Kẻ Đầu Tiên Phải Chết Chương 54-55


Chương 54-55
6 giờ 30 phút sáng hôm sau, Raleigh và tôi lên đường đến Cleverland, McBride đón chúng tôi ở sân bay.

Anh ta không hề giống như tôi tưởng tượng, hoàn toàn không phải một gã người Ireland đứng tuổi, béo phì, sùng đạo. Trái lại, đó là một người da màu sắc sảo, vóc xương xương, tầm 38 tuổi. 


- Chị trẻ hơn tôi nghĩ – Anh ta cười với tôi. 

Tôi cười đáp: 

- Và anh thì hoàn toàn khác dân Ireland. 

Trên đường vào thành phố, anh ta cập nhật thông tin cho chúng tôi: 

- Chú rể là người Seattle, hoạt động trong lĩnh vực âm nhạc, làm việc với một ban nhạc Rock. Một anh chàng làm quảng cáo, một nhà sản xuất. Cô dâu sinh trưởng ở Shaker Heights, Ohio, cha là một luật sư liên bang. Cô gái rất dễ thương, tóc đỏ, đeo kính, mặt có tàn nhang. 



Anh ta gỡ từ thanh chắn bùn xe ra một chiếc phong bì và ném nó cho tôi đang ngồi ở ghế sau. Bên trong là một loạt ảnh in trên giấy bóng láng 8/11, chụp cảnh hiện trường vụ án rất thật, sống động, tựa như những bức ảnh cũ chụp cảnh giết người của dân xã hội đen. 

Chú rể đang ngồi trong nhà vệ sinh, khuôn mặt biểu lộ vẻ kinh ngạc, phần đầu phía trên bị phạt mất. Cô dâu ngồi sụp trong lòng anh ta, mình cuộn lại trong vũng máu lênh láng, máu của cả hai người. 

Cảnh tượng của cập vợ chồng khiến tôi lạnh người vì khiếp sợ. Khi tên giết người còn ở Bắc California, tôi còn cảm thấy nắm được hắn trong tay. Giờ đây, hắn đang dần tuột mất. 

Chúng tôi hỏi McBride về hiện trường – làm thế nào mà các nạn nhân lại có thể bị kết liễu trong nhà vệ sinh nam và tình hình an ninh ở Hall of Fame như thế nào. 

Mỗi câu trả lời tôi nghe được đã thuyết phục tôi hơn cả từ vẻ bề ngoài của anh chàng này. Anh ta đang làm gì ở chốn chết chóc này cơ chứ?. 

Chúng tôi ra khỏi đường cao tốc và rẽ vào đại lộ Lake Shore. Những tòa nhà hiện đại cao chọc trời hiện khắp xung quanh. 

- Nó kia kìa – McBride thông báo. 

Từ xa, tôi đã nhìn thấy sàn nhảy Rock and Roll Hall of Fame sáng lóe trên đầu như một món trang sức mài giũa lởm chởm. Tên giết người bệnh hoạn đã chọn một địa điểm nổi tiếng nhất thành phố để tấn công. Bây giờ, có thể hắn đã quay trở lại San Francisco rồi cũng nên. Hay Chicago? Hay New York? Hay Topeka để lên kế hoạch một vụ sát hại hai người kinh khủng nữa. Hoặc cũng có thể hắn đang ở ngay trong phòng một khách sạn bên kia quảng trường nhìn chúng tôi đến. 

Gã râu đỏ có thể ở bất cứ đâu.

Chương 55

Đây là lần thứ ba trong hai tuần tôi phải chứng kiến cảnh tượng giết người kép rùng rợn. 

McBride đưa chúng tôi lên tầng hai, qua một cánh cổng vắng vẻ, kỳ dị, không có người qua lại, đến một phòng vệ sinh nam bị chắn lối bởi một hàng rào cảnh sát và dây bảo vệ hiện trường. 

- Nhà vệ sinh công cộng – Raleigh nói với tôi – Hắn ngày càng trở nên bẩn thỉu. 

Lần này tôi không phải mục kích tử thi, không khám phá ra điều gì khủng khiếp. Xác các nạn nhân đã được chuyển đến nhà xác từ lâu. Chỗ những cái xác bây giờ là các hình vẽ bằng phấn và dây bảo vệ hiện trường; những bức hình đen trắng chụp cảnh giết người được dán lên tường. 

Tôi có thể hình dung điều gì đã xảy ra, thấy chú rể bị giết chết trước như thế nào, máu anh ta làm vấy bẩn bức tường phía sau, gã râu đỏ chờ đợi để làm cô dâu kinh ngạc khi bước vào, sau đó chuyển xác cô ta đặt vào giữa háng chồng để làm ô uế cô ta. 

- Làm thế nào mà họ lại bị kết thúc ở đây, ngay giữa đám cưới của mình nhỉ? – Raleigh hỏi. 

McBride chỉ vào một bức ảnh chụp hiện trường vụ án dính trên tường. 

- Chúng tôi tìm thấy một đầu mẩu thuốc lá hút dở cạnh xác James Voskuhl, điều này cho thấy anh ta vào đây để hít một hơi. Suy đoán của tôi là cô dâu vào đây để hút cùng chồng. 

- Thế không ai nhìn thấy gì ư? Họ không đi cùng ai lúc rời phòng tiếp khách à? 

McBride lắc đầu. 

Tôi lại cảm thấy một cơn giận dữ âm ỉ như hai lần trước. Tôi ghét tên sát nhân, cái gã hoang tưởng này, sau mỗi lần hắn hành động, tôi lại càng ghét hắn hơn. 

- Tình hình bảo vệ đêm đó thế nào? 

McBride nhún vai: 

- Tất cả các cửa trừ cổng chính đều đóng. Có một bảo vệ bàn trước. Khách khứa đều đến cùng một lúc. Có hai bảo vệ trực khu vực xung quanh, nhưng họ thường thích thoải mái trong những dịp như thế này. 

- Tôi thấy quanh đấy có rất nhiều camera – Raleigh nhấn mạnh. Hẳn phải có vài cuốn băng ghi hình chứ. 

- Tôi cũng hy vọng thế - McBride nói. Tôi sẽ giới thiệu hai người với Sharp, trưởng nhóm bảo vệ ở đây. Chúng ta sẽ kiểm tra vấn đề này ngay bây giờ. 

Andrew Sharp là một người đàn ông chỉn chu và rắn rỏi với cái cằm vuông và cặp môi mỏng nhợt nhạt. Trông anh ta có vẻ hoảng sợ. Mới ngày hôm qua, công việc của anh ta hoàn toàn nhàn hạ, nhưng bây giờ quanh anh ta toàn là cảnh sát và FBI. 

Việc giải thích lại sự việc cho hai cảnh sát xa lạ đến từ San Francisco không làm công việc tiến triển hơn. 

Anh ta đưa chúng tôi vào văn phòng, gẩy một điếu Marlboro Light ra khỏi bao và nhìn Raleigh. 

- Tôi đã ngồi làm việc với giám đốc điều hành khoảng 8 phút. 

Chúng tôi thậm chí không ngần ngại ngồi xuống. Tôi hỏi: 

- Các bảo vệ của anh có thấy ai lạ không? 

- Có đến 300 khách cơ, thưa bà thanh tra. Tất cả đều vào qua lối cổng chính. Nhân viên của tôi thường không can thiệp trừ khi cần kiểm tra để tránh không cho những người uống quá chén lại gần khu vực trưng bày. 

- Vậy tại sao hắn thoát ra được? 

Sharp xoay người trên ghế, chỉ vào một khu bảo tàng lớn: 

- Cả lối cửa chính mà các bạn vừa đi vào lẫn lối nhỏ mà chúng tôi để mở ở sau hành lang đều dẫn tới Lake Walk, ở đó có tiệm cà phê mở suốt mùa hè. Thường thì lối nhỏ này bị khóa nhưng hai gia đình lại muốn để mở. 

- Hai phát súng nổ - Tôi nói – Vậy mà không ai nghe thấy gì sao? 

- Đây là một đám đông thượng lưu. Chẳng nhẽ chị nghĩ họ muốn thấy bảo vệ của chúng tôi luẩn quẩn xung quanh? Chúng tôi chỉ để hai hoặc ba người để đảm bảo cho những vị khách quá khích không lại gần khu vực bị cấm. Chẳng lẽ tôi phải cắt cử người bảo vệ khu hành lang đi xuống nhà vệ sinh? Người ta có thể trộm cắp gì ở đấy chứ, giấy toa lét à? 

- Camera theo dõi thì sao? – Raleigh hỏi. 

- Đương nhiên, chúng tôi giám sát tất cả các phòng triển lãm. Các cửa chính …một máy trong hội trường lớn. Nhưng không có máy quay trong hành lang nơi xảy ra vụ bắn. Trong nhà vệ sinh cũng không có. Dù sao thì trong lúc chúng ta đang chuyện phiếm ở đây, cảnh sát cũng đang cùng gia đình nạn nhân kiểm tra lại băng ghi hình. Cái nhiệm vụ chết tiệt này sẽ dễ hơn rất nhiều nếu chúng ta biết mình đang tìm ai. 

Tôi tìm trong vali và lấy ra bức vẽ phác chân dung một khuôn mặt gầy với cái cằm nhô ra, tóc chải về đằng sau và bộ râu hơi giống râu dê. 

- Sao ta không bắt đầu với tên này.

 

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/46433


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận