MÁY NHẮN TIN CỦA TÔI đổ chuông vào khuya hôm sau tại nhà. Đó là Sampson. “Náo loạn cả lên rồi,” anh nói. “Không đùa đâu, Alex ạ.”
“Cậu đang ở đâu thế?” tôi hỏi.
“Ngay lúc này tôi đang đi cùng Rakeem Powell. Chúng tôi đang ở trên khu nhà East Capitol. Một trong số chỉ điểm của anh ấy đã cung cấp cho chúng tôi thông tin có giá trị. Có lẽ chúng tôi đã lần ra Mitchell Brand.”
“Rồi có chuyện gì nữa hả?” tôi hỏi.
“Rakeem gọi viên trung úy của anh ấy. Viên trung úy này lại gọi cho sếp. Lúc này sếp Pittman đang cùng một nửa lực lượng cảnh sát D.C. trên đường tới đây.”
Tôi nghĩ trên thực tế lúc đó tôi giận điên người. “Đây vẫn là vụ chó chết của tôi. Vậy mà Pittman không hề liên lạc với tôi.”
“Đó chính là lý do tôi gọi cho anh, bồ ạ. Tốt hơn cả là phóng ra đây.”
Tôi gặp Sampson tại khu nhà East Capitol. Theo người chỉ điểm, Brand đã lẩn trốn ở đây. Khu nhà East Capitol là cái tôi được nghe gọi là “nơi tạm trú bao cấp của con người.” Thực vậy, công trình này trông giống như một nhà tù đã bị lãng quên. Những bức tường bê tông trắng lạnh lẽo bao quanh các tòa nhà giống hệt boong ke. Đó là những ngôi nhà hết sức ảm đạm và không điển hình ở hầu hết vùng Southeast. Những người nghèo sống tại đây làm tất cả những gì có thể trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
“Nơi này nằm ngoài vòng kiểm soát, Alex à,” Sampson phàn nàn khi chúng tôi cùng nhau đi vào một trong những khoảng sân bẩn thỉu ngăn cách các tòa nhà. “Xem chừng ở đây có quá nhiều hỏa lực. Lắm thầy thối ma. Sếp hình sự lại gây ấn tượng đây.”
Tôi nhìn quanh, lắc đầu và rủa thầm. Đây đúng là một sở thú khốn kiếp. Tôi nhìn thấy lực lượng đặc nhiệm và vài cảnh sát hình sự. Thêm vào đó là những người hàng xóm hiếu kỳ như thường thấy. Mitchell Brand. Lạy Chúa. Liệu có phải y là tên Trùm không?
Tôi nhanh chóng khoác lên người chiếc áo giáp chống đạn hiệu Kevlar và kiểm tra khẩu Glock của mình. Sau đó tôi quay đi và trao đổi với sếp hình sự. Tôi nhắc nhở Pittman rằng đây là vụ của tôi, và ông ta không thể tranh cãi về điều đó. Tuy thế tôi có thể nói ông ta ngạc nhiên vì tôi có mặt tại hiện trường.
“Từ bây giờ tôi sẽ phụ trách,” tôi nói.
“Chúng ta đã lừa Brand vào chỗ kẹt. Đừng có làm hỏng chuyện,” cuối cùng Pittman nổi quạu, sau đó ông ta rời khỏi chỗ tôi đang đứng.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !