Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Chương 298: Tào Mạnh Đức đại phá Lữ Phụng Tiên, Trương Văn Viễn trí thủ Tào Tử Hiếu (2)

Lại nói tới Lữ Bố.

Sớm đã nhận được hồi báo của mật thám rằng đại đội quân Tào từ huyện xuất phát đi thu gặt lúa mạch, Trần Cung cho rằng huyện đông bắc nhất định là phòng bị trống rỗng, liền kiến nghị Lữ Bố khởi binh đánh lén. Lữ Bố tiếp nhận kiến nghị của Trần Cung, lại lệnh cho Tốn Hiến bảo vệ Kiến Bình, còn mình và Trần Cung dẫn hai vạn đại quân tới đánh lén huyện.

Lữ Bố, Trần Cung suất lĩnh hai vạn đại quân giết tới thành đông của huyện, chỉ thấy Quan Vũ đang ghìm ngựa hoành đao chặn đường. Năm trăm đao thủ ở đằng sau Quan vũ xếp thành hình chữ nhất, tuy dùng năm trăm tướng sĩ đối diện với hai vạn đại quân Từ Châu, nhưng vẫn đằng đằng sát khí, không chút sợ hãi. Quan Vũ cùng năm trăm đao thủ đứng sau, cửa huyện thành mở rộng, một đội lính già yếu đang quét đường.

"Chúa công, quân sư mau nhìn kìa, Tào A Man đó!"

Thành Liêu mắt tinh đột nhiên hét to.

Lữ Bố, Trần Cung nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn, thuận theo hướng chỉ của Thành Liêm, quả nhiên nhìn thấy Tào Tháo và hai nho sinh đang uống rượu trên thành lâu, hai đội nữ tử trẻ tuổi, mặt mày xinh đẹp đang oanh ca yến vũ trước bàn rượu. Ba người thì đàm tiếu phong sinh, không ngờ lại coi hai vạn đại quân ở ngoài thành như vô vật.

"Tháo tặc chớ có cố lộng huyền hư! Đợi bản tướng quân vào thành bắt giữ!"

Nói xong, Lữ Bố liền giục ngựa phi vào, Trần Cung vội vàng ngăn lại: "Chúa công chậm đã."

Lữ Bố ghìm ngựa lại, nghi hoặc hỏi Trần Cung: "Công Đài sao lại ngăn cản bản tướng quân?"

Trần Cung đưa tay ra chỉ trái phải, rồi nói với Lữ Bố: "Mời chúa công nhìn, hai bên có hai mảng rừng rậm, trong rừng thỉnh thoảng lại có chim kinh hãi bay lên, chắc có quân Tào mai phục! Hơn nữa Tào Tháo tính tình xảo trá, luôn luôn đa nghi, dùng binh có thể nói là không chê vào đâu được. Sao lại dễ dàng lộ ra sơ hở, trong đây tất nhiên có huyền hư khác."

Lữ Bố nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cảm thấy không cam lòng, nói với Thành Liêm: "Thành Liêm, phái hai đội khoái mã vào rừng, tra xét ngọn ngành!"

"Tuân lệnh!"

Thành Liêm lĩnh mệnh mà đi.

Chưa tới một tiếng sau, Thành Liêm lại vội vàng quay về, nói với Lữ Bố: "Chúa công, trong rừng quả thật có quân Tào mai phục. Thám mã mà mạt tướng phái ra có một nửa bị bắn chết rồi."

Trần Cung nói: "Chúa công, chuyện đã rất rõ ràng rồi, Quan Vũ cùng hai trăm đao thủ ở ngoài thành chỉ là mồi nhử, quân ta nếu ồ ạt tiến công, thì phục binh trong rừng sẽ xông ra, trong ngoài giáp kích. Hơn nữa Tào Tháo dùng binh rất tàn nhẫn, rất có khả năng là lại phái thêm một nhánh kỵ binh vây bọc đường lui, chặn quân nhu của ta, nơi đây không thích hợp ở lâu, mau rút binh thôi."

"Đáng ghét!" Lữ Bố hung hăng trừng mắt nhìn Tào Tháo ở trên thành lầu một cái, quơ Phương Thiên ngọa kích trong tay, cao giọng nói: "Truyền lệnh, toàn quân rút lui!"

Sau khi Lữ Bố hạ lệnh, hai vạn đại quân Từ Châu lập tức rút như thủy triều.

Trên thành lâu, Tào Tháo thở phào một hơi, nói với Quách Gia, Tuân Du: "Công Đài trúng kế rồi, lần này về doanh tất sẽ mất lòng tin của Lữ Bố. Giờ phút quân Từ Châu bại vong không còn xa nữa đâu. Ha ha!" xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

....

Kiến Bình, đại doanh quân Lữ Bố.

Lữ Bố dẫn quân vừa về đại doanh, các lộ mật thám liền nhao nhao truyền tin tức về. Lúa mạnh của huyện đông bắc đã bi quân Tào gặt hết, mật thám tiềm nhập vào quân Tào cũng truyền tin tức về (kỳ thực là Tào Tháo cố ý bắn tin). Trong rừng cây ở ngoài thành không hề có phục binh, kỳ thực chỉ có hai trăm thần xạ thủ, đương thời huyện trừ năm trăm đao thủ của Quan Vũ ra thì dưới tay Tào Tháo không có một binh một tốt.

Trần Cung sau khi biết tin thì xấu hổ vô cùng.

Lữ Bố thì hối hận đến thối cả ruột, trong lòng thầm nghĩ nếu lúc đó không phải là Trần Cung ngăn cản, thì giờ Tào Tháo đã tiêu đời dưới kích của Lữ Bố hắn rồi, vì lần này Lữ Bố tức giận đến nỗi hai ngày liền không nói chuyện với Trần Cung.

Kết quả tới ngày thứ ba, mật thám lại truyền tin tức tới, quân Tào lại một lần nữa ồ ạt xuất thành chuẩn bị gặt gấp lúa mạch của huyện tây bắc, Lữ Bố nghe thấy tin này lại khởi binh. Lần này Lữ Bố dứt khoát để Trần Cung lại thủ thành Kiến Bình, bản thân dẫn hai vạn đại quân trước sau đánh lén huyện, Trần Cung tìm mọi cách để ngăn cản nhưng Lữ Bố vẫn không nghe.

...

Lữ Bố suất lĩnh đại quân tới ngoài huyện thành, Tào Tháo lại giở trò cũ, cùng Quách Gia, Tuân Du nhấm rượu trên đầu thành, lại lệnh cho Quan Vũ dẫn năm trăm đao thủ bày trận hình chữ nhất ở ngoài cửa đông, lần này Lữ Bố quát một tiếng, suất quân chém giết. Quan Vũ đoán chừng không địch lại, vung Thanh Long Yển Nguyệt đao ra sau, dẫn năm tăm đao thủ quay đầu chạy vào trong thành.

Lữ Bố không biết là kế, dẫn quân giết vào thành.

Lữ Bố đánh lui Quan Vũ, khi đang muốn xông lên đầu thành giết Tào Tháo mới đột nhiên phát hiện đó căn bản không phải là Tào Tháo, mà chỉ là một tượng gỗ mặc quan phục của Tào Tháo, lập tức biết là trúng kế, đang muốn dẫn quân chạy ra ngoài thành thì trong thành đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh, xung quanh có phục binh ùa ra, loạn tiễn bắn tới tấp, quân Từ Châu xông vào trong thành lập tức ngã rạp.

Dưới tình thế cấp bách, Lữ Bố vung Phương Thiên Họa kích từ trong quân Từ Châu giết ra một đường máu, khó khăn lắm mới ra được ngoài thành. Song rừng rậm ở hai bên lại đột nhiên vang lên tiếng hô giết, lần này, Tào Tháo thật sự mai phục tám ngàn tinh binh ở trong rừng, nhân lúc quân Từ Châu ồ ạt nhập thành mà giết ra, lập tức cắt đứt đường lui của quân Từ Châu.

Quân Tào trong ngoài giáp kích, quân Từ Châu binh bại như núi lở. Lữ Bố tả xung hữu đột nhưng thủy chung vẫn không chọc thủng được vòng vây, khi thầm nghĩ rằng chắc mình tiêu đời thì quân Tào ở góc đông bắc đột nhiên trận cước đại loạn. Lữ Bố thấy vậy liền mừng rơn, vội vàng thu thập đám tàn binh giết về góc đông bắc, lại phát hiện là Trần Cung suất quân tới cứu, lập tức hai quân hội hợp, chọc thủng vòng vây của quân Tào, cắm đầu chạy về Kiến Bình.

Song, khi Lữ Bố, Trần Cung dẫn quân lui về tới Kiến Bình thì lại phát hiện trên thành lâu Kiến Bình đã treo cờ của quân Tào. Thì ra Tào Tháo nhân lúc Lữ Bố, Trần Cung dẫn hết quân đi, sớm đã ra lệnh cho Tàng Bá dẫn một nhánh khinh kỵ nhân cơ hội mà tập kích chiếm lĩnh Kiến Bình. Quân lương của Lữ Bố bị mất hết, vô kế khả thi đành chật vật lui về.

Tào Tháo đương nhiên không bỏ qua cho cơ hội trời ban này, lập tức lệnh cho Tàng Bá suất lĩnh đại quân tiến lên, còn mình thì dùng Quan Vũ làm tiên phong, dẫn tám ngàn tinh binh khinh trang nhanh chóng tiến tới chém giết. Kết quả Lữ Bố, Trần Cung vừa lui về thì đại quân của Tào Tháo đã theo đuôi mà tới bao vây ở Hạ.

Cuối tháng năm, Tàng Bá suất lĩnh hai vạn đại quân đuổi tới ngoài Hạ thành hội hợp với Tào Tháo. Tào Tháo không gấp công thành mà hạ lệnh đào rãnh sâu men bên ngoài Hạ thành. Trong rãnh trải đầy chướng ngại vật, ngoài rãnh thì xây lầu quan sát, bày ra tư thế trường kỳ vây khốn. Lữ Bố trong lòng lo lắng liên tục năm lần bảy lượt thử đột vây, kết quá đều bị loạn tiễn của quân Tào bắn lui.

...

Lữ Bố bị Tào Tháo đánh cho đại bại. Tào Báo, Trương Liêu tại đông quận cũng giành được toàn thắng, đánh cho Tào Nhân, Tào Hồng thua chạy tơi bời.

Bộc Dương chi chiến và huyện đông bắc chi chiến cơ hồ đồng thời diễn ra.

Sách lược mà Tào Nhân áp dụng giống y như sách lược của Tào Tháo, nhưng vì đối thủ khác nhau nên kết quả giành được cũng khác nhau. Tào Tháo đại thắng còn Tào Nhân thì đại bại.

Đầu tháng năm.

Lương thảo trong thành Bộc Dương đã hết sạch, Tào Nhân quyết định chia binh xuất thành gặt lúc mạch, nhưng lại lo lắng Tào Báo, Trương Liêu nhân cơ hội mà vào đánh lén Bộ Dương nên liền bày ra một kế. Lệnh cho tòng đệ Tào Hồng dẫn quân rầm rộ xuất thành, tới Tể Bắc lấy lúa mạch, tới đêm thì lặng lẽ mai phục ở rừng rậm bên ngoài thành Bộc Dương.

Hôm sau, Trương Liêu quả nhiên dẫn quân tới đánh lén Bộc Dương, kết quả bị Tào Nhân, Tào Hồng trong ngoài giáp kích đánh cho đại bại.

Trương Liêu đã bị đại bại, Tào Nhân cho rằng quân Từ Châu sẽ không dám đánh lén nữa, liền lệnh cho Tào Hồng dẫn quân rầm rộ ra khỏi thành, lần này thì thực sự đi tới Tể Bắc gặt lúc mạch, kết quả là ngày hôm sau, Tào Báo, Trương Liêu dốc hết đại quân tới đánh lén Bộc Dương, Tào Nhân binh ít không địch được, cho nên Bộc Dương thất thủ.

Thì ra Trương Liêu sớm đã nhận ra quỷ kế của Tào Nhân, lần đầu tiên có ý dẫn tàn quân lão nhược công đả Bộc Dương, kết quả bị quân Tào giết cho đại bại, thành công hóa giải lòng cảnh giác của Tào Nhân. Lần thứ hai Tào Hồng thực sự tới Tế Bắc gặt lúa mạch, Trương Liêu mới cùng Tào Báo dẫn hết binh tinh nhuệ tới công đánh Bộc Dương, giết cho Tào Nhân đại bại.

Tào Hồng nghe thấy tin tức vội vàng dẫn quân về cứu Bộc Dương, kết quả lại bị Trương Liêu giết cho thảm bại.

Tòa Nhân Tào Hồng bị đánh cho tơi bời, thảm bại lui về Trần Lưu. Tào Báo, Trương Liêu dẫn quân truy đuổi không tha, dẫn quân công nhập cảnh nội Trần Lưu, chỉ đáng tiếc là lúc này Lữ Bố đã bị Tào Tháo giết cho đại bại phải quay về Hạ thành. Nếu không, một khi Tào Báo, Trương Liêu chia binh nam hạ bao vây hậu lộ của Tào Tháo, Tào Tháo sẽ rơi vào tuyệt cảnh tiến thối lưỡng nan. Một khi như vậy, kết quả của Duyện Châu chi chiến sẽ hoàn toàn bị thay đổi.

Cuối tháng năm.

Tào Báo, Trương Liêu nghe tin Lữ Bố binh bại bị vây khốn, vội vàng quay về Từ Châu, Trần Lưu đang bị vây không chiến mà tự thoát. Mà lúc này, trong thành Trần Lưu đã không còn lương để ăn, dưới trướng Tào Nhân, Tào Hồng chỉ còn lại gần ba ngàn binh tốt có thể chiến đấu. Nếu không phải vì Lữ Bố thua trận, tối đa qua ba ngày nữa là Tào Nhân Tào Hồng sẽ binh bại mà bị giết, quân bắc lộ của Tào Tháo sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.

Nếu sự tình thực sự phát triển như vậy, điều này đối với quân tâm, sĩ khí của quân Tào mà nói thì không nghi ngờ gì nữa chính là một sự đả kích trầm trọng. Đáng tiếc rằng đây chỉ là giả thiết, bởi vì Lữ Bố chiến bại, nên tất cả những điều này đều không phát sinh. Thắng lợi huy hoàng ở chiến trường Đông quận của Trương Liêu, Tào Báo nháy mắt đã trở thành công cốc.

Hạ thành bị vây đã hơn một tháng.

Ở hậu viên của dinh thự, Lữ Bố đang ngẩng mặt lên trời nhìn trăng rồi than ngắn thở dài, ánh trăng dật dờ khiến bóng người của Lữ Bố hắt lên mặt đất càng dài hơn, vẫn là lưng hổ eo gấu, vẫn là anh tư bột phát, mãnh tướng ở ngoài Hổ Lao quan độc chiến quần hùng năm đó vẫn còn đây, Phương Thiên Họa kích khiến mười tám lộ chư hầu Quan Đông thấy mà kinh hồn tảng đảm cũng vẫn còn đây. Song, trái tim vô địch của võ tướng lại không còn nữa.

"Tướng quân!"

Một giọng nói gợi tình từ phía sau vang lên, Lữ Bố chậm rãi quay người lại. Dáng người đẫy đã xinh đẹp như hoa của Điều Thiền dưới ánh trăng càng lộ ra vẻ duyên dáng đến mê người. Phong sương tuế nguyệt không hề lưu lại một chút dấu tích nào lên mặt nàng ta. Sự tưới tắm ngày đêm của Lữ Bố càng khiến nàng ta càng lúc càng đẹp hơn.

"Thiền nhi."

Lữ Bố thấp giọng gọi khẽ một tiếng, không ngờ lại nhìn đến ngây ngốc, vừa nghĩ tới sau khi binh bại giai nhân tuyệt sắc này sẽ luân lạc thành chiến lợi phẩm của Tào Tháo, Lữ Bố đau lòng cơ hồ muốn ngạt thở. Nhưng giết nàng ta ư? Lữ Bố bất kể là như thế nào cũng không đành lòng làm vậy. Thiền nhi à Thiền nhi, nàng bảo ta phải xử trí nàng thế nào mới phải đây?"

Lữ Bố đột nhiên có chút minh bạch tâm tình của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ khi đối diện với Ngu Cơ năm đó, phần nhi nữ tình trường đó, phần anh hùng khí đoản đó. Hắn hối hận vì sao không nghe lời Công Đài, không nghe lời khuyên của Công Đài, chỉ hận thế sự vô tình, không thể làm lại.

...

Ngoài Hạ thành, trong quân trướng của Tào Tháo.

Thân binh bỗng nhiên bước vào bẩm báo: "Thừa tướng, Quan Vũ tướng quân ở ngoài trướng xin cầu kiến."

"Vân Trường ư?" Tào Tháo ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nói với thân binh: "Mời hắn vào."

Thân binh lĩnh mệnh đi ra, một lát sau Quan vũ liền lách người tiến vào đại trướng, cung kính vái chào Tào Tháo, rồi thấp giọng nói: "Thừa tướng, Hạ thành sắp bị phá rồi, Vũ có một chuyện muốn cầu."

Tào Tháo nói: "Vân Trường cứ nói ra đi."

Quan Vũ nói: "Vũ năm nay đã ba mươi bảy tuổi rồi nhưng lại chưa cưới vợ. Sau khi thành bị phá, xin được nạp thiếp của Lữ Bố là Điêu Thiền làm vợ, xin thừa tướng thanh toàn."

"Ồ, chuyện này thì có gì khó đâu, cô bằng lòng."

Tào Tháo thuận miệng đáp ứng ngay, nhưng trong lòng lại thầm để lại một cái tâm nhãn.

Thầm nghĩ đây đã là lần thứ hai Quan Vũ ở trước mặt hắn nhắc tới thị thiếp Điêu Thiền của Lữ Bố, chẳng lẽ ả này đúng là quốc sắc thiên hương, thiên kiều bách mị ư? Nếu không sao Quan Vũ lai nhớ nhung mãi như vậy? Ừ, xem ra sau khi thành bị phá mình trước tiên đi xem thế nào, nếu thực sự là quốc sắc thiên hương, thiên kiều bách mị, nói không chừng chỉ đành ủy khuất cho Vân Trường rồi, hắc hắc.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/chuong-424/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận