Kẻ Đầu Tiên Phải Chết Chương 19-20

Chương 19-20
Tôi không muốn về nhà. Và tôi biết tôi không thể ở lại trụ sở lâu hơn.

Tôi vồ lấy cái túi, đi nhanh xuống gara để xe dưới tầng hầm và khởi động chiếc Bronco đầy bụi nhưng đáng tin của mình mà không hề nhìn rõ tôi định đi hướng nào. 

Tôi chỉ lái xe – Lần thứ tư, thứ ba, lên trên khu Mission, chạy qua trung tâm Moscone, các quán cà phê và cửa hàng đều đóng cửa. Đi hết con đường xuống phía Embarcadero. 

Tôi nhằm hướng ra khỏi vịnh. Tôi không có nơi nào để đi nhưng tay tôi dường như hành động theo bản năng, dẫn tôi tới một nơi nào đó. Hình ảnh vụ giết cô dâu chú rể cứ chập chờn trong tâm trí tôi. Những tiếng vọng của Orenthaler. Cuối cùng tôi gọi điện cho bác sĩ Medved, một nhà chuyên khoa huyết học để hẹn gặp. 

Tôi đang đến gần Sutte. Đột nhiên, tôi cho xe rẽ ngang khi nghĩ ra mình cần phải đến đâu. Tôi cố gắng đi vào quảng trường Liên bang. Không cần phải cố gắng tôi nhận thấy mình đã đứng trước lối vào sáng trưng của khách sạn Hyatt. 

Tôi chìa phù hiệu cho người quản lý và đi thang máy lên đến tầng 30. 

Một người bảo vệ mặc đồng phục ngồi trước phòng Cao cấp. Tôi đã nhận ra anh ta, David Hale, ngoài Trung tâm. Anh ta đứng lên khi thấy tôi đến gần. 

- Không có chỗ nào để đi sao, Thanh tra? 

Một hàng rào chéo bằng dải băng vàng chặn ngang lối vào dãy phòng Cao cấp. Anh ta đưa cho tôi chìa khóa. Tôi tháo một dải băng ra và chui qua dải băng còn lại. Tôi mở khóa và đi vào trong. 

Nếu bạn chưa bao giờ lang thang một mình tại hiện trường vụ giết người mới xảy ra, bạn thực sự không hiểu được cảm giác khó chịu bồn chồn này. Tôi cảm thấy những bóng ma đen của David và Melanie Brandt vẫn đang ở trong phòng. 

Tôi chắc mình đã bỏ sót một thứ gì đó. Tôi cũng chắc chắn rằng nó nằm ở đây. Nhưng là cái gì nhỉ? 

Căn phòng đẹp như khi tôi đi ra. Tấm thảm phương Đông trong phòng khách đã được đưa tới phòng thí nghiệm của Clapper. Nhưng vị trí của cái xác và hiện trường dính máu được đánh dấu rõ ràng bằng phấn xanh. 

Tôi nhìn vào chỗ mà David Brandt đã chết. Trong tâm trí tôi, tôi lần lại những gì có thể đã diễn ra. 

Họ đang nâng cốc chúc tụng nhau. (Tôi biết điều đó qua những chiếc ly sâm panh vẫn còn một nửa trên bàn gần hành lang). Có lẽ anh ta chỉ mới đưa cho cô ấy đôi khuyên tai (Cái hộp mở nằm ở phòng tắm chính). 

Có tiếng gõ cửa, David đi ra mở cửa. Đó như thể những bí mật rì rầm trong không khí dày đặc, sống cùng với những tiếng thì thầm. 

Kẻ giết người đi vào, mang theo hộp sâm panh. Có thể David biết hắn ta. Có thể anh ấy đã bỏ hắn lại một tiếng trước tại chỗ lễ tân. Con dao được rút ra. Chỉ một nhát đâm. Chú rể bị ghim chặt tại cửa, ngập máu. Điều đó xảy ra quá nhanh đến nỗi anh ấy không thể kêu lên. “Người đàn ông tội nghiệp đã vãi đái ra quần”, Claire đã nói thế.

Cô dâu không kêu lên sao? Có lẽ cô ấy đang trong phòng tắm. Có thể cô ấy đi vào phòng tắm để đeo khuyên tai. 

Kẻ giết người lùng sục khắp căn phòng. Hắn chặn đứng cô dâu vừa đi ra mà không hề đề phòng. 

Tôi hình dung ra Melanie Brandt đang hớn hở, sung sướng. Hắn ta cũng nhìn thấy điều đó. Liệu hắn có phải là người mà cô ấy quen biết không? Hay cô ấy đã mặc kệ hắn? Melanie có biết kẻ giết cô không? 

Có một câu châm ngôn của Navajo nói rằng:”Thậm trí cả cơn gió lặng cũng có một giọng nói”. Tôi lắng nghe trong căn phòng khách sạn tĩnh lặng như đang thú tội đó. 

Hãy kể cho tôi, Melanie. Tôi ở đây là vì cô. Tôi đang lắng nghe. 

Tôi sởn gai ốc rùng mình khi hồi tưởng lại từng chi tiết của vụ giết người. Cô ấy đánh nhau với hắn, cố gắng để chạy thoát (Những vết thâm tím và những vết xước nhỏ trên cánh tay và cổ tay của cô ấy). Kẻ giết người đã đâm cô ấy tại chân giường. Hắn khiếp sợ nhưng lại kích động một cách man rợ về những gì hắn đã làm. Cô ấy không chết ngay. Hắn phải đâm cô lần nữa. Và lại thêm một lần nữa. 

Khi hắn thực hiện xong tội ác, hắn đưa cô lên giường (không phải kéo vì không có vệt máu trên sàn). Điều này rất quan trọng. Hắn ta rất nhẹ nhàng với cô ấy. Nó khiến tôi nghĩ hắn biết cô ấy. 

Có lẽ hắn đã từng yêu Melanie chăng? Hắn đặt tay cô trên eo, ở một tư thế nghỉ ngơi. Một công chúa đang ngủ. Có lẽ hắn giả vờ rằng những gì vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng. 

Không một chỗ nào trong phòng khiến tôi thực sự cảm thấy đây là cách thức hành động của một kẻ giết người chuyên nghiệp hay kẻ giết người được thuê. Hay thậm chí ai đó trước đây đã giết người. 

Tôi đang lắng nghe. 

Sự giận dữ hung tợn đang bùng lên trong máu hắn ta. Hắn ta nhận ra rằng hắn sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Công chúa của hắn… 

Hắn quá tức giận. Hắn muốn ngủ với cô một lần này thôi, để có thể được sờ soạng cô. 

Nhưng hắn không thể. Điều đó sẽ làm ô danh của cô. Nhưng hắn phải có được cô. Vì vậy hắn đã nâng váy của cô lên. Sử dụng nắm tay của hắn. 

Điều đó như hét vào tôi. Tôi chắc có một điều cuối cùng mà tôi không nhìn thấy, nhưng vẫn chưa phát hiện ra. Tôi bỏ sót điều gì vậy? Đến giờ mọi người đã bỏ sót điều gì nhỉ? 

Tôi bước qua chiếc giường. Tôi hình dung Melanie với vết đâm kinh hoàng, nhưng khuôn mặt của cô thì bình thản, không oán trách. Hắn bỏ lại cô trong tình trạng như vậy. Hắn không lấy đi đôi khuyên tai và chiếc nhẫn kim cương to đùng. 

Rồi điều đó chặn đứng tôi lại bằng s c công phá của một đoàn tàu nổ tung khỏi đường hầm tối đen. Điều gì bị bỏ sót. Điều gì mà tôi không nhìn ra. Lạy Chúa Jesus, Lindsay. 

Những chiếc nhẫn! 

Tâm trí tôi nghĩ nhanh đến hình ảnh của cô dâu nằm đó. Bàn tay thanh tú dính máu của cô. Kim cương vẫn còn đó, nhưng … lạy Chúa Jesus! Liệu có thể nào như thế không? 

Tôi chạy lại phòng giải lao và nghĩ đến cái xác dập nát của chú rể. 

Họ mới lấy nhau chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ. Họ chỉ vừa mới thề nguyền xong. Nhưng họ không đeo dải buộc bằng vàng. 

Những chiếc nhẫn cưới. 

Kẻ giết người không lấy đi khuyên tai. Tôi đã nhận ra điều đó. 

Hắn lấy đi những chiếc nhẫn cưới.

Chương 20

Chín giờ sáng hôm sau, tôi đang ở trong phòng làm việc của bác sĩ Victor Medved, một người đàn ông nhỏ bé, dễ chịu với khuôn mặt hẹp rõ nét, là người có giọng Đông Âu. 

- Negli là một căn bệnh chết người – Ông nói đều đều. Nó cướp đi khả năng vận chuyển ôxy cho cơ thể. 

- Ban đầu, các triệu chứng là sự bơ phờ, suy giảm hệ miễn dịch và một số cơn đau đầu nhẹ. Cuối cùng, cô có thể trải qua sự khác thường của não tương tự đối với một cơn đột quỵ và cũng bắt đầu mất đi khả năng nhận thức. 

Ông đứng lên, đi qua tôi, giữ khuôn mặt tôi trong hai bàn tay mềm mại của ông. Ông nhìn tôi chằm chằm qua đôi kính dày cộp – Cô đã lên đến đỉnh điểm. Ông nói và ấn hai ngón tay cái vào má tôi. 

- Tôi luôn phải mất một lúc để cho máu truyền về vào buổi sáng. 

Tôi nói bằng một nụ cười, cố gắng che đậy nỗi sợ trong tâm trí. Bác sĩ Medved nói: 

- Được rồi, trong ba tháng tới, nếu chúng ta không đảo ngược được tình hình, thì cô sẽ trông như một con ma. Một con ma đẹp, nhưng ma thì tất cả đều như nhau thôi. 

Ông quay lại bàn của mình và cầm biểu đồ của tôi. 

- Tôi hiểu cô là một thám tử cảnh sát. 

- Các vụ giết người – Tôi nói cho ông biết. 

- Thế thì chẳng nên có lý do gì để đi tiếp trong ảo tưởng. Tôi không cố ý làm cô buồn. Bệnh thiếu máu có thể lật ngược được. Có đến 30 phần trăm bệnh nhân phản ứng với chế độ truyền hồng cầu hai tuần một lần. Trong số những người không có phản ứng, tỉ lệ phần trăm tương tự cuối cùng có thể được điều trị bằng cấy tủy sống. Nhưng cách điều trị này đòi hỏi một quá trình hóa học trị liệu khá đau đớn trước đó để tăng lượng bạch cầu. 

Tôi cứng đờ người. Những tiên đoán như cơn ác mộng của Orenthaler đang trở thành sự thật. 

- Thế có cách nào để biết ai có phản ứng với cách điều trị không? 

Medved đan hai tay vào nhau và lắc đầu: 

- Cách duy nhất là hãy bắt đầu. Rồi chúng ta sẽ thấy. 

-  Tôi đang tiến hành một vụ quan trọng. Tiến sĩ Orenthaler nói tôi có thể tiếp tục làm việc. 

Medved bĩu môi một cách nghi ngờ: 

- Cô có thể tiếp tục cho đến khi nào cô còn sức khỏe. 

Tôi thở hắt ra một hơi chậm chạp và đau đớn. Tôi có thể giấu điều này được bao lâu? Tôi có thể kể cho ai được đây? 

- Liệu cách điều trị có tác dụng, bao lâu chúng ta mới nhìn thấy sự hồi phục? – Tôi hỏi với một chút hy vọng. 

Ông cau mày: 

- Đây đâu giống như uống viên aspirin để hết đau đầu. Tôi e rằng chúng ta phải điều trị trong một thời gian dài. 

Một thời gian dài. Tôi nghĩ tới phản ứng có thể xảy ra của Roth. Cơ hội của tôi cho chức Trung úy. 

Đây là một vấn đề đấy, Lindsay. Đây là một thách thức lớn nhất của đời mi đấy. 

- Và nếu cách điều trị không có tác dụng, thì bao lâu … trước khi những điều đó bắt đầu … 

- Bắt đầu trở nên tệ hơn hả? Chúng ta hãy đánh bật điều này bằng sự lạc quan và hy vọng. Chúng ta sẽ thảo luận điều đó khi chúng ta tiếp tục. 

Giờ thì mọi thứ đã được mở tung ra. Vụ án, sự nghiệp và tất cả những mục tiêu của đời tôi. Các nguyên tắc đã thay đổi. Tôi đang đi với một quả bom hẹn giờ trong lồng ngực, một vết thương, một quả bom. Và ngòi nổ đang cháy mất dần là tất cả những gì tôi nghĩ tôi có thể. 

Tôi hỏi một cách thanh thản: 

- Khi nào chúng ta bắt đầu? 

Ông viết nguệch ngoạch địa điểm của một văn phòng trong cùng tòa nhà. Tầng ba. Dịch vụ bệnh nhân ngoài giờ Moffett. Không có ngày hẹn. 

- Nếu có vấn đề tương tự với tôi thì tôi muốn bắt đầu ngay bây giờ.

 

Hết chương 20. Mời các bạn đón đọc chương 21!

Nguồn: truyen8.mobi/t37941-ke-dau-tien-phai-chet-chuong-19-20.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận