Hôn Cái Nào Cô Nàng Xấu Tính Chương 11


Chương 11
Thì ra em có thể yêu anh.

1.

"Ha ha, Hiền Chu, cạn ly nào! Uống đi! Uống đi!" Tôi nâng ly rượu trong tay lên cất cao giọng nói.

"Hờ... uống nhiều quá rồi, nhiều quá rồi..."

Tôi và Hiền Chu đang ở trong một quán rượu rất bình thường gọi ra một bàn đầy rượu, cả quán rượu này ngoài tôi và Hiền Chu ra thì chẳng còn vị khách nào nữa cả. Trên mặt bàn bày đầy 6,7 chai rượu rỗng, Hiền Chu dường như đã say rồi, mặt tôi hình như cũng uống đến mức đỏ ửng lên. Hà hà... không biết chuyện gì đây, chỉ cần uống rượu thì tôi lại rất muốn khóc rất muốn khóc, haizzz... rốt cuộc tôi bị làm sao thế này? Chỉ cần nghĩ đến Thừa Tầm là tim tôi lại như bị ngàn vạn con kiến cắn đi nhay lại mãi không thôi.



"Hà hà, hà hà! Đa Lâm, sao cậu biến thành hai người rồi thế?" Hiền Chu nghếch gương mặt đỏ bừng bừng lên nhìn tôi cười ngờ nghệch.

"Còn... còn nói tớ à! Cậu... đấy! Cậu, cậu cũng là hai người!" Tôi say đến mức đến mở mắt ra cũng thấy khó khăn quá.

"A~! A... thật không nghĩ được rằng, Thừa Tầm... Thừa Tầm lại làm nhiều việc cho cậu đến thế! Đúng là chuyện khiến người kinh ngạc mà! Tớ còn nghĩ rằng, người Thừa Tầm luôn thích là con nha đầu Thành Vũ Tuyết chứ... Có điều, đã biết... đã biết những chuyện này rồi... hư... tớ... lúc tớ vừa nghe, trong lòng thật khó chịu quá! Doãn Đa Lâm, cậu có biết không? Trong lòng tớ lúc đó, đúng là chẳng vui chút nào! Cậu... cậu có biết không hả?" Hiền Chu say khướt giơ tay lên chỉ chỉ vào mũi tôi.

"Không vui á? Ha..." Tôi như cười lên một tiếng.

Trong lòng tôi, sao lại có thể vui được? Hư... thật như bị châm chích còn khó chịu nữa, và đau khổ...

"Cậu, cậu cười gì vậy?"

"Bây giờ, bây giờ nói những chuyện này còn có thể làm được gì? Bây giờ nói thế đã vô ích rồi... Dù tớ có khóc chết đi, dù có đau buồn đến chết đi, tớ cũng vẫn không thể bù đắp cho tất cả những gì Thừa Tầm đã làm..." Tôi thở dài thườn thượt, cổ họng đắng nghét, đau như có thứ gì đó đang chặn ngang vậy.

"Thế... thế... thế à!" Hiền Chu cũng thở dài theo tôi, "Nói đúng lắm! Nói không sai gì cả! Cho dù, cho dù cậu khóc đến chết, đau khổ đến chết, cậu cũng không thể trả lại ba năm đó cho Thừa Tầm... hư... trong trại giam thanh thiếu niên, đó, đó là nơi người ta sống ư? Cậu ấy... sao có thể sống được chứ... tại sao tớ không phát hiện ra chứ? Hu hu..."

Nghe Hiền Chu nói đến đây, mắt tôi đã bắt đầu đỏ, sợ bị Hiền Chu nhìn thấy, tôi vội cúi đầu xuống, đưa tay lên ôm lấy mặt.

Hiền Chu say lừ đừ nhìn tôi, đột nhiên mở miệng nói: "Đa... Đa Lâm à, cậu không thể như thế! Thừa Tầm đã làm cho cậu quá nhiều rồi, đúng là quá nhiều! Cậu không thể qua lại với anh Khương Tải Hoán được nữa! Dù hai người đang quen nhau, chỉ cần nghĩ đến Thừa Tầm, chỉ cần cậu còn có chút lương tâm, cậu cũng nên chia tay với anh ta đi! Cậu nên đoạn tuyệt quan hệ với anh ta đi! Nếu không... nếu không Thừa Tầm, Thừa Tầm chắc đáng thương lắm đó!... Thừa Tầm tội nghiệp quá... hu hu hu..." Vừa nói, Hiền Chu phủ phục lên bàn, khóc hu hu thảm thiết.

"Này, tại sao cậu khóc hả? Cậu khóc cái gì chứ? Người đang muốn khóc nhất, phải là tớ mới đúng! Cậu khóc cái gì mà khóc?" Tôi ôm mặt, không kiềm chế nổi nước mắt đã bắt đầu tuôn rơi.

"Tớ đang khóc giùm cậu mà, tớ đây đang khóc giùm cho cậu đấy! Nghe câu chuyện này, tớ có thể không khóc à? Tớ có thể không buồn sao? Thừa Tầm, cậu ấy đúng là đáng thương, quá ngốc nghếch..."

Hu... trong lòng sao thấy buồn phiền thế này? Tại sao lại đau khổ thế chứ? Đúng là... đúng là đau khổ đến chết mất... Tôi nợ Thừa Tầm quá nhiều rồi... Thậm chí tôi còn cứ mãi hiểu lầm cậu ấy, cứng đầu bướng bỉnh làm cậu ấy tổn thương, người chậm chạp không nhạy bén là tôi mới đúng chứ? Thật là... Doãn Đa Lâm, mày quả thật là ngu muốn chết, ngu đến nỗi không bằng con bò nữa!

Ting tang ting tang...

Đúng lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, di động của Hiền Chu đột ngột réo rắt.

"Chết tiệt, ai lại gọi vào giờ này chứ?" Hiền Chu bực bội làu bàu.

"Cậu mau nghe đi!"

"Alo? Ai? Ồ, ồ... biết rồi, biết rồi mà, được rồi, bye bye..." Hiền Chu lí nhí một hồi rồi cúp điện thoại.

"Ai... ai đó?" Tôi mơ mơ hồ hồ hỏi.

"Ừ, có chút việc, xin lỗi nhé Đa Lâm, bây giờ tớ phải đi trước đây." Hiền Chu đứng dậy, lảo đảo lắc lư một hồi.

"Ừ, được, cậu đi trước đi."

"Nếu không thì, Đa Lâm, cậu cùng đi với tớ đi? Được chứ? Chúng mình cùng về." Hiền Chu tốt bụng đề nghị.

"Không cần đâu, nếu đã có việc thì cậu đi trước đi, tớ... tớ còn muốn ở lại đây uống thêm chút nữa, cậu đi trước đi."

"Thế, thế tớ đi nhé?"

"Bye bye! Bye bye! Đi nhanh đi!" Tôi hơi nóng nảy xua đuổi.

"Ừ, tớ đi đây, byebye."

Hư... nhìn theo Hiền Chu dần dần khuất khỏi tầm mắt, cuối cùng cũng có thể hưởng thụ niềm vui một mình uống rượu rồi, tôi không ngăn được mình nhìn lên trần nhà thở dài.

Doãn Đa Lâm à Doãn Đa Lâm, giờ thì chỉ còn lại mình mày thôi, cuối cùng cũng đã có thể thoải mái mà say một trận cho đã rồi nhỉ? Đúng, đúng, nhất định mình phải uống say cho đã mới thôi! Tuyệt quá, tuyệt quá!

Ừng ực ừng ực...

Tôi cầm chai rượu, ngửa đầu lên uống cật lực.

Một chai... hai chai... tôi trong lúc mất cảm giác đã uống quá nhiều rồi.

"Hức!" Tôi nấc lên thật mạnh.

Ha ha... ha ha... tôi bây giờ, chắc rất khó coi rất thảm hại phải không? Trên bàn đã đầy hết các chai rượu rỗng mà tôi đã uống cạn... Đầu tôi đau quá, trước mắt cũng bắt đầu mờ mịt rồi... đau quá, đầu đau quá, Doãn Đa Lâm, dáng điệu mày bây giờ nhất định rất khó coi! Nhất định xấu vô cùng! Hư...

Phải... phải... nếu mày trở nên xấu xí, nếu mày trở nên khó coi, Thừa Tầm sẽ không thích mày nữa chứ? Tại sao phải giấu tôi? Tại sao không nói lời nào mà cứ một mình gánh chịu tất cả? Tại sao chưa được sự cho phép của tôi mà một mình chạy đến trại giam thanh thiếu niên chứ?

Hàn Thừa Tầm! Cậu quá đáng! Cậu tưởng... cậu tưởng cậu làm thế, tớ sẽ biết ơn cậu sao? Tớ sẽ cảm kích cậu sao? Cậu đúng là đồ ngốc! Tớ hận cậu! Tớ không thể cảm ơn cậu, tớ sẽ ghét cậu! Hu hu hu... Tại sao chứ, tại sao phải đối xử thế với tớ?

Tôi vừa rơi nước mắt vừa nâng chai rượu lên tiếp tục uống cạn.

"Cô ơi... x... xin lỗi, chúng tôi sắp đóng cửa rồi..." Nhân viên phục vụ bước đến bên cạnh tôi, cẩn thận dè dặt nói với tôi.

Hử? Đóng cửa ư? Sắp đóng cửa rồi à? Tôi lắc lắc, hình như tỉnh ra được một chút.

"Ồ, tôi... tôi biết rồi, tôi đi ngay." Tôi lấy tiền từ trong ví ra, đưa cho người phục vụ, sau đó cố gắng đứng dậy khỏi ghế, lảo đảo loạng choạng như chim cánh cụt bước ra, trước mắt mờ mờ ảo ảo, tôi sợ mình sẽ đứng không vững mà ngã lăn ra đất mất.

Hic...

Bên ngoài trời tối từ khi nào thế nhỉ? Hừ... chẳng lẽ, trong lúc mơ hồ tôi đã uống rượu mấy tiếng rồi sao? Hư... lạnh quá đi, gió đêm thật lạnh, tôi cảm thấy cơn ngà ngà say của mình đã bị gió lạnh thổi bay đi ít nhiều.

Hưm... không được, không được rồi, hình như tôi đi không nổi... người cứ mềm nhũn ra, haizzz! Tôi đặt mông ngồi xuống bậc thềm bên đường, móc điện thoại ra muốn gọi cầu cứu.

Ô... nhưng gọi cho ai đây? Tôi phải gọi cho ai mới được? Gọi cho Hiểu Anh ư? Hay là gọi cho Vũ Thành? Hoặc là... hoặc là gọi cho Thừa Tầm?

Không, không được, bây giờ tôi... còn mặt mũi nào gặp Thừa Tầm nữa? Tôi phải vác cái mặt nào để đi gặp cậu ấy đây? Đúng là chuyện không thể, tôi đã không cách nào ngẩng đầu lên nhìn Thừa Tầm rồi, trước mặt cậu ấy, tôi vốn không thể nào đứng trước mặt cậu ấy như trước kia nữa rồi.

Tôi đã nợ Thừa Tầm, cả đời này... dù có thêm kiếp nữa cũng không trả nổi... tôi vốn không thể đứng trước mặt cậu ấy mà làm người nữa!

Nhưng mà, ngón tay tôi không nghe lời mà cứ nhấn số điện thoại của Thừa Tầm... trong đầu toàn là giọng nói và gương mặt Thừa Tầm, đầy ăm ắp... Tất cả đều là Thừa Tầm. Tôi như người máy, trong đầu trống rỗng, đến cả điệu bộ nhấn điện thoại cũng cứng đơ đơ.

Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cố hết sức đưa điện thoại lên bên tai.

Đừng sợ, Doãn Đa Lâm, mày phải dũng cảm lên, mày nhất định phải dũng cảm mới được!

Tôi cắn chặt môi, cảm thấy toàn thân mình như đang run lên nhè nhẹ.

"Alo?"

Bên kia đường dây vẳng đến những tiếng ồn ào, giọng nói này... không phải giọng Thừa Tầm! Chẳng lẽ... chẳng lẽ tôi nhấn nhầm số?

"..."

"Này! Xin nói đi chứ! Đây là di động của Thừa Tầm! Cậu ấy đang uống rượu, không rảnh nghe máy! Xin hỏi cô là ai?"

Giọng nói này, tuy nghe cứ vo ve, nhưng, xem ra rất quen tai.

"Vũ... Vũ Thành hả?" Tôi ôm lấy khuôn mặt đang đỏ bừng, dè dặt ướm hỏi.

"Sao cô lại biết tên tôi??? Đợi chút, đợi chút nào... nghe giọng nói này, cô... cậu là Doãn Đa Lâm?" Vũ Thành bên kia đầu dây như kinh ngạc kêu lên.

"Ừ, ừ, Vũ Thành, tớ là Đa Lâm... Thừa Tầm... Thừa Tầm đang đi với cậu hả?" Tôi cảm thấy giọng nói mình hơi run run.

"Phải rồi, Đa Lâm, Thừa Tầm giờ đang ở cạnh tớ! Còn có Triều Nhất, và mấy cô gái cậu không quen nữa, đều là bạn mà Thừa Tầm mới quen gần đây! Ha ha..." Giọng Vũ Thành rõ ràng là đã say rồi.

Những cô gái không quen?

Không biết vì sao, nghe đến đây, cổ họng tôi như khô rát hẳn.

"Các cậu đang ở đâu?" Cơn say của tôi đã biến mất.

"A? Gì chứ? Đa Lâm, cậu vừa nói gì?"

"Tớ hỏi các cậu giờ đang ở đâu?"

"A... cậu, cậu muốn đến à? Không được, không tiện lắm đâu! Những người ở đây cậu đều không quen, cậu đến để làm gì?"

"Tớ muốn tìm Thừa Tầm, cậu nói tớ biết các cậu giờ đang ở đâu đi? Mau nói tớ biết!"

"Đang... đang ở quán rượu, cái quán mà trước kia tớ với Thừa Tầm hay đến ấy." Vũ Thành cuối cùng đã chịu thua sự cương quyết của tôi, lảm nhảm nói.

"Được, tớ biết rồi, tớ đến bây giờ đây."

Gập điện thoại lại, nước mắt bắt đầu lưng tròng.

Thừa Tầm, cậu đợi tớ nhé, bây giờ tớ đi tìm cậu đây.

2.

Trong xe taxi.

"Cô gái này, cô muốn đi đâu? Sao lại khóc thế?"

Chú tài xế một mặt vừa lái xe chầm chậm, vừa hỏi tôi với vẻ rất quan tâm.

"Là tên hư đốn nào chọc cô khóc phải không? Là ai thế? Bạn trai của cô hả?" Ông chú này có vẻ rất thích điều tra đời tư người khác.

"Chú ơi... xin chú lái xe nhanh một chút." Tôi hơi buồn rầu liếc mắt nhìn.

"Hà hà, được được, không cần gấp đâu mà!"

"Xin chú chạy nhanh một chút được không?!" Tôi thật sắp bị ông chú này làm cho phát điên lên mất thôi!

...

Xuống xe rồi, tôi nhìn "Quán rượu Nữ Vương" trước mặt một cái, sau đó hít thở một hơi thật sâu, vì đã uống quá nhiều rượu nên bây giờ hai mắt của tôi vẫn còn lờ đờ, bước đi cũng lắc lư lảo đảo, đến cả việc tôi đã đến đây bằng cách nào tôi cũng không rõ nữa.

Trong quán rượu.

Người người ngồi đối diện nhau có phần im lặng hơn. Bây giờ hình như đã mười mấy giờ rồi, ánh đèn trong quán rượu vẫn nhấp nháy, trong sảnh khiêu vũ vẫn còn những chàng trai cô gái đang nhảy cật lực, quả thật có thể nói là ồn chết đi được, lỗ tai tôi sắp sửa bị thủng mất.

"Uống đi! Uống đi! Ha ha ha ha! Thua thì phải uống chứ!"

"Phải uống cạn đó! Phải uống cạn! Ha ha ha ha!"

Bên tai vẳng lại vô số tạp âm, tôi đi xuyên qua những ánh đèn xanh đỏ, không ngừng tìm kiếm bóng Thừa Tầm.

Hàn Thừa Tầm, Hàn Thừa Tầm, cậu đang ở đâu vậy? Bây giờ rốt cuộc cậu đang ở đâu? Tại sao vẫn luôn bắt tớ phải tìm kiếm cậu? Tại sao cứ luôn trêu đùa tớ thế này?

Cậu có biết không, tớ chẳng thích thế này, tớ chẳng thích thế này đâu!

Mệt quá... Thừa Tầm, cậu có biết không, tớ mệt quá rồi, mệt đến mức muốn chết rồi...

Tôi cố gắng hít hít mũi, gắng sức chịu đựng để nước mắt không trào ra, tiếp tục tìm kiếm Thừa Tầm.

Không biết đã bao lâu, cuối cùng tôi cũng dừng lại tại một chiếc bàn nọ.

Hàn Thừa Tầm...

Thoáng chốc, tôi thấy mình không thể thở nổi, Thừa Tầm đang ngồi ở chiếc bàn gần quầy phục vụ nhất, bên cạnh toàn là những cô gái lạ, còn có Triều Nhất và Vũ Thành giờ đã là sinh viên đại học nữa.

Trước mắt bọn họ bày đầy những chai rượu lỉnh kỉnh đủ loại, xanh xanh đỏ đỏ rỗng không, nhìn thấy cảnh này, tim tôi ngứa rát như bị kiến cắn.

"A! Đa... Đa Lâm, cậu đến thật rồi! Ha ha, đã đến rồi thì mau đến đây ngồi chung đi! Đừng đứng đó nữa!"

Vũ Thành nhìn thấy tôi xuất hiện, say khật khưỡng vội vã đứng lên, bước đến bên tôi vỗ vỗ lên vai, ý muốn tôi ngồi xuống cùng chơi với mọi người.

Nghe thấy tên tôi, Thừa Tầm cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn hờ hững một cái.

Mấy cô gái mặt lạ hoắc ngồi bên cạnh cậu ấy hình như không hào hứng gì với sự xuất hiện của tôi, rù rì bàn luận với nhau cái gì đó.

Hừ...

"Thừa Tầm, tớ đến tìm cậu." Để không bị Thừa Tầm nhìn thấy dáng vẻ liêu xiêu vì uống rượu của tôi, tôi cố gắng để mình đứng vững, nhất định phải thẳng đơ mới được.

"Cậu đến để làm gì?" Thừa Tầm tuy đang nói với tôi, nhưng trước sau vẫn không thèm nhìn tôi gì cả mà lặng lẽ cúi đầu xoay xoay ly rượu trong tay, thậm chí tôi có thể nghe thấy sự lạnh nhạt trong giọng nói của cậu ấy.

"Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu...." Mặt tôi lại bắt đầu nóng lên, nhất định là vì âm nhạc ở đây quá chát chúa.

"... Có chuyện gì quan trọng thì nói ở đây đi."

"Không được, không thể nói ở đây, cậu đi với tớ." Tôi kiên quyết nói.

"Cứ nói ở đây đi." Thừa Tầm ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, bị cậu ấy nhìn thế này, những lời tôi muốn nói càng không thể thoát ra, hư... hơi rượu vẫn chưa hoàn toàn bay hết, tôi cảm thấy đầu mình nặng ơi là nặng, hình như còn muốn nôn nữa... Không được, Doãn Đa Lâm, mày nhất định phải chịu đựng...

"Cậu ra ngoài với tớ, chúng ta ra ngoài nói..."

"Không, cứ ở đây, tớ không muốn ra ngoài." Trong ánh mắt Thừa Tầm đang trừng nhìn tôi tràn đầy sự bướng bỉnh.

"... Ở đây tớ... không nói được... cậu mau đi với tớ đi."

"Tớ đã nói rồi cứ nói ở đây đi! Có chuyện gì thì cứ nói rõ ở đây!"

Những người xung quanh đột nhiên im lặng hẳn, tất cả đều há hốc mồm nhìn chúng tôi, Thừa Tầm đứng phắt dậy dùng hết sức ném ly rượu trong tay xuống, âm thanh loảng xoảng.

"Cậu muốn nói gì thì hôm nay ở đây nói hết ra đi, có gì thì cứ nói ở đây đi!"

"Ra ngoài nói..." Tôi cố chấp giữ vững ý kiến của mình, nhưng nước mắt lại đang tố cáo sự yếu đuối của chính bản thân.

"Cậu khóc cái gì? Có gì đáng khóc chứ? Khóc gì hả?!" Tiếng quát lớn của Thừa Tầm khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc, tất cả khách khứa đều ngóc đầu nhìn về phía chỗ chúng tôi đang đứng.

"Có chuyện gì thế? Đang làm gì..." Cô nữ sinh đại học ngồi bên không ngừng thắc mắc.

"Thừa Tầm, cậu đang làm gì thế hả? Đừng tức giận, Đa Lâm khó khăn lắm mới đến đây được, cậu làm gì mà phải giận?" Triều Nhất cười tít mắt bước đến muốn làm dịu tình hình.

Không được, tệ quá... Tôi muốn nôn ra lắm rồi, khó chịu quá! Không ổn rồi, dạ dày tôi khó chịu quá, khổ sở như nghiêng sông đổ biển ấy!

"Cậu sao vậy?" Thừa Tầm dường như cũng chú ý đến sự thay đổi trên gương mặt tôi, vội kéo tay tôi lo lắng hỏi.

Tôi bụm chặt lấy miệng hất tay Thừa Tầm ra, nhào ra khỏi cửa không thèm quay đầu lại.

"Ụa... ụa... " Tôi chạy ra ngoài quán rượu, khuỵu xuống đất nôn ầm ĩ.

Khó chịu quá... hic... thật không nên uống quá nhiều rượu như thế, thế này rồi có ổn hơn không? Thế này có khỏe hơn được chứ? Ặc...

"Ụa... ụa..."

"Cậu vẫn khỏe chứ?" Một bàn tay nhè nhẹ vỗ trên lưng tôi. Cảm giác quen thuộc thế này... sự dịu dàng quen thuộc thế này... khiến toàn thân tôi cảm thấy ấm áp hẳn...

"Ụa... hic hic... hic hic..."

"Hừm, xem ra hôm nay cậu cũng uống nhiều đấy nhỉ, cậu muốn làm trò gì thế hả? Cậu điên rồi à?"

Là giọng của Thừa Tầm.

Bàn tay Thừa Tầm đang nhè nhẹ vỗ lên sau lưng tôi, thoáng trong giây lát tôi có cảm giác an tâm đến mức muốn khóc òa lên. Tôi không dám quay đầu lại nhìn cậu ấy, không dám để cậu ấy nhìn thấy bộ dạng tôi bây giờ, không thể để cậu ấy nhìn thấy mặt thảm hại khó coi của mình lúc này...

"Không sao, cậu không cần quan tâm, tớ không sao..." Tôi nhẹ gỡ tay Thừa Tầm ra, im lặng cúi đầu.

"... Không phải cậu muốn nói chuyện quan trọng với tớ à?" Thừa Tầm nhè nhẹ thở ra một hơi thật dài, giọng đầy thỏa hiệp.

"Ừ." Tôi gật đầu.

"Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

"Tớ muốn ra biển..."

......

3.

Mặt trăng cao cao treo trên bầu trời, ánh đèn lọt qua từ cửa hàng bán cá sống gần đó và ánh sao trên trời rọi sáng mặt biển mờ mờ, giống như ánh lấp lánh của kim cương nhấp nháy và trong sáng biết bao.

Woa...

Đẹp quá!

Biển rộng... biển lớn... thật sự là biển rồi!

Nước biển xanh nhẹ nhàng vỗ vào triền cát, trên lớp cát vàng trào lên tầng tầng lớp lớp bọt sóng xanh biếc.

"Hư... đây chính là biển..." Tôi giang rộng cánh tay hướng về phía biển, nhẹ nhàng thở một hơi dài, cảm nhận gió biển đang lướt qua người.

"Sao phải đến đây?" Thừa Tầm đứng bên nhìn lớp sóng phía xa, lạnh nhạt hỏi.

"Tâm tình không tốt, nên muốn đến đây cho thông thoáng." Gió biển thổi như thế, cơn say của tôi dường như đã tan biến mất.

"Tâm tình không tốt?" Thừa Tầm trầm lặng lặp lại.

Hư... đúng thế, là tâm tình không tốt...

Tôi cảm thấy tròng mắt mình lại nặng những giọt nước, cũng may gió biển rất lớn, nhẹ nhàng thổi bay những giọt nước mắt của tôi đi.

Nhìn biển rộng trước mắt, tôi tằng hắng, hít một hơi sâu...

"Hàn Thừa Tầm là đại ngu ngốc!" Tôi dùng hết sức lực gào thét với biển.

"Hàn Thừa Tầm là đại ngu ngốc! Là tên đại ngu ngốc nhất thiên hạ!"

"Phì...! Doãn Đa Lâm, cậu điên rồi à?" Thừa Tầm nhìn tôi đang phát điên, cuối cùng nhịn không nổi phải phì cười.

Nhìn những ngọn sóng vỗ ì oạp vào chân đê, tôi nhắm mắt, rồi lại lặng lẽ mở ra.

"Cậu... trong 3 năm nay đã đi đâu?" Rất lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng mình.

"... Tại sao lại hỏi vậy?" Giọng Thừa Tầm khô cứng, như không ngờ tôi lại hỏi cậu ấy chuyện này.

"Cậu sống tốt chứ?"

"Ừ, rất tốt..." Thừa Tầm nhìn những con sóng rì rào, giọng nói hờ hững, như đang nói chuyện của người khác.

Tôi thở ra một hơi thật dài, cảm thấy tim mình đau như bị kim chích.

"Thừa Tầm, tại sao cậu phải dối tớ?"

"Cái gì mà dối cậu?"

"Hàn Thừa Tầm, cậu còn muốn giả ngốc nữa hả?" Tôi quay đầu lại, vẻ mặt kiên định nhìn chăm chú cậu ấy.

"..."

Trong một lúc, chúng tôi đều trầm mặc.

Gió biển nhẹ nhàng thổi qua, thổi tung mái tóc mềm mượt của Thừa Tầm, cậu dường như đang chìm vào nỗi đau thương nào đó.

"Thừa Tầm, cậu muốn tớ phải chết đúng không? Cậu muốn khiến tớ không thể ngẩng mặt lên trước cậu mới làm thế phải không?"

Chầm chậm, Thừa Tầm cuối cùng cũng quay đầu lại, có đôi chút kinh ngạc nhìn tôi.

"Doãn Đa Lâm..."

"Cậu đừng diễn kịch nữa!! Hàn Thừa Tầm! Cậu từ đầu đến cuối đều là diễn kịch, tất cả mọi chuyện cậu đều lừa dối tớ! Tại sao phải thế hả? Tại sao không nói với tớ cậu đã vì tớ mà bị vào trại giam thanh thiếu niên chứ? Tại sao cậu không nói nguyên nhân cậu ghét Khương Tải Hoán? Tại sao cậu không nói với tớ toàn bộ sự thật? Tại sao cứ mãi giấu giếm tớ hả? Chẳng lẽ trong lòng cậu tớ là con người không đáng tin thế sao?" Tôi dùng hết sức lực bản thân, gào lên điên cuồng với Thừa Tầm... dùng ống tay áo lau vết nước mắt trên mặt thật nhanh.

Thừa Tầm nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi. Cậu ấy dường như không dám tin là tôi lại biết tất cả, ánh mắt cậu đột ngột lay động, tròng mắt bắt đầu đỏ lên.

"Cậu... sao cậu lại biết được?" Thừa Tầm giống như một đứa trẻ nói dối bị bắt quả tang, hoang mang nhìn tôi, giọng nói nghèn nghẹn run run hỏi.

"Cậu hy vọng tớ mãi mãi không biết được, đúng không?"

Thừa Tầm cứng giọng.

Tôi nhắm mắt lại, hít sâu, lại thở ra.

"Tại sao đi nói cho người khác biết mà lại không nói tớ nghe? Là ai đã nói, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không lừa dối tớ, là ai đã nói hả... Dù thế giới có tận thế, dù cả trái đất tuyệt diệt, cũng sẽ luôn ở bên tớ... là tên ngốc nào đã nói ra mấy câu đó rồi lại len lén bỏ tớ đi suốt 3 năm, là cậu đó! Hàn Thừa Tầm, là cậu! Tất cả đều là cậu!"

"..." Tên đó mím chặt khóe miệng, trong mắt có ánh nước lấp loáng.

"Cậu muốn tớ phải dùng cái chết để báo đáp tất cả những gì cậu đã làm cho tớ hả? Cậu muốn thế phải không? Nhưng mà... cho dù tớ có chết, cho dù tớ có chết mười lần thậm chí nhiều lần hơn nữa cũng không thể báo đáp nổi tất cả những chuyện đó! Tớ... tớ vốn chẳng thể nào ngẩng mặt lên trước cậu được rồi! Tớ vốn không còn mặt mũi nào gặp cậu nữa rồi! Cậu đã vì tớ làm nhiều như thế... tớ phải làm sao đây? Cậu nói tớ biết phải làm sao đi?"

"Đừng nói nữa..." Thừa Tầm nhắm hờ mắt như cố che giấu những giọt lệ, nhưng cho dù như thế thì những giọt nước mắt cũng không thể kiềm chế nổi mà rơi tí tách xuống mặt cát.

Lần đầu nhìn thấy Thừa Tầm rơi lệ...

"Cậu đang khóc sao, Thừa Tầm?" Tôi cẩn thận dè dặt hỏi, trong tim đau nhói.

Thừa Tầm vội vã ngẩng đầu lên, cố gượng cười đầy khó khăn và ảo não: "Không có, tớ không khóc, thật ra cũng chẳng sao, những chuyện đó cậu không cần bận tâm, đã là quá khứ rồi, tất cả đều đã qua rồi, nếu... nếu cậu cảm thấy những chuyện đó mang đến áp lực và phiền phức cho cậu thì cậu hãy quên hết đi, chẳng sao đâu mà."

Nghe thấy hơi thở phập phồng của Thừa Tầm, nước mắt tôi đau khổ rơi xuống.

"Được rồi mà, Doãn Đa Lâm, quên hết tất cả đi, xem như chưa có gì xảy ra cả, xem như chỉ là một giấc mơ thôi... Đừng đau buồn, cũng đừng thấy ghét bỏ, tớ cũng sẽ không đòi hỏi gì cậu đâu, làm những chuyện này vì cậu là tớ tự cam tâm tình nguyện, vì là vì cậu, cho nên dù là làm gì tớ cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc vô bờ." Thừa Tầm nhìn tôi sâu lắng, dịu dàng nhưng bi thương, ánh mắt nóng bỏng như lửa của chúng tôi giao nhau giữa không trung, giống như biển lớn đau buồn.

"Hàn Thừa Tầm, chúng ta đều là những đứa ngốc... là đại ngốc đại ngốc đại ngốc nhất thế gian này..." Tôi cố gắng nói, nghèn nghẹn, như nói không hết những điều muốn tỏ bày.

"Đúng thế, là đồ ngốc, là đại ngốc, là đại ngốc đại ngốc đại ngốc nhất thế giới..." Thừa Tầm lẩm bẩm lặp lại.

Tại sao... tại sao lại thế này? Tôi và Thừa Tầm rõ ràng yêu mến nhau sâu đậm thế, tại sao lại không ngừng làm tổn thương nhau, trốn tránh nhau... Chúng mình rốt cuộc, rốt cuộc là vì sao mà phải ngốc như thế? Ngốc... là đồ ngốc... là đồ đại ngốc đại ngốc đại ngốc nhất dưới gầm trời này...

Tôi phải nói thật với Thừa Tầm, tôi phải nói hết cho Thừa Tầm nghe tất cả tình cảm của mình, tôi không muốn lại sai một lần rồi sai mãi như thế nữa!

Tôi chùi khô nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào mắt Thừa Tầm.

"Em yêu anh, Thừa Tầm."

"..." Thừa Tầm như bị sét đánh trúng, nhìn tôi vẻ như không tin nổi.

"Cậu... cậu nói gì thế?"

"Hàn Thừa Tầm, em chưa từng nói với bất kỳ ai, em không muốn tiếp tục lừa dối bản thân nữa, cũng không muốn lừa dối người khác nữa. Thừa Tầm, em thích anh, luôn luôn thích anh, trước đây đã thích, bây giờ vẫn thích, và sau này cũng sẽ mãi thích anh, em sẽ mãi mãi mãi mãi yêu thích anh." Cuối cùng tôi cũng không kiềm được nữa, bật ra bí mật đã từ rất lâu luôn chôn giấu trong lòng.

Tất cả đều như ngưng đọng 10e8 hẳn lại, Thừa Tầm mở to mắt nhìn tôi chăm chú, dường như không dám tin mình vừa nghe thấy gì.

"Em nói lại đi."

"Chẳng phải anh đã nghe rồi sao?"

"Anh... anh muốn xác nhận thêm lần nữa."

"Em thích anh, em yêu anh..."

"Em... em đang đùa sao? Em muốn anh vui phải không?"

"Anh nghĩ em có thể lôi chuyện này ra làm trò đùa à?"

"Thế thì tại sao... tại sao trước đây, lúc anh nói muốn qua lại với Thành Vũ Tuyết, tại sao em không ngăn cản anh?" Thừa Tầm như vẫn một mực không tin lời tôi nói.

"Đó là vì em sợ người anh thích không phải là em! Em cứ luôn cho rằng người anh thích là Thành Vũ Tuyết!"

"Thật không? Em nói em luôn thích anh... những lời này, đều là thật chứ?" Thừa Tầm cố gắng mở miệng, có thể nhìn ra lời tôi nói mang đến cho anh sự chấn động rất lớn.

"Là thật, tất cả đều là thật, từ lúc nhỏ lần đầu nhìn thấy anh, từ lần đầu anh dạy em đi xe đạp, từ lần đầu anh nắm tay em cùng đi học cùng về nhà, từ lúc vô tình đã bắt đầu yêu thích anh, sự bướng bỉnh của anh, ích kỷ nhỏ mọn của anh, tự cao tự đại của anh, dù là những khuyết điểm rất rất khiến người ta đau đầu, nhưng mà, nhưng mà em vẫn thích anh vô phương cứu chữa, chỉ cần ngẩn ra là lại nhớ đến anh, chỉ cần nhìn thấy anh cười cười nói nói với những cô gái khác là em lại tức giận, là anh, Hàn Thừa Tầm, là anh đã khiến em mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, tất cả đều là do em thích anh, Hàn Thừa Tầm!!!"

Không kiềm chế nữa, tôi nói một mạch tất cả những gì đã ở trong lòng rất lâu rất lâu rồi, nước mắt tôi cũng cùng lúc rơi ra ướt đẫm gương mặt.

Thừa Tầm kéo tôi lại ôm chặt vào lòng, lặng đi, tôi cảm thấy hạnh phúc như nước thủy triều đang dâng lên trong lồng ngực... Tôi được Thừa Tầm ôm chặt như thế, thật không dám tin tất cả chuyện này là sự thật.

Không phải mơ chứ? Nếu là mơ thì phải làm sao? Nếu tất cả là giả thì phải làm thế nào?

Mặc kệ... tôi không muốn để ý nữa... đây là lần đầu tiên tôi được Thừa Tầm ôm chặt thế, cho dù là mơ cũng được, xin Thượng đế mãi mãi đừng để con thức dậy!

Thừa Tầm ôm tôi thật chặt, như đang dùng cả sinh mệnh này ôm lấy tôi...

"Tại sao em không nói sớm cho anh biết? Tại sao không sớm..." Giọng Thừa Tầm nghèn nghẹn vang lên bên tai tôi, nước mắt càng rơi dữ hơn, rơi trên đôi vai mạnh mẽ của anh.

Tôi không trả lời, chỉ túm chặt lấy áo Thừa Tầm, nước mắt lặng lẽ chảy dài.

"Đa Lâm..."

Thừa Tầm nhẹ cúi đầu xuống kề sát gương mặt tôi, tôi nuốt nước mắt, chầm chậm nhắm mắt lại... không tự chủ được rướn cao người lên.

Thình thịch thình thịch!

Tiếng tim đập như vọng lại trong gió biển, môi Thừa Tầm nóng rực nhưng lại mát lạnh, tất cả âm thanh trên thế giới dường như trong khoảnh khắc đều biến mất hết...

Tôi ôm chặt lấy Thừa Tầm, như ôm cả thế giới vào lòng.

Cầu xin ngài, Thượng đế ơi, xin ngài hãy để khoảnh khắc này dừng lại, mãi mãi mãi mãi ngừng lại đi, con không bao giờ muốn Thừa Tầm xa con nữa...

Thừa Tầm à, bao nhiêu năm nay, chúng mình, đây là lần đầu tiên dũng cảm phải không?


Hết chương 11. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian nhanh nhất.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/28613


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận