Chương 34 >Đại thúc thô tục khoác lên mình vỏ bọc Lolita đáng yêu Trong cửa hàng đồ ngọt Gấu trúc Wowo, 14 giờ 22 phút ngày 5 tháng 5.
Vi Vi ôm ngực, nhìn chằm chằm vào người nào đó như hổ rình mồi. Phút đối diện, Nhạc Lăng tròn mắt trưng vẻ ngây thơ vô tội, nhếch môi nhìn Lục Vi. Tối nay cô ta mặc một chiếc váy công chúa bồng bềnh xinh xắn, để lộ đôi chân thon dài và vòng eo quyến rũ, mái tóc cũng được tạo kiểu xoăn lọn hoàn toàn phù hợp với bộ váy duyên dáng kia, trên mái còn cài một chiếc kẹp tóc hello kitty màu hồng nhạt, cả cơ thể toát lên vẻ đáng yêu, nữ tính. Hai người cứ ngồi ngây ngốc như vậy, không ai nói với ai câu nào khiến bao anh chàng không ít lần phải liếc nhìn.
Nếu là lúc bình thường, Vi Vi nhất định sẽ không ngần ngại bày tỏ sự ngưỡng mộ tài nghệ trang điểm của Nhạc Lăng, thậm chí còn trêu chọc cô ta mấy câu. Chiếc kẹp tóc trên đầu cô ta chẳng phải là cái mà cô và cô ta đã mua khi cùng đi dạo phố hôm trước đó sao, nhưng lúc này… nó chẳng có ý nghĩa gì hết…
Nghĩ đến việc bấy lâu nay mình bị người ngồi trước mặt lừa dối, Vi Vi cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, hai tay không ngừng day day huyệt thái dương, lòng bàn tay có chút ngứa ngáy.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cô có phải là đàn ông không?” Vi Vi vì bất đắc dĩ phải tiếp xúc với thế giới yêu ma quái đản này mà bao lần khiếp sợ, có rất nhiều điều muốn nói nhưng phải chôn chặt nơi đáy lòng, không tìm được người nào đáng tin cậy để giãi bày tâm sự. May mà Nhạc Lăng tuổi tác cũng xấp xỉ cô, vừa dịu dàng lại rất đáng yêu nên hai người mới nhanh chóng trở thành một cặp, cùng nhau ăn uống, dạo phố, chuyện trò, tìm hiểu những kiến thức về thế giới yêu ma… Lục Vi luôn coi Nhạc Lăng là người bạn tốt, người chị em thân thiết nhất của mình, thậm chí còn tâm sự với nhau những rắc rối trong chuyện tình cảm.
Nhưng ai ngờ, ông trời trêu ngươi, Tùng Dung lại nói cho cô biết bí mật quái quỷ kia – thần Thổ địa nơi này là con trai.
Nhạc Lăng là con trai…
Là con trai…
Con trai…
Lúc đó, trong đầu Vi Vi chỉ còn lại tiếng đổ vỡ, dường như có ai đó không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói này bên tai khiến cô bừng tỉnh rằng đã bị ai kia lừa phỉnh.
“Làm sao có thể như thế được chứ?” Vi Vi kinh hãi kêu lên. “Có phải cô nhìn nhầm không, cũng có khi thần Thổ địa trước kia đã rời đi, Nhạc Lăng chỉ làm tạm thời thôi.”
Tùng Dung xoắn xoắn mấy sợi tóc trước mặt, khinh thường nói: “Không thể nào nhầm được, đó là sự thật 100%. Vì muốn sớm thoát khỏi nơi này nên tôi đã không ngừng thăm dò hai người đó. Sự thực đã chứng minh, Nhạc Lăng chắc chắn là con trai. Hơn nữa, một nghìn năm mới thay đổi thần Thổ địa một lần, trừ khi đối phương đột ngột chết, không có người kế nhiệm. Cô vẫn không tin sao? Vậy cô xem, đây là chứng minh thư tôi đã lấy trộm của Nhạc Lăng.”
…
Nghĩ đến bức ảnh chân dung trên chứng minh thư là của một ông lão râu tóc bờm xờm, tinh thần có chút suy sụp, Vi Vi đưa hai tay lên ôm mặt, nghĩ: Cũng may mình chưa từng cùng Nhạc Lăng đi tắm biển, một ông lão già nua lại khoác lên mình vỏ bọc của một thiếu nữ Lolita xinh đẹp đáng yêu, thực sự là quá kinh khủng, quá kinh khủng!!!
“Làm thế nào mà cô có được hình dáng như vậy?” Vi Vi ngẩng đầu, trước mắt là một cô gái kiều diễm, xinh đẹp nhưng trong đầu lại hiện lên ảnh một ông lão già nua, xấu xí, đầu óc cô bỗng quay cuồng, cảm giác sau hôm nay có lẽ không còn bất cứ thứ gì có thể khiến cô sụp đổ hơn thế.
Trong nháy mắt, Nhạc Lăng bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo, thấy Vi Vi ngẩng lên, cô ta học ngay điệu bộ chết tiệt của Dạ đại họa, kéo lấy tay Vi Vi, bắt đầu nũng nịu, than khóc: “Ô ô, Vi Vi, tôi sai rồi, thực sự tôi không cố ý lừa dối cô. Nhưng nếu… người ta mà nói cho cô biết sự thật thì nhất định cô sẽ chẳng thèm quan tâm tới người ta nữa, ô ô… Vì dáng vẻ già nua đó nên người ta mới không dám nói với cô, nhưng người ta không có ác ý, người ta cũng không làm hại cô, cô tức giận với người ta như thế thật không nên, ô ô ô…”
Có những câu nói dù giả dối nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thương xót, dù biết tất cả những chuyện đang diễn ra ngay trước mắt mình đây là giả dối nhưng Vi Vi vẫn không chịu được khi thấy bộ dạng đau khổ, nước mắt nước mũi giàn giụa của Nhạc Lăng, chỉ còn cách giơ hai tay đầu hàng: “Cô khóc cái gì, người ta lại tưởng tôi bắt nạt cô! Haizz, cô rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy!”
Nhạc Lăng thấy ngữ khí của Vi Vi có vẻ mềm mỏng trở lại thì cắn chặt môi, cúi gằm mặt, rụt rè nói: “Tôi nói thật cô đừng giận nhé, thực sự là tôi bị người khác ép buộc.”
“Là ai?”
Nhạc Lăng dẩu môi, nói rõ ràng từng từ: “Dạ Ly.”
Lục Vi tròn mắt nhìn, trước mặt tự nhiên xuất hiện những từ ngữ kỳ dị kiểu như: “người bạn tốt”, “suốt một đời”, “vì anh ta, làm đàn ông hay phụ nữ đều như nhau cả”…
Không phải là…
Chẳng lẽ thế giới này đã mục nát đến độ biến thành như thế này sao? Lẽ nào thực sự không có chốn Niết Bàn sao? Chẳng lẽ Nhạc Lăng vì quá yêu Dạ đại họa nên mới biến thành “ông lão già nua khoác trên mình vỏ bọc của Lolita đáng yêu, xinh đẹp” này??
Lúc này, Nhạc Lăng đã uống hết cốc nước chanh trên bàn, sau đó mới rủ rỉ nói, tất cả mọi thứ của cô ta, ngay cả cái tên cũng là giả, tên thật của Nhạc Lăng là Nhạc Linh, ngoại trừ sở thích sưu tầm các loại váy vóc, trâm cài tóc, túi sách, giày… (khụ khụ, chỗ này đã được giản lược cả một ngàn từ), thì ông lão này vẫn được coi là một người khá… bình thường. Rất nhiều, rất nhiều năm trước đây, ông lão đã lỡ chân… bước vào sân khấu lấp lánh ánh đèn của Dạ đại họa.
Đối với đoạn ký ức cực kỳ bi thảm kia, Nhạc Linh chỉ nói bâng quơ: “Lúc đó, tôi nghe người ta nói có một tiểu yêu xuất hiện làm càn, đi khắp nơi lừa gạt mọi người, rất nhiều tiểu yêu khác đã bị anh ta ức hiếp. Thế là tôi đi tìm anh ta…”
Nói đến đây, Nhạc Linh dừng lại một lát, hai tay chống lên má, xị mặt. Mặc dù Vi Vi đã sớm biết kết cục thế nào nhưng vẫn không khỏi tò mò, hỏi tiếp: “Sau đó thế nào?”
“Đại khái cũng chỉ có năm chiêu thôi” Nhạc Linh vỗ vỗ má, vẻ đáng thương cúi gằm mặt, thổn thức nói: “Chỉ có mười chiêu mà tôi cũng không chặn nổi, ô ô… Anh ta quả thực là một tên biến thái! Còn những gì sau đó… cô cũng biết rồi đấy. Lúc ấy, Dạ Ly còn dẫn theo Nam Huyền đang hôn mê bất tỉnh, dứt khoát nói muốn mở một cửa hàng thú cưng ở thành phố xinh đẹp này và tôi bị bắt trở thành người trông coi cửa hàng từ đó. Sau này, anh ta nói bộ dạng tôi xấu xí, luộm thuộm, không có khách nào dám đến nên bắt tôi phải cải trang thành bộ dạng Lolita xinh đẹp, cuối cùng… người ta mới thành ra dáng vẻ như thế này đây… Mà bây giờ người ta mới biết, sự mềm yếu, xinh đẹp của Lolita rất phù hợp với người ta. Người ta cũng thích bộ dạng đáng yêu này, thích chải tóc cho cô ta, hóa trang cho cô ta với những bộ váy xinh đẹp nhất, đây mới là cuộc sống đích thực chứ!”
Vi Vi thấy vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt “tiểu cô nương Nhạc Lăng”, khắp cơ thể cô ta như được bao phủ bởi một lớp phấn hồng thì khóe môi khẽ run rẩy. Quả nhiên, tên Dạ đại họa không hổ danh là thiên hạ đệ nhất khốn nạn, không chỉ giỏi lừa gạt, hãm hại người khác mà còn khéo léo trong việc dẫn dắt người ta dấn sâu vào con đường lệch lạc, biến một ông lão già nua thành một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần với mục đích đánh lừa người khác.
OTZ[1]…
[1] Ngôn ngữ trên mạng được giới trẻ ưa dùng, bắt nguồn từ một icon của cư dân mạng Nhật Bản,ban đầu là ORZ, sau biến thể thành OTZ. Do một bộ phận giới trẻ Đài Loan tỏ ra “sùng bái” văn hóa trẻ Nhật Bản nên ít nhiều họ cũng bị ảnh hưởng. OTZ có nghĩa là: “Trời ơi, tại sao lại như vậy?”
Lục Vi ngắt lời Nhạc Linh, nói: “Vậy bao nhiêu năm qua, cô vẫn cam chịu làm nô bộc cho anh ta ư? Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phải vùng lên phản kháng à?” Hừm, dù to dù bé thế nào thì thần Thổ địa không phải là thần sao? Cũng phải có tổ chức, có người đứng đầu chứ? Ngay cả con tê giác thành tinh Tùng Dung kia sau khi bị giam lỏng còn nghĩ đến việc cầu cứu phụ thân, tại sao một vị thần đường đường chính chính như thế lại không bao giờ nghĩ đến việc tìm người giúp đỡ? Suy cho cùng thì đây lại là một câu chuyện đồng tính nữa chăng?!
Nhạc Linh nghe thấy vậy thì đảo mắt, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, thấp giọng nói: “Tôi đã liên hệ với tổng bộ rồi nhưng chẳng có kết quả gì. Không những thế, sau một năm, họ còn tặng hẳn một căn hộ cao cấp cho Dạ Ly, nói là hoan nghênh anh ta đến nơi này an cư lạc nghiệp. Ách! Mọi biểu hiện đều cho thấy… Dạ Ly có người nâng đỡ, không phải là quan nhị đại thì cũng là phú nhị đại.”
Vi Vi vã mồ hôi hột, không ngờ quy tắc trò chơi ngầm trong thế giới yêu ma cũng có tính khả thi. Lại nghĩ đến Tùng Dung đã ôm hận mà cất công dò la, sống chết điều tra những bí mật của Dạ yêu nghiệt để vạch trần bộ mặt thật của anh ta, Vi Vi cảm thấy có chút ngạc nhiên, nói: “Nói như vậy, ngay cả cô cũng không biết rốt cuộc Dạ Ly từ đâu đến phải không?”
“Không biết.” Nhạc Linh lắc đầu, nghĩ ngợi một chút rồi xoa xoa cằm, nói tiếp: “Nhưng có một số điểm tôi có thể khẳng định.”
“Điểm gì?”
Nhạc Linh hắng giọng một cái, làm ra vẻ trịnh trọng nói: “Anh ta là một loài động vật có vú.”
Lục Vi: “…”
Vi Vi trông thấy tất cả những nhân viên phục vụ đi tới trước quầy bar. Giờ này trong quán vắng khách, Vi Vi và Nhạc Linh lại là khách quen, cô cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chủ quán An Nguyên kinh ngạc nói: “Hai người không biết gì sao? Sắp đến giờ chiếu bộ phim Kế hoạch mai mối rồi.”
Lục Vi và Nhạc Linh nhìn nhau vẻ khó hiểu: “Là cái quái gì vậy?”
Vẫn giữ vẻ kinh ngạc trước hai người “đến chuyện này mà cũng không biết”, An Nguyên nói một cách sinh động. “Gần đây cả thành phố đang bàn tán xôn xao về một bộ phim hài. Nữ diễn viên chính giống hệt búp bê, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nói chuyện dịu dàng, êm ái khiến người xem hận không thể cắn một cái… Khụ khụ, nhưng những điều này đều không quan trọng. Điều quan trọng chính là, bắt đầu từ tập năm, bỗng nhiên xuất hiện một số thứ không nên xuất hiện.”
Vi Vi nghe chủ quán nói với vẻ đầy nguy hiểm thì ngơ ngác hỏi: “Cái gì mà không nên xuất hiện?”
An Nguyên im lặng, ghé sát vào chiếc bàn giữa hai người, nói với giọng đầy vẻ bí hiểm: “Đến tập năm, hai nhân vật chính đi chơi trong tiết Thanh minh, nhưng không biết vì sao, trong cảnh hai người leo núi, người ta luôn thấy có một bóng hình bám theo sau.”
Nhạc Linh nghe thấy vậy thì đưa hai tay ôm ngực, tỏ vẻ sợ hãi, nói: “Thật đáng sợ!”
An Nguyên nhân cơ hội đó nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Nhạc Linh, cười nói: “Lăng Lăng đừng sợ, có anh ở đây!”
Lục Vi bĩu môi, nhăn trán, “anh” ư? Nếu anh biết người anh đang nắm tay kia là một ông lão đáng kính đã sống không biết bao nhiêu năm thì anh còn có thể làm ra vẻ cảm kích và nắm tay an ủi như thế được không?”
“Đây chỉ là kỹ xảo thôi mà, điện ảnh bây giờ hiện đại lắm, cái gì mà chẳng làm được.”
An Nguyên sờ sờ cằm, nói: “Lúc đầu đài truyền hình cũng nghĩ như vậy, nên họ đã nghiêm túc tiến hành xét duyệt bộ phim một lần nữa rồi mới công chiếu tiếp. Tập sáu ngày hôm qua không còn nhìn thấy bóng dáng kỳ quái đó nữa.”
Vi Vi nắm chặt chiếc cốc trong tay, nói: “Vậy chẳng phải là tốt rồi sao?”
“Nhưng lần này, nam diễn viên chính lại cõng một lão bà bà trên lưng!”
Phụt!
Ngụm cà phê trong miệng Vi Vi bất giác phun thẳng ra ngoài, cô ho đến chảy nước mắt. An Nguyên đại ca, anh có cần cố ý nói lấp lửng như thế không? Anh đúng là không có ý tốt mà!
Nhạc Linh đan hai tay vào nhau, dáng vẻ như đang cầu nguyện, còn vô sỉ kêu lên: “Ôi, thật khủng khiếp. Muốn dọa chết người ta sao! Lẽ nào cái thứ kia là có thật?”
An Nguyên ngây ngô cười, thấp giọng nói: “Mấy cảnh đó đều được quay ở núi Bất Thanh. Nghe đồn núi Bất Thanh vốn không được trong lành, không hiểu sao dạo trước còn xảy ra một chuyện gây chấn động. Người dân ở đó đều nói, buổi tối ở nơi đây thường nghe thấy những tiếng kêu gào đáng sợ, nói không chừng là vì xây dựng trạm phát điện ở đó nên khiến quỷ thần nổi giận.”
Lục Vi nghe anh ta nói, nhất thời không biết nên nói gì, nhưng vẫn bán tín bán nghi hỏi: “Sao lại có những chuyện đó cơ chứ, anh đã thổi phồng lên đúng không?”
An Nguyên trừng mắt, chống nạnh nói: “Muội muội, ca ca lừa các muội làm gì chứ? Các muội có thể tự đi xem, khắp nơi đều đang bàn tán chuyện này ầm ĩ. Tôi…” An Nguyên còn chưa nói xong, đầu bên kia quầy bar đã có người gọi lớn: “Kế hoạch mai mối bắt đầu chiếu rồi!”
Thoáng chốc, bầu không khí trong cửa hàng đồ ngọt vừa rồi còn náo nhiệt đột nhiên yên ắng lạ thường, tất cả mọi người đều tập trung trước màn hình ti vi lớn treo trên tường. Lục Vi nhát gan cắn chặt răng, cũng không nén nổi tính hiếu kỳ, đưa mắt nhìn lên màn hình ti vi, không cần… quá sợ hãi như vậy…