Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn Chương 9

Chương 9
Nụ hôn kéo dài hơi lâu, cô có chút khó thở, anh lập tức thoái lui, để cô có được không gian thở, sau đó nụ hôn lại tiếp tục……

cô khó thở, anh lại thoái lui, cho cô thở vài hơi, rồi lấn tới dán môi vào…… Nụ hôn tưởng như kéo dài đến tận cùng thời gian, anh không biết mệt mỏi, mải miết hôn cô.

Một tay anh trượt theo mái tóc cô, vuốt ve từng cái một.

Sau khi nụ hôn kết thúc, trán anh kề sát trán cô, thấp giọng hỏi:“Em có bài xích nụ hôn của anh không?”

Đôi môi Mục Táp sưng tấy, đỏ bừng, như thể ăn phải nắm tiêu cay. Hương vị của anh đầy rẫy khắp khoang miệng, cô e thẹn lắc đầu, bày tỏ mình không bài xích.

“Vậy thì tốt.” Anh nở nụ cười hài lòng, đến ngồi xuống cạnh cô, bàn tay vỗ vỗ sau lưng cô, tốt bụng giúp cô bình ổn hơi thở.

Cô ngại ngùng cúi gằm mặt, mắt nhìn giày.

“Lần sau nấu thêm vài món cho anh nhé.” Anh yêu cầu tỉnh bơ,“Anh còn thích hẹ xào trứng, cải xào tôm thịt, dưa leo luộc*.” (nguyên bản là dưa leo trộn nước, tớ thấy kì kì, chuyển thành dưa leo luộc).

Đều là thức ăn đơn giản, chế biến không khó. Cô vui vẻ gật đầu, bảo anh chờ mình nấu.

Trước khi đi, Mục Táp bỗng dưng nhớ đến một vấn đề, tức thời dùng thái độ trịnh trọng, ngữ khí nghiêm túc: “Anh hẳn biết, em đồng ý gả cho anh xuất phát từ việc nhà anh giúp gia đình em thanh toán các khoản nợ, giúp bố em khỏi phải ngồi tù. Nguyên nhân như vậy vốn không hợp tình hợp lý, mang tính thực dụng, dựa vào vật chất. Anh….có để bụng không?”

Một tay anh đút túi quần, tay kia vén tóc cô, khoé miệng nhếch nhẹ: “Không ngại.”

*

Mục Táp đi rồi, Tống Vực hút liên tiếp hai điếu thuốc, tiếp tục xử lí công việc. Anh làm việc đến khi trời nhá nhem tối, sau đó nhận được điện thoại của mẹ anh.

Bà Tống giận lẫy, trách móc anh không chịu dọn về nhà, cứ ở ru rú trong khách sạn, dư tiền lắm sao. Anh cười xởi lởi, nói vài câu ngọt ngào, hòng xoa dịu cơn giận của mẹ đại nhân. Bà đành chịu thua anh, thở dài xa xăm, nói: “ Tối nay con về nhà đi, mẹ có chuyện muốn thương lượng cùng con”.

Tống Vực về nhà, ngồi ở sô pha phòng khách. Bà Tống bưng ra một hộp gỗ tử đàn bọc da bên ngoài, cẩn thận lựa chọn trang sức bên trong.

“Mẹ tính tặng con dâu thứ vài món trang sức gia truyền, con lại đây nhìn xem, coi cái nào được.”

Tống Vực ơ thờ nhìn lướt qua, cầm lên mặt dây chuyền hồng ngọc hình trứng chim bồ câu:“Cái này được nè. Màu hồng ngọc tôn lên nước da trắng của cô ấy.”

Anh cầm mặt dây chuyền trên tay, thầm áng chừng, khá nặng, khoảng 20 carat.

Đang nói, chị dâu Mạc Tử Tuyền bưng khay trà cùng điểm tâm tới, nhìn Tống Vực, “Biết cậu về nhà chơi, nên chị chuẩn bị sẵn mấy món cậu thích.”

Tống Vực đem mặt dây chuyền bồ câu trả bà Tống, xoay người ngồi lại sô pha, lạnh nhạt nói cảm ơn.

Mạc Tử Tuyền đặt khay xuống bàn, tầm mắt nhẹ nhàng dừng trên món trang sức trong tay bà Tống, mỉm cười, khen:“Cái này đẹp quá.”

Bà Tống gật đầu tán thành:“Là thằng hai chọn đấy, tặng cho vợ tương lai của nó.”

Mạc Tử Tuyền nghe vậy, trầm ngâm hạ mí mắt, khoé miệng giữ nguyên nét cười, ôn nhu nói:“Tống Vực luôn đối tốt với người nhà.”

Tống Vực ngồi vắt chéo chân, vươn tay lấy cái bánh hạnh nhân, cắn một miếng, không lên tiếng.

“Mục tiểu thư thật may mắn.” Mạc Tử Tuyền bổ sung thêm một câu.

Lúc này bà Tống mới ngước lên, nhìn con dâu trưởng bằng ánh mắt trào dâng vẻ thương tiếc, bà thả món trang sức xuống, cầm tay con dâu, vỗ nhẹ an ủi.

“Con không sao đâu.” Mạc Tử Tuyền ra chiều khéo hiểu lòng người, nhẹ giọng trấn an,“Mẹ, mẹ đừng băn khoăn cảm xúc bất chợt của con, con tốt lắm.”

“Hình như sinh nhật của con cũng sắp tới. Đến đây, tiện thể chọn một món đi con.”Bà Tống kéo chị ta ngồi xuống.

Mạc Tử Tuyền cười gật đầu, thận trọng quét mắt nhìn những món trang sức châu báu trong hộp gỗ. Mặt dây chuyền hình trứng chim bồ câu toả ánh sáng đỏ đâm vào mắt chị ta. Viên đá đỏ tươi như máu, không pha lẫn chút tạp chất, rực lên vẻ đẹp ma mị khiến người ta rùng mình mà thèm khát.

Mạc Tử Tuyền cười lạnh trong lòng, thứ tốt nhất đã bị phỗng tay trên mất rồi, còn chọn chi cho mệt.

Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt, chị ta vẫn ngoan ngoãn chọn một chiếc lắc tay, ngọt ngào nói cảm ơn bà Tống, vờ hài lòng đeo vào.

Tống Vực ăn xong món bánh hạnh nhân, dùng khăn ăn cẩn thận lau mười ngón tay. Ngồi thêm một lát thì anh ngước mắt nhìn đồng hồ, bảo không còn sớm nên mình phải về.

“Hay đêm nay cậu ở lại đi.” Mạc Tử Tuyền nhân cơ hội nói,“Ở khách sạn làm sao thoải mái, thuận tiện như nhà mình được?”

“Không được. Tôi phải về xử lí công việc.” Tống Vực tạm biệt bà Tống, sải bước đến cửa.

“Chị tiễn cậu.” Mạc Tử Tuyền cũng đứng dậy đi theo.

Một trước một sau ra khỏi phòng khách, lát sau Mạc Tử Tuyền đuổi lên trên, đi song song với Tống Vực, cười nhạt:“Em đâu phải hổ cái, sao anh cứ trốn em như trốn tà thế? Thậm chí nhát đến mức ngay cả nhà cũng không dám về.”

Bước chân Tống Vực vẫn trầm ổn, áo khoác vắt trên khuỷu tay, cứ đi thẳng một đường không hề quay đầu. Ngọn đèn trên cao hắt ánh sáng xuống thân người cao to của anh, đẹp đến không chân thật.

Mạc Tử Tuyền tăng tốc độ, đi sát người anh, huých nhẹ cánh tay anh, chậm rãi dò la:“Xem ra anh có vẻ yêu thương cô vợ sắp cưới của mình.”

Tống Vực bước chậm lại, nghiêng đầu, tầm mắt bao khắp khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Tử Tuyền, lẳng lặng cười. Ánh sáng ngọn đèn nhuốm vào đôi mắt anh, như muốn câu hồn đoạt phách Mạc Tử Tuyền, anh vặn lại:“Có thằng đàn ông nào không yêu thương vợ của mình không. Chị dâu rãnh quá đến nói mấy chuyện nhảm nhí à?”

“Chỉ thương một mình cô ta thôi hả?” Mạc Tử Tuyền ‘gặp chiêu phá chiêu’, tươi cười chào đón. Chị ta nhón mũi chân, tay sờ soạng cổ áo Tống Vực, cặp mắt lúng la lúng liếng, trắng trợn đưa tình với người đàn ông ngạo nghễ đối diện.“Thỉnh thoảng chia cho em một chút được không?”

Nói đoạn, môi chị ta chu ra, ép xuống cổ áo Tống Vực, cho đến khi trên cổ áo trắng tinh in dấu son môi diễm lệ, chị ta mới hài lòng thả ra.

Tống Vực lạnh lùng xem hết trò diễn của chị ta, miệng cười châm biếm, vẻ mặt thâm sâu khó đoán. Anh thong thả rút khăn tay trong túi áo, chùi sạch dấu son môi dơ dáy, rồi xoay người bước đi, không hề lưu luyến.

Mạc Tử Tuyền đứng chôn chân tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực, nụ cười đã bay biến. Chị ta ý thức được, sự khiêu khích của chị ta triệt để vô dụng với Tống Vực. Anh ngay cả tức giận cũng lười, hoàn toàn không để hành động của chị ta vào mắt.

Tựa như chị ta là một kẻ vô lại bẩn thỉu.

Chương 7

Mục Táp bắt đầu nấu nhiều món ăn đa dạng hơn cho Tống Vực. Cô thường mua nhiều nguyên liệu tươi sống, đặc biệt là rau củ xanh tươi, hễ rãnh là thử nghiệm những món rang xào mới, còn dụng tâm mua quyển sách chuyên dạy nấu các món canh ngon bổ. Đối với việc này, Kiều Tuệ Tuệ hay cười, ghẹo cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế để làm vợ người ta. Lục Tây Dao thì dẫu môi phát biểu, cậu vẫn chứng nào tật đấy, ngựa quen đường cũ, đi theo con đường của Cảnh Chí Sâm.

Cũng khó trách Lục Tây Dao nói như thế, cô ấy chính là ‘nhân chứng’ duy nhất cho quá trình cô theo đuổi Cảnh Chí Sâm suốt bốn năm.

Có đoạn thời gian Cảnh Chí Sâm vì bận bịu công việc, ăn uống thất thường dẫn tới viêm dạ dày. Bác sĩ dặn dò anh ta phải ăn chú ý cách ăn uống, một ngày ba bữa đúng giờ giấc, hơn nữa, chỉ được ăn thức ăn nhẹ. Nhưng, một người đàn ông độc thân sống tùy tiện đã quen, sao có thể đột nhiên đi vào khuôn khổ, nên anh ta vẫn tiếp tục theo thói quen cũ, rãnh lúc nào ăn lúc nấy, chay mặt đều dùng xả láng. Lúc đó, Mục Táp vô cùng lo lắng, sau xung phong làm nhiệm vụ nấu bữa trưa cho anh ta, món ăn thay đổi suốt sáu ngày trong tuần. Buổi sáng gà còn chưa gáy, cô đã lồm cồm bò dậy, lụi hụi trong bếp đến mệt lả người, tuy vậy, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng.

Có điều, món ăn cô làm không hợp khẩu vị Cảnh Chí Sâm. Mỗi lần anh ta ăn rất ít, vả lại, anh ta xả giao nhiều, giữa trưa thường có khách hàng hẹn anh ta ra quán ăn đối diện công ty dùng bữa, tiện thể uống lai rai vài ly bia. Do đó, đồ ăn cô làm thường xuyên bị ế, anh ta chẳng buồn động đũa, cứ vứt chúng ở  một xó nào đấy, chờ đến khi tan việc thì dùng vẻ mặt áy náy trả lại cô, ngần ngại nói:“Táp Táp, sau này đừng tự đày đoạ bản thân như vậy, anh có thể tự lo liệu bữa ăn của mình.”

“Thế à?” Mục Táp vừa nói chuyện điện thoại, vừa nghiên cứu sách nấu ăn, nhoẻn miệng cười,“Dù sao dạo này tớ cũng rãnh, trau dồi tay nghề nấu nướng cũng tốt.”

“Đừng đánh trống lảng nha cưng.” Lục Tây Dao nói,“Cậu hiểu ý tớ mà. Chỉ cần cậu quan tâm đến người đàn ông nào, thì sẽ moi hết tim gan, rút cạn máu để đối đãi với người ta, chẳng bao giờ chịu chừa đường lui cho mình!”

“Thế thì có gì không tốt ?” Mục Táp hỏi lại,“Hơn nữa, Tống Vực không phải là Cảnh Chí Sâm, hai người ấy hoàn toàn khác biệt.”

Anh là đối tượng kết hôn của cô. Phụ nữ đối tốt với ông xã tương lai của mình có gì không hay?

“Giời ạ, chưa gì đã bênh người ta rồi kìa. Tớ hỏi nè Táp Táp, cậu động lòng với anh ta rồi phải không?” Lục Tây Dao ‘tra khảo’,“Hay thích luôn rồi?”

Mục Táp lấy tay quệt mũi, cười khẽ, thản nhiên thừa nhận:“Nói thế nào nhở, tuy anh ấy khác xa đối tượng kết hôn lý tưởng của tớ, nhưng càng ngày tớ càng có thiện cảm với anh ấy. Tớ thừa nhận, cảm xúc của tớ với anh ấy đang dần thay đổi.”

Lục Tây Dao nhân cơ hội chế nhạo cô thêm vài câu, cuối cùng dặn dò “ Cậu đã có bài học xương máu, phải biết rút kinh nghiệm cho bản thân. Nhớ đừng đi theo vết xe đổ của mối tình đơn phương trước, ngu ngốc dâng cả trái tim cho người ta, đến cuối cùng chỉ có mình cậu chịu đau khổ”.

Mục Táp gật đầu, tiếp nhận ý tốt của cô bạn.

Quả thật, Tống Vực rất khác v ới Cảnh Chí Sâm, lấy việc cô nấu ăn cho anh làm ví dụ. Lần nào anh cũng ăn hết, rồi mỉm cười khen tay nghề cô có tiến bộ, hỏi ngày mai cô có thể nấu món đậu hủ chiên hành không?

Mục Táp tất nhiên đồng ý vô điều kiện, sáng sớm hôm sau cô liền lọ mọ ra chợ, lựa mua đậu hũ tươi ngon nhất .

Cô em gái Mục Kiều thấy cô cả ngày loay hoay trong bếp, bèn trợn mắt há mồm:“Chị, chưa gì chị đã biến thành hầu gái miễn phí cho anh ta rồi hả?”

Không chờ Mục Táp mở miệng nói năng, Kiều Tuệ Tuệ đã vỗ đầu cô ta trước, quở trách:“Con ăn nói kiểu gì đấy? Được nấu ăn cho ‘một nửa của mình’ là điều hạnh phúc, biết không hả? Con tưởng lấy chồng là chuyện dễ lắm sao, tính về nhà chồng sống hưởng thụ thôi ư? Tuy bây giờ xã hội luôn hô hào khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, nhưng nam hướng ngoại, nữ lo nội là chuyện từ xưa đến nay. Phụ nữ có thể không giỏi việc nước nhưng phải đảm việc nhà. Con nên noi theo chị con đi, đừng để bản thân vẫn là đứa trẻ trong thân xác già nua. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tự giặt cho mình một cái quần hay cái áo.”

Mục Kiều phồng mang trợn má, yếu ớt cãi:“Mẹ khỏi lo chuyện đấy. Con và Chí sâm đã giao ước rõ ràng hết rồi. Sau khi chúng con lấy nhau, con không cần làm mấy công việc nội trợ chán ngắt. Anh ấy đã hứa với con, sẽ thuê hai người giúp việc, một người quét dọn nhà cửa, một người chuyên về nấu nướng.”

“Con đó, chỉ biết hứng đâu nói đấy, không bao giờ chịu suy nghĩ kĩ càng. Già đầu rồi chứ có phải là con nít con nôi đâu, cho dù Tiểu Cảnh nhường nhịn con, nhưng bố mẹ nó thì sao? Chẳng có bà mẹ chồng nào thích một đứa con dâu lười cả.” Kiều Tuệ Tuệ lắc đầu,“Kiều Kiều, con cần phải nghiêm túc học tập công việc quán xuyến nhà cửa.”

Nguồn: truyen8.mobi/t108098-kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven-chuong-9.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận