Anh ta thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời tối đen và sâu thẳm, cả thành phố chìm trong bóng tối. Mảnh trăng trên bầu trời bị mây che khuất, chỉ thấy một quầng tròn mờ mờ ảo ảo.
Trong phòng không bật đèn. Anh ta vô thức chạm vào ngón út trái rồi cứ mân mê ngón tay đã cụt một nửa đó, nỗi căm tức vô cớ lại trào dâng trong lòng. Anh ta không quên, sẽ không bao giờ quên.
Điều mà cả đời này Lục Ứng Khâm căm ghét nhất chính là bị người khác điều khiển, còn Trình Đoan Ngọ chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời anh ta.
Từ nhỏ đã bị bố mẹ bỏ rơi, anh ta và Du Đông cùng lớn lên trong cô nhi viện. Anh ta rất chăm chỉ học hành, nhưng sau khi học xong trung học thì chẳng có ai tình nguyện giúp đỡ anh ta học tiếp nữa. Cho đến một ngày, viện trưởng đưa anh ta đến gặp một người đàn ông.
“Đây là chú Trình, chú ấy đồng ý tài trợ tiền ăn học cho con cho đến khi con học xong đại học.”
Anh ta là người sống nội tâm, không biết cách thể hiện tình cảm. Trước kia, viện trưởng đã dạy anh ta những lời nói hoa mỹ để lấy lòng người khác nhưng anh ta chưa từng thốt ra câu nào. Không ngờ chính tính cách đó của anh ta lại khiến Trình Thiên Đạt để ý.
Lúc bấy giờ, anh ta không suy nghĩ nhiều, chỉ mong được tiếp tục đi học. Trình Thiên Đạt rất tốt, rất hào phóng với anh ta nên anh ta không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì trong cuộc sống và việc học.
Cho đến khi tốt nghiệp đại học, anh ta mới biết tại sao Trình Thiên Đạt lại làm như vậy, nhưng anh ta vẫn quyết định đi theo ông ta.
Nhiều năm sau đó, anh ta vẫn lấy làm cảm kích và biết ơn Trình Thiên Đạt, cho đến khi Trình Đoan Ngọ xuất hiện.
Trình Đoan Ngọ chính là cô con gái mà Trình Thiên Đạt cưng chiều nhất. Cô có ngoại hình giống hệt người vợ đã qua đời của ông ta.
Nhưng nếu như Trình Đoan Ngọ không phải là đứa con gái ương ngạnh, phóng túng thì cuộc sống của anh ta không đến mức thê thảm như vậy, anh ta cũng sẽ không vì thế mà phản bội ân tình, dồn người nhà họ Trình đến bước đường cùng…
Nét mặt của Lục Ứng Khâm trở nên u ám, hai tay bất giác nắm chặt. Anh ta luôn cho rằng mình căm ghét Trình Đoan Ngọ đến tận xương tủy, nhưng anh ta lại bất ngờ phát hiện ra, khi nhìn thấy Trình Đoan Ngọ vui vẻ, không chút e dè nấu cơm ở nhà Du Đông, lòng anh ta lại quặn đau.
Cô gầy quá! Khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con, mỗi khi cười hai má lại đỏ hồng như quả táo trước kia không còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt gầy guộc, nhỏ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt vốn đã to vì thế trông lại càng to. Vậy mà cô vẫn có thể cười vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ánh mắt vẫn long lanh như thuở nào, đồng tử vẫn trong suốt đến mức có thể nhìn thấy rõ chính mình trong đôi mắt đó.
Anh ta căm ghét diện mạo đó của cô. Anh ta căm ghét đến mức muốn nghiền nát cô.
“Đoan Ngọ!” Trương Kiều gọi. “Có người tìm em này.”
Trình Đoan Ngọ bỗng hoảng hốt, chân nặng trịch như đeo đá. Dù đã đoán trước việc này sẽ xảy ra nhưng không ngờ nó lại đến quá nhanh khiến cô thực sự không kịp trở tay.
Cô theo chỉ dẫn của Trương Kiều đi đến cửa siêu thị. Trước cửa siêu thị là bốn chiếc xe Audi. Bốn chiếc xe sang trọng đó bỗng dừng lại giữa hàng trăm ngàn chiếc xe bình thường khác khiến những người đến đây mua sắm phải tò mò đứng lại nhìn.
Quan Nghĩa từ trên xe bước xuống, đi thẳng đến trước mặt Trình Đoan Ngọ, giọng lạnh lùng không chút biểu cảm: “Đoan Ngọ, ông chủ tôi muốn gặp cô.”
Trình Đoan Ngọ gật gật đầu, trấn tĩnh bước lên chiếc xe đã mở cửa chờ sẵn.
Cô siết chặt bàn tay, cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra.
Là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì khó mà tránh được. Sớm hay muộn cũng sẽ đến, dù sao cũng không thể cản được.
Cô bị đưa đến tòa văn phòng làm việc của anh ta. Cao ốc CBD nằm ngay giữa trung tâm thành phố, trên đó có một tấm bảng to ghi rõ họ của anh ta. Toàn bộ sản nghiệp của bố cô đã bị anh ta thay hình đổi dạng hoàn toàn, phát triển lớn mạnh và hùng hậu như ngày hôm nay. Anh ta luôn là người có năng lực và cũng rất thủ đoạn, nếu không, cô đã không yêu anh ta, không những thế lại còn một lòng một dạ đến vậy.
Anh ta ngồi quay lưng về phía cô, trông có vẻ rất thảnh thơi. Còn cô thì lại thấy gò bó, tay chân trở nên lóng ngóng.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa họ gần đến vậy, chỉ cách nhau có một chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim. Anh ta vẫn lạnh lùng như thế. Từ lúc cô bước vào, anh ta không hề quay lại nhìn cô. Anh ta… chẳng coi cô ra gì.
Trình Đoan Ngọ có chút hoang mang. Những chuyện cũ tràn về, ùn ùn như nước lũ. Cô cắn chặt môi, thất thần nhìn bóng lưng của anh ta, như nhìn thấy tuổi trẻ nông nổi, khát khao và tham lam của chính mình.
Cuối cùng thì Lục Ứng Khâm cũng phá vỡ bầu không khí im lặng đó. Anh ta chầm chậm quay người lại, vứt cho cô một chiếc phong bì.
Trình Đoan Ngọ nhận lấy. Trong đó đựng các giấy tờ liên quan đến Đông Thiên và một bức ảnh chụp lúc đi đăng ký ở ủy ban phường.
Lòng cô bỗng thắt lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra nhưng cô vẫn cảm thấy mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp trở tay.
Lục Ứng Khâm chậm rãi đứng dậy, bước từng bước đến bên cạnh Trình Đoan Ngọ. Anh ta khoanh tay đứng đó, nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn cô. Một lúc sau, anh ta mới nheo nheo mắt, lạnh lùng châm chọc: “Trình Đoan Ngọ, những người muốn sinh con cho tôi nhiều vô kể, nhưng từ trước tới giờ chưa có ai dám sinh thật. Trình Đoan Ngọ, cô khá lắm, nhiều năm trôi qua như vậy mà cô vẫn chẳng tiến bộ chút nào cả.”
Trình Đoan Ngọ lặng im nghe lời châm chọc của anh ta, lòng tê tái đến mức không còn cảm giác đau đớn nữa. Biết bao lần cô hình dung Lục Ứng Khâm sẽ có phản ứng như thế nào khi biết sự tồn tại của Đông Thiên. Anh ta căm ghét cô như vậy, nhưng cô lại ngoan cố, quyết sinh đứa bé. Anh ta nhất định sẽ cảm thấy phiền phức lắm? Người đàn bà không ra gì như cô thì đúng là vô cùng đáng ghét.
Trình Đoan Ngọ tự giễu. Một nụ cười bất lực và thê lương.
Lục Ứng Khâm không nhìn thấy biểu hiện đó của cô, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, cầm bức ảnh Đông Thiên đang cười tươi như hoa trên tay cô, nheo mắt cẩn thận quan sát, cuối cùng thốt lên: “Cô cũng thật biết đẻ, thằng bé này rất giống tôi. Thật khó để tôi không bận tâm.” Rõ ràng anh ta đang cười nhưng ánh mắt đó lại khiến Trình Đoan Ngọ cảm thấy mình như một thứ rác rưởi ghê tởm nhất trên đời này.
Lục Ứng Khâm hững hờ nói: “Nói đi, cần bao nhiêu tiền?” Rồi anh ta rút từ trong ngăn kéo ra một tập séc. “Năm mươi vạn, đủ không?”
Trình Đoan Ngọ cảm thấy lời nói của anh ta giống như một cái tát trời giáng giữa ban ngày, ngay giữa chốn đông người vậy. Đau đớn… Nhục nhã… Phẫn nộ… Rất nhiều cảm xúc đan xen.
Cô cố gắng kiềm chế, ổn định nhịp thở để kìm nén cơn phẫn nộ đang dâng trào.
Cũng được. Từ lúc gặp lại anh ta ở nhà Du Đông, cô đã dự liệu tất cả các tình huống có thể xảy ra. Cô cố trấn tĩnh. Một lát sau, cô nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên: “Đủ rồi!”
Cô im lặng nhận lấy tờ séc từ tay Lục Ứng Khâm, cẩn thận cất đi.
Trình Đoan Ngọ chỉ là một người phụ nữ, không có ai để dựa dẫm, cũng không có năng lực, cô không thể đấu lại Lục Ứng Khâm. Cô cũng đã từng nghĩ sẽ đối đầu với anh ta tới cùng, cùng lắm thì “cá chết lưới rách”, nhưng cô cũng nghĩ, tội gì phải làm như vậy chứ?
Lục Ứng Khâm có tiền, anh ta có thể cho Đông Thiên đi học, có thể mua cho thằng bé quần áo mới, bữa nào cũng có thể mua thịt cho nó ăn… Còn cô, cô có thể cho Đông Thiên cái gì chứ?
Khi Lục Ứng Khâm không biết thì cô vẫn có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ, Lục Ứng Khâm đã biết mọi chuyện, cô biết dựa vào đâu để đấu với anh ta?
Cô là một người mẹ không tài cáng, lại đê hèn. Cô không có khả năng mang lại cho Đông Thiên một cuộc sống tốt đẹp. Sau này, Đông Thiên không gặp lại cô, như vậy cũng tốt.
Cũng may, Lục Ứng Khâm không phải người vô tình vô nghĩa. Năm mươi vạn này đủ để đưa anh cô đi chữa bệnh.
Xem ra Trình Đoan Ngọ không phải hoàn toàn vô dụng. Ít nhất cô cũng sinh ra một thằng bé đáng tiền, vừa mang ra bán đã có luôn năm mươi vạn trong tay.
Rõ ràng đây là chuyện đáng vui mừng, nhưng tại sao lòng cô lại đắng ngắt như ăn phải hoàng liên thế này? Cô đau đớn nhìn Lục Ứng Khâm. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô thấp giọng nói: “Ông chủ Lục định khi nào đến đón thằng bé?”
Lục Ứng Khâm không ngờ cô lại nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy. Anh ta cứ nghĩ rằng cô sẽ khóc lóc thảm thiết đòi tự tử hoặc ngồi sụp xuống, nhưng những điều anh ta dự đoán đều không xảy ra. Trình Đoan Ngọ của bảy năm sau lại ngoan ngoãn cầm lấy năm mươi vạn và đồng ý trả con cho anh ta.
Anh ta nheo mắt, đăm chiêu nhìn cô. “Trình Đoan Ngọ, cô biết không, tôi ghét nhất là những kẻ giở trò, cứ nghĩ rằng mình có đủ tư cách để đùa giỡn với tôi!”
Vẻ mặt của Trình Đoan Ngọ vẫn không chút biểu cảm. “Anh yên tâm, tôi đã đồng ý rồi thì sẽ không hối hận đâu.”
Lúc rời khỏi phòng làm việc của anh ta, Trình Đoan Ngọ có cảm giác như mình đang giẫm lên những cây bông, chân cứ nhẹ bẫng. Ra đến cửa, cô vô tình bắt gặp Du Giai Giai vừa đi du lịch nước ngoài về.
Du Giai Giai thay đổi rất nhiều, không còn vẻ rụt rè, nhút nhát của ngày trước mà đã trở thành một cô gái quyến rũ, ăn mặc rất thời thượng. Cô ta mặc bộ đồ ôm sát người màu đỏ rực cùng đôi giày cao gót da màu đen, càng tôn lên vẻ đẹp gợi cảm, nữ tính.
Trình Đoan Ngọ bỗng quay đầu nhìn lại. Rất lâu sau cô mới thốt nên lời, giọng nói ngắc ngứ và mệt mỏi: “Lâu rồi không gặp…”
Du Giai Giai gật gật đầu. Cô ta nhìn Trình Đoan Ngọ một lượt từ đầu tới chân, có vẻ tò mò tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
“Chị đến tìm Ứng Khâm à?” Cô ta chớp chớp mắt, chỉ chỉ tay về phía văn phòng của Lục Ứng Khâm, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.
Ứng Khâm, cách xưng hô sao mà thân thiết đến vậy? Trình Đoan Ngọ cũng từng không biết tự lượng sức mình mà xưng hô với anh ta như thế. Kết quả thì sao chứ?
Trình Đoan Ngọ cười tự giễu.
Thì ra anh ta cũng không phải kẻ vô tình, chỉ có điều, đối tượng của anh ta không phải là cô.
Cuối cùng thì Trình Đoan Ngọ cũng có phản ứng. Ánh mắt của cô lướt qua ngón tay búp măng thon dài của Du Giai Giai. Chiếc nhẫn sáng long lanh trên ngón giữa khiến mắt cô đau đớn. Cô đột nhiên nhớ lại, vừa rồi trên tay Lục Ứng Khâm cũng đeo chiếc nhẫn y như vậy.
Rõ ràng biết mình không nên đau lòng nhưng cô không thể kiềm chế. Có lẽ cô đau đớn vì một thời ngu ngốc, mê muội đến mức đáng căm hận ấy của chính mình. Trước kia, Lục Ứng Khâm miễn cưỡng ở bên cô là vì bố cô lấy uy quyền để ép buộc anh ta. Sự lạnh lùng, kiêu ngạo, hững hờ của anh ta trở thành ưu điểm trong mắt cô.
Nghĩ lại hồi đó, cô tự hỏi, sao mình lại mù quáng mà yêu một người như vậy chứ?
Cô ngu ngốc, hồ đồ, cố chấp, cứ sống chết không tin rằng Lục Ứng Khâm không yêu mình. Cuối cùng thì cô không thể không tin, trên thế giới này thực sự có người đàn ông nhẫn tâm đến vậy, nước mắt của cô có rơi nhiều đến đâu cũng không thể khiến trái tim anh ta rung động, dù cô có khóc đến đổ cả Trường Thành giống như nàng Mạnh Khương[1] khi xưa đi chăng nữa thì anh ta cũng chẳng mảy may động lòng. Anh ta rời xa cô, chẳng vì một lý do nào cả. Nếu cô hỏi anh ta, anh ta sẽ trả lời một cách vô cảm: “Cô muốn lý do à, vậy thì tôi sẽ cho cô một lý do.”
Đã từng rất đau đớn, quá tổn thương, Trình Đoan Ngọ buồn bã nghĩ: Như vậy là đủ rồi!
Trình Đoan Ngọ quay lại, mỉm cười hòa nhã với Du Giai Giai, sau đó rời đi. Từ đầu tới cuối, cô đều rất lễ phép, không có bất cứ lỗi lầm nào.
Du Giai Giai nhìn theo bóng cô rời đi, có chút hoang mang.
Cô cố định thần, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Lục Ứng Khâm đang ngồi trước bàn làm việc, trầm mặc hút thuốc, cô liền nói: “Anh yêu! Surprise!”
Lục Ứng Khâm không ngờ Du Giai Giai sẽ vào phòng nên anh ta có vẻ giật mình và hoảng sợ, nhưng cảm xúc đó chỉ đến trong chưa đầy một giây, nhanh đến mức Du Giai Giai cảm giác mình đã nhìn nhầm.
Anh ta nheo mắt nhìn cô, ánh mắt đầy nguy hiểm và gợi cảm, giọng nói trầm ấm và dịu dàng: “Sao lại về sớm thế?”
“Nhớ anh chứ sao!” Du Giai Giai tiến lại gần Lục Ứng Khâm, đột nhiên bị thu hút bởi tấm ảnh trên bàn làm việc.
“Đây là con ai vậy? Sao anh lại có bức ảnh này? Cậu bé trông đáng yêu quá!”
Lục Ứng Khâm cười, nhẹ nhàng nói: “Con trai anh.”
Du Giai Giai kinh ngạc, cô không tin nổi, liền hỏi lại: “Con trai anh?”
Nói xong, cô chợt nhớ ra vừa gặp Trình Đoan Ngọ ngoài cửa, liền hỏi tiếp: “Là con của anh và Trình Đoan Ngọ?” Vừa dứt lời, cô lấy tay che miệng, chính cô cũng cảm thấy chuyện đó thật hoang đường.
Lục Ứng Khâm cũng không lấy làm ngạc nhiên trước phản ứng đó của Du Giai Giai. Anh ta mỉm cười rồi đứng dậy, từ từ bước đến trước mặt cô, dang tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Giai Giai, con trai anh cũng là con trai em, em hiểu chứ? Sau này chúng ta sẽ cưới nhau mà.”
Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng, êm ái như vừa an ủi vừa cố gắng lấy lòng cô. Nhưng Du Giai Giai lại cảm thấy trong sự êm ái đó có một lưỡi dao hay cái gai rất nhọn. Anh ta nhẹ nhàng thuyết phục cô nhưng cũng là uy hiếp cô…
Ở bên cạnh Lục Ứng Khâm, ngày nào cũng xảy ra vô số chuyện tưởng chừng như không thể có. Khó khăn lắm cô mới bước đến được ngày hôm nay, cô không thể, cũng vĩnh viễn không cho phép mình được rút lui.
[1] Nhân vật trong truyện cổ tích dân gian của Trung Quốc. Vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn, chồng Mạnh Khương bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa đông, Mạnh Khương đan áo cho chồng rồi lặn lội tìm chồng để trao áo. Nàng đã đi dọc chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người, cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi dưới Trường Thành. Nàng đau buồn khóc lóc thảm thiết ba ngày ba đêm, nước mắt hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.