Kiếm Đạo Độc Tôn Chương 207: Tranh Phong (3)


Quách Lam Nguyệt cười tạ lỗi. Người cùng yêu thú quá nhiều mà Diệp Trần tựa hồ không thích thể hiện bản thân khiến nàng không thể nào tìm được vị trí của hắn.

- Tử Vong Cụ Phong!

Thiên tài trẻ tuổi nổi bật nhất không thể nghi ngờ là Ô Lương Vũ, tại Tiềm Long Bảng lần trước đứng ở vị trí thứ hai mươi lăm. Hai cánh sau lưng hắn vỗ không ngừng, vô số sóng trảm kích hình cánh cung trùng điệp xuất hiện, hình thành một cơn lốc sóng trảm kích, mỗi một lượt đều tàn sát trên trăm con yêu thú.

- Quá khoa trương a! Một kích tối thiểu cũng phải giết chết trăm con yêu thú, trong đó có cả lục cấp yêu thú.

- Năm đó Hắc Nha Đạo Nhân bằng vào Hắc Nha Quyết dương danh Nam Trác Vực. Hôm nay Ô Lương Vũ so với Hắc Nha Đạo Nhân thời còn trẻ thì cường đại hơn rất nhiều. Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong bình thường đoán chừng cũng không phải là đối thủ của hắn.




- Hắc Nha Đệ Thiên rủ xuống, thật sự làm cho người khác tuyệt vọng!

Nhìn qua mặt đất, khắp nơi đều là những vết rách. Có không ít võ giả ở xung quanh âm thầm tặc lưỡi. Quá mãnh liệt. Người này không hổ là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi ở Kim Đỉnh Thành. Tiềm Long Bảng lần này có hi vọng bước vào top hai mươi. Thậm chí là top mười khiến Nam Trác Vực phải khiếp sợ.

- Hừ. Mộ Dung Khuynh Thành tại Tiềm Long Bảng lần trước ta biết rõ ngươi không có xuất toàn lực. Chỉ dựa vào Thiên Ma đệ lục trọng để chiến đấu. Mà bản thân ngươi sớm đã đạt tới đệ thất trọng. Hiện tại có lẽ cũng đã đạt tới đệ bát trọng. Tuy Thiên Ma Quyết là Địa cấp đỉnh giai nhưng chênh lệch cũng không xa. Bằng vào Hắc Nha đệ thập trọng, ta nhất định có thể chính thức đả bại ngươi, thuyết phục ngươi, khiến ngươi trở thành nữ nhân của ta. Tiềm Long Bảng lần này, ta tất nhiên có thể đi vào top mười. Ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, dưới top mười không một ai là đối thủ của ta.

Ô Lương Vũ hăng hái giết yêu thú. Hắc Nha Đạo Nhân có cả thảy ba đồ đệ, hai đồ đệ khác tu luyện Hắc Nha Quyết tới đệ thấp trọng cùng đệ bát trọng. Cũng chỉ có Ô Lương Vũ là dũng mãnh tinh tiến đạt tới đệ thập trọng. Hơn hai năm đem Địa cấp cao cấp công pháp tu luyện tới đệ thập trọng, tốc độ này tuyệt đối là siêu nhanh.

Nghĩ đến biểu hiện của mình tại Tiềm Long Bảng sắp tới, Ô Lương Vũ gào thét một tiếng.

Oanh!

Một vòng sóng xung kích màu đen từ trên người Ô Lương Vũ lan ra, yêu thú ở xung quanh bị đánh bay, thân thể ở trên không trung tan rã.

- Cô Phong Tuyệt Sát!

Buông tha cho kiếm chiêu có phạm vi công kích lớn, Diệp Trần toàn tâm toàn ý bắt đầu dung hợp Cô Phong Thập Tam Kiếm. Thân hình hắn phiêu hốt bất định. Mỗi một bước đi, Tinh Ngấn Kiếm trong tay đều vẽ ra một kiếm. Một kiếm là một con yêu thú bị mất mạng, lục cấp yêu thú cũng không ngoại lệ.

- Nhanh, nhanh, cần phải nhanh hơn nữa!

Kiếm chiêu càng cao minh thì tốc độ dung hợp càng chậm. Diệp Trần lại có một lối tắt khác, hắn muốn triệt để dùng tốc độ thi triển Cô Phong Tuyệt Sát, sau đó từ trong cái cực nhanh đó mà lĩnh ra một tia cực tĩnh. Cô Phong Tuyệt Sát cần chính là một điểm cực tĩnh này. Chỉ có lĩnh ngộ được cực tĩnh thì mới có thể dung hợp được Cô Phong Tuyệt Sát.

Lạt! Lạt! Lạt!

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu trước hành động của Diệp Trần, còn Diệp Trần thì thi triển Phân Thảnh Hóa Ảnh đến cực hạn, kiếm quang lóng lánh nhấp nháy, như linh dương treo giác, như thiên mã hành không. Mỗi lần xuất kiếm góc độ tuyệt đối không giống nhau, nhưng mỗi kiếm xuất ra ngược lại đều có một điểm giống nhau. Kiếm xuất ra yêu thú ngã xuống, miệng vết thương đều là chỗ trí mạng.

- Kiếm chiêu của người này thật sắc bén, một kiếm giết một yêu thú.

- Ân! Đúng vậy, nếu như hắn nhằm vào ta, ta cũng không chắc có thể tránh thoát được một kiếm này. Một kiếm này tốc độ rõ ràng không phải siêu nhanh nhưng lại làm cho ta có cảm giác tâm tình rung động đến sỡ hãi.

- Không phải siêu nhanh, vì sao ta lại cảm giác nó rất nhanh, con mắt đều nhìn không thấy.

- Đúng vậy a! Là rất nhanh!

- Không nhanh ah!

Yêu thú phía trước đẳng cấp không quá cao, ngẫu nhiên một con lục cấp yêu thú xông tới cũng bị cao thủ đánh chết. Rất nhiều võ giả cảm thấy áp lực trên người không nhiều thì đều phân ra một chút sự chú ý lên những thiên tài trẻ tuổi. Mà số người chú ý tới Diệp Trần cũng không ít. Bất quá rất nhanh bọn hắn cũng phải tách ra, nguyên nhân chính là kiếm của Diệp Trần nói nhanh cũng không nhanh, nói siêu nhanh thì cũng không bằng những người khác.

- Không đúng, ta cảm giác kiếm của hắn rất nhanh.

- Ta cũng thế.

- Kỳ quá, ta như thế nào cảm giác được kiếm của hắn lại chậm.

Chỉ trong chốc lát, có rất nhiều nhiều sinh ra cảm giác khác nhau. Đọc Truyện Online Tại http://truyenyy.com

Diệp Trần không có chú ý tới những lời nghị luận của mọi người xung quanh, vẫn như trước theo ý mình mà chiến đấu.

Suy!

Một đầu lục cấp yêu thú phản ứng không kịp, trên cổ xuất hiện rất nhiều lỗ máu, những cột máu không ngừng phun ra.

- Quả nhiên có chút hiệu quả.

Vừa rồi một kiếm kia, Diệp Trần rất tùy ý. Tốc độ cùng uy lực ngoài ý muốn nhưng lục cấp yêu thú đến cả thời gian phản ứng cũng không có.

- Lúc này lĩnh ngộ cực tĩnh đã xuất hiện nút thắt. Hiện tại cũng nên suy nghĩ ngược lại từ trong cực tĩnh mà lĩnh ngộ cực nhanh.

Trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện ý niệm, Diệp Trần cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ bình tĩnh như hiện tại. Phảng phất chỉ có hắn ở tại đây, nhìn bản thân thi triển Cô Phong Tuyệt Sát, lắng nghe suy nghĩ trong đầu mình. Trong nội tâm một tia gợn sóng cũng không nổi dậy, tâm tình bình bình đạm đạm.

XÍU....!

Trong mắt đại bộ phận mọi người kiếm trong tay của Diệp Trần biến mất không thấy đâu. Đối diện với một con yêu thú, chỉ trong nháy mắt liền bị giết chết. Bên cạnh việc tốc độ của yêu thú trở nên rất chậm thì duy nhất chỉ có kiếm của Diệp Trần không chậm. Kiếm của hắn đã không nhìn thấy đâu, nếu không phải kiếm xuất ra trong không khí đều nổi lên gợn sóng rát nhỏ thì bọn họ căn bản là không biết Diệp Trần có xuất kiếm hay không. Không ít người có thể nhìn ra quỹ tích một kiếm này, tốc độ yêu thú ngược lại rất nhanh giống như tự đưa chính mình tiến lại gần mũi kiếm.

- Thật quỷ dị! Ngươi phát hiện chưa!

Võ giả Bão Nguyên Cảnh đi vào Kim Đỉnh Thành rất nhiều, trong đó không thiếu Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong võ giả. Thực lực của bọn họ còn cao hơn đại đa số thiên tài trẻ tuổi trong Tiềm Long Bảng. Thậm chí có người có thể đánh chết Âm Phong Lang cùng Hắc Khôi Hùng, đều là lục cấp yêu thú vương giả. Ngoài mấy chục thước đang có hai nhân vật như vậy chú ý tới Diệp Trần. Bến trái một người tiện tay đánh chết một đầu lục cấp yêu thú, chân mày hơi nhíu lại.

- Kiếm lúc nhanh lúc chậm, có lẽ đang lĩnh ngộ cái gì a!

- Ông bạn già, lần này ngươi nói sai, kiếm của hắn thủy chung bảo trì cùng một loại tốc độ. Chỉ có ngẫu nhiên một kiếm ngoài ý định nhanh hơn những kiếm khác.

- Ồ! Ta nhìn lại.

Thấy đồng bạn nói như vậy thì người này nổi lên hứng thú. Rất nhanh hắn cười khổ nói:

- Xác thực, nguyên lại ta bị Kiếm Ý cảnh của hắn lừa gạt. Kiếm của hắn đại bộ phận đều không thay đổi, không biết đây là ý cảnh gì?

- Lại để cho người ta cảm giác được lúc nhanh lúc chậm, hẳn là Sơn Thủy ý cảnh a!

- Sơn Thủy ý cảnh?

Người nọ kinh ngạc nhìn đối phương. Tu vi của hai người không có sai biệt lắm, đều là Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong nhưng đối phương có thể đánh chết được Âm Phong Lang có huyết thống thượng phẩm yêu thú. So với chính bản thân hắn thì cao minh hơn rất nhiều. Lấy nhãn lực của đối phương thực sự có thể nhìn ra cái gì, cho nên bản thân cũng muốn nghe giải thích một chút.

Người này lắc đầu:

- Sơn Thủy ý cảnh có xa có gần, lúc nhanh lúc chậm, hợp lại để giải thích kỳ thực chính là không gian huyền diệu ở bên trong. Đến gần một bước thì kiếm đương nhiên tới trước một bước. Lùi ra sau một bước thì kiếm tới sau một bước. Hắn dùng Sơn Thủy ý cảnh thôi động kiếm khiến cho người ta sinh ra ảo giác. Không gian cảm giác hỗn loạn, mất đi sự phán đoán chính xác. Điều này rất đáng sợ, võ giả nếu như trong thời gian ngắn lâm vào không gian cảm giác hỗn loạn, ngươi ngẫm lại sẽ có kết cục gì.

Người đứng bên phải thở ra một hơi:

- Cái này không phải là chết hay sao.

- Đúng vậy, không nói mặt khác, người này nếu như tiếp tục phát triển thì kiếm của hắn sẽ đạt tới tình trạng khủng bố, vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta.

- Mơ hồ như vậy, ngươi không phải chỉ liếc nhìn là có thể ra.

- Hổ thẹn. Ta từng có diễm phúc cùng một vị kiếm khách lĩnh ngộ được viên mãn Kiếm Ý tán gẫu qua một hồi. Hắn nói kiếm ở trên tay hắn có thể so với người tay không tấc sắt cách một khoảng cách ngắn. Khoảng cách không gian này là do kiếm khách dùng thực tế để rèn luyện ra, bọn họ tại phương diện không gian cảm giác rất có thành tựu. Kiếm Ý giống như là một mãnh thú trong lồng, cả đời đều sống ở trong đó.

- Lĩnh ngộ được viên mãn Kiếm Ý! Chậc chậc, đám người kia thật là biến thái, nhưng mà cũng rất thưa thớt a. Tuy nói đạo có ba nghìn nhưng mỗi đạo đều phát triển theo một phương hướng không giống nhau. Kiếm đạo không thể nghi ngờ chính là chủ sát phạt. Một kiếm giết người, mười kiếm giết mười người. Thực đúng xứng danh sát khí.

- Kiếm khách kĩnh ngộ được Kiếm Ý mới được coi là kiếm khách chính thức. Chỉ có bọn hắn mới có thể đẩy kiếm lên cảnh giới cao nhất, có tư cách tìm hiểu ý nghĩa của kiếm đạo!

Diệp Trần không có nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Nếu nghe được cuộc nói chuyện này hắn nhất định sẽ kinh ngạc. Bản thân hắn muốn dung hợp Cô Phong Thập Tam Kiếm, sau này mới biết được sự trọng yếu của không gian cảm giác. Nào có biến được đã có kiếm khách biết được điểm này, hơn nữa so với hắn còn thấu đáo hơn rất nhiều.

Kỳ thật Diệp Trần cũng không biết mình lợi hại. Chính thức kiếm khách lĩnh ngộ đến Kiếm Ý đại thành, thậm chí là viên mãn Kiếm Ý mới có thể phát giác được không gian cảm giác trọng yếu như thế nào. Bản thân hắn Kiếm Ý mới đạt được bốn thành mà đã có được thành tựu về không gian cảm giác. Nếu như để cho vị kiếm khách lĩnh ngộ được viên mãn Kiếm Ý kia biết được thì hắn khẳng định kinh ngạc. Về phần những người đối với phương diện này mông lung thì không cần để ý tới.

- Ý cảnh trong nhanh có chậm, trong chậm có nhanh. Hôm nay ta cũng đã làm được. Chỉ còn kém một điểm đột phá, cần phải cả hai kết hợp cùng một chỗ.

Bất tri bất giác, Diệp Trần dung hợp được thức thứ mười trong Cô Phong Thập Tam Kiếm. Uy lực của Cô Phong Tuyệt Sát cũng theo đó mà nâng cao một tầng. Đối với tốc độ ý cảnh đáng tiếc là không gian thủy chung không thay đổi. Nếu như gặp được cao thủ lợi hại rất khó mê hoặc được họ, còn nếu là kiếm khách có Kiếm Ý ngang nhau hiệu quả cũng sẽ kém đi một bậc, không thể được một kích tất sát.

- Nhanh, nhanh, nhanh hơn!

- Chậm chậm, càng chậm!

Mất đi đầu mối, Diệp Trần thi triển tới tới lui lui một kiếm như vậy, hy vọng có thể phát hiện ra điều gì đó, đạt được cơ hội đột phá.

Yêu thú vây công Diệp Trần rất phiền muộn, nếu như đối phương dùng lực lượng tuyệt đối giết chết bọn nó thì chúng cũng chỉ biết cam lòng. Nhưng bây giờ đối phương căn bản không cho bọn nó một cơ hội nào, một kiếm tùy ý đâm tới, chính bản thân nó cũng không biết vì sao lại chết. Chúng cũng giống như đồng bọn, từng con ngã xuống, miệng vết thương không có chỗ nào không phải trí mạng.

Chiến đấu từ trưa đến tối, yêu thú chết đi có tới mấy trăm vạn. Võ giả chết đi cũng rất nhiều. Khắp nơi đều là thịt nát bầy nhầy cùng vũ khí bị tàn phá. huyết thủy hội tụ thành sông, rơi lả tả. Khoảng đất bên ngoài Kim Đỉnh Thành nhuộm một màu đỏ, khiến lòng người lạnh buốt.

Diệp Trần không biết mệt mỏi, phiêu nhiên di chuyển, kiếm quang đến tất có tử vong.

Có thể phát hiện ra tiến bộ của hắn khiến cho người khác có một lại cảm giác phong luân vân đạm. Lúc này Quách Lam Nguyệt cũng tìm được thân ảnh của Diệp Trần.

-...Ổ! Tuyệt chiêu của hắn lại trở nên mạnh mẽ như thế từ bao giờ vậy!

Chỉ tiếc là Quách Lam Nguyệt đã bị kiếm của Diệp Trần hấp dẫn. Nhìn một kiếm Phong Khinh Vân Đạm mà khiến cho ánh mắt của nàng dường như bị thôn phệ, trong thâm tâm không thể nào tưởng tượng nổi góc độ giết yêu thú của kiếm vừa rồi là như thế nào.

- Quách chấp sự, ngươi quen biết hắn?

Đệ Lục Dạ liếm liếm bờ môi, hứng thú nhìn về phía Diệp Trần.

Quách Lam Nguyệt gật đầu nói:

- Mới quen được hơn nửa tháng. Ta muốn mời hắn gia nhập Lãm Nguyệt Lâu, nhưng đáng tiếc là bị cự tuyệt.

- Cự tuyệt gia nhập Lãm Nguyệt Lâu? Dám xem thường Lãm Nguyệt Lâu cùng Thất Dạ chúng ta.

Đệ Lục Dạ tính tình âm lãnh, đối với Thất Dạ, người này cảm giác được vinh dự rất lớn. Hắn nghe Quách Lam Nguyệt nói vậy thì con mắt híp lại, ánh mắt lạnh như băng từ trong khe hở bắn ra, thân hình lóe lên, hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ đánh về phía Diệp Trần.

- Không nên vọng động...

Quách Lam Nguyệt có chút bất đắc dĩ. Đệ Lục Dạ trừ tính tình âm lãnh ra thì những phương diện khác rất tốt. Thế nhưng mà cũng quá xúc động !

Đệ Tứ Dạ thản nhiên nói:

- Cứ để cho hắn đi đi, ta cũng muốn nhìn xem một kiếm của người nọ uy lực đến mức nào?

- Chỉ có như thế.

Quách Lam Nguyệt cười khổ, trong lòng nàng mang theo một chút chờ mong. Bản thân bài danh thứ sáu trong Thất Dạ, Đệ Lục Dạ cũng được xem như là một cao thủ trẻ tuổi, nàng cùng với Diệp Trần đối chiêu, nhất định rất có ý tứ.

Diệp Trần xuất ra toàn bộ thực lực!

Tốc độ của Đệ Lục Dạ rất nhanh, rất xảo trá, đại xà đi theo bên cạnh hắn không rời. Bình thường người khác đi toàn nhằm vào khe hở bên trong đàn yêu thú, nhưng hắn cứ như vậy mà xuyên qua, gặp phải yêu thú nào thì đại xà sẽ giải quyết. Một loạt yêu thú trên người tuôn ra cột máu, những cột máu này giao nhau tạo cho Đệ Lục Dạ một con đường máu.

- Tiểu tử, ngươi rất cuồng vọng có biết không?

Xa xa, Đệ Lục Dạ âm lãnh truyền thanh âm đến tai Diệp Trần.

Diệp Trần nghiêng đầu:

- Chuyện đó thì có làm sao?

Tinh Ngấn Kiếm trong tay cũng không vì Đệ Lục Dạ mà ý lực không tập trung, đình chỉ giữa chừng. Ngược lại càng trở nên sắc bén, phán đoán không ra.

- Tiếp của ta một chiêu rồi nói sau, Bách Xà Kích!
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/kiem-dao-doc-ton/chuong-207/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận