Chương 45
Khả Hoan vui vẻ gật đầu. Buổi tối nằm lên giường cô một tay ôm gối một tay sờ lên bụng thì thào nói: “Cục cưng à, ba con đến giờ chẳng có tin tức gì cả, đến cả phong thư cũng không gửi, mẹ thật lo lắng quá. May mà hiện tại hai mẹ con đều bình an, con ngoan ngoãn cùng mẹ ở nơi này chờ ba trở về nhé, được không hả bé yêu?”
Một ngày mới lại bắt đầu, Khả Hoan mở to mắt nhìn ra ngòai trời, tâm tình hôm nay thập phần thoải mái. Trong bụng cô đang hình thành một sinh mệnh, đó là cốt nhục của cô và người đàn ông cô yêu, chỉ nghĩ tới đó cô không khỏi cảm thấy kiêu ngạo tự hào.
Sáng sớm Khả Hoan và A Mạn Đạt bước xuống tiểu viện để chuẩn bị cho một ngày làm việc thì nhận thấy không khí ở đó rất khác thường, mọi người đều rơi vào trầm mặc nghiêm trọng. Linh tính mách bảo Khả Hoan rằng chắc là có tin tức từ tiền tuyến, có nghĩa là cũng có tin về Tạp Trát Nhân sao?
Bước chân của cô như trĩu xuống, trái tim không ngừng nhảy nhót rộn ràng. Nhưng mà vì sao Ba Lạp lại có vẻ trầm mặc thế kia? Có phải hay không có tin tức gì không hay? Cô không dám lại gần mở miệng hỏi Ba Lạp mà chỉ dám đứng xa nhìn. Đợi đến khi người đưa tin lui xuống, Ba Lạp mới chậm rãi quay về phía cô nói: “Hôm nay hai người không phải đi khám bệnh. A Mạn Đạt, bà trở về phòng giúp cô ấy thu dọn đồ đạc. Thiếu gia Tạp Trát Nhân vừa gửi thư thông báo là hôm nay sẽ đưa cô ấy đi khỏi đây”.
A Mạn Đạt dường như đã đoán việc gì đã xảy ra nhưng lúc này bà biết Khả Hoan tuyệt không thể chịu nổi cú shock nào cả nên bà ra vẻ vui sướng quay sang Khả Hoan nói: “Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng gửi thư rồi. Nhất định là ngài ấy muốn đón cô tới chỗ ngài ấy. Cô chờ ở đây nhé, tôi lập tức đi thu dọn đồ đạc cho cô” đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Một đám người khác cũng đang tiến đới, Khả Hoan căng mắt lên nhìn và cuối cùng cũng nhận ra Đạt La lẫn trong đám người đó. Trái tim cô nhảy lên lần nữa, tốt rồi, Đạt La đến chắc là để đón mình đi gặp Tạp Trát Nhân đây mà.
Ba Lạp phất tay vẫy vẫy một người trong đám họ nói: “Đây là người hầu của Tạp Trát Nhân thiếu gia, hắn ta sẽ đưa cô đi”.
Người hầu đó đương nhiên là Đạt La, chẳng qua bộ dạng lúc này của hắn rất khác so với lúc trước, trang phục bình dân lôi thôi lếch thếch, trên mặt lộ rõ nét phong trần mệt mỏi khiến cho người ngòai nhìn vào phải mất một lúc mới nhận ra hắn.
Đạt La cung kính nói: “Thiếu gia sai tôi mang đến cho cô một phong thư, cô đọc đi rồi cứ theo những gì thiếu gia dặn dò trong thư mà làm”. Nói xong hắn đưa cho cô một phong thư dán kín.
Khả Hoan run rẩy tiếp lấy thư rồi vội vàng mở ra, bên trong chính là nét chữ nghiêng nghiêng bay bổng của Tạp Trát Nhân, đúng là nhìn không ra chút vết tích nào từ chiến trường. Khả Hoan có chút an tâm.
“Mèo con thân yêu của anh!
Thực xin lỗi, anh lại một lần nữa thất hứa vì không thể đưa em đi. Cho nên lần này anh sẽ để em ra đi. Cuộc sống bôn ba gian khổ lang bạt kỳ hồ không phù hợp với em, em hợp với cuộc sống an nhàn trong một xã hội văn minh hiện đại, ở đó tài năng của em mới được tỏa sáng và cũng chỉ ở đó em mới có được cuộc sống như những người bình thường khác. Đạt La sẽ bảo vệ và hộ tống em cho đến khi em gặp được lực lượng bảo vệ của chính phủ.
Em hãy nhớ kỹ thân phận của em hiện tại là con tin bị bọn anh bắt cóc, vì chiến loạn nên mới chạy thoát khỏi bọn anh, còn lại đừng nói thêm bất cứ điều gì cả. Chỉ cần em yêu cầu họ giúp em liên hệ với bộ ngoại giao Trung Quốc, họ sẽ nhanh chóng xác minh được thân phận thực của em và đưa em trở về nước một cách an toàn. Em hãy về nước, trở về tổ quốc của mình đi nhé, nơi đó vốn dĩ thuộc về em, hi vọng em sẽ có một cuộc sống thật an lành và hạnh phúc. Anh biết nhất định em sẽ rất hạnh phúc.
Vĩnh biệt em, em hãy nhớ kỹ, anh vĩnh viễn yêu em…vĩnh viễn…, mèo con của anh. Hôn em. Tạp Trát Nhân”
Đọc xong thư nước mắt Khả Hoan rơi như mưa, hai tay cầm lá thư run rẩy, một lúc lâu sau cô mới cố hết sức bật ra một câu: “Anh ấy chết rồi phải không?”
Đạt La lắc lắc đầu nói: “Không, chúng tôi chỉ bị đánh bại mà thôi”.
Tuy rằng tình hình diễn biến sau khi hắn rời đi ra sao bản thân hắn cũng không nắm chắc nhưng hắn không bao giờ cho phép mình nghĩ rằng tư lệnh và thiếu gia đã tử trận nơi sa trường.
Khả Hoan cắn răng nói: “Tôi sẽ ở lại nơi này đợi anh ấy, cho đến khi anh ấy trở về thì thôi”.
Ba Lạp có chút không đành lòng nhưng sự tình liên quan tới an nguy của gia tộc nên lão đành nói: “Cô không thể ở lại nơi này bởi vì tất cả chúng tôi đều phải rời đi. Nơi chúng tôi sắp tới rất xa, qua cả biên giới cơ”.
Khả Hoan nói: “Vậy tôi cũng sẽ đi cùng các ông, sau này nhất định các ông cũng sẽ tái hợp với bọn họ có đúng hay không?”
Ba Lạp lắc đầu: “Cô không thể đi cùng chúng tôi bởi vì thân phận của cô rất đặt biệt, chỉ cần cô ở cùng chúng tôi tất cả sẽ cùng bị bại lộ. Cô không muốn nhìn thấy già trẻ trai gái trong trang viên đều vì cô mà chết chứ?”
Khả Hoan cả người như rung chuyển, Đạt La vội chạy tới bên nói: “Tạp Trát Nhân thiếu gia đã an bài cách tốt nhất cho cô rồi, cô cứ theo lời ngài ấy nói sẽ vẫn còn có cơ hội sống”.
Khả Hoan đau lòng muốn chết, nước mắt rơi lã chã, cô không còn quan tâm tới sống chết nữa, mờ mịt nói: “Lối thoát? Đường sống sao?”
A Mạn Đạt lúc này cầm túi đồ đứng ngay phía sau, lúc này bà đã biết hết diễn biến của sựa việc, bà ôm lấy Khả Hoan và nhẹ nhàng nói với cô: ‘ Con gái à, cô không biết đấy thôi. Chúng ta đã thất bại nghĩa là sẽ bị mất đi tất cả những gì đang có,Thiếu gia Tạp Trát Nhân cũng không còn cách nào bảo vệ cô được nữa. Sau này cuộc sống của chúng ta cũng chỉ là trốn chạy chui lủi, có thể bị bắt giết bất kỳ lúc nào. Thiếu gia không muốn cho cô bị khổ như vậy nên mới không cho cô lưu lại cùng chúng ta. Hơn nữa bây giờ cô cũng không thể chỉ nghĩ cho mình cô được, cô nên nghĩ cho đứa trẻ trong bụng một chút, cầu xin cô bằng giá nào cũng phải bảo trụ huyết mạch của thiếu gia. Chúng ta ngàn lần đa tạ cô”.
Một câu nói của A Mạn Đạt như cứu Khả Hoan khỏi cơn mê muội, đúng vậy, cô đang có thai, cô phải bằng mọi cách bảo trụ cái thai này, đó là đứa con chung của cô và Tạp Trát Nhân, là huyết mạch của anh. Cô chỉ có thể rời đi mới bảo vệ được đứa trẻ, như vậy cô còn gì lưu luyến nữa đâu.
Khả Hoan khóc không ra tiếng, ôm chặt A Mạn Đạt nghẹn ngào nói: Nếu bà gặp được anh ấy, nhất định phải nói cho anh ấy biết cháu vĩnh viễn chờ đợi anh ấy”