏ ra ngạc nhiên, sau đó là chạy loạn bốn phía, còn rất nhiều thuyển nhỏ tản ra, tựa hồ đang vội vàng đi báo tin.
Khắc Viêm Mã có chút khẩn trương:
- Đó là người của An Đức Liệt Tư đấy.
Lưu Hàng dửng dưng:
- Thế sao?
Quả nhiên chừng nửa tiếng sau, chòi canh phát ra tín hiệu khẩn cấp, nói từ phương bắc phát hiện ra địch hạm.
Hạm đội trắng tới rồi!
Đó không phải là hạm đội Trắng.
Nói một cách chuẩn xác, không phải là cái hạm đội Trắng mà Lưu Hàng hay gọi, chòi canh mau chóng báo ra tin tức chuẩn xác, có năm chiếc chiến đá hạm màu trắng tới.
Qua xác nhận cận thận, đúng là chỉ có năm chiếc, chốc lát sau Lưu Hàng đã thấy chúng dần dần áp sát cửa cảng, cách Long Nha chiến hạm chừng ba nghìn mét.
Lưu Hàng quan sát cẩn thận thuyền đối phương, phát hiện ra trong đó có hai chiếc cũ nát, mạn thuyền còn có dấu vết đạn bắn, đại khái là vết thương lưu lại từ trận kịch chiến lần trước với hải quân Lam Vũ.
Ba chiếc còn lại hoàn toàn mới, từ kết câu thân thuyền tới cột buồm dều mới tinh, thậm chí cả cánh buồm cũng là loại thượng hảo hạng, có một số nơi lộ ra màu gỗ rõ ràng, thậm chí có một cái bên trên còn có dấu vết tu sửa dang dỡ, đại khái là do đi quá gấp.
Xem ra, năm chiếc chiến đấu hạm này từ xưởng đóng tàu gần đó tới thẳng đây, nếu không cũng không thể nhanh như thế.
Chỉ có điều, không phải Trương Hạo Hàm nói cửa cảng này là nơi thế lực của An Đức Liệt Tư yếu nhất sao, thế nào lại có chiến đấu hạm sản xuất và tu sửa ở nơi này? Hừm, xem ra tên gia hỏa này có rất nhiều chuyện không nói thật.
- Ha ha, An Đức Liệt Tư đã ngoài mạnh trong yếu rồi.
Trương Hạo Hàm hưng phấn nói, xoa mạnh hai tay, hắn là một người vô cùng trầm tĩnh, Lưu Hàng ít khi thấy hắn kích động, hiện giờ hắn lại tỏ ra như thế, chẳng lẽ hắn khẳng định thấy thắng lợi trong tầm mắt rồi, chẳng lẽ năm chiếc chiến đấu hạm này là lực lượng cuối cùng của An Đức Liệt Tư?
- Đúng thế, đúng thế.
Khắc Viêm Mã cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, gật đầu phụ họa liên tục, nhìn thấy vẻ ngờ vực của Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ, vội giải thích.
Ông già say rượu này vô ý nghe nóng được rất nhiều tin tức từ Trương Kiệt Thanh và Trương Hạo Hàm, nhưng lại quên kể cho hai người, lúc nào cũng cần có người hỏi ông ta mới giải thích rõ ràng.
Lưu Hàng bắt đầu dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ông già trông lúc nào cũng như say khướt này.
Theo lời giải thích của ông ta, thì sau khi va chạm với hải quân Lam Vũ, đại đa số chiến đấu hạm của hạm đội Trắng bị thụ thương ở mức độ khác nhau, sau khi qua khu vực bão tổ, hầu hết bị chìm, chỉ có ba chiếc về được tới cảng mẹ, cũng chính là cái cảng này, có thể nói hạm đội Trắng đã toàn quân bị diệt rồi.
Chiến đấu hạm tổn thất cũng được, nhưng nghiêm trọng nhất là tổn thất nhân viên tác chiến có kinh nghiệm, dù sao một chiến đấu hạm còn có thể đóng mới tối đa một năm là xong, nhưng bồi dương một thủ thủ hợp cách thì không phải một năm có thể có được, nhất là hạm trưởng thì nếu không có năm sáu năm thậm chí mười năm gian khổ bồi dưỡng là tuyệt đối không bù đắp được.
An Đức Liệt Tư bị đả kích lớn, hận quân Lam Vũ tới tận xương tủy, sau này chi viện cho quân Y Lan, quá nửa là do kết quả này ảnh hưởng.
An Đức Lạc Tư cũng có khổ khó nói, dù đế quốc Ngả Phỉ Ni là quốc gia rất mạnh trên biển, có rất nhiều thuyền bè, nhưng một lúc tổn thất bao nhiêu thủy thủ như vậy, vẫn khó mà bù đắp lại được.
Chiến đấu hạm màu trắng là cơ mật tối cao của đế quốc Ngả Phỉ Ni, thủ thủ thường khó mà tiếp xúc được, thêm vào hoàng đế ngầm cản trở, An Đức Liệt Tư cũng không có cách nào mau chóng bù đắp tổn thất.
Tới giờ, An Đức Liệt Tư tổ chức hạm đội mới còn chưa hình thành được sức chiến đấu.
Song đối diện với quân đội bảo hoàng rầm rộ kéo tới, dù hạm đội Trắng chưa hình thành được sức chiến đấu hữu hiệu, cũng phải lôi ra chiến đấu.
Trong mắt An Liệt tư, quân đội bảo hoảng của Trương Kiệt Thanh chỉ là một đám ô hợp, toàn bộ hạm đội chỉ mấy cái khẩu pháo, nên hắn căn bản không để vào trong mắt.
Lưu Hàng không biết gọi tên quân đội của Trương Kiệt Thanh thế nào, bọn họ là lực lượng bảo hoàng nhưng không thể nói là hoàng quân được! Nghe nói đó là từ kỵ húy nhất của Dương Túc Phong, nếu ai dám nói, sẽ bị đánh đòn ngay tại chỗ.
Ừm tạm thời gọi là quân bảo hoàng đế quốc Ngả Phỉ Ni di, dù bọn họ trông rất rách nát, nhưng dù sao là chuyên môn bảo vệ hòang đế, quân bảo hoàng và hoàng quân dù sao cũn khác nhau, chắc Dương Túc Phong cũng sẽ không tìm hắn gây phiền phức.
( he he do quân đội thiên hoàng nhật gọi là hoàng quân các bác ạ, mối thù Trung – Nhật thì miễn bàn nhé)
Hải vực phía bắc của đế quốc Ngả Phỉ Ni không có gió, quân đội hai bên yên tĩnh đối đầu với nhau, hình thành một cục diện khẩn trương, năm chiếc chiến đáu hạm chầm chậm tiến vào vị trí chiến đấu, mạn thuyền xoay về phía hạm đội quân bảo hoàng.
Từ khí thế mà nói thì quân bảo hoàng trông rất rầm rộ, tàu thuyền chiếm một nửa mặt biển, nhưng trước mặt nắm chiếc chiến đấu hạm lại giống như bầy vịt sắp bị đồ sát.
Hạm đội quân bảo hoàng, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chiến lược của bọn họ rất đơn giản, đó là kéo ùa đến cố gắng áp sát đẻ pháo kích, hoặc là dùng các loại vũ khí thô sơ leo lên chiến đấu hạm, đánh giáp là cà.
Đây là phương pháp hải chiến nguyên thủy nhất, vì thế Trương Kiệt Thanh còn chuyên môn thu thập rất nhiều Miêu đao, phân phối cho mỗi một thủy thủ, nghe nói loại đao này là lợi khí khi đánh giáp lá cà trên biển, uy lực vô cùng.
Thực tế trong mắt Lưu Hàng hạm đội quân bảo hoàng căn bản không phải là đối thủ những chiếc chiến đấu hạm kia, nếu như đối phương có thể chuyên tâm nghênh chiến thì mấy con thuyên fnhỏ này căn bản không có cơ hội áp sát.
Lực lượng quyết định là năm chiếc Long Nha chiến hạm, ai thắng ai bại, kết quả sẽ rất mau chóng được biết.
Xem ra, năng lực kích động của Trương Kiệt Thanh rất mạnh, chẳng biết ông ta hứa hẹn gì với những thủy thủ đó, hoặc là làm công tác tư tưởng gì, những cái thuyền nhỏ kia biết rõ là chết nhưng vẫn xông tới, mỗi một thủy thủ cứ như ăn thuốc lú, không để ý tới sống chết gì cả.
Thoáng chốc trên mặt biệt mênh mông gần như chỉ có bóng những chiếc thuyền nhỏ chuyển động.
Đùng đùng đùng…
Chiến đấu hạm nổ pháo xạ kích, trên mỗi chiếc chiến đấu hạm ít nhất phải có ba mươi khẩu pháo mỗi mạn thuyền, năm cái đồng thời xạ kích làm khung cảnh trông hết sức tráng liệt, trong khói súng mịt mù, những chiếc thuyền nhỏ tội nghiệp lũ lượt thành đối tượng bị ngược đãi, thay nhau bị đánh chìm.
Sau khi chiến đấu hạm nổ pháo, Long Nha chiến hạm cũng nổ pháo, bọn họ ẩn nấp sau nhưng chiếc thuyền nhỏ, cẩn thận nhắm chuẩn vào những chiếc chiến đấu hạm.
Bọn chúng là mục tiêu quá lớn, chẳng cần dùng dụng cụ đo bọn Lưu Hàng cũng có thể nhắm chuẩn được, nhưng từ góc độ đối phương mà muốn phát hiện ra hải quân quân Lam Vũ tương đối khó khăn.
Đùng đùng đùng…
Mặt biển chỗ chiến đấu hàm tức thì bắn lên những cột nước lớn, làm nước biển trở nên nóng nảy dữ dội, có không ít pháo đạn bắn trúng mạn thuyền chiến đấu hạm, xuyên thủng từng lỗ thủng bất quy tắc, nước biển ồ ạt tràn vào.
Năm chiếc chiến đấu hạm phát hiện ra điều khác thường, nhưn không có thời gian tra xét, bọn chúng phải cố gắng ứng phó với những chiếc thuyền nhỏ xông tới bất chấp sống chết kia.
Để tập kích hiểu quả nhất, quân Lam Vũ thu cờ lại, âm thầm nấp ở phía sau cùng, Long Nha chiến hạm trọng tải không lớn, nên trong vố số thuyền bè không có gì đáng chú ý, nhưng lại dễ dàng đoạt lấy tính mạng của kẻ địch.
Đùng đùng đùng..
Pháo hạm của chiến đấu hàm không ngừng bắn vào đội hình thuyền bè dày đặc của quân bảo hoàng, rất nhiều chiếc không cần bị bắn trúng đã bị cột nước hất lộn nhào.
Một lúc sau, trên mặt biển toàn là thủy thủ gặp nạn, nhưng những chiếc thuyền lớn nhỏ đó không bận tâm tới thương vong, bọn họ xông tới như một bầy sói .
Cùng với thời gian trôi đi, có một số chiếc thuyền tới gần chiến đấu hạm màu trắng chừng ba bốn trăm mét, làm bọn chúng càng không thể chú ý tới hải quân Lam Vũ, cũng không ngờ rằng bọn họ có thể xuất hiện ở đây, chỉ rằng là hạm đội của Trương Kiệt Thanh mà thôi, sai lầm nho nhỏ này mang lại cho bọn chúng tổn thất không thể vãn hồi.
Đùng đùng đùng..
Quân Lam Vũ tranh thủ thời gian mau chóng xử lý bọn chúng, Lưu Hàng đích thân phụ trách đo khoảng cách, không ngừng phát ra lệnh xạ kích.
Đội thám hiểm của hắn, vì mục đích hạn chế, cùng vấn đề kinh nghiệm các chiến sĩ, nên không so được với các hạm đội khác, nếu như đội lại là hạm đội của Phất Lai Triệt hoặc Dương Phàm, có lẽ chỉ cần một lượt bắt là hạ sạch đối phương.
May mà có thuyền của quân bảo hàm tham chiến, làm bọn họ có đủ không gian và thời gian xạ kích, Lưu Hàng không thể không phục dũng khí của bọn họ, yểm hộ rất tốt cho quân Lam Vũ, làm tới giờ vẫn không có quả đạn pháo bắn về phía quân Lam Vũ, như họ là trọng tài của cuộc hải chiến này.
Đề phòng những chiếc thuyền to nhỏ đông nghìn nghịt kia đúng là chuyện phiền phức, đánh giáp lá cà quan trọng nhất là người đông thế mạnh, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Năm chiếc chiến đấu hạm đều kéo từ trong xưởng đóng tàu ra, không có đủ thủy thủ, nên bọn chúng không dám giáp chiến với đối thủ.
Đương nhiên, với Lưu Hàng thì bọn chúng còn lối thoát khác, tốt nhất là rút lui, không dây dưa ở đây nữa, bọn chúng có trang bị bánh xạ nước, chỉ cần ngừng bắn là có thể mau chóng rời xa chiến trường, thuyền bè quân bảo hoảng không thể đuổi được bọn chúng.
Song có lẽ An Đức Liệt Tư đã hạ lệnh không được rút lui, cho nên bọn chúng chỉ đành cắn răng cứng chọi cứng.
Chắc bọn chúng nghĩ rằng còn có một chút thắng lợi, đúng là nếu không có hải quân Lam Vũ, thì số thuyền kia nhiều hơn nữa cũng không thể uy hiếp nổi bọn chúng, chỉ cần có đủ thời gian, bọn chúng có thể tiêu diệt hết được đối phương.
Nhưng … quân Lam Vũ tới thì kết quả khác rồi.
Đùng đùng đung..
Một loạt tiếng nổ vang lên làm mặt biển chấn động, hai chiếc chiến đấu hạm gần như bị phát nổ cùng một lúc, chớp mắt tạo nên hai xoáy nước cực lớn, bọn chúng đều bị bắn vào chính giữa, đó là nơi kết cấu yếu nhất, một khi bị gẫy là xong đời.
Hai chiếc chiến đấu hạm bị chìm cổ vũ cực lớn cho quân bảo hoàng, bọn họ càng tiến nhanh hơn, nhưng chiếc thuyền có lắp đại pháo cũng băt đầu xạ kích, pháo của bọn họ đại đa số là đạn lõi đặc, chỉ có thể tạo ra những cái lỗ nho nhỏ trên mạn thuyền của chiến đấu hạm nên tầm nguy hại không cao.
Nhưng khi bắn hàng loạt tác dụng lớn nhất của nó là phá buòm của đối phương, làm thuyền bị xé nát, thành đối tượng mặc cho kẻ thù giết mổ.
Ba chiếc chiến đấu hạm còn lại giờ mới ý thực được nguy hiểm nhất là tên sát thủ âm hiểm nấp sau những chiếc thuyền lớn nhỏ kia, có một số tên từng chiến đấu với hải quân Lam Vũ đã mơ hồ nhận ra được đối thủ là ai, chúng cố gắng tìm bóng dáng của Long Nha chiến hạm, nhưng mặt biển khói súng mù mịt, nên không dễ dàng gì.
Đùng đùng đùng…
Quân Lam Vũ tranh thủ thời cơ ào ào pháo kích, Lưu Hàng đã biết đám chiến đấu hạm này chống chìm rất kèm, căn bản không cần bắn trúng trực tiếp cũng có thể hạ được, nên hắn đổi cách đánh, giảm thấp độ chuẩn xác, tăng cường hiệu suất, yêu cầu các pháo thủ dùng tốc độ nhanh nhất phát xạ, dùng hỏa lực cường đại đè bẹp kẻ địch.
Quả nhiên vô số đạn bắt sượt làm những chiếc chiến đấu hạm tổn hại nặng, tmạn thuyền thủng lỗ chỗ, nước biển không ngừng tràn vào, dần dần vượt quá tải trọng chịu đứng của chúng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc chiến đấu hạm thứ ba không cam tâm chìm xuống, tất cả cột buồm đã bị quân bảo hoảng bắn cho lung lay hết cả.
Không lâu sau, chiếc chiến đáu hạm thứ tư bị nghiêng nghiêm trọng, không còn năng lực di chuyển, kết quả lập tức bị một đoàn thuyền nhỏ ào ào ùa tới, đùng đủ các loại vũ khí tiễn xuống đáy biển.
Bất quá dù bị lọt nước nghiêng đi nghiêm trọng, nó vẫn liều chết kháng cự, hạm pháo không ngừng xạ kích, cho tới tận khi chìm mới thôi.
Trong mấy chục phú đó, hai bên chiến đấu hết sứ bi tráng, dùng cảm thụ của Lưu Hàng mà nói là đã hoàn toàn liều mạng rồi.
Tất nhiên đánh chìm hai chiếc chiến đấu hạm thì có hơn hai mươi chiếc thuyền quân bảo hoàng bị tổn thất, mặt biển trở nên hỗn loạn, thủy thủ hai bên rơi xuống biển lại bắt đầu chiến đấu.
Chiếc chiến đấu hạm cuối cùng liều chết kháng cự, chết không chịu lui, toàn thân phát pháo, xa xa trông như con nhím khổng lồ, quân bảo hạm vây chặt lấy nó, dùng đủ loại vũ khí làm nó tổn thương, có thuyền thậm chí áp sát tới, chèo lên mạn thuyền.
Chiếc chiến đấu hạm này anh dung làm người ta khâm phục, quân bảo hoàng cũng không sợ chết nối nhau tiến lên, cũng làm người ta cảm động.
Uỳnh!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn chưa từng có truyền tới, ánh lửa chiếu rọi nửa tầng trời, Lưu Hàng kinh ngạc, hắn biến rõ quân minh không bắn nó, vì thuyền bè xung quanh quá nhiều hắn sợ làm thương nhầm ph eta, nên đã hạ lệnh dừng xạ kích.
Chiếc chiến đấu hạm này hẳn là tự chìm, các thủy thủ trên tàu đã dẫn nổ số đạn dược còn lại, đem cả bản thân và những chiếc thuyền xung quanh kéo xuống đáy biển.
Chiếc chiến đấu hạm chớp mặt phát nổ rồi chìm nghỉm, mặt biển khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn khói súng mãi không tan, làm cổ họng người ta bị sặc rát.
Các thủy thủ phe bảo hoàng hò reo thắn lợi, có người còn giơ cao cờ trăng sao, tựa hồ muốn dụng hành động bắt mắt này ăn mừng thắng lợi vĩ đại.
Nhưng thủy thủ hai bên rưoi xuống nước vẫn đang chiến đấu tàn khốc, ai cùng ý đồ ấn đầu đối phương vào nước đề dìm chết, kết quả thường thường cả hai đều cùng mất mạng.
- Chúng ta thăng lợi rồi! Hạm đội trắng bị tiêu diệt rồi! Ngày tàn của An Liệt Tư đã tới.
Trương Hạo Hàm phấn khích hô vang, làm xung quanh cũng reo hò ầm ĩ, cả vùng biển như muốn sôi lên lần nữa.
Đám Lưu Hàng lại chẳng thấy có gì vui mừng, tâm tình của bọn họ thậm chí còn có chút nặng nề, thắng lợi này là dùng vô số tính mạng quân bảo hoàng đổi lại.
An Liệt Tư tổn thất có năm chiếc chiến đấu hạm, nhưng quân bảo hoảng lại tổn thất ít nhất bốn mươi chiếc thuyền lớn nhỏ, từ tổn thất thuế thu nhân số mà nói, An Liệt Tư thiệt ít hơn nhiều.
Cuộc chiến này rốt cuộc là ai thắng ai bại? Lưu Hàng đột nhiên cảm thấy rất hoang mang.
Điều đáng an ủi duy nhất là Long Nha chiến hạm vẫn nguyên vẹn, từ đầu tới cuối không có phát đạn pháo nào rơi xuống cạnh hj, loại cảm giác kỳ quái này làm hắn cảm giác như mình không tham dự trận hải chiến vừa rồi.
Từ góc độ này mà nói, hi sinh của phe bảo hoàng rất có giá trị, dù sao năm chiếc chiến đấu hạm đó không dễ đối phó, trừ khi Vũ Phi Phàm suất lĩnh khu trục hạm bằng thép tới mới có thể không bị tổn thất được.
Sau khi tiêu diệt năm chiếc chiến đấu hạm, hải cảng trở lại yên tĩnh, nơi này đã trở thành thiên hạ của quân bảo hoàng rồi, bọn họ đang bận rộn bắt tù binh, sau đó lôi lên bờ xử tử.
Lưu Hàng cau mày nhìn cảnh đó, cảm thấy thực thừa thãi, nếu đã bắt được thì dìm chết luôn cho xong.
Chẳng những như thế, vô số quân bảo hoàng lùng sục người của An Đức Liệt Tư ở cửa càng, bắt được là giết luôn, thậm chí thẩm vấn cũng chẳng có.
Chưa tới nửa tiếng sau, phụ cận cửa càng đã thay chất ngổn ngang, đám Lưu Hàng đều không hiểu, làm sao bọn họ nhận ra được ai là người của An Liệt Đức, chẳng lẽ bọn chúng khắc dấu lên trán?
Không tới hai tiếng đã có bốn nghìn người bị chết, còn không ít nhà bị giết sạch, ngay cả người giả và trẻ nhỏ cũng không bỏ qua, đám Lưu Hàng không chịu được nữa, nhưng dù sao đây là chuyện nhà người ta, bọn họ không cần phải can thiệp.
Làm Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ ghét nhất là Trương Kiệt Thanh thả cho bộ hạ cưỡng gian phụ nữ, Lưu Hàng thầm đoán đó là một trong số lời hứa của ông ta.
Nhưng tên thủ thủ thoát chế không ngừng phát tiết thú tính của mình, bắt được nữ nhân có liên quan tới An Đức Liệt Tư là nhảo bổ tới, không ít binh sĩ quân bảo hoàng khi cưỡng gian còn hưng phấn kêu lên “ Anna! Anna! không biết là có ý gì.
Cái cửa cảng mà tới tận bây giờ Lưu Hàng còn chưa biết tên này tựa hồ có chừng mười vạn, hình như còn có một trường nữ sinh, binh sĩ quân bảo hoàng điên cuồng xông vào, tần tình lăng nhục nữ tử trẻ tuỏi trong đó.
Trương Kiệt Thanh còn chuyên môn để lại cho bọn Lưu Hàng hai trăm nữ nhân xinh đẹp nhất, tuổi từ mười lăm tới hai mươi tư, nói là khao thưởng quân Lam Vũ, ngoài ra còn có rất nhiều hoàng kim ít nhất cũng phải có vạn lượng.
Lưu Hàng thu nhận hết, sau Lưu Thiên Dạ an bài cho những thiếu nữ đó, cấp bọn họ thức ăn và nước uống, đồng thời đảm bảo an toàn cho bọn họ, không cho ai xâm phạm.
Quân Lam Vũ sẽ không làm những chuyện vô vị ở nơi này, chỉ tận dụng năng lực tối đa, bảo vệ những nữ tử vô tội này, còn về phần hoàng kim, bất kể lúc nào cũng là tài sản của đế quốc Lam Vũ, cá nhân hắn không có năng lực xử lý.
Trong tiếng kêu thảm liên miên, Lưu Hàng bất lực thở dài, An Đức Liệt Tư cho dù có là ác ma chuyển thế, đại khái ở càng này cũng chỉ làm tới thế mà thôi, Trương Kiệt Thanh giương cờ thanh trừng An Đức Liệt Tư, nhưng cũng làm chuyện này, cuộc chiến tranh rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Nếu như chẳng phải vì quân Lam Vũ, vì đế quốc Lam Vũ, Lưu Hàng thực sự muốn vứt bỏ cho xong.
Sau năm tiếng chém giết, theo lời phiên dịch của Khắc Viêm Mã, có hơn hai vạn người bị xử tử, ông ta dùng tử xử tử mà không phải giết chết, tựa hồ coi là chuyện đương nhiên, đây là cái giá cho việc phu phục An Đức Liệt Tư.
Cái cửa càng này thế lực của An Đức Liệt Tư còn tương đối yếu, có lẽ ở cửa cảng khác, bọn họ sẽ giết nhiều hơn.