Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn Chương 22

Chương 22
Mục Táp đáp lại bằng nụ cười tít cả mắt. Cô nhìn ngó xung quanh phòng, tầm mắt bị thu hút bởi khung hình đặt ngay tủ đầu giường.

Trong khung hình là ảnh chụp của Tống Hạo và Mạc Tử Tuyền. Phông nền là núi rừng bạt ngàn, xanh mướt. Ánh mắt dừng trên khung hình khá lâu, Mục Táp cảm thấy có điều không thích hợp. Trong ảnh, Tống Hạo nở nụ cười xán lạn, đôi mắt anh ấy lấp lánh tia sáng hạnh phúc khó nén. Ngược lại, Mạc Tử Tuyền dù cười, nhưng nụ cười kia quá nhạt nhòa, dường như có thể phôi pha, tan biến bất kì lúc nào. Hai tay Tống Hạo thân thiết ôm eo Mạc Tử Tuyền, còn đôi tay Mạc Tử Tuyền đặt ngay ngắn, quy củ trước bụng, vẻ mặt có chút xa cách và miễn cưỡng.

Mạc Tử Tuyền nhìn theo ánh mắt Mục Táp, bùi ngùi lên tiếng:“Bức ảnh ấy chụp sau khi chị kết hôn với Tống Hạo. Ngày đó là sinh nhật của anh ấy. Bọn chị cùng nhau leo núi, rồi xin tá túc ở một gia đình nông thôn. Chính người trong gia đình ấy chụp giùm bọn chị bức ảnh này.”

“Thế à, chụp rất đẹp đấy chị.” Mục Táp nói.

Mạc Tử Tuyền thở dài:“Nhưng không ngờ, đó là ngày sinh nhật cuối cùng của Tống Hạo. Phải thừa nhận, ông bà ta ngày xưa có những câu nói và nhận định vô cùng chính xác. Đời người là tập hợp những chuỗi biến cố vô thường, khó đoán. Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Ông trời ban cho thứ gì, chúng ta đều phải chấp nhận, bất kể là buồn hay vui. Trừ việc bình tĩnh đón nhận, chúng ta còn có thể làm được gì?”

Mục Táp không biết nên an ủi chị ta thế nào, cô nghiền ngẫm và nói:“Chị dâu, có khổ ắt sẽ có may. Biết đâu vẫn còn nhiều thứ tốt đẹp đang chờ chị đón nhận”

Mạc Tử Tuyền chỉ cười trừ, sau đó nói vòng vo nói vài đề tài, cuối cùng đề cập đến tuần trăng mật của vợ chồng Mục Táp.

“Tống Vực luôn đối tốt với người nhà.” Mạc Tử Tuyền nói,“Cậu ấy là nhân tài hiếm thấy, khả năng sáng tạo rất cao, lại biết cách kiếm tiền. So với Tống Hạo chồng chị, ưu tú hơn nhiều.”

Mục Táp chỉ nghĩ đơn giản, Mạc Tử Tuyền đang khiêm tốn, khách sáo với cô, bèn cười nói:“Hình như đâu phải thế. Em nghe mẹ kể, anh cả là người có tư chất tốt,  ham đọc sách, thích học hỏi, tìm tòi những điều mới lạ. Còn là người con hiếu thảo, bản tính hiền lành, tốt bụng, được rất nhiều bạn bè quý mến.”

“Thế ư?” Mạc Tử Tuyền cố kìm nén tia bén nhọn lấp ló dưới đáy mắt , trái tim lại âm ỉ nhói đau. Ừ thì Tống Hạo tốt đấy. Nhưng núi này cao còn có núi khác cao hơn. So với Tống Vực, Tống Hạo chả bằng một phần mười. Con nhỏ Mục Táp tầm thường này, sao có tư cách sánh ngang cùng Tống Vực. Chỉ có chị ta…mới xứng với vị trí đó. Tuy trong lòng nhiệt tình rủa sả, song ngoài mặt, chị ta vẫn trưng ra nụ cười thân thiện, vùi lấp sự giả tạo buồn nôn.

Hai bên trò chuyện thêm vài câu, lát sau Mục Táp rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa.

Mạc Tử Tuyền nằm nghiêng người, nhìn lom lom vào khung hình ngay tủ đầu giường. Trong hình, Tống Hạo cười thật hạnh phúc, như thể thắp sáng mọi thứ xung quanh. Mà nụ cười chị ta…rõ ràng không hề tình nguyện. Chị ta bỗng cảm thấy chướng mắt cực độ, liền vói tay quơ đổ khung hình xuống đất. Sau, chị ta mở ngăn kéo, lấy ra cái bóp da, bên trong là tấm ảnh chị ta trân quý- chụp Tống vực và chị ta

Nhiều năm về trước, bọn họ đã chụp tấm ảnh này. Lúc ấy chị ta xinh đẹp, đáng yêu. Trên đầu cài băng đô nhỏ nhắn, mặc chiếc váy sắc hồng tươi, chân mang đôi giày được nhập khẩu từ nước Mỹ với số lượng có hạn. Hai tay chị ta ôm cổ Tống Vực. Thừa lúc đèn flash gần lóe lên, chị ta nghiêng đầu, hôn mạnh vào má Tống Vực.

Đó là thời gian huy hoàng nhất của cuộc đời Mạc Tử Tuyền, chị ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, là đối tượng để các cô gái hâm mộ lẫn ghen ghét. Hai anh em Tống gia đều xoay quanh chị ta, cưng chiều chị ta hết mực. Mà nay hầu như đã trắng tay. Sao chị ta có thể cam lòng?

Mạc Tử Tuyền nhất quyết không rời Tống gia. Bởi chị ta hiểu, chỉ cần ở lại Tống gia một ngày, chị ta vẫn còn cơ hội nối lại tình xưa với Tống Vực. Quan hệ của bọn họ mãi như sợi dây lò xo không bao giờ đứt đoạn, cơ hội vẫn nằm ngay phía trước.

*

Tống Vực chở Mạc Tử Tuyền đến thành phố N. Lúc trở về, anh mua cho Mục Táp gói lớn gói nhỏ những thức ăn vặt. Mục Táp vui vẻ ‘đánh chén’, vừa ăn vừa dường như buột miệng hỏi:“Anh có vẻ hơi xa cách, khách khí với chị dâu nhỉ?”

“Vậy ư?” Tống Vực hỏi lại.

“Ừm. Mỗi lần về nhà mẹ, anh không hề trò chuyện với chị ấy, đến nhìn cũng chẳng thèm. Lúc mẹ kêu anh chở chị ấy tới thành N, thái độ của anh miễn cưỡng, gượng gạo lắm.” Mục Táp tò mò, nhích lại gần anh, đem hạt đậu phộng đút vào miệng anh,“Chẳng lẽ chị ấy làm gì sai khiến anh tức giận?”

Không chờ Tống Vực mở miệng, di động Mục Táp đột ngột đổ chuông. Cô buông gói thức ăn, nhận điện. Cuộc điện thoại báo tin tức tốt. Là phòng nhân sự của công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên về khoa học kỹ thuật và sinh học điện tới, mời cô đến phỏng vấn.

Nhận được tin mà Mục Táp bất ngờ. Cô vừa gửi CV qua email chưa đầy một tuần, nào ngờ đã nhanh chóng được gọi phỏng vấn. Mục Táp khó nén mừng rỡ, vui sướng nhảy cẫng lên.

Cúp điện thoại, cô bổ nhào vào lòng Tống Vực, lôi kéo vạt áo anh, thông báo tin tức tốt. Tống Vực mỉm cười, sờ đầu cô:“Em nhớ biểu hiện thật tốt nhé. Có cần anh giúp em mô phỏng buổi phỏng vấn không?”

“Thật ư?” Đôi mắt Mục Táp bừng ánh sáng lấp lánh.

“Đến đây nào vợ. Chồng em có kinh nghiệm phỏng vấn qua n người rồi đấy.” Tống Vực nói.

Mục Táp gật đầu, ngoan ngoãn đứng trước mặt Tống Vực, bắt đầu mô phỏng buổi phỏng vấn. Tống Vực đóng vai thành viên của hội đồng phỏng vấn, thể hiện những kinh nghiệm dày dặn, sành sỏi. Đầu tiên anh yêu cầu cô tự giới thiệu sơ lược, tóm tắt những kinh nghiệm bản thân, kỹ năng làm việc, năng lực chuyên môn, lý lo thôi việc ở công ty cũ….

“Em nhớ kỹ, khi trả lời nên lựa những câu lời ít ý nhiều. Đặc biệt nhấn mạnh những ưu thế của bản thân, chức vị mong muốn trong công ty. Tránh lập lại những điều đã ghi trong bản lý lịch và đơn xin việc. Nếu người phỏng vấn cố ý đề cập đến những vấn đề lắt léo, em phải ráng giữ bình tĩnh, từ tốn đối đáp cùng họ, không nên đối chọi gay gắt với họ, sẽ khiến họ phản cảm đấy.”

“Về nguyên nhân từ chức ở công ty cũ, em tuyệt đối không được nói mấy lý do như: không có tiếng nói chung với đồng nghiệp, bị đồng nghiệp xa lánh, hay bất mãn tiền lương quá thấp. Đây là những điều công ty tuyển dụng cực kì dị ứng. Tốt nhất em cứ nói, kế hoạch phát triển mới của công ty cũ không phù hợp với chuyên môn của em.”

“Để lưu lại ấn tượng tốt, em nên có chút sáng ý. Anh lấy ví dụ nhé, có một anh chàng đi phỏng vấn ở công ty chuyên về thiết kế. Anh ta cố ý mang theo cái tã giấy, và dùng tã giấy để ám chỉ, anh ta cực kì nhanh nhạy trong việc tiếp thu những kiến thức mới.”

Mục Táp vừa nghe chỉ bảo vừa gật đầu lia lịa.

Chờ Tống Vực kết thúc bài giảng dạy, cô cười bẽn lẽn,  hỏi anh; “ Nếu anh là nhà tuyển dụng, anh có nhận em không?”

“Nếu em dùng sắc đẹp hối lộ anh, anh sẽ cân nhắc”

Cô nàng Mục Táp lần nữa….câm nín.

Đêm trước ngày phỏng vấn, Mục Táp xem dự báo thời tiết, biết được nhiệt độ ngày mai khá thấp. Cô lục lọi tủ quần áo, nhìn thấy cái áo khoác lúc trước Mạc Tử Tuyền tặng, rất thích hợp mặc vào những ngày giá lạnh. Mục Táp quyết định ngày mai sẽ mặc cái áo này. Cô khoác thử bên ngoải, săm soi chính mình qua gương. Bàn tay cô nhét trong túi áo bỗng chạm vào đồ vật là lạ. Cô lấy ra nhìn, nghiên cứu hồi lâu mới phát hiện là dây đồng hồ màu đỏ sẫm. Tuy đã hỏng, nhưng chất liệu bằng da rất đắt tiền.

Cô có chút nghi hoặc, quyết định tìm một cái hộp bỏ vào, dự định lần sau sẽ hỏi Mạc Tử Tuyền.

Ngày phỏng vấn, Mục Táp phát huy năng lực vượt xa những đối thủ cạnh tranh khác, được ưu tiên tuyển dụng tại chỗ. Lúc rời công ty, Mục Táp tức tốc gọi điện cho Tống Vực báo tin vui. Đầu máy bên kia, Tống Vực nói chúc mừng, hứa buổi tối chở cô đi ăn cơm. Mục Táp bảo mình muốn ăn lẩu.

Cúp điện thoại, cô nhét di động vào túi xách, tia sáng nơi khóe mắt  bất chợt lướt qua chiếc xe Bentley màu xám bạc quen thuộc.

“Táp Táp.” Chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt cô, kính cửa xe từ từ trượt xuống, gương mặt tuấn tú của Cảnh Chí Sâm phản vào đôi mắt cô,“Táp Táp, quả nhiên là em. Anh cứ sợ mình nhìn nhầm. Sao em lại ở đây?”

“Tôi đến phỏng vấn.” Mục Táp lãnh đạm đáp.

Đôi mắt Cảnh Chí Sâm óng ánh nét cười:“Vừa kết hôn đã tìm công việc mới?”

“Ừ.” Mục Táp nói,“Tôi đi trước, tạm biệt.”

“Táp Táp, chờ anh tí” Cảnh Chí Sâm cao giọng,“Em đi đâu thế, để anh chở em nhé.”

“Không phiền anh đâu, ông xã tôi sắp tới rồi.”

Gương mặt Cảnh Chí Sâm tức thời sa sầm, ý cười vơi đi ít nhiều, bàn tay đặt trên vô lăng nổi gồ gân xanh, song anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói:“Ồ, ra thế. Mà này, em chờ anh một chút, anh có thứ này đưa em.” Anh ta lục tìm trong xe, đoạn cầm cái hộp đóng gói tinh xảo, bên trên gắn chiếc nơ con bướm,“Bốn ngày nữa là sinh nhật em, anh đã sớm chuẩn bị quà tặng, đang muốn tìm thời gian thích hợp đưa em. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta tình cờ gặp mặt, sẵn tiện anh tặng trước luôn vậy.”

“Không cần.” Mục Táp cự tuyệt,“Quan hệ chúng ta không còn là cấp trên cấp dưới, cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì cho cam. Tôi không thể nhận món quà này.”

“Nhưng anh đã mua rồi. Nếu không nhận thì em cứ quẳng vô thùng rác đi.”Cảnh Chí Sâm cười càng thêm thâm trầm, giở giọng trêu chọc,“Vật này dành cho phái nữ, anh giữ lại chẳng có ích gì. Táp Táp, đừng tàn nhẫn cô lập anh, đẩy anh ra xa vạn dặm. Dù gì sau này, chúng ta vẫn phải chạm mặt dài dài. Đúng không em? Đây chỉ là món quà mừng sinh nhật, chả có ý tứ gì khác, em nhận đi.”Nói đoạn, anh ta vươn tay tới trước mặt Mục Táp,“Em cầm nhanh đi. Chỗ này không cho phép đỗ xe, chậm nữa thì phải nhận hóa đơn phạt đấy.”

Mục Táp theo bản năng lui về sau mấy bước. Khóe miệng Cảnh Chí Sâm liền xuôi xị, cuối cùng, anh ta dứt khoát ném mạnh chiếc hộp về phía Mục Táp. Cô theo phản xạ giơ tay đón lấy. Cảnh Chí Sâm cất tiếng cười sang sảng, nói lớn câu ‘sinh nhật vui vẻ’, rồi lái xe rời đi.

Chương 17

Quà tặng của Cảnh Chí Sâm là lọ nước hoa có giá cả bình thường. Xem ra…anh ta đã suy tính cẩn trọng, tránh tạo áp lực và gánh nặng cho người nhận. Lúc còn làm việc ở Duy Cách, Cảnh Chí Sâm vẫn thường tặng quà sinh nhật cho Mục Táp. Như đã nói, anh ta là cao thủ thấu đáo lòng người. Bất kể là màu sắc, kiểu dáng hay phong cách…anh ta đều chọn những thứ cô ưng ý nhất .

Nhưng thế sự xoay vần, hiện tại khác xa quá khứ. Lúc này, khi nhận quà của anh ta, Mục Táp không còn cảm giác tim đập thình thịch, tay chân run cầm cập vì quá hứng khởi. Cô chỉ cảm thấy, đang cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, giữ không được mà quẳng cũng chẳng xong. Đắn đo hồi lâu, cô quyết định tạm thời nhét vô túi xách.

Trông thấy quán cà phê gần đấy, Mục Táp đi vào, gọi một ly hồng trà, vừa uống trà vừa xem tạp chí giết thời gian. Hơn hai giờ sau, Tống Vực lái xe tới, đèo cô đi ăn.

Đang ăn lẩu hải sản giữa chừng, cô bạn thân Lục Tây Dao gọi điện, Mục Táp dùng khăn ăn lau sạch ngón tay, đoạn móc di động trong túi xách. Trong lúc vô ý, cô kéo theo lọ nước hoa. Chờ cô cúp điện thoại, Tống Vực xoay xoay tách trà, cười đầy thâm ý, hỏi:“Vừa nãy em đi dạo phố à?”

“Dạ?”

“Anh thấy trong túi của em có cái hộp gì đấy.” Anh nói.

Mục Táp lúc này mới vỡ lẽ, Tống Vực đang nói bóng nói gió về lọ nước hoa Cảnh Chí Sâm tặng. Cô trầm ngâm thoáng chốc, rồi thành thật khai báo.

“Cho anh xem.”

Mục Táp đưa qua lọ nước hoa, anh đón lấy, liếc mắt một lượt. Sau đó, anh nhếch mép cười khẩy, thái độ hờ hững, không hề tức giận:“Em thích mùi hương này?”

“Em quen dùng loại này. Khi thoa lên người sẽ cảm thấy âm ấm xen chút lành lạnh. Mùi thơm thoang thoảng, không quá nồng, không quá gắt, vả lại, hương thơm kéo dài rất lâu.” Mục Táp trả lời đơn giản.

Tống Vực gật đầu, đặt lọ nước hoa lên bàn, nhướng mắt nhìn cô:“Tiện thể anh nói luôn, cá nhân anh không thích vợ mình dùng nước hoa do người đàn ông khác tặng. Tuy nhiên, nếu em nói đây là quà sinh nhật, vậy lần này anh nhắm mắt cho qua. Nhưng về sau, anh không muốn xuất hiện tình huống tương tự nữa, OK?”

Mục Táp cắn trúng lát ớt cay xé lưỡi, thêm hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu, khiến nước mắt ứa mi. Nghe những lời lẽ đầy dứt khoát của Tống Vực, cô nghiêng đầu, dùng tay dụi dụi hai mắt, đáp, :“Được thôi ạ. Nếu anh không thích, em sẽ ném nó vào thùng rác.”

Tống Vực nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Nguồn: truyen8.mobi/t126672-kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven-chuong-22.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận