Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Chương 196: Trương Văn Viễn uy trấn Tỵ thủy quan.

Hoa Hùng đang thúc ngựa chạy trối chết thì phía trước vang lên tiếng thét như sấm nổ. Hoa Hùng vội thắng ngựa ngẩng đầu nhìn thì thấy trên con đường núi đầy ánh lửa. Trong ánh lửa sang như ban ngày một đội tinh binh giáp trụ đầy mình đang hung dữ chặn đường. Đứng đầu trước trận của đám tinh binh kia là một viên đại tướng đang gò ngựa đứng yên.

Chỉ thấy viên tướng ấy toàn thân mặc giáp đỏ như lửa, trên mặt mang một miếng che mắt màu đen, che toàn bộ con mắt bên trái. Chỉ còn con mắt phải duy nhất đang chằm chằm nhìn Hoa Hùng. Đôi mắt Hoa Hùng thoáng nheo lại. Tay nắm chặt trường đao nghiên giọng hỏi: " Ngươi là Tôn Kiên!?"

" Hây a.." Tôn Kiên ngửa mặt lên trời hét lớn, vung cao Cổ Định bảo đao lạnh lùng nói: " Gặp phải ta chính là ngươi không may. Chuẩn bị chịu chết đi, giết.."

" Thất phu đừng vội kiêu căng!"

Hoa Hùng sắc mặt hung dữ thúc ngựa xông ra. Hai ngựa giao nhau, trường đoa của Hoa Hùng cùng Cổ Định bảo đao của Tôn Kiên chém mạnh vào nhau. Nhưng chỉ nghe keng một cái, Hoa Hùng thấy trường đao trong tay nhẹ bỗng. Hắn cả kinh cúi đầu nhìn xuống thì thấy trường đao trong tay đã bị chém bay nửa đoạn.

" Hây a.." Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Tôn Kiên thắng ngựa quay đầu lại, trong con mắt độc nhất sát cơ ngùn ngụt bốc lên.

Hoa Hùng trong lòng hoảng sợ không dám tái chiến vội thúc ngựa chạy về phía bãi đất hoang bên trái.

" Thất phu chạy đi đâu, Hoàng Cái, Hàn Đương ở đây!"

Hoa Hùng đang chạy trối chết bỗng nghe phía trước ngựa hí, người hét vang trời, ánh lửa sang như ban ngày. Hai viên tướng cùng năm trăm quân dàn hàng ngang chặn đường. Hoa Hùng vất vả lắm mới thoát được đội quân này, kinh hoàng cướp đường chạy về con đường nhỏ trước mặt. Chạy chưa được nửa dặm lại thấy ánh đuốc sáng ngời.

Bên trái con đường nhỏ lại có hai viên tướng xông ra. Giật giọng hét lớn: " Tên giặc kia đứng lại, Tổ Mậu, Trình Phổ ở đây chờ đã lâu rồi!"

Hoa Hùng vô cùng kinh hãi quay đầu lại thì thấy Tôn Kiên tay cầm Cổ Định bảo đao mặt đằng đằng sát khí đuổi tới. Hoàng Cái, Hàn Đương cũng chỉ huy năm trăm quân dàn trận hình bán nguyệt vây lại, phối hợp với Tổ Mậu, Trình Phổ vây kín Hoa Hùng cùng mười thân binh vào giữa.

Tôn Kiên chậm rãi giơ cao Cổ Định bảo đao.

Ánh đỏ của ngọn đuốc chiều vào Cổ Định bảo đao phản quang chói mắt, khiến đôi mắt Hoa Hùng như hoa lên, Hai mắt Hoa Hùng chỉ thấy đỏ hồng, không phân biệt được phương hướng nữa. Thấy vậy Tôn Kiên khóe miệng thoáng nở nụ cười đầy sát cơ, thúc ngựa xông phẳng vào Hoa Hùng.

Hoa Hùng chỉ nghe tiếng vó ngựa gần lại cũng biết đó là Tôn Kiên thúc ngựa xông đến, nhưng khổ nỗi hai mắt đang không nhìn thấy gì đành hú lên một tiếng như sói tru, trường đao quét mạnh một vòng. Trong tiếng reo hò như băng tan núi đổ của các tướng sĩ, Tôn Kiên thúc ngựa vọt tới trước mặt Hoa Hùng. Cổ Định bảo đao lạnh như băng chém ngang cổ Hoa Hùng.

" Phốc ~ "

Máu văng tung tóe, đầu của Hoa Hùng tung lên rồi rơi xuống lăn lông lốc.

Lũng huyền.

" Ha ha ha.."

Trong tiếng cười sảng khoái, Mã Dược, Giả Hủ, Cú Đột cùng Điển Vi kéo nhau đi vào phủ của Ngưu Phụ.

Giả Hủ nói to: " Đã đánh chiếm được đầu não rồi thì tất cả những râu ria kia cũng dễ giải quyết thôi. Lương châu coi như đã là đồ trong túi chúng ta rồi."

" Nay Ngưu Phụ đã chết, đầu não của Lương châu đã không còn, kế tiếp nên truy kích Từ Hoảng và Trương Tú thôi. Mã Dược ánh mắt lộ vẻ cười nói với Giả Hủ: " Nếu chiếm được Lương châu, công đầu là của Văn Hòa."

Giả Hủ nói: " Hủ thẹn không dám nhận, nếu như không có chúa công anh minh quyết đoán cùng ba quân tướng sĩ dũng cảm giết giặc thì Hủ có khả năng bằng trời nhưng cũng chỉ là một thư sinh sức trói gà không chặt mà thôi. Sao có thể làm được việc gì?"

" Ha ha ha.." Mã Dược cười to ba tiếng đột nhiên ngưng cười hỏi Giả Hủ: " Bản tướng quân từng nghe Văn Hòa nhắc đến dưới trướng Đổng trác có hai tướng là Trương Liêu và Từ Hoảng tuổi trẻ nhưng trí dũng song toàn có thể nói là nhân tài hiếm có, tài năng còn trên cả Từ Vinh có phải thế không?"

" Đúng vậy." Giả Hủ nói: " Lão tặc Đổng Trác dưới tay tuy nhiều chiến tướng nhưng theo Hủ thấy chỉ có Trương Liêu, Từ Hoảng hai tướng và Từ Vinh mới có thể làm việc lớn được thôi, lũ còn lại đều là loại tầm thường."

Mã Dược nói: " Nếu có được Trương Liêu, Từ Hoảng theo hàng thì việc lớn còn phải lo gì nữa."

" Chúa công đừng lo." Giả Hủ cười gian nói: " Hủ chỉ bằng ba tấc lưỡi cũng đủ khiến Từ Hoảng ra hàng."

" Hả?" Mã Dược không kìm được vui mừng nói: " Ngươi nói thật không?"

" Tất nhiên là thật." Giả Hủ nói: " Từ Hoảng là thuộc hạ của Dương Phụng, Đổng Trác lấy Hà Đông, Dương Phụng ra hàng. Từ Hoảng bất dắc dĩ mới theo hàng Đổng Trác. Nhưng trong thâm tâm vẫn trung thành với nhà Hán. Nay Đổng Trác hoành hành bạo ngược dĩ nhiên đã khiến cho người oán trời giận thiên hạ đều muốn diệt trừ. Từ Hoảng là người trung nghĩa chắc chắn đã sớm muốn bỏ đi."

Ban đêm.

Ngoài thành Lược Dương đại doanh của Từ Hoảng

Hai tên thân binh đưa Giả Hủ toàn thân áo trắng vào trung quân đại trướng của Từ Hoảng.

" Tướng quân. Chúng ta bắt được một tên gian tế tự xưng là cố nhân của tướng quân."

" Cố nhân?"

Đang nhắm mắt trầm tư Từ Hoảng mở bừng hai mắt thoàng nhìn một cái cảm thấy Giả Hủ có chút quen mặt. Liền nghĩ ngợi một chút, hắn không khỏi cả kinh thất thanh hỏi: " Túc hạ chẳng lẽ là Hứa gia tiên sinh?"

Giả Hủ khẽ mỉm cười ôm quyền nói: " Tướng quân thật tinh mắt, đúng là tại hạ."

" Tiên sinh thật can đảm!" Từ Hoảng nghiêm mặt nói: " Chúa công đang truy nã tiên sinh khắp nơi, sao tiên sinh lại tự mình đến đây nạp mạng?"

" Ha ha ha..." Giả Hủ cười dài nói: " Đổng Trác đã thành quốc tặc. Thiên hạ đều muốn diệt hắn. Cớ sao tướng quân vẫn gọi hắn là chúa công? Chẳng lẽ là muốn phản bội Hán thất mà Trợ Trụ Vi Ngược sao?

" Việc này..."

Đôi mày rậm của Từ Hoảng cau lại, cứng họng không đáp.

Giả Hủ nói: " Tại hạ có một lời. Chẳng hay tướng quân có muốn nghe không?"

Từ Hoảng nói: " Xin rửa tai lắng nghe!"

Giả Hủ nói: " Chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà thờ. Tướng quân trí dũng song toàn, là bề tôi cũ của nhà Hán, sao lại khuất thân phò tá nghịch tặc Trợ Trụ Vi Ngược?"

Từ Hoảng bùi ngùi thở dài nói: " Ta không phải không biết dã tâm lang sói của Đổng Trác. Vốn cũng đã muốn ra đi nhưng chưa gặp được minh chủ."

Giả Hủ nói: " Tướng quân thấy họ Mã Lương châu (ý nói Mã Dược) thế nào?"

" Mã Dược?" Từ Hoảng không đồng ý nói: " Dã tâm lang sói cũng giống Đổng Trác có gì khác đâu?"

" Tướng quân nói vậy sai rồi." Giả Hủ phất mạnh tay áo nghiêm mặt nói: " Mã Lương châu là anh hùng thời nay. Tài cao trí lớn nổi tiếng thiên hạ nay nghe thấy tướng quân vũ dũng không đành lòng quyết chiến trên chiến trường. Đặc biệt sai tại hạ đến tỏ lòng yêu mến sao tướng quân không bỏ chỗ tối ra chỗ sáng phò tá Mã Lương châu dựng nên nghiệp lớn, khôi phục Hán thất?"

Từ Hoảng xuất thân hàn vi, cũng không thiện cảm với quý tộc thế gia, khi Mã Dược cướp bóc ở trung nguyên thì chỉ cướp của quý tộc thế gia không cướp của bình dân việc này Từ Hoảng cũng nghe thấy nhiều lần cho nên trong thâm tâm hắn cũng có ít nhiều dấu ấn hoàn toàn không mâu thuẫn gì.

Hơn nữa Từ Hoảng làm tướng ở trong quân đội nhiều năm, biết rõ cầm quân rất khó khăn. Mã Dược có thể trong tình thế bốn bề thọ địch, huấn luyện một đám thuộc hạ ô hợp không hề có đấu chí trở thành một đội quân tinh nhuệ càng khiến Từ Hoảng khâm phục không thôi! Một điểm duy nhất khiến Từ Hoảng đối với Mã Dược là luôn kính nhi viễn chi. Đó là Mã Dược đem quân cướp bóc Lạc Dương đúng là đại nghịch bất đạo.

Trong cách nhìn của Từ Hoảng. Một kẻ dám đem quân tấn công Lạc Dương, bức bách thiên tử dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói là trung thần được.

Từ Hoảng sắc mặt thâm trầm hỏi Giả Hủ: " Tiên sinh là người cơ trí chẳng lẽ không nhìn ra dã tâm lang sói của Mã Dược, hắn mang danh là thần tử nhà Hán nhưng thật ra là Hán tặc?"

" Cũng không phải vậy, tướng quân chỉ biết một mà không biết hai." Giả Hủ nghiêm mặt nói: " Người đời đều cho là Mã Lương châu đại nghịch bất đạo tàn bạo bất nhân, mà chẳng biết Mã lương châu trung thành tuyệt đối, trên lo cho triều đình dưới lo cho lê dân quả thật là người đại nhân đại nghĩa còn hơn hạng người mua danh chuộc tiếng gấp trăm lần."

" Hả." Từ Hoảng nói: " Xin được nghe cao kiến."

Giả Hủ nghiêm mặt nói: " Tướng quân cho tám trăm lưu khấu là người như thế nào?"

Từ Hoảng đáp: " Tuy họ là tặc khấu nhưng có thể nói là tinh nhuệ trong cả thiên hạ, đến danh tướng như Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung đều thua, ta thật không bằng."

Giả Hủ nói: " Với sự tinh nhuệ của tám trăm lưu khấu ngay cả Hổ lao quan cũng bị công phá, tướng quân so sánh thành trì Lạc Dương với Hổ lao quan thì như thế nào?"

Từ Hoảng đáp: " Kém hơn nhiều lần."

Giả Hủ hỏi: " Tướng quân cho rằng vì sao tám trăm lưu khấu không công phá Lạc Dương?"

Từ Hoảng đáp: " Lạc Dương có ngự lâm quân bảo vệ lại có tân quân tây viên bên cạnh.."

" Tướng quân hà tất phải dối mình gạt người như vậy." Giả Hủ nói: " Ngự lâm quân mặc dù thanh danh hiển hách nhưng cũng đã cả trăm năm chưa từng ra chiến trường một đội quân chưa từng ra chiến trường có thể coi là một đội quân tinh nhuệ không? Còn tân quân Tây viên thì càng không đáng nhắc tới chẳng qua chỉ là một đám quân ô hợp mà thôi."

Từ Hoảng im lặng. Lời Giả Hủ nói mặc dù có chút cuồng vọng nhưng cũng là sự thật.

Giả Hủ nói: " Tám trăm lưu khấu hoàn toàn có đủ sức tấn công vào Lạc Dương nhưng cuối cùng bọn họ cũng không đánh vào Lạc Dương, tướng quân có biết do nguyên nhân gì không?"

Từ Hoảng nói: " Xin được chỉ giáo."

Giả Hủ nói: " Nguyên nhân thật ra rất đơn giản đó chính là Mã Lương châu cũng không có lòng đoạt ngôi nhà Hán."

Từ Hoảng im lặng một lát sau mới cất tiếng nói: " Ta thường nghe nói từ khi Mã Lương châu đến U châu từng vô cớ giết hại hơn mười vạn dân chúng người Tiên Ty và Cao Cú Ly, có việc này không?"

Giả Hủ nói: " Quả thật có việc này."

Từ Hoảng hỏi: " Nếu đã như vậy, biết đâu Mã Lương châu sẽ lại giết hại dân chúng Trung nguyên nữa thì sao?"

Giả Hủ đáp: " Không phải đồng tộc tất có dị tâm, người Tiên Ty và người Cao Cú Ly sao có thể tương xứng với người Trung nguyên chúng ta được? Không giết người Tiên Ty và người Cao Cú Ly để bọn chúng mạnh lên đủ sức quay lại giết hại dân tộc đại Hán chúng ta sao? Mã Lương châu can tâm tình nguyện bị thiên hạ mắng chửi là kẻ đồ sát người man di phương bắc, thật ra là tạo phúc lớn cho con cháu người Hán mai này."

Từ Hoảng lại im lặng.

Giả Hủ nghiêm mặt nói: " Hủ chỉ nói như vậy thôi, không biết tướng quân quyết định hế nào?"

Từ Hoảng trầm tư một hồi lâu cuối cùng bùi ngùi thở dài nói: " Tiên sinh tài cao, kiến thức hơn xa tại hạ gấp trăm lần. Nếu tiên sinh cho rằng Mã Lương châu là người nhân nghĩa thì chắc là không sai, Hoảng xin theo hàng. Nhưng mà Hoảng cũng xin có lời nói trước."

Giả Hủ nói: " Xin hết sức lắng nghe."

Từ Hoảng nói: " Nếu Mã Lương châu quả thật không có lòng tiêu diệt nhà Hán, Hoảng sẽ không tiếc gan óc lầy đấy quyết một lòng nghe lệnh nhưng nếu Mã Lương châu lại là gian tà tiểu nhân Hoảng sẽ nhất quyết dứt áo ra đi."

Giả Hủ nói: " Được."

Từ Hoảng nói: " Nếu vậy hai ngày sau Hoảng sẽ dẫn quân đến theo hàng."

Giả Hủ nói: " Quyết định như vậy, tại hạ sẽ quay về báo lại cho chúa công."

Từ Hoảng nói: " Tiên sinh đi thong thả, tại hạ có việc quân xin thứ lỗi không tiễn xa được."

Tỵ Thủy quan

Phàn Trù đang ngủ say trên địch lâu thành chợt thấy ngoài cửa quan có thiếng reo hò vang trời, đang khi giật mình kinh hãi thì chợt có một tiểu giáo vội vã chạy vào nói: " Tướng quân. Việc lớn hỏng rồi, hỏng mất rồi!"

Phàn Trù trầm giọng nói: " Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?"

Tên tiểu giáo đáp: " Tướng quân Hoa Hùng đã bị mãnh hổ Giang Đông Tôn Kiên chém chết."

" Cái gì!?" Phàn Trù cả kinh thất thanh hỏi: " Việc này có thật không?"

Tiểu giáo nói: " Tôn Kiên đang bêu đầu tướng quân Hoa Hùng ngoài cửa quan để thị uy, không thể là giả được."

Phán Trù hít sâu một hơi, thều thào nói: " Đi, di xem một chút xem thế nào?"

Giữa vòng vây của tên tiểu giáo và đám thân binh hộ vệ, Phàn Trù đi ra tới mặt thành nhìn ra phía ngoài quả nhiên thấy ngoài bãi đất bằng bên ngoài thành có một đám quan quân đang diễu qua diễu lại. Đi đầu là một viên đại tướng tay cầm trường thương trên đầu ngọn thương đang treo một cái đầu người. Vì khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ lắm. Nhưng nhìn hình dáng cái mũ giáp kia thì chắc là của Hoa Hùng tướng quân chứ không nghi ngờ gì nữa.

" Giết giết giết ~ "

Phàn Trù đang giật mình thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng reo hò như núi lở. Vô số quân Quan Đông từ bình nguyên phía trước mặt xông tới. Đội hình xông tới vẫn là trận thế hình mũi tên mọi khi nhưng lần này có vè hung hãn hơn nhiều, tinh kỳ tung bay rợp cả một vùng.

Đứng trước lá đại kỳ có thêu một chữ " Tôn" là một viên tướng hùng tráng đang gò ngựa đứng yên, giáp hồng đỏ rực quả nhiên là Giang Đông mãnh hổ Tôn Kiên.

Hình như là phát hiện ra người đứng trên thành lầu là Phàn Trù, viên võ tướng đang cầm cây thương có treo đầu lâu của Hoa Hùng thúc ngựa chạy đến trước cầu treo quăng mạnh vào hét to: " Hạn cho các ngươi trong vòng một nén hương phải mở cửa quan đầu hang. Nếu không thì hãy nhìn cái đầu của Hoa Hùng này mà làm gương!"

" Toa!"

Viên võ tướng nọ vừa dứt lời, trên thành lầu đột nhiên vang lên một tiếng rít chói tai. Trương Liêu cũng vừa mới đi lên thành lầu lập tức giương cung lắp tên bắn ngay một mũi tên nhằm vào cổ họng viên võ tướng nọ. Viên võ tướng nọ giật mình vội nghiêng đầu né tránh nhưng mũi tên lại trúng trán, thân mình hắn bị bắn ngược ra sau.

" Đại Vinh (tên chữ của Tổ Mậu)!" Tôn Kiên kinh hãi vội la lên: " Hoàng Cái, Hàn Đương nhanh cứu Đại Vinh về bản trận."

" Tuân lệnh."

Hoàng Cái, Hàn Đương vội thúc ngựa xuất trận vội cứu Tổ Mậu về bản trận đến khi Tôn Kiên chạy đến xem thì Tổ Mậu đã máu nhuộm chiến bào, hai mắt trợn tròn đã tắt thở từ lâu.

" Đại Vinh! Đại Vinh! Đại Vinh!!!" Tôn Kiên kêu liền ba tiếng. Nhớ đến việc Tổ Mậu theo mình chinh chiến đã lâu, trung thành tuyệt đối, không có hai lòng không ngờ hôm nay lại chết dưới chân thành Tỵ Thủy quan. Nghĩ đến đây Tôn Kiên không khỏi giận dữ nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên hắn quay đầu nhìn về phía Tỵ Thủy quan hét to: " Hôm nay phá quan, gà chó cũng không tha!"

Hoàng Cái, Hàn Đương cũng giơ cao trường đao trong tay hét to theo: " Phá vỡ cửa quan, gà chó không tha!"

" Phá vỡ cửa quan, gà chó không tha!"

" Phá vỡ cửa quan, gà chó không tha!"

" Phá vỡ cửa quan, gà chó không tha!"

Tám ngàn tinh binh đi theo cũng điên cuồng reo hò vang dội đất trời.

Trên tường thành Tỵ Thủy quan, thấy thanh thế quân Tôn Kiên như vậy Phàn Trù trong lòng lo lắng nhìn quanh thấy sĩ khí của quân sĩ giữ ải sa sút nghiêm trọng, hoàn toàn không có đấu chí! Nhìn tình trạng như vậy Tỵ Thủy quan làn sao mà giữ được? Vốn tưởng Hoa Hùng đến có thể ngăn cản được sự tấn công của Tôn Kiên, không ngờ lại càng làm Tỵ Thủy quan sớm bị thất thủ hơn.

Vẻ mặt Phàn Trù không khỏi chán trường, việc đến nước này chỉ còn cách cùng sống chết với quan ải thôi.

" Tướng quân xin cho mạt tướng ra ngoài thành thách đấu."

Phàn Trù đang nhớ đến vợ đẹp, thiếp yêu ở nhà, chắc rằng cuộc đời này không thể đoàn tụ được nữa, đang khi vè mặt có chút thất thần thê lương thì bên tai đột hiên vang lên âm thanh trầm thấp nhưng đầy chiến ý. Phàn Trù ngạc nhiên quay lại nhìn thì thấy một viên võ tướng trẻ tuổi hiên ngang đang đứng cạnh, quả nhiên là Trương Liêu.

Trương Liêu giống như ngọn núi lớn trầm ổn. kiên nghị lặp lại một câu: " Tướng quân, xin cho phép mạt tướng ra ngoài thành thách đấu!"

Phàn Trù thần tình hoảng hốt hỏi: " Quân địch đang hăng hái, sao lại ra đánh?"

Trương Liêu cười nhạt ung dung, nhẹ nhàng nhưng nói như chém đinh chặt sắt nói: " Phá nhuệ khí của địch, vãn hồi tình thế là sứ mạng của mạt tướng. Liêu này không dám sao nhãng dù chỉ một giây! Tướng quân xin hạ lệnh đi!"

" A." Phàn Trù lặng đi chốc lát, đột nhiên trấn tĩnh lại hét lớn: " Người đâu!"

Vài thân binh bước nhanh tói trước mặt Phàn Trù nói: " Có thưa tướng quân!"

Phàn Trù ngẩng đầu nhìn ra phía đại quân của Tôn Kiên phía ngoài cửa quan, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: " Truyền lệnh, đánh trống, nổi hiệu mở cửa thành, để cổ vũ tướng quân Trương Liêu ra khỏi thành quyết chiến!"

" Tuân lệnh!"

" Đông đông đông ~ "

" Ô ô ô ~ "

Chỉ trong chốc lát trống trận vang rền, tù hiệu nổi lên liên miên truyền đi khắp nơi nơi. Cửa quan từ từ mở ra, chiếc cầu treo nặng cả ngàn câu cũng ken két chậm rãi hạ xuống. Thấy nói có người ra khỏi thành thách đấu các binh sĩ quân Đổng Trác trên cửa quan đang ủ rũ cũng phấn khởi tinh thần lên.

Ngoài Tỵ Thủy quan.

" Sao?"

Trong tiếng kêu kinh ngạc Tôn Kiên cùng đám Hoàng Cái, Trình Phổ, Hàn Đương chư tướng vội vàng ngoảnh đầu nhìn.

Cửa quan mở ra, cầu treo hạ xuống, trong tiếng vó ngựa dồn dập một viên tiểu tướng thúc ngựa cầm thương xông ra đến trước đại trận của Tôn Kiên quát to: " Nhạn môn Trương Liêu ở đây, Tôn Kiên mau ra chịu chết đi!"

Hoàng Cái đứng bên cạnh Tôn Kiên giận dữ, không chờ Tôn Kiên hạ lệnh đã thúc ngựa xông ra lớn tiếng hét: " Thằng nhóc Trương Liêu đừng vội càn rỡ, Hoàng Cái ở đây!"

Trương Liêu chậm rãi cầm ngang cây thương chỉ thẳng vào cổ họng Hoàng Cái. Như cảm nhận được sát khí trong lồng ngực của chủ nhân con ngựa Trương Liêu cưỡi cũng ngẩng cao đầu hí dài một tiếng. Đột nhiên nó tung bốn vó phóng thắng đến đón đánh Hoàng Cái. Hai ngựa giao nhau Hoàng Cái vung cao trường đao đang muốn chém xuống thì cả kinh thấy trước mặt chợt lóe hàn quang, thiết thương của Trương Liêu đã nhanh như chớp đâm đến trước ngực Hoàng Cái.

Hoàng Cái trong lòng hoảng hốt, nếu cứ tốc độ đó thì trường đao trong tay Hoàng Cái chưa kịp chém Trương Liêu làm hai mảnh thì thiết thương của Trương Liêu đã đâm thủng lồng ngực hắn rồi! Không còn cách nào khác Hoàng Cái buộc phải đổi thế dùng chuôi đao dỡ lấy mũi thương của Trương Liêu đang đâm tới. Chỉ nghe kịch một tiếng hai con ngựa đã lao vụt qua nhau.

Trên tường thành Tỵ Thủy quan, Phàn Trù vung mạnh nắm tay, hưng phấn nói: " Hảo thương pháp!"

Ngoài Tỵ Thủy quan, đôi mắt Tôn Kiên nheo lại, hàn quang hung hãn bắn ra, nói với Trình Phổ: " Kẻ này thương pháp thật giỏi! Công Phúc không phải là đối thủ, ngươi ra trợ chiến cho hắn."

" Tuân lệnh."

Trình Phổ nhận lệnh, thúc ngựa xông ra khỏi trận.

Hoàng Cái đang cảm thấy cánh tay tê dại, trong lòng khiếp sợ. Lại thấy Trình Phổ ra trợ giúp tức thì tinh thần phấn chấn.

Nhìn thấy trong trận quân địch một viên tướng xông ra trợ chiến, Trương Liêu cũng không sợ hãi, hét to một tiếng phấn chấn tinh thần cầm thương đánh tiếp với Hoàng Cái và Trình Phổ. Hoàng Cái, Trình Phổ song song phóng ngựa hai bên phải trái chặn Trương Liêu lại. Ba người chém giết hăng say ngoài Tỵ Thủy quan. Không đến năm mươi hiệp, Hoàng Cái và Trình Phổ đã lâm vào thế hạ phong.

" Hay."

Phàn Trù không nhịn được ngửa mặt lên trời hét lớn.

" Hống hống hống ~ "

Trông thấy Trương Liêu thần dũng như thế, một mình đấu hai viên đại tướng của địch lại vẫn chiếm thế thượng phong, quân sĩ thủ thành trên cửa quan tinh thần cực kỳ phấn chấn, bắt đầu điên cuồng gào thét. Cả bọn hét đến đỏ mặt tía tai đem toàn bộ uất khí mấy ngày qua phát tiết hết ra.

Ngược hẳn với không khí trên tường thành Tỵ Thủy quan, phía ngoài quan ải hoàn toàn yên tĩnh.

Tôn Kiên miệng mím chặt quay sang nói với Hàn Đương: " Nghĩa Công (Tên chữ của Hàn Đương) mau xuất trận cùng vây đánh Trương Liêu đi!"

" Tuân lệnh."

Hàn Đương nhận lệnh thúc ngựa xuất trận.

Nhìn thấy bên trận Tôn Kiên lại có một viên tướng xông ra Trương Liêu cũng không hề sợ hãi, huýt sáo một tiếng vung thương quét ngang một cái, Hoàng Cái, Trình Phổ giao chiến đã lâu sức sắp cạn liền lảo đảo suýt ngã ngựa. May sao Hàn Đương kịp xông đến hai tướng mới may mắn thoát được một mạng. Trương Liêu được Lữ Bố chỉ điểm nên võ nghệ tăng mạnh hiện đã giỏi hơn xưa nhiều. Lúc này một mình đánh ba tướng cũng không rơi xuống thế hạ phong.

Trên tường thành Tỵ Thủy quan, Phàn Trù xem đến như mê như say. Tướng sĩ giữ quan cũng hò hét đến khản cả cổ.

Bên dưới Tỵ Thủy quan, Tôn Kiên ánh mắt ngạc nhiên, thực sự không tin nổi vào mắt mình! Hoàng Cái, Trình Phổ, Hàn Đương ba tướng có thể nói là dày dạn sa trường, khinh nghiệm chiến trận vô cùng phong phú. Vậy mà lúc này hợp sức đánh với một viên tướng trẻ mà không thể chiếm được thế thượng phong? Nếu như vậy sau này viên tướng kia ai có thể là đối thủ được?

Nghĩ đến đây, mắt Tôn Kiên không khỏi toát ra sát cơ lạnh lẽo, độc ác.

Lương châu. Lũng huyền.

Ước định hai ngày đã sắp hết, Mã Dược cùng Giả Hủ, Điển Vi dẫn ba ngàn thiết kỵ ra cửa tây nghênh đón. Đến giữa trưa hướng tây bắc đột nhiên bụi bốc đầy trời, một đội kỵ binh đông đảo như nước triều tràn tới.

Điển Vi quay đầu lại nói với Mã Dược: " Chúa công, đã đến rồi."

" Ừ." Mã Dược gật đầu nói: " Truyền lệnh, đánh trổng, nổi hiệu ba quân tướng sĩ lập trận nghênh đón!"

" Tuân lệnh!"

Điển Vi gầm lên một tiếng, nhận lệnh đi ngay. Chỉ thoáng chốc tiếng trống, tiếng tù vang lên ầm ầm. Trong tiếng tù hiệu ba ngàn thiết kỵ chậm rãi triển khai sang hai cánh.

Đi đầu đội hình thiết kỵ là Từ Hoảng hai tay không cầm binh khí thúc ngựa chạy trước.

Từ Hoảng đưa mắt nhìn toàn cảnh hùng vĩ của thành Lũng huyền trước mặt. Một đoàn kỵ binh đông đảo đang dàn trận hình cánh nhạn đứng chờ sẵn. Chính giữa đội hình cánh nhạn đó đó dựng một cây huyết sắc đại kỳ đang tung bay đón gió. Phía trên lá đại kỳ thêu một chữ " Mã" thật lớn, bên cạnh có bốn chữ nhỏ hơn " Đại Hán phò mã."

Từ Hoảng bình thản đưa tay lên, đám kỵ binh phía sau liền vội vã đi chậm lại. cuối cùng cũng dừng lại thành đội ngũ kỵ binh đông đảo trên bình nguyên trống trải.

Mã Dược thúc ngựa ra khỏi trận hỏi lớn: " Tướng quân đang đến có phải là Từ Công Minh không?"

Từ Hoảng thoáng lộ vẻ chút đấu tranh tư tưởng nhưng rất mau biến đi. Đôi mắt hiện vẻ kiên định, Mã Dược chưa chắc đã là minh chủ nhưng việc đầu hàng Mã Dược lúc nay chính là lựa chọn sang suốt nhất! Đổng Trác tàn bạo bất nhân, là kẻ bạo ngược, vì kẻ loạn thần tặc tử mà bán mạng thật không đáng!

Hơn nữa Mã Dược tự mình dẫn đại quân tấn công Lương châu, tất nhiên tình thế Lương châu đã vô vọng. Hiện đại quân của Đổng Trác đã tập trung ơ Lạc Dương giao chiến với liên quân mười tám lộ chư hầu Quan Đông. Chỉ với hai vạn quân Lương châu làm thế nào có thê đánh bại được đại quân của Mã Dược chống lại thì chỉ làm cho ba quân tướng sĩ hy sinh vô ích mà thôi, lại làm liên lụy đến dân chúng Lương châu nữa.

Từ Hoảng là tướng của nhà Hán nhưng không phải là hạng ngươi ngu trung. Trong lòng hắn chân chính chỉ có dân chúng. Vì Từ Hoảng xuất thân bần hàn, hắn hiểu hơn ai hết về những nỗi khổ của dân chúng những sưu cao thuế nặng, những bóc lột của những tầng lớp trên. Hắn sở dĩ không muốn phản bội triều đình vì nếu như triều đình có việc gì thiên hạ sẽ đại loạn, đến lúc đó người chịu khổ sẽ lại dân chúng trong thiên hạ mà thôi.

Vì dân chúng Lương châu, Từ Hoảng không thể có chút do dự nào. Hắn nhảy xuống ngựa quỳ xuống mặt đất đầy bụi bậm cao giọng nói: " Hoảng.. tham khiến chúa công!"

Mã Dược vui mừng cũng vội nhảy xuống ngựa bước tới nâng Từ Hoảng dậy rồi vỗ vai Từ Hoảng cười ha hả nói: " Ta được Công Minh giúp đỡ, đại sự tất thành, ha ha ha.."

Tỵ Thủy quan.

" Giết giết giết!"

Tôn Kiên đang muốn thúc ngựa ra trận đánh chết Trương Liêu thì đột nhiên vang lên tiếng hò reo chém giết long trời lở đất. Hắn cả kinh ngẩng đầu chỉ thấy ba cánh cổng của quan ải đều mở toang kỵ binh Lương châu ùn ùn từ trong cửa quan tràn ra như thác lũ. Người cưỡi ngựa cầm đao đi đầu đoàn quân chính là tướng trấn thủ cửa quan Phàn Trù.

Vì sự thần dũng của Trương Liêu, tướng sĩ Tỵ thủy quan đã phấn chấn tinh thần. Phàn Trù ra lệnh một tiếng toàn quân như mãnh hổ xuống núi xông ra khỏi cửa quan.

Nhìn thấy kỵ binh từ trong cửa quan tràn ra như thủy triều đâng, Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương ba tướng không dám đánh tiếp vội hợp lực đẩy lui Trương Liêu để rút lui. Hàn Đương hơi tụt lại sau một chút liền bị Trương Liêu đâm một thương trúng vai suýt ngã ngựa. May mà Hoàng Cái nhanh tay nhanh mắt vội kéo lấy cương ngựa của Hàn Đương kéo về bản trận.

" Ngao ~ "

Trương Liêu giơ cao cây thương lên trời huýt sáo vang như tiếng rồng ngâm.

" Ngao ngao ngao ~ "

Đám kỵ binh Lương châu vừa xông ra cùng reo hò rầm trời, vừa reo hò họ vừa điên cuồng huơ trường đao trong tay lên. Chỉ một thoáng, ánh đao loang loáng chiếu sang khắp cả chiến trường hoàn toàn uy hiếp tinh thần đối phương. Trong quân Tôn Kiên nổi lên một thoáng rối loạn. Rất nhiều tướng sĩ ở hai bên phải trái liên tục lùi lại phía sau.

Tôn Kiên ảo não vung nắm đấm một cái.

Hoàng Cái, Trình Phổ, hàn Đương ba tướng không địch lại được Trương Liêu, khí thế đã thấp lòng quân tan rã! Hôm nay thất bại đã rõ có đánh nữa thì cũng chỉ tăng thương vong vô ích mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Kiên không chút do dự nữa, quyết định hạ lệnh lui binh ngay lúc này. Tôn Kiên hạ lệnh một tiếng tám ngàn binh sĩ đồng thời như ong vỡ tổ kinh hoàng lui lại phía sau rút lui.

Tây Lương thiết kỵ đuổi theo chém giết một trận rồi mới rút về cửa quan. Quân của Tôn Kiên thương vong cũng không lớn lắm nhưng mà cục diện chiến trường Tỵ Thủy quan hoàn toàn bị đảo ngược. Nhạn môn Trương Liêu chỉ một mình vãn hồi cục diện của cuộc chiến! Trước khi viện quân đến, Tôn Kiên đã không còn làm gì được nữa.

Lương châu.

Sau khi Ngưu Phụ tử trận, Từ Hoảng dẫn quân ra hàng, Lũng huyền, Lược Dương lần lượt bị hạ. Mã Dược đang ở thế đóng tại trung tâm Lương châu. Lương châu có mười quận nhưng Mã Dược chưa từng tấn công một quận nào, ngược lại lại đi tấn công trung tâm, đánh chiếm Lược Dương và Lũng huyền trước.

Mã Dược tấn công Lương châu hoàn toàn không theo quy tắc thông thường. Không ra tuân theo phương thức đánh chiếm thường lệ là đánh chiếm tuần tự mà lại to gan cho một đội quân đơn độc xâm nhập chỉ tấn công đợt đầu đã một nhát xuyên tim. Cách tấn công như vậy sau này đã được chứng minh là có hiệu quả cực lớn. Nhưng trong thời Hán mạt tam quốc này cơ bản là chưa có người nào biết đến sự lợi hại của nó.

Trên cả bàn cờ chỉ sai một nước là thua cả ván.

Lý Nho mặc dù có nghĩ đến việc Mã Dược cho một toán quân đơn độc xâm nhập nhưng hắn cho rằng Mã Dược sẽ tấn công Lược Dương vì Lược Dương là vị trí quân sự quan trọng nhưng lại không có tường thành chắc chắn. Hơn nữa doanh trại đều là làm bằng gỗ rất sợ bị hỏa công. Nhưng Lý Nho vạn lần không ngờ được rằng Mã Dược lại đột nhiên tấn công thành trì chắc chắn lại có đông quân phòng thủ là Lũng huyền!

Lũng huyền.

Phủ của Ngưu Phụ nay đã trở thành phủ tạm thời của Mã Dược. Trong đại sảnh Giả Hủ, Điển Vi, Cú Đột cùng với Từ Hoảng mới quy hàng đều tề tựu một chỗ. Mã Dược đưa tay cất cao giọng nói: " Hiện tại chỉ còn Trương Tú với năm ngàn kỵ binh thôi! Chỉ cần giải quyết được Trương Tú toàn Lương châu không còn quân chống cự nữa."

" Báo.. " Mã Dược vừa dứt lời, chợt có một tiểu giáo bước nhanh vào báo: " Phương Duyệt tướng quân cấp báo."

Mã Dược nói: " Nói đi."

Tiểu giáo nói: " Ba ngày trước, Phương Duyệt tướng quân mai phục ở Phàm Đình sơn đánh tan quân Trương Tú, chém đầu tám trăm quân, bắt sống ba ngàn quân. Trương Tú dẫn hơn một ngàn tàn binh trốn thoát."

" Hả?" Mã Dược ngạc nhiên hỏi: " Phương Duyệt đại phá Trương Tú à!?"

Giả Hủ vỗ tay nói: " Chúa công, Phương Duyệt tướng quân vừa đánh tan kỵ binh của Trương Tú, Đổng Trác chỉ lưu lại ở Lương châu có ba vạn quân, nay đã chết, trốn và hàng khá nhiều. Chỉ còn có hơn một vạn quân lại phân tán ở các quân không thể tạo thành uy hiếp với chúng ta được. Bây giờ chính là lúc tính kế để chiếm mười quân Lương châu."

" Ừm." Mã Dược gật đầu quay sang Từ Hoảng nói: " Công Minh ở Lương châu một thời gian chắc cũng biết lai lịch của các thái thú các quận và binh lực phân bố ra sao chứ?"

" Chúa công, Từ Hoảng biết được điều gì thuyệt không giấu diếm." Từ Hoảng không dám chậm trễ đáp: " Lương châu chia làm mười quận Hán Dương, Lũng Tây, Kim Thành, Võ Uy, Anh Định, Bắc Địa, Trương Dịch, Đôn Hoàng, Tửu Tuyền! Thái thú Hán Dương là Khương Đồng năng lực trung bình nhưng họ Khương ở Hán Dương cũng là một họ lớn, dòng họ này sản sinh ra nhiều người xuất trúng."

" Thái thú Vũ Đô họ Pháp tên Chính là người có tài."

" Thái thú Lũng Tây là Đổng Hoàng là con của anh trai Đổng Trác, trong thành có tám ngàn quân trấn thủ."

" Thái thú Kim Thành là Diêm Ôn. Họ Diêm ở quận Kim Thành cũng là dòng họ lớn."

" Thái thú Vũ Uy là Phó Tiếp, người này trung nghĩa có tài năng. Hơn nữa họ Phó ở Vũ Uy cũng là dòng họ lớn."

" Thái thú An Định là Hoàng Phủ Kiên là con của danh tướng Hoàng Phủ Tung. Họ Hoàng Phủ ở An Định cũng là thế gia."

" Thái thú Bắc Địa là Lý Cư là chú họ của bộ tướng Lý Thôi dưới trướng Đổng Trác."

" Thái thú Trương Dịch là Quách Hạo, là anh của bộ tướng Quách Dĩ dưới trướng Đổng Trác, Sơn Đan quân mã trường ở Trương Dịch có hai ngàn tinh binh."

" Còn lại Đôn Hoàng, Tửu Tuyền hai quận đều có mã tặc, hồ kỵ, dân chúng sống tự do. Tất cả công việc đều do thái thú Trương Dịch chỉ huy mọi việc trong quận."

Từ Hoảng kể xong, Mã Dược nghe thấy không khỏi cau mày, mười quân Lương châu có tám vị thái thú trong đó năm người không có thù oán với Mã gia thì là tâm phúc của Đổng Trác! Như thái thú An Định là Hoàng Phủ Kiên thì cha hắn là Hoàng Phủ Tung chết trong tay Mã Dược thiên hạ đều biết nên Hoàng phủ Kiên với gia tộc Hoàng Phủ ở An Định sao lại có thiện ý với hắn được?"

Lại như thái thú Kim Thành là Diêm Ôn chính là em họ của danh sĩ Diêm Trung mà Diêm Trung rõ ràng chết trong tay Mã Đằng, vợ và con thơ của Mã Đằng chết trong tay Diêm Hành của nhà họ Diêm. Cho nên nhà họ Diêm ở Kim Thành cũng có thể nói là có huyết hải thâm cừu với họ Mã. Hai nhà này gặp nhau thì chỉ có thẻ không chết không ngưng chứ đừng nói đến đầu hàng?"

Còn như Đổng Thăng, Lý Cư, Quách Hạo đều là tâm phúc của Đổng Trác nếu như Đổng trác vẫn đứng vững thì họ sẽ quyết không đầu hàng! Mã Dược nếu muốn gọi hàng thì chỉ có thái thú Hán Dương Khương Đồng, thái thú Vũ Đô Pháp chính, Thái thú Vũ Uy Phó Tiếp. Nhất là thái thú Vũ Đô Phó Tiếp có khả năng lớn là thành công, Mã Dược đã từng nghe Mã Đằng nhắc tới người này rất trung nghĩa biết thông cảm đến nỗi khổ của dân chúng.

Lạc Dương.

Đại sảnh, Phủ của Đổng Trác.

Đổng Trác đang triệu tập Lý Thôi, Lý Túc, Dương Phụng, Ngũ Quỳnh, Lữ Bố, Quách Dĩ, Lý Nho cùng các quan văn võ đến nghị sự. Chợt nghe bên ngoài có tiếng chân dồn dập. Đổng Trác và mọi người vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu giáo gấp gáp xông vào. Hắn quỳ xuống ôm quyền thông báo: " Chúa công, Tỵ Thủy quan cấp báo!"

" Hả?" Đổng Trác phất tay lớn tiếng nói: " Nói đi!"

Tiểu giáo hít một hơi nghiêm trang nói: " Hoa Hùng tướng quân nửa đêm cướp trại địch nhưng lại trúng mai phục, tám ngàn quân đi theo toàn bộ bị tiêu diệt. Tướng quân Hoa Hùng cũng bị Tôn Kiên chém đầu."

" A!?" Đổng Trác cả kinh nhảy dựng lên ấp úng nói: " Hoa Hùng bị chém rồi sao?"

" Hoa Hùng tướng quân?"

" Lại có chuyện này sao?"

" Không hổ là Giang Đông mãnh hổ, kiêu dũng như Hoa Hùng tướng quân cũng không phải là đối thủ."

" Việc này nguy rồi, Tỵ Thủy quan chỉ sợ đã thất thủ mất rồi."

Đổng Trác vừa dứt lời, các quan văn võ trong sảnh ồn ào bàn luận, lo lắng. Trừ Lữ Bố và một số ít võ tướng còn giữ được vẻ bình tĩnh, còn lại tất cả mọi người sắc mặt đều tỏ ra kinh hãi, hiển nhiên đã bị chấn động mạnh. Đổng Trác hít thật sâu một hơi lấy hết sức nén sự chấn động trong lòng hỏi: " Tình hình Tỵ Thủy quan hiện nay thế nào?"

Tiểu giáo đáp: " Tỵ Thủy quan vẫn vững như bàn thạch."

" Sao?"

" Cái gì?"

" Có thật không?"

Mọi người lại càng kinh ngạc, ngay cả Lữ Bố cũng không thể nhịn được ánh mắt tò mò.

Đổng Trác vội hỏi: " Rút cục có chuyện gì xảy ra?"

Tiểu giáo nói: " Sau khi tướng quân Hoa Hùng bị chém chết, Tôn Kiên thừa dịp đem quân đến vây cửa quan. Quân ta vì tướng quân Hoa Hùng chết mà sa sút tinh thần, quan ải xem ra khó mà giữ được. Trương Liêu tướng quân đầu tiên bắn chết thủ hạ của Tôn Kiên là Tổ Mậu tiếp đó trổ thần uy đấu với ba viên tướng địch là Hoàng Cái, Hàn Đương và Trình Phổ. Quân ta sĩ khí dâng cao Phàn Trù tướng quân thừa dịp dẫn thiết kỵ Lương châu xông ra khỏi quan, đánh cho quân Tôn Kiên đại bại."

" Cái gì, Giang Đông mãnh hổ cũng bị đánh bại sao?"

" Trương Liêu một mình đánh bại ba tướng sao?"

" Trương Văn Viễn một mình cứu vãn tình thế à?"

" Từ xưa anh hung xuất thiếu niên quả không sai, Trương Văn Viênx không hổ là do hổ tướng Phụng Tiên dạy dỗ."

Trong sảnh mọi người liên tục nịnh hót, vừa khen ngợi Trương Liêu vừa không để lỡ cơ hội lấy lòng tâm phúc dưới trướng Đổng Tráclà Lữ Bố. Lữ Bố một mặt đố kỵ với Trương Liêu chỉ một trận đã nổi danh. Nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra vui mừng rạng rỡ.

" Tốt!" Đổng Trác hồi lâu mới khôi phục tinh thần vỗ án hét lớn: " Người đâu."

Hai tên thân binh vội đi vào hiên ngang: " Có mặt."

Đổng Trác nói: " Phàn Trù có công đánh lui quân địch thăng chức làm Hổ Liệt tướng quân, Trương Văn Viễn oai dũng ba quân phong làm Hổ Bí trung lang tướng thưởng ba trăm con dê béo, một trăm vò rượu ngon, cùng phù tiết đưa tới Tỵ Thủy quan!"

" Tuân lệnh!" Thân binh nhận lệnh đi ngay.

" Báo ~ "

Thân binh vừa mới đi khỏi ngoài cửa lại dồn dập tiếng bước chân. Mọi người còn chưa kịp tĩnh tâm lại dã vội nghĩ thầm không biết tin mới này là tốt hay xấu đây? Đổng Trác cùng mọi người nhìn ra thì thấy một tên tiểu giáo lại bước vào.

Chỉ thấy tên tiểu giáo quần áo bụi bặm mặt mũi mệt mỏi áo giáp tả tơi, chiến bào trên người còn có cả vết máu ố vàng, trong mắt cũng đầy tơ máu. Vừa mới vào sảnh liều quỵ xuống thở dốc nói: " Báo.. Lương.. Lương.. Lương châu cấp báo."

" Lương châu?"

" Lương châu!?" Đổng Trác còn chưa phục hồi tinh thần, thì Lý Nho ở bên đã cả kinh kêu một tiếng rồi bước tới run giọng hỏi: " Lương châu thế nào rồi?"

Tiểu giáo ánh mắt đã lạc thần nhưng vẫn cố nói: " Mã đồ phu xuất quân Lương châu, dùng kỳ binh công hạ Lũng huyền, Ngưu Phụ tướng quân tử trận, nghịch tặc Từ Hoảng đầu hàng, Trương Tú trên đường rút lui trúng mai phục, quân sĩ thương vong trầm trọng chỉ còn hơn ngàn kỵ binh chạy thoát, Lương châu.. Lương châu.. a.."

Nói tới đây tiểu giáo thở dài một cái ngã vật tại đương trường, một dòng máu đen theo khóe miệng hắn chầm chậm chảy xuống. Một chút tỉnh táo cuối cùng cũng từ từ ra đi.

" Hừ!" Đổng Trác lúc này mới hồi phục tinh thần lien tục dậm chân nói: " Hừ Hừ Hừ! lần này họa lớn đến nơi rồi, lần này họa lớn đến nơi rồi, họa lớn đến nơi rồi!!"

Đổng Trác liên tiếp nói ba câu họa lớn đến nơi khiến tất cả các quan văn võ trong sảnh đều ngơ ngác như gà gỗ. Mọi người nhìn nhau không dám mở miệng nói lời nào.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/chuong-268/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận