Có hai người cười hinh hích lắc lư trong sàn nhảy. Bùi Trung Khải ngồi dựa thoải mái trên ghế. Không hiểu tại sao, hễ nhìn thấy Cố Hứa Ảo là anh lại muốn chọc cô, thấy cô căng thẳng phòng vệ và đối đầu với mình, anh lại thấy trong lòng dậy lên một niềm thích thú khó tả. Bề ngoài tưởng chừng cô rất thông minh và bình tĩnh, nhưng thực tế lại rất nhạy cảm và căng thẳng, có lúc lãnh đạm và bình thản, nhưng có lúc lại... Rốt cuộc cô là người như thế nào?
1
Cố Hứa Ảo nằm trên giường xem tivi, hai nhân vật nam nữ chính cũng nằm trên giường vừa nói những lời tình tứ vừa vuốt ve nhau. Mặt của cô chợt đỏ bừng, vội đổi sang kênh khác, không thể nào tiếp tục xem như không có chuyện gì giống như trước đây nữa, không hiểu sao cô lại nghĩ tới những chuyện đó.
Tắt tivi, Cố Hứa Ảo ném điều khiển sang một bên và kéo chăn ngủ, nhưng chỉ ít phút sau cô lại đạp tung ra, trong người thấy nóng bừng, không biết có phải do thời tiết hay không nữa?
Ngày hôm sau, Cố Hứa Ảo uể oải ngồi dậy khỏi giường, cổ họng vẫn rất khó chịu. Cho Cẩu Thặng Nhi vào làn, Cố Hứa Ảo xách nó đi dạo. Đột nhiên chuông điện thoại réo vang, vội mở máy ra nghe, thì ra là Đỗ Đức Minh gọi đến. Ông ta hỏi ngay lập tức: “Cô đang ở đâu vậy?”.
Cố Hứa Ảo nhìn bốn xung quanh, khẽ nói: “Ở bên ngoài”.
“Cô mau đến đây đi, công ty có việc quan trọng”.
“Nhưng em đang nghỉ ốm”. Cố Hứa Ảo không muốn bị công việc quấy rầy vào lúc này.
“Tạm thời hoãn lại, nếu không thì không kịp nữa đâu”, Đỗ Đức Minh nôn nóng.
Cố Hứa Ảo nhìn Cẩu Thặng Nhi đang ngáy ro ro bên cạnh, rồi xách làn, vẫy taxi đến công ty.
Cô gái ở quầy lễ tân của công ty đưa mắt chào Cố Hứa Ảo, một đoàn đồng nghiệp nam nữ hỏi cô sao hôm nay lại ăn mặc thoải mái như vậy. Đặt chiếc làn lên bàn, rồi chặn một cuốn sách lên đề phòng Cẩu Thặng Nhi nhảy ra khỏi làn, cô vội vàng chạy đến phòng của Đỗ Đức Minh.
“Sao cô lại ăn mặc như thế này?”. Nhìn thấy Cố Hứa Ảo trong điệu bộ đó, ông nói giọng phàn nàn. “Thôi được, cô tìm một bộ quần áo nào kha khá hơn một chút rồi theo tôi đi gặp khách hàng”. Đỗ Đức Minh dừng lại một chút, “Cố Hứa Ảo, cô đã theo tôi nhiều năm như vậy rồi, có một số việc cô cũng đã biết được cơ bản, tôi và tổng giám đốc Thân thành lập công ty Giai Dịch Quốc Tế, phát triển đến bây giờ thì giữa hai chúng tôi đã nảy sinh rất nhiều ý kiến khác nhau. Bây giờ lại có thêm mấy tổng giám đốc nữa, nói thực lòng, tôi không muốn rời xa Giai Dịch, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Hạng mục lần này là do tôi kiếm được, chỉ có cô mới giúp được tôi việc này, hạng mục hoàn thành thì tôi mới có thể ở lại Giai Dịch, nếu thất bại, thì chỉ còn cách khăn áo rời khỏi đây”. Nói đến câu cuối, Đỗ Đức Minh rất buồn, điều mà Cố Hứa Ảo chưa thấy bao giờ.
Cố Hứa Ảo im lặng nghe Đỗ Đức Minh nói. Đỗ Đức Minh và Thân Vệ Quốc cùng nhau lập ra công ty Giai Dịch Quốc Tế, mấy năm gần đây, quan hệ giữa hai người từ chỗ thầy trò thân thiết đã trở thành thù ghét lẫn nhau, Thân Vệ Quốc không còn kính trọng Đỗ Đức Minh như trước, càng ngày càng tỏ ra không vừa lòng với quá trình tích lũy vốn vất vả, và có ý định vươn tay tới tận lĩnh vực bất động sản. Đỗ Đức Minh đã nhiều lần khuyên nhưng không được, ngược lại Thân Vệ Quốc lại càng thù ghét ông hơn và chỉ nghĩ cách đẩy ông ra khỏi Giai Dịch, nhưng vì nhân viên trong công ty phần nhiều là do Đỗ Đức Minh dìu dắt, nên nhất thời không thể thực hiện được ý định đó.
“Hứa Ảo, cô cũng đừng lo nhiều việc như vậy, chỉ cần làm tốt đơn hàng này là được”. Đỗ Đức Minh xua tay, “Mau đi thay quần áo đi, tôi sẽ chờ cô ở phòng họp”.
Cố Hứa Ảo vào phòng thay một bộ trang phục màu trắng, nhìn qua con Cẩu Thặng Nhi trong làn, rồi dặn đồng nghiệp ở bàn phía dưới để ý đến nó giúp, sau đó vội vã đến phòng họp.
Trong phòng họp đã có năm người ngồi, ngoài Đỗ Đức Minh, Thân Vệ Quốc và Tống Văn Khải còn có một người đàn ông trung tuổi và một cô gái trẻ mà Cố Hứa Ảo không quen. Cô bước vội đến ngồi xuống bên cạnh Đỗ Đức Minh, rồi ngước mắt lên nhìn cô gái trẻ, người ấy mỉm cười với cô, Cố Hứa Ảo cảm thấy đó là một người tử tế nên cũng mỉm cười gật đầu một cách lịch sự.
Đỗ Đức Minh giới thiệu tình hình một cách đơn giản, đối tác là một doanh nghiệp lớn, muốn thực hiện một cuộc mua bán sáp nhập quốc tế, công việc khảo sát ban đầu đã thực hiện gần xong, đang bước vào giai đoạn đàm phán, muốn mời một phiên dịch cao cấp vào đoàn đàm phán của họ.
Cố Hứa Ảo nhìn tập tài liệu trong tay hai người đó, nhìn thấy một trang ghi quá trình công tác của cô. Người đàn ông họ Trịnh, xem xong bản sơ yếu lý lịch, chậm rãi nói: “Cô Cố còn trẻ mà đã làm nhiều việc lớn nhỉ”.
Đỗ Đức Minh tiếp lời: “Tuy cô ấy còn trẻ nhưng đã là nhân viên lâu năm của Giai Dịch Quốc Tế, kể cả thời gian thực tập thì là đã tám năm rồi”.
Chủ nhiệm Trịnh quay sang nhìn cô gái trẻ: “Cũng trạc tuổi như Tiểu Lỗ đây. Chà, các cô bây giờ ai cũng giỏi giang, hơn hẳn lớp già chúng ta rồi”.
Cô gái được gọi là “Tiểu Lỗ” nhìn Cố Hứa Ảo cười và nói: “Cô Cố, chúng ta đã gặp nhau rồi”. Thấy Cố Hứa Ảo có vẻ không hiểu, cô bèn mỉm cười: “Trong quán lẩu cay”. Nói rồi chớp mắt, ý nói: Tôi sẽ không mách ông chủ của cô về việc ngày hôm qua cô trốn làm đâu.
Nghe vậy Cố Hứa Ảo mới nhớ đến chuyện trong quán lẩu cay, đúng là có một cô gái ngồi trước mặt Tề Huy, vì cô gái ấy có khuôn mặt rất Tây, nên ít nhiều cũng để lại ấn tượng cho cô, cô mỉm cười cảm ơn thiện ý của cô gái đó và nói: “Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.
“Phụ nữ quen nhau nhanh thật, chỉ đi phố cùng nhau mấy lần là đã có thể thân thiết như chị em. Cô ấy là Lỗ Hành, Hứa Ảo phải làm cho tốt vai trò chủ nhà đấy nhé”. Đỗ Đức Minh nhanh chóng chớp lấy thời cơ, giới thiệu Cố Hứa Ảo trước khi Thân Vệ Quốc kịp nói gì. Cố Hứa Ảo chỉ nhìn thoáng cũng nhận ra vẻ mặt sầm lại của Thân Vệ Quốc và vẻ không vui của Tống Văn Khải.
Cố Hứa Ảo dọn đồ, bế Cẩu Thặng Nhi lên định đi thì điện thoại bàn đổ chuông, Thân Vệ Quốc gọi điện bảo cô tới chỗ anh ta. Trong lòng Cố Hứa Ảo thấy thắc mắc, Thân Vệ Quốc rất ít khi nói chuyện trực tiếp với cô, cho dù đã trở thành phiên dịch cao cấp của công ty nhưng phần nhiều cô vẫn chỉ báo cáo công việc với Đỗ Đức Minh, cô chỉ gặp Thân Vệ Quốc những khi họp hành.
Cố Hứa Ảo thấy không yên tâm về Cẩu Thặng Nhi, vả lại cô vẫn đang trong thời gian nghỉ phép nên mang theo cả chiếc làn có con mèo nằm trong tới phòng của Thân Vệ Quốc.
“Chủ tịch Thân, anh gọi tôi à?”.
Thân Vệ Quốc thấy Cố Hứa Ảo bước vào, bèn lên tiếng: “Cô Cố, việc hôm nay tương đối gấp, nghe nói cô vẫn đang trong thời gian nghỉ ốm, thế mà Tổng giám đốc Đỗ vẫn gọi cô đến, ai bảo cô là phiên dịch hàng đầu của công ty chúng ta, thật là vất vả cho cô”.
“Thưa, không sao đâu ạ”. Câu nói đó nghe sao mà chướng, chẳng phải là khen, mà hình như đang ly gián. Cố Hứa Ảo không hiểu Thân Vệ Quốc muốn nói gì với mình, nên đành trả lời với tâm lý phòng vệ rất cẩn thận.
“Đừng lo lắng quá, vụ này thực sự rất lớn, vì thế trước lúc cô xuất quân, tôi muốn nói chuyện với cô một chút, để cô bớt lo lắng, thể hiện trình độ của công ty Giai Dịch chúng ta một cách tốt nhất”. Thân Vệ Quốc đứng dậy, rót cho Cố Hứa Ảo một cốc nước.
Cố Hứa Ảo vội đón lấy cốc nước, đáp với vẻ cung kính: “Chủ tịch Thân, có điều gì xin anh cứ dặn dò, tôi cũng lo lắng lỡ để xảy ra sai sót”.
“Tiểu Cố, tuy trình độ chuyên môn của cô không có vấn đề gì, nhưng đúng là đừng nên kiêu ngạo, vì đây là làm việc cho công ty lớn, trong hai tháng tâm trí của cô phần lớn phải dồn vào việc này, và do chủ nhiệm Trịnh của tập đoàn Nhạc Trung quản lý, trong tình hình bình thường không cần phải về công ty nữa”.
Cố Hứa Ảo ngây ra, Đỗ Đức Minh hoàn toàn không nói gì với cô về chuyện phải ở đó không về công ty trong hai tháng, cô cũng chỉ nghĩ là đi công tác trong một tuần là cùng. Đây là điều chưa từng có ở công ty.
Nhìn vẻ mặt của Cố Hứa Ảo, Thân Vệ Quốc nói: “Sao, tổng giám đốc Đỗ vẫn chưa nói với cô à? Ông ấy cũng biết thôi, cô cứ yên tâm mà làm việc ở đó nhé”.
Vừa ra khỏi phòng của Thân Vệ Quốc, Cố Hứa Ảo gặp ngay Đỗ Đức Minh, ông nhìn cô từ đầu đến chân một lượt và không nói gì.
Ôm con Cẩu Thặng Nhi, Cố Hứa Ảo cảm thấy gió lạnh ùa vào mặt, cô chẳng qua chỉ là tấm bia đỡ trong cuộc tranh giành đấu đá giữa Đỗ Đức Minh và Thân Vệ Quốc, chỉ có điều nước cờ khác nhau mà thôi, Đỗ Đức Minh thì sử dụng ngón ân huệ, khiến cô lúc nào cũng phải nhớ rằng ông là người đã dìu dắt cô đi theo con đường phiên dịch, còn Thân Vệ Quốc thì lại sử dụng chiêu lưu đày ra biên ải. Đỗ Đức Minh vừa để cô cầm đơn hàng của tập đoàn Nhạc Trung, Thân Vệ Quốc lập tức giơ roi xua cô đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Hứa Ảo tới thẳng khách sạn mà tập đoàn Nhạc Trung ở tại thành phố, tất cả nhóm chuyên gia cố vấn và bộ phận môi giới đều tập trung ở đây.
Khi cô tới trước một cửa thang máy thì đúng lúc cánh cửa sắp đóng lại, cô vội chạy vào, “Chờ với”. Cánh cửa đang đóng lại rồi lại mở ra, Cố Hứa Ảo bước vào, quay nói với người bên trong: “Cảm ơn”.
Bùi Trung Khải đứng ở góc thang máy, nhìn dáng người mềm mại của Cố Hứa Ảo bước vào, rồi sau đó nghe cô nói hai từ “Cảm ơn” rất rõ, xem ra cổ họng cô đã đỡ hơn nhiều rồi. Con người ta thật là kỳ lạ, khi chưa quen biết thì thấy thế giới này như một mê cung khổng lồ, biết bao nhiêu người quen thuộc đều rời đi, còn những người đi tới đều là người lạ, nhưng một khi đã quen biết thì lại thấy thế giới này giống như một góc phố, quay chỗ nào cũng có thể gặp phải.
Cố Hứa Ảo mặc một bộ váy liền, mái tóc dài được búi sau gáy, cài trâm cẩn thận. Bùi Trung Khải nhìn cô thích thú, nghĩ, cô ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy đến đây không biết có phải là theo lời mời không.
Cửa thang máy bật mở, nhìn theo bóng Cố Hứa Ảo đi ra, trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Bùi Trung Khải chợt nhận ra là mình cũng tới tầng này, nên vội chen ra. Hành lang trải thảm, lên khi bước chân lên đó không hề có tiếng động. Cố Hứa Ảo đi rất nhanh, suýt nữa va vào một người khác ở chỗ ngoặt, nên vội đưa tay đỡ lấy đầu và nói: “Xin lỗi”. Một hồi lâu không nghe thấy người bị va nói gì, cô ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp một đôi mắt đen, cả người cô chợt đờ ra như bị điện giật.
Bùi Trung Khải bước chậm, thế rồi bị người khác va phải ở chỗ ngoặt, cúi đầu xuống nhìn thì nhận ra chiếc trâm có những đường vân hổ phách.
Cố Hứa Ảo vội vàng sửa sang lại đám tài liệu trong tay, miệng nói xin lỗi trong khi đầu vẫn không ngẩng lên. Bùi Trung Khải đứng yên, quá tình cờ khiến người ta có cảm giác không biết phải làm thế nào.
Trong khoảng khắc Cố Hứa Ảo ngẩng lên nhìn anh, sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng Bùi Trung Khải nghĩ, cô ấy đã thực sự coi mình là hung thần mất rồi, bèn chìa tay ra một cách lịch sự, nói: “Cô đi trước đi”.
Ánh mắt của Cố Hứa Ảo lộ vẻ nghi hoặc, sau đó bước đi. Bùi Trung Khải định gọi, nói rằng đi vòng đường đó thì sẽ xa, nhưng rồi lại thôi và đi theo lối gần hơn. Đi một vòng mới tìm thấy phòng họp, ngồi xuống hai phút sau thì mới thấy Cố Hứa Ảo bước vào phòng họp, mắt nhìn những người có mặt ở đó với vẻ bình thản, rồi lặng lẽ ngồi xuống phía cuối bàn. Trong lòng Bùi Trung Khải đã hiểu ra.
Đúng lúc đó thì Lỗ Hành bước vào, vừa nhìn thấy mọi người bèn chắp hai tay, “Xin cảm ơn những nhân tài của thủ đô đã ủng hộ Nhạc Trung. Tôi xin thay mặt chủ tịch Lỗ cảm ơn mọi người”. Mọi người đứng dậy bày tỏ sự cảm ơn và vinh dự.
“Lần này Nhạc Trung chuẩn bị mua một công ty ngành mỏ ở nước ngoài, cũng là công ty do các cơ quan hữu quan nhà nước giới thiệu, có nghĩa chúng tôi cũng đã có sự chuẩn bị, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Nhạc Trung thực hiện giao dịch kiểu này, tiền lệ trong nước cũng không nhiều. Vì thế, hội đồng quản trị quyết định đưa các bộ phận trung gian vào, tập trung mọi sức lực thực hiện thắng lợi bằng được! Nói một câu thật lòng, nếu việc này không thành, tôi chẳng còn mặt mũi vào quay về gặp các phụ lão ở Giang Đông nữa. Hôm nay, trong tập thể này của chúng ta có công ty tư vấn, văn phòng luật sư, phòng kế toán, công ty đánh giá, công ty phiên dịch, mọi người là tinh túy nhất trong tinh túy, tất cả xin trông cậy vào mọi người”. Chủ nhiệm Trịnh nói những lời này với vẻ rất chân thành, khiến tất cả những người có mặt ở đó đều xúc động, có người lập tức tỏ rõ quyết tâm: “Nhất định phải thực hiện thành công vụ mua lại và sáp nhập này, quyết tâm đóng góp sức lực cho Nhạc Trung!”.
Tiếp đó chủ nhiệm Trịnh giới thiệu Lỗ Hành ngồi bên: “Đây là người liên hệ trong tập thể của chúng ta, cô Lỗ Hành, người phụ trách liên lạc đối ngoại của Nhạc Trung. Lần này cô ấy cũng được cử tham gia công việc này. Mọi người làm quen, có việc gì cứ tìm đến cô ấy. Tiểu Lỗ phụ trách việc điều phối các công việc về đàm phán mua bán sáp nhập hàng ngày, mong mọi người phối hợp với cô ấy”. Mọi người có mặt ở đó đều rất ngạc nhiên, Lỗ Hành còn trẻ mà đã giữ vị trí quan trọng như vậy ở một doanh nghiệp siêu lớn, hơn nữa lại cùng họ với chủ tịch hội đồng quản trị, nếu không phải là cha con thì cũng có quan hệ họ hàng.
Lỗ Hành mỉm cười đứng dậy, nói: “Tôi là chân chạy, xin nói với mọi người hai điều. Một là, mọi người có vấn đề gì nhất định phải trao đổi với tôi. Hai là, tôi chưa quen với Bắc Kinh, nên mong mọi người giúp đỡ”. Trước những lời đề nghị kèm theo nụ cười của cô gái xinh đẹp, không ai có thể từ chối.
Sau khi giới thiệu vắn tắt và phân công công việc, Cố Hứa Ảo biết mình không phải là nhân vật quan trọng gì, nhiệm vụ của cô chỉ là dịch thật chuẩn xác trong quá trình đàm phán. Cô thầm dự tính, ôn lại từ chuyên ngành một lượt rồi sưu tầm một ít tư liệu để nghiên cứu, việc này không có gì là khó. Trong khi ấy, Bùi Trung Khải trở thành nhân vật trung tâm, công ty Trung Đỉnh chuẩn bị mọi tài liệu quan trọng cho cuộc đàm phán, Lỗ Hành dường như cũng rất tin tưởng anh ta, có một số việc cô ấy hỏi thẳng anh ta trước mặt mọi người. Dù không hiểu lắm về ngành mỏ, nhưng cô cũng thấy những câu trả lời của Bùi Trung Khải rất rõ ràng, rành mạch, kín kẽ, đúng là một người có kinh nghiệm đàm phán.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, Bùi Trung Khải đã xác lập được uy tín trong tập thể nhỏ ấy, thỉnh thoảng anh đưa mắt nhìn thì thấy Cố Hứa Ảo đang tô lên những trang giấy, vì cho rằng cô đang ôn luyện nên không nghĩ gì nhiều, nhưng khi thấy mọi người nhìn cô mà cô vẫn không ngẩng đầu lên thì anh biết cô không hề nghe gì, vì thế anh cố tình nói to hơn. Khi cô ngẩng lên, anh thấy sắc mặt cô lạnh lùng chẳng khác gì xác ướp.
Cuộc họp kết thúc lúc trưa, chủ nhiệm Trịnh có việc nên đã bay về, Lỗ Hành và Bùi Trung Khải cùng bước vào nhà ăn, nhìn thấy mọi người đều ngồi ở một chỗ, nên mang cơm tới đó. Bùi Trung Khải ngạc nhiên khi không thấy Cố Hứa Ảo.
Buổi chiều tiếp tục là một cuộc họp dài, Cố Hứa Ảo lại xuất hiện, trong tay cầm hai cuốn sách, Bùi Trung Khải nhanh mắt nhìn thấy trong đó có một cuốn về ngành mỏ còn rất mới, thì ra cô đi mua sách. Nghĩ đến điệu bộ thiếu tập trung của cô lúc buổi sáng, anh đã hiểu ra, đó không phải là phong cách của cô, có lẽ những lời họ nói khiến cô thấy khó hiểu nên cô đang tìm cách khắc phục.
Suốt buổi chiều Cố Hứa Ảo cứ ghi ghi chép chép, nhưng thực ra trong lòng cô rất không thoải mái, những việc như thế này không cần cô có mặt, công việc của cô chỉ là dịch tài liệu đàm phán sang tiếng Anh, hoặc là ngồi dịch những câu tiếng Hán sang tiếng Anh, hoặc ngược lại. Nhưng Thân Vệ Quốc đã nói rồi, cô phải ở lại đây 24/24 để chờ lệnh.
“Cô Cố, hay ta ra ngoài ban công một chút đi?”. Giờ giải lao, không biết Lỗ Hành đã tới sau Cố Hứa Ảo từ bao giờ, cô cũng biết lúc này Cố Hứa Ảo không bận việc gì.
Cố Hứa Ảo quay lại mỉm cười, đi theo Lỗ Hành ra ngoài.
“Hơi bí bách phải không?”. Lỗ Hành đưa cho Cố Hứa Ảo lon nước hoa quả.
“Cái chính là tôi không rành về lĩnh vực này, nhưng thực ra cũng đã quen rồi, vì tôi thường xuyên đối diện với tình hình như vậy, bản thân tôi cũng không có chuyên môn gì, dù ngành nào thì cũng là dân ngoại đạo”. Cố Hứa Ảo khiêm tốn đáp .
“Nhưng cô rất nổi tiếng đấy chứ, nếu cô trở thành chuyên gia của tất cả các ngành, thì mọi người biết kiếm cơm thế nào”. Lỗ Hành thực sự thấy thích Cố Hứa Ảo, “Mấy ngày này cô không bận, nhưng đến khi mọi người hết bận thì lại đến lượt cô”.
“Việc này rất quan trọng, nên tôi cũng sẽ cố hết sức triển khai trước, mọi người có thể đưa tư liệu và bản thảo cho tôi bất cứ lúc nào, như vậy đến cuối sẽ không gấp gáp nữa”.
“Ừ, cũng đúng. Tôi gọi cô là Hứa Ảo nhé, còn cô gọi tôi là Lỗ Hành”. Lỗ Hành có vẻ rất vui, “À, phải rồi, lần trước tôi đã nói là giới thiệu cho cô làm quen với một người, vừa may anh ấy cũng ở trong nhóm của chúng ta”.
Cố Hứa Ảo có một linh cảm rất rõ, vừa định nói không cần đâu, thì có người gọi Lỗ Hành từ phía trong nhà, Lỗ Hành mỉm cười với Hứa Ảo, “Muộn hơn một chút rồi”.
Ban công hơi nóng, Cố Hứa Ảo cảm thấy xương cốt trong người dễ chịu hơn hẳn, điều hòa trong phòng để ở nhiệt độ rất thấp, nên các khớp xương không chịu được, cô nghĩ, ngày mai mặc chiếc quần dài sẽ dễ chịu hơn.
Không biết tình hình công ty cô lúc này như thế nào. Lần này đáng sợ hơn bất cứ lần nào, phần lớn thời gian Cố Hứa Ảo chỉ quan sát mà không tham dự. Những lần trước cùng lắm cũng chỉ là người của hai phe đấu với nhau một chút, kiểu vạch rõ ranh giới và tranh thủ lôi kéo hôm qua thì có thể thấy hành động của hai bên cũng đã kiên quyết hơn, nó khiến người ta thấy lo ngại hơn bao giờ hết, không biết liệu công ty Giai Dịch bao bọc cô suốt tám năm qua có giải tán không. Hai tháng đủ để đi đến kết thúc, người thắng kẻ thua, ám hiệu và thời gian mà Thân Vệ Quốc dành cho cô buộc cô phải lựa chọn một trong hai bên.
Cố Hứa Ảo thấy rất hoang mang, nếu Giai Dịch không còn nữa hoặc là thay đổi, thì cô có cần thiết ở lại hay không? Nếu phải đi thật thì đi về đâu? Làm nhiều năm đã quen rồi, và cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời khỏi Giai Dịch thì sẽ làm gì. Nghĩ nhiều đến đau cả đầu, Cố Hứa Ảo rút que trâm ra cào cào lên đầu. Chẳng may chiếc trâm rơi xuống đất vỡ thành ba mảnh, cô ngây người nhìn chiếc trâm gãy, nhớ đến câu của người ở quê cô, trâm gãy là điềm không may. Có việc gì không may mới được chứ? Cố Hứa Ảo cười đau khổ, đối với cô chắc cũng chỉ là mất việc là cùng, còn có chuyện gì làm tổn hại thần kinh cô hơn chuyện đó đâu.
Lặng lẽ trở về chỗ, vừa ngồi xuống, thì người ngồi cạnh chạm khẽ vào người cô: “Này, cô là Cố Hứa Ảo của Giai Dịch à?”.
Cố Hứa Ảo quay đầu lại, một chàng trai có khuôn mặt bầu bĩnh như búp bê đang nhìn cô.
“Vâng”.
“Tôi là Triệu Nhất của văn phòng luật sư”.
“Chào anh”. Vừa nãy lúc giới thiệu Cố Hứa Ảo chẳng nhớ được ai, cô chỉ thấy hết người này đến người khác đứng lên nói mấy câu rồi ngồi xuống, cô nghĩ mọi người chắc cũng như cô, nhưng xem ra anh chàng Triệu Nhất này có trí nhớ rất tốt. Chỉ có điều, Cố Hứa Ảo không có hứng thú nói chuyện.
“Hôm nay là buổi gặp mặt, mọi người tự về chuẩn bị, một ngày sau đem đề cương phương án đã viết ra thảo luận. Thực ra cô có thể không cần phải đến, công việc của phiên dịch thường là vào phần cuối”. Triệu Nhất không để ý đến thái độ của Cố Hứa Ảo, tự nói ra hết tình hình.
“Thời gian này tôi chỉ bận việc này, theo sớm cũng không có gì là không tốt”.
“Ông chủ của cô quan tâm đến nhân viên thật đấy, tôi có cả một đống việc phải làm. Luật sư hàng đầu của chúng tôi đang bàn chuyện với chủ nhiệm Lỗ, bàn xong thì đến lượt tôi phải viết ra. Thời gian gần đây đành phải làm thêm vào ban đêm để giải quyết các vụ kiện của văn phòng. Không có việc thì cô cứ coi như là đi nghỉ, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”.
Cố Hứa Ảo bất giác quay lại nhìn anh chàng luật sư lắm lời, không lẽ đó là điều mà một luật sư cần phải có? Cứ nói một mình với một thính giả, hoặc hầu như không cần đến thính giả.
Triệu Nhất nhìn Cố Hứa Ảo với vẻ rất nhiệt thành, không hẳn là anh ta có ý gì với cô, mà chỉ là vì thấy một cô gái xinh đẹp nên bắt chuyện cho đỡ buồn.
Cố Hứa Ảo lắc đầu, đáp: “Cảm ơn, tôi vừa từ ngoài ban công vào”. Thực ra cô không muốn nói gì nhiều, kể từ lúc thấy Bùi Trung Khải xuất hiện ở đây, cô không còn cảm thấy nhẹ nhõm nữa, mặc dù từ sáng đến giờ anh chỉ nói với cô một câu “Cô đi trước đi” lúc hai người va vào nhau chứ không hề có điệu bộ nhơn nhơn như trước.
Triệu Nhất nghĩ con gái xinh đẹp thì hơi kiêu cũng phải, nên tiếp tục nhiệt tình hỏi Cố Hứa Ảo về các vấn đề liên quan đến công việc dịch thuật. Cố Hứa Ảo trả lời bằng mấy chữ rời rạc và vẻ mặt không chút biểu cảm.
Đang nói chuyện với Lỗ Hành và mấy người khác, Bùi Trung Khải nhìn thấy Cố Hứa Ảo bước vào, khi cô vừa ngồi xuống thì lập tức một người đàn ông ngồi bên cạnh cô. Đó là một người bình thường, mà nếu để lẫn với đám đông thì không thể nào nhận ra, thế mà Cố Hứa Ảo vẫn cười với anh ta, dù đó chỉ là nụ cười xã giao, nhưng với anh thì chưa bao giờ có được.
Hai người đang thì thầm, Cố Hứa Ảo nói rất ít, mắt vẫn không rời cuốn sách, thậm chí giữa chừng còn tra từ điển, nhưng Bùi Trung Khải thấy chướng mắt trước điệu bộ coi xung quanh như không có ai của anh chàng kia.
Vì để ý đến chuyện khác nên tâm trạng và giọng nói cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, giọng anh tự nhiên cao hơn và nhanh hơn.
“Tổng giám đốc Bùi, anh nói chậm một chút đi”. Lỗ Hành bất giác nhắc Bùi Trung Khải, tất nhiên cô cũng chú ý đến hai người ở cuối bàn, anh chàng luật sư Triệu Nhất vẫn đang thao thao bất tuyệt, điệu bộ cũng rất sinh động, còn Cố Hứa Ảo thì đang cúi đầu viết gì đó lên tờ giấy.
Bùi Trung Khải hạ giọng, nhắc lại câu vừa nói. Lần này thì mọi người đã hiểu, anh chàng luật sư họ Lâm nói với giọng rất cảm kích: “Anh Bùi không làm luật sư thì thật là đáng tiếc cho tài ăn nói”. Bùi Trung Khải mỉm cười, không chút khách sáo.
Luật sư Lâm chợt nhận ra trợ thủ Triệu Nhất không có ở bên cạnh, nhìn xung quanh rồi vẫy tay bảo anh ta đến. Bùi Trung Khải nhìn Triệu Nhất, hừ một tiếng, bụng nghĩ thầm: Đến chỗ này mà cậu vẫn không giấu được cái đuôi háo sắc đi à.
Khi hội nghị kết thúc, tiếng sấm bên ngoài rất rền, trời đổ mưa lớn. Cố Hứa Ảo đi phía sau đám người, Lỗ Hành quay đầu lại gọi: “Hứa Ảo, để giám đốc Bùi đưa cô về nhé, bên ngoài đang mưa, anh ấy có xe mà”. Rồi không chờ Cố Hứa Ảo từ chối, Lỗ Hành nói với Bùi Trung Khải: “Giám đốc Bùi, phiền anh giúp tôi đưa Hứa Ảo về, con gái đi một mình ngoài trời tối, an toàn phải là hàng đầu”.
Cố Hứa Ảo vội nói: “Không cần đâu, không cần đâu, khách sạn có taxi mà”.
Lỗ Hành không biết những chuyện đã xảy ra giữa Cố Hứa Ảo và Bùi Trung Khải, cô chỉ để ý thấy mấy lần Bùi Trung Khải đưa mắt nhìn Cố Hứa Ảo, hình như anh có ý với cô ấy, còn Cố Hứa Ảo thì lại rất lạnh lùng. Mình sẽ giúp họ một tay, còn kết cục thế nào, là vui hay buồn thì còn phải xem duyên phận của họ. Hồi học đại học, Lỗ Hành rất thích và từng làm cầu nối được cho hai đôi, hứng thú làm ông tơ bà nguyệt còn hơn cả công việc của cô.
Bùi Trung Khải nói một câu: “Cô Lỗ cứ yên tâm”. Rồi đợi Cố Hứa Ảo đi tới.
Cố Hứa Ảo không nhìn Bùi Trung Khải, nhưng không nói gì nữa, nếu cứ từ chối ý tốt của Lỗ Hành trước mặt mọi người thì chẳng ra gì, nên nói lời tạm biệt mọi người xong thì đi thẳng ra cửa khách sạn, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Bùi Trung Khải, nói: “Vừa rồi tôi không tiện từ chối Lỗ Hành, nhưng anh không cần thiết phải đưa tôi về. Tôi tự về được, tạm biệt”. Nói rồi cô quay người định gọi taxi. Mặc dù Cố Hứa Ảo đã nhắc nhở mình rằng đừng có chọc tức người đang ở trước mặt, nhưng nghĩ đến chuyện phải ngồi cùng xe với Bùi Trung Khải, cô không khỏi rùng mình, nên cô đã từ chối một cách bản năng.
Thấy Cố Hứa Ảo giữ một khoảng cách an toàn với mình, mặt Bùi Trung Khải cũng trở nên lạnh lùng, trong lòng thấy bực bội, nhưng cũng không tiện nài ép, vì thế nói: “Vậy cũng được”, rồi quay đi lấy xe, để mặc Cố Hứa Ảo đứng ở đó.
Cố Hứa Ảo hơi ngẩn người, Bùi Trung Khải bị từ chối như vậy mà cũng không bám lấy cô. Nghe thấy tiếng bước chân đi xa rồi cô mới quay người bước đi.
Chờ mãi mà vẫn không vẫy được xe, nhìn thấy người chờ rất đông, Cố Hứa Ảo không nghĩ nhiều, giương ô lên. Nước mưa đọng đầy trên mặt đất, cô bì bõm bước đi, đi hết cả một đoạn phố mà mà vẫn chẳng gặp một chiếc xe nào trống, cô đành quyết định đi xe bus.
Bùi Trung Khải lấy xe ra, không nhìn thấy Cố Hứa Ảo trong đám người đứng chờ nữa, đoán rằng cô đã đi, nên anh nhấn ga cho xe vọt đi, nước mưa bắn tung tóe. Về đến nhà tắm táp xong, vừa lên mạng tra tư liệu thì chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia có tiếng cười hi hi, biết là Tề Huy, anh bèn hỏi: “Nửa đêm không ngủ, có chuyện hay là thấy vô vị vậy?”.
Tề Huy đáp với vẻ đùa cợt: “Sao, hoàn lương rồi à, ngủ sớm vậy sao?”.
Bùi Trung Khải đang tra cứu, đáp: “Cậu gọi điện muộn chắc không phải chỉ để đùa cợt với tôi chứ?”.
“Có muốn nghe chuyện này không? Rất hay đấy”. Tề Huy vòng vo.
“Đừng có nói với tôi rằng cậu lại kiếm được rất nhiều tiền, rồi có bạn gái mới đấy”. Bùi Trung Khải vừa nói vừa tiện tay lại gõ mấy chữ.
“Điều trước thì đúng, điều sau thì không”.
“Thế à, tôi đang bận, có việc gì thì nói luôn đi, nếu không thì thôi”. Bùi Trung Khải cảm thấy kẹp chiếc điện thoại bằng cánh tay để nó áp vào tai thật là khó.
“Đừng, đừng. Nói về một người, anh cũng quen và tôi cũng quen. Đoán xem tối nay tôi đi cùng với ai? Không đoán được đúng không? Là Cố Hứa Ảo”. Tề Huy cố tình nói mấy chữ cuối cùng với vẻ bí hiểm.
Bàn tay của Bùi Trung Khải run lên, chiếc điện thoại suýt rơi xuống, anh vội lấy tay đỡ, “Cậu nói dối mà không suy nghĩ à?”. Sao Cố Hứa Ảo lại có thể ở cùng với Tề Huy được, rõ ràng là buổi tối nay họ đã ở cùng nhau, và hai tiếng trước đây họ mới chia tay nhau ở khách sạn.
“Biết là anh không tin, tôi là anh hùng cứu mỹ nhân, vừa rồi lúc đi trên đường tôi đã gặp Cố Hứa Ảo đang vẫy xe taxi giữa trời mưa mà không được, đợi xe bus cũng không được, thấy mềm lòng nên đã cho cô ấy đi nhờ”.
Tề Huy nói rất rõ ràng, khiến Bùi Trung Khải không thể không tin.
“Ở đâu?”.
“Ở gần khu vành đai bốn. Ý anh là sao, ghen à?”.
Trùng hợp như thế sao? Bùi Trung Khải trầm ngâm, có nghĩa là Cố Hứa Ảo không đợi xe ở trước của khách sạn mà đi thẳng, trời thì mưa to như vậy, cô ấy thật dũng cảm.
“Anh không nhìn thấy, Cố Hứa Ảo bị ướt hết quần áo, trông thật đáng thương. Lúc đầu cô ấy còn không chịu lên xe của tôi, cuối cùng thấy tôi chân thành nên đã cảm ơn và lên xe. Cô ấy đã mời tôi ăn một bát mỳ nóng. Trời mưa mà được ăn mỳ nóng thật là dễ chịu. Này, anh đang làm gì thế?”.
“Cậu chỉ nói những chuyện này thôi chứ gì? Vậy thì tôi tắt máy đây”. Nỗi phiền muộn trong lòng Bùi Trung Khải lại dâng lên. Như thế là sao? Không lên xe của mình mà lại lên xe của người khác. Nếu đã tỏ ra thanh cao thì sao không làm đến cùng đi?
“Bùi Tử, rốt cuộc là anh như thế nào với cô Cố đấy? Hễ tôi nhắc đến anh, dù chỉ là một chữ cô ấy cũng không nói, thế là tôi đành phải chuyển sang chuyện khác, khi ấy mới thấy cô ấy mỉm cười”.
“Cậu cứ việc ôn lại hồi ức cho kỹ nhé. Tạm biệt”. Giận dữ tắt điện thoại, nhưng cũng không muốn nhìn máy vi tính nữa, Bùi Trung Khải bước tới bên cửa sổ nhìn bầu trời đang mưa. Đúng là trò đùa, Bùi Trung Khải này bỏ mặc Cố Hứa Ảo ở bên đường và Tề Huy thì lại đón cô ấy lên, điều mà anh được là bộ mặt lạnh lùng, còn người xa lạ thì lại nhận được một nụ cười và một bát mỳ nóng một cách đơn giản. Có điều, hai người họ chẳng phải là người xa lạ sao? Không trao đổi, không giao lưu.
2
Ngày hôm sau, Bùi Trung Khải đến tương đối muộn, sau đó lập tức đi tìm Lỗ Hành, mở laptop ra. Trong đó là những nội dung mà đêm qua anh đã thức và tra cứu. Lúc thường nhìn anh thì tưởng anh rất chơi bời, nhưng để có được như ngày hôm nay anh đã phải trải qua rất nhiều gian khổ.
Lúc đầu, khi có người giới thiệu Trung Đỉnh với Lỗ Hành, cô cũng có chút nghi ngại, theo tin tức mà cô có được, khả năng làm việc của Bùi Trung Khải không có vấn đề gì, nhưng dù sao thì Trung Đỉnh cũng mới thành lập và Bùi Trung Khải cũng lại là người có lý lịch phức tạp, vì vậy cô đã bàn chuyện công việc với Bùi Trung Khải với tâm thế cảnh giác, nhưng sau một lần nói chuyện, cô phát hiện ra rằng chuyên môn của Bùi Trung Khải đúng là không có gì để phàn nàn, hơn nữa trong công việc anh cũng tỏ ra rất nhã nhặn, dù là khi nói về công việc hay về chuyện riêng, anh luôn rất chừng mực, không giống những gì mà người ta đồn thổi.
Nếu nói về khuyết điểm của Bùi Trung Khải, thì đến lúc này Lỗ Hành thấy rằng, điều mà anh không thể chấp nhận được đó là sai sót trong công việc, và khi thấy điều đó anh lập tức chỉ ra không chút kiêng dè, tất nhiên đối với phụ nữ anh cũng có vẻ mềm mỏng hơn, nhưng dù vậy cũng vẫn khiến người mắc lỗi khó mà chịu đựng nổi.
Nói tóm lại, với một người xa lạ như Lỗ Hành, cô cảm thấy Bùi Trung Khải cũng tạm được, làm việc cũng đường hoàng. Ngoài điều đó ra, nhìn vẻ bề ngoài, Lỗ Hành đoán Bùi Trung Khải cũng là người có tư chất, vốn liếng.
Và điều mà Lỗ Hành thấy thắc mắc nhất là Cố Hứa Ảo, cô ấy không nhìn, cũng không nói chuyện gì với Bùi Trung Khải. Liệu như vậy có phải là hơi quá không. Hầu như tất cả phụ nữ trong nhóm của họ, từ người đã có chồng đến người chưa kết hôn đều để mắt tới Bùi Trung Khải, khi thảo luận thế nào cũng có mấy người vây xung quanh anh ta, không biết như vậy là vô tình hay hữu ý. Lỗ Hành cho rằng đó cũng là chuyện bình thường. Nghĩ đến thái độ của Bùi Trung Khải đối với Cố Hứa Ảo, thì cô lại thấy giữa hai người họ có điều gì đó không bình thường. Theo kinh nghiệm nhiều năm làm bà mối của Lỗ Hành thì hai người này có duyên phận, hơn nữa cũng có khả năng. Mặt khác, cô cũng đang rỗi rãi, nghe nói nếu làm mối thành công cho ba đôi thì công đức rất viên mãn.
Khi bước vào phòng họp, Lỗ Hành và Bùi Trung Khải nhìn thấy Cố Hứa Ảo, trong lòng thấy hơi thắc mắc. Theo lý mà nói thì thời gian này Cố Hứa Ảo không cần thiết phải ở đây cả ngày. Bùi Trung Khải thắc mắc với Lỗ Hành, nhưng cô cũng không biết, chỉ trả lời rằng chủ tịch hội đồng quản trị Thân của Giai Dịch Quốc Tế giữ nguyên ý kiến và yêu cầu phiên dịch phải chấp hành, đồng thời cam đoan Giai Dịch sẽ hết sức ủng hộ việc sáp nhập lần này của Nhạc Trung, khiến cho chủ nhiệm Trịnh và Lỗ Hành không biết phải nói như thế nào cho được.
Sự việc không có gì là khó dò hỏi, cuộc đấu đá ngấm ngầm giữa Thân Vệ Quốc và Đỗ Đức Minh đã đến mức người qua đường cũng biết. Xem ra, hoàn cảnh của Cố Hứa Ảo không lấy gì làm tốt.
“Hứa Ảo, trưa nay cùng đi ăn cơm nhé?”. Lỗ Hành đi ngang qua, khẽ vỗ vai Cố Hứa Ảo.
“Được”. Cố Hứa Ảo mỉm cười. Lỗ Hành ngây người nhìn cô, “Hứa Ảo, lần sau nhất định cậu phải thường xuyên cười với mình đấy. Mình thích thấy cậu cười”. Cố Hứa Ảo lấy bút gõ vào tay cô, “Cậu mời tôi ăn cơm, thì tôi sẽ cười tít mắt”. Lỗ Hành giật giật tóc của Cố Hứa Ảo: “Chuyện đó thì có gì khó, mình còn có thể cho cậu một phiếu ăn dài hạn nữa kia”. Cố Hứa Ảo không hiểu, hỏi lại: “Gì cơ?”.
Lỗ Hành làm ra vẻ bí mật, “Sau này cậu sẽ biết. Bây giờ mình phải đi làm việc đây”.
Đến bữa trưa, Cố Hứa Ảo nhớ đến chuyện buổi sáng, liền hỏi Lỗ Hành như vậy là có ý gì, sao lại nghe thấy nói cô phải mời cơm cô lại bỏ chạy như vậy.
“Hứa Ảo, tóc của cậu rất đẹp, rất đen, sóng to, búp dài vừa tự nhiên lại vừa bồng bềnh”. Lỗ Hành lảng chuyện, cố ý không trả lời.
Cố Hứa Ảo cười, đáp: “Tôi thì lại thích mái tóc thẳng như của cậu, tóc của tôi quăn tự nhiên, nên khó để, vì muốn đỡ việc nên uốn một chút. Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ ép tóc thẳng, tóc lúc nào cũng quăn như vậy”. Lỗ Hành cười ngất khi nghe những lời ấy của Cố Hứa Ảo, đúng lúc ấy thì nhìn thấy Bùi Trung Khải bê đĩa cơm đi đến, bèn vẫy và gọi anh: “Này, ở đây!”.
Bùi Trung Khải bê đĩa cơm đến, tiện chỗ ngồi ngay xuống chiếc ghế trống bên cạnh Lỗ Hành, mắt làm như vô tình nhìn thấy Cố Hứa Ảo, sau đó quay sang nhìn Lỗ Hành lúc đó đang cười tới chảy cả nước mắt, nói: “Ăn cơm mà cười dữ vậy, cô không sợ bị sặc à?”.
Lỗ Hành uống một ngụm nước trái cây rồi mới nói: “Là do Hứa Ảo kể truyện cười”. Nói xong vẫn không nén được cười, vì cô vốn là người rất dễ cười.
Lúc đó Bùi Trung Khải mới nhìn thẳng vào Cố Hứa Ảo, nói: “Thế mà tôi không biết cô Cố cũng biết kể truyện cười”.
Cố Hứa Ảo không biết nên trả lời thế nào. Cô không hề kể truyện cười, vậy mà Lỗ Hành đã cười như vậy, cô thực sự lấy làm khâm phục. Có lẽ, cuộc sống của Lỗ Hành vô tư lự, được cha mẹ yêu thương, lúc nào cũng vui vẻ, không giống như cô, phải đem nửa cuộc đời ra để mà gánh vác những nỗi đau khổ từ mọi nẻo của cuộc sống, niềm vui thì quá hiếm hoi.
“Ôi, không phải như vậy, cô ấy nói từ nhỏ đến giờ cô ấy chưa để tóc thẳng bao giờ, rất buồn cười phải không?”.
Lúc này, Bùi Trung Khải cũng thấy phục Lỗ Hành, anh quay sang nhìn cô, “Rất buồn cười, là chuyện này sao?”.
Lau nước mắt, Lỗ Hành cố gắng lắm mới kìm được cơn cười, “Bùi Trung Khải, anh có thấy tóc của Hứa Ảo đẹp không?”.
Bùi Trung Khải ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Cố Hứa Ảo, tóc rất đen, rất dày, hơi quăn, chất tóc rất tốt, sợi nào cũng đen bóng, đuôi tóc rủ xuống bên má, càng làm tôn làn da trắng và các nét xinh xắn trên khuôn mặt, khiến người khác không thể không thừa nhận cô là một cô gái xinh đẹp. Nếu phải nhớ lại, anh còn có thể nhớ đến cả cảm giác buồn buồn khi những sợi tóc của cô lướt trên người anh.
Ánh mắt không chút kiêng dè, giấu giếm của Bùi Trung Khải khiến Cố Hứa Ảo thấy khó chịu và cảnh giác, nhưng vì Lỗ Hành đang ở đây nên không tiện thể hiện. Bàn tay cầm thìa của cô bất giác nắm chặt lại. Tuy không ngẩng đầu lên nhưng cô vẫn cảm nhận thấy vẻ ẩn chứa trong ánh mắt của Bùi Trung Khải, nó có hơi hướng của loài báo và rắn độc.
Ánh mắt ấy vẫn không rời đi, thậm chí anh còn trao đổi với Lỗ Hành và đưa ra ý kiến: “Đúng là rất đẹp”.
Bùi Trung Khải đánh giá một cách chân thành, nhưng Cố Hứa Ảo thì cảm thấy như ngồi trên đống gai. Dường như đã quen với sự gai góc của Bùi Trung Khải nên trong chốc lát cô không thể nào quen được với sự hòa nhã của anh. Cô đứng dậy, chào: “Lỗ Hành, tôi ăn đủ rồi”.
Lỗ Hành quay lại nhìn Bùi Trung Khải một cái, nhất định giữa hai người này có chuyện gì đó, cô cũng nói luôn: “Tôi cũng về đây”.
Lỗ Hành đi đến bên Cố Hứa Ảo, “Hứa Ảo, những ngày này cậu không cần thiết phải đến đâu, có việc gì mình sẽ gọi điện cho cậu. Hôm ấy chủ tịch Thân cứ khăng khăng như vậy nên mình cũng không biết phải nói gì. Nếu cũng không tiện đến công ty thì cậu cứ coi như là đang nghỉ phép”.
“Hưởng bộc lộc của vua thì phải làm việc cho vua, tôi đã hứa rồi, sao lại có thể làm như thế được?”.
“Dù sao thì mình cũng không tiết lộ bí mật đâu, những người khác cũng không biết là cậu chỉ làm có nhiệm vụ đó. Nếu có việc gì, cậu chỉ cần nói một tiếng là được”. Lỗ Hành dường như đã hiểu ra phần nào cảnh ngộ của Cố Hứa Ảo, vì bố cô là chủ tịch hội đồng quản trị, nên con đường sự nghiệp của cô luôn hanh thông, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không hiểu những phức tạp trong đó.
“Cảm ơn cậu, Lỗ Hành”. Cố Hứa Ảo chớp mắt, sự quan tâm của Lỗ Hành đã khiến cô cảm động.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, về đến nơi lại gặp Bùi Trung Khải. Cố Hứa Ảo buông cánh tay đang nắm lấy tay của Lỗ Hành ra và nghiêng người đi qua, mắt nhìn thẳng về phía trước, như không thấy sự tồn tại của Bùi Trung Khải. Lỗ Hành đang định nói gì đó thì lại bị một đồng nghiệp gọi.
Cố Hứa Ảo ngồi xuống chỗ ở cuối bàn, liền nghe thấy có người nói từ phía sau: “Ở lại Giai Dịch cũng khó mà vào Nhạc Trung cũng không dễ”.
Cơ thể vừa được thả lỏng của Cố Hứa Ảo lập tức căng trở lại, cô quay đầu lại chất vấn: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở thế thôi”. Bùi Trung Khải có vẻ khinh mạn.
“Tôi không muốn có bất cứ liên hệ nào với anh, không may phải làm việc cùng với anh, chúng ta hoàn toàn có thể coi nhau như người xa lạ. Việc gì anh phải nói những chuyện đó với tôi?”. Cố Hứa Ảo đứng lên, nhìn Bùi Trung Khải từ phía trên xuống, mắt không giấu nổi vẻ coi thường.
Bùi Trung Khải có vẻ hơi cụt hứng, nói với giọng hơi châm biếm: “Cô thực là rất giỏi hiểu lầm tôi. Cô luôn nghĩ xấu về người khác như vậy à?”.
“Đối với anh, tôi không có gì ngại ngần khi nghĩ như vậy”. Cố Hứa Ảo đứng thẳng lưng, trả lời lạnh lùng.
“Trước mặt tôi cô thực sự ‘rất trần trụi’, một câu nói dối cũng không có”. Đột nhiên Bùi Trung Khải bật cười, tấm lưng vươn thẳng và vẻ thể hiện cứng nhắc của cô rất giống con Cẩu Thặng Nhi khi giận dữ.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”. Lỗ Hành đã bước vào từ bao giờ.
“Nói chuyện linh tinh thôi, cô có việc gì không?”. Bùi Trung Khải nhẹ nhàng chuyển chủ đề. Mặt Cố Hứa Ảo vẫn căng ra, cô trừng mắt lườm Bùi Trung Khải một cái không hề giấu giếm.
Lỗ Hành đã nhìn thấy ánh mắt của cô, cô cảm thấy rất vui, bèn nói: “Hứa Ảo, có phải anh ấy bắt nạt cậu không? Cái mồm của anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác dán lại cho mà xem”. Rồi cô quay sang nói với Bùi Trung Khải: “Đắc tội với người đẹp là phải mời chúng tôi ăn cơm đấy, hơn nữa, anh đã nói mấy lần rồi, hôm nay không được trốn đâu đấy”.
Bùi Trung Khải đáp một cách thoải mái: “Được thôi, đi đâu ăn là do các cô quyết định”.
“Món Tứ Xuyên? Không... Món Hồ Nam? Không... Món Việt Nam”.
Cố Hứa Ảo nghe hai người đó bàn tới chuyện món ăn một cách rất vui vẻ, nguyên nhân là từ cô, thế mà chẳng hề hỏi ý kiến của cô, cô nói: “Tôi không đi”.
“Vì sao lại không đi?”.
“Không muốn đi”.
“Cậu có thể chọn món mà cậu thích, mình thì thế nào cũng được, được ăn là tốt rồi”.
“Lỗ Hành, mình không đi đâu”.
“Cậu và anh ấy cùng một phe à? Cậu tiết kiệm tiền cho anh ấy... Không, thế không ổn. Hãy chứng minh bằng hành động đi. Chúng ta cùng đi”. Bùi Trung Khải thấy thế lại càng vui. Cuối cùng Cố Hứa Ảo đã không thắng nổi sự kiên trì bám riết của Lỗ Hành.
Cố Hứa Ảo trừng mắt nhìn Bùi Trung Khải với vẻ oán hận, nhưng không ngờ lại nhìn thấy nụ cười mỉm của anh. Nụ cười ấy không hề mang chút chế nhạo nào, cô cảm thấy như có vật gì đó đung đưa trước mắt.
Sau cùng mọi người quyết định đi ăn món ăn Tứ Xuyên, họ tới nhà hàng Nga Mi nổi tiếng với món thịt gà Cung Bảo cực ngon.
__________
(*) Một món ăn do Đinh Bảo Trinh thời nhà Thanh sáng tạo ra. Nguyên liệu chính là thịt gà, ớt, lạc và các gia vị khác.
Cố Hứa Ảo không vui nên cũng không thấy ngon miệng, Bùi Trung Khải cũng ăn không nhiều, chỉ có Lỗ Hành là tỏ ra rất vui vẻ và hào hứng. Ở công ty, vì là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị nên cô luôn phải tỏ ra khiêm nhường, sợ người khác bắt được điểm sai sót của mình và gây khó dễ cho bố. Nhưng ở đây thì khác, cô coi Cố Hứa Ảo và Bùi Trung Khải như bạn bè, nên thoải mái bộc lộ.
“Đúng là rất tuyệt, ngon hơn trong tưởng tượng của tôi. Những ngày tôi ở Bắc Kinh, hai người đưa tôi đến các quán ăn đi, cứ mỗi ngày một quán, trong hai tháng nhất định cũng nếm được bảy, tám phần các món ăn nổi tiếng ở đây”. Lỗ Hành nói ý định lớn lao.
Bùi Trung Khải mỉm cười, “Nhưng không dễ như thế đâu. Những món ăn ngon nhiều vô kể, e rằng khi cô ăn hết lượt thì thân hình cô cũng đi tong rồi. Phải ăn nhiều rau quả vào”. Trong giọng nói của anh ẩn chứa vẻ trêu đùa và quý mến, điều ấy khiến Cố Hứa Ảo thấy rất khó chịu. Cô nhai thức ăn một cách máy móc, tâm trí không tập trung.
“Hứa Ảo, món ăn không hợp khẩu vị à? Sao lại ngây người ra thế kia?”. Lỗ Hành ăn một cách ngon lành nhưng không quên chia sẻ với người bên cạnh. Cố Hứa Ảo hơi nhíu mày, dùng đũa khêu khêu những hạt cơm trong bát. Nghe Lỗ Hành nói vậy, cô bèn ngẩng đầu lên đáp: “Không phải vậy đâu”.
“Này, Hứa Ảo, cậu thích ăn món ăn nào? Cậu là người Giang Nam, liệu có phải chỉ thích ăn món ăn ở Giang Nam không? Hay là ngày mai chúng ta đi một món ăn nào đó của vùng Giang Triết, Hàng Châu, hay Thượng Hải gì đó đi”.
“Không sao đâu, mình cũng đã ăn quen món ăn phương Bắc rồi, nhưng đúng là bây giờ cũng ít ăn những món ăn của quê hương”.
Khi nói những câu này, ánh mắt của Cố Hứa Ảo không giấu nổi vẻ buồn buồn. Lỗ Hành không chú ý tới điều đó, nhưng Bùi Trung Khải thì đã kịp nhìn thấy. Dường như ở cô còn có một ẩn số mà anh chưa biết được. Cố Hứa Ảo cảm nhận được những điều đó trong ánh mắt của Bùi Trung Khải, cô thấy trong lòng ớn lạnh nhưng không ngẩng đầu lên mà vẫn dùng đũa khều những hạt cơm và đưa lên miệng.
Sau khi ăn no uống đủ, Lỗ Hành mới có tâm trạng quan sát người khác. Trong con mắt của cô thì hai người trước mặt giống như công tử yêu tiểu thư trong một vở kịch, Bùi Trung Khải thì có vẻ có tình cảm, Cố Hứa Ảo thì cúi đầu suy nghĩ, còn cô giống như bà mối, cầm sợi chỉ hồng buộc hai người lại với nhau.
“Chúng ta tới PUB (quán rượu) đi”. Sau khi ăn cơm xong, Lỗ Hành đề nghị.
“Chẳng phải hôm qua cô cũng đã tới đó rồi sao?”. Không chờ Cố Hứa Ảo phản đối, Bùi Trung Khải chất vấn.
“Quán rượu thì không phải. Chúng ta tới Hậu Hải, Tam Lý Đồn, đâu cũng được. Hứa Ảo, cậu thường tới đâu?”.
Cố Hứa Ảo mỉm cười, “Chuyện này thì mình không giúp được cậu, từ trước đến giờ mình không tới quán rượu”. Lỗ Hành trợn tròn mắt nhìn cô như đang nhìn một cổ vật từ thời Trung Cổ, Bùi Trung Khải cũng hơi nghiêng đầu nhìn cô.
“Hứa Ảo, thật hay là đùa đấy? Rốt cuộc cậu có phải là thanh niên không thế?”. Lỗ Hành thực sự ngạc nhiên trước một người đẹp có vẻ ngoài hiện đại mà vẫn giữ được suy nghĩ truyền thống như Cố Hứa Ảo.
“Chẳng qua là mình không có hứng tới đó mà thôi”.
“Vậy cậu có hứng với chuyện gì?”. Lỗ Hành vẫn không chịu buông tha.
“Mình là một người tẻ nhạt, mình thực sự không có sở thích và hứng thú gì”.
“Thế thì lại càng nên tới đó để xem. Bùi Trung Khải, giao nhiệm vụ cho anh đấy, hãy đưa hai chúng tôi đi xem cuộc sống ban đêm của chốn kinh thành đi!”.
Cố Hứa Ảo biết Lỗ Hành không tha cho mình, vì thế cũng không từ chối nhiều. Sau khi ăn cơm xong, cảm giác áp lực của cô trước Bùi Trung Khải cũng đã giảm đi ít nhiều. Nếu đã không tránh được thì tốt nhất là nên thẳng thắn đối diện. Anh ta muốn nhìn thấy những điều buồn cười ở cô ư, vậy thì cô sẽ không cho anh ta được như ý.
Bùi Trung Khải nảy ra ý chơi xấu, cố tình đưa hai người tới một PUB theo đúng nghĩa, có đầy đủ thanh bar, tịnh bar, liễu bar, một quán bar đủ cả tửu sắc lẫn ca vũ. Bùi Trung Khải hỏi hai người muốn uống gì, Lỗ Hành gọi một cốc rượu, Cố Hứa Ảo thì hỏi có nước ép củ cải không? Không chỉ Bùi Trung Khải mà người phục vụ cũng thấy buồn cười vì câu hỏi đó của cô, nhưng vì không muốn để cho khách hàng xấu hổ nên cậu cố nén lại và đáp: “Xin lỗi, ở đây không có nước rau quả”.
Bùi Trung Khải cố bụm miệng lại nhìn xem Cố Hứa Ảo giải quyết chuyện này ra sao.
Cố Hứa Ảo cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi nói rất to: “Vậy thì phiền cậu ra ngoài mua giúp tôi một chai nước củ cải, tôi không quen ở đây lắm”. Người mới tới lần đầu còn lạ lẫm không sợ xấu hổ, xấu hổ là những người thường xuyên tới đây.
Lúc đó Bùi Trung Khải mới tin rằng Cố Hứa Ảo đã cố tình xỏ lại anh, biến anh thành trò hề. Bùi Trung Khải không muốn mất mặt ở đó. Những người ngồi ở bàn bên cạnh đã cười khúc khích. Anh ấn tờ một trăm tệ vào tay người phục vụ, nhờ cậu ta làm theo ý cô, không cần trả lại tiền thừa. Cậu phục vụ lễ phép đáp một tiếng rồi lui ra. Bùi Trung Khải quay lại nhìn Cố Hứa Ảo, nhưng dường như cô không để ý đến sự việc vừa rồi, tay chống cằm, thản nhiên nhìn đám người đang nhảy nhót cuồng loạn trên sàn.
Lỗ Hành thấy vậy cũng đứng dậy lắc lư người theo, giữa chừng còn định lôi cả Cố Hứa Ảo vào cuộc, nhưng Cố Hứa Ảo mím môi lắc đầu.
Bùi Trung Khải nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Cố Hứa Ảo với Lỗ Hành, bất giác anh ghé tới gần Cố Hứa Ảo, nói to: “Cô không nhất thiết phải sống như vậy, mệt mỏi lắm”.
Trong quán rất ồn, miệng của Bùi Trung Khải dường như ghé rất sát, phả cả hơi ấm vào tai Cố Hứa Ảo, khiến cô hơi hoảng hốt, lui người tránh tư thế quá gần gũi, rồi đáp: “Vì thế, tôi mới không cười với anh”.
“Tôi cũng chẳng hy vọng điều ấy. Nếu so sánh thì có lẽ cô lạnh lùng khiế 8000 n người ta thấy yên tâm hơn là cô cười”. Giọng nói của Bùi Trung Khải rất trầm, chậm rãi và dễ nghe, người anh lại hơi nghiêng về phía trước, khiến Cố Hứa Ảo bị ép, lưng áp sát vào ghế, hết đường tránh.
Ở đây quá ồn, muốn nói chuyện hầu như người nào cũng phải chụm đầu vào nhau, mặt kề bên mặt, dưới ánh đèn mờ ảo trông càng thân mật. Cố Hứa Ảo mặt nóng bừng, vội tránh đi, nói: “Vậy thì chúng ta nên duy trì một khoảng cách phù hợp”.
Bùi Trung Khải thấy Cố Hứa Ảo cuống lên, bèn cười và ngồi trở lại chỗ, đang định nói thì nhìn thấy Lỗ Hành trở lại, uống một ngụm lớn, giọng càng phấn chấn: “Này, Hứa Ảo, cậu nhất định phải qua đó một chút, coi như là rèn luyện. Mình tiếc là đã không kiên trì tập ba lê để nhảy đẹp hơn. Cậu nhìn xem, cái người kia kìa, nhảy đẹp quá”. Nói rồi, không chờ Cố Hứa Ảo kịp có phản ứng, đã kéo cô đi. Cố Hứa Ảo vì không muốn ngồi một mình với Bùi Trung Khải nên đành đi theo Lỗ Hành.
Nhìn hai người bọn họ cười khúc khích lắc lư bừa theo tiếng nhạc, Bùi Trung Khải thả lỏng người ngồi dựa vào ghế. Không hiểu vì sao, hễ nhìn thấy Cố Hứa Ảo là anh lại muốn trêu chọc cô, thấy cô căng thẳng co cụm tự vệ hay xù lông nhím đối đầu với anh, trong lòng anh thấy rất vui. Cô cố làm ra vẻ thông minh và bình thản, nhưng thực ra cô rất nhạy cảm và căng thẳng, có lúc thậm chí ở cô còn toát lên vẻ yếu đuối, lo âu và buồn thương. Rốt cuộc cô là người như thế nào?
“Nhân sinh vô sở bất tương phùng. Anh Bùi, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi. Lần đầu lạ lẫm, lần thứ hai thành quen, lần thứ ba thành bạn bè”. Tiểu Mễ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Bùi Trung Khải, vẫn với kiểu ăn mặc, trang điểm khác người.
“Tiến triển nhanh quá sẽ khiến người ta mất đi khả năng phán đoán”. Bùi Trung Khải đưa mắt liếc nhanh Tiểu Mễ, anh không thích kiểu con gái như vậy, quá lộ liễu, muốn điều gì là không che giấu, làm như tất cả mọi thứ trên đời này nghiễm nhiên là của cô ta, đàn ông cũng là của cô ta.
“Anh Bùi thận trọng quá đấy. Có điều em không có ý đồ gì với anh đâu, cũng không đến nỗi làm anh mất đi cuộc sống của mình, không cần thiết phải dọa trẻ con như vậy”. Tiểu Mễ cố ý dẩu môi, nói bằng giọng điệu đà như trẻ con. “Hơn nữa, cứ cho là như vậy đi, thì anh cũng sẽ không phải là người bị thiệt cơ mà”.
Bùi Trung Khải không khỏi nể phục cô nhóc này, người lớn nói ra những lời gạ gẫm lộ liễu như vậy cũng khó tránh khỏi đỏ mặt đỏ tai, thế mà cô ta nói ra những lời ấy với vẻ nhẹ nhàng cứ như thể đang hỏi “Hôm nay ăn món gì”. Đúng là giang hồ lắm anh tài. Có điều nghĩ cũng chỉ là nghĩ, còn từ chối thì vẫn phải từ chối.
“Tôi không có hứng thú. Cảm ơn vì đã yêu quý”.
Chỉ mới lắc lư một lúc mà Cố Hứa Ảo đã thấy mệt rã rời, khô rát cả cổ họng. Cô ra hiệu muốn uống nước với Lỗ Hành, rồi sau đó chệnh choạng trở về chỗ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Hứa Ảo không nhìn thấy Tiểu Mễ với chiếc váy siêu ngắn, cô cứ tưởng rằng đó là người phục vụ, nên lịch sự nói: “Phiền cô nhường lại chỗ”. Nói rồi đưa tay với lấy chai nước khoáng, nhưng có một bàn tay đã với trước và đưa cho cô, cô đón lấy uống một ngụm lớn. Chợt cô nghe thấy có tiếng hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”.
Cố Hứa Ảo chưa kịp ngẩng đầu lên thì thấy chiếc ghế bên cạnh lún xuống, Bùi Trung Khải ngồi xích lại gần cô, quàng tay ôm lấy vai cô. Cô ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, một lần nữa lại nghe thấy câu hỏi đó với giọng rất khó nghe: “Cô ta là ai?”.
3
Cố Hứa Ảo ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói đó, thì ra chính là người mặc chiếc váy siêu ngắn với một khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm rất đậm, mắt ngang mày dọc, sát khí đùng đùng. Cố Hứa Ảo xác định lại xem liệu mình có dùng từ sai thật không, nhưng đúng là sát khí thật.
Mặc cho Cố Hứa Ảo vùng vẫy, Bùi Trung Khải ghì chặt cô vào lòng, nói với Tiểu Mễ giọng lạnh lùng: “Bạn gái của tôi quay lại rồi, không tiện nói chuyện nhiều với cô nữa. Tạm biệt”.
“Tôi...”. Cố Hứa Ảo định thần lại, cảm thấy rất rõ sức mạnh từ cánh tay của Bùi Trung Khải, đang định phủ nhận, ai ngờ vừa mới nói được một từ “tôi” thì đã bị nụ hôn của Bùi Trung Khải áp xuống. Cô sửng sốt, ra sức vùng vẫy. Dường như Bùi Trung Khải đã dự đoán được rằng cô sẽ vùng vẫy về hướng nào lên đã túm lấy tay cô, ấn cô vào góc ghế và hôn liên tiếp lên môi cô.
Bùi Trung Khải chỉ định khiến Tiểu Mễ thấy khó mà lui, đúng lúc ấy Cố Hứa Ảo quay lại đã cho anh cơ hội. Nếu là Lỗ Hành thì chắc anh không dám làm bừa, nhưng đó lại là Cố Hứa Ảo. Không muốn bị lật tẩy vì những lời nói dối, nên trong khoảnh khắc cô chuẩn bị phản bác lại, anh đã kịp thời bịt lấy miệng cô. Lúc đầu thì chỉ là diễn để cho Tiểu Mễ xem, nhưng sau đó thì anh cảm thấy không kìm được mình, những ký ức lại được khơi dậy.
Nơi đây là quán rượu, ánh đèn mờ ảo, là chốn có thể làm những điều mà mình muốn, Bùi Trung Khải ru ngủ mình, và ra sức hôn Cố Hứa Ảo. Anh tách hàm răng cô để cho lưỡi mình lướt khắp miệng cô. Hàm răng của cô rất đều, chiếc lưỡi của cô rất mềm mại, nó cùng với chiếc lưỡi của anh cuốn vào nhau như đang khiêu vũ.
Cảm giác tê tê xuất hiện cùng với sự giận dữ và xấu hổ, hàm răng và lưỡi bắt đầu giật giật, Cố Hứa Ảo cảm thấy sức lực của mình bị rút đi từng ít một.
“Hứa Ảo, cậu rút chạy rồi à, không được, mình cũng khát...”. Lỗ Hành gọi to, tay gạt mồ hôi chạy về chỗ. Ánh đèn sáng chói ở sàn nhảy khiến cô phải mất một lúc mới quen được với ánh đèn mờ mờ ở chỗ ngồi. Tư thế đắm say của Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo khiến cô sửng sốt, hơn nữa, bàn tay của Bùi Trung Khải lại đặt ở chỗ... rất là nhạy cảm. Đây là nơi công cộng, lộ liễu quá thể. Cô nghĩ và cười thầm, hai vị oan gia này đúng là tiến triển nhanh quá.
Cuối cùng thì Cố Hứa Ảo cũng lấy lại phần nào sự tỉnh táo khi nghe tiếng gọi của Lỗ Hành, cô đẩy mạnh bàn tay của Bùi Trung Khải đang đặt trên vai và trước ngực cô, định thần lại nhìn thì thấy Tiểu Mễ không biết đã rời đi từ lúc nào. Cô cúi đầu, nói khẽ: “Lỗ Hành, tôi về trước đây. Hai người chơi vui nhé”. Nói xong đứng dậy định đi, bụng thầm trách mình về biểu hiện vừa rồi. Mình sao vậy? Sao lại có thể như vậy với đàn ông?
Dù ánh đèn mờ ảo, nhưng Lỗ Hành vẫn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hứa Ảo, cô đáp không có ý đùa: “Mình cũng mệt rồi, chúng ta cùng về”.
Bùi Trung Khải ném mấy tờ một trăm lên trên bàn, tiện tay cầm chai nước củ cải vẫn chưa mở nắp lên và đi theo. Chưa ra đến cửa thì thấy Lỗ Hành và Cố Hứa Ảo đang bị người khác chặn lại ở cửa, tới gần thì thấy Tiểu Mễ đang đưa mắt nhìn Cố Hứa Ảo từ đầu xuống chân.
Cố Hứa Ảo đã nhận ra đó là ai nên bình tĩnh nói: “Vui lòng nhường lối”.
“Chờ đã, tôi muốn xem rốt cuộc người phụ nữ của anh Bùi như thế nào thôi mà”. Tiểu Mễ nghiến răng nói. Cảnh tượng Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo hôn nhau nồng nhiệt vừa rồi đã khiến cô ta bị kích động tới mức có thể giết người, trong bụng cô ta thầm nghĩ, xong việc rồi lại giả bộ thục nữ, loại đàn bà thối tha như cô thì có cái gì mà giả bộ thanh cao!
“Xin lỗi, tôi không quen cô, đề nghị cô nhường lối”. Nói rồi, Cố Hứa Ảo định vượt qua người Tiểu Mễ để mở cửa.
“Tưởng đi được dễ dàng như vậy sao! Nếu chúng ta đều thích anh Bùi, thì hãy ngồi lại cùng nhau nói chuyện một lúc”. Tiểu Mễ ngang ngược kéo tay Cố Hứa Ảo.
Mọi người đều đổ mắt nhìn, ở quán bar nếu không là chuyện đàn ông theo đuổi đàn bà thì cũng là đàn bà theo đuổi đàn ông, càng ồn ào càng thú vị.
Cố Hứa Ảo vùng mạnh nhưng vẫn không thoát được, bèn quyết định từ bỏ, “Đó không phải là chuyện hay ho gì. Tôi nghĩ, giữa chúng ta chẳng có gì để nói”.
“Cô định nói rằng Bùi Trung Khải đã - hoàn toàn - là - của cô rồi?”. Tiểu Mễ nghiến răng, tay giơ cao định đánh, nhưng rồi cánh tay ấy bỗng nhiên bị giữ lại.
“Đừng có hung hăng, cô đừng có làm những việc khiến mình phải hối hận!”. Bùi Trung Khải gạt mạnh tay Tiểu Mễ, tay túm lấy Cố Hứa Ảo kéo cô đi ra ngoài, mắt nhìn cô với vẻ xót thương, và cảm giác như toàn thân cô run lên.
Cố Hứa Ảo không giãy giụa, những kinh nghiệm như vậy thật đáng sợ, nhưng đầu óc và cả thân thể cô đều trong trạng thái chấn động, bên tai vẫn vang lên lời chất vấn của cô gái ăn mặc khêu gợi kia: “Anh thích cô ta?” và cũng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bùi Trung Khải trên đầu cô: “Tôi không cần thiết phải nói cho cô biết điều đó!”.
“Bọn họ nói anh chưa có bạn gái”. Tiểu Mễ vẫn không chịu thôi.
“Tránh ra!”. Bùi Trung Khải che chở cho Cố Hứa Ảo, tay còn lại kéo Lỗ Hành đi ra cửa.
Ra tới chỗ để xe, Cố Hứa Ảo kiên quyết không chịu lên xe của Bùi Trung Khải, còn Lỗ Hành thì dứt khoát kéo cô lên xe.
Khi đưa Lỗ Hành về khách sạn, Cố Hứa Ảo cũng xuống xe theo nhưng liền bị Lỗ Hành ấn trở lại xe.
“Bùi Trung Khải, anh còn không lái xe đi. Buổi tối con gái đi một mình rất không an toàn, anh không được để xảy ra chuyện giống như lần trước đâu đấy”.
Chiếc xe phóng như bay trên đường, hai người không ai nói câu gì, đúng ra là kể từ khi ra khỏi quán bar họ chưa nói câu nào, chỉ có một mình Lỗ Hành độc thoại. Bùi Trung Khải đưa mắt liếc nhìn Cố Hứa Ảo, sắc mặt cô ửng hồng, mắt rất lạnh lùng, anh không biết nói gì về sự lỗ mãng lúc trước, ít nhất thì anh cũng nợ cô một lời giải thích. Xe dừng lại ở đầu tiểu khu cô ở, Cố Hứa Ảo cúi đầu tháo dây an toàn và định xuống xe.
“Nước củ cải ép của cô này và... xin lỗi cô về hành động khi nãy”. Bùi Trung Khải đưa chai nước cho cô.
Cố Hứa Ảo quay đầu lại nhìn rồi đáp lạnh lùng: “Từ trước tới giờ tôi không uống nước củ cải”.
Cô vừa khom người định bước xuống xe thì bị giữ lại: “Cô giỡn tôi?”.
“Chỉ là một trò đùa nhỏ thôi mà”.
Bùi Trung Khải bỗng nhiên thoải mái: “Cô vui là được”.
Câu nói ấy của anh khiến Cố Hứa Ảo nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, “Hy vọng lần sau anh giải quyết chuyện với các cô gái khác đừng lôi tôi vào cuộc. Tôi không muốn trở thành bình phong để anh mượn cho những trò trêu hoa ghẹo nguyệt. Điều đó khiến cho tôi thấy buồn nôn!”.
“Buồn nôn!”. Hai từ đó quả là rất chói tai, máu trong người Bùi Trung Khải dường như dồn hết lên đầu, anh thừa nhận là mình đã sai, không nên lôi Cố Hứa Ảo vào hoàn cảnh như lúc nãy, nhưng anh không ngờ Tiểu Mễ lại như vậy. Nghĩ đến đây, anh bỗng cao giọng: “Cô rất chán ghét phải không? Rốt cuộc là cô chán ghét bị hiểu lầm trước đám đông hay là ghét bị hôn?”.
Ánh mắt Cố Hứa Ảo liếc nhanh trên người Bùi Trung Khải rồi lại nhìn xuống. Bùi Trung Khải nhìn thấy mặt cô nhợt nhạt hẳn đi, “Điều gì cũng khiến tôi thấy ghét!”.
“Cô nói dối, vừa rồi rõ ràng là tôi cảm thấy rất rõ cô cũng thích thú với điều đó, sao cô phải phủ nhận như vậy? Còn tôi phải thừa nhận vừa rồi chúng ta đã phối hợp rất tốt”. Bùi Trung Khải cố ý khiêu khích.
“Bùi Trung Khải, tôi không muốn làm quan hệ giữa chúng ta thêm phức tạp. Tôi không muốn đùa giỡn với anh. Nếu anh có thể thể hiện một cách bình thường hơn thì tôi nghĩ tôi sẽ rất biết ơn anh!”.
“Là tôi không bình thường hay cô không bình thường? Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn như thế nào! Cô cứ như vậy thì làm sao chúng ta có thể làm việc cùng nhau?”. Bùi Trung Khải có vẻ tức giận, giọng nói mỗi lúc một to hơn.
“Anh xin lỗi thì tôi phải bỏ qua cho anh sao? Anh thật hống hách và vô liêm sỉ. Đến cả quyền tức giận mà tôi cũng không được sao? Làm việc chung? Chúng ta vốn là những người xa lạ, tôi cũng không có ý định có quan hệ gì với anh!”. Trong lòng Cố Hứa Ảo thấy coi thường người đàn ông cao ngạo này, nên đã ăn miếng trả miếng không chút kiêng dè.
“Ha, ha, không ngờ cô lại nhớ lâu thù dai đến như vậy!”. Giọng nói của Bùi Trung Khải đầy vẻ châm biếm.
“Anh thường đổi trắng thay đen biến phải thành trái một cách vô liêm sỉ như vậy sao?”. Cố Hứa Ảo không ngờ Bùi Trung Khải lại coi thường mình đến thế, nên không nén được mắng lại.
“Tôi thực sự vô liêm sỉ!”. Bùi Trung Khải đột nhiên nhấn ga, chiếc xe vọt lên, khiến Cố Hứa Ảo nhào về phía cửa xe, luống cuống túm vội lấy tay vịn, miệng kêu to: “Bùi Trung Khải, cho tôi xuống xe!”.
Bùi Trung Khải không thèm đếm xỉa đến lời cô, bàn chân càng nhấn mạnh hơn. Cố Hứa Ảo dần dần trấn tĩnh lại và hối hận nghĩ rằng lẽ ra mình không nên nói ra những lời dữ dội như vậy, nếu không thì đã không như bây giờ.
Chiếc xe chạy vào đường cao tốc rồi lao thẳng về phía ra ngoài thành phố, sau khi vòng vèo một hồi thì chạy tới một con đường ngoại ô rất hẹp chỉ có hai làn xe. Bùi Trung Khải liên tiếp thay đổi tốc tộ, tăng tốc rồi giảm tốc, thỉnh thoảng lại thấy một con mèo hoang chạy vọt ra phía trước. Cố Hứa Ảo bịt miệng lại theo bản năng, chân nhấc lên, như thể chính cô là con mèo đang chạy tránh chiếc xe. Thế rồi chiếc xe đột ngột chậm hẳn lại, khiến cho đầu của cô lắc lư mạnh, sau khi vượt qua khỏi chướng ngại vật chiếc xe lại tăng tốc, mở hết tốc lực, sau đó lại phanh kít ở một khúc cua. Dường như Bùi Trung Khải đã biết trước được ở phía đối diện không có người và xe. Tim của Cố Hứa Ảo thót lại, cô hoảng sợ đến cực độ. Mắt liếc nhìn vào đồng hồ trên bảng điều khiển, hốt hoảng khi biết tốc độ ở đoạn cua lên đến 140 km/h, không kìm được cô kêu thét lên, âm thanh trong xe hòa lẫn tiếng kêu của cô vang vọng rất rõ trên con đường nhỏ.
Chiếc xe đột ngột rẽ vào một con đường nhỏ, rồi dừng lại dưới một gốc cây. Cố Hứa Ảo gục rũ rượi trên ghế, thở gấp gáp.
Bùi Trung Khải cắn môi, khẽ nói: “Xin lỗi... Bây giờ thì chúng ta có thể nói chuyện một cách bình tĩnh được rồi chứ?”.
Cố Hứa Ảo vẫn im lặng, nhưng bàn tay run rẩy của cô thì đã nói thay nỗi khiếp sợ của cô.
Ánh trăng lọt qua kẽ lá chiếu xuống ngưng lại trên mặt hai người, Bùi Trung Khải ôm vô lăng, do dự một lát, nói với giọng hối lỗi: “Chúng ta bị lạc đường rồi, chỉ có thể chờ đến sáng mới đi được”.
Cố Hứa Ảo dường như không nghe thấy những lời ấy, cô quay đầu lại, chất vấn với vẻ giận dữ: “Anh có thể thiếu trách nhiệm với tính mạng của người khác đến thế sao?”.
“Tôi rất xin lỗi vì vừa rồi đã phóng xe bạt mạng và làm cho cô sợ. Nhưng, nếu không phải vì cô cố chấp, nếu như cô không mắng người không màng lý lẽ như vậy, nếu cô không biến lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ sói thì tôi cũng đã không tức giận như vậy!”. Bùi Trung Khải biện hộ.
Nghe những lời ấy, Cố Hứa Ảo thấy tức nghẹn cổ, một hồi lâu sau cô mới nói được: “Tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như anh!”.
“Cố Hứa Ảo, có khi nào cô tự hỏi mình chưa, đàn ông với cô, nếu không bị cô khăng khăng nghĩ xấu thì lại là trung thành mù quáng. Cô như vậy, sớm muộn gì cũng phải ấm ức thôi”.
“Ý anh là gì?”. Cố Hứa Ảo mở to mắt.
“Ý tôi là gì không quan trọng, chuyện của cô có lẽ cũng không cần tôi phải nói ra. Đỗ Đức Minh và Thân Vệ Quốc, cô chỉ có thể chọn một, thầy giáo đáng kính hay ông chủ quyền lực?”. Bùi Trung Khải dựa vào ghế châm một điếu thuốc.
Cố Hứa Ảo bật ngồi thẳng dậy, giống như con nhím xù lông phòng vệ, hỏi gần như quát: “Anh điều tra tôi?”.
“Tôi có cần phải điều tra không? Mâu thuẫn giữa hai người đứng đầu Giai Dịch đã rất rõ ràng, chỉ có cô là không hiểu thôi”.
“Tôi... Anh chẳng qua đang chế nhạo tôi mà thôi, tôi chẳng việc gì phải tranh luận với anh”. Cố Hứa Ảo dựa vào ghế với vẻ tự ti, có chút bi ai khi tâm sự giấu kín bị người khác nhìn thấu, cô cũng đã nếm qua nỗi khổ của kẻ cưỡi trên mình hổ.
“Thức thời mới là tuấn kiệt, đừng có nghĩ đến chuyện báo ơn thầy giáo, cũng đừng nghĩ đến chuyện ông chủ trọng dụng. Quan hệ giữa mọi người chẳng qua đều là quan hệ lợi ích cả. Hãy nghĩ cho kỹ về chỗ đứng và hoàn cảnh của mình, chuyện đúng sai, phải trái không thể do một con tốt như cô quyết định được, dù cô có là một con tốt có vị trí chiến lược nhất định”. Bùi Trung Khải tiếp tục lên lớp cô.
“Những điều anh nói không thích hợp với tôi. Tôi rất biết ơn Giai Dịch, anh không cần phải tốn hơi sức đâu”. Cố Hứa Ảo phản bác lại theo bản năng, vì suy cho cùng Giai Dịch là nơi ghi dấu những gian nan, vất vả, mồ hôi và nước mắt của cô, khiến cô nhìn thấy hy vọng từ trong gian khổ. Việc Bùi Trung Khải đánh giá về quan hệ giữa cô với Giai Dịch, rồi lại nhận xét về hai con người mà cô cảm kích như vậy khiến cô rất khó chấp nhận.
“Cô thực sự rất cố chấp, nói cảm kích, nói ân tình, cô không nghĩ mình đang kể truyện cười sao?”.
Giọng nói khinh mạn của Bùi Trung Khải kích động cơn giận của Cố Hứa Ảo, sự thật đau lòng là như vậy. Cô biết, Bùi Trung Khải đã nói trúng tâm sự và cảnh ngộ của cô lúc này. Nhưng anh ta là gì của cô mà dám động chạm tới nỗi đau cất giấu ấy! Nỗi sợ khi chiếc xe phóng như điên, sự hoang mang về công việc và cả tâm trạng buồn bã không tìm được người chia sẻ lúc trước cuối cùng đã bùng phát. Cố Hứa Ảo gầm lên: “Bùi Trung Khải, hãy thôi ngay những lời cảnh báo của anh. Anh cho mình là ai, tùy tiện tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, rồi đoán mò tâm sự của người ta. Anh tưởng mình là Thượng đế chắc? Tôi không cần anh phải lo cho tôi, không cần tới cái gọi là lòng tốt của anh! Anh hãy tránh xa tôi ra!”.
Bùi Trung Khải nhìn Cố Hứa Ảo thân hình cứng đờ, gân cổ nổi lên mà cảm thấy buồn cười. Cô gái này chẳng khác gì con mèo bị giẫm vào đuôi, muốn làm cho cô gái cố chấp này tỉnh táo lại đúng là không thể nói câu mềm mỏng được. “Tôi quản hay không không quan trọng. Cô vẫn nên suy nghĩ kỹ về con đường của mình. Tôi nhắc lại với cô một câu: Thầy giáo và ông chủ đều không thể tin”.
“Anh chẳng qua chỉ là một thương nhân, đừng có đánh giá tình cảm của người khác bằng quan niệm giá trị của anh”.
“Năm nay cô hai mươi mấy tuổi rồi, chắc không phải vẫn chìm đắm trong thế giới cổ tích tươi đẹp đấy chứ?”. Bùi Trung Khải không nén được, ném ra một câu.
Câu nói ấy đến tai, Cố Hứa Ảo ngây người, thân hình cứng đơ lúc này như quả bóng xẹp hơi, đờ ra nhìn Bùi Trung Khải, hốc mắt dần ửng đỏ, trừng lên một lúc, sau đó cô quay mặt ra phía ngoài không nói câu nào nữa.
Bùi Trung Khải ngẩn người nhìn tấm lưng Cố Hứa Ảo, không hiểu vì sao bỗng nhiên cô lại trở nên như vậy, đó không phải là tính cách của cô. Nhìn một hồi lâu vẫn không thấy cô có phản ứng gì, Bùi Trung Khải thấy cụt hứng, lắc đầu, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nhả khói.
Chưa hết một điếu thuốc, đúng vào lúc Bùi Trung Khải nghĩ rằng cuộc tranh cãi tối nay sẽ chấm dứt ở đây thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nức nở và giọng nói như vọng từ nơi sâu thẳm nhất: “Tôi biết đến thế giới cổ tích ư?”.
Câu nói đó thoảng nhẹ như một làn gió, nhưng lại mang sức nặng tựa ngàn cân, xuyên vào bên ngực trái, khiến trái tim Bùi Trung Khải đột nhiên thắt lại vì đau đớn. Nhìn tấm lưng mảnh dẻ rung lên thổn thức, anh không nén được đưa tay ra kéo bờ vai đang run lên. Cố Hứa Ảo không vùng vẫy như mọi khi mà mặc cho thân hình mềm mại theo đà xoay của anh.
“Sao lại khóc như vậy?”. Bùi Trung Khải nhìn dòng nước mắt chan chứa trên gò má của Cố Hứa Ảo, trong lòng vừa thấy hoang mang vừa thấy xót thương.
Cố Hứa Ảo gạt tay Bùi Trung Khải ra, gục xuống ghế, bật khóc. Lúc đầu chỉ là những tiếng sụt sịt, sau đó mỗi lúc một thêm thổn thức. Bùi Trung Khải ngây người, anh chưa từng thấy cô gái nào khóc đau lòng như vậy. Vốn không thích nhìn thấy con gái khóc, Cố Hứa Ảo khóc trước mặt anh lại khiến anh thấy mềm lòng, một hồi lâu vẫn không biết làm gì cho phải, sau cùng mới khẽ vỗ vỗ vào lưng cô.
Một hồi lâu Cố Hứa Ảo cũng ngừng khóc, cô định ngồi thẳng lên, nhưng khuỷu tay tê không đỡ được khiến cô nghiêng người, vừa may Bùi Trung Khải đỡ kịp, thuận tay xoa lên vai cô, đùa: “Đừng vội, đừng vội, khóc lâu sẽ hại đến sức khỏe, thở một hơi đã rồi hãy khóc tiếp”.
Không gian trong xe chật hẹp, Cố Hứa Ảo không ngồi dậy ngay được, cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên lườm Bùi Trung Khải, nói trong nước mắt: “Tôi biết là anh đang cười nhạo tôi. Anh vừa ý rồi chứ?!”. Nói rồi vùng vẫy định ngồi thẳng dậy, nhưng lập tức bị Bùi Trung Khải ôm chặt vào lòng.
Vỏ bọc cứng rắn bấy lâu dần nứt ra, nỗi cô đơn và không nơi bấu víu dần dần được giải tỏa. Nhìn nỗi buồn ăm ắp trong đôi mắt đã hơi mọng lên vì khóc của Cố Hứa Ảo, Bùi Trung Khải trào dâng một cảm giác xót thương, không kìm được ý muốn làm điều gì đó an ủi cô lúc này, anh từ từ ghé sát lại định hôn lên môi cô nhưng cô đã tránh đi, anh cứ cố áp gần hơn và đã hôn được, nhưng chỉ là khẽ lướt nhẹ vành môi. Nước mắt mằn mặn khiến lòng anh chua xót. Anh hạ giọng dịu dàng: “Cô lúc nào cũng nghĩ xấu về tôi. Sao cô không nghĩ ngược lại, nếu muốn cười nhạo cô thì việc gì tôi phải nói ra”.
Cô gái trong lòng anh im lặng, nhìn anh bằng ánh mắt rất phức tạp, Bùi Trung Khải cũng không nói gì nữa, thu cánh tay lại, để mái đầu kia áp vào ngực mình và nói: “Hãy ngủ một lát đi”.
Một đêm không lời, Bùi Trung Khải lặng im thưởng thức một đêm rất đẹp và yên tĩnh.
Khi Bùi Trung Khải mở mắt ra thì trời đã sáng, anh quay đầu sang nhìn thì thấy Cố Hứa Ảo ngồi tựa nghiêng vào ghế và vẫn ngủ rất say. Anh khẽ nổ máy cho xe chạy. Trên đường đi, hỏi đường những người nông dân rồi cũng dần dần tìm ra đường lớn. Cố Hứa Ảo cũng đã thức dậy nhưng vẫn giữ nguyên tư thế lặng lẽ nhìn Bùi Trung Khải, ánh mắt thay đổi liên tục.
Bùi Trung Khải bị cái nhìn ấy làm cho rối loạn, bèn dừng xe, ghé sát lại hôn Cố Hứa Ảo, nụ hôn ấy rất dịu dàng, rất từ tốn và quyến luyến, mãi cho tới khi Cố Hứa Ảo khẽ rên lên thì mới thôi. Sau đó, anh đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối bên tai cho cô, đùa: “Đàn ông vào buổi sáng rất nguy hiểm, không được nhìn nữa. Thắt dây an toàn lại đi!”.
Từ động tác tới ngôn từ đều vô cùng thân mật, tai Cố Hứa Ảo chợt nóng bừng, cô không nói gì, vội rời mắt nhìn ra ngoài xe.
Vì gần chỗ ở của mình nên Bùi Trung Khải lái xe đưa Cố Hứa Ảo về nhà, rồi lục tìm trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy đưa cho cô lúc đó đang đứng ngây người trong phòng khách, nói: “Hãy mặc chiếc váy này vào”.
Vẻ mặt của Cố Hứa Ảo lập tức trở nên rất khó coi, từ vẻ ôn hòa, ngượng ngùng trở nên cứng nhắc, cô nhìn chăm chăm vào chiếc váy, đáp: “Lát nữa tôi sẽ về nhà tắm rửa và thay quần áo”.
Nhìn thấy vẻ mặt của Cố Hứa Ảo, Bùi Trung Khải thầm kêu lên trong lòng, anh vội lột nhãn mác trên chiếc váy, mặt không đổi sắc: “Chưa có ai mặc đâu, vẫn còn nguyên nhãn mác đây này. Cô cứ mặc đi, hơn nữa cũng không đủ thời gian để về chỗ cô đâu”.
Cố Hứa Ảo nhìn bộ quần áo nhàu nhĩ trên người, chần chừ trong giây lát rồi đón lấy chiếc váy đi vào nhà vệ sinh.
“Phẩm vị của bạn gái anh cũng không tồi”. Đó là câu nói duy nhất mà Cố Hứa Ảo nói với Bùi Trung Khải sau khi bước ra từ phòng tắm.
Bùi Trung Khải thấy rất không tự nhiên, anh mả 5f4 i nghĩ đến việc tìm một bộ quần áo cho Cố Hứa Ảo thay mà quên mất như vậy lại gợi lại chuyện cũ, có điều anh cũng không sao nhớ được lai lịch của chiếc váy ấy.
Hai người ăn sáng ở một quán trong ngõ, tuy đơn sơ nhưng đồ ăn rất ngon, nước đậu mới làm, mỳ vằn thắn vừa vị.
Chủ quán là một ông già, quen với Bùi Trung Khải, thấy anh đưa một cô gái đến, bèn đùa:
“Này cháu gái, lần đầu đến đây phải không. Món nước đậu và mỳ vằn thắn của tôi rất ngon, sau này thường xuyên đến nhé. Cuối tuần còn có cả tào phớ nữa đấy”.
“Bác Tống, món tào phớ của bác những người bình thường ăn quen cả rồi”. Bùi Trung Khải chen vào.
“Đừng có nói xấu tôi trước mặt cô gái xinh đẹp này. Cháu gái, anh chàng này ngày ngày lái xe hơi, làm ăn lớn nhưng lại rất thích những món thanh đạm ở chỗ tôi đấy”.
Cố Hứa Ảo cúi đầu uống canh, mắt dừng lại ở bộ váy trên người lại thấy gai cả mắt, người tình hiện tại mặc áo của người tình cũ. Đúng là chuyện nực cười hết mức.