Tư Mã Trường Bạch một lần nữa chém ra Nhất thể linh kiếm của mình. Đúng vậy, mình làm sao mà bại được chứ? Vì lúc này đây cướp được chức Phong chủ, dã tâm của mình sẽ được thực hiện. Mình chuẩn bị bao lâu, nhịn cho đến Lý Nguyên Bạch chết, nhịn cho đến Nguyên Nguyên Thượng Nhân và Nguyên Lăng Thượng Nhân mất tích, chờ cho đến Phương Nho trong thương, rốt cuộc cũng đã đến thời khắc mấu chốt mình dành lấy chức Bắc Phong Chi Chủ. Hết thảy đều đã chuẩn bị xong. Mình đã đánh bại hết các Kiếm tiên khác của Bắc Phong. Dưới tình huống như vậy, Lục Nguyên có đáng là gì.
Ta không cam lòng thất bại như vậy.
Một kiếm tiếp một kiếm chém ra, nhưng nửa điểm cũng không có tác dụng.
Lục Nguyên nhìn thấy Tư Mã Trường Bạch giãy dụa thì thở dài một tiếng.
Cái này gọi là Thủy hoàng kiếm đạo.
Vạn nước trong thiên hạ đều do hắn khống chế.
Tư Mã Trường Bạch, tâm pháp của ngươi cùng với Nhất thể linh kiếm xác thực rất giỏi, nhưng so với Thủy hoàng kiếm đạo thì vẫn kém quá xa. Cuối cùng cũng chỉ có thể giãy dụa thôi.
Vốn cho rằng, đối phó ngươi chỉ dùng ba kiếm. Hiện tại xem ra hai kiếm là đủ rồi.
Lục Nguyên lại một lần nữa vung lên Dưỡng Ngô kiếm.
Một kiếm trảm xuống, vân, vũ, băng, tuyết, hồ, biển, sương mù, nước đều ở trong đó. Một kiếm này xem ra chí nhu vô cùng, không có chút khí phách nào, nhưng lại khiến cho đám Thượng nhân phải đứng thẳng người.
Một kiếm rất đẹp.
Lục Nguyên giờ khắc này trong nội tâm không buồn lại không vui.
Hơn mười năm thù hận, Tư Mã Trường Bạch hết lần này đến lần khác phái thủ hạ đến giết hắn, từng bước ép chế sư phụ, cấu kết với Nguyên Lăng đưa tới tai họa này đến tai họa khác cho Bắc Phong, tất cả mọi oán thù đều hóa giải trong một kiếm này.
Một kiếm cuối cùng!
Là thời điểm để hoàn tất.
Kiếm quang mềm mại mang theo thủy chí nhu chi ý giống như cửu thiên ngân hà chém ra ngoài.
Thiên hạ không ai mềm yếu hơn nước. Nhưng cũng không cái gì tấn công mạnh bằng nước. Lấy yếu thắng mạnh, lấy nhu chế cương.
Một kiếm này tựa như mang hết bao nhiêu phiền muộn chém xuống.
Như trường giang đại hải.
Tư Mã Trường Bạch đã dùng hết toàn bộ lực lượng, Nhất thể linh kiếm cũng vận đến cực hạn đánh ra. Bên cạnh kiếm của ông ta tràn đầy màu đen, so với màu đỏ còn đáng sợ hơn nhiều. Một kiếm này hướng về phía Lục Nguyên, ông ta đã thi triển ra phản kích vô tận.
Nhưng một kiếm của Lục Nguyên lại không quan tâm đến màu đen đó.
Một kiếm từ dưới lên.
Một kiếm này lập tức phá vỡ hết thảy phòng ngự của Tư Mã Trường Bạch, chặt đứt bả vai phải của Tư Mã Trường Bạch. Đủ loại nước tiến nhập vào thân thể của Tư Mã Trường Bạch, bám lấy thân thể của ông ta. Tư Mã Trường Bạch kêu lên một tiếng thảm thiết.
Thất bại!
Đến lúc này, Tư Mã Trường Bạch đã thật sự thất bại.
Lục Nguyên cầm kiếm ngửa mặt lên trời. Sư phụ, người có thể chứng kiến, đệ tử đã đánh bại Tư Mã Trường Bạch.
Sư phụ, bây giờ người có thể an tâm. Người có uy hiếp lớn nhất đối với đệ tử ở Bắc Phong này rốt cuộc đã thua dưới thân kiếm của đệ tử.
Sư phụ……..
Trong lúc nhất thời, Lục Nguyên chính là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đồng thời, Lục Nguyên cũng đã phát hiện được tác dụng lớn nhất của Thủy hoàng kiếm đạo.
Thủy hoàng kiếm đạo đối với Thủy hệ kiếm pháp, pháp thuật có tác dụng áp chế. Đối với hỏa hệ kiếm pháp, pháp thuật cũng có tác dụng như vậy. Đồng thời, còn rất dễ dàng phá giải phòng ngự của đối phương. Kiếm như nước chảy, thấm qua phòng ngự của đối thủ.
Cái này chính là ba đại tác dụng của Thủy hoàng kiếm đạo.
Không hề nghi ngờ, Thủy hoàng kiếm đạo so với Bạch đế kiếm đạo, Thanh đế kiếm đạo thì khó luyện hơn. Nhưng khi luyện được thì tác dụng rất lớn.
Mà lúc này lại phát sinh vấn đề.
Lục Nguyên một kiếm vừa rồi đã chặt đứt bả vai của Tư Mã Trường Bạch mọi người đều biết. Ở tu tiên giới, các loại pháp khí không gian tất cả mọi người đều giữ rất cẩn thận, sợ người khác đoạt được. Thậm chí có người đã lấy pháp khí không gian luyện nhập vào thân thể của mình. Pháp khí không gian của Lục Nguyên được đặt bên tay trái. Muốn lấy pháp khí không gian ra thì thần thức nhập vào trong đó, lập tức sẽ xuất hiện ở tay trái.
Sở dĩ không phải ở tay phải bởi vì tay phải là tay rút kiếm.
Còn pháp khí không gian của Tư Mã Trường Bạch lại được đặt ở chính giữa tay phải.
Một kiếm của Lục Nguyên chém đứt bả vai phải của Tư Mã Trường Bạch. Tất cả những gì trong pháp khí không gian của Tư Mã Trường Bạch đều rơi lả tả ra ngoài.
Nhưng tình huống như vậy cũng không có khả năng cướp lấy tài nguyên của Tư Mã Trường Bạch.
Nhưng Lục Nguyên chỉ nhìn thoáng qua.
Hắn nhìn thấy được một phong thư, phía trên có hai chữ Nguyên Lăng. Còn Tư Mã Trường Bạch thì đang muốn thu dọn những thứ rơi ra kia vào trong tay áo. Thứ mà ông ta muốn cất vào nhất chính là phong thư kia.
Từ trong pháp khí không gian của Tư Mã Trường Bạch rơi ra rất nhiều linh vật. Linh thú khổng lồ còn có hơn hai mươi con. Lại còn thiên ngộ thạch, ông ta làm sao có thể bỏ qua tất cả mà cất phong thư trước. Trừ phi phong thư này có tác dụng rất quan trọng. Hơn nữa trên phong thư còn có hai chữ Nguyên Lăng.
Tư Mã Trường Bạch hướng về phía chỗ phong thư. Mắt thấy tay trái của mình sắp chạm vào phong thư, nhưng trong tích tắc một thanh kiếm đã đặt ngang trên tay trái của ông ta. Một kiếm xảo diệu cực kỳ. Tư Mã Trường Bạch tay trái chuyển đi, nhưng Dưỡng Ngô kiếm lại chuyển động theo. Bất luận Tư Mã Trường Bạch chuyển như thế nào cũng đều bị phong kín. Hiện nay, Tư Mã Trường Bạch đã không còn là đối thủ của Lục Nguyên.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comKiếm đã phong kín đường tiến lên của Tư Mã Trường Bạch.
Mà lá thư này cũng đã rơi vào tay của Lục Thanh Đào.
Lúc này đây, tranh giành chức Phong chủ, chủ thể là do Lục Thanh Đào chủ trì. Chứng kiến biến cố xảy ra, ông ta đã nhảy xuống, lấy được phong thư. Sau khi đọc xong phong thư, sắc mặt ông ta không khỏi biến đổi. Vốn rất muốn che giấu, dù sao đây cũng là chuyện mất mặt, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, chuyện mất mặt của Bắc Phong gần đây còn ít sao?
Nguyên Lăng làm phản cũng đủ mất mặt rồi.
Nửa năm trước, Nguyên Lăng tập kích Hoa Sơn, cuối cùng ngay cả Bắc Phong Chi Chủ Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng không nhìn thấy. Nếu không phải Lục Nguyên làm nở mày nở mặt cho Bắc Phong một chút thì chỉ sợ Bắc Phong sớm biến thành trò cười trong tu tiên giới.
Mọi người đều nhìn về phía phong thư trên tay Lục Thanh Đào. Dù sao, vừa rồi Lục Nguyên và Tư Mã Trường Bạch hai người cùng nhau tranh giành lá thư này, những người dưới đài cũng không phải bị mù, biết rõ phong thư có điểm mấu chốt rất đặc biệt.
Lục Thanh Đào ho khan một phen:
- Nội dung phong thư phỏng chừng các vị cũng rất có hứng thú. Phong môn bất hạnh. Nội dung trong đó đã chỉ rõ Nguyên Lăng câu kết với Tư Mã Trường Bạch, mưu đoạt chức Phong chủ.
Lời nói vừa dứt, cả hiện trường đều xôn xao.
Theo như đạo lý bình thường, Tư Mã Trường Bạch không nên giữ lại phong thư này. Chỉ là trong phong thư này có điểm mấu chốt về Nguyên Lăng, cho nên ông ta giữ lại. Ông ta giữ lại, cũng là một biện pháp phòng vệ. Ông ta bỏ nó vào trong pháp khí không gian ở cánh tay phải. Theo như bình thường, bỏ vào trong đó rất an toàn.
Nhưng một kiếm vừa rồi của Lục Nguyên lại rất xảo hiệu, chặt đứt pháp khí không gian của ông ta, khiến cho phong thư bị lộ ra ngoài.
Nguyên Lăng cùng Tư Mã Trường Bạch cấu kết đã lộ ra. Tư Mã Trường Bạch coi như xong đời.
Ông ta coi như đã bị xóa tên trong giới chính đạo.
Tư Mã Trường Bạch bị dẫn xuống dưới, dưới sự chế giễu của mọi người. Lục Nguyên đã chiến thắng Tư Mã Trường Bạch, trở thành Bắc Phong Chi Chủ đời thứ mười. Hắn hiện tại mới hơn hai mươi tuổi.
Bắc Phong, không, Hoa Sơn, không, nên nói là toàn bộ Tấn quốc đều chưa xảy ra tình huống đặc biệt như thế này.
Mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành Phong chủ.
Sự tình này từ trước đến nay chưa hề có.
Trước đây, xác thực nên đưa Lục Nguyên lên làm Phong chủ.
Lục Nguyên còn quá trẻ mặc dù sức chiến đấu của hắn rất mạnh. Nhưng theo tình huống hiện tại của Bắc Phong, sức chiến đấu như vậy đủ làm Phong chủ rồi. Nhưng khi làm Phong chủ, sức chiến đấu không chưa đủ, còn phải có những yếu tố khác.
Ví dụ như, làm Phong chủ, ngươi cần phải xử lý chính sự. Bắc Phong hiện nay đang loạn, ngươi xử lý nổi không? Chính sự là cần có kinh nghiệm cùng vốn sống đáng kể, trí tuệ nhân sinh, căn bản không phải một người hơn hai mươi tuổi có thể xử lý được. Cho dù Lục Nguyên trời sinh kỳ tài nhưng xử lý chính sự phải cần có thời gian để rèn luyện. Lục Nguyên về phương diện này lại chẳng phải là kỳ tài, chỉ là bình thường thôi.
Lục Nguyên ngay cả sản nghiệp dưới tay của mình đều giao cho Tư Đồ Hồng xử lý, bình thường không dính tay vào.
Trở thành Phong chủ, tự nhiên là phải đối ngoại đủ loại tình huống. Trong một thế cục phức tạp, ngươi làm thế nào để xử lý. Đối phương giăng ra đủ cái bẫy, căn bản không tranh chấp chính diện với ngươi, chỉ là không ngừng đào ra một cái bẫy. Trong tình huống như vậy, người trẻ tuổi không bị mắc lừa mới là chuyện lạ.
Làm Phong chủ, còn đủ thứ chuyện ngổn ngang phải giải quyết.
Nhưng hiện tại xem ra kết quả đã định.
Nếu như Lục Nguyên lên làm Phong chủ, mọi người ở Bắc Phong chỉ có thể ủng hộ.
Dù sao Lục Nguyên cũng là danh chính ngôn thuận giành lấy được.
Lục Nguyên cười, chắp tay nói với tất cả mọi người:
- Chức Phong chủ này, ta còn trẻ tuổi, chỉ sợ không đảm đương nổi. Dù sao, ta hiện nay kiến thức nông cạn, trở thành Phong chủ chỉ sợ sẽ trở thành gánh nặng cho Bắc Phong. Cho nên, chức Phong chủ này ta không dám nhận. Nên dành cho các trưởng lão Bắc Phong khác thì hơn.
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống. Hắn làm sao có thể thật sự trở thành Phong chủ chứ? Phong chủ mặc dù có thực quyền thật lớn, nhưng lại rất mệt mỏi. Bản thân hắn vốn lười nhác, làm sao có thể trở thành Phong chủ chứ? Làm Phong chủ phải xử lý chính sự, đối mặt với tất cả những thế cục phức tạp. Bản thân mình không còn thời gian uống rượu, ăn cơm. Lúc nào cũng có người đến hỏi ý kiến.
Thấy Lục Nguyên nhảy lên đài, đám đệ tử càng gào thét. Bọn họ muốn xem náo nhiệt tiếp theo. Xem ra Lục Nguyên làm Phong chủ đời thứ mười rất thú vị. Nhưng Lục Nguyên lại hạ đài, cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Dù sao, Lục Nguyên cũng còn quá trẻ. Có một số việc, hắn căn bản không thể đảm đương nổi.
Nhưng cái khó chính là Lục Nguyên có thể đi một cách thoải mái như vậy, một chút cũng không quan tâm đến chức Phong chủ.
Một người tự tại như vậy rất khó có được.
Người này, dường như chỉ muốn tu tiên.
Lục Nguyên ngồi dưới đài, một đám đệ tử quen thuộc liền vây quanh hỏi han.
- Lục sư huynh, thực lực của huynh tiến bộ từ lúc nào vậy?
Diệp Phương hỏi.
Diệp Viên tiếp lời:
- Đệ thấy thời gian cố gắng của huynh cũng không nhiều. Mà đệ thì đâu có thua kém bao nhiêu.
Lục Nguyên lắc đầu:
- Các ngươi sai rồi. Ta ngày nào cũng cố gắng, kiên trì. Mỗi ngày đều luyện kiếm, luyện công từ sáng đến khuya. Đây là kết quả của sự chăm chỉ thôi.
Một câu nói ra, khiến tất cả mọi người đều khạc nhổ. Thật sự không chịu nổi Lục Nguyên rồi.
Lục Nguyên lúc này thảnh thơi cầm bình rượu, kế tiếp chẳng nói gì, chờ Phong chủ mới xuất hiện.
Lúc này, Ti Mã Bác và Tư Mã Hạo sắc mặt đều tái nhợt.
Tư Mã Trường Bạch đã thua, hai người bọn họ số phận cũng không khác bao nhiêu.
- Tham kiến Phong chủ!
- Tham kiến Phong chủ!
Một đám Kiếm tiên, Trưởng lão cùng với đệ tử chân truyền, đệ tử bình thường đều ngay ngắn hướng về Quân tử Kiếm Phương Nho thi lễ.
Cuối cùng, sau khi quyết định, Phương Nho tạm thời giữ chức Phong chủ.
Hiện tại, trong số Kiếm tiên Bắc Phong, Độc Cô Diệp và Sở Phi hai người còn hơi non một chút. Diệp Dương Dung phụ tá người khác thì còn có thể, nhưng muốn để ông ta lên làm Phong chủ thì vẫn còn thiếu một chút khí phách của một Phong chủ. Nếu Lý Nguyên Bạch còn sống thì còn có thể chấp nhận được. Nhưng Lý Nguyên Bạch đã sớm đi về cõi tiên rồi.
Cho nên, cuối cùng chỉ còn có Phương Nho là có thể thượng vị.
Phương Nho tính tình nghiêm túc, thực lực thâm hậu, hơn nữa còn có hy vọng trùng kich Đại đạo cảnh.
Tại Bắc Phong cũng không tìm được ai có tư cách thích hợp làm Phong chủ hơn ông.
Phương Nho cũng thản nhiên tiếp nhận. Bắc Phong hiện nay đang nguy nan, như rắn mất đầu, ông không thể không đứng ra gánh vác trọng trách này.
Phần đông Bắc Phong chi nhân từ trên xuống dưới đều tâm phục.
Quân Tử Kiếm Phương Nho là người nghiêm túc. Điều này rất rõ ràng, không ai là không phục.
Lục Nguyên cũng giống như những đệ tử chân truyền khác, đồng dạng thi lễ. Lúc này đứng bên cạnh Lục Nguyên đã không còn Ti Mã Bác.
Tư Mã Trường Bạch đã xong, hiện tại bị nhốt vào trong Tư Quá Phong hai ngàn năm để ăn năn. Hơn nữa, ông ta phạm vào tội danh như vậy, tiến vào Tư Quá Phong chỉ sợ là cũng không được thoải mái. Quãng đời về sau của ông ta chắc phải vĩnh viễn ở lại trong đó.
Ti Mã Bác và Tư Mã Hạo cũng bởi vì có liên quan nên đều bị giáng chức. Hoa Sơn có rất nhiều địa phương tốt, nhưng tùy tiện tìm một nơi khỉ hò cò gáy cho bọn họ ở lại đó. Hơn nữa vĩnh viễn không được quay về Hoa Sơn.
Cơ bản giống như là bị lưu đày.
Sự việc lúc này đây xem như là giải quyết triệt để.
Lục Nguyên hướng Phong chủ Phương Nho thi lễ, trong nội tâm cũng buông lỏng một chút. Chuyện này rốt cuộc đã trôi qua. Không đúng, còn có chuyện Nguyên Nguyên Thượng Nhân không biết tung tích. Không biết kết quả chiến đấu giữa Nguyên Nguyên Thượng Nhân và Nguyên Lăng Thượng Nhân như thế nào? Lục Nguyên trong lòng lại nghĩ tới điều đó.
Những ngày kế tiếp, hiển nhiên là mời người của các phái và nhân vật chủ chốt của Bắc Phong dự tiệc. Hiện tại Bắc Phong có hai nhân vật chủ chốt.
Một người tất nhiên là Phong Chủ mới Phương nho. Phương Nho từ nay về sau sẽ quản lý Bắc Phong, như thế nào không phải là nhân vật chủ chốt chứ.
Còn một người tất nhiên là Lục Nguyên. Lục Nguyên tiềm lực và tốc độ phát triển người nào không biết, người nào không hiểu. Nhân vật như vậy tất nhiên là phải kết giao một phen.
Lục Nguyên chỉ cảm thấy phiền. Nếu muốn uống rượu thì nên uống một mình. Bây giờ phải ngồi cùng với một đám người, bởi vì đủ loại lợi ích xã giao thì một chút hứng thú cũng không có. Ứng phó thêm một lát nữa, nếu có thể tránh thì liền tránh.
Những ngày sau, mọi người đều rời khỏi Bắc Phong.