Chương 07: Gặp mặt Mộ Dung Uyển Nhi.
Mộ Dung thế gia mặc dù sắp phục xuất (xuất hiện lại) nhưng uy danh có được năm đó vẫn không giảm, trong khoảng thời gian gần đây, các quan viên, quý tộc không ngừng tới viếng thăm.
Ngay cả Yến Vương phủ, Đông cung và Túc vương cũng đều âm thầm nhiều lần tiếp xúc mong tranh thủ liên minh với Mộ Dung gia tộc hùng mạnh này.
Riêng với Túc vương thái độ của Mộ Dung gia tộc rất rõ ràng, cự tuyệt thẳng thừng.
Đối với Yến Vương và Đông cung thì thái độ lấp lấp lửng lửng, không thân không lạ, cũng không hề cự tuyệt.
Còn riêng thái độ với Lưu Phong thì khác hẳn, nhiệt tình mời mọc, tranh thủ thân cận, chẳng những phái người làm ăn với Phong thành mà còn là những hàng hoá tốt nhất hi vọng từng bước từng bước lập mối quan hệ tốt.
Lần này sau khi nghe tin Lưu Phong tiến kinh càng tỏ ra thân cận, đặc biệt tổ chức một yến hội tẩy trần cho Lưu Phong.
Phủ đệ của Mộ Dung gia tộc là Mộ Dung sơn trang hôm nay cực kỳ náo nhiệt, toàn phủ giăng đèn kết hoa, ngay cả gia đinh cùng nha hoàn cũng thay quần áo mới.
Lưu Phong để Tuyệt Tình mang Nghê Thường và Lăng Ba về Thiên thượng nhân gian trước, còn mình thì lên xe ngựa của Mộ Dung thế gia. Sau đó được đội hộ tống sang trọng dẫn đến Mộ Dung sơn trang.
Vừa bước xuống xe ngựa, lập tức có đội ngũ tiếp đón của Mộ Dung gia tộc đến nghênh tiếp.
“Hầu gia, xin mời vào”
Lưu Phong nghe nhìn qua, hai mắt lập tức sáng ngời, trong đoàn người đón tiếp hắn có một người không thể không chú ý đang dẫn đầu là một nữ tử duyên dáng yêu kiều, khí chất cao tuyệt, thân hình lả lướt, đường cong ẩn hiện khiến người khác rung động không thôi.
Lưu Phong từng gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng những đường cong của nữ tử trước mắt này lại thật động lòng người. Cái gì là ngực tấn công mông phòng thủ? Thì chỉ cần liếc mắt qua người nữ tử là có thể rõ đáp án.
Nhìn bước chân say lòng người tiến lên, khuôn mặt tao nhã, nhìn qua nàng như đóa mẫu đơn diễm lệ cao quý, thân thể đầy đặn của nữ tử theo bước chân uyển chuyển phập phồng, dáng đi thướt tha khiến cho những đường nét động nhân càng thêm kinh tâm động phách. Cái gì là vóc người ma quỷ, tin tưởng rằng chỉ cần ngươi nhìn vóc người nữ tử này ngươi sẽ hiểu được.
Càng thêm chết người là người con gái này lại mang khuôn mặt như thiên sứ. Ngũ quan tinh xảo, mũi cao như ngọc, cặp môi khiêu gợi, cặp chân mày như dải núi xa, cặp mắt như sao quả thật là tiên tử hạ phàm...
“Hầu gia, mời theo ta...” Nữ tử thấy Lưu Phong nhìn mình không chớp mắt thì lòng có chút đắc ý, nhưng mặt ngoài lại không biểu hiện gì ngọt ngào cười với Lưu Phong, sau đó thân thể dụ nhân lắc nhẹ tiến lại, vươn cánh tay nhỏ khoác lên tay Lưu Phong.
Cầm bàn tay nhỏ bé của nữ tử, Lưu Phong cảm thấy vô cùng mềm mại, khiến hắn không chịu được mà miết nhẹ một cái.
“Mềm mại quá đi, cho dù là so với quỷ thủ (tay quỷ) của Lăng Ba cũng không kém chút nào...” Trong lòng Lưu Phong ngầm tán thưởng một câu, Mộ Dung Uyển Nhi đúng là danh bất hư truyền.
“Đúng rồi, ta còn chưa thỉnh giáo phương danh của tiểu thư?” Lưu Phong suy nghĩ chốc lát liền nghĩ ra trước hết cần thỉnh giáo thân phận đối phương cái đã, nếu vạn nhất nàng không phải Mộ Dung Uyển Nhi mà mình cử chỉ của mình hơi quá như thế thì cũng có chút quá đà. (nguyên văn là”công già mở đuôi”)
“Hầu gia, ta là Mộ Dung Tuyết.” nữ tử không nhịn được mặt đỏ lên, ánh mắt hiện lên một tia thẹn thùng. Cúi mặt xuống, thấp giọng trả lời.
Mẹ nó, quả nhiên là hiễu lầm, ta đã nói mà, liếc qua nàng một cái ta đã thấy nàng mắt như hoa đào, tự như chung tình với ta thì hẳn không phải là Mộ Dung Uyển Nhi trong truyền thuyết rồi. (xạo)
Kì thật Lưu Phong trong lòng cũng có nghi ngờ, hắn đang suy nghĩ Mộ Dung Uyển Nhi của Mộ Dung Mộ Dung gia tộc có phải là mối tình đầu của tiểu tử Chu Phong không? Nếu là thật thì quá tốt rồi, phải biết rằng chiếu cố Tiểu Uyển chính là lời thề của linh hồn, phải hoàn thành, nếu không lời thề chắc chắn sẽ không tha cho Lưu Phong.
Lưu Phong mỉm cười nói: “Nguyên là Mộ Dung tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu, à mà phải rồi Mộ Dung Uyển Nhi là gì với nàng?”
Mộ Dung Tuyết nghe thấy Lưu Phong nhắc tới Mộ Dung Uyển Nhi trong lòng có chút giận dữ, nhưng nàng vẫn như trước ôn nhu trả lời: “Bẩm hầu gia, Mộ Dung Uyển Nhi là đường tỷ của ta, ta là muội muội của nàng.”
Mộ Dung Tuyết nhất thời hứng thú hỏi: “Hầu gia, người đã gặp qua đường tỷ của ta à”
Gặp qua à, đương nhiên, từ ba bốn tuổi chúng ta còn hôn hít nữa mà, Lưu Phong nhớ lại đoạn kí úc của Chu phong thì cười.
Hắn phỏng chừng, tiểu Uyển Nhi này tính tình phóng khoáng, Nếu không, không thể mới ba bốn tuổi đầu đã ôm tiểu nam hài khác mà hôn hít.
Chỉ là Lưu Phong có chút kì quái, lần yến hội này là Mộ Dung Uyển Nhi mời nhưng xuất môn nghênh tiếp lại là đường muội của nàng, đúng ra phải là Mộ Dung Uyển Nhi mới đúng chứ.
“Thần giao cách cảm...” Lưu Phong lạnh nhạt buông ra một câu.
“Có đúng không?” Mộ Dung Tuyết khẽ cười nói: “đường tỷ quả nhiên tiếng lành đồn xa, ngay cả nơi phong thành xa xôi hầu gia cũng biết tiếng. Đúng rồi, hầu gia, chẳng lẽ người không thấy ta cũng rất quyến rũ sao?”
Lưu Phong nghe thế âm thầm bật cười, nữ tử Mộ Dung gia tộc quả nhiên không ai không xinh đẹp, mỗi người đều rất nhanh nhẹn, lá gan thì lại càng lớn.
“Quyến rũ, quá quyến rũ đó chứ.” Lưu Phong cười hắc hắc, tay lại nhẹ nhàng chạm vào phong đồn (mông to) Mộ Dung Tuyết, trong lòng không ngừng cảm thán, không bình thường, quả là không bình thường.
Mộ Dung Tuyết cũng không để ý tới động tác của Lưu Phong, ngược lại trong lòng ngọt ngào, thấp giọng gắt: “Hầu gia, người thật xấu... ngang nhiên sờ nhân gia...” Giọng nói tự nhiên không khỏi làm Lưu Phong trong lòng rung động.
“a a, quê ta có câu nói, nam nhân không xấu nữ nhân không thương.” Lưu Phong vô lại nói: “Tuyết muội nói ta xấu, chẳng lẽ có ý với ta sao?”
“Cái gì?” Mộ Dung Tuyết cúi đầu, ngượng ngùng pha lẫn giận dữ nói: “Hầu gia chỉ biết trêu người, hai chúng ta chỉ vừa mới gặp...”
“Hầu gia, nguyên là người ở đây Ta lại ở bên ngoài tìm người khắp nơi a.” Ngay khi hai người kéo tay nhau vào đại sảnh thì một người con gái mặc váy màu trắng vội vàng đuổi tới.
“Tỷ tỷ, là ta mang hầu gia đến đây.” Mộ Dung Tuyết sau thấy nữ tử kia, sắc mặt hơi đổi nhưng chỉ trong chốc lát lại khôi phục vẻ mặt, lạnh nhạt nói.
“Tuyềt nhi, ngươi...” Nữ tử kia mở miệng, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Mộ Dung Tuyết vẻ mặt ủy khuất, chớp đôi mắt to như là muốn khóc, vội vàng nói: “Tỷ tỷ, ta thấy hầu gia đến liền tới đón người, ta làm gì sai rồi sao? Nếu ta sai. , ta sẵn sàng chịu phạt.”
“Ai nói ngươi sai nào, ngươi ra đón hầu gia là chuyện rất tốt mà.” Nữ tử trong mắt hiện lên dị mang, lập tức thay đổi vẻ mặt tươi cười hướng Lưu Phong nói: “Hầu gia, ngươi khỏe chứ, ta là Mộ Dung Uyển Nhi.”
Lưu Phong nghe thế trong lòng run lên, vội xoay chuyển ánh mắt cẩn thận đánh giá Mộ Dung Uyển Nhi, chỉ thấy nàng cực kì xinh đẹp, lông mi cong vút, lông mày lá liễu, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, da mịn màng bóng loáng như ngọc, vóc người cái gì nên lồi thì lồi, nên cong thì cong, mặc dù kích thước không lớn bằng Mộ Dung Tuyết nhưng lại rất duyên dáng, nhìn khuôn mặt nàng, mi như núi xa, mắt như lưu thủy (mắt trong trẻo), đôi môi hồng hồng so với tiên tử còn muốn thanh thuần hơn ba phần.
Lúc này nàng mặc một bộ váy trắng muốt, cổ áo mở rộng, cái cổ vừa thon dài vừa trắng, mơ hồ lộ ra nửa bờ vai trần, làn da trắng mịn như tuyết quả thật là mê người a.
“Uyển Nhi muội muội, người khỏe chứ.” Lưu Phong nhẹ giọng kêu.
Mộ Dung Tuyết nghe thế trong lòng không vui, người này là dạng gì vậy, vừa mới gặp mặt tỷ tỷ thì đã xưng hô muội muội thân thiết như thế, đúng là sắc lang...
“Tuyết nhi ngươi không phải đang bận sao? Sao chưa đi, hầu gia giao lại cho ta lo cho...” Mộ Dung Uyển Nhi thấy Mộ Dung Tuyết nắm chặt lấy tay Lưu Phong, trong lòng tự nhiên là biết nàng có chủ ý gì?
Mộ Dung Tuyết hơi cau mày, nàng lại nắm chặt tay Lưu Phong hơn một chút tựa hồ như không tình nguyện, nhưng nàng cũng biết nàng, nếu Mộ Dung Uyển Nhi nói, thì nàng không có khả năng kháng cự.
Mộ Dung thế gia chế độ cấp bậc thập phần chặt chẽ, đừng xem là tỷ muội, nhưng hai người ở Mộ Dung gia tộc có địa vị hoàn toàn khác.
“Hầu gia. Ta...” Mộ Dung Tuyết mặt mày thương cảm, ánh mắt long lanh, ủy khuất nói. Nàng mong Lưu Phong sẽ lưu nàng lại.
Ai ngờ Lưu Phong lạnh nhạt cười, nhẹ gỡ tay nàng ra nói: “Tuyết nhi muội muội nếu có việc sao không đi trước đi.” Lưu Phong cũng muốn tìm một cơ hội ở cùng với Mộ Dung Uyển Nhi, nghĩ biện pháp thăm dò xem nàng có phải là Tiểu Uyển trong trí nhớ Chu phong không?
Mộ Dung Tuyết nghe thế thầm mắng đồ vô lương tâm, miệng nhỏ bặm lại rời đi.
“Hầu gia, thật xin lổi, đáng ra là ta ra tự mình ra cửa đón người, ai biết là lại để người vào trước một bước...” Không biết tại sao, Mộ Dung Uyển Nhi khi nhìn Lưu Phong thì trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác kì lạ, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt nhưng nàng cảm giác như đã quen từng quen biết.
“A a, không sao, có lệnh muội đón tiếp cũng như nhau cả thôi.” Lưu Phong thản nhiên trả lời.
“Người xem thì đương nhiên là giống nhau, nhưng với ta mà nói, tự nhiên là không như nhau rồi.” Mộ Dung Uyển Nhi vừa nghe được tin tức, nói là nhị thúc muốn dùng Mộ Dung Tuyết thi triển mĩ nhân kế, làm mọi cách lấy lòng Lưu Phong, nếu không Mộ Dung Uyển Nhi làm sao lại nóng nảy như vậy, tất nhiên lời này Mộ Dung Uyển Nhi không dám nói ra.
“Đương nhiên, đương nhiên” Lưu Phong tùy ý nói một câu, nhưng lòng lại cân nhắc, hắn đang nghĩ cách làm sao thử kiểm tra Mộ Dung Uyển Nhi đây.
“Uyển Nhi muội muội... đúng rồi, có phải ta nói thế có chút đường đột không?” Lưu Phong. ý đồ bất hảo cười cười.
Mộ Dung Uyển Nhi che miệng cười, nhẹ nhàng nói: “hầu gia quá khách khí rồi, người có thể gọi ta một tiếng muội muộ, i lòng ta cao hứng còn không nói kịp sao lại trách. Uyển Nhi từ nhỏ đã sùng bái anh hùng, nam nhân có bản lãnh, nghe nói hầu gia chỉ cầm mấy tháng trời biến phong thành từ vùng đất chết thành một đại đô thị phồn hoa. Uyển Nhi thật sự rất bội phục. Hôm nay được nhìn thấy người thật là tam sinh hữu hạnh.”
Lưu Phong cười hắc hắc: “Ta chỉ là vận khí hơi tốt thôi mà.”
“À mà phải rồi, nàng biết Thiên thượng nhân gian không?” Lưu Phong đột nhiên nhìn ngực Mộ Dung Uyển Nhi một chút, hỏi: “Uyển Nhi muội muội... nàng có mặc tân thức nội y của Thiên thượng nhân gian không, Nội y này là tâm sức của, đối với sức khỏe cũng như vẻ đẹp đều có điểm tốt rất lớn...”
Mộ Dung Uyển Nhi thấp giọng nói: “Có mặc... Đúng rồi, hầu gia, người sao có thể thiết kể được nội y cho nữ nhân như vậy...” Lưu Phong nhất thời có chút xấu hổ không biết nói thế nào.
Lưu Phong thực ra vì nội y thời cổ này quá khó coi mới làm ra nội y của xã hội hiện đại. Nói thật ra hoàn toàn là vì sự dâm đãng của hắn.
Tâm niệm nghĩ lòng vòng một hồi, Lưu Phong thoải mái cười cười: “Là như thế này, ta thấy nội y nữ nhân lúc trước không hợp lý cho nên nên mới... a a để cho Uyển Nhi muội muội chê cười rồi.”
Mộ Dung Uyển Nhi khe khẽ cười, chậm rãi nói: “Hầu gia thật khiêm nhường, kì thực theo Uyển Nhi. Hầu gia thiết kế nội y thật là xảo đoạt thiên công, ta thay nữ tử trong thiên hạ hướng tới ngài cảm tạ.” nói đến đây mặt nàng đột nhiên đỏ lên, nàng thậm chí hơi hối hận, không nên cùng Lưu Phong bàn luận về nội y nữ nhi, làm cho hắn coi thường mình.
Hai người nói chuyện vài câu thì tiến vào đại sảnh, nơi chuẩn bị yến hội đặc biệt cho Lưu Phong.
“Hầu gia, yến hội sẽ rất nhanh bắt đầu thôi, theo ta biết mẫu thân cùng vài vị trưởng lão cảu Mộ Dung đều sẽ ra bái kiến hầu gia, chúng ta cùng ngồi có được không?” Sau khi hai người ngồi xuống Mộ Dung Uyển Nhi ôn nhu hỏi.
Lưu Phong lạnh nhạt cười: “Có mỹ nhân bồi tiếp, bổn hầu tự nhiên cầu mà không được.”
Mộ Dung Uyển Nhi mỉm cười nói: “Hầu gia, chẳng biết tại sao khi nhìn thấy người ta cảm giác như chúng ta từng quen biết?” Những lời này thì nàng khi thấy Lưu Phong đã cảm thấy lạ chỉ là tới giờ nàng mới nói ra.
“Có đúng không?” Lưu Phong kéo tay Mộ Dung Uyển Nhi cười nói: “Cái này có thể là duyên phận trong truyền thuyết không?”