Chân khí hừng hực, một hàng mồ hôi nóng từ trên gương mặt Bắc Đường Húc Phong hạ xuống, hợp thành một dòng suối nhỏ chảy từng giọt trên tấm trải giường hoa lệ, vùng trên lông mày của hắn anh khí bức người, chăm chú nhíu chặt, hình dạng cực kỳ thống khổ.
Tần Hương Y lạnh lùng liếc hắn một cái, thong thả bước nhẹ đến một bên, lấy một chiếc áo dài mặc vào. Liếc mắt nhìn kính, vết son trên môi vẫn đỏ tươi như cũ, sai, nếu như nói son môi có độc, trúng độc trước hắn chính là nàng, nhẹ nhàng dùng móng tay từ bên mép quét xuống một ít son môi, tỉ mỉ quan sát, quả nhiên có khác thường, đã bị người động tay động chân.
Son môi giống nhau, Bắc Đường Húc Phong trúng độc, mà mình lại không có. Đáp án cũng chỉ có một, chính nàng đã uống thuốc giải. Thế nhưng độc cũng không phải nàng hạ, tại sao có thuốc giải? Nếu như không sai, nhất định là có người hạ độc trong môi soi của nàng, sau đó len lén bỏ thuốc giải vào trong cơm canh hoặc nước uống của nàng. Mục đích của đối phương rõ ràng là muốn giá hoạ cho nàng. Người có thể tiếp cận hoàng hậu, chỉ sợ cũng chỉ có người trong Phượng Du cung.
Nhất định là người bên cạnh hạ độc. Lệ hưu, nàng không có khả năng. Lương Mỹ, ngôn ngữ không nhiều lắm, trầm lắng vô cùng, có chút khả nghi. Bất quá ngoại trừ hai thiếp thân nha hoàn, còn có không ít người trong cung có khả năng tiếp cận nàng. Rốt cuộc là ai?
Tạm thời quản không được nhiều như vậy, Bắc Đường Húc Phong gặp chuyện không may ở Phượng Du cung, truyền tới trong lỗ tai của những người trong cung, sợ không thể thiếu nhàn rỗi nói nhảm, kỳ thực nàng không để ý người khác rãnh rỗi nói nhảm, chỉ là không muốn không hiểu được mà chịu oan ức.
Hắn lúc này, trên dưới toàn thân đều đổ mồ hôi như mưa, mồ hôi đổ ra trên da thịt màu đồng kia đều thành sông, tấm trải giường bên dưới bị ướt một mảng lớn, gương mặt tuấn mỹ tinh xảo trở nên tái nhợt, môi cũng biến thành màu đen.
Hắn trúng độc không nhẹ!
Nội công tu vi của Bắc Đường Húc Phong vô cùng tốt, hôm nay hắn giải không được, người hạ độc nhất định là cao thủ!
Một ý niệm to gan đột nhiên từ trong đáy lộng xuất hiện trong đầu, hôm nay hắn trúng độc nặng, sợ là thân mình lo chưa xong, nếu đánh một chưởng lên đỉnh đầu hắn, chắc chắn đi đời nhà ma! Quốc thù gia hận đồng loạt báo được, chẳng phải mau xong.
Tần Hương Y nghĩ tới đây, mím môi cười, chậm rãi bước đi thong thả đến trước giường, vận mười phần công lực vào lòng bàn tay, giơ tay lên cao, hung hăng hướng đầu của hắn đánh xuống.
Ngay lúc chưởng sắp đánh tới, nàng dừng lại. Không được, nhỏ không nhịn sẽ hư việc lớn. Hiện tại giết Bắc Đường Húc Phong cũng không có chỗ nào hay, trước tìm được binh đồ mới là mấu chốt. Nếu giết hắn, kinh thành nhất định sẽ náo động, thám tử ẩn náu của Mã Nhã quốc sẽ ngang ngược nổi dậy, người tranh đoạt lợi ích với nàng cũng sẽ nổi lên nhiều hơn, ngược lại không tốt.
Cứu hắn? Hay giết hắn? Tần Hương Y do dự, liền nhìn Bắc Đường Húc Phong lần nữa, hắn vẫn nhắm mắt như cũ, mồ hôi nhễ nhại.
Nói thật ra, Bắc Đường Húc Phong mới chỉ đăng cơ hai năm, Long Đế quốc liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bách tính an cư lạc nghiệp, đây là mắt có thể xem tới được. Hắn thật sự được cho ;là một vị minh quân. Tiến cung lâu như vậy liễu, nàng sao có thể không biết, mỗi ngày hắn đều vất vả bận rộn việc quốc sự đến đêm khuya. Nếu là cứu hắn, tức là tạo phúc cho bách tính Long Đế quốc, nhưng hắn rõ ràng là kẻ thù, sao có thể cứu kẻ thù của mình?
Ngay lúc Tần Hương Y do dự thì Bắc Đường Húc Phong có động tĩnh mới, khuôn mặt tuấn duật của hắn mạnh căng ra, đột nhiên nôn ra một ngụm máu đen, huyết này vẫn tiếp tục chảy xuống từ trên môi hắn, nhỏ trên lồng ngực cường tráng của hắn, rất chói mắt.
"Hoàng thượng, người thế nào rồi?" Vùng xung quanh lông màu của Tần Hương Y căng thẳng, nhịn không được hỏi một câu
Bắc Đường Húc Phong không có trả lời, chỉ là mở mắt, nhàn nhạt nhìn Tần Hương Y một cái, cúi đầu che ngực ho mạnh một trận. Nhìn khí sắc của hắn, độc khí đang lan tràn ra, sợ rằng gọi thái y cũng thúc thủ vô sách (bó tay).
"Ta tới!" Chẳng xuất phát từ nguyên nhân gì, Tần Hương Y đột nhiên nói một câu như thế, không có chần chờ, nhấc làn váy lên, leo lên giường, khoanh chân ngồi xuống phía sau Bắc Đường Húc Phong, đem chân khí từ hai tay nhập vào cơ thể của hắn, giúp hắn giải độc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến đêm khuya. Bắc Đường Húc Phong lại ho một trận lớn, nôn ra một ngụm máu thật lớn. Tần Hương Y biết đó là máu độc, độc của hắn đã được giải.
Lúc này Tần Hương Y đã đổ mồ hôi nhễ nhại, toàn thân như nhũn ra, nàng thu hồi tay lại, thở ra một hơi, tê liệt ngã xuống trên giường, hơi nhắm mắt lại, vốn có bệnh tật, lúc này lại hao rất nhiều nội lực, khiến cho nguyên khí của nàng bị thương nặng, một tiếng cười khổ, đây là làm gì? Vì kẻ thù giải độc, chính nàng đều thấy không thể tin được.
Gương mặt Bắc Đường Húc Phong dần dần khôi phục thường sắc, hắn chậm rãi điều trị nội tức, khạc ra một phen, mở con ngươi đen, lau máu còn nghẽn bên mép, mặc long bào vào, xuống giường, ngoái đầu nhìn lại Tần Hương Y trên giường một cái, sắc mặt rất quái lạ, cứng rắn, không có một chút cảm kích.
"Hoàng hậu mệt mỏi?" Bắc Đường Húc Phong nhàn nhạt hỏi, trên mặt không có chút thương tiếc nào.
Tần Hương Y chống cánh tay ngồi dậy, liếc Bắc Đường Húc Phong, trong lòng có từng cơn lạnh dâng lên — sắc mặt hắn thật lạnh lẽo đáng sợ, một đôi tròng mắt sâu xa thâm trầm thẳng tắp từng nàng, giống như người hạ độc chính là nàng!
"Hoàng thượng chẳng lẽ hoài nghi là nô tì hạ độc!" Tần Hương Y nhợt nhạt nhướng mắt.
"Trẫm không nghĩ tới hoàng hậu vẫn không hối cãi!" Bắc Đường Húc Phong hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
"Nô tì nếu thật muốn giết hoàng thượng, vừa rồi sẽ không cứu giúp." Trong lòng Tần Hương Y không khỏi ủy khuất, cứu hắn, cư nhiên còn mang tai hoạ trên lưng. Bắc Đường Húc Phong, ngươi ghê tởm! Để ý tốt xiêm y, chống đỡ đứng dậy xuống giường, đột nhiên hai chân mềm nhũn, cả người nhẹ nhàng như bộng liễu trong gió, đầu rất choáng, ngã thật mạnh.
Bắc Đường Húc Phong theo bản năng dịch chuyển từng bước, muốn đỡ nàng, nhưng đột nhiên nhướng mày, chần chờ, tàn khốc trên mặt không giảm.
Tần Hương Y tê liệt ngồi trên sàn gỗ lạnh lẽo, lắc đầu cười nhạt một tiếng, thật không nên cứu! Đỡ mép giường, cật lực đứng lên, nặng nề ngồi vào trên giường, trước mắt biến thành màu đen, đầu kịch liệt đau đớn. Nàng biết nhất định là vừa rồi dụng công quá mức, bệnh cũ tái phát.
"Người đâu!" Bắc Đường Húc Phong cũng không để ý tới Tần Hương Y, đi thong thả hai bước hướng về phía cửa cung gọi một tiếng.
"Nô tài ở." Lý tổng quản vẫn hầu ở ngoài cửa cung vội vàng khom người đi vào.
"Lý tổng quản, đem tất cả đồ trang điểm màu đỏ trên bàn của hoàng hậu đến đây!" Bắc Đường Húc Phong quát lạnh một tiếng.
"Hoàng thượng, này –" Lý tổng quản nhướng mắt, nhất thời không thể lý giải.
"Nhanh lên một chút!" Bắc Đường Húc Phong thầy Lý tổng quản do dự, liền quát một tiếng.
"Vâng." Lý tổng quản không dám trì hoãn nữa, vội vội vàng vàng thu đồ vật lại.
Tần Hương Y sao lại không rõ dụng ý của Bắc Đường Húc Phong, hắn là muốn tra tất cả đồ trang điểm màu đỏ của nàng, xem bên trong có độc hay không.
"Quay về Long Hành cung!" Bắc Đường Húc Phong không quay đầu nhìn Tần Hương Y nữa, căm giận phất tay áo ra cửa cung. Tiếp theo bên ngoài truyền đến một tiếng mệnh lệnh của hắn: "Không có trẫm phân phó, không cho bất luận kẻ nào ra vào Phượng Du cung!"
"Vâng." Thanh âm của thị vệ ngoài cửa cung rất to, khiến cho lòng người lạnh.
Nàng chỉ thấy đầu càng ngày càng đau nhức, như vô số kim đang đâm, mồ hôi ướt đẫm xiêm y nàng vừa thay, dần dần, trước mắt không rõ.