Nơi họ hẹn gặp là một quán ăn cách nhà cô không xa. Nghe nói người này cũng không phải là người học cao, cho nên không giống những người thời thượng, hay hẹn hò ở những quán cà phê lịch sự, tao nhã.
Cô Vưu không ngớt lời giới thiệu, còn Trình Đoan Ngọ thì cứ nắm chặt tay, chẳng dám ngẩng lên. Lúc ấy, cô nghĩ mình giống như món hàng bị ế từ lâu, giờ được người ta ra sức rao bán. “Đoan Ngọ tuy còn trẻ nhưng rất chăm chỉ, giỏi giang, biết kính trên nhường dưới. Cô ấy có cậu con trai tên là Đông Thiên, tôi cũng đã gặp vài lần. Cu cậu rất biết vâng lời, vừa hay có thể làm bạn với con gái nhà anh đấy… Gia cảnh của cô ấy tuy bình thường nhưng tính tình thật thà, mà chẳng phải cậu cũng nói không cần những cô gái mặt hoa da phấn sao? Tôi thấy cô ấy rất hợp với cậu đấy!”
“…”
“Thôi chết, nhà tôi có chút việc bận, tôi về trước nhé, hai người cứ ngồi nói chuyện với nhau đi! Tôi cũng chả thích để ý đến chuyện của bọn trẻ đâu, nhưng tôi rất quý hai người nên mới muốn vun vén cho hai người đấy!”
Cô Vưu dường như vẫn còn nhiều điều muốn nói, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, cứ như sợ hai người họ sẽ biến mất ngay trong một tích tắc vậy.
Đợi cô Vưu đi khỏi, người đàn ông ngồi đối diện Trình Đoan Ngọ từ nãy tới giờ chẳng nói câu nào mới mở miệng. Anh khẽ thở dài, như thể họ đã cách biệt lâu lắm rồi. “Đoan Ngọ, lâu rồi không gặp.”
Đoan Ngọ ngây người một lúc. Ngay từ lúc vừa nhìn thấy anh, cô đã hiểu tại sao cô Vưu nói thân thế của anh không được trong sạch lắm. Từ đầu đến cuối cô không nói một lời, chỉ biết nắm chặt hai bàn tay vì lúng túng, trong lòng cứ thấy bất ổn.
Lúc anh lên tiếng, cô chỉ ngẩng đầu, khẽ nhếch khóe môi, cố tỏ vẻ cười như không có chuyện gì. “Anh Du Đông, lâu rồi không gặp.”
Du Đông nhìn Trình Đoan Ngọ với ánh mắt phức tạp. Anh lặng im một lúc rồi mới dè dặt hỏi: “Em có con trai?”
Trái tim Trình Đoan Ngọ bỗng đập thình thịch. Cô thầm nghĩ: Du Đông cũng biết kinh doanh sao? Anh thực sự đã rời khỏi nơi đó rồi sao? Anh thực sự đã ra khỏi cái thế giới chẳng biết ngày tháng đó rồi sao? Hay là… người kia phái anh đến để thăm dò và gây chuyện?
Cô đắn đo mãi, cuối cùng cũng im lặng gật đầu.
Du Đông nuốt nước bọt, nhíu mày, hỏi: “Cậu bé đó bao nhiêu tuổi rồi?”
Trình Đoan Ngọ càng lo lắng, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay trở nên tím ngắt. Sự lo lắng và bối rối khiến cô không có cảm giác đau, cô lúng túng trả lời: “Sáu tuổi.”
“Em…” Du Đông tỏ ra giận dữ, trừng mắt nhìn cô vẻ thất vọng rồi khoanh tay, ngả người về phía sau, quay mặt ra phía cửa sổ, lạnh lùng nói: “Em đi đi, coi như hôm nay anh không gặp em! Nhưng nếu có lần sau, nhất định anh sẽ báo cho anh ta biết.”
Trình Đoan Ngọ thở phào nhẹ nhõm, toàn thân căng thẳng từ nãy đến giờ lúc này mới được thả lỏng đôi chút. Cô tự trách mình quá đa nghi, đa cảm. Hơn sáu năm không xuất hiện, lại chẳng để ý đến cô, làm gì có chuyện tự dưng anh ta phí công phí sức đến tìm cô, lãng phí thời gian quý báu để đi thăm dò cô cơ chứ? Cô bật cười tự giễu rồi đứng dậy, cầm túi xách, cúi đầu chào và cảm ơn Du Đông một cách chân thành: “Anh Du Đông, cảm ơn anh!”
Lần gặp bất ngờ đó khiến Trình Đoan Ngọ thấp thỏm, lo âu mất mấy ngày. Cho đến khi tròn một tháng không có biến động gì, cô mới thực sự cảm thấy yên tâm.
Trình Đoan Ngọ cầm đơn hàng, kiểm kê hàng hóa trong khu đông lạnh. Cô kiểm đến ba lần. Doanh thu tháng này vẫn còn thiếu những một nghìn tệ, mà đã là ngày cuối cùng của tháng rồi. Nếu không đạt được chỉ tiêu thì lương cũng sẽ ít hơn tháng trước một trăm tệ.
Trình Đoan Ngọ cẩn thận tính toán lại mà thấy rất buồn. Dạo này anh trai cô phát bệnh ngày càng nhiều, không mua thuốc thì không ổn. Đông Thiên cũng cao lớn hơn rồi, quần áo từ mùa đông năm trước không còn vừa nữa, những đứa trẻ cùng xóm chẳng có đứa nào cao như nó nên cũng không xin được quần áo cũ của ai. Tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước rồi tiền học phí của Đông Thiên… Nó đã sáu tuổi, không thể không cho nó đi học, học mẫu giáo thì có thể ở nhà tự dạy, chứ học tiểu học thì làm sao như vậy được… Không phải cô không biết Đông Thiên khao khát được đi học như thế nào. Mỗi lần nhìn thấy lũ bạn đeo cặp sách đến trường, ánh mắt nó luôn toát lên vẻ ngưỡng mộ. Nó còn ít tuổi nhưng lại rất hiểu biết, thường an ủi cô: “Mẹ, đợi sau này mẹ có tiền rồi cho con đi học cũng được, dù sao ở nhà có bác dạy học thì cũng thế.”
Thấy con còn bé mà hiểu chuyện như vậy, Trình Đoan Ngọ thấy xót xa đến rớt nước mắt.
Cô buông tiếng thở dài, buồn rầu vuốt vuốt tóc, chỉ vuốt nhẹ thôi mà đã có vài sợi rụng rồi. Thường xuyên phải làm việc trong môi trường lạnh, bất kể mùa nào cũng lạnh đến run người, chiếc tủ giữ lạnh lại rất lớn, cái lạnh cóng người khiến tóc cô rụng rất nhiều. Nhưng vì cô chỉ có bằng cấp ba, tìm tới tìm lui thì cũng chỉ có công việc bán hàng, việc thì nhiều mà lương lại thấp, còn phải đứng cả ngày, cả đêm.
Trong lúc cô còn đang thất thần suy nghĩ thì Trương Kiều vỗ vỗ vai cô. “Anh em đã khỏe hơn chưa?” Hôm trước anh cô phát bệnh, may mà có Trương Kiều trực thay nên cô mới kịp về nhà chăm sóc anh trai.
Trình Đoan Ngọ ngẩn người một chút rồi cố gắng nhếch miệng cười. “Hôm trước phải cảm ơn chị nhiều lắm, anh em đỡ nhiều rồi!”
Trương Kiều thở dài, giọng đầy thương xót: “Nghe mẹ chị nói, ở Thành Đông có một bệnh viện chữa bệnh động kinh rất nổi tiếng, chi phí chữa bệnh cũng không cao. Không thể để anh trai em như thế mãi được, chữa khỏi bệnh rồi thì gia đình mới có thêm một người đi làm, gánh nặng của em cũng được giảm bớt phần nào.”
Trình Đoan Ngọ lặng im, không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện đưa anh trai đi chữa bệnh, nhưng với đồng lương ít ỏi, nếu chữa bệnh cho anh thì không còn tiền nuôi con, và ngược lại, hơn nữa, bệnh của anh cô lại khó chữa, chẳng khác nào cái động không đáy, đổ vào bao nhiêu tiền cũng không đủ. Mỗi lần đi làm, cô rất mẫn cảm với tiếng chuông điện thoại, vì cô sợ khi nhấc điện thoại lên sẽ lại nghe thấy tin anh trai cô phát bệnh. Hôm trước, cô vội vã trở về nhà, đã thấy anh trai đang nằm co rúm người trong nhà vệ sinh, mắt trắng dã, miệng sùi bọt. Đông Thiên không di chuyển nổi anh nên chỉ nhét một cái khăn vào miệng để phòng anh cắn phải lưỡi. Cậu bé cứ đứng trông bên cạnh, không dám rời một giây.
Trong sáu năm qua, cảnh tượng đó đã diễn ra hàng trăm lần. Anh cô bị bệnh thần kinh nên chẳng có công ty nào muốn nhận anh vào làm việc. Những nỗi uất ức tích tụ từ lâu đã khiến anh cô từ một người cao ngạo trong quá khứ trở nên nản chí và trầm cảm. Trình Đoan Ngọ cũng vì bệnh tình của anh thường xuyên tái phát mà nhiều khi đang trong giờ làm cũng phải bỏ về nhà, cô đã bị đuổi việc hơn chục lần rồi.
Trình Đoan Ngọ thu lại đơn hàng, quay đầu, khẽ cắn môi, nói với Trương Kiều: “Khai xuân xong em sẽ đưa anh ấy đi viện khám.”
Trương Kiều nhìn Trình Đoan Ngọ với vẻ mặt đồng tình, than thở: “Thật không hiểu nổi em nghĩ thế nào mà lại sinh thằng bé đó, còn trẻ mà đã nuôi con nhỏ thì sống thế nào được?”
Công việc ở siêu thị chia làm hai ca, ca sáng từ tám giờ sáng đến ba giờ chiều, ca chiều từ ba giờ chiều đến mười rưỡi tối. Lúc Trình Đoan Ngọ tan làm, trời cũng đã khuya, người, xe đi trên đường thưa thớt, xe buýt cũng nghỉ gần hết. Tháng Ba, tiết lạnh mùa xuân, cứ đến tối là nhiệt độ xuống rất thấp, gió lạnh thấu xương luồn qua cổ áo vào trong người khiến Trình Đoan Ngọ run lên cầm cập. Cô kéo áo siết chặt lấy người mà tay chân vẫn lạnh cóng, đành phải giậm chân liên tục, xoa xoa hai bàn tay vào nhau để tìm chút ấm áp.
Chuyến xe buýt cuối cùng thường phải đợi rất lâu, chẳng bao giờ đến đúng giờ. Trình Đoan Ngọ cũng đã mua hai chiếc xe đạp cũ nhưng đều bị trộm mất. Trước cửa siêu thị chỉ có chỗ trông giữ xe đạp điện, nhưng giá một chiếc xe đạp điện bằng cả một tháng lương, cô chẳng có tiền mà mua.
Vất vả lắm mới đợi được xe buýt đến, nhưng trên xe lại chật cứng người, Trình Đoan Ngọ buồn ngủ đến rũ mắt, ôm lấy tay vịn để chợp mắt một lát.
Sau khi xuống xe, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Đoạn đường không một bóng người. Cô bước nhanh vào ngõ nhỏ tối đen như mực, cứ có cảm giác sau lưng mình có tiếng gì đó, sợ đến lạnh buốt cả sống lưng. Cô rảo bước thật nhanh, gần đến cổng nhà, cô bỗng thấy một luồng ánh sáng chiếu vào mặt mình, rồi cô lại nghe thấy có tiếng gọi: “Đoan Ngọ?”
Lúc này Trình Đoan Ngọ mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía có ánh sáng đèn pin. “Anh, sao anh lại ra đây?”
“Đang đi ra bến xe buýt đón em.”
“Anh và Đông Thiên ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, đồ ăn trưa còn thừa, tối chỉ hâm lại một chút, vẫn để phần cho em đấy, anh để trong hộp cho em rồi.”
“Vâng!”
“…”
Họ về đến nhà, trong phòng đã yên ắng, chẳng còn chút tiếng động. Trình Đoan Ngọ rón rén đi đến bên giường, Đông Thiên đã ngủ say, không biết đang mơ gì mà tủm tỉm cười, vẻ mặt rất mãn nguyện. Trời lạnh quá nên hai má cậu bé đỏ ửng, càng tôn lên làn da trắng nõn. Trình Đoan Ngọ xót xa hôn lên gò má mềm mại của con.
Ăn cơm xong, Trình Đoan Ngọ liền đi đánh răng, rửa mặt rồi kéo rèm. Vì không có đủ tiền nên cô chỉ có thể thuê một phòng đơn rộng hơn hai mươi mét vuông. Trong phòng kê hai chiếc giường, ở giữa có tấm rèm ngăn cách, góc phòng còn chất một ít hộp giấy mà cô thu nhặt được ở siêu thị chỗ cô làm, khi nào được nhiều thì đem đi bán, lấy tiền mua táo cho Đông Thiên.
Công việc của cô là bán sữa chua nên mỗi tháng cũng được chia một ít sữa thừa. Thức ăn ở nhà cũng chẳng đủ chất nên chỗ sữa đó là nguồn cung cấp dinh dưỡng thêm cho Đông Thiên.
Cô bôi một chút kem chống nẻ rồi nhẹ nhàng bôi cho Đông Thiên. Kem chống nẻ lành lạnh khiến cậu bé đang ngủ mơ liền vùi sâu vào chăn. Lúc lên giường, cô nghe thấy tiếng trở mình của anh trai ở giường bên cạnh, chiếc giường cũ kĩ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
“Anh, tháng sau em lĩnh lương xong, anh em mình đi khám bệnh nhé, Trương Kiều nói có thể chữa được…”
Cô chưa kịp nói hết câu thì anh cô đã từ chối ngay: “Không cần, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, bệnh của anh chữa thế nào được! Đừng phí tiền làm gì, anh chẳng đi đâu cả, sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.”
Cô thấy lòng xót xa, nước mắt bỗng dâng trào. Cô không dám nói gì nữa, cô sợ anh trai nghe thấy tiếng nấc nghẹn của mình. Cô vùi mình trong chăn, đặt túi sưởi vào trong áo rồi ôm chặt Đông Thiên. Cậu bé cảm nhận được hơi ấm liền nằm sát vào, cuộn người lại, trông như chú cún con đang run rẩy.
Trình Đoan Ngọ đau lòng ôm thằng bé chặt hơn. Rõ ràng dinh dưỡng không đủ nhưng lại rất giống dáng người đó, thằng bé cao lớn rất nhanh. Đôi lúc cô nghĩ, giá như con giống mình một chút thì cô sẽ không cảm thấy lòng đau xót mỗi khi ôm nó như thế này.
Nhưng chuyện đời lại không như mong muốn. Từ lông mày, đôi mắt đến cái mũi, chẳng có chỗ nào là không giống người đó, giống y như lột vậy. Tất cả đều gợi cho cô nhớ đến người đó.
Cô mới hai mươi tư tuổi mà đã có một cậu con trai lên sáu. Nhiều người có ý định giới thiệu đối tượng cho cô nhưng khi nghe đến gia cảnh của cô, họ đều mất hứng. Cô vẫn trẻ, trông cũng xinh xắn, lại có thể chịu khổ nên người ta mới muốn giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng lại đèo bòng thêm đứa con nữa thì còn ai muốn lấy?
Cả ngày làm việc mệt mỏi nhưng đêm đến, nghe tiếng thở đều đều của Đông Thiên, cô lại chẳng thể ngủ nổi.
Cô hận người đó sao? Có lẽ vậy. Nhưng cũng đành chấp nhận số phận. Có lẽ trong xã hội này, có rất nhiều phụ nữ mạnh mẽ và đầy bản lĩnh nhưng Trình Đoan Ngọ không nằm trong số đó. Cô chỉ là một người phụ nữ rất đỗi bình thường, không đủ mạnh mẽ, không đủ thông minh, thậm chí, ngay cả sự yếu đuối cũng chẳng đủ. Người đó không yêu cô cũng là chuyện bình thường. Nghĩ lại mình bảy năm về trước, ngay đến cô cũng cảm thấy ghét chính mình thì làm sao có thể yêu cầu người ấy yêu cô chứ?
Ký ức cuối cùng về người ấy chính là vẻ mặt lạnh lùng khi ngồi ở vị trí mà bố cô đã từng ngồi, cách cô một chiếc bàn làm việc vừa dài vừa rộng, cất lời châm chọc một cách đáng sợ: “Mang thai? Giống của tôi khỏe đến vậy cơ à? Một lần đã dính rồi? Vả lại, cũng là do cô tự dâng hiến, thế nên có chuyện gì thì cô tự đi mà giải quyết. Trình Đoan Ngọ, cho đến bây giờ cô vẫn chưa thấy rõ vị trí của mình sao? Cho dù có thai đi chăng nữa thì cô nghĩ tôi sẽ vì đứa bé mà giữ cô lại sao?”
Trình Đoan Ngọ siết chặt bàn tay, cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn hết lên đầu. Từ trước tới giờ, cô chưa phải cầu khẩn ai một cách hèn mọn như thế, vậy mà cô phải cúi đầu trước anh ta, nhưng anh ta lại nhẫn tâm giẫm nát lòng tự tôn của cô. Cuối cùng, cô buông lỏng bàn tay đang siết chặt, chua xót mỉm cười với anh ta. Cô cười mà nước mắt cứ muốn trào ra, toàn thân run rẩy. “Quả nhiên là không thể lừa nổi anh, tôi cứ nghĩ rằng khi tôi nói mình mang thai thì anh sẽ mềm lòng cơ đấy!”
…
Hồi ức đó cứ giày vò một người vốn không mạnh mẽ như cô. Nửa đêm tỉnh giấc, cô không thể phân biệt nổi rốt cuộc mình đang mơ hay đang tỉnh nữa. Chỉ đến lúc Đông Thiên ngủ mơ nắm lấy áo cô, cô mới thực sự tỉnh lại, nước mắt lại lặng lẽ rơi.
Phải nói rằng cậu bé quả thật mệnh lớn, trải qua bao gian nan như vậy mà vẫn được sinh ra và lớn lên khỏe mạnh, trở thành động lực để cô tiếp tục sống.
Cho dù cha nó có khinh thường, miệt thị thế nào thì cô vẫn cam tâm chấp nhận khó khăn, vất vả. Sáu năm qua, người đó chỉ dạy cho cô năm chữ: Đối diện với hiện thực.