Lực Hòa Bạt thực sự cảm thấy… quân mặt quỷ không biết xấu hổ, trách không được việc bọn họ muốn dùng mặt nạ che mặt… Nếu xông trận, hai quân triển khai trận thế, cách xa nhau xếp thành ba hàng tên, sau đó chủ quan đôi bên lệnh một tiếng, tiễn trước binh sau, hai trận đều rung động. Có thể quân mặt quỷ tới nhưng không hề để lại dấu hiệu, hai bên xếp hàng chỉnh tề rồi bọn họ mới đột ngột xuất hiện, còn không đợi cung thủ Thổ Phiên chính thức phát động bọn họ đã xông lại đây, lao vào, phía sau trận chiến đã lưu lại một mảng máu bùn lẫn lộn.
Không phải tiễn thủ của Phiên tử động tác chậm chạp, chỉ vì Thiền Dạ Xoa tới quá nhanh, đột ngột. Mặc dù Phiên binh có sự chuẩn bị, biết kẻ thù bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới, cuối cùng vẫn không thể phản ứng kịp.
Năm nghìn mạch đao chia thành hai trận, đến từ hai hướng, trận hình ba nghìn người bất ngờ đánh theo chính diện, hai ngàn Phiên quân khác từ cánh tả đánh vào, dường như bị đao nhuốm hồng giống như chém vào đầu trâu, gần như không hề có sự cách trở để tiến vào trong đội quân Phiên tử, một đường quét ngang mà tới, đao trận hai đường cứ thế tiến vào trung tâm gặp nhau, đội ngũ đi tới vẫn không loạn, tất cả vẫn nhằm phía trước mà tới, Phiên quân cứng rắn trong bức tranh thật lớn, chữ "Thập" nhuốm máu đỏ rực, nhân tiện đem trói quân kỳ "Phược Nhật La" chém tới.
Một lần xung trận, Thiền Dạ Xoa không tham gia tiến công, nhanh chóng bỏ chạy lui vào trong Diệu Hương Cát Tường, cứ thế biến mất không thấy nữa.
Trước tiên là kinh ngạc, theo đó là giận dữ, Lực Hòa Bạt ngay cả nằm mơ cũng không ngờ được, thiên hạ không ngờ còn có quân đội như vậy, xông trận như thế và hung mãnh như thế. Chỉ bằng năm nghìn quân có thể đem trận thế của mình hóa thành mục nát! Tuy nhiên ẩn phía sau sự phẫn nộ còn có một phần may mắn; may mắn vì đám người mặt quỷ đó nhân số không nhiều.
Một trận hỗn loạn đi qua Phiên quân chỉnh đốn thế trận, từng hồi kèn vang vọng khắp phong ấp, đại đội binh mã bắt đầu chính thức tiến công tiêu diệt Diệu Hương Cát Tường, làm thế phát động tấn công… Khi bắt đầu không cảm thấy điều gì, nhưng không lâu sau Lực Hòa Bạt liền phát hiện có điều gì đó không hợp lý: Thánh địa Phật gia của Nam Lý, không ngờ hình thành "trận" hình cực lớn.
Từ bên ngoài nhìn vào là hình bóng một tòa miếu thờ, lầu hương, đại điện, Phật tháp lung linh, khí thế hoành tráng quy mô cực lớn, tuy nhiên cũng không có chỗ nào đặc biệt. Nhưng đội quân vào sau đó trở ra rất dễ bị mất phương hướng, ba lần lách hai lần rẽ liền hồ đồ không phân biệt rõ được nam bắc, đông tây hỗn độn, vốn hai đội đi song song với nhau để cuối cùng lại đón đầu chạm mặt; rõ ràng cuối cùng bọn họ vô tình đã đi thành hình chữ bát, nên càng lúc càng tách xa nhau.
Quân mặt quỷ rõ ràng như cá gặp nước, vốn dĩ kẻ địch đáng sợ quay lại không vết tích, lúc này càng trở nên xuất quỷ nhập thần, Phiên tử căn bản không có cách nào đề phòng, cho dù cẩn thận thế nào cũng rơi vào cạm bẫy, không ngừng bị đả kích, thương vong càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Đáng tiếc Quỷ Cốc tử lúc này còn đang đi bên cạnh Tống Dương. Người mù nếu ở nhà, nghe nói quân đội Thổ Phiên hiện tại đang chật vật, nhất định trong lòng vui mừng phát điên, âm thầm kinh hãi kêu lên:
- Thật vẫn dùng được?
Bên ngoài thì vẫn vuốt râu mỉm cười, nhẹ giọng nói với Hỏa đạo nhân, A Y Quả:
- Tuy rằng thủ đoạn bình thường, chút tài mọn, chỉ dùng được với Phiên tử mà thôi.
Vận mệnh của Diệu Hương Cát Tường chính do người mù thiết kế, hàm ẩn đạo âm dương, giấu thuật kỳ môn độn giáp, nơi thánh địa này đích thân lão bày ra một tòa binh trận kỳ diệu, tuy nhiên khi nó ngăn địch mới phát huy được uy lực cụ thể. Điều này người mù tự mình cũng không biết thế nào. Chỉ có điều một trong những biện pháp phòng ngự của phong ấp, bởi Hầu gia gây thù chuốc oán với bên ngoài quá lớn, nơi quan trọng hơn đều phải đích thân mình sắp xếp thủ đoạn tốt hơn mới được.
Đương nhiên việc này cũng coi như là một trong những việc cơ mật chính của phong ấp. Vả lại bất luận theo cách nói trong quân đội, đơn giản nhất mà nói, Quỷ cốc được xem như đạo giao truyền thừa. Khiến một đệ tử Đạo gia đến thiết kế cạm bẫy trong thánh địa Phật gia, việc này truyền ra ngoài sẽ khiến sóng gió nổi lên không thể tưởng tượng được.
Diệu Hương Cát Tường có thể sẽ gặp phải tập kích, nhưng dù sao không phải nơi đặc biệt dùng để đánh giặc, bình thường Phật đồ Nam Lý ở khắp nơi hướng về, người mù ở trong này bày ra một tòa pháp trận, các tín đồ tiến tới người người có thể ôm trọn lấy vầng sáng rất lớn dó, lúc này người mù mới chính thức tỏ rõ bản lĩnh: sau khi bố trí đại trận, lão lại ở trong thánh địa thiết lập bốn mươi bảy cái bẫy gỗ, đặt tại các nơi yếu hại bổ sung làm "cọc trấn", nhìn qua thấy rất bình thường nhưng ngược lại đến tác dụng của "biển báo chỉ dẫn", đại trận hoàn toàn không có hiệu quả, phương hướng rõ ràng đã nhầm lẫn; có địch nhân phạm vào, chỉ cần phá hủy cái bẫy gỗ này, uy lực trận pháp lực tức sẽ hiện ra.
Kỳ sĩ Nam Lý đều có thủ đoạn kinh người, Quỷ Cốc tử lúc trước có thể được tuyển vào đội, cũng không phải chỉ dựa vào vận khí.
Hiện giờ đại trận có hiệu lực, Thiền Dạ Xoa trong tay có sẵn trận đồ, một trận cũng đánh tốt hơn, mà Lực Hòa Bạt khi mang quân tới phong ấp là tiềm hành, vì mong muốn giữ hành tung bí mật nên tận lực giảm bớt cho quần áo nhẹ đi, cũng chưa mang theo dầu hỏa, hiện tại muốn hỏa thiêu nơi này cũng không phải việc dễ dàng, chí ít là trận hình đã được sắp đặt sẵn…. Đại điện thật lớn, thạch lầu kiên cố, người đến dỡ bỏ cũng chỉ bằng trên đầu ngón tay, hơn một tháng cũng không phá hủy được bao nhiêu nơi này.
Mắt thấy đội quân càng đánh càng không ra dạng gì, Lực Hòa Bạt không còn dám tham công, huống chi so với việc lập tức phá hủy Diệu Hương Cát Tường, Phiên quân này còn có nhiệm vụ quan trọng hơn: ngắm bắn Thường Xuân Hầu, ngăn cản hắn trốn vào núi lớn.
Cát Tường hiện tại đánh không xuống, quân mặt quỷ có trận kỳ yểm hộ, co đầu rút cổ không ra, quả thực chiếm được thiên đại tiện nghi, tiếp tục cường công không khẳng định được ai thắng ai thua, cho dù có thể thắng Phiên quân nhất định thương vong thê thảm và nghiêm trọng, đến lúc đó còn đâu khí lực để ngăn cản Tống Dương, vì việc nhỏ mà lỡ mất việc lớn hơn nhiều, lúc này Lực Hòa Bạt kìm nén tức giận và thù hận, đưa ra quyết định kịp thời:
- Đại quân đình chỉ tiến công, Phược Nhật La rời khỏi đội quân bố trí thành đại đội khác, dùng làm đội quân đặc biệt để đối phó với Thường Xuân Hầu. Số quân còn lại trấn giữ những vị trí xung yếu, vây chặt lấy Quỷ quân và hòa thượng bên trong thánh địa, đợi Nguyên soái suất lĩnh đại quân tới đây sẽ tính toán tiếp.
Đang lúc đại quân Thổ Phiên đi lên phía trước, Tống Dương dẫn theo toàn bộ tàn binh bại tướng từ Thanh Dương tiến về phong ấp.
Gần như trong nháy mắt ngay lúc hắn bước vào phong ấp, lập tức lọt vào vòng công kích mãnh liệt của Phược Nhật La, Phiên tử đợi đến cùng khổ, đám người Tống Dương trước tiên phải khổ chiến phá vòng vây lấy đường chạy trốn, lấy nỏ mạnh hết đà ứng phó với kẻ thù, lập tức bị đánh cho cực kỳ chật vật. May mà bên cạnh hắn có cao thủ áp trận, lại có nhiều chiến sĩ cường lực, vả lại còn có đội Lưu gia quân hung mãnh đáng sợ. Cả đám ra sức phản kích vẫn chưa ăn phải thiệt hại quá lớn, có thể tưởng tượng muốn vượt qua phong ấp cũng không phải việc không có khả năng.
Phiên tử là tinh binh do Thượng tướng thống lĩnh, được bố trí cực kỳ tinh vi. Đám người Tống Dương có thể ở trong phong ấp qua lại tán loạn, nhưng muốn vào núi thì không có cửa; nếu bọn họ muốn quay đầu rời khỏi phong ấp cũng không khó, nhưng phía sau bại binh Thanh Dương chính là chủ lực của Phiên tử, sao có được cơ hội chạy trốn?
Bại binh đến từ Thanh Dương càng lúc càng táo bạo, ở trên địa bàn của mình tung hoành xông pha, một mực liều chết không lui… Nói trắng ra, việc Lực Hòa Bạt và Ba Thác làm chỉ nằm ở hai chữ: phong đổ.
Quỷ quân co đầu rút cổ ở Diệu Hương Cát Tường hẳn đã nhận được tin tức Tống Dương tiến vào phong ấp, dù sao quân đội đôi bên cũng là bạn, Quỷ quân cũng xao động vùng lên, mạo hiểm lao ra kỳ trận yểm hộ. Sau khi hung mãnh liều chết xông lên, rốt cuộc tiếp ứng được cho tàn quân Thường Xuân Hầu, đưa bọn họ vào Thánh địa lánh tạm.
Đối với việc này Phiên quân liều mạng ngăn cản, một phen đuổi giết vây quét… Nhưng Lực Hòa Bạt trong lòng lại thực sự vui vẻ, hai kẻ đại thù đều trốn vào Diệu Hương Cát Tường, càng tốt cho việc khống chế. Y lập tức lệnh cho thuộc hạ làm bộ ngắm bắn, sau khi đánh nửa ngày vô cùng náo nhiệt toàn quân liền thu lại đội hình, cũng không quản những nơi khác trong phong ấp, dồn hết sức chuyên tâm tập trung vây khốn thánh địa.
Nhưng Phiên tử nhìn không ra, Thường Xuân Hầu sau khi tiến vào phong ấp đã được Nam Vinh đưa khăn lau mặt, máu tanh trên đường đi và trong cuộc chiến khiến gương mặt hắn trở nên dữ tợn theo đó cũng tiêu tan không thấy, đổi lại bằng gương mặt tươi cười vui vẻ, đi thẳng đến trước mặt Trịnh Kỷ, thủ lĩnh của Thiền Dạ Xoa, gật gật đầu nói:
- Tướng quân vất vả rồi.
Trịnh Kỷ cười lắc đầu, ánh mắt thoải mái:
- Không vất vả, chúng ta thích lấy ít đánh nhiều.
Đột nhiên, một hồi âm thanh cổ quái "tháp tháp tháp" nho nhỏ từ trong đám người truyền ra, chỉ thấy Chu Nho hỏa đạo nhân đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm ngực cả người run lên, khớp hàm không ngừng va đập, hàm răng đập vào nhau tạo ra những âm thanh giòn vang.
Cát Tư Mã thấy thế, trên mặt tỏ ra sự khinh thường, trong lòng lão nhân hiểu được, tiến vào Diệu Hương Cát Tường tạm thời đã được An Nam Tú toàn, nhưng là đi vào con đường chết, không trốn được vào núi cho dù coi như xong đời, ti Mã đại nhân cũng không sợ, nếu hăng hái chống địch, đây chính là mệnh lệnh của triều đình, không thể do mình làm chủ, đi trên tuyệt lộ là việc đã nằm trong dự đoán từ trước.
Tâm không thẹn, trời quên ta, không có lời nào để nói, thản nhiên chịu chết.
Lưu thái thú lại có phần chu đáo hơn một chút, giơ tay vỗ vỗ vào bả vai của hỏa đạo nhân thanh âm khàn khàn, an ủi nói:
- Đạo trưởng chớ kinh hoảng, thật sự phải… thật sự phải … Chúng ta nhiều người như vậy, tới bên kia cũng không cô đơn!
Nói xong, thái thú đại nhân đang muốn coiwf lên vài tiếng, không ngờ Chu Nho lão đạo ngày thường đều rụt rè sợ phiền phức bỗng nhiên bày ra một bộ dạng hung ác muốn cắn người, không chút cảm kích mắng ông ta:
- Cút ngay! Cút ngay, cút ngay, đạo gia không phải sợ, đạo gia muốn uống rượu!
Cách đó không xa Thi Tiêu Hiểu nghe vậy mỉm cười, không ngờ vẫn còn nói giỡn:
- Nơi này là miếu, không có rượu, nhưng dầu thắp vẫn còn mấy vịa, cái đó không uống được.
Lòng tốt bỗng chốc trở thành lòng lang dạ thú, thái thú nghẹn một bụng tức giận, lập tức cười lạnh một tiếng, không phản ứng lại với Chu Nho, cất bước hướng về phía Tống Dương đi tới. Thái thú không có việc gì, lại càng không phải muốn cáo trạng, tuy nhiên trong vô thức đem Tống Dương trở thành người tâm phíc, cảm thấy tới gần hắn trong lòng kiên định hơn.
Tống Dương cũng không đi trấn an hỏa đạo nhân, mà cùng Phật chủ Thi Tiêu Hiểu, một lão già gầy gò một đôi bàn tay nằm trong ống tay áo ba người cẩn thận tập trung một chỗ nói đùa… Lưu Hậu rất không hiểu, tình hình lúc này, Chu Nho đạo lão đã sợ tới mức không khống chế được mình run bần bật lên bất ổn. Nhưng nhìn Thi Tiêu Hiểu, Tống Dương cứ cười nói như vậy, không khỏi thấy có chút rất khác thường. Không còn bao lâu cả đám đều biến thành người chết, còn có điều gì mà cười nói vui vẻ vậy chứ? Làm gì có gì hay đâu.
Cố Chiêu Quân lúc trước không theo Tống Dương cùng tới Thanh Dương, đạo lý của lão rất rõ ràng: ta không phải người Nam Lý, sao ta phải đi thủ thành; ta càng không phải binh sĩ, ta là thương nhân, đi đảm bảo không kiếm được gì, có khi còn mất luôn tính mạng trong cuộc mua bán đó, ta có phải Bồ Tát đâu?
Lão không tính toán cùng Tống Dương đi đánh giặc, nhưng không đi cũng không phải không có chút trượng nghĩa, bởi vậy lão dẫn môn hạ tạm thời lưu lại Yến Tử Bình, hỗ trợ Thi Tiêu Hiểu cùng nhau chuẩn bị một nhiệm vụ quan trọng khác.
Đại sự chân chính, thế nào cũng cần đến những nhân vật quan trọng, những người như Thi Tiêu Hiểu và Cố Chiêu Quân không thể không đến chủ trì.
Cố Chiêu Quân người này, luôn cười cười, trông rất hòa nhã, nhưng cẩn thận quan sát có thể phát hiện lão không vui vẻ mà cười. Nếu nói lão " cười như không cười" hoặc " ngoài cười trong không cười" để hình dung về lão lúc này đều không thích hợp. Dù sao Tống Dương không biết nên hình dung thế nào, vừa mới hiểu được lão Cố đó biết Tống Dương không trông đợi thấy kiểu cười nào của lão, tuy nhiên quen biết đã lâu, nhìn quen cũng thấy thuận mắt, thậm chí còn cảm thấy khá thân thiết.
Hiện tại Cố Chiêu Quân đang bày ra nụ cười kỳ dị, trước tiên hỏi một chút về tình hình, lại an ủi hắn vài câu, bấy giờ mới đem câu chuyện chuyển hướng:
- Ta và Vô Diễm đại sư bên này sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, ngươi ở bên đó thế nào?
Tống Dương cười:
- Cũng không khác biệt lắm, lần này đoán chừng thật sự có thể thành công. Ta đã nhận được tin báo, đại quân Phiên tử đuổi tới, gần như đã dốc toàn bộ lực lượng.
Cố Chiêu Quân mắt thoáng sáng rực, cất tiếng cười ha hả:
- Nếu thật sự có thể thành như lời ngươi nói… Chuyện này có thể nói rất lớn!
Nói xong lại hỏi:
- Chúng ta khi nào đi?
- Không vội, tốt xấu gì cũng nên chờ bọn chúng tới đây chúng ta hãy đi.
Tống Dương đáp.
Vẻ mặt Cố Chiêu Quân không cho là đúng:
- Nơi này nhiều người như vậy, đến lúc đó loạn thành một đoàn thì thật sự phiền toái. Vẫn nên đi trước một chút.
Lúc này Lưu thái thú đã chạy tới bên cạnh Tống Dương, đoạn đối thoại giữa hai người ông ta nghe rất rõ ràng. Tuy không rõ được ý tứ, nhưng ít ra Lưu Hậu có thể hiểu được một chút: đoàn người… có thể thoát khỏi đây?
Lưu thái thú thoáng mọng, trong lòng nghĩ lần này thật chết chắc rồi, hoàn toàn không nghĩ đi theo Thường Xuân Hầu không ngờ còn có đường lui. Khó trách đám người Tống Dương, Thi Tiêu Hiểu đều thoải mái như vậy! Tuy nhiên ông ta vẫn có chút buồn bực, nói như thế… Lão đạo là một trong những thân tín của Tống Dương, hẳn sớm đã biết mình không phải chết mới đúng, tại sao lại sợ thành bộ dạng này?
Dướng như cảm thấy lời nói của Cố Chiêu Quân cũng có lý, Tống Dương gật gật đầu, tuy nhiên còn chưa chờ hắn cất tiếng, A Nan Kim Mã ở bên liền ngắt lời nói:
- Chịu trăm cay nghìn đắng, liều mạng cộng thêm vận may, mới có được cơ hội tốt như vậy. Nếu không tận mắt nhìn thấy toàn cảnh đó ai có thể bỏ đi được?
Lão Cố vỗ lên bả vai:
- Ta lại không cảm thấy có gì hiếm lạ, xem người chết cũng không phải việc vui vẻ… Lại nói nơi này nhìn cũng không rõ, muốn nhìn toàn cảnh, lên núi cao trông về vẫn rõ hơn.
Kim Mã lắc đầu nói:
- Cái đó không giống, tuy rằng nơi này xem không được, nhưng thân rơi vào cảnh giới kỳ lạ, cảm giác không cách nào so sánh được.
Hai người ai cũng cho là mình đúng, Tống Dương cũng không vội đắc tội với người nào, cười ha hả truyền lệnh xuống, hiện tại ai muốn chạy đều có thể rời khỏi nơi này, đội sẽ do Cố Chiêu Quân dẫn đầu ; "người muốn rơi vào cảnh giới kỳ lạ" thì tiếp tục lưu lại.
Mọi người chỉ lo nói chuyện, không ai để ý tới Lưu thái thú ở bên cạnh.
Lưu thái thú vội muốn chết.
Ngoại trừ cụm từ "bất cứ lúc nào cũng có thể đi" ông ta cũng bắt được trọng điểm khác: muốn đi phải cố sức. Nhưng cố tình nghe lại không được rõ, quả thực trăm trảo nhiễu tâm, khiến ông ta nói không ra được lời khó chịu. Trực tiếp đến hỏi Hầu gia dường như có chút không thích hợp, ánh mắt thái thú đại nhân đảo hai vòng, từ trong đám người chọn ra Tề Thượng.
Tề Thượng và Ba Hạ đang nhe răng nhếch miệng rịt thuốc cho nhau, hai người đều bị thương, hơn nữa đều là vết thương trên mặt. Hai má Tề Thượng đã trúng một đao, trán của Ba Hạ bị dây lưng lướt qua kéo theo một miếng thịt lớn.
Ba Hạ tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh liền đem thuốc mỡ đen tuyền cho Tề Thượng:
- Chờ thêm vài ngày nữa sẽ bảo Tống Dương cho ngươi thuốc tốt, bản lĩnh của hắn tốt, sẽ không lưu lại sẹo.
Tề Thượng bĩu môi:
- Không cần, trên mặt nhiều sẹo càng có vẻ uy phong. Nhưng ngươi lại khác, thế nào cũng phải mời Tống Dương xóa vết sẹo cho ngươi.
Ba Hạ lãnh đạm nói:
- Ngươi thế này còn không sợ sẹo lưu lại, ta càng không sao cả.
- Không phải, ngươi với ta không giống nhau. Bộ dạng của ngươi rất xấu, trán lại nát như vậy sẽ không cách nào nhìn ra. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tề Thượng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, vừa nói vừa cười kết quả làm cho vết thương lại há miệng nứt toác, ngược lại nhìn có chút hấp dẫn của lòng kiên cường.
Lưu Hậu cũng không ngại xấu hổ, tiến lên phía trước. Đầu tiên vờ vịt hỏi thăm thương thế của hai người bọn họ, liền đó đem nghi vấn trong lòng nói ra:
- Ta vừa nghe Hầu gia nhắc tới… Dường như chúng ta còn có, còn có một thủ đoạn rất lợi hại…
Không đợi ông ta nói hết câu, Tề Thượng liền mỉm cười. Tuy nhiên trên mặt gã có vết thương, không dám cười nhiều nên gương mặt cứng nhắc trông thật quỷ dị:
- Thái thú đại nhân còn chưa biết, tòa phong ấp Yến Tử Bình này của chúng ta, chính là một tòa thành Thanh Dương khác – Một đầu phía Phiên tử vừa nghỉ, khắp nơi đã bố trí dầu hỏa, bất cứ lúc nào cũng trở mình bùng lên giống như ngọn lửa trời ở thành Thanh Dương.
Giọng điệu của Tề Thượng hơi kích động, nói có chút khó nghe, lại thêm trên mặt bị thương khiến câu nói thì thào khó tránh khỏi câu chữ mơ hồ, khiến Lưu thái thú trong nhất thời không thể lĩnh hội được hoàn toàn:
- Yến Tử Bình, thành Thanh Dương?
Nghe không hiểu càng tốt, còn có thể nói thêm vài câu, Tề Thượng chưa từng không kiên nhẫn ngược lại còn lộ ra vài phần vui mừng, bày ra tư thế thao thao bất tuyệt:
- Thái thú đại nhân có thể không hiểu, trong phong ấp của Hầu gia có vài vị nguyên lão, từ lúc phong ấp mới bắt đầu được dựng lên, thậm chí khi đó Hầu gia còn chưa về tới, bọn họ đã tới nơi này trước rồi.
Tề Thượng giơ tay chỉ về phía Chu Nho lão đạo không ngừng run rẩy và người mù đang ở bên cạnh gã:
- Hỏa đạo nhân và Quỷ Cốc tiền bối chính là hai vị nguyên lão đó.
- Hai vị này có bản lĩnh kỳ nhân sao…
Tề Thượng liều mạng nén đau đớn, ở trên mặt lộ ra một nụ cười sâu xa khó hiểu:
- Cụ thể ta không có cách nào nói nhiều, chỉ nói được như vậy, chỉ cần hai người bọn họ bằng lòng, đốt ra một trận đại hỏa như đã thấy ở thành Thanh Dương lúc trước, tuy nhiên chỉ lao động bằng việc chỉ tay. Hai vị tiền bối có thể không cần mấy chục vạn người hỗ trợ ném dầu hỏa, bọn họ dựa vào chính là thủ đoạn tiên gia của ông nội Hỏa thần để lại.
- Hai vị nguyên lão tiền bối, sau khi đến phong ấp không lâu, liền nhận mệnh lệnh của Thường Xuân Hầu: tại trong phong ấp thiết kế một hệ thống phòng ngự bằng lửa. Có Hầu gia đắc lực ủng hộ, lại có rất nhiều thời gian để chuẩn bị, hai vị tiền bối đã không phụ sự ủy thác, thi triển tuyệt học cả đời thiết kế đặt ra vô số điểm hỏa… Chỉ cần Hầu gia có suy nghĩ, lúc này phong ấp Yến Tử Bình lập tức có thể trở mình biến thành ngọn lửa cháy trời.
Vài năm trước triều đình tuyển hiền rầm rộ sôi nổi, Chu Nho lão đạo tinh thông hỏa thuật khắp nơi trên dưới Nam Lý đều biết, Lưu Hậu đương nhiên cũng biết điều này, nhưng ông ta dù sao cũng chưa từng thấy qua hai trận đại hỏa tại Tình thành, càng không biết được hai trận đại hỏa đó đều do đích thân Hỏa đạo nhân và Quỷ Cốc thiết kế. Bởi vậy đối với uy lực phóng hỏa của hai vị kỳ sĩ này ông ta vẫn còn nghi ngờ, do dự hỏi:
- Ngọn lửa này… Rốt cuộc sẽ như thế nào?
Bọn họ nói chuyện thanh âm không tính là nhỏ, chỉ cần khoảng cách không quá xa đều có thể nghe rõ ràng. Lần này không đợi Tề Thượng lên tiếng, Hỏa đạo nhân vẫn đang run lập cập bỗng nhiên mở miệng nối tiếp câu chuyện, da mặt co giật, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trong vòng năm mươi dặm dài của phong ấp, đó là năm mươi liệt hỏa luyện ngục! Vạn vật sẽ biến thành tro tàn không còn sót lại chút gì, chớ nói người phàm còn lại một bộ túi da, ngay cả thần tướng thiên đình, âm binh địa phủ, chỉ cần khi châm lửa bọn họ còn ở trong phong ấp, cũng sẽ bị ta luyện cho hồn bay phách lạc, thân hình đều diệt theo kết cục này!