Chương 53
Tạp Trát Nhân luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng hễ tỉnh lại liền cáu kỉnh, cơm cũng không chịu ăn. Bác sỹ chuyên trị liệu cho hắn cũng tỏ vẻ mệt mỏi, cả người vã đầy mồ hôi. Trát Phi nhẹ nhàng nói: “Ông thật vất vả, chân của cậu ấy…” Cuối cùng có chữa được không? Câu nói kế tiếp Trát Phi không đủ can đảm để nói ra.
Bác sỹ quân y do dự nói: “Tôi đã nhìn kỹ rồi, ngoài xương chân bị gãy ra, các dây thần kinh khác đều không hề hấn gì, trước mắt sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Có điều tinh thần của ngài ấy quá bi quan nên ảnh hưởng không nhỏ tới việc khôi phục của những viết thương thể chất, mong ngài nghĩ biện pháp nào đó để làm cho tinh thần ngài ấy phấn chấn lên, may ra việc trị liệu mới nhanh chóng có kết quả”.
Điều này Trát Phi cực kỳ rõ ràng hơn bất kỳ ai khác nhưng vấn đề ở đây là ngoài chuyện liên quan tới Mèo con của hắn ra, mọi việc khác hắn đều không mảy may quan tâm. Trát Phi cũng vài lần dùng chuyện của Mèo con để kích thích tinh thần của hắn nhưng chưa nói dứt lời Tạp Trát Nhân còn tỏ ra bi thảm hơn: “Em đã là người tàn phế, còn tìm cô ấy làm gì nữa”. Sau đó còn nói thêm: “Đất nước của cô ấy rộng lớn như vậy, em biết tìm cô ấy ở đâu bây giờ?”
Trát Phi và cha hắn đều không nói gì, trong lòng đều buồn lòng vì chuyện của Tạp Trát Nhân. Đúng lúc này có tên thủ hạ chạy vào cấp báo là ngoài cửa hầm có người phát tín hiệu mật, xin ý chỉ có mở cửa hay không. Mọi người đều ngạc nhiên và lo lắng vì nơi họ trú ẩn cực kỳ bí mật, không phải người thân tín tuyệt không tìm được. Trát Phi suy nghĩ một lát rồi cầm dao đi về phía cửa hầm.
Cửa hầm hé mở rất nhỏ đủ để một người bước vào, hắn thầm nghĩ chỉ cần là người lạ hắn sẽ một dao xử lý. Cánh cửa bật mở, người bên ngoài còn chưa kịp phòng bị đã bị ốp sát vào tường. Trát Phi giữ chặt áo đối phương dùng sức đẩy mạnh xuống nền. Bọn thủ hạ nghe thấy tiếng động chạy ra quây lấy rồi tiện tay đóng cửa hầm lại.
Kẻ lạ lồm cồm bò dậy, bộ dáng trông rất bẩn thỉu vì lâu ngày chưa tắm rửa, Trát Phi nhìn kỹ mặt hắn mới phát hiện ra đó là người hầu của tiểu đệ tên là Đạt La.
Đạt La vội vàng hành lễ với Trát Phi rồi dùng âm thanh có chút kích động báo cáo: “Báo cáo phó tư lệnh, tôi là thị vệ của Tạp Trát Nhân thiếu gia, xin phép báo danh”
Trát Phi nheo mắt lạnh lùng nói: “Tại sao ngươi lại biết nơi này? Tại sao lại biết chúng ta đang ở trong này?”
“Báo cáo phó tư lệnh, đó là vì trước khi chia tay thiếu gia Tạp Trát Nhân đã dặn dò tôi rất kỹ. Ngài ấy dặn tôi sau khi làm xong việc cần phải trở về báo cáo ngay. Tôi cũng không chắc các ngài đang ở trong này nên chỉ thử phát tín hiệu đi mà thôi. Nếu qua buổi tối không có kết quả tôi sẽ chạy đến biên giới hội họp với các ngài”
Trát Phi gật gật đầu, gương mặt dịu đi rất nhiều: “Chuyện mà thiếu tá phân phó ngươi đã làm xong rồi chứ?”
Đạt La cũng gật đầu: “Báo cáo phó tư lệnh. Tôi đã làm xong rồi ạ. Tôi chính mát nhìn thấy cô Khả Khả bước lên ôtô. Có lẽ giờ đây cô ấy đã an toàn về nước rồi. Còn nữa, cô ấy nhờ tôi chuyển bức thư này cho thiếu tá”
Nói xong đưa tờ giấy ra trước mặt Trát Phi, Trát Phi miễn cưỡng nhìn thấy mấy dòng tiếng Anh ghi trên đó, hắn không đọc kỹ chỉ để ý thấy có ghi tên tuổi địa chỉ của Khả Khả ở Trung Quốc, trong lòng không tránh khỏi vui sướng. Hắn trả lại bức thư cho Đạt La rồi nói: “Đi theo ta. Ăn một chút gì đi đã, ong rồi sửa soạn lại tư trang một tí. Hi vọng sau khi Tạp tỉnh dậy sẽ nhìn thấy ngươi ngay lập tức”
Tạp Trát Nhân cảm thấy trong mộng đã gặp được Đạt La nên vừa nghe thấy thanh âm của hắn Tạp Trát Nhân liền mở to mắt. Đạt La đã trở lại rồi sao? Thế Mèo con hiện thế nào rồi?
Đạt La tiến tới phía Tạp Trát Nhân rồi quỳ rạp xuống. Tạp Trát Nhân lộ ra vẻ tươi cười hỏi: “Khả Khả thế nào rồi?”
Đạt La lập tức kể lại sự tình rồi đưa thư cho Tạp Trát Nhân: “Đây là thư cô ấy nhờ tôi đưa cho ngài”
Tạp Trát Nhân vồ lấy đọc ngấu nghiến vài câu mà Khả Hoan đã viết trong lức vội vàng : “Em đi đây. Mặc dù em không muốn rời đi chút nào nhưng vì con của chúng ta em chỉ còn cách rời khỏi nơi đây. Em yêu anh, em sẽ vĩnh viễn chờ đợi anh. Anh nhất định phải đến tìm em, anh có nhớ là anh đã hứa là sẽ đến đón em không. Địa chỉ của em là xxxx”
Tạp Trát Nhân ngơ ngác nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Con ư? Con nào vậy? Mèo con đã mang thai con của hắn rồi sao? Làm sao có thể như vậy?
Đức Lí Tư lúc này đang rất tức giận với con trai út, làm sao con ông lại có thể lỗ mãng đến vậy, chỉ vì mau chóng nghe được tin tức của cô gái kia mà dám nói cho Đạt La biết chuyện về căn hầm bí mật này. Nếu không may Đạt La bị bắt, bị khảo hình thì làm sao giữ được bí mật, hậu quả sẽ thảm khốc như thế nào chính ông cũng không dám tưởng tượng đến.
Ông âm thầm thở dài, còn chưa kịp mở miệng trách mắng thì đã bị dọa chết khiếp bởi bộ dáng kích động của Tạp Trát Nhân. Mà không chỉ riêng ông, đến cả Trát Phi, Đạt La và quân y đều căng thẳng quan sát Tạp Trát Nhân. Hắn lúc này đang ngửa cổ lên trời, hai mắt nhắm chặt, lệ rơi đầy mặt, hai tay cầm chặt phong thư đặt lên ngực, các đốt ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà biến thành màu xanh trắng. Hai cha con Đức Lí Tư rất hoảng sợ, từ lúc Tạp Trát Nhân trưởng thành tới giờ chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác.
Đức Lí Tư tức giận nhìn con trai một cái rồi nói: “Trên lá thư này viết gì thế?” xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Trát Phi lúc này cũng như rơi vào mê trận, hắn hận mình không tranh thủ học tiếng Anh khi du học ở Pháp, lại cũng hối hận vì vừa nãy không cố đọc cho kỹ xem có hiểu được chút gì không. Bác sỹ quân y vội lên tiếng: “Thiếu gia ngài ấy không thể chịu được các kích thích mạnh đâu”
Trát Phi là người đầu tiên bước lên, cẩn thận thăm dò vỗ vai tiều đệ rồi ôm nhẹ nhẹ đầu tiểu đệ vào ngực. Hắn đang không biết mở miệng nói gì thì Tạp Trát Nhân sau một hồi trầm mặc bỗng lên tiếng: “Em phải đứng lên, nhất định phải đứng lên”
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Khả Hoan tựa mình ngồi trên thảm, lúc này cô đã mang thai được 8 tháng. Thân thể nặng nề khiến cô đi lại không tiện, lúc này đây cô chỉ có thể ngồi âu yếm vuốt ve mấy bộ quần áo trẻ con mềm mại được cắt may rất khéo. Đây đều từ lòng tốt của Kì Lạc mà có. Nghĩ đến Kì Lạc trong lòng cô không khỏi thở dài. Hắn thực là người tốt, mấy tháng gần đây hắn dốc lòng chăm sóc hai mẹ con, không cho cô chịu một tia ủy khuất nào, nhưng mà cô đối với hắn chỉ có cảm kích chứ không có gì hơn….
Ánh mắt tràn ngập tình yêu và khát vọng của Kì Lạc lại hiện lên trong óc khiến Khả Hoan không khỏi nhíu mày. Nhìn vẻ ẩn nhẫn chịu đựng của hắn Khả Hoan hiểu vì cô mà một người đàn ông bình thường như hắn phải nhẫn nhịn áp xuống bao ham muốn. Kỳ thật Kì Lạc cũng có lần ôm lấy cô nhưng phát hiện thân thể cô cứng đờ hắn liền buông tay không dám làm gì phi lễ hơn. Càng như thế Khả Hoan càng cảm thấy không đành lòng chút nào. Hắn đối với mình tốt thế không có lý do gì mình không hồi báo lòng tốt đó.
Chẳng lẽ cứ vin vào những lời hứa hẹn của hắn sẽ không chạm vào mình nếu mình không muốn mà cố tình giả ngây ngô không biết hắn muốn gì sao?
Khả Hoan đang ngơ ngác xuất thần thì Kì Lạc đã xuất hiện ở bên cạnh. Khả Hoan giật mình “ A” lên một tiếng.
Kì Lạc càng cười to: “Nghĩ gì mà xuất thần vậy?”
Khả Hoan che giấu vẻ mặt đỏ ửng lên nói: “Tôi thấy quần áo này thật là đẹp, không thể tưởng tượng được em bé mặc vào thì xinh đẹp thế nào đây?” Nói chưa hết lời thì cô bỗng hơi thấy co rút nơi bụng dưới.
“Làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?”. Kì Lạc nói xong liền ôm ngang người Khả Hoan.
“Không sao, chẳng qua em bé vừa đá tôi một cái vào xương sườn, đau quá”
Kì Lạc vẻ mặt trở lên vui vẻ lạ thường, hắn không kiềm chế được nên cúi đầu xuống bụng Khả Hoan cẩn thận nghe ngóng bên trong.
Khả Hoan thấy vậy cũng ngượng ngùng và không tránh khỏi một phen xúc động, hốc mắt trở lên đỏ đỏ. Kì Lạc nhìn thấy phản ứng của Khả Hoan như vậy vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi, là do tôi bị kích động quá, tôi…”
Khả Hoan đột ngột vuốt ve mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh cứ nghe xem em bé động đậy thế nào đi. Em bé là của chúng ta mà”
Kì Lạc nghe thấy vậy vô cùng xúc động, hắn cầm tay Khả Hoan nói: “Cem, tôi rất vui khi nghe em nói vậy. Tôi sẽ mãi yêu thương và chăm sóc hai mẹ con…”
Tắm rửa xong Kì Lạc đánh liều đi về phía Khả Hoan và ôm lấy cô. Khả Hoan lúc này cũng không có hành động kháng cự gì khiến hắn thêm phần kích động. Có trời mới biết là mấy tháng nay hắn nhẫn nhịn đến mức nào. Mỗi đêm đều phải tự mình tưởng tượng và tự giải quyết nhu cầu, hắn quả thật không còn giống một người đàn ông bình thường nữa. Hắn mạnh dạn hôn lên môi Khả Hoan, cơn thèm khát khiến hắn hôn cô như điên dại khiến Khả Hoan theo bản năng đẩy hắn ra.
Kì Lạc thanh tỉnh dần, khẩn khoản nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không ép buộc em”
Khả Hoan có chút bối rối, không dám nhìn vào mắt hắn áy náy nói: “Thực xin lỗi, tôi không thấy thoải mái lắm…”
Kì Lạc lập tức gật đầu: “Tôi biết chứ, hiện tại sức khỏe của em không cho phép. Tôii có thể ôm em một lát được không?”
Khả Hoan gật gật đầu, Kì Lạc cười ôn nhu nói: “Là tôi không tốt, đừng sợ, tôi sẽ không ép em làm gì cả”
Nội tâm Khả Hoan lúc này mới thực trấn tĩnh lại.