"Mỗi tội thằng Paulie Allen Puffer làm loạn hết cả lên. Nó đội cái bánh lên đầu. Xong rồi nó cười cho đến tận lúc mũi nó chảy sữa ròng ròng.
“Cái kia gọi là mũi sữa đấy,” tôi nói với đứa bạn thân nhất quả đất của tôi tên Lucille.
Lucille là một tiểu cô nương.
“Eo ôi,” nó nói. “Giá mà tớ đừng phải nhìn thấy cái mũi sữa đấy nhỉ. Làm bây giờ bụng tớ lộn tùng phèo lên mất rồi. Tớ chẳng thể nào ăn nốt chỗ bánh còn lại của tớ nữa.”
“Tớ cũng thế,” tôi nói. “Bây giờ tớ cũng chẳng thể nào ăn nốt chỗ bánh còn lại này. Thế cho nên tớ sẽ quẳng bánh của cả hai đứa mình vào thùng rác nhé.”
Sau đó tôi nhón hai miếng bánh của bọn tôi lên. Rồi tôi vội vàng chạy ra chỗ thùng rác.
Tôi nhìn trước ngó sau vô cùng cẩn thận.
Xong rồi tôi ngồi thụp xuống phía sau cái thùng rác.
Rồi tôi nhét luôn cả hai miếng bánh ý vào mồm mình.
Tôi xoa bụng thật hỉ hả.
“Bây giờ tất cả những gì ta cần là một tẹo sữa để chiêu cái món này,” tôi nói.
Đúng lúc ấy, tôi thấy một ít sữa ở trên bàn. Trơ trọi.
Tôi cầm lên. Và tu sạch.
“Mămmm,” tôi nói. “Đã quá!”
Ngay sau đấy tôi nghe thấy một giọng nói.
“Junie B. Jones? Tại sao con ra khỏi chỗ?”
Đó là cô giáo tôi.
Cô tên là Cô.
Cô còn có tên khác nữa cơ. Nhưng tôi thích gọi mỗi Cô, thế thôi.
Mắt Cô y như mắt con cú.
“Con làm gì ở đấy thế?” Cô hỏi tôi.
“Con ăn bánh uống sữa cùng các bạn,” tôi phân bua. “Mỗi tội lúc này các bạn ở đây giả vờ thôi ạ.”
Cô lừ mắt.
Tôi cười ngọt lịm..."