Cô nên sớm chú ý tới tình cảm của anh đối với cô đã vượt quá tình cảm của một người anh trai dành cho cô em gái.
Là đầu óc cô bị mụ mị, chỉ vì thời gian trước hai người vô cùng thân thiết, sớm chiều chung đụng nên đã bỏ quên con người thật của anh. Anh vốn là người trời sinh tính đã lạnh lùng. Đối với người thân, anh còn có chút nhân nhượng. Nhưng với những kẻ bên ngoài, anh dùng lí trí và sự khôn ngoan của mình qua lại với họ. Anh vô cùng bài xích kẻ nào mon men muốn tiếp cận, muốn gần gũi với mình.
Hơn hai mươi năm sống ở nước ngoài, không một ai cùng anh đón những sự kiện đặc biệt. Tết trung thu, tết đoan ngọ, thậm chí là ngày đầu năm mới, chỉ có một mình anh với bốn bức tường lạnh lẽo, không một ai cho anh sự ấm áp, chỉ có giá lạnh như băng của thiên nhiên thấm vào sâu tận xương tủy anh.
Nếu là anh trước đây, sẽ không bao giờ dịu dàng hỏi han cô.
Không bao giờ quan tâm sở thích, thói quen của cô, hỏi cô dùng dầu gội loại nào, dùng son môi có hương vị gì.
Cũng không có kiên nhẫn dỗ dành khi thấy cô khóc lóc, mặc kệ thành tích tệ hại của cô cũng không nguyện ý bỏ bê công việc, ra sức giảng dạy giúp cô lấy lại căn bản.
Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy chua xót. Khi tầm mắt anh quay sang, cô không kịp thu hồi ánh mắt, và cứ thế hai người im lặng nhìn nhau.
"Sao thế em?" Mộ Yến Thần thấy cô lại không để tâm vào bài học, nhỏ giọng hỏi.
Cố đè nén ngọn lửa rực lên từ tận đáy lòng, mắt cô trầm tĩnh, trong trẻo như làn nước thu, oa oa kêu lên: "Anh hai. . . . . . Chúng ta quay về như xưa nha anh?"
Cứ giống như trước kia đi. Khi anh vui thì anh bỏ công ra dạy dỗ cô vài điều hay lẽ phải, thời điểm anh bực bội thì có thể mặc kệ cô, quát tháo cô, anh bận rộn thì cứ xem cô như kẻ qua đường cũng không sao.
Mộ Yến Thần lập tức đen mặt, con ngươi trong mắt trở nên bén nhọn, anh sao lại không hiểu ý muốn của cô.
Một tràng khí lạnh tăm tối nhanh chóng thoát khỏi người anh tản ra khắp xung quanh, anh mím môi áp chế lửa giận, đứng dậy, mở miệng nói: "Khát không? anh đi rót cho em ly nước."
Lan Khê đau xót, ngửa đầu: "Anh hai không cần lẫn tránh nữa, em không muốn tình trạng này cứ tiếp tục xảy ra đâu."
Bóng dáng anh tuấn che đi một tầng khí lạnh, xoay người, anh cười lạnh: "Không muốn như thế nào? Sao em không trực tiếp nói cho rõ ràng luôn, cứ thẳng thừng yêu cầu anh buông tha em, tránh xa em ra, anh nói đúng ý em chứ?"
Mặt cô nhất thời như có một ngọn lửa thiêu rụi qua, cháy đen, trong lòng chua chát đến cực điểm, chỉ biết ôm lấy đầu gối mình, không thể nào trả lời anh được.
Gương mặt anh lạnh lùng trở nên nghiêm nghị, vô cùng đáng sợ.
Một lúc sau, anh chậm rãi đi về phía cô, thấp người ngồi đối diện với cô. Lan Khê cảm nhận được tầng áp suất lạnh do anh mang đến, liền hành động theo bản năng, đứng dậy muốn nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng tay cô đã bị anh nhanh tay chụp được, hai người cùng ngã xuống tấm thảm dưới nền nhà, không ai lên tiếng, chỉ chuyên chú giằng co, đối kháng với nhau. Cô quyết tâm thoát khỏi anh, dùng hết sức giãy dụa không ngừng. Mộ Yến Thần cũng tức lên, nghiến răng bấm chặt lấy hông cô, xốc cô đứng dậy, hai tay nhanh chóng vòng qua lưng cô, ôm chặt cô vào ngực mình.
Lan Khê còn muốn giãy dụa, nhưng khi ngước mắt lại thấy anh vì bị cô kích thích mà con ngươi phủ đầy tơ máu, lòng cô lại tràn ngập sự đau đớn, hơi nước đã dâng đầy trong hốc mắt, lại cố chấp mở to mắt ra, ngăn chặn nước mắt rơi xuống.
"Lan Khê ơi, không phải bây giờ em chỉ là một nữ sinh lớp mười hai thôi sao? . . . . . . Lan Khê, chưa tới một năm nữa có thể em sẽ rời thành phố này để tiếp tục học đại học ở một thành phố khác. Trong bốn năm ấy, xảy ra việc gì không ai đoán trước được. Rồi em sẽ tốt nghiệp, lúc ấy em là con chim đã mọc đủ lông đủ cánh, sẽ bay đến tận phương nào chỉ có trời mới biết. Nếu như kết hôn, lập gia đình thì dù là anh em ruột thịt thân thiết cỡ nào cũng sẽ mỗi người một ngã!" Nói tới đây, mắt anh cay cay, hơi nước đã ngưng tụ, khàn giọng nói, ". . . . . . Nếu anh buông tha em, cũng đồng nghĩa với việc để mình trở thành người ngoài lề trong suốt cuộc đời em, em hiểu được không?”
"Anh hiểu rõ em rất khó chịu, nhưng mà Lan Khê à, em nhìn anh đi —— làm ơn nhìn kỹ anh một chút, khó chịu không chỉ có một mình em đâu"
Màu đỏ thẳm trong con ngươi anh là do cô dùng sự vô tình từng dao, từng dao đâm lấy, từng mảng từng mảng lớn, đỏ rực như chùm hoa đỗ quyên đang nở rộ.
Lan Khê hất hai tay của anh ra khỏi vai mình, cắn môi không nói gì.
—— Sự trầm mặc của cô sắp bức điên anh rồi.