Gió thổi lồng lộng, sát khí ngất trời.
Một hàng mười ba tên Man nhân bị trói chặt hai tay, đè mạnh xuống đất, mười ba tên binh sĩ của liên đội Mãnh Hổ tay cầm chiến đao, thần sắc lạnh lùng đứng ngay cạnh đó.
Cách đó không xa, Hùng Bá Thiên mặt xám như tro tàn ngồi bệt trên đất, miệng đầy vết máu.
Nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn và không cam lòng của mười ba tên Man nhân kia, Hùng Bá Thiên lạnh lùng ngoảnh mặt đi nơi khác, chuyện đã như vầy còn gì để nói! Trận đánh vừa rồi, dưới sự tấn công nhanh như gió lốc của Mạnh Hổ, thậm chí Hùng Bá Thiên chưa kịp đánh trả, đến lúc hắn định thần lại mới phát hiện mình đã bị Mạnh Hổ đánh rơi xuống ngựa.
Hùng Bá Thiên không biết rốt cục mình và Mạnh Hổ đã giao thủ bao nhiêu hiệp, hắn chỉ biết là thương của Mạnh Hổ xuất ra như sóng lớn vô cùng vô tận, lại như bài sơn đảo hải ép cho hắn không thở được. Hùng Bá Thiên đã từng giết vô số địch nhân, nhưng chưa từng gặp qua người nào xuất thương nhanh như Mạnh Hổ. Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng thua vẫn là thua, dũng sĩ đại hoang nguyên không bao giờ sợ mùi vị của sự thất bại.
Nếu như Hùng Bá Thiên đã chiến bại trong cuộc quyết đấu công bình, vậy hắn phải nhường lại địa vị Đại thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hùng cho Mạnh Hổ. Nếu Mạnh Hổ đã thay thế vị trí Đại thủ lĩnh của Hùng Bá Thiên ở bộ lạc Hắc Hùng, vậy hắn đương nhiên có quyền quyết định sinh tử của tộc nhân. Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho tới bây giờ đại hoang nguyên vẫn tôn thờ phép tắc kẻ mạnh là trên.
Mạnh Hổ giục ngựa chậm rãi đi qua đội hình Man nhân, cuối cùng dừng ngựa lại trước mười ba tên Man nhân nọ, nhẹ nhàng giơ cánh tay phải lên cao, từ kẽ răng rít lên một chữ lạnh lùng vô kể:
- Chém!
Trong thoáng chốc ánh mắt của mười ba tên binh sĩ của liên đội Mãnh Hổ loé lên, chiến đao vung cao không chút do dự chém xuống.
Hàn quang chợt loé, máu tươi phun ra, mười ba chiếc thủ cấp lăn trên mặt đất, tất cả Man nhân đang cỡi ngựa đứng xem đều hoảng sợ.
Hùng Bá Thiên cố gắng xoay người lại, hướng về phía Mạnh Hổ quỳ rạp xuống, dùng ngôn ngữ của đại hoang nguyên rống to kỷ lý cô lỗ hai câu, sau đó bắt đầu lễ bái. Thân hình của hắn như voi quỳ, cái mông to lớn chổng thẳng lên trời, hơn hai ngàn Man nhân của bộ lạc Hắc Hùng vốn đang ngồi trên lưng ngựa cũng vội vã nhảy xuống đất, đồng loạt quỳ rạp xuống, rống to kỷ lý cô lỗ gì gì đó.
Mạnh Hổ mặt mày ngơ ngác, Tất Điêu Tử vội giục ngựa tiến lên, thấp giọng:
- Tướng quân, bọn Man nhân của bộ lạc Hắc Hùng đang thề sẽ thuần phục ngài đó!
- Ặc…
Mạnh Hổ ngạc nhiên:
- Đây là chuyện gì vậy?
Tất Điêu Tử giải thích:
- Đại hoang nguyên vốn tôn sùng phép tắc lẻ mạnh là trên, rất nhiều dạng quyết đấu diễn ra hàng ngày, người thua phải làm nô bộc cho kẻ thắng. Thế nhưng Đại thủ lĩnh của mỗi bộ lạc không thể tuỳ tiện quyết đấu với người khác, bởi vì nếu chẳng may chiến bại hắn phải nhường lại ngôi báu Đại thủ lĩnh. Tên Hùng Bá Thiên này là kẻ ham mê quyết đấu thành tánh, không ngờ lại thua dưới tay của tướng quân!
- Thì ra là như vậy!
Mạnh Hổ thoáng động trong lòng, không khỏi đưa mắt nhìn sang Hổ Bào.
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mạnh Hổ nhìn mình, Hổ Bào không khỏi biến sắc, thế nhưng nghĩ lại mình chỉ là Tam thủ lĩnh của bộ lạc Mãnh Hổ, không phải là Đại thủ lĩnh nắm quyền sinh sát trong tay, cho nên dù thua dưới tay Mạnh Hổ, tộc nhân của hắn cũng không cần phải thuần phục Mạnh Hổ. Nghĩ tới đây, Hổ Bào cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Quả nhiên, Tất Điêu Tử mỉm cười giải thích:
- Tướng quân, Hổ Bào chỉ là Tam thủ lĩnh của bộ lạc Mãnh Hổ, cho dù tướng quân có quyết đấu thắng hắn, cũng không thể được bộ lạc Mãnh Hổ thuần phục.
Mạnh Hổ hừ một tiếng:
- Không ngờ đại hoang nguyên còn có quy củ rắm thối này! Không phải là mỗi bộ lạc thường xuyên thay đổi Đại thủ lĩnh hay sao?
Tất Điêu Tử lắc đầu:
- Tướng quân có chỗ không biết, trên đại hoang nguyên lại còn có quy củ như thế này, Đại thủ lĩnh của các bộ lạc sẽ không đáp ứng quyết đấu với người khác. Trừ ra kẻ khiêu chiến được Vu sư cho phép, lúc ấy Đại thủ lĩnh sẽ không thể từ chối được, một khi quyết đấu bị thua, chẳng những bản thân phải làm nô bộc, còn phải nhường lại ngôi vị Đại thủ lĩnh cho người thắng!
Mạnh Hổ có vẻ buồn bực hỏi:
- Người nào mới được khiêu chiến? Người Trung Thổ khiêu chiến có được không?
Tất Điêu Tử nhún vai:
- Nếu chưa được Vu sư của bộ lạc chấp thuận, người Trung Thổ căn bản là không có tư cách khiêu chiến thủ lĩnh của bộ lạc. Dù sao những kẻ trời sinh vừa không có đầu óc lại vừa ham quyết đấu như Hùng Bá Thiên là rất hiếm hoi, nếu không thế giới Trung Thổ chỉ cần phái ra một đội mãnh tướng là có thể chinh phục cả đại hoang nguyên rồi!
Mạnh Hổ gật đầu, nói với Hùng Bá Thiên còn đang quỳ phục dưới đất:
- Đứng lên đi.
Hùng Bá Thiên nhe răng nhếch miệng đứng dậy, tay phải đặt chéo qua ngực hành lễ với Mạnh Hổ:
- Đa tạ thủ lĩnh.
Mạnh Hổ lại nói:
- Còn tộc nhân của ngươi, cũng cho phép bọn chúng đứng lên đi.
Hùng Bá Thiên có chút tiếc nuối, nói với vẻ không cam lòng:
- Thủ lĩnh, bây giờ bọn chúng là tộc nhân của ngài!
Tất Điêu Tử bên cạnh bước tới nói:
- Tướng quân, cấp bậc trong bộ lạc ở đại hoang nguyên không giống với thế giới Trung Thổ của chúng ta, trên đại hoang nguyên, ngoại trừ Vu sư có địa vị cao cả, tất cả tộc nhân còn lại đều là nô bộc của Đại thủ lĩnh.
- Tốt lắm, bây giờ bản thủ lĩnh bổ nhiệm ngươi làm Nhị thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hùng, đám tộc nhân này vẫn giao cho ngươi thống lĩnh.
Mạnh Hổ không chờ Hùng Bá Thiên đáp lời, vẫy tay gọi Hổ Bào và Lang Hào, Lang Nha của bộ lạc Dã Lang tới. Lang Hào và Lang Nha là tiểu đầu mục của hơn hai ngàn Man nhân bộ lạc Dã Lang.
Ánh mắt sắc như dao của Mạnh Hổ lướt qua mặt bốn tên thủ lĩnh Man nhân, trầm giọng nói:
- Ước thúc tộc nhân của các ngươi cho tốt, nếu như xảy ra chuyện như vậy nữa, một người phạm tội giết mười người, mười người phạm tội giết trăm người, trăm người phạm tội thì tất cả các ngươi phải chết!
- Dạ!
Bốn tên thủ lĩnh Man nhân dạ lớn, thần sắc kinh hãi.
Mạnh Hổ lại nói:
- Bây giờ cho tộc nhân các ngươi trở về doanh trại nghỉ ngơi, trời sáng sẽ lên đường!
--------------
Trên quan đạo từ phủ Tam Giang về phủ Tây Lăng, hơn năm ngàn khinh bộ binh và hơn năm ngàn trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang áp tải gần ngàn xe lương chậm rãi đi trong đêm tối.
Giữa đoàn xe, sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn quân đoàn Định Châu Diêu Minh Viễn giục ngựa đi tới trước mặt tham mưu trưởng quân đoàn Thanh Châu Nghiêm Đĩnh, nói với vẻ lo lắng:
- Tham mưu trưởng đại nhân, nếu như Mạnh Hổ và kỵ binh Man nhân không tới thì sao? Không phải uổng công chúng ta chuẩn bị sao?
- Mạnh Hổ nhất định sẽ tới!
Nghiêm Đĩnh không cần suy nghĩ nói:
- Tổng đốc đại nhân thần cơ diệu toán, trước nay chưa từng tính sai bao giờ!
Diêu Minh Viễn khẽ hừ:
- Chỉ mong tên này sẽ tới!
--------------
Phía Bắc Tây Lăng, doanh trại của Man nhân.
Mạnh Hổ vừa ngồi xuống bên đống lửa, Tất Điêu Tử bên cạnh đột nhiên mắt sáng rực lên, kinh ngạc nhìn chiến đao Mạnh Hổ đang đeo bên hông, hỏi:
- Tướng quân, đây là…Thất Tinh Bảo Đao?
Mạnh Hổ liếc qua Tất Điêu Tử một cái:
- Ngươi đã từng thấy qua thanh đao này sao?
Tất Điêu Tử hự một tiếng, thần sắc có vẻ khác thường:
- Chưa thấy bao giờ, chỉ nghe nói qua.
Mạnh Hổ ngạc nhiên:
- Nói như vậy thanh đao này có lai lịch rất lớn.
Tất Điêu Tử nói:
- Tướng quân, thanh đao này có phải Thanh Hạm quý nữ đưa cho ngài không?
Mạnh Hổ gật đầu:
- Không sai.
- Vậy thì đúng rồi.
Mặt Tất Điêu Tử càng trở nên kỳ quái hơn nữa, lại nói:
- Ty chức thật không biết nên cảm thấy cao hứng cho tướng quân, hay là nên cảm thấy lo lắng cho tướng quân!
Mạnh Hổ ngưng trọng:
- Vậy là ý gì?
Tất Điêu Tử nói:
- Tướng quân có chỗ không biết, thanh Thất Tinh Bảo Đao này là do đương kim hoàng đế ban thưởng cho Thanh Hạm quý nữ, hơn nữa trong đó còn có một đoạn cố sự, ở đế đô không ai không biết chuyện này. nguồn t r u y ệ n y_y
- Vậy sao?
Dù sao Mạnh Hổ cũng đang rảnh rỗi, thuận miệng hỏi:
- Nói ta nghe thử.
Tất Điêu Tử nói:
- Việc này do mấy vị hoàng tử nói ra, đương kim hoàng đế có tổng cộng một vị hoàng hậu và chín vị quý phi, sinh ra bảy vị hoàng tử, ba vị công chúa, trong đó Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử và Tam công chúa đều đã thành thân….
Mạnh Hổ giơ chiến đao trong tay lên hỏi:
- Vậy thì có quan hệ gì với thanh đao này?
- Quan hệ rất lớn!
Tất Điêu Tử nói:
- Thanh Hạm quý nữ chính là một đoá hoa sắc nước hương trời của học viện quân sự Hoàng gia, cùng với đạo sư học viện Hoàng gia Diệp Hinh Dư và Đại công chúa Mông Nghiên được xưng tụng là Tam Chi Hoa ở đế đô. Không biết có bao nhiêu thanh thiếu niên anh tuấn, tuổi trẻ tài cao tình nguyện quỳ dưới chân nàng, trong đó có Đại hoàng tử Mông Không, Nhị hoàng tử Mông Diễn và Tam hoàng tử Mông Hành.
- Vậy sao?
Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
- Nói như vậy mị lực của Thanh Hạm quý nữ quả thật không nhỏ!
Tất Điêu Tử nhún vai:
- Vì Thanh Hạm quý nữ, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử thiếu chút nữa đã đưa nhau ra giáo đình xin phép được quyết đấu. Nếu không phải vì mấy vị hoàng tử còn nhỏ tuổi, chỉ sợ việc này còn náo nhiệt hơn nữa!
Tầng lớp quý tộc thân sĩ cao cấp ở thế giới Trung Thổ có một tập tục rất kỳ dị, chính là quyết đấu sinh tử.
Nếu như giữa hai nam nhân xảy ra xung đột vì nữ nhân, tài sản hoặc bất cứ chuyện gì khác, có thể đến giáo hội ở địa phương để xin phép quyết đấu sinh tử. Nếu như giáo hội đồng ý, lúc đó hai bên có thể cùng nhau lựa chọn địa điểm thích hợp để tiến hành quyết đấu sinh tử, người chiến thắng sẽ có quyền giết chết hoặc buông tha kẻ thua.
Dĩ nhiên, quyết đấu như vậy chỉ xảy ra giữa quý tộc với nhau, dân chúng bình thường hay nô lệ thì không có tư cách xin quyết đấu.
- Quả thật sắc đẹp là mối hoạ, nữ nhân lớn lên đẹp quá cũng không phải là chuyện tốt.
Mạnh Hổ điềm nhiên nói:
- Bất quá hai vị hoàng tử quyết đấu vì Thanh Hạm quý nữ chỉ sợ không đơn giản như vậy. Cái mà bọn họ thực sự coi trọng chưa chắc là sắc đẹp, có thể là thế lực của nàng cùng với quân đoàn Tây Bộ của cha nàng chăng?
- Cái này ty chức cũng không biết.
Tất Điêu Tử cười nhạt:
- Dù sao việc này náo loạn cả đế đô, ai ai cũng biết, cuối cùng hoàng đế bệ hạ bất đắc dĩ phải ban ba thanh Thất Tinh Bảo Đao cho Đại công chúa, đạo sư Diệp Hinh Dư và Thanh Hạm quý nữ. Sau đó hạ chỉ dụ rằng: nếu ai có thể làm cho các nàng tình nguyện hiến dâng Thất Tinh Bảo Đao, đó chính là vị hôn phu của các nàng, không cần biết là kẻ nào cũng không được vì chuyện này mà xin phép giáo đình quyết đấu. Nhờ vậy mới tránh cho con cháu quý tộc ở đế đô bởi vì ba đại mỹ nhân này mà phát sinh xung đột quyết đấu với nhau trên quy mô lớn.
Vừa dứt lời, Tất Điêu Tử lập tức nhìn Mạnh Hổ chằm chằm.
Thế nhưng Mạnh Hổ vẫn trấn tĩnh như thường, nhẹ nhàng nghịch nghịch những viên bảo thạch bảy màu khảm trên vỏ Thất Tinh Bảo Đao, lạnh nhạt nói:
- Nói như vậy bản tướng quân chính là vị hôn phu mà Thanh Hạm quý nữ đã lựa chọn sao?
Tất Điêu Tử gãi gãi đầu:
- Vì thế tướng quân đã được Thanh Hạm quý nữ tặng đao, ty chức phải chúc mừng ngài mới đúng. Nhưng như vậy vô tình tướng quân cũng đã đắc tội với ba vị hoàng tử, tương lai dù là ai thừa kế ngôi vị hoàng đế, sợ rằng không tốt cho tướng quân!
Ý của Tất Điêu Tử rất rõ ràng, có tranh đoạt nữ nhân với ai cũng được, nhưng đừng nên tranh với hoàng tử!
Mạnh Hổ cười giễu cợt, đột nhiên hỏi:
- Ngươi bất quá chỉ là quan thư ký ở công trường khai thác mỏ của Bàn Long sơn, vì sao lại biết những chuyện này?
Tất Điêu Tử nhún vai cười khổ:
- Ty chức ở đế đô cũng coi như là có chút gia cảnh, chỉ vì nửa năm trước phạm tội mới bị đày đi Bàn Long sơn.
- Phạm tội ư?
Mạnh Hổ hỏi:
- Phạm vào tội gì?
Sắc mặt Tất Điêu Tử thoáng qua một vẻ vô cùng phức tạp, có xấu hổ, có đau buồn, có giận dữ, lại có cả cừu hận, thế nhưng miệng hắn mấp máy hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Thật ra Tất Điêu Tử vốn là một viên quan nhỏ xíu ở đế đô, nhưng lại cưới một người vợ có sắc đẹp thiên kiều bá mị. Lần đó đi dự hội vô tình bị Nhị hoàng tử Mông Diễn thấy được, kết quả chẳng những mất vợ mà còn suýt nữa mất mạng. Cuối cùng dốc hết sản nghiệp mới giữ được mạng, bị đày đến nơi khỉ ho cò gáy Bàn Long sơn làm một viên quan thư ký của công trường khai thác mỏ.
Chuyện này làm cho Tất Điêu Tử hận thấu xương Nhị hoàng tử Mông Diễn, lại cũng hận luôn cả hoàng thất!
Thật ra, Tất Điêu Tử đã biết Mạnh Hổ cũng có dã tâm, nhưng lúc này hắn vẫn chưa dám thổ lộ tâm tình. Thứ nhất, Tất Điêu Tử biết rằng Mạnh Hổ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn cũng lo Mạnh Hổ sẽ bán đứng mình, đó cũng là chuyện thường tình. Thứ hai, Tất Điêu Tử cũng muốn xem xem rốt cục Mạnh Hổ có khả năng như thế nào, nếu như quả thật Mạnh Hổ có năng lực, lúc ấy thuần phục hắn cũng không muộn.
Thấy Tất Điêu Tử lộ vẻ khó khăn, Mạnh Hổ đột nhiên vỗ vỗ vào vai hắn, lạnh nhạt nói:
- Khó nói thì thôi vậy, hãy tranh thủ ngủ một chút, trời sáng chúng ta lên đường!