Hoàng Tộc Đại Chu Chương 1002: Tụ hồn châu.

 ĐẠI CHU HOÀNG TỘC

Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ

Chương 1002: Tụ hồn châu.


Nhóm dịch: Huntercd (vipvanda)
Sưu tầm: tunghoanh.vn

 


Yên ThịMịHành công lực cao thâm, đã đạt đến cảnh giới Địa Hồn nên căn bản là không sợ cao tăng đại đức. Cho dù là chính pháp của pht môn, nếu công lực không đủ cũng không thểlàm gì được nàng. Ngược lại có khi còn bịnàng khắc chế. Nhưng tu vi của Phương Vân lại đã đến cảnh giới Truyền Kỳ.
Điều này đối với nàng mà nói là một đảkích cực lớn.

“ Xem như ngươi lợi hại!”

Yên ThịMịHành oán gin trừng mắt nhìn Phương Vân rồi thu hồi mịcông. Làm ra một bộ dáng nữtử đứng đắn.


“ Yên ThịMịHành, ngươi dùng mịcông lên người khác thì còn được nhưng nếu ở trên người ta thì vô dụng thôi. Nhân đây ta cũng nói rõ cho ngươi biết, tuy rằng ta lưu lại cho ngươi một mạng nhưng ta không phải hạng người biết thương hương tiếc ngọc. Ta vốn xuất thân từ quân ngũ, giết người vô số, thêm ngươi thì cũng không nhiều nhặn thêm bao nhiêu. Nhất là một nữma đầu như ngươi, nếu ta giết ngươi, người trong giới tông phái vỗ tay trầm trồ khen ngợi cũng không ít.”

Phương Vân nói xong, khoảnh chân ngồi xuống, trịnh trọng đem bình “ Thừa Hoàng Duyên Thọ Tương” thu lại. Cũng không thèm liếc mắt nhìn Yên Thụ MịHành một lần.

“ Chỉlà một bình Thừa Hoàng Duyên Thọ Tương cũng coi là bảo bối, đúng là ánh mắt thiển cn, tầm nhìn hạn hẹp.”

Yên ThịMịHành cũng không dám nói quá mức, nếu không chọc tới Phương Vân bịhắn phế bỏ đi mấy ngàn năm tu luyện mịcông, lúc đó tht sự là hối hn cũng đã muộn.


Tuy vên ThịMịHành vn bước tới bên cạnh Phương Vân. Chẳng qua lần này nàng làm ra bộ dáng nghiêm trang, không dám sử dụng mịcông với hắn nữa.

“ Ân?”

Yên ThịMịHành đột nhiên git mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào một hạt châu màu đen trong đống bảo tàng của Phương Vân. Đây là một hạt châu chỉnhỏ cỡ một hạt ngô, đểtrong đống đan dược, bí tịch thì không có gì nổi bt, hạt châu tối đen không có tỏa ra quang hoa gì.

Nhưng chính nó lại hấp dn ánh mắt của Yên ThịMịHành, làm cho nàng liên tưởng đến một thứchỉđược nghe nói trong truyền thuyết.

Yên ThịMịHành điểm ngón tay, cũng không đểý tới Phương Vân có đồng ý hay không, lp tức đem nó thu vào bàn tay. Hạt châu vừa vào tay, tâm thần nàng bỗng chốc đại chấn, ngón tay vừa động, hạt châu màu đen lp tức bất động thanh sắc mà chuyển động nhẹ nhàng vòng quanh thân thểnàng

Đột nhiên nàng cử động nhẹ, không gian xung quanh dao động mạnh mẽ, hạt châu màu đen biến mất không thấy, đã xuất hiện trên tay Yên ThịMịHành. Ánh mắt nàng lại chăm chú nhìn vào hạt châu.

“ Một hạt châu nhỏ nhỏ, rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt mà ngươi coi trọng như thế?”

Hai ngón tay Phương Vân kẹp một cái, hạt châu đã xuất hiện trên tay hắn.

Yên ThịMịHành trong lòng run sợ, tuy nàng biết rằng không gian lực của Phương Vân rất cao nhưng không nghĩđược lại cao đến trình trình độ như thế. Cho dù là một cường giảcấp Địa Hồn đệ nhất trọng, tu vi cấp Thiên Sơn Hà cũng không thểbất động thanh sắc mà thu lấy hạt châu trên tay nàng như vy. Loại thực lực nắm không gian lực tuyệt đối trong tay như vy quảthực là không thểtưởng tượng nổi.

“ Hừ! Tuy rằng ngươi võ công không cao nhưng không nghĩtới vn khí lại tốt như vy. Một lần đi tới Ai Hào Đại Thâm Uyên lại tìm được loại đồ vt này.”

Yên ThịMịHành hừ một tiếng, trong lòng nghĩthầm đã như vy thì cứthoải mái, quang minh chính đại mà nói chuyện.

“ Dù sao lấy kiến thức của ngươi cũng không có khảnăng biết đây là cái gì. Nói cho ngươi biết cũng không sao. Hạt châu này chính là Tụ Hồn Châu, là một bảo vt vô cùng hiếm có. Giá trịcủa nó so với pháp khí Tam Tượng còn hơn rất nhiều. Càng đừng nói tới cái bình Thừa Hoàng Duyên Thọ Tương mà ngươi coi như là trân bảo.”

Yên ThịMịHành tự nhiên là mừng rỡ mượn cơ hội này mà lên mặt với Phương Vân. Trong lòng nàng hiểu rõ Phương Vân khẳng định là không dễ ra tay với nàng. Dù sao cảnh giới của nàng cũng cao hơn hắn, đối với hắn rất có chỗ hữu dụng.

Phương Vân chăm chú lắng nghe. Đối với giọng nói châm chọc của Yên ThịMịHành tự nhiên coi như không nghe không thấy. Hắn hiểu rằng tuy trên mặt võ đạo hắn tiến triển cực nhanh nhưng lun về lịch duyệt, kiến thức so sánh với Yên ThịMịHành là một thượng cổ cự đầu quảtht là còn chênh lệch rất lớn.

Điểm này không phải là tư chất hay kỳ ngộ có thểbù lại, Phương Vân cũng không phủ nhn.

“ Sao ngươi lại biết đây là Tụ Hồn Châu? Hạt châu này bề ngoài hình như không có gì đặc biệt?”

Phương Vân xoay xoay hạt châu trong tay, bất động thanh sắc nói.

“ Hừ, ngươi thì biết cái gì. Tụ Hồn Châu nặng chính xác một lượng tư, không hơn không kém. Ta cầm một cái liền biết là hạt châu này, tuyệt đối không thểsai được. Hơn nữa khi dùng chân khí thăm dò có thểthấy được ở trung tâm hạt châu mơ hồ có vài phần huyết sắc, chắc chắn là hạt châu này rồi.”

Yên ThịMịHành liếc mắt nhìn Phương Vân rồi tiếp tục nói:

“ Tác dụng lớn nhất là hạt châu này chính là cất giữhồn phách. Theo truyền thuyết thì nó chính là tinh hạch của một Ma Thần thần bí từ thời viễn cổ biến thành. Võ giảmà có được nó nếu gặp phải kiếp nạn sinh tử thì đem thần hồn đưa vào trong đó liền có thểhóa hiểm di vi. Ngày sau nếu có thời cơ thích hợp lại có thểmột lần nữa ngưng tụ thần hồn mà phục sinh sống lại.”

“ Nga.”

Phương Vân cũng rung động trong lòng. Đồ vt có thểcứu nguy trong lúc sinh tử tất nhiên là giá trịvô cùng lớn. Võ đạo càng cao thì càng sợ hãi tử vong. Nếu có được nó thì cũng tương đương với có được sinh mệnh thứhai rồi. Không lạgì khi Yên ThịMịHành nói đây là bảo vt có giá trịnhất trong những thứnày, giá trịcủa nó còn xa xa hơn pháp khí Tam Tượng.

Yên ThịMịHành nói tiếp:

“ Nghe đồn rằng trong hạt châu này có chứa công pháp thần hồn cực kỳ huyền ảo, có tác dụng nghịch chuyển sinh tử. Nhưng cũng chưa ai biết hay kiểm chứng được, cho nên ngươi cũng không cần phải cao hứng quá sớm. Hơn nữa tương truyền rằng hạt châu này có chứa oán niệm của Ma Thần viễn cổ nên lịch đại chủ nhân của nó đều có kết cục thê thảm. Vì thế quá khứcủa nó nhiễm đầy tiên huyết. Còn nữa, chủ nhân cuối cùng của nó trước khi chết đã dùng máu huyết của mình phát ra lời nguyền rủa khiến cho hạt châu này công hiệu đi nhiều rồi. Ngươi xem huyết sắc trong nó chính là do tinh huyết của hắn biến thành. Hắc hắc, nếu ngươi không sợ bịnguyền rủa thì cứviệc sử dụng nó.

“ Nga.”

Phương Vân nhíu mày, lơ đãng liếc nhìn Yên ThịMịHành. Cái gì mà hạt châu trong truyền thuyết, đều là tự nàng nói. Nàng này chân chân giảgiả, cố ý nói ở bên trong nó có sự nguyền rủa cũng chưa biết có phải là tht không. Chỉlà từ ánh mắt của nàng thì có vẻ không giống như làm bộ.

“ Chủ nhân, những lời nữtử này nói không phải là giảđâu.”

Thanh âm của Thiên Địa Vạn Hóa Chung đột nhiên vang lên trong đầu Phương Vân. Phương Vân đem một đống đồ thu hoạch được từ Ai Hào Đại Thâm Uyên đểvào bên trong nó nên tự nhiên nó biết rất rõ. Kểcảnhững lời nói thoái thác của Yên ThịMịHành cũng không qua mắt được nó.

Phương Vân nghe vy nhất thời trong lòng vui vẻ: “ Ngươi có thểnhn biết được lai lịch của hạt châu này?”

“ Chủ nhân, người đã quên rồi sao, ta cũng là pháp khí. Loại đồ này căn bản không thểqua được ánh mắt của ta.”

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng kỳ dịdũng mãnh truyền vào trong đầu Phương Vân. Trong mắt hắn bỗng trở nên mờảo, một tràng cảnh bỗng hiện lên.

Tụ Hồn Châu màu đen nhoáng lên lp tức hóa thành vô số quy tắc màu trắng đen hiện lên trong mắt Phương Vân. Trung tâm của nó rõ ràng có một đoàn huyết quang lp lờkhông tiêu tan. Đoàn huyết quang vặn vẹo ngưng tụ thành một khuôn mặt mơ hồ mang theo vẻ oán hn, thống khổ kêu rên không ngớt. Tựa như nó đang bịvô tn thống khổ dày vò.

Tại trung tâm huyết quang có một cỗ lực lượng màu xám trắng giống như vụ khí khuếch tán lên từng bộ phn của hạt châu.

“ Yêu nữnày đúng là nói tht.”

Phương Vân hơi hơi gt đầu. Trong lòng hắn cũng biết phỏng chừng yêu nữnày nói tht như vy có khảnăng là trong lòng nàng cũng muốn xem bản lĩnh của hắn có thểhay không sử dụng được hạt châu này.

Có thểloại bỏ sự nguyền rủa lên hạt châu không.”

Phương Vân hỏi.

“ Có thể. Nhưng cần một chút thời gian.”

Thiên Địa Vạn Hóa Chung khẳng định rất nhanh.

Phương Vân mỉm cười, tán đi cỗ lực lượng trong đầu.

Ngay sau đó, trong ánh mắt chấn động của Yên ThịMịHình, một khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy thống khổ, mơ hồ mang theo tiếng kêu rên thảm thiết từ từ trong hạt châu nhẹ nhàng bay ra. Hạt châu chợt lóe lên hào quang, Phương Vân đã dễ dàng đem nó luyện hóa.

“ Tiểu tử này…lại có thể…”

Yên ThịMịHành nhịn không được chớp chớp đôi mắt đẹp. Nàng tuy rằng chưa nói gì nhưng lại khẽ nhếch môi đã hiện lên suy nghĩtrong lòng.

“ Nguyền rủa”, thứnày cùng với võ đạo không chút quan hệ. Nó có liên hệ với một loại pháp tắc thiên địa càng thêm huyền ảo, cần có sinh mệnh kích phát. Võ giảcó võ đạo càng mạnh, lúc sắp chết dn phát ra lời nguyền rủa càng mãnh liệt. Loại năng lượng đặc thù này cho dù có chân khí cường đại cũng không thểxóa đi.
Yên ThịMịHành nhớ mang máng, người cuối cùng có được hạt châu này là một gã cường giảcấp Địa Hồn đệ nhịtrọng. Loại thượng cổ cự đầu này khi sắp chết sẽ dn phát ra huyết chú cực mạnh, cho dù là nàng cũng không dám đụng đến. Đây cũng là vì cái gì mà nàng lại nói thẳng ra nguyên nhân như vy.

“ Yên ThịMịHành, hiện tại ngươi…”

Phương Vân vừa định châm chọc Yên ThịMịHành một câu thì bỗng nhiên dịbiến nổi lên, “ Côn Bằng tinh huyết” được hắn cho vào “ Huyệt Khiếu” đột nhiên chấn động, Tụ Hồn Châu đang được hắn luyện hóa cũng rung động không ngớt.
Hai thứgiống như có một sợi dây vô hình liên kết với nhau, cảm ứng ln nhau.

“ Sao lại thế này? Tinh huyết của Côn Bằng sao lại sinh ra cảm ứng với Tụ Hồn Châu?”

Phương Vân vội vàng đem tâm thần chìm vào trong Tụ Hồn Châu.

“ Lệ! Nhất nhất!”

Một tiếng tề minh mãnh liệt như cuồng phong trong thiên địa vang lên bên trong ý thức của Phương Vân. Xuyên thấu qua cảm ứng với Tụ Hồn Châu, hắn rõ ràng nhìn thấy bên trong tinh huyết của Côn Bằng có một thần hồn cường đại bất khuất đang tru lên. Đây là một cỗ ý chí mạnh mẽ của thần hồn được tác dụng từ Tụ Hồn Châu mà phóng đại lên vô hạn. Nó dường như ẩn chứa sự phn nộ của vũ trụ, ý muốn khống chế hết thảy vn mệnh của chính mình.

Đây là linh hồn của Côn Bằng, cũng chính là nó có được ý chí bất diệt ẩn chứa trong tinh huyết. Trong lòng Phương Vân cũng hiểu rõ, tinh huyết Côn Bằng sở dĩcó được lực lượng cường đại như thế là do ý chí của nó cùng với tàn hồn, tinh huyết đã dung hợp lại làm một thể. Chính điều này mới khiến cho nó có được lực lượng mạnh mẽ như thế.

“ Côn Bằng…ta và ngươi đều có ý chí bất khuất nghịch thiên sửa mệnh. Trên con đường võ đạo của ta ngươi cũng đã trợ giúp ta rất nhiều. Hiện tại cũng nên đến lúc ta giúp ngươi. Chỉlà có thểphục sinh hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi thôi.”

Nguồn: tunghoanh.com/hoang-toc-dai-chu/quyen-5-chuong-1002-pInbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận