Hoa Thiên Cốt Chương 14

Chương 14
Trường Lưu tiên núi

Bạch Tử Họa vốn muốn bay thẳng về, đột nhiên nhớ ra còn một người ở cạnh mình.

Nghe thấy Hoa Thiên Cốt đang lầm bẩm như đang độc thoại, vừa quay sang nhìn, không biết từ khi nào trên vai nàng xuất hiện chú sâu vừa nãy rơi vào chén rượu của mình.

“Bạch, Bạch…Đây là Đường Bảo.” Hoa Thiên Cốt giới thiệu cho hắn.

“Tên ta không phải là Bạch Bạch.” Bạch Tử Họa thở dài nói.

Mặt Hoa Thiên Cốt lập tức đỏ bừng, không biết sao tính xấu hễ cứ hồi hộp là lại nói lắp mãi không sửa được! Nàng không biết nên gọi Bạch Tử Họa là gì, hiện tại nàng không thể gọi người là sư phụ, gọi là đại thúc cũng không được.

“Ngươi gọi Tôn thượng là được rồi.” Bạch Tử Họa nhìn Đường Bảo khom lưng cúi đầu chào mình, bỗng thấy buồn cười.

Phẩy tay một cái, một đám mây từ trên trời bay xuống.

Trong tiếng tấm tắc của Hoa Thiên Cốt, Bạch Tử Họa đã đứng trong đám mây, xoay người lại nhìn nàng.

Nàng cố gắng túm lấy một phần mây mềm mềm cố gắng leo lên, Bạch Tử Họa không thèm để ý tới nàng, vất vả lắm nàng mới leo lên được, còn chưa ngồi vững, mây đã bay vút lên không trung.

Hoa Thiên Cốt sợ hãi ôm chặt lấy đám mây không buông, liếc mắt nhìn xuống, vì mây bay rất nhanh rất cao nên nàng không thấy rõ thứ gì, toàn mây là mây.

Thế nhưng thế này vẫn thoải mái vững vàng hơn lúc lái lá thuyền trong gió. Tuy rằng tốc độ kinh người, nhưng lại giống như đang trượt tuyết trong biển mây khiến sức khỏe con người vẫn ổn. Hơn nữa duỗi tay ra là có thể chạm đến những đám mây trôi lững lờ bên cạnh không có hình thái cố định giống đám mây nàng đang cưỡi này.

Có lẽ cái này là dùng pháp lực tạo thành, không biết có thể ăn được không. Hoa Thiên Cốt nhất thời tò mò, nhịn không được lặng lẽ cắn một miếng, thật mềm mại, ăn vào miệng như hóa thành từng giọt Cam Lộ.

Ha ha ha, ngon thật đấy!

Cắn một miếng, lại cắn một miếng, lại cắn thêm một miếng nữa…

“Ngươi định ăn hết cả đám mây này đấy à?” Dọc đường đi Bạch Tử Họa đều im lặng, đột nhiên mở miệng khiến Hoa Thiên Cốt sợ gần chết, suýt nữa bị sặc mây.

“Ha ha.” Hoa Thiên Cốt xấu hổ cười, không biết tại sao mình vốn nói nhiều, bây giờ dù có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết trả lời thế nào. Ngay ngắn ngồi lại trên đám mây, nhìn bóng dáng cao lớn của Bạch Tử Họa trong đám mây, không nói nổi nên lời.

Nhưng Đường Bảo lại không nhịn được, mở miệng hỏi hắn.

“Tôn thượng, Trường Lưu Sơn còn xa không?”


“Chúng ta hiện tại đang ở cực tây Côn Lôn, Trường Lưu Sơn ở phía Đông của biển đông, vẫn còn xa.” Huống hồ hắn không cưỡi gió đi, mà trên mây lại có thêm một “hành lý”.

“Con có thể ở lại bên cạnh mẹ Cốt đầu không?”

Mẹ Cốt đầu? Bạch Tử Họa liếc mắt nhìn Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt xấu hổ cúi đầu.

“Có thể.”

“Thật sao! Tốt quá!” Đường Bảo tiếp tục say giấc nồng trong lỗ tai Hoa Thiên Cốt, he he, sau này có thể vô tư rồi. Dù sao cũng là núi tiên, sau này dù có ai ngứa mắt với tiểu yêu tinh nó cũng sẽ không dám làm gì, bởi vì nó đã được đích thân Tôn thượng phê chuẩn rồi. Hê!

Tới Trường Lưu Sơn trời đã ngả bóng hoàng hôn. Nếu chỉ dựa vào đôi chân của Hoa Thiên Cốt, sợ rằng muốn tới đây phải mất bao nhiêu năm.

Nghe thấy tiếng hét phấn khích của Đường Bảo, Hoa Thiên Cốt buồn ngủ ngẩng đầu lên.

Bốn phía đằng xa, tất cả đều mờ mịt một màu nước, một mảnh xanh thẫm, bọn họ đang ở trên biển đông. Gió biển thổi qua, tỉnh ngủ hơn hẳn. Nhìn phía trước, Hoa Thiên Cốt trợn mắt há mồm, há to đến mức có thể nhét nắm đấm vào, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm ảo cảnh Trường Lưu tiên sơn.

Ánh nắng vàng trời chiều tỏa sáng rực rỡ, từng luồng ánh sáng màu vàng chiếu nghiêng sang một bên, hình ảnh phản chiếu ngược trên dòng nước dập dờn, bồng bềnh lập lòe lóe sáng.

Bên người thỉnh thoảng có vài chú chim mang hoa văn tuyệt đẹp bay qua, tiếng hót lanh lảnh như hòa âm của nhạc cụ. Hoa Thiên Cốt dụi dụi mắt, không thể tin được nhìn đào nguyên tiên sơn trước mắt. Vốn tưởng rằng Dao Trì Côn Lôn đã là lộng lẫy, không ngờ Trường Lưu Sơn lại kinh diễm tuyệt luân như thế này.

Đảo chủ rộng cả ngàn dặm, có hình dạng giống bát quái kì lạ không theo quy tắc nào, cả đảo bồng bềnh giữa không trung. Chếch sang phía trên có ba đảo nhỏ, giống như mặt trăng xoay xung quanh đảo. Đồng thời cả ba đảo nhỏ đều có thác nước đang chảy ầm ầm, lấy nước Cửu Thiên chảy từ Ngân Hà xuống trút hết xuống đảo chủ, sau đó từ khắp mọi hướng trên đảo chủ lại chảy xuống biển, tạo nên một màng nước đồ sộ ở giữa không trung. Dưới ánh nắng tà dương, đẹp đến mức tựa như ảo giác.

Mà phía không trung xa xa, còn rải rác tiên sơn tiên đảo to nhỏ. Có đẹp, có uốn lượn, dưới ánh sáng mặt trời và màu nước biển vẻ đẹp linh động hiện lên vô cùng nổi bật.

Sau này mình sẽ sống ở nơi tiên cảnh này sao? Hoa Thiên Cốt hơi choáng.

“Ở giữa đảo chủ là Trường Lưu Sơn, có tám ngàn đệ tử trên núi. Sau một năm đầu luyện tập, sẽ căn cứ vào thể chất và năng lực, chọn một trong ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ tiến hành tu luyện, sau Đại hội Kiếm Tiên mới có thể bái sư, do sư phụ tự thu nhận. Ba đảo nhỏ kia có tên là Tham Lam điện, Tiêu Hồn điện, Tuyệt Tình điện, bình thường không thể tùy tiện đi lên. Trên đảo có rất nhiều quy định, sau này sẽ có người nói cho ngươi.”

“Ngài là thuộc tính gì?” Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn hắn, thật lâu mới dời mắt.

“Thủy.” Bạch Tử Họa thản nhiên đáp, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh đến thấu xương.

“Vâng.” Hoa Thiên Cốt hạ quyết tâm phải học pháp thuật hệ thủy để Đại hội Kiếm Tiên năm sau có thể bái người làm thầy.

Loáng thoáng có thể thấy ba đảo nhỏ như một bức tường lớn bao phủ lấy đảo chủ, nhưng khi đi theo Bạch Tử Họa xuyên qua lại không thấy gì.

Trên núi có quảng trường có đại điện. Hoa Thiên Cốt nhìn thấy rất nhiều người mặc áo choàng ở quảng trường như đang luyện võ.

Bạch Tử Họa bay qua tiền điện, đáp thẳng xuống giữa hậu điện.

“Cung nghênh Tôn thượng về núi…” Bốn phía ào ào quỳ xuống.

Hoa Thiên Cốt luống cuống nhảy khỏi mây, đi theo người vào đại điện. Thấy mọi người đang lặng lẽ quan sát mình, không khỏi thấy mất tự nhiên.

Nhìn xung quanh, đại điện uy nghiêm hùng vĩ, lớp lớp màn hoa, bốn phía điện đều thoang thoảng mùi trầm hương quý giá.

“Thập Nhất.” Bạch Tử Họa gọi.

“Có đệ tử, Tôn thượng có gì cần sai bảo?”

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn người bước tới, tóc đen như mực, mắt to tròn, dáng người cao gầy tôn thêm sự thanh nhã của màu áo xanh.

“Đây là đệ tử mới vào sư môn, ngươi sắp xếp cho nàng một chút, có gì không biết thì hỏi ta.” Nói xong xoay người bỏ đi. Bỗng thấy có gì bị giữ chặt, quay đầu lại, thấy Hoa Thiên Cốt bất an nắm chặt góc áo của mình.

“Không sao, ngươi có gì không hiểu thì cứ hỏi Thập Nhất, hắn sẽ giúp người làm quen với môi trường sống trước. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức là đệ tử của Trường Lưu Sơn.”

Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch Tử Họa không quay đầu lại từ từ đi xa, xa đến nỗi nàng cảm thấy đừng nói một năm, ngay cả một đời nàng cũng không thể đuổi kịp người.

Chàng trai mặc áo màu xanh phía trước vẻ mặt hờ hững, hai tay đút trong túi áo, thong thả bước đến.

“Tên ta là Lạc Thập Nhất, là đại đệ tử của sư huynh Ma Nghiêm của Tôn hượng.”

“Ta, tên ta là Hoa Thiên Cốt.”

“Ta là Đường Bảo.” Đường Bảo nhô đầu ra khỏi lỗ tai Hoa Thiên Cốt, quả nhiên pháp lực của nó quá yếu, ở Dao trì thì không sao, nhưng đến gần Trường Lưu Sơn thấy thấy choáng đầu không chịu được.

Mắt Lạc Thập Nhất sáng lên, ngay sau đó giấu nhẹm đi sự yêu thích và kinh ngạc, đôi mắt phượng dài toát ra một ý cười mà người khác không thể nhận ra.

Nguồn: truyen8.mobi/t66436-hoa-thien-cot-chuong-14.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận