Thái Sử Không ngẩn ra, đương nhiên gã không tin kiếm thuật của Lục Nguyên đã vượt qua mình. Bản thân gã là cao cấp nhất Kiếm Môn, không tin Lục Nguyên có thể đạt tới trình độ này. Nhưng bây giờ gã đã bị buộc đến đường cùng, nếu một mình gã chết tại đây thì không có gì, cố tình sau lưng còn có Kiếm Môn.
Hết cách, chỉ đành cược một phen.
Thái Sử Không vốn chính là người hào tửu hào tình.
Bây giờ đổ một ván.
Đem tương lai đổ vào Lục Nguyên tiềm lực vô hạn.
Thái Sử Không quát dài:
- Lục Nguyên, ngươi nói, ta nghe!
Nhường tương lai trong tay người thanh niên bay đi, rốt cuộc là bay cao hay lập tức rớt xuống, vậy phải xem ý trời.
Không có cách nào, chỉ có thể đặt cược vào người trẻ tuổi, còn kết quả cuối cùng ra sao thì qia biết, hơn nữa ai mà trông nom chứ.
Cuối cùng Thái Sử Không quyết định.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY-Y.com- Ha ha ha ha, Thái Sử Không, ngươi buồn cười qusa đi, thật sự tin lời của đồ đệ, cũng được, vậy để ngươi chết sáng mắt!
Dù của Thượng Minh Bạch động, đâm hướng Thái Sử Không. Trong dù của gã giấu giản, thiên biến vạn hóa, có chênh lệch rất lớn với người giản chi văn minh bình thường.
Bên kia Hiên Viên Vọng cũng đánh ra Kiếm Cửu kinh người. Dưới kiếm của gã như thời không xuyên lăng làm người cực kỳ khó chịu.
Hai người đều muốn diệt tuyệt Thái Sử Không, khiến cục diện cuối cùng Kiếm Môn định.
Kiếm Môn, là của ta.
Thái Sử Không phát hiện hai người liên hợp khó đối phó, nếu là một mình gã thì e rằng sẽ bị thương không nhẹ, bản năng định ra tay, chợt bên tai vang giọng Lục Nguyên.
- Trái phải xuất kiếm kiếm khí phản toàn, giơ lên chém xuống, ngược lại kiếm quang, kích có bảy trượng.
Thái Sử Không dù gì đã đánh cược nên nghe theo lời Lục Nguyên xuất chiêu.
Thượng Minh Bạch chợt phát hiện nếu mình ra chiêu nữa dù có thể đánh trúng Thái Sử Không nhưng cánh tay phải sẽ bị kiếm quang của gã cuốn vào trong đó phá hủy, vậy thì không đáng, nên Thượng Minh Bạch đành rút lui. Cùng lúc đó, Hiên Viên Vọng phát hiện kiếm chiêu của gã bị đỡ.
Khoảnh khắc, Lục Nguyên dùng cách Lục Nguyên nói chặn lại đòn đánh của Hiên Viên Vọng và Thượng Minh Bạch.
Nếu là chính Thái Sử Không ra tay thì e rằng sẽ bị thương nhẹ.
Tức là nói cá cược tương lai có lẽ thành công.
Thái Sử Không thầm mừng rỡ.
Hiên Viên Vọng và Thượng Minh Bạch liếc nhau, hiển nhiên không dám tin chiến tích một chiêu vừa rồi, kiếm thuật của Lục Nguyên thật sự cao cường đến thế sao? Nhưng mà, họ còn muốn thử một lần.
Hiên Viên Vọng lần thứ hai thi triển kiếm pháp. Lần này kiếm pháp như một trường hà xuyên thời không dài dặc.
Thượng Minh Bạch giản pháp hơi giống kiếm nhưng khắc kiếm, chính là chiêu thức giản phệ kiếm lưu, tuy nhiên gã thay đổi bộ chiêu thức này một chút, tăng thêm dù mê hoặc khiến chiêu thức càng thích hợp gã, uy lực càng lớn chút.
- Kiếm chém ngược năm trượng rồi chuyển chém lên trên mười ba trượng, xoáy thân kiếm đánh ra kiếm khí mười lăm giáp. Rồi quẹo thân kiếm đâm ngược Thượng Minh Bạch!
Lục Nguyên lại thốt lời nên đánh tiếp thế nào.
Thái Sử Không làm theo lời xuất chiêu, chớp mắt đánh lui Thượng Minh Bạch và Hiên Viên Vọng. Không tệ, đệ tử của mình đúng là xuất sắc, chỉ huy mình xuất chiêu mà đánh thắng được hai tên trước mắt.
Thái Sử Không mỉm cười nói:
- Đồ nhi, làm không tệ, đánh bẹp hai tên khốn Thượng Minh Bạch và Hiên Viên Vọng đi!
Lục Nguyên cất tiếng cười đáp:
- Rõ rồi!
Hiên Viên Vọng, Thượng Minh Bạch thầm nghĩ, sao có thể! Lục Nguyên chỉ huy xuất chiêu thế mà khiến Thái Sử Không thắng hai người chúng liên hợp, chứng minh một điều, đó là kiếm thuật của Lục Nguyên đã hơn xa hai người. Hiên Viên Vọng là chí tôn xếp hạng nhất, không dám tin có chuyện này.
Vậy nên Hiên Viên Vọng, Thượng Minh Bạch lần thứ hai ra tay, tấn công Thái Sử Không.
- Sư phụ, xuất kiếm bên trái, khoảng cách sáu trượng năm, xuất kiếm nghiêng hướng nam, xuất kiếm ba mươi độ hướng đông nam.
- Sư phụ, xuất kiếm phía dưới, đừng để ý cây dù đó, trực tiếp đâm đi.
- Sư phụ, kiếm thành trường xà, kiếm hóa cự long, long xà phiên đằng, long xà lên xuống.
- Sư phụ, chiêu này không cần phiền phức, đem chiêu thức thiên phát sát khí đổi thành tương phản là đối phó được.
Theo từng tiếng hét của Lục Nguyên, Hiên Viên Vọng, Thượng Minh Bạch càng lúc càng phát hiện không thích hợp, đúng vậy, hoàn toàn không hợp. Lục Nguyên chỉ huy Thái Sử Không ra chiêu mà chặn được hai người tấn công, mà đây mới chỉ là bắt đầu, đến sau thì Thái Sử Không còn tổn thương hai người họ.
Kiếm thuật của Lục Nguyên chẳng ngờ thần diệu đến mức này!
Thượng Minh Bạch, Hiên Viên Vọng liếc nhau.
Thượng Minh Bạch quát lên:
- Hiên Viên Vọng, ngươi đối phó Thái Sử Không, ta đi giết Lục Nguyên!
Không sai, thực lực của Lục Nguyên còn yếu, chưa đến thế giới cảnh, chỉ cần giết chết hắn rồi tụ hợp cùng Thượng Minh Bạch là thắng chắc rồi, Kiếm Môn cuối cùng vẫn thuộc về Hiên Viên Vọng.
Hiên Viên Vọng gật đầu nói:
- Tốt!
Hai người đặt kế hoạch, Thái Sử Không nghe lòng quýnh lên, nếu là vậy thì trận này bên Kiếm Chủ vẫn sẽ thua.
- Sư phụ, đừng sốt ruột, con có cách đối phó họ.
Lục Nguyên ra vẻ tràn đầy tự tin, dường như có sát chiêu khác.
Thượng Minh Bạch nhe răng cười, lao nhanh hướng Lục Nguyên.
- Ta phải nhìn xem tiểu nhân vật chưa đến thế giới cảnh như ngươi làm sao chắn được một kích tuyệt sát của ta!
Gã như chim ưng phá không trung dánh thẳng hướng Lục Nguyên.
Lục Nguyên không chút hoảng hốt chỉ huy:
- Sư phụ, kiếm quang thành hình cung, khuếch tán trăm trượng, lấy thức nửa vòng tròn kết thúc.
Thượng Minh Bạch sắp lao vào Lục Nguyên thì lúc này một kiếm khí hình cung chém hướng gã. Nếu gã muốn chém Lục Nguyên thì trước tiên sẽ bị kiếm quang hình cung chém trúng. Đây là sao? Phút chốc Thượng Minh Bạch không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì nữa.
Thượng Minh Bạch lần thứ hai muốn tấn công Lục Nguyên nhưng hắn lại ra tiếng, kêu Thái Sử Không làm sao xuất kiếm, tiếp tục chặn Thượng Minh Bạch.
Thái Sử Không, Thượng Minh Bạch, Hiên Viên Vọng đấu hơn mười chiêu, giữa mười mấy chiêu này Lục Nguyên không ngừng chỉ huy. Càng đấu thì Thượng Minh Bạch, Hiên Viên Vọng dần hiểu đây là sao. Nói đơn giản là bây giờ họ ở trong một cái lưới lớn, Lục Nguyên mượn tay Thái Sử Không dùng kiếm thuật kinh người của mình bện ra cái lưới to.
Thượng Minh Bạch, Hiên Viên Vọng như con sâu rơi vào lưới lớn, muốn vùng thoát ra cực kỳ khó khăn.
Thật ra cái võng này từ đầu đã bày sẵn, Thượng Minh Bạch, Hiên Viên Vọng ở trong võng kiếm to lớn, mới đầu nếu kịp phản ứng đã có thể thoát đi, nhưng đợi lúc phản ứng lại muốn giết Lục Nguyên thì không có khả năng ra khỏi võng nữa.
Hền chi Lục Nguyên cực kỳ tự tin nói:
- Sư phụ, đừng sốt ruột, con có cách đối phó họ.
Hay cho Lục Nguyên!
Hay cho Lục Nguyên kiếm thuật tuyệt vời!
Đầu tiên nói về kiếm thuật của Thái Sử Không, Hiên Viên Vọng. Kiếm thuật của hai người này khá giỏi, là đỉnh cao Kiếm Môn, trong Kiếm Môn chí tôn xếp hai hàng đầu. Giản thuật của Thượng Minh Bạch tương đương với kiếm thuật của Hiên Viên Vọng, Thái Sử Không, trình độ ngang nhau.
Dưới tình huống này mà Lục Nguyên có thể chỉ huy Thái Sử Không một địch hai thì không thể tưởng tượng được.
Nên biết chỉ huy người rất không tiện bằng tự mình làm.
Chỉ huy người thắng Hiên Viên Vọng, Thượng Minh Bạch thì phải ở mặt kiếm thuật trên hai người này một bậc mới làm được.
Nhưng Hiên Viên Vọng, Thượng Minh Bạch có kiếm thuật như thế nào? Có thể vượt qua hai người một bậc là kiếm thuật tuyệt diệu cỡ nào?