lúc này tôi mới cảm
nhận được sự mỏi của cơ thể, ngồi với chỉ một tự thế này suốt đêm không khác
nào cực hình nhưng tôi phải hi sinh để đảm bảo giấc ngủ ngon cho Lan, và phần
Vi thì tôi cũng không biết em dậy từ lúc nào mà bây giờ đang tựa vào vai tôi
ngủ ngon lành, mền cũng kéo đắp cho em và tôi, thế là tôi được đắp hai cái mền
trước cái bầu không khí lạnh này, ấm áp vô cùng.
Hôm nay tôi được nghỉ và nghỉ kéo dài đến ngày
2/1/2014.. vậy là đã gần sắp hết một năm, tôi biết cũng đã gần tới lúc hai em
phải về lại Bình Dương khi cô Vân hết thời gian công tác tại đây, chỉ còn vỏn
vẹn một tháng nữa mà thôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng cho thời gian một tháng còn lại
không phải là uổng phí.
Suốt ngày tôi chỉ ở bên hai em, cùng phụ giúp những
công việc lặt vặt rồi ngồi trọ chuyện cho đến hết ngày. Đến tối thì điện thoại
tôi bất chợt rung lên.. Lấy ra thì có tinh nhắn của Lam..
" Tối nay mình gặp bạn được không ?? "..
Ơ.. tôi cầm điện thoại nhìn vào cái dòng tin nhắn mà
không biết phải trả lời thế nào, bổng điện thoại trên tay tôi không cánh mà
bay, tôi hoàn hồn lại.. bất ngờ và trong đầu cứ nghĩ là thằng nào bần cùng dựt
điện thoại rồi.. đứng bật dậy nhìn xung quanh và phát hiện cái điện thoại của
tôi đã cất cánh và bây giờ đang yên vị trên bàn tay của Vi.. Em nhìn vào điện
thoại rồi la lên :
- Chị Hai ơi ! Chồng ngốc nhắn tin với con gái nè..
Chị hai, chị hai.
Em cầm điện thoại tôi chạy vù vào trong chỗ Lan khi em
đang làm bửa tối, Lan nhìn cái điện thoại tôi trong dây lát rồi thở dài nhìn
tôi.. lúc này tôi như chết đứng tại chỗ.
- Anh.. anh..
Tôi bối rối không biết giải thích như thế nào, tin
nhắn chỉ có Lam hỏi tôi có gặp được không thôi.. vẫn chưa trả lời mà.
- Anh nên đi, coi thử chị ấy muốn gì..
Lan nhìn tôi rồi nói chậm rãi.
- Vậy được sao.
Tôi ngơ ngác nhìn, mọi khi thì em sẽ ghen và ném cái
điện thoại vào mặt tôi cũng có rồi đuổi ra khỏi nhà và tối cho ngủ ngoài lang
cang.
- Ừa, anh nên đi.. vì phép lịch sự với lại em cũng
muốn biết chị ấy muốn điều gì và là ai?
- Ừa.. anh biết rồi..
- Điện thoại nè, anh trả lời đi.
Lan đưa điện thoại cho tôi rồi cả hai điều đứng nhìn
vào cái điện thoại.
" Địa điểm, giờ "
" Siêu thị nhé, khoảng 7h30 Tân đến là được
"
" Ờ "
" Chút gặp, khi nào Tân tới thì nhắn tin cho mình
"
" Ờ "
ảnh chỉ mang tính chất minh họa...
- Vậy được rồi, giờ dọn chén ra rồi ăn cơm nè anh.
Lan nói rồi đi vào trong bếp..
- Có ý gì với chị ta thì chết với em.
Vi nói rồi cốc yêu trán tôi rồi vào phụ chị mình..
- Haiz….Lắc đầu pó tay, lẳng lặng vào dọn chén đũa ra
vậy..
Bửa cơm diễn ra trong một không khí có phần ngột ngạt
khi hai em luôn bảo là đi xong nhớ về kể hết chuyện gì đã nói, rồi không được
có ý gì tòng teng với Lam, rồi lại bảo có gì chút em gọi điện kiểm tra.. v.v..
Haiz… có hai em
là tôi đã có diễm phúc cao lắm rồi nhưng cũng mệt lắm chứ.. giờ mà vác thêm một
cô nàng nữa chắc ra biển Đồi Dương làm rể Long Vương cho rồi.
Cơm xong thì
như thường ngày thì tôi rửa chén, chạy về nhà thay bộ đồ rồi dắt xe ra..
- Nhớ những gì lúc này em nói nghe chưa..
Lan đứng trước cửa, hai tay chống nạnh dặn dò tôi..
- Rồi anh nhớ rồi..
- Plè plè.. chồng ngốc sợ chị hai..
Vi lè lưỡi trêu tôi, cái mặt tôi bây giờ đỏ như trái
gấc.
- Thôi, anh đi nhanh coi chừng trễ hẹn với người ta
kìa.
- Ừa.. anh đi đây.
- Cẩn thận nhé ngốc..
Tiếng Vi vang lên từ đằng sau.
Thấy cũng lạ, nhỏ Lam ấy biến mất một thời gian dài
rồi hôm nay đột nhiên gửi một tin nhắn
muốn gặp mình không biết có ý gì không nhỉ, hay là có đánh nhau nữa ta.. hứa
với Lan là không đánh nhau nữa rồi. Chậc.. không biết nhỏ này đem cho mình bao
nhiêu rắc rối nữa đây không biết. Tôi đạp xe trên con đường Trần Hưng Đạo hướng
ra biển để đến cái siêu thị, hôm nay trời vẫn lạnh.. sau ngày Noel hôm qua thì
những cửa hàng bán những món đồ của ông già Noel cũng đang được dần gỡ xuống..
dừng xe trước cửa siêu thị, siêu thị cũng còn đang được trang trí như một ngôi
nhà tuyết.
" Đến rồi "
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho nhỏ Lam.
" Hi, chờ mình chút.. mình đang ra "
Thở dài cất điện thoại vào túi nhìn ra ngoài đường
Nguyễn Tất Thành, dòng người vẫn đang sôi nổi múa lượn trên khắp con đường..
ánh sáng đèn của đài truyền hình nhấp nháy những ánh sáng nhỏ, cơn gió mùa đông
cũng làm tôi run cả người. Càng về đêm là siêu thị bắt đầu đông nghịt người,
từng người dân thành phố, đến những người dân miền quê rồi có cả người ngoại
quốc tạo nên một không khí vui tươi của ngày Noel ( đúng ra là 25/12 mới là
Noel theo sự tôn kính của người theo đạo )..
ảnh chỉ mang tính chất minh họa...
- Chờ mình lâu không..
Tiếng con gái vang từ đằng sau tôi..
- Ờ.. Không.
Quay lại nhìn người con gái vừa lên tiếng, một cô nàng
đang khoác trên mình một chiếc quần short và chiếc áo thun hình doremon, trên
mái tóc đen dài có cái một cái nơ con thỏ.. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ,
nhưng cái khiến tôi mãi mê nhìn nhất đó là đôi mắt nâu lung linh dưới ánh đèn
đường như một làn nước mùa thu.
- Sao nhìn mình giữ vậy..
Lam e thẹn cuối mặt, đôi má ửng hồng.
- À.. ừ..
Bất giác nhớ đến những câu dặn dò của Lan nên cũng
giật mình, xem nữa lại bị nữ sắc quyến rũ rồi.
- Giờ mình đi ra dạo biển nhé..
- À ừ.. trời lạnh ra đó chi.
- Hihi, kệ.. ra đó mình có vài chuyện muốn nói..
- Chuyện gì thì nói ở đây luôn, sao lại phải ra đó..
Tôi nhăn mặt khó chịu, không biết nhất quyết đòi ra đó
có ý gì không nữa.
- Thì ra đó đi mình nói cho.. thôi đi nào..
Nói rồi Lam nhảy lên ngồi trên yên xe sau, rồi thúc
tôi đi.
- Ờ..
Đành đồng ý vậy, có đánh nhau thì đánh luôn có gì đâu
phải xoắn.
Những bóng đèn đường cứ tua đi qua dần tầm mắt tôi, để
lại những hình ảnh của biển dần hiện ra rõ hơn nữa.. vào gửi xe xong thì nhỏ đã
tung tăng đi trước tôi một quãng.. bỏ hai tay vào túi quần rồi chậm rãi bước
theo sau nhỏ, bảo ra đây nói cái gì không chịu nói lẹ đi còn chạy nhảy lung
tung.. Nhỏ đang bước dần qua phần biển của khu du lịch Vĩnh Thủy, và khi bước
qua khu ấy cũng chính là nơi tôi đã đánh và cứu nhỏ.. không biết có thằng nào
đang ở đó chờ tôi không, đánh đấm thì giờ chắc tôi cũng yếu lắm rồi, bệnh tật
nó cứ hành tôi làm nội công nó cũng suy giảm. Sóng biển cứ nhấp nhô những chiếc
đầu bạc trắng như đang ngóng chờ câu truyện gì đó mà nhỏ Lam sẽ nói với tôi..
chúng cứ nối đuôi nhau kéo vào bờ rồi lại đưa những cái đầu trắng xóa ngước lên
theo dõi chúng tôi trong màn đêm.. Đi một hồi thì nhỏ cũng chịu ngồi xuống ở
một mép cỏ xanh của bãi cỏ Novotel mọc gian lận lấn chiếm lòng lề của biển.
Nhỏ ngồi đó, từng cơn gió cứ thổi tung bay từng sợi
tóc đen.. nhỏ khẽ đưa tay vuốt những sợi tóc ấy như muốn bảo chúng nằm im rồi
đưa tay tháo cái cài tai thỏ xuống rồi cài lên lại.. những hành động vô ý của
nhỏ cũng làm tôi để ý.. tôi cứ đứng ngẩn người nhìn nhỏ nói đúng ra là nhìn vào
đôi mắt của nhỏ, đôi mắt nâu ấy có sự cuốn hút nào ấy.. Nhỏ không quá đẹp,
không quá sắc sảo, nhỏ có khuôn mặt tròn ưa nhìn dễ thương và một sự quyến rũ
nào đó bí ẩn từ đôi mắt.
- Ngồi xuống đây nè..
Nhỏ đặt tay xuống phần cỏ kế bên chỗ của nhỏ..
- À ừ..
Tôi ngồi kế bên nhỏ, nhìn ra biễn.. những cơn sóng vẫn
còn đang nhấp nhô nhìn chúng tôi.
- Hình như bạn không nhớ mình là ai..
Nhỏ Lam trầm giọng, giọng nói tha thiết pha lẫn một
chút gì đó buồn buồn.
- Nhớ chứ, mới gặp cách đây có mấy tháng sau quên
được.
Tôi ngơ ngác, lần đầu gặp thì là lúc tôi cứu nhỏ, lần
thứ hai là lúc dẫn hai em đi dạo biển, cũng đâu có lâu mấy đâu.
- Ý mình nói lúc trước khi bạn cứu mình nữa kìa..
Nhỏ vén mái tóc qua một bên rồi đưa những ngón tay lên
vuốt ve chúng.
- Là sao..
- Mình biết bạn từ nhỏ lận kìa, khi bạn cứu mình thì
mình chợt nhận ra bạn, cũng lâu rồi nhỉ.. 10 năm rồi..
Nhỏ Lam đưa đôi mắt nâu nhìn ra xa xăm, một nơi nào đó
vô định trên không trung.
- 10 năm.. mình có gặp nhau cách đây 10 năm sao..
Tôi ngơ ngác nhìn nhỏ..
- Ừa.. lúc đó bạn với mình thân nhau lắm, với lại
khuôn mặt bạn cũng không khác gì hồi nhỏ, lớn rồi mà mặt còn búng ra sữa mà..
hihi.. nhìn bạn là mình nhận ra liền.. bạn quan trọng với mình lắm.
Nhỏ cười rồi giải thích cho tôi..
- À ừ..
Èo.. không biết có nhằm người không nhỉ, 10 năm mà gặp
1 lần là nhớ hả ta.. trí óc siêu phàm vãi..
- Hình như bạn không tin thì phải..
Nhỏ nheo mắt nhìn tôi..
- Ờ.. thắc mắc.. 10 năm mà nhìn một lần lại thì nhớ
cũng hay thật.
- Hihi, lúc bạn đánh nhau thì mình đứng quan sát kĩ
lắm, lúc đầu mình cũng chỉ tưởng bạn là một người lạ nào đó cứu giúp mình thôi,
nhưng dần dần mình thấy bạn quen quen rồi mình lấy cái điện thoại ra coi cái
hình lúc nhỏ của bạn...
Nhỏ đưa chiếc điện thoại của nhỏ cho tôi coi, trong
điện thoại là hình tôi lúc nhỏ đang đứng dưới bóng cây.. nhưng tôi cũng không
nhớ tấm hình này ở đâu mà ra.
- Hình này ở đâu ra.
- Nó ở trong cuốn album nhà mình, lúc nào mình cũng
giữ tấm hình này bên mình.. mong một ngày nào đó mình tìm được bạn..
- À ừ..
Lúc này tôi không thể suy nghĩ được gì, hàng tá câu
hỏi nhỏ Lam này là ai, sao lại biết mình mà còn bảo là rất thân, còn 10 năm
trước là sao.. khó hiểu thật..
- Từ lúc bạn chuyển vô Phan Thiết này thì mình buồn
lắm cũng may là ba mẹ mình có bắt liên lạc với gia đình bạn nên mình cũng được
biết, rồi ba mẹ hưa với mình khi mình học xong cấp 1 sẽ được vô Phan Thiết học
cấp 2 trong khoảng thời gian 3 năm ở đây mình luôn tìm bạn, với lại phải nhớ
lúc trước tên nhóc nào dám làm nhẫn cỏ tặng mình nữa chứ. Hihi.
- Ủa.. nếu ba mẹ bạn có liên lạc với gia đình mình thì
sao không đến tận nhà mà tìm..
- Mình cũng định như vậy nhưng mình muốn tự tìm hơn,
nhiều lúc ba mẹ cũng hỏi mình tìm được bạn chưa, rồi còn đưa thêm vài tấm hình
của bạn vài năm gần đây để mình dễ tìm hơn..
- Uầy, hình lấy đâu ra mà lắm thế..
- Hihi, mẹ bạn chụp lén rồi đưa cho mẹ mình đấy..
- Ơ..
Nhỏ nói rất nhiều thông tin về tôi mà nhỏ thu thập
được từ sau khi tôi cứu nhỏ.. nào là trường lớp, số điện thoại, địa chỉ nhà
v.v.. rồi nhỏ còn bảo khi tìm được mình thì ba mẹ nhỏ cũng rất vui và chúc mừng
nhỏ nữa chứ.. đúng là
- Hihi, thôi trễ rồi mình về đây, mà mai bạn rãnh
không..
- Ờ chắc rãnh..
- Vậy đi với mình đến một nơi nha...
- Ờ..
Tôi đồng ý, vì muốn biết nhỏ Lam này thật sự là ai..
vì sao biết tôi, biết rất nhiều thông tin về tôi còn tôi thì mù tịt về nhỏ, nhỏ
là ai.. mọi thông tin của nhỏ thì tôi hoàn toàn không biết gì chỉ trừ cái tên
nhỏ và sdt mà thôi... Tôi nhìn theo bóng nhỏ đã khuất sau những hàng cây
dương..
Tôi bần thần đạp xe về, trong đầu tôi lúc này ngỗn
ngang những suy nghĩ, nó như một mê cung sâu thẩm mà tôi không thể nào tự tìm
được lối ra, những bóng đèn đang chiếu sáng từng khoảng trên con đường, chiếu
sáng những góc tối. Tôi chỉ muốn lúc này là những ngọn đèn ấy có thể chiếu sáng
vào tâm trí tôi, để tôi tìm ra được một câu trả lời thỏa đáng trong đóng lộn
sộn luẩn quẩn này. Khi về đến nhà tôi liền chạy ngay qua nhà hai em để kể lại
những việc này, đôi khi trán Lan khẽ nhăn còn Vi thì thở dài.. khi kết thúc lời
kể thì tâm trạng tôi cũng bớt đi một phần nào.
- Em nghĩ mai anh nên đi, vì sẽ biết được câu trả lời
thỏa đáng.
Lan nói..
- Ừa.. anh biết rồi.
Tôi trầm ngâm không biết nhỏ Lam sẽ dẫn tôi đến nơi
nào nữa, có khi đó là nơi mà nhỏ rất thích.
- Em thì không có tin những lời chị ta nói lắm, có
chút gì đó hơi dối trá..
Vi nhăn mặt mà suy xét..
- Ừa.. nhỏ nói sao thì anh cũng tạm tin vậy..
- Thôi đi ngủ nào, khuya rồi kìa..
Lan khẽ nhắc Vi..
- Thôi anh về cho nhà đóng cửa nữa..
- Dạ.. anh ngủ ngon..
Hai em cùng nói..
- Ừa.. hai em cũng vậy..
Về đến phòng, tôi gác tay lên trán mà suy nghĩ về điều
đó nếu theo lời Vi có một chút gì đó dối trá thì lí do nào mà phải vậy, thật
khó hiểu.. Trong không gian yên tĩnh của màn đêm, nhưng tâm trí tôi không thể
được yên tĩnh một chút nào cả, chúng cứ nháo nhào lên chờ đến ngày mai để giải
đáp những thắc mắc và tôi quyết định ngày mai sẽ hỏi rõ tất cả.. tôi muốn mọi
chuyện phải thẳng thắng chứ úp úp mở mở như vậy thì khó chịu lắm. Ngoài kia,
qua ô kính cửa sổ thì muôn vàng khó khăn của cuộc sống đang chờ đợi tôi, có
chút nắng có chút mưa, có chút nước mắt, có chút tiếng cười và đâu đó thoãng
qua những cơn gió đang được hoa bồ công anh uốn mình bay lượn theo.