Nếu người đàn ông trước mặt quần bộ áo là thì chưa chắc cô đã nhận ra, nhưng anh ta lại gần như trần trụi giống hôm qua. Sau một đêm, kẻ vô lại đã cướp đi đời con gái của cô bỗng trở thành vị anh hùng cứu mạng cô, không thể hiểu nổi thế giới này nữa.
Cố Hứa Ảo ném hành lý vào phòng bước tới bên cửa sổ, kéo tấm rèm cửa sổ “roạt” một cái, rồi tháo phăng đôi giày, vừa đi vừa cởi quần áo, cho đến khi trên người chỉ còn bộ đồ lót, mới cầm đồ đi vào nhà tắm.
Là một nhân viên phiên dịch cao cấp, công ty thường điều Cố Hứa Ảo đi công tác ở nơi này nơi khác. Tất nhiên, công việc của cô không phải là phiên dịch trong giao tiếp đơn giản, nó quan trọng và khó khăn hơn, ví dụ như dịch “cabin” hay đàm phán trong các thương vụ. Vì thế, lương của cô rất cao, và công việc của cô cũng rất không ổn định.
____________
(*) Dịch “cabin” được coi là khó nhất trong các loại hình phiên dịch. Người dịch đeo headphone, ngồi trong cabin (tiếng Anh còn gọi là booth) để nghe diễn giả nói và sử dụng micro để dịch nội dung mình nghe được cùng lúc với diễn giả đó.
Cố Hứa Ảo mặc áo phông trắng mỏng và quần lót, cầm chiếc khăn tắm vừa lau tóc vừa bước ra khỏi nhà tắm, bật tivi mở kênh BBC, miệng lẩm nhẩm hát. Ngày mai dịch “cabin”, cô cần “khởi động” tai và não từ lúc này.
Đó chính là tinh thần trách nhiệm của cô, và cũng là lý do mà sau khi tốt nghiệp thạc sĩ hai năm cô đã trở thành phiên dịch cao cấp của công ty. Trước khi tốt nghiệp, cô đã có trong tay tất cả những văn bằng chứng chỉ phiên dịch cần có, cấp tám chuyên ngành chỉ là chuyện nhỏ, hết dịch nói đến dịch viết, hầu như cô đã thi qua tất cả các kỳ thi có liên quan đến phiên dịch được tổ chức ở Bắc Kinh và Thượng Hải.
Không có điều kiện đi tu nghiệp ở nước ngoài, nhưng cô đã xác lập được vị trí vững vàng của mình trong giới chuyên môn bằng sự chăm chỉ phấn đấu và trí thông minh thiên bẩm. Tất nhiên, như thế sẽ rất mệt, trong giờ làm việc thần kinh của cô luôn căng thẳng vô cùng, vì thế mỗi khi về nhà hoặc ở phòng khách sạn, cô thường cởi bỏ hết quần áo buộc mình phải thả lỏng, có điều cô không bao giờ ngủ nude.
Buổi chiều Cố Hứa Ảo vẫn còn ở Bắc Kinh, buổi tối cô lên máy bay, khoảng hai mươi giờ thì tới thành phố biển này. Lần này cô tới dịch “cabin” cho hội nghị. Trên máy bay đã ăn chút cơm nên lúc này Cố Hứa Ảo không định ăn thêm, coi như giảm béo. Quan trọng nhất với cô bây giờ là ngủ, việc ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới công việc hôm sau, đây cũng là điều mà Cố Hứa Ảo lo nhất trong mỗi chuyến công tác.
Cố Hứa Ảo rất hay lạ giường. Trước đây, mỗi chuyến công tác cô đều đem theo gối, sau đó cô đổi sang dùng thuốc ngủ, mỗi lần một phần tư viên, đủ để gọi giấc ngủ đến.
Xem tivi đồng thời cũng là luyện dịch nửa tiếng, tóc cũng đã gần như khô hẳn, Cố Hứa Ảo đứng dậy sửa sang. Tóc dài quá rồi, nhưng cô lại tiếc không muốn cắt, đồng nghiệp thường đùa ngoài thân hình ra thì đó là điểm nữ tính duy nhất của cô.
Cố Hứa Ảo mở hộp thuốc ngủ mang theo ra, hôm nay rất mệt, cô nghĩ chắc sẽ khó ngủ hơn mọi lần, hơn nữa, hội nghị bắt đầu lúc mười giờ sáng, vì thế cô quyết định uống nhiều gấp ba bình thường.
Cố Hứa Ảo nằm co trên giường xem tivi, mơ màng thiếp đi, trong lúc lơ mơ, cô chợt nhớ còn phải gọi điện thoại, nên đã cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, xuống quầy phục vụ gọi điện. Từ trước đến nay cô luôn công tư phân minh, tiền phòng khách sạn là do bên thuê trả, dùng điện thoại trong phòng thì cước phí sẽ tính thêm vào tiền phòng, di động của cô chẳng may bị ngấm nước, cô kiên quyết xuống quầy phục vụ gọi điện.
Cố Hứa Ảo cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, cô vừa ngáp vừa mò về phòng, sau khi khóa cửa, cô lột chiếc áo ngủ ném đi, rồi nằm lăn ra giường. Cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không kịp nhận ra không đúng ở đâu, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Bùi Trung Khải từ nhà tắm bước ra, chợt thấy một phụ nữ đang nằm ngủ trên giường của mình, mái tóc xoăn dài che lấp khuôn mặt. Bùi Trung Khải mỉm cười, món quà mà bọn họ tặng anh là đây sao? Cảm thấy bị mê hoặc, anh ngồi xuống, vén mái tóc khỏi mặt cô gái, khuôn mặt không trang điểm, khá xinh xắn. Anh không thích những cô gái đi ngủ mà vẫn để nguyên lớp trang điểm lòe loẹt. Bùi Trung Khải đưa tay khẽ chạm lên má cô gái, làn da mềm mại mang đến cảm giác rất dễ chịu. Không nén được, Bùi Trung Khải khẽ véo một cái.
Nhưng cô gái vẫn không tỉnh, giả vờ ngủ à? Muốn bắt cố thả? Rất thú vị! Bùi Trung Khải nghĩ, cô không tỉnh, vậy để tôi xem xem. Vén tấm chăn lên, Bùi Trung Khải bất giác khẽ huýt sáo, thân hình rất cân đối. Dù cô vẫn còn mặc nội y nhưng anh cũng có thể nhìn ra người này quả là muốn eo có eo, cần ngực có ngực.
Thân hình phụ nữ béo gầy, cao thấp đủ loại, người xấu không nói làm gì, người đẹp cũng chia thượng hạ, có người nhìn thì thấy đẹp nhưng sờ vào thì lại không thấy thích, ví dụ như người mẫu, tuyệt đối chỉ là những chiếc mắc áo, trên giường không phải là hàng thượng đẳng, thân hình cao quá nên khó phối hợp, gầy quá nên chạm vào toàn thấy xương. Còn cô gái trước mặt anh thì nhìn cũng thấy đẹp mà chạm vào cũng thấy thích, tỷ lệ xương thịt rất cân đối. Ước chừng cao một mét sáu lăm, vừa phải, da trắng ngần, nhất là đôi chân, thon dài rất đẹp, các ngón chân hơi cong rất gợi cảm.
Bùi Trung Khải không thiếu hồng nhan, nhưng anh luôn chủ trương ít mà chất. Cô gái trước mặt không thể coi là loại cao cấp nhất, nhưng cũng đủ để xoa dịu thân xác mệt mỏi và tâm hồn trống rỗng của anh thời gian gần đây. Bùi Trung Khải chậm rãi bỏ chiếc áo choàng tắm trên người, trèo lên giường rồi nằm sát vào cô, hôn lên cổ cô.
Cố Hứa Ảo ngủ không ngon, cô mơ màng cảm thấy có gì đó lướt trên cổ và làm loạn khắp người mình, nhưng vì cơn buồn ngủ bủa vây nên cô không sao nhấc nổi tay, miệng cô làu bàu mấy câu.
Bùi Trung Khải thấy cô gái khẽ làu bàu mà vẫn không tỉnh thì thấy hơi nghi ngờ, giả vờ khéo thật, không lẽ đã “cắn thuốc”? Anh chợt bừng tỉnh, bọn họ biết anh không quan hệ bừa bãi, bạn gái anh điểm ra thì ai cũng là người tao nhã, cao quý, hoặc là những người giỏi giang trong giới chuyên môn hay là những người có tiếng trong xã giao? Loại con gái “cắn thuốc” này rốt cuộc ở đâu ra?
Bùi Trung Khải hơi chần chừ, bàn tay thôi sờ soạng, nhưng cơ thể anh bỗng nhiên lại có phản ứng, hạ thân căng cứng khiến Bùi Trung Khải phút chốc tặc lưỡi, thôi kệ, coi như là “tẩy trần” vậy.
Cố Hứa Ảo cảm thấy bên thân có gì đó khiến cô mỗi lúc thêm khó chịu, muốn mở mắt ra, nhưng dường như lại bị một thứ gì đó kìm giữ lại, không sao tỉnh được.
Bùi Trung Khải từ từ cởi chiếc áo ngực của Cố Hứa Ảo, giải phóng bộ ngực căng đầy của cô, anh không kiềm được liếm môi, ham muốn trào dâng, Bùi Trung Khải đưa tay ôm lấy bộ ngực tuyệt đẹp đó, có thể cảm nhận cơn run rẩy nhè nhẹ từ làn da dưới bàn tay, anh thầm cười, thật mẫn cảm, chắc chắn cảm giác không tồi. Thế rồi anh cắn khẽ lên chiếc tai xinh xắn, người nằm dưới lại hơi run lên. Một bàn tay Bùi Trung Khải khẽ trượt xuống mông Cố Hứa Ảo, nơi đó mềm mượt như lụa khiến anh không muốn rời tay, hạ thân anh đã căng cứng hết mức, Bùi Trung Khải vội vã đè lên mình ngọc. Anh không thể chờ thêm.
Cố Hứa Ảo khua một cánh tay, “Cẩu Thặng Nhi, đừng nghịch”.
Bùi Trung Khải thấy buồn cười, rõ là một cái tên quê mùa, không lẽ đó là tên người bạn trai ở quê của cô gái này? Bùi Trung Khải rúc vào hõm cổ Cố Hứa Ảo cười khẽ mấy tiếng, lại nghe thấy mấy tiếng ú ớ khác. Nghĩ tới thân hình đẹp đẽ này đã bị gã nhà quê nào đó chạm qua, Bùi Trung Khải đột nhiên cảm thấy ghen tức, thế rồi không nghĩ gì đến cảm giác của Cố Hứa Ảo, anh chẳng kiêng dè nữa mà để mình chìm vào trong cơn dục vọng.
Cảm giác siết chặt không ngờ khiến Bùi Trung Khải thấy kích động, anh càng ra sức tiến vào, Cố Hứa Ảo dịch người định tránh đi, Bùi Trung Khải tóm chặt hai tay cô, đưa đẩy mấy lần mà vẫn không thể công thành chiếm đất, Bùi Trung Khải thấy hồ nghi, chuyện này lẽ nào là vì tháng qua anh chay tịnh?
Trên người cô gái phảng phất hương thơm, Bùi Trung Khải do dự một chút, rồi không nén được cố sức đẩy mạnh. Cố Hứa Ảo cảm thấy thân thể rất đau đớn, như thể có người dùng vật gì đó đâm cô, một nhát lại một nhát, thật khó chịu. Nhưng cô vẫn không sao tỉnh dậy được, bóng đen bủa vây làm tê liệt sức lực và ý thức của cô, cô thậm chí chẳng động cựa gì được. Thật sự rất đau, cơn đau dội lên rồi bỗng dừng lại, tiếp sau cô cảm thấy có dị vật đưa vào trong người mình, Cố Hứa Ảo đau đến lịm đi, cô tự dỗ mình trong giấc ngủ, nhanh thôi, nhanh thôi, sẽ hết đau.
Giây phút chiến thắng vật cản, Bùi Trung Khải chợt hồ nghi có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn thấy chỗ hai người tiếp xúc có vệt máu, trong đầu như có một tiếng nổ, anh lập tức giải phóng cơ thể.
Cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì? Một cô gái trinh trên giường của anh. Anh đã làm gì thế này, cưỡng bức? Bùi Trung Khải ngồi phịch xuống một bên giường. Nguyên tắc lên giường của anh là em tình anh nguyện, tự làm tự chịu, nếu đưa lên bàn cân giữa con gái và đàn bà, chắc chắn anh chọn vế sau, chuyện phòng the chẳng phải ai cũng nói phải tìm người biết tình hiểu lạc (biết tình dục, hiểu lạc thú) đó sao?
Chuông cửa đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy tư của Bùi Trung Khải, anh đã định phớt lờ, nhưng tiếng chuông vẫn kiên trì vang mãi không thôi, cô gái kéo chăn trùm lên đầu, Bùi Trung Khải đành chỉnh lại áo choàng tắm rồi ra mở cửa.
Trước cửa là một cô gái phong tình rất mực, “Tôi là bạn của Janson. Nghe nói anh muốn mời tôi cà phê”.
Bùi Trung Khải lại cảm thấy như bị đánh trúng, cô gái này mới là quà, vậy cô gái trên giường là thế nào? Anh chột dạ quay lại nhìn một cái rồi quay đi, nói: “Xin lỗi, hôm nay không tiện. Giúp tôi cảm ơn Janson”. Nói xong anh đóng cửa lại.
Chiếc chăn mà Cố Hứa Ảo kéo lên chỉ che được mặt, còn thân hình cô vẫn lộ ra bên ngoài, mái tóc dài vấn vít buông xòa trên giường và trên người, hấp dẫn khó tả, Bùi Trung Khải bị thu hút mạnh, anh lại trèo lên giường nằm xuống bên cạnh Cố Hứa Ảo, lòng thầm áy náy.
Cô gái này rút cục là từ đâu đến, hay là có người sắp xếp hãm hại anh? Nhưng nếu như vậy thì thời điểm quan trọng họ phải xông ra bắt gian tại giường chứ, sao lại để anh thỏa ý như vậy? Hơn nữa, anh bên ngoài cũng chẳng nức tiếng đào hoa đến nỗi khiến ai phải rắp tâm hạ thủ. Không hiểu chuyện này là sao nữa? Bùi Trung Khải nghĩ mãi vẫn không tìm được đáp án, anh mệt mỏi ngủ thiếp đi…
Cố Hứa Ảo tỉnh dậy sau giấc ngủ mê mệt, hồi lâu mới ý thức được mình đang ở đâu, cô nhớ là đã đóng cửa sổ, sao giờ lại cảm thấy vị mặn mòi của gió biển, cô chống người định ngồi dậy, chợt cảm thấy toàn thân vô lực, trượt ngã trở lại giường. Gắng ngồi dậy lần nữa, cô đột nhiên phát hiện thân mình trần trụi, không thể nào, trước nay cô chưa hề ngủ nude. Quay tìm quần áo, Cố Hứa Ảo vô thức hét lên.
Bùi Trung Khải bị tiếng kêu thất thanh đánh thức, thấy người đẹp kinh ngạc nhìn anh, nhưng vẫn không quên thưởng thức thân hình của cô một lần nữa, đúng là chữ S hoàn hảo.
Cố Hứa Ảo vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vội kéo chăn che người, sau đó lại nhìn thấy Bùi Trung Khải không mặc quần áo, vội nhắm mắt hét lên: “Anh mau lấy quần áo mặc vào!”.
Bùi Trung Khải khoác áo choàng tắm lên người, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng: “Sao anh lại vào phòng tôi?”.
Bùi Trung Khải quay người, đáp: “Cô gái, đây là phòng tôi. Trên sofa này là quần áo của tôi, dưới chân là va ly của tôi, tôi chẳng hề thấy món đồ nào của cô, trừ cô”.
Cố Hứa Ảo đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên, căn phòng này không phải là căn phòng tối qua của cô, cũng giường đôi nhưng rộng hơn. Tại sao cô lại đến đây? Cố Hứa Ảo chau mày, không lẽ là vì tối qua uống thuốc ngủ, thuốc ngấm nhanh quá nên cô đã vào nhầm phòng?
“Anh đã làm gì tôi?”. Cố Hứa Ảo cảm thấy trần trụi dưới chăn.
“Một đôi trai gái trưởng thành có thể xảy ra chuyện gì?”. Bùi Trung Khải nghĩ đến dáng điệu “cắn thuốc” của Cố Hứa Ảo tối hôm trước, thầm khinh bỉ, gái nhà lành chơi gì không chơi, lại “cắn thuốc”. Cố Hứa Ảo lúc này mới ý thức được trên người khó chịu ở đâu liếc mắt nhìn những vết đỏ sậm trên ga giường, cô cảm thấy trời long đất lở, cô cúi đầu, mái tóc đổ xuống như thác che kín mặt. Bùi Trung Khải không biết cô nghĩ gì, đột nhiên có chút đau lòng, tiến lại nói: “Tôi có thể bù đắp cho cô”.
Cố Hứa Ảo ngẩng phắt lên, cố không khóc: “Nếu tôi nói là tôi đã vào nhầm phòng, chắc anh chẳng tin, nhưng anh coi mình là gì và coi tôi là gì vậy, gái gọi tìm đến khách? Không hỏi gì mà đã hành sự! Tôi đã phạm sai lầm, tôi tự chịu trách nhiệm, anh không cần phải lo lắng. Có điều, anh thực sự vô cùng vô sỉ!”.
Cố Hứa Ảo dùng chân khều áo ngủ của mình, không thèm che đậy, gạt chăn mặc áo vào, chân không bước ra rồi đóng sầm cửa lại.
Bùi Trung Khải sững người, chuyện kết thúc như vậy sao? Một lát sau, có tiếng gõ cửa cộc cộc, mở cửa thì thấy Cố Hứa Ảo đứng ở ngoài, tay cầm mấy tờ một trăm tệ, ném thẳng vào người anh khinh miệt nói: “Đây là tiền phục vụ của anh!”, nói xong cô quay người đi thật nhanh.
Bùi Trung Khải sững người, khi ý thức được thì thấy vô cùng bất bình, coi mình là gì vậy, đĩ đực à? Đồ con gái hợm hĩnh!
Khi xuống dưới tầng ăn sáng, Bùi Trung Khải nhận được điện thoại của bạn, vừa mới cất lời, người kia đã nói anh không lịch sự chút nào, con gái người ta tìm đến tận cửa, thế mà anh lại giả bộ tử tế, từ chối, uổng công bọn họ đã hết lời ca ngợi anh. Anh như vậy là có ý gì, là đã có người yêu rồi hay là định làm hòa thượng đấy? Bùi Trung Khải chỉ còn biết luôn miệng nói xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên anh chịu nhịn như vậy. Tắt điện thoại xong, trong bụng nghĩ, cơn tức giận kia vẫn còn chưa biết trút vào ai, ấy thế mà sớm ngày ra lại còn bị nhiếc móc thêm.
Hôm trước, khi kết thúc một hạng mục ở thành phố biển này, Bùi Trung Khải rủ mấy người bạn đi uống rượu. Mọi người đều nói công ty tư vấn Trung Đỉnh thời gian gần đây ngày một có tiếng tăm và làm ăn phát đạt, Bùi Trung Khải cười, đùa rằng: “Mọi người chỉ nhìn thấy trộm ăn thịt chứ đâu có nhìn thấy trộm bị đánh. Vì hạng mục này mà suốt hai tháng nay tôi đều phải thức khuya dậy sớm, bữa nào cũng ăn cơm hộp, kiêng rượu, gái cũng phải kiêng, sắp thành hòa thượng đến nơi rồi!”. Mọi người đều nói, đó đâu phải là phong cách của Bùi Trung Khải, thế rồi nhao nhao đòi tìm cho anh một người để ôn lại kiến thức sinh lý, trong đó Janson là to mồm nhất. Khi biết được thành phố anh sắp tới và khách sạn anh sẽ ở, Janson đã nói sẽ tặng anh một món quà. Mọi người đều đoán biết đó là món quà như thế nào nên góp ý rằng yêu cầu của Bùi Trung Khải rất cao, nếu không phải là “Bạch Cốt Tinh” thì không màng. Janson đã cười bí hiểm, quả quyết món quà này nhất định sẽ phù hợp, du học về, chủ quản của một doanh nghiệp nước ngoài, thời gian này cũng đang nghỉ ngơi ở thành phố đó. Bùi Trung Khải cười, uống rượu mặc bạn bè đùa trêu. Ai ngờ, bọn họ thật sự đã tặng một món quà phong tình, có điều không biết ma xui qủy khiến thế nào mà cô gái kia lại vào nhầm phòng, lên nhầm giường của anh.
Cố Hứa Ảo ngồi bó gối trong bồn tắm, đôi mắt vô hồn, hơi nước nghi ngút càng làm cho đầu óc cô thêm tê dại, chuyện xảy ra đêm trước là điều mà trước khi tới đây cô không bao giờ nghĩ tới. Nghĩ nữa cũng thế, đời cô vốn vậy, những chuyện ngoài ý muốn xảy ra như cơm bữa. Nước mắt phút chốc tuôn trào, cô từ từ trượt xuống, cả người chìm trong bồn, để nước mắt hòa lẫn vào nước. Nghe nói, khi cô chuyển tới viện Phúc Lợi là vào khoảng tháng sáu, sáu tuổi đầu, thứ yêu quý nhất là con búp bê đã bị một đứa bạn khác ném vào nước, năm mười sáu tuổi thì biết mình thực ra là trẻ bị bỏ rơi. Mỗi một con số “sáu” đều là những mốc đáng nhớ, vì với mỗi một con số “sáu” ấy, cô lại mất đi một thứ quý giá.
Khi ra khỏi bồn tắm, cô không còn nhiều thời gian để nghĩ về bi kịch của bản thân, chỉ mấy tiếng nữa cô lại phải “ra trận”, cô độc đấu tranh sinh tồn. Chiếc khuy áo cuối cùng đã cài xong, Cố Hứa Ảo cảm thấy mình vừa như khoác lên bộ giáp phục dao súng phải chào thua, giữ cho cô bất khả xâm phạm.
“Hôm qua muôn nghìn chết, hôm nay muôn nghìn sinh”, Cố Hứa Ảo của ngày hôm nay đã trở về làm Cố Hứa Ảo ngày thường, chẳng qua cũng chỉ là một lớp màng mang ý nghĩa tượng trưng, mất đi rồi, hoàn toàn chẳng nói lên điều gì. Cố Hứa Ảo không phải mẫu phụ nữ khăng khăng giữ gìn để có ngày dâng hiến cho ai đó, cô cũng chẳng nghĩ đến việc trở thành một nửa của ai kia.
Đúng mười giờ, hội thảo bắt đầu, Cố Hứa Ảo ngồi trong góc, trang phục công sở tối màu, mái tóc buộc gọn gàng, không một ai hoài nghi tư cách nghề nghiệp của cô. Mấy chục phút sau, Cố Hứa Ảo bước xuống, thay bằng một người phiên dịch khác, trong nghề lưu truyền nhận định dịch “cabin” tuy thù lao cao ngất nhưng rất tổn thọ, yêu cầu đối với phiên dịch viên vô cùng khắt khe, huống hồ rất nhiều người thuê phiên dịch không phải vì không thể nghe nói tiếng Anh, mà vì họ cần giao tiếp tinh chuẩn.
Cố Hứa Ảo đã phải khổ công, khi lên đại học, cô chọn học ngành tiếng Anh, tốt nghiệp xong, học thạc sĩ, cô còn tranh thủ theo học tin học cơ bản, lúc đó cô đã có định hướng tương lai cho bản thân, kinh tế và tin học đang là nghề hot.
Cố Hứa Ảo rất tinh nhanh, sau một tháng đi làm gia sư, cô quyết định từ bỏ sinh kế phổ thông đó của tầng lớp sinh viên, với cô đó chỉ là kiếm ăn qua ngày, không giúp cô đến gần giấc mộng được, cho nên, trong khi rất nhiều bạn học đi làm gia sư, cô lại xin thực tập ở một công ty dịch thuật, khi bạn học bắt đầu nghĩ đến việc thực tập chuyên ngành thì Cố Hứa Ảo đã được tham dự mấy hội nghị tầm cỡ, cô đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm thực tiễn và đã có tiếng tăm nhất định.
Tầm nhìn xa của Cố Hứa Ảo bao gồm cả việc đầu tư và quản lý tài chính, vì học kinh tế nên cô cũng có biết tính toán khi đầu tư, cô dùng số tiền kiếm được mua một ít cổ phiếu, làm trung gian mua vào bán ra. Sau hai, ba năm số tiền đầu tư đã tăng lên mười mấy lần, cô quả quyết dừng tay. Thị trường chứng khoán sụt giảm, cô lại mua cổ phiếu quỹ, đến khi thị trường chứng khoán sôi động trở lại thì số cổ phiếu quỹ sinh lời gấp đôi, gấp ba. Mua đi bán lại như vậy vài lần, không biết là do Cố Hứa Ảo tài giỏi hay là vì cô gặp may, lần nào cô cũng mua rẻ bán đắt, lãi lời không ít, cho nên từ một sinh viên nghèo đến từ cô nhi viện Phúc Lợi, cô trở thành một phụ nữ có chút vốn liếng. Năm ngoái, cô đã bỏ ra một khoản tiền mua một căn hộ loại trung thuộc khu vực vành đai ba. Nhà mua rồi nhưng cô cho những người làm ở CBD (Khu thương vụ trung ương) thuê, tiền thuê cũng khá, còn mình thì chịu khổ một chút, thuê một phòng rẻ hơn tại khu vực vành đai bốn.
_________
(*) Cổ phiếu quỹ: Là cổ phiếu đã được công ty cổ phần đại chúng phát hành và được chính công ty phát hành đó mua lại bằng nguồn vốn hợp pháp. Cá nhân muốn mua cổ phiếu quỹ thường là một kiểu đầu tư lách luật.
Cố Hứa Ảo đã sắp đặt cuộc sống vô cùng căn cơ, nói theo cách nói của người Thượng Hải thì là gẩy bàn tính rất kêu.
Xoa hai bên thái dương đang căng lên, Cố Hứa Ảo thấy hơi mệt, cảm giác cơ thể bất ổn đã ảnh hưởng tới trạng thái ngày hôm nay, còn may là hội nghị về lĩnh vực cô thành thạo, người nói cũng không dùng nhiều khẩu âm, tạm coi là một “vụ” nhẹ nhàng. Cô cũng có chút thiếu tập trung, may là chỉ mấy giây sau cô lập tức lấy lại tinh thần. Quay về vị trí, ngồi xuống, đeo tai nghe lên, Cố Hứa Ảo lại trở lại làm một ngôi sao mới nổi trong làng phiên dịch.
Bùi Trung Khải ngồi sau hội trường, một lần nữa đeo tai nghe lên, giọng phiên dịch nam trầm ấm đã thay bằng một giọng nữ lảnh lót, phát âm rất chuẩn, là giọng Anh, ngữ âm có hơi hướng của Oxford, chứ không phải là lối phát âm kiểu Mỹ thịnh hành. Kiểu phát âm quy phạm mang hơi hướng điệu đà, quý tộc kiểu Anh này rất ít gặp, nhưng giọng nói này nghe quen quen, dường như anh đã nghe thấy ở đâu rồi.
Bùi Trung Khải xuất thân từ người học ngôn ngữ, sau này đổi nghề sang làm ở lĩnh vực khác, vì thế rất nhạy cảm với âm thanh. Anh vừa nghe vừa đánh giá, với những kinh nghiệm về ngôn ngữ của mình, anh thực sự thấy khâm phục cô gái phiên dịch này. Các tiêu chuẩn “tín, đạt, nhã” trong nghề phiên dịch, cô gái này đã làm được tới 80%, quả là rất khá.
Giữa chừng nghỉ giải lao một lúc, sau đó lại thay bằng giọng phiên dịch nam trầm, dịch rất chuẩn mực, Bùi Trung Khải không còn hứng thú nghe và đánh giá nữa. Bữa ăn trưa, khi bưng phần ăn về chỗ ngồi, bỗng Bùi Trung Khải trông thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của một cô gái trẻ, tóc búi gọn sau gáy, mắt đeo cặp kính gọng đen, dáng vẻ trông hơi quen quen, định nhìn kỹ một chút, đúng lúc người kia đưa tay lên che mất tầm nhìn, Bùi Trung Khải lắc đầu, thầm cười mình là thần kinh quá nhạy cảm.
Buổi chiều vẫn là cuộc họp kéo dài, giữa chừng lại nghe thấy giọng nữ rất hay đó, Bùi Trung Khải đánh giá trình độ của nữ phiên dịch theo tiêu chuẩn trong nghề, quả thực đánh giá giọng nói ấy khiến người ta phải “thưởng thức” cũng chẳng ngoa. Thường nghe có chuyện mến tiếng yêu người, Bùi Trung Khải quả đang có cảm giác ấy.
Chuyện gặp trong lần công tác này thật đặc biệt, bỗng nhiên có con gái lạ lên giường anh, sau đó là anh mơ mơ hồ hồ thành người đầu tiên của người ta. Biểu hiện hoàn toàn không có gì xuất sắc, hoặc nói cách khác là biểu hiện tệ hại trên giường của anh lại khiến anh kiếm được hai trăm đồng, đó là chuyện anh chưa từng gặp. Khó tưởng tượng hơn là anh đang mê mẩn một nữ phiên dịch. Bùi Trung Khải bất giác thầm kêu, xem ra thành phố biển này chưa bao giờ khiến du khách thất vọng.
Sau bữa tối, Bùi Trung Khải thực hiện động tác thả lỏng cơ thể và xoa bóp Đông y xong bèn lười biếng lê chân trở về khách sạn. Lúc mở cửa, anh chợt nghĩ đến chuyện đêm qua, phòng anh là 618, vậy phòng của cô gái kia có khả năng là 613 hoặc 616, Bùi Trung Khải rảo bước tới trước cửa của hai căn phòng đó, áp tai nghe ngóng, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì, nghĩ tới chuyện hoang đường tối hôm qua, chợt thấy không thoải mái, liền trở lại thang máy.
Trong quán rượu dưới tầng, đèn màu nhấp nháy, Bùi Trung Khải ngồi trước quầy, nghiêng người nhìn đám người trên sàn nhảy.
Bỗng có một người ngồi xuống bên cạnh, “Không định mời tôi một ly sao?”.
Bùi Trung Khải quay lại nhìn, là một cô gái trẻ ăn mặc model, ngoại hình xinh đẹp, tóc tỉa rất mỏng, tai đeo khuyên lấp lánh, đang nhìn anh chăm chú. Bùi Trung Khải mỉm cười, ra hiệu cho phục vụ mang rượu tới.
“Để báo đáp, tôi mời anh nhảy một điệu nhé?”. Cô gái uống cạn cốc rượu.
Bùi Trung Khải và cô ta dìu nhau ra sàn nhảy, vừa hay đến điệu Disco, cô gái uốn người, dính sát vào anh. Thân hình bốc lửa, khuôn ngực thấp thoáng dưới cổ áo. Sơ mi của Bùi Trung Khải mở phanh, anh cũng chuyển động theo tiết tấu, rất lơ đãng và gợi cảm. Quay lại quầy bar, hai người lúc trước còn xa lạ, giờ đã thân quen như bạn bè.
“Tôi tên là Tiểu Mễ. Tôi nên gọi anh là gì?”. Cô gái liếm môi.
Bùi Trung Khải biết điều đó ám chỉ cái gì, anh xoay xoay chiếc cốc trong tay, anh không phải là người bạ đâu cũng chơi, cô gái trước mặt không phải là con nhà lành, Bùi Trung Khải này không muốn dính đến.
“Nơi đây không cần biết đến tên”.
“Ồ, thì ra là vậy. Anh đã mời tôi Bailays, tôi sẽ gọi anh là Bailays”. Cô gái vẫn không để ý đến điều đó.
“Anh đến đây chơi à?”. Cô gái lại hỏi.
Bùi Trung Khải không phủ định.
“Thành phố này dễ chịu nhất là vào mùa này. Cũng giống như tất cả các thành phố khác, vui nhất là về đêm, ví dụ như trong quán rượu, chẳng hạn như bây giờ…”, câu cuối được nói ra với vẻ khiêu khích.
Bùi Trung Khải nhướn mày, cảm thấy không hứng thú, “Tôi là một người số khổ, không có thời gian để hưởng phúc, bye bye”.
Cô gái kia có vẻ bất ngờ khi thấy Bùi Trung Khải đột ngột chấm dứt đúng vào lúc không khí đang trở nên thân mật, nên hỏi lại với vẻ mặt bối rối: “Sao lại không gọi tôi là Tiểu Mễ?”.
“Chỗ này chẳng cần gọi đến tên, chẳng phải thế sao?”. Bùi Trung Khải đứng dậy vẫy phục vụ thanh toán, sau đó đi thẳng không quay đầu lại. Cô gái cướp tờ hóa đơn trong tay người phục vụ, nhìn thấy trên đó có ghi Bùi Trung Khải, phòng 618.
Từ quán rượu đi ra, Bùi Trung Khải đến thẳng bể bơi, nghe nói nước trong bể bơi được lấy từ suối, vừa không nồng nặc mùi chất tẩy, lại vừa ấm áp. Bùi Trung Khải chậm rãi bơi mấy vòng, cảm giác rất dễ chịu, sau đó quấn khăn tắm nằm trên ghế dài nghỉ ngơi.
“Trung Khải, sao lại có thời gian đến đây vậy?”. Một người ngoi lên từ bể bơi, đến bên chiếc bàn tìm kính.
Bùi Trung Khải nhận ra người phụ trách hội nghị bèn cười, đáp: “Chủ nhiệm Dư, bận rộn như anh, thế mà cũng còn đến đây, đúng là hiếm gặp”.
“Khó khăn lắm mới có thời gian để thở”. Chủ nhiệm Dư nhấp một ngụm trà trên bàn, “Đây là lần đầu tiên chúng tôi tổ chức một hội nghị quốc tế như vậy, mời chuyên gia và học giả nước ngoài còn đỡ lo, lo nhất là phần phiên dịch, may mà suôn sẻ. À, mà này, Trung Khải, trước đây cậu học tiếng Anh, hôm nay thấy phiên dịch thế nào?”.
“Trình độ của mấy phiên dịch ấy rất giỏi. Chủ nhiệm Dư tìm đâu ra người giỏi vậy?”. Bùi Trung Khải chợt nhớ đến giọng nói ấy.
“Cũng là nhờ giới thiệu thôi. Giáo sư ngoại ngữ giới thiệu cho chúng tôi một công ty nổi tiếng, quả nhiên là rất tốt”. Chủ nhiệm Dư thở phào, “Anh nhìn cô gái bên kia xem, chính là phiên dịch hàng đầu trong hội nghị lần này của chúng tôi đấy, không nhìn thấy chứ gì, cô ấy rất trẻ và tất nhiên cũng rất xinh đẹp”. Chủ nhiệm Dư chỉ một cô gái vừa đi ra.
Bùi Trung Khải nhìn theo phía tay chỉ, cô gái mặc bộ đồ tắm màu xanh, mái tóc dài buộc túm lại, tay cầm một chiếc khăn tắm màu trắng đang đi về phía bể bơi. Bùi Trung Khải thấy trống ngực đập thình thịch, đó chính là cô gái lạ lùng đã lên giường anh.
Cố Hứa Ảo hoàn toàn không biết lúc đó có hai người đàn ông bí mật nhìn theo cô. Chuyến công tác của cô rất đơn giản, làm việc và ngủ. Việc phải ở lại hôm nay quả là bất đắc dĩ. Sáng sớm nay, cô vội lên mạng tìm thông tin tránh thai ngoài ý muốn. Tuy bề ngoài cô tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô rất lo lắng: Một là, cô không muốn sinh ra một đứa bé mà đến cả cha nó là ai cô cũng không biết; hai là, người đàn ông buông tuồng ấy liệu có mang theo mầm bệnh khó nói không.
Sau khi hội nghị kết thúc, Cố Hứa Ảo đã ra hiệu thuốc mua một ít thuốc tránh thai khẩn cấp, sau đó tới bệnh viện làm xét nghiệm, kết quả xét nghiệm phải chờ đến ngày hôm sau mới biết, vì thế mà cô không thể quay về Bắc Kinh ngay như mọi khi.
Bùi Trung Khải thấy cô dựa vào thành bể, nhắm mắt nghỉ ngơi, bèn thôi không nhìn nữa mà quay lại hỏi chủ nhiệm Dư, “Cô gái phiên dịch hàng đầu ấy tên là gì?”.
“Cố Hứa Ảo, ngôi sao mới trong làng phiên dịch. Lúc đầu tôi cũng không tin, tôi thấy cô ấy còn trẻ quá, nhưng giám đốc của cô ấy đã giới thiệu, tôi cũng đã hỏi mấy người dự hội nghị, mọi người đều đánh giá rất tốt. Quả nhiên đúng là như vậy”.
Bùi Trung Khải không chú ý đến những lời đánh giá phía sau nữa, Cố Hứa Ảo, cái tên có phần hơi kỳ kỳ, khiến người ta phải ngẫm nghĩ. “Là người của công ty nào?”.
“Giai Dịch Quốc Tế, cũng ở Bắc Kinh”.
Bùi Trung Khải không ngờ mình lại có được những thông tin muốn biết đơn giản như vậy, anh thầm nghĩ, thế giới này quả là rất nhỏ, ai bảo rằng mọi người là xa lạ, qua một đêm tình cờ, ai dám nói là không bao giờ có quan hệ với ai?
Ngâm mình trong nước khoảng hơn chục phút, Cố Hứa Ảo cảm thấy ngực hơi tức, làn nước ấm đã làm tăng tuần hoàn máu trong người cô, cô đứng dậy hít mấy hơi không khí trong lành, nhìn phía bên kia bể bơi hầu như không còn người nào, cô định bơi một lúc. Trong bể có đánh dấu mực nước một mét sáu, một mét tám và hai mét hai, Cố Hứa Ảo chỉ dám bơi ở chỗ nước nông. Cô vươn cánh tay gạt nước một cách thuần thục, tư thế rất đẹp. Làn nước ấm bao bọc xung quanh, quả là dễ chịu vô cùng, thế rồi cô quên mất giới hạn của khu vực một mét sáu. Cảm thấy hơi mệt, Cố Hứa Ảo ngoi người khỏi mặt nước vuốt nước trên mặt, đưa mắt nhìn bốn xung quanh, bỗng như có một tiếng nổ trong đầu, cô đã vượt ra khỏi khu vực giới hạn một mét sáu khá xa, cô cuống lên, lập tức chân tay cũng không theo sự điều khiển nữa mà đập loạn xạ mấy cái và chìm dần xuống. Điều đáng sợ hơn nữa là trong lúc cuống cuồng, cô thấy mình mỗi lúc một tới gần khu vực giới hạn hai mét hai. Nỗi sợ lan xuống tứ chi, đầu óc hỗn loạn, ý nghĩ cuối cùng của cô là thì ra chuyện tối hôm qua chưa phải điều tồi tệ nhất, thứ cô mất đi vào năm hai mươi sáu tuổi không phải là sự trinh trắng mà là tính mạng.
Ở bờ bên này của bể bơi vốn không có mấy người, nhân viên cứu hộ nhìn thấy Cố Hứa Ảo bơi rất thoải mái, tư thế rất chuẩn xác, chứng tỏ được đào tạo, nên không suy nghĩ nhiều mà ngồi lên bậc cao buôn điện thoại. Thế rồi đột nhiên thấy chỗ nước sâu gợn sóng nhân viên cứu hộ còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì thì đã thấy có người nhảy xuống bơi về phía sóng gợn lăn tăn. Mấy giây sau, một người đàn ông một tay gạt nước, một tay kéo một phụ nữ vào thành bể.
Nhân viên cứu hộ nhảy xuống khỏi bậc chạy lại giúp người kia đưa cô gái lên. Biết cô gái đã thoát chết, anh ta đưa tay gạt những giọt mồ hôi trên trán, may quá, nếu không thì chỉ còn nước chấp nhận bị đuổi việc.
Bùi Trung Khải nhảy lên, cúi người xuống ấn lên ngực Cố Hứa Ảo mấy cái, rồi lật cô nằm sấp và khẽ vỗ vào sau lưng, sau đó nói với nhân viên cứu hộ, cô ấy không sao đâu, anh cứ làm việc của mình đi.
Cố Hứa Ảo nằm sấp trên đất liên tục ho, nước từ trong mũi và trong miệng chảy ra, mũi và họng cay sè, không sao nói thành lời, nước mắt cũng ứa ra, định đứng dậy nhưng chân tay cứ mềm nhũn.
Trong khi nói chuyện với chủ nhiệm Dư, Bùi Trung Khải vẫn không ngừng theo sát mỗi cử động của Cố Hứa Ảo, Cố Hứa Ảo ngâm mình trong nước suối nóng, rồi lại nhảy xuống bể bơi, tư thế bơi ếch của cô rất đẹp, trông chẳng khác gì người được đào tạo bài bản lại cũng chẳng khác gì một nàng tiên cá, thân hình trong bộ áo bơi màu xanh thấp thoáng ẩn hiện dưới làn nước vô cùng đẹp mắt. Miệng thì nói chuyện, mắt Bùi Trung Khải dõi theo từng động tác của cô, đột nhiên anh cảm thấy tư thế của cô thay đổi khác thường, giống như chiếc đồng hồ treo tường đột nhiên mất nhịp, kim phút và kim giây không phối hợp nhịp nhàng nữa, sóng cũng dềnh mạnh hơn hẳn. Bùi Trung Khải nghĩ thầm, đang yên đang lành không hiểu sao bức tranh người đẹp đùa nước bỗng bị phá hỏng thế, liền sau đó anh nhìn thấy Cố Hứa Ảo chìm xuống, vẫn còn chưa kịp hiểu ra là chuyện gì thì anh đã chạy nhào đến bên bể bơi rồi nhảy ngay xuống nước.
Bùi Trung Khải dìu Cố Hứa Ảo đứng dậy, chủ nhiệm Dư cũng chạy tới: “Trung Khải, phiên dịch Cố không sao chứ?”.
“Có lẽ không sao đâu, chỉ sặc nước một chút thôi. Tôi thấy nên tìm người đưa cô ấy về. Anh có biết cô ấy ở phòng nào không?”.
“613”.
“Tôi ở phòng 618, cùng tầng. Vậy để tôi đưa cô ấy về, không cần làm phiền đến phục vụ nữa”. Bùi Trung Khải lấy chiếc khăn tắm bọc kín Cố Hứa Ảo rồi khom người, bế cô lên.
Bùi Trung Khải chỉ mặc quần tắm, chiếc khăn tắm cũng chỉ bọc được nửa người trên của Cố Hứa Ảo, còn đôi chân thon dài, trắng nõn của cô vẫn để lộ ra ngoài, bàn chân không đi dép, mái tóc ướt đẫm xõa trên cánh tay anh. Những người khác không biết đến việc Bùi Trung Khải đã cứu người mà chỉ nhìn thấy cảnh tượng một đôi nam thanh nữ tú đang rất tình cảm.
Bùi Trung Khải nhờ phục vụ mở cửa phòng Cố Hứa Ảo, đặt cô xuống giường, sau đó mở một chai nước khoáng đưa cho cô.
Cố Hứa Ảo đón chai nước uống vài ngụm, cảm thấy cổ họng đỡ hơn hẳn, vừa rồi cô nghe thấy một giọng đàn ông quen thuộc, nhưng trong lúc rối loạn không kịp nghĩ gì nhiều, chỉ kịp mừng vì thoát nạn, đến lúc này mới nhìn sang anh hùng cứu mạng.
Bùi Trung Khải chỉ mặc một chiếc quần tắm trên người. Cố Hứa Ảo không thể tin được ân nhân của mình lại chính là người hôm qua, chuyện trên đời này trùng hợp đến thế là cùng. Nếu người đàn ông trước mặt quần bộ áo là thì chưa chắc cô đã nhận ra, nhưng anh ta lại gần như trần trụi giống hôm qua. Sau một đêm, kẻ vô lại đã cướp đi đời con gái của cô bỗng trở thành vị anh hùng cứu mạng cô, không thể hiểu nổi thế giới này nữa.
Cố Hứa Ảo lập tức tỉnh táo lại, nếu không xảy ra chuyện tối qua, thì cô đã đáp máy bay trở về Bắc Kinh ngay sau khi hội nghị kết thúc hoặc tiếp tục chuyến công tác tiếp theo, không phải ở lại nơi này chờ kết quả xét nghiệm. Như vậy, cô sẽ không đi bơi, cô sẽ không bơi tới chỗ nước sâu một mét tám và suýt bị chết đuối. Đó chính là hiệu ứng cánh bướm nổi tiếng, lý luận đáng ghét đó đã “ứng nghiệm” hết sức trọn vẹn đối với cô.
Một khi đã nghĩ thông, Cố Hứa Ảo lập tức thoát khỏi mâu thuẫn, người cứu sống cô cũng chính là người hại cô.
“Anh có thể đi được rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh”.
“Cô thậm chí còn không nói một lời cảm ơn?”. Bùi Trung Khải không ngờ cô phản ứng như vậy, đến một câu cảm ơn cũng không có.
“Nếu không phải vì anh thì tôi đã không xuất hiện ở bể bơi và tôi đã có thể hoàn toàn không gặp nguy hiểm!”.
Nếu sự việc tối hôm qua khiến Bùi Trung Khải thấy đôi chút áy náy, thì lúc này, vẻ mặt lạnh lùng của cô gái đã khiến cho chút áy náy đó lập tức tan biến. Bùi Trung Khải cười, lạnh lùng đáp: “Với người trưởng thành, ai làm nấy chịu, tôi không tin cô không hiểu đạo lý ấy, một người dùng thuốc như cô thì cũng chẳng trong sạch gì”.
Cố Hứa Ảo trừng mắt, người đàn ông trước mắt cô vừa cao ngạo lại vừa vô lại, đúng là đồ lưu manh. Cô quát lên: “Anh là đồ vô sỉ, anh đi ra đi, tôi không muốn có bất cứ mối liên quan nào với anh!”.
Bùi Trung Khải nhìn Cố Hứa Ảo, hôm nay anh đã bị giọng nói này ám ảnh tới mức tưởng mình dậy thì lần nữa, thì ra con người thật lại khác biệt đến thế, thế nên anh lập tức mở cửa đi ra.
Về phòng, anh dốc hết một chai nước lạnh thì mới cảm thấy bình tĩnh lại đôi chút, sự khó hiểu và chán ghét đối với Cố Hứa Ảo cũng vợi đi một nửa. Một cô gái chỉ trong một ngày phải đón nhận hai biến cố lớn như vậy thì tinh thần khác thường cũng có thể thông cảm được. Bùi Trung Khải lắc đầu, thầm nhủ, ai da, cứ coi như kiếp trước mình nợ cô ta là được. Khi xuống đến bể bơi lấy đồ, anh vẫn không quên mang giúp đồ của Cố Hứa Ảo về nhờ phục vụ chuyển cho cô.
Người phục vụ đến gõ cửa phòng Cố Hứa Ảo và nói là của ông Bùi ở phòng 618 gửi cho cô. Cố Hứa Ảo nhận ra quần áo là người đàn ông kia lấy hộ, bèn sầm mặt, nói một tiếng cảm ơn rồi đóng mạnh cửa lại.
Buổi sáng nhận kết quả bệnh viện trả, buổi trưa Cố Hứa Ảo bay về Bắc Kinh. Không có gì phải lo, bác sĩ chỉ dặn cô về nhà chú ý quan sát và nhớ tiết chế bản thân. Cố Hứa Ảo thấy lòng đầy bực bội, cái gì mà tiết chế, trong mắt vị bác sĩ đó cô nghiễm nhiên là người có vấn đề, thời buổi nào rồi mà còn dùng cái từ ấy, nếu tiết chế mà có tác dụng thì Cố Hứa Ảo liệu có thể đến thế giới này không?
Về đến công ty, sếp lớn Đỗ Đức Minh lập tức cho gọi cô vào phòng. “Hứa Ảo, làm tốt lắm, cô còn chưa về, tin tốt đã truyền về đây rồi”.
Cố Hứa Ảo cười bẽn lẽn: “Thầy Đỗ, làm gì mà khoa trương quá vậy, một vụ tương đối đơn giản thôi mà”.
“Chà, Hứa Ảo, cô quá khiêm tốn đấy. Nào, ngồi xuống nói thử xem”. Đỗ Đức Minh vẫn rất khen ngợi trợ thủ đắc lực.
“Hứa Ảo, chủ nhiệm Dư còn hỏi thăm sức khỏe cô. Sao lại để xảy ra chuyện như vậy, lần sau phải chú ý đấy. Không sao chứ?”.
Khi nghe chuyện Cố Hứa Ảo bị đuối nước, Đỗ Đức Minh thật sự giật mình, cô là do ông đào tạo. Học năm thứ nhất, cô đã đến đây làm chân sai vặt, cứng đầu theo ông nhận thầy, tìm đến ông mấy lần, thậm chí còn nói sẽ làm không lương. Sau mấy lần như vậy, ông phát hiện cô có tư chất của một phiên dịch, bây giờ cô đã trở thành một trụ cột của công ty, ông đã chứng kiến quá trình phấn đấu của cô, quả thực không hề dễ dàng, nhất là đối với một đứa trẻ từ viện Phúc Lợi.
“Thầy Đỗ, em không sao, có điều lại khiến công ty gặp phiền phức”. Cố Hứa Ảo cảm thấy nói ra cũng thật xấu hổ.
“Không sao là tốt rồi. Chủ nhiệm Dư nói sợ đã không chăm sóc cô chu đáo. Nói thật, lần này cô cũng đủ kinh sợ rồi, lần sau đi công tác một mình phải chú ý hơn mới được”.
Mặt của Cố Hứa Ảo hơi đỏ lên, cái ông chủ nhiệm Dư ấy cũng thật lắm chuyện, chuyện có thế mà cứ nói mãi, chẳng phải cô không sao rồi còn gì, nhưng cô vẫn nói: “Thầy cứ yên tâm, em sẽ chú ý, thầy chuyển lời cảm ơn tới chủ nhiệm Dư giúp em”.
Ra khỏi phòng Đỗ Đức Minh, Cố Hứa Ảo trở về bàn làm việc của mình, lấy ra một ít cá khô nướng rồi mời mọi người tới ăn. Đồng nghiệp lập tức ào đến, nhấm nháp quà biển, không quên hỏi thăm tình hình chuyến công tác.
“Hứa Ảo, thời tiết ở vùng biển đang rất đẹp, có ra biển bơi không? Nước biển có lạnh không?”.
Cố Hứa Ảo nghĩ, bọn họ cứ tưởng đi công tác là hưởng thụ, tranh thủ đi công tác để nghỉ phép. “Tôi không ra biển, không biết nước biển nóng lạnh thế nào, nhưng có rất nhiều người đi tắm, có lẽ nước cũng không lạnh”.
Có người trách móc: “Ai da, Hứa Ảo, tiếc cho cậu thật đấy. Tuần trước một đồng nghiệp của chồng tớ đi họp ở một thành phố biển khác đã nói dễ chịu lắm. Tớ định nghỉ phép năm, ấy thế mà cậu chẳng cho một gợi ý nào”.
Cố Hứa Ảo đành bất lực nhún vai.
Có người lại nói với vẻ coi thường: “Đi có hai ngày tất nhiên là không đi bơi được rồi. Cố Điều Độ, cô đúng là nhân viên năm tốt của công ty”. Cố Hứa Ảo không quay lại cũng không trả lời nhưng cô biết giọng nói ấy của ai.
_________
(*) Nguyên tác là 首度: Mức độ cao nhất, ý người này mỉa mai Cố Hứa Ảo không biết hưởng thụ.
Câu nói mỉa mai của Tống Văn Khải được đồng nghiệp ở bên tiếp lời: “Hứa Ảo, lẽ ra cô cũng nên đi hít thở không khí và gió biển. Bãi biển về đêm, váy trắng phấp phới, một mình cô đi dạo, sau đó có người xuất hiện, nói: ‘Thưa cô, tôi có thể cùng cô ngắm trăng được không?’. Diễm ngộ, đúng là một cuộc gặp gỡ trong mơ kích động bao người!”.
Cố Hứa Ảo cúi đầu kiểm tra thư từ chất đống trên bàn, không ngẩng đầu lên, đáp: “Cậu đã nhìn thấy tôi mặc váy trắng bao giờ chưa, phiền cậu cho tôi mượn một chiếc để lần sau tôi còn mặc”. Cái gì mà “diễm ngộ”? Đúng là cô có gặp gỡ thật, lên giường người lạ, trong tình huống không rõ ràng đã phát triển lên thành “tình một đêm”, kết cục quả là diễm ngộ tuyệt đỉnh.
“Hứa Ảo, cậu đúng là đã lãng phí lương thần mỹ cảnh, lãng phí từng tế bào cha mẹ cho cậu”. Đồng nghiệp của cô hầu như không ai biết cô là cô nhi ở viện Phúc Lợi.
“Cậu nói nữa, tôi sẽ cảm thấy mua quà là quá lãng phí”. Cố Hứa Ảo giả bộ trừng mắt lườm đồng nghiệp, thành công đuổi khéo đám bà tám này.
Đám đông đi khỏi, một lát sau, Tống Văn Khải lại bước đến, nói: “Cố Điều Độ, tài liệu hội nghị vừa xong vẫn chưa đưa tới phòng lưu trữ à?”.
Cố Hứa Ảo ngẩng lên, “Tống, anh vội quá đấy, hay là, anh giúp tôi dọn hành lý đi vậy?”. Nói rồi, Cố Hứa Ảo đưa chân đá vào chiếc va ly dưới chân.
Tống Văn Khải đỏ mặt, bỏ đi sau khi ném lại một câu: “Cô sắp xếp nhanh lên một chút, tài liệu nội trong hai ngày phải giao”.
Đám đồng nghiệp ngồi phía trước quay lại, thè lưỡi với Cố Hứa Ảo, “Người đàn ông nhỏ mọn thật đáng sợ, ai mà dám lấy người như vậy chứ”.
Cố Hứa Ảo mỉm cười, tay mở thư, những thứ không dùng đến thì vứt sang một bên, chẳng phải cô chưa nếm mùi thói đàn bà của Tống Văn Khải. Tống Văn Khải sớm đã theo đuổi Cố Hứa Ảo, nhưng bị cô từ chối. Sau khi cô được Đỗ Đức Minh dìu dắt thành phiên dịch hàng đầu của công ty, “soán ngôi” Tống Văn Khải, thì chút thiện cảm còn sót lại của anh ta với cô đã tan biến hết, chỉ còn lại sự ghen ghét, thù hận. Cố Hứa Ảo cảm thấy về chuyên môn Tống Văn Khải không có vấn đề gì, nhưng về nhân phẩm thì rất có vấn đề, có đồng nghiệp hay người chồng như vậy chẳng khác gì ôm một quả bom hẹn giờ.
Buổi tối về đến nhà, vừa mở cửa, một con vật từ bóng tối nhảy vào lòng của Cố Hứa Ảo, kêu “meo” một tiếng.
Cố Hứa Ảo đóng cửa lại ngồi xổm xuống, “Cẩu Thặng Nhi, một mình ở nhà buồn lắm phải không?”.
Con mèo thè lưỡi liếm bàn tay của cô, rồi kêu meo meo mãi không thôi. Đá đôi giày ra khỏi chân, chẳng kịp thay quần áo, Cố Hứa Ảo vội thu dọn bãi chiến trường của con mèo trong hai ngày qua. Nước trong ba chiếc đĩa đều đã hết sạch, thức ăn cũng đã gần hết.
Cẩu Thặng Nhi là con mèo hoang được Cố Hứa Ảo đem về nuôi. Một buổi tối sau khi làm thêm giờ về, Cố Hứa Ảo nghe thấy tiếng kêu yếu ớt từ chỗ đầu cầu thang, một con mèo vô cùng bẩn thỉu đang nằm trong góc ngước mắt lên nhìn cô, lết đôi chân tập tễnh định bỏ chạy, nhưng không ngờ lại ngã kềnh ra đất. Giây phút ấy, trái tim vốn rất cứng rắn của Cố Hứa Ảo bỗng mềm đi, cô vừa vuốt ve vừa bế con mèo lên, bỗng nhiên con mèo kêu ré lên, nhìn kỹ thì thấy một chân sau của nó gãy thõng xuống. Cố Hứa Ảo mang con mèo về nuôi, đặt cho nó một cái tên chẳng ra thể thống gì: “Cẩu Thặng Nhi”.
Dọn nhà xong, Cố Hứa Ảo lôi con mèo vào nhà vệ sinh. Mặc cho nó kêu meo meo luôn miệng và ra sức vùng vẫy, cô nhấn nó vào bồn, tắm cho nó. Lát sau, cô bế con mèo đã sạch sẽ vào ngồi xuống ghế: “Cẩu Thặng Nhi, chúng ta chuyển nhà nhé, không ở đây nữa, về nhà mình thôi. Lần này suýt chết đuối, mày nói thử xem, nếu tao chết rồi mà vẫn chưa được ở trong ngôi nhà của mình một ngày nào có phải là rất thiệt thòi không?”.
Đúng như vậy, chuyện xảy ra trong lần công tác này đã khiến cho Cố Hứa Ảo cảm thấy chấn động. Trước đây cô chỉ nghĩ rằng, cô chẳng có nơi nương tựa, nếu không để dành chút tiền, đến lúc về già thì biết làm thế nào, già rồi mà trong túi lại không có tiền thì thật là thê thảm. Nhưng lần chết đuối hụt này đã khiến cô ý thức được rằng, cho dù tuổi còn trẻ, nhưng những điều ngoài ý muốn vẫn có thể xảy ra, có thể chưa đến tuổi già, cô đã mất mạng vì những chuyện ngoài ý muốn nào đó, ví dụ như sự cố máy bay, sự cố giao thông, thậm chí là bị nghẹn khi ăn. Nghĩ đến những chuyện này, cô lập tức quyết định, phúc nên hưởng thì phải hưởng, căn nhà mà cô dốc bao nhiêu tiền của mua về để ở dù thế nào thì cũng phải đến ở, dù chỉ là một đêm. Cô đã nhẩm tính số tiền thu về từ các khoản đầu tư, thấy cũng chẳng kém tiền cho thuê nhà. Vì vậy, trên đường trở về nhà cô đã quyết định, sau khi về Bắc Kinh sẽ lấy lại căn nhà đang cho thuê, cùng Cẩu Thặng Nhi về ở, quyết không để mình sống oan chết uổng.
Nói làm là làm, Cố Hứa Ảo gọi điện cho người thuê nhà nói rõ ý định của mình. Người thuê nhà là một cô gái trẻ, cũng đã mấy lần kêu ca điều kiện cho thuê của Cố Hứa Ảo quá phiền phức, lôi thôi, vì thế cũng định tìm một căn hộ khác. Đôi bên ý hợp tâm đồng, thống nhất được ngay là thứ bảy trả nhà.
Mấy ngày còn lại, Cố Hứa Ảo cũng giải quyết xong với chủ cô thuê nhà, đồ đạc cũng đã thu dọn xong, may mà đồ của cô không nhiều, chỉ có hai thùng catton và hai va ly.
Sáng thứ bảy, khi nhận được điện thoại của khách thuê nhà nói đã chuyển đồ gần xong, Cố Hứa Ảo dẫn nhân viên thời vụ của công ty Gia Chính về nhà mình, ngoài kiểm kê đồ dùng trong nhà, còn tiện thể quét dọn. Cô định chủ nhật sẽ chuyển về ở.
Cô gái thuê nhà ngồi vắt chân trên ghế, nhìn Cố Hứa Ảo kiểm tra trong ngoài một lượt, ném chìa khóa cho cô xong thì châm một điếu thuốc. Cố Hứa Ảo không thích khách hút thuốc trong nhà, bèn bảo cô gái kia tắt thuốc, nhưng cô ta phớt lờ, vẫn ra sức rít. Cố Hứa Ảo không nói thêm câu nào, bước tới giật phắt điếu thuốc trong tay cô ta, dập tắt rồi ném vào thùng rác, “Nếu muốn hút thuốc thì cô cũng phải hỏi ý kiến chủ nhà chứ”.
Cố Hứa Ảo giận bừng bừng, cô gái kia phùng má một hồi lâu nhưng cũng không nói gì, rồi sau đó giận dữ lấy điện thoại ra bấm số gọi, đổi giọng nũng nịu: “Tề Huy, sao anh vẫn chưa đến, chủ nhà người ta đang rất không vừa lòng đây này”.
Cố Hứa Ảo không thèm để ý đến cô ta, bảo người của công ty dọn nhà Gia Chính bắt tay quét dọn từ trong bếp ra.
Tiếng gõ cửa cộc cộc, Cố Hứa Ảo nghe thấy cô gái kia mở cửa rồi đổi giọng nói năng ỏn à ỏn ẻn biết là công nhân chuyển nhà miễn phí của cô ta đã đến. Sau đó cô lại nghe thấy một giọng đàn ông hét lên đầy khoa trương: “Hừm, Tề Huy, cậu coi mình là thằng ngốc thật à, nhiều đồ như thế này, mình cho cậu mượn xe, rồi lại phải bỏ sức giúp cậu, cậu quả đúng là người anh em tốt”. Giọng cười ha hả của một người con trai khác: “Haizz, Trung Khải, xe của mình chẳng phải hôm qua bị đâm đã mang đi sửa sao, coi như cậu đi thể dục cuối tuần đi”. Tiếp đó là giọng điệu chảy nước của cô gái kia: “Anh Bùi, thật xin lỗi, cũng chỉ vì em muốn đỡ việc, phiền đến anh rồi”.
Bùi Trung Khải tiện đà nói: “Tề Huy, đừng để cho bạn gái cậu nói chuyện bằng cái giọng đó, cẩn thận kẻo sơ sểnh là tôi tiếp quản đấy”. Anh quay đầu thấy Cố Hứa Ảo tay cầm chìa khóa và ví tiền đang đứng phía sau, nhìn anh.
Cố Hứa Ảo thấy những người này nói chuyện mỗi lúc một khó nghe, sầm mặt xuống định ra bảo bọn họ thu dọn nhanh lên thì lại thấy người đàn ông như âm hồn bất tán ấy. Ánh mắt hai người gặp nhau, Cố Hứa Ảo vội nhìn sang cô gái kia, mặt không biểu cảm, nói: “Van bd4 nước hơi lỏng, nước ngọt dây ra tủ mà không lau, kiến kéo đến, nhưng tôi không trừ tiền đặt cọc của cô, tiền của cô đây, cô đếm đi”.
Trời nóng bức, lại là ngày cuối tuần, Cố Hứa Ảo tết tóc lại thành bím buông trước ngực, mặc áo phông rộng và quần sooc bò, đi dép xỏ ngón, đôi chân đẹp khoe ra thế này lại càng thấy đẹp. Bùi Trung Khải không khống chế được lại nhớ đến dáng vẻ Cố Hứa Ảo đêm ấy, nhất là đôi chân kia, thon thon sạch sẽ, những ngón chân cong cong trong đôi dép xỏ ngón lại càng đẹp hơn, chả trách Lục Tiểu Phượng nói, nếu một cô gái có đôi chân đẹp thì dù người có xấu cũng không đến nỗi nào.
Người đẹp lạnh lùng từ đâu xuất hiện khiến Tề Huy sững người, miệng cứ há hốc. Cô gái kia hẳn là không vừa lòng với biểu hiện của bạn trai, nhận tiền từ tay Cố Hứa Ảo, không đếm, nói: “Tề Huy, đi mau thôi”.
Bùi Trung Khải thấy Cố Hứa Ảo không chỉ coi mình như người lạ, mà còn coi mình như không tồn tại, một ý đùa lóe lên, anh giả bộ thân mật: “Cô Cố, sao lại không nhận ra nhau thế, tôi chẳng qua chỉ là mặc một bộ quần áo…”.
Tề Huy và cô gái kia cùng quay lại nhìn Bùi Trung Khải, trò gì nữa đây. Tề Huy trong lòng thừa rõ, lại là chuyện phong lưu của Bùi Trung Khải. Sắc mặt của Cố Hứa Ảo từ trắng nõn chuyển sang đỏ ửng, đôi mắt nhìn Bùi Trung Khải như sắp tóe lửa, nhưng cô không tìm được câu nào đáp trả, tiếng Anh, tiếng Hán cô thừa giỏi, nhưng với một kẻ vô lại như thế này, cãi nhau với anh ta khác gì tự hạ thấp mình. Dù vậy cơn giận vẫn khó nén, cô lạnh lùng nói: “Quả tình tôi không nhận ra, phiền anh cởi quần áo ra!”.
Sắc mặt của Bùi Trung Khải chỗ xanh chỗ đỏ, không hiểu sao đối mặt cô gái này anh luôn thấy mình “dưới cơ”? Lần trước người ném tiền cho anh cũng là cô ta, cứ như thể cô ta mua anh?
Trên đường về, Bùi Trung Khải phóng xe rất nhanh, Tề Huy và cô gái gái kia đều không dám lên tiếng. Đột nhiên, cô gái trẻ kêu lên: “Này, Tề Huy, anh vẫn giữ một chiếc chìa khóa phải không?”. Tề Huy móc chùm chìa khóa ra, quả nhiên có chiếc chìa khóa đánh riêng cho anh tiện đi về. Tề Huy lấy nó ra khỏi chùm và đang định ném đi thì Bùi Trung Khải bèn giằng lấy. “Để tôi”.