Kẻ Đầu Tiên Phải Chết Chương 113-114


Chương 113-114
Cô ta đã trở thành ông ta.

Khoảng bốn giờ, tôi nhìn thấy Jill len qua đám đông đang bao quanh văn phòng tôi. Cô ấy trông như sắp giết ai đó, có thể là tôi.

- Mình thật mừng là cậu ở đây, tôi ôm chầm lấy cô ấy – Hãy tin mình, Jill.

- Cindy đang ở tầng dưới, cô nói. Chúng ta hãy nói chuyện.

Chúng tôi len ra và có thể nhìn thấy Cindy giữa một đám đông các nhà báo đang chực vồ lấy bất kỳ ai đi xuống từ tầng ba. Chúng tôi gọi cho Claire, và sau năm phút, chúng tôi đã ngồi quanh bàn ở quầy cafê dưới tòa nhà. Sự trốn thoát của Jenks đã làm xáo trộn tất cả các suy đoán của tôi.

- Cậu vẫn tin ông ta vô tội sao? – Jill đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức.

- Điều đó còn tuy thuộc vào nơi ông ta sẽ đến. Tôi thông báo với họ rằng tôi đã bố trí hai cảng sát quanh nhà của Greg Marks và Joanna Wade.

- Thậm chí đến bây giờ sao? Jill lắc đầu và trông như sắp bốc cháy. Người vô tội không trốn chạy khỏi sự giam giữ của cảnh sát, Lindsay.

- Người vô tội có thể làm như vậy, tôi nói. Nếu họ không tin hệ thống luật pháp nữa.

Claire nhìn quanh với sự thừa nhận đầy lo âu.

- Các quý cô, điều này gây ấn tượng cho mình là chúng ta đang thâm nhập vào một lĩnh vực rất nhạy cảm, đúng không? Chúng ta có một cuộc săn tìm kẻ giết người nhằm tìm ra vị trí của Jenks, hắn ta có thể bị bắn ngay khi được nhìn thấy và cùng lúc đó, chúng ta đang nói về việc cố gắng làm vững chắc một vụ án chống lại một người nào khác. Nếu chuyện này lộ ra, các sếp sẽ lộn nhào. Mình đang nhìn thấy một vài trong số những cái đầu thông minh ấy đây.

- Nếu cậu thực sự tin chuyện này, Lindsay, cậu cần phải báo cáo chuyện này với ai đó, Roth hoặc Mercer – Jill lên lớp tôi.

- Mercer đi vắng. Và bây giờ, mọi người đều đang tập trung vào việc xác định vị trí của Jenks. Ai sẽ tin chuyện này chứ? Như cậu nói đấy, tất cả những gì mình có chỉ là một mớ những giả thuyết.

- Cậu đã nói với Raleigh chưa? – Claire hỏi.

Tôi gật đầu.

- Anh ấy nghĩ sao?

- Hiện tại, anh ấy không thể cho qua chuyện sợi râu. Sự đào tẩu của Jenks không giúp ích gì cho lý lẽ của mình.

- Mình biết có điều gì đó mình thích ở người đàn ông đó. Cuối cùng Jill cũng mỉm cười.

Tôi nhìn Cindy và chờ đợi sự ủng hộ.

- Thật khó để tranh cãi với suy nghĩ trái ngược của cậu về mọi chuyện, Lindsay, cô ấy nói với một tiếng thở dài. Bản năng của cậu thường rất tốt.

- Vậy thì hãy ập vào bắt Joanna, như Lindsay đề xuất – Cindy nói – Tôi càng ở bên cô ấy, tôi càng quý cô ấy.

Mọi thứ chợt trở nên rất khó khăn trong việc giải trình. Tôi quay về phía Claire.

- Chắc không có thứ gì có thể kết tội Joanna mà chúng ta đã bỏ qua chứ?

Cô ấy lắc đầu.

- Chúng ta đã xem xét tất cả mọi thứ. Tất cả các bằng chứng đều chỉ thẳng vào Nicholas Jenks.

- Claire, mình đang nói về điều gì đó có ở đó, ngay trước mắt chúng ta, mà chúng ta không nhìn thấy cơ.

- Mình muốn nghĩ như cậu trong chuyện này, Lindsay – Claire nói – nhưng chúng ta đã xem xét mọi thứ.

- Phải có cái gì đó chứ. Cái gì đó có thể nói cho chúng ta biết kẻ sát nhân là nam hay nữ. Nếu Joanna làm việc đó, cô ta sẽ không khác gì với những kẻ sát nhân mà mình đã từng truy đuổi. Cô ta phải để lại cái gì đó. Chỉ có điều chúng ta chưa tìm ra nó. Jenks hoặc ai đó đã làm việc ấy để hại ông ta và chúng ta đã tìm ra ông ta.

- Và bây giờ chúng ta nên ra ngoài để tìm ông ta trước khi chúng ta kết thúc với vụ giết đôi vợ chồng thứ tư – Jill giục.

Tôi cảm thấy cô đơn, nhưng tôi không thể đầu hàng. Chuyện đó không đúng.

- Làm ơn – tôi van nài Claire – hãy xem lại mọi thứ một lần nữa. Mình nghĩ chúng ta đã bắt sai người.

Chương 114

Trong ánh sáng của tấm gương hóa trang, kẻ sát nhân ngồi chết lặng với đôi mắt màu xanh dịu dàng đang chuẩn bị biến thành màu xám.

Việc đầu tiên là bôi bẩn tóc của cô ta cho đến khi màu vàng hoe biến mất, sau đó chải nó ra sau, cho đến khi nó mất đi màu sáng rực và bóng loáng.

- Ngươi buộc ta làm việc này, buộc ta phải ra tay một lần nữa. Ta chắc chắn đã trông mong nhiều như vậy. Ngươi yêu thích những trò chơi, đúng không, Nick?

Cô ta nói với khuôn mặt đang thay đổi. Với một miếng gạc bằng vải, cô ta quét lên một thứ nhựa thơm sạch, nhớt với mùi như mùi hồ. Cô ta chấm nhẹ nó lên trên thái dương, xuống tới chỗ cong của cằm, ở chỗ mềm mềm giữa môi trên và mũi.

Sau đó, với một cái nhíp, cô ta dán râu. Chòm râu màu nâu đỏ.

Khuôn mặt gần như hoàn thiện. Nhưng đôi mắt … bất kỳ ai có thể nhìn thấy đều nhận ra chúng vẫn là mắt của cô ta.

Cô ta lấy ra một đôi kính áp tròng có màu từ trong hộp, làm ẩm chúng, banh mi mắt ra để cho chúng vào.

Cô ta chớp chớp mắt, cảm thấy tự hài lòng với kết quả đạt được.

Sự quen thuộc đã biến mất. Sự thay đổi đã hoàn thành. Đôi mắt cô ta giờ đây ánh lên một màu xám lạnh lùng, tẻ nhạt.

Màu của Nicholas.

Cô ta đã trở thành ông ta.

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/52617


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận