Bà Augusta bỏ cả ngày trước sáu que diêm. Bức tường là về mặt tâm lý hơn là thực tế, điều đó bà hiểu. Câu “Phải nghĩ khác đi!” nổi tiếng của Edmond... Con trai bà đã phát hiện ra điều gì đó, chắc chắn thế, và ông giấu nó với trí thông minh của mình.
Bà nhớ lại những cái tổ thời thơ ấu của ông, những cái “hang” của ông. Có thể chính bởi người ta đã phá hết những thứ đó của ông đi mà ông tìm cách làm cho mình một nơi không có lối vào, một nơi không bao giờ có ai tới quấy rầy ông… Tựa như một nơi sâu bên trong, có cách chiếu ra bên ngoài sự yên bình của nó… và sự vô hình của nó.
Bà Augusta trút bỏ sự đờ đẫn đang xâm chiếm lấy mình. Một kỷ niệm thời trẻ của bà hiện về. Đó là một đêm đông, bà còn rất nhỏ, và bà hiểu là có thể tồn tại các số dưới số không… 3, 2, 1, 0 và rồi - 1, - 2, - 3... Những số đảo ngược! Như thể người ta quay ngược tất cả các con số. Vậy là số không không phải là sự kết thúc hay bắt đầu của tất cả. Còn tồn tại một thế giới bất tận phía bên kia. Cứ như người ta đã làm sụp bức tường của số “không”.
Chắc lúc đó bà khoảng bảy hay tám tuổi, nhưng phát hiện của bà làm xáo trộn bà và đêm đó bà không ngủ.
Những con số đảo ngược… Đó là sự mở ra một chiều mới. Chiều thứ ba. Hình nổi!
Chúa ơi!
Tay bà run run xúc động, bà khóc, nhưng bà còn sức để nắm lấy những que diêm. Bà đặt ba que thành hình tam giác rồi xếp ở mỗi góc một que diêm mà bà dựng lên để tất cả các que diêm tập trung tại một điểm phía trên.
Nó tạo thành một hình kim tự tháp. Một kim tự tháp và bốn hình tam giác bằng nhau.
Đây là ranh giới Đông của Trái đất. Một nơi khiến người ta sững sờ. Chỗ đó chẳng có gì là tự nhiên nữa, cũng chẳng có gì là đất nữa. Không giống như 103 683 đã tưởng tượng ra. Rìa của thế giới đen thui, chưa bao giờ nó nhìn thấy cái gì đen như thế! Cứng, trơn, ấm và có mùi dầu mỏ.
Thay vì đại dương thẳng đứng, người ta thấy ở đây những luồng khí có sức mạnh phi thường.
Chúng mất khá lâu để cố hiểu chuyện gì xảy ra. Thỉnh thoảng cảm nhận được một chấn động. Cường độ của nó tăng theo cấp lũy thừa. Rồi đột nhiên mặt đất rung chuyển, một cơn gió lớn hất những cái râu lên, một tiếng ồn dữ dội làm các màng nhĩ ở đốt ống đập đôm đốp. Cứ như một cơn giông dữ dội, nhưng hiện tượng vừa mới xuất hiện đã ngừng lại ngay, chỉ để vài cuộn bụi rơi xuống.
Rất nhiều nhà thám hiểm thợ gặt từng muốn vượt qua biên giới này, nhưng những Người bảo vệ theo dõi. Vì tiếng ồn này, cơn gió này, chấn động này, là họ: những Người bảo vệ bờ thế giới, đập tan tất cả những gì cố tiến lên trên vùng đất đen.
Họ đã từng nhìn thấy những Người bảo vệ này chưa? Trước khi những con kiến đỏ hung có thể nhận được câu trả lời, một tiếng ầm mới vang lên, rồi mờ nhạt đi. Một trong sáu thợ gặt đi cùng chúng khẳng định là chưa ai đi được trên “mảnh đất nguyền rủa” và sống sót trở về bao giờ. Những Người bảo vệ nghiền nát hết.
Những Người bảo vệ… chắc hẳn là họ đã tấn công La-chola-kan và cuộc thám hiểm của con đực 327. Nhưng tại sao họ lại rời điểm tận cùng Trái đất để tiến về phía Tây? Họ muốn xâm chiếm thế giới?
Đám thợ gặt cũng không biết gì hơn những con kiến đỏ hung. Ít ra họ cũng có thể tả lại cho chúng chứ? Tất cả những gì họ biết, là những con lại gần những Người bảo vệ đều bị nghiền chết. Thậm chí người ta không biết xếp những Người bảo vệ vào loại động vật sống nào: liệu họ có phải là côn trùng khổng lồ không? chim? cây? Tất cả những gì mà các thợ gặt biết, đó là họ rất nhanh, rất mạnh. Đó là một sức mạnh vượt trội và chẳng giống thứ gì đã được biết đến…
Đúng lúc này, 4 000 có một ý tưởng vừa đột ngột vừa bất ngờ. Nó tách rời nhóm và đánh liều tới lãnh thổ cấm kỵ. Chết vì chết, nó muốn thử vượt qua điểm tận cùng thế giới như vậy, cả gan. Những người khác nhìn nó, rụng rời.
Nó vừa chầm chậm tiến, vừa rình đợt chấn động nhỏ nhất, mùi báo hiệu chết chóc nhỏ nhất ở điểm đầu nhạy của chân mình. Đây rồi… năm mươi đầu, một trăm đầu, hai trăm đầu, bốn trăm, sáu trăm, tám trăm đầu đã vượt qua. Chẳng có gì. Bình yên vô sự!
Ở phía đối diện người ta hoan hô nó. Từ chỗ nó đứng, nó thấy những dải băng trắng, cách quãng, trải dài ở bên trái và bên phải. Trên mặt đất đen, chết chóc; không có một côn trùng nào, không có một cây cỏ nào. Và mặt đất mới đen làm sao… đây không phải là một mảnh đất thật sự.
Nó nhận ra sự hiện diện của nhiều loài thực vật, ở xa phía trước. Liệu có thể tồn tại một thế giới nằm sau rìa của thế giới không? Nó tung một vài pheromon về phía đồng nghiệp mình đang đứng trên bờ để kể cho họ những điều này, nhưng ở khoảng cách lớn, người ta trao đổi khó khăn.
Nó quay trở lại, và chính lúc đó cơn động đất và tiếng động rất lớn lại nổi lên lần nữa. Những Người bảo vệ trở về! Nó phi nước đại hết sức để về với các bạn mình.
Các bạn nó sững sờ phút chốc khi một khối kinh ngạc bay ngang bầu trời chỗ chúng trong tiếng vù vù rất lớn. Những Người bảo vệ đi qua, làm dậy mạnh thêm mùi dầu mỏ. Và 4 000 biến mất.
Đám kiến lại gần mép hơn một chút và hiểu ra. 4 000 bị nghiền nát đến mức cơ thể nó chỉ còn dày bằng một phần mười đầu, như bị khảm trên mặt đất đen!
Chẳng còn gì của nhà thám hiểm già Bel-o-kan nữa. Cực hình với những quả trứng tò vò cũng nhân dịp kết thúc. Vả lại, người ta nhìn thấy một ấu trùng của loài ong vò vẽ này vừa xuyên thủng lưng nó, chỉ một điểm trắng giữa cơ thể màu đỏ hung bẹt gí…
Vậy là những Người bảo vệ điểm tận cùng của thế giới trừng phạt như thế này đây. Người ta chỉ nghe thấy đúng một tiếng ầm, người ta nhận thấy một làn gió và lập tức mọi thứ bị phá hủy, đập tan, nghiền nát. 103 683 còn chưa phân tích xong hiện tượng thì một tiếng nổ mới vang lên. Cái chết đánh ngay cả khi không ai qua ngưỡng cửa của nó. Bụi rơi xuống.
Tuy nhiên, 103 683 muốn thử đi qua. Nó nghĩ lại ở Sateê. Vấn đề tương tự nhau. Nếu không qua được ở trên, thì phải đi ở dưới. Phải coi mảnh đất đen này như một con sông, và cách tốt nhất để qua sông là khoan một đường hầm ở phía dưới.
Nó nói như thế cho sáu con thợ gặt, phấn chấn ngay lập tức. Hiển nhiên đến nỗi chúng không hiểu tại sao chúng không nghĩ ra sớm hơn! Thế là mọi người bắt tay vào đào ngập răng.
Jason Bragel và Giáo sư Rosenfeld chưa bao giờ là những người chuộng trà cỏ roi ngựa, nhưng giờ họ đang trở thành thế. Bà Augusta kể lại cho họ chi tiết mọi chuyện. Bà giải thích cho họ là sau bà, họ được con trai bà chỉ định thừa kế căn hộ. Có thể, một ngày nào đó, mỗi người sẽ muốn khảo sát ở phía dưới, như chính bản thân bà đang muốn thử. Thế nên bà thích tập hợp tất cả mọi năng lực để thực hiện với hiệu quả tối đa hơn.
Khi bà Augusta đã cung cấp xong những thông tin cơ bản cần thiết này, cả ba nói ít đi. Họ không cần nói để hiểu nhau. Một ánh mắt, một nụ cười… Chưa một ai trong ba người đã từng cảm thấy một sự thấu hiểu lẫn nhau tức thì như thế. Vả lại, điều này vượt qua một trí năng duy nhất; hình như họ sinh ra để bổ sung cho nhau, chương trình di truyền của họ ăn khớp nhau và hợp nhất. Thật kỳ diệu. Bà Augusta rất già, thế nhưng hai người kia lại thấy bà đẹp kỳ lạ…
Họ nhớ tới Edmond; không một chút ẩn ý nào, tình cảm của họ dành cho người quá cố làm chính họ ngạc nhiên. Jason Bragel không nói về gia đình mình, Daniel Rosenfeld không nói về công việc của mình, bà Augusta không nói về bệnh tình của mình. Họ quyết định xuống ngay tối hôm đó. Họ biết thế, đó là việc duy nhất phải làm, ở đây và bây giờ.
TỪ LâU NGƯỜI TA: Từ lâu người ta đã nghĩ tin học nói
chung và những chương trình trí tuệ nhân tạo nói riêng sẽ hòa lẫn và trình bày những khái niệm của con người dưới những góc độ mới. Tóm lại, người ta chờ đợi một triết học mới từ điện tử học. Nhưng thậm chí có thể hiện nó một cách khác đi, nguyên liệu vẫn y nguyên: những ý tưởng do trí tưởng tượng của con người tạo ra. Đó là một ngõ cụt.
Cách tốt nhất để đổi mới tư duy là thoát khỏi trí tưởng tượng của con người.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Chli-pou-kan lớn lên cả về kích thước và trí tuệ, bây giờ đó là một tổ “thiếu niên”. Theo đuổi hướng công nghệ thủy sinh, người ta đã thiết lập cả một hệ thống kênh rạch dưới tầng - 12. Những nhánh nước ấy cho phép vận chuyển nhanh chóng lương thực từ đầu này sang đầu kia thành phố.
Dân Chli-pou-kan có đủ thời gian để xây dựng kỹ thuật vận tải đường thủy của mình. Phương tiện tuyệt đỉnh là một cái lá cây ỏng ảnh nổi. Chỉ cần đi đúng dòng và người ta có thể đi xa được hàng trăm đầu bằng đường thủy. Ví dụ như từ những cánh đồng nấm ở phía Đông tới khu chuồng trại ở phía Tây.
Những con kiến hy vọng một ngày nào đó sẽ huấn luyện được bọn cà niễng. Thực tế, loài sâu cánh cứng sống dưới nước này, có các túi khí dưới cánh, bơi rất nhanh. Nếu người ta có thể thuyết phục được chúng đẩy các lá cây ỏng ảnh, những chiếc bè sẽ có một phương thức đẩy ít bấp bênh hơn dòng nước.
Chính bản thân Chli-pou-ni cũng đưa ra một ý tưởng canh tân. Nó nhớ lại con bọ tê giác đã giải thoát nó khỏi mạng nhện. Đúng là một cỗ máy chiến tranh hoàn hảo! Những con bọ tê giác không chỉ có một cái sừng lớn trên trán, không chỉ có một lớp vỏ dày dặn như bọc thép mà chúng bay cũng rất nhanh. Mẹ hình dung hẳn một đội toàn loài vật này, với mười pháo binh ngồi trên đầu mỗi con trong số chúng. Nó đã nhìn thấy những phi đoàn này, gần như không thể bị thương được, sà xuống những toán kẻ thù sẽ bị chúng tưới ngập axít…
Điều trở ngại duy nhất: cũng như những con cà niễng, những con bọ một sừng càng tỏ ra khó thuần hóa hơn nữa vì người ta không thể nào hiểu được ngôn ngữ của chúng! Thế là vài chục kiến thợ bỏ thời gian ra để giải mã các mùi phát ra từ chúng và cố làm cho chúng hiểu ngôn ngữ pheromon kiến.
Dù hiện giờ kết quả còn xoàng, dân Chli-pou-kan cũng đã dụ được chúng bằng cách cho chúng ăn mật. Cuối cùng, thức ăn là ngôn ngữ côn trùng được chia sẻ nhiều nhất.
Dù có động lực tập thể này, Chli-pou-ni vẫn lo lắng. Ba nhóm sứ giả đã được cử tới Liên bang để nhận là tổ thứ sáu mươi lăm và vẫn chưa có hồi âm. Liệu Belo-kiu-kiuni có từ chối sự liên minh?
Càng suy nghĩ tới việc đó, Chli-pou-ni càng tự nhủ là các sử giả mật thám của nó chắc đã phạm phải sai lầm, để bọn chiến binh mùi đá chặn lại. Nếu không họ đơn giản là đã để mùi gây ảo giác của lomechuse ở tầng - 50 quyến rũ… Hay còn gì khác nữa?
Nó muốn biết rõ ràng chính xác. Nó không có ý định từ bỏ việc được Liên bang công nhận, cũng như việc tiếp tục cuộc điều tra! Nó quyết định cử 801, chiến binh giỏi nhất và tinh tế nhất của mình, đi. Để cho nó mọi lợi thế, kiến chúa tiến hành một cuộc TĐTĐ với con lính trẻ, con này sẽ biết đúng những gì nó biết về bí ẩn đó. Nó sẽ là:
Mắt nhìn thấy
Râu đánh hơi
Vuốt chiến đấu của Chli-pou-kan.
Bà cụ chuẩn bị một ba lô đầy lương thực và đồ uống, trong đó có ba phích trà cỏ roi ngựa nóng. Nhất là, không làm như cái ông Leduc khó ưa đó, phải nhanh chóng chui lên vì đã chểnh mảng khâu thức ăn… Nhưng dù sao đi nữa, liệu có lúc nào đó ông ta tìm ra mật mã không? Bà Augusta tự cho mình nghi ngờ điều đó.
Trong số các dụng cụ khác, Jason Bragel trang bị thêm một bom cay loại lớn và ba mặt nạ dưỡng khí; Daniel Rosenfeld mang một máy ảnh có đèn flash, loại hiện đại nhất.
Giờ họ đang quay bên trong vòng quay bằng đá. Giống như trường hợp của những người đã xuống trước họ, đi sâu xuống làm những kỷ niệm, những suy nghĩ đã được giữ kín hiện về. Tuổi thơ, bố mẹ, những đau đớn đầu tiên, những lỗi lầm mắc phải, tình yêu đã mất, tính ích kỷ, kiêu ngạo, những hối hận…
Cơ thể họ di chuyển một cách máy móc, vượt qua mọi khả năng mệt mỏi. Họ đang đi sâu vào thịt của Trái đất, họ đang đắm chìm trong cuộc sống đã qua. Ôi, một cuộc đời mới dài làm sao, và nó có thể phá hủy như thế nào, phá hủy dễ hơn sáng tạo nhiều…
Cuối cùng họ tới trước một cánh cửa. Một đoạn văn được viết ở đó:
Linh hồn lúc chết nghiệm thấy cùng một cảm giác với các linh hồn đã được khai tâm trước những Huyền bí lớn.
Đầu tiên là những cuộc chạy với các khúc ngoặt khó khăn xuất hiện bất ngờ, những chuyến đi đáng lo ngại và dài vô tận qua các vùng tăm tối.
Rồi, trước lúc kết thúc, khiếp sợ lên tới đỉnh điểm. Rùng mình, run rẩy, mồ hôi lạnh, ghê sợ chế ngự.
Giai đoạn này gần như ngay lập tức được tiếp nối bằng lối ngược lên phía ánh sáng, một tia sáng đột ngột.
Một tia sáng huyền ảo tuyệt đẹp tỏa ra trước mắt, người ta qua những nơi thuần khiết và những đồng cỏ nơi vang lên những giọng nói và những điệu nhạc.
Những lời nói thiêng liêng gợi lên lòng kính trọng tôn giáo. Con người hoàn hảo và được khai tâm trở nên tự do, và họ ngợi ca những Huyền bí.
Daniel chụp một bức ảnh.
- Tôi biết bài này, Jason khẳng định. Đó là của Plutarque.
- Đúng là một bài hay.
- Nó không làm các anh sợ à? bà Augusta hỏi.
- Có chứ, nhưng đó là cố tình thế. Và dù sao đi nữa, nó đã nói là sau mối khiếp sợ ánh sáng mới tới mà. Thế thì chúng ta sẽ tiến hành từng bước. Nếu một chút khiếp sợ là cần thiết, thì cứ để chúng ta sợ hãi.
- Chính xác, chuột…
Cứ như chỉ cần nói về điều đó. Chúng ở đây. Ba nhà thám hiểm cảm nhận được sự có mặt lén lút của chúng, biết được sự tiếp xúc, sát giày cao cổ của họ. Daniel bật máy mình lần nữa. Ánh flash làm hiện lên hình ảnh ghê tởm của một tấm thảm toàn những quả bóng màu xám với tai màu đen. Jason vội vàng phát mặt nạ, trước khi phun đầy hơi cay ra xung quanh. Những con gặm nhấm không để ông phải nói hai lần…
Tiếp tục đi xuống và còn kéo dài lâu.
- Hay là chúng ta ăn, các anh nhỉ? bà Augusta đề nghị.
Thế là họ ăn. Đoạn về chuột có vẻ đã được quên lãng, cả ba đều thấy thoải mái. Vì hơi lạnh một chút, họ kết thúc bữa ăn bằng một ngụm rượu và một tách cà phê ngon nóng hổi. Thông thường, trà cỏ roi ngựa chỉ uống ở bữa ăn nhẹ buổi chiều.
Chúng đào rất lâu trước khi có thể trèo lên một khu vực đất tơi xốp. Cuối cùng một cặp râu ngoi lên, như một cái ống nhòm ngầm; các mùi xa lạ ngập đầy nó.
Không khí tự do. Đây chính là đầu bên kia của điểm tận cùng của thế giới. Vẫn chưa có bức tường nước. Nhưng một thế giới, thật sự, chẳng giống chút gì thế giới bên kia. Nếu như người ta còn đếm được một vài cái cây và vài mảng cỏ, sau đó ngay lập tức trải dài ra một hoang mạc xám xịt, cứng và nhẵn. Không có một tổ kiến hay một tổ mối nào trong tầm mắt.
Chúng đi vài bước. Nhưng rất nhiều thứ màu đen rạp xuống xung quanh chúng. Hơi giống những Người bảo vệ một chút, trừ việc những thứ này rơi xuống không chủ định.
Và chưa hết. Ở xa đằng trước, dựng sừng sững một khối đá khổng lồ, cao đến nỗi râu chúng không tài nào thu được ranh giới của nó. Nó làm bầu trời tối đi, nó đè nghiến mặt đất.
Chắc đó là bức tường của điểm tận cùng thế giới, và có nước đằng sau, 103 683 nghĩ.
Chúng tiến thêm một chút, để mặt giáp mặt với một nhóm gián bị dính chặt vào một mẩu… mà người ta không biết là gì. Cái vỏ trong suốt của chúng cho thấy tất cả ruột gan, tất cả các cơ quan và thậm chí cả máu đang đập dưới động mạch! Ghê quá! Đúng lúc rút lui thì ba con thợ gặt bị tan xác vì một khối rơi xuống.
103 683 và ba thợ gặt còn lại quyết định dù sao vẫn tiếp tục. Chúng vượt qua nhiều bức tường nhỏ có lỗ xốp, luôn theo hướng khối đá có kích thước bất tận. Đột nhiên chúng thấy mình ở trong một vùng còn đáng hoang mang hơn. Đất ở đó màu đỏ và có hạt một quả dâu. Chúng phát hiện ra một kiểu như những cái giếng và nghĩ xuống đó để tìm chút bóng râm, thì bỗng nhiên một hình cầu lớn màu trắng, có đường kính ít nhất là mười đầu, từ trên trời nhô ra, nảy lên và đuổi theo chúng. Chúng lao mình vào những cái giếng… chỉ có vừa đủ thời gian để ép mình vào thành khi quả cầu nằm bẹp dưới đáy.
Chúng chui ra, hoảng sợ, và chạy. Xung quanh, mặt đất màu xanh nước biển, xanh lá cây hoặc vàng, và khắp nơi đều có giếng và những quả cầu trắng đó đuổi theo chúng. Lần này, thì quá đáng quá, lòng dũng cảm cũng có giới hạn của nó. Thế giới này quá khác để có thể chịu đựng được.
Thế là chúng chạy đứt hơi, đi vào đường hầm và nhanh chóng quay lại thế giới bình thường.
VĂN MINH (tiếp): Cú sốc văn minh lớn khác: gặp gỡ giữa
phương Tây và phương Đông.
Các cuốn sử ký của Vương quốc Trung Hoa chép, vào khoảng năm 115, xuất hiện một con tàu, hình như có nguồn gốc La Mã, bị bão đánh và dạt vào bờ sau nhiều ngày chệch đường.
Thế nhưng hành khách trên tàu là các nghệ sĩ nhào lộn và tung hứng, vừa mới cập bến, muốn hòa nhập với dân của đất nước xa lạ này bằng một buổi biểu diễn. Những người Trung Quốc - sửng sốt - nhìn những người nước ngoài mũi dài khạc ra lửa, thắt nút các chi, biến ếch thành rắn, vân vân.
Từ đó họ đường đường kết luận rằng ở phương Tây, dân toàn là hề và người ăn lửa. Và vài trăm năm trôi qua trước khi có một cơ hội để khiến họ hết hiểu lầm.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Cuối cùng họ cũng đến được trước bức tường của Jonathan. Làm thế nào để xếp được bốn hình tam giác bằng nhau với sáu que diêm? Daniel không bỏ lỡ dịp chụp một bức ảnh. Bà Augusta gõ từ “kim tự tháp” và bức tường xoay từ từ. Bà tự hào về cháu mình.
Họ vượt qua, và nhanh chóng nghe thấy bức tường trở về vị trí. Jason chiếu sáng các vách; đá khắp nơi, nhưng không phải là cùng loại lúc trước nữa. Trước đó, bức tường màu đỏ, và giờ là màu vàng, nổi vân lưu huỳnh.
Thế nhưng không khí vẫn thở được. Thậm chí người ta tưởng là cảm thấy một làn không khí nhẹ. Liệu Giáo sư Leduc có lý không? Đường hầm này có thông ra rừng Fontainebleau không?
Đột nhiên, họ chạm trán với một đám chuột cống mới, hiếu chiến hơn nhiều đám chuột họ đã gặp lúc trước. Jason hiểu điều gì phải xảy ra nhưng không có đủ thời gian để giải thích cho những người khác: họ phải đeo lại mặt nạ và quẳng bom cay. Mỗi lần bức tường xoay, việc chắc chắn không xảy ra thường xuyên, bọn chuột của “khu vực đỏ” qua “khu vực vàng”, tìm thức ăn. Nhưng nếu chuột ở khu vực đỏ gần như còn thoát khỏi khó khăn, những con kia - những kẻ di trú - không tìm thấy gì bổ béo và phải giết lẫn nhau.
Và Jason cùng các bạn của ông tính sổ với những con sống sót, nói cách khác với những con hung dữ nhất. Với chúng, hơi cay tỏ ra gần như không hiệu quả. Chúng tấn công! Chúng nhảy lên, cố bám vào tay…
Sắp điên cuồng, Daniel chụp lia lịa những cú flash lóa mắt, nhưng những con vật ác mộng này nặng hàng cân và không sợ người. Những vết thương đầu tiên xuất hiện. Jason rút con dao gấp Opinel của mình ra, đâm hai con chuột và quẳng chúng làm mồi cho những con khác. Bà Augusta bắn nhiều phát từ khẩu súng lục nhỏ… Như thế họ có thể đi. Đến lúc rồi!
KHI TÔI: Khi tôi còn nhỏ, tôi nằm dài hàng giờ trên đất để
ngắm các tổ kiến. Điều đó cho tôi cảm giác “thật” hơn là ti vi.
Trong số những bí ẩn mà tổ kiến gợi cho tôi, có điều này: tại sao sau một trong những lần nghịch phá của tôi, chúng mang một số con bị thương về và để những con khác lại chờ chết? Tất cả đều cùng kích thước… Theo tiêu chuẩn lựa chọn nào mà một con được coi là có lợi, và con kia là không đáng kể?
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Họ chạy trong đường hầm có vằn vàng ấy.
Sau đó họ tới trước một tấm lưới mắt cáo bằng thép. Chính giữa của nó có một lỗ mở ra, làm thành hình một cái đó đánh cá. Tất cả tạo thành hình trụ hẹp dần đến mức để một cơ thể người có độ dày bình thường qua nhưng không thể quay trở lại được, vì ở lối ra của hình trụ có nhiều móc nhọn.
- Cái đó mới được làm…
- Hừm, có lẽ những người làm cái cửa và cái đó không muốn người ta quay ngược trở lại…
Bà Augusta lại nhận ra tác phẩm của Jonathan, chủ những cánh cửa và đồ kim loại.
- Nhìn này!
Daniel chiếu sáng mấy dòng chữ:
Ở đây ý thức kết thúc
Bạn có muốn vào chỗ vô thức không?
Họ há hốc mồm.
- Chúng ta làm gì bây giờ?
Cùng lúc tất cả nghĩ đến cùng một điều.
- Ở điểm chúng ta đang ở, thật là tiếc nếu bỏ cuộc. Tôi đề xuất chúng ta tiếp tục!
- Tôi qua trước, Daniel nói và đặt cái bím tóc đuôi ngựa vào trong cổ áo để nó không bị mắc.
Họ lần lượt bò qua cái đó bằng thép.
- Buồn cười thật, bà Augusta nói, tôi có cảm giác đã từng làm kiểu này rồi.
- Bà đã từng ở trong một cái đó siết lại và không cho bà quay trở lại à?
- Đúng. Cách đây rất lâu.
- Cách đây rất lâu có nghĩa là thế nào?...
- Ồ! khi còn trẻ con, tôi phải có… một hay hai giây.
Ở tổ của mình, kiến thợ gặt kể lại những cuộc phiêu lưu tới đầu bên kia thế giới, xứ sở của quái vật và của những hiện tượng không hiểu nổi. Những con gián, các mảng đen, khối đá khổng lồ, những cái giếng, những quả cầu trắng… Quá lắm! Không có cơ hội nào để xây một ngôi làng trong thế giới kỳ cục như thế.
103 683 ngồi trong một góc để lấy lại sức. Nó suy nghĩ. Khi các anh em của nó nghe câu chuyện, họ sẽ phải làm lại tất cả các bản đồ và xem xét lại những nguyên lý cơ bản về hành tinh học của họ. Nó tự nhủ giờ là lúc thích hợp cho nó trở về Liên bang.
Từ cái đó đánh cá, họ phải đi khoảng hàng chục cây số nữa… Cuối cùng, làm thế nào mà biết được, và rồi họ lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Họ tới được một lạch nước nhỏ cắt ngang đường hầm, nước ở đó đặc biệt nóng và có lưu huỳnh.
Daniel đột ngột dừng lại. Hình như ông nhìn thấy những con kiến trên một cái bè bằng lá xuôi theo dòng nước! Ông bình tĩnh lại; chắc là bụi nhiễm lưu huỳnh bốc lên “gây cho ông ảo giác”…
Sau đó vài trăm mét, Jason giẫm lên một thứ vật liệu kêu răng rắc. Ông chiếu vào. Lồng ngực của một bộ xương! Ông hét thất thanh. Daniel và bà Augusta quét đèn pin xung quanh và phát hiện ra hai bộ xương nữa, trong đó một bộ có kích thước của một đứa trẻ. Liệu có thể là Jonathan và gia đình anh ta không?
Họ tiếp tục hành trình, và nhanh chóng phải chạy: tiếng sột soạt hàng loạt báo hiệu chuột sắp tới. Màu vàng của các bức tường chuyển sang màu trắng. Vôi. Kiệt sức, cuối cùng họ cũng ở cuối đường hầm. Dưới chân một cầu thang xoắn ốc ngược lên trên!
Bà Augusta bắn hai viên đạn cuối cùng về hướng lũ chuột, rồi họ lao lên cái thang. Jason vẫn còn có đầu óc khá tỉnh táo để nhận thấy rằng cái thang đi theo hướng ngược lại cái thứ nhất, có nghĩa là trèo lên như đi xuống được làm xoay theo chiều kim đồng hồ.
Tin giật gân. Một dân Bel-o-kan vừa tới Tổ. Xung quanh họ nói chắc là một sứ giả của Liên bang, tới báo sự gia nhập chính thức của Chli-pou-kan với tư cách là tổ thứ sáu mươi lăm.
Chli-pou-ni ít lạc quan hơn con cái mình. Nó nghi ngờ người mới tới này. Và nếu đó là một chiến binh có mùi đá được Bel-o-kan phái tới để lẻn vào tổ của kiến chúa làm phản?
Nó như thế nào?
Nó đặc biệt rất mệt mỏi! Chắc nó đã phải chạy từ Bel-o-kan để tới được đây trong vài ngày.
Chính các mục đồng phát hiện ra nó, mệt lử, lang thang ở vùng phụ cận. Hiện giờ, nó chẳng phát tín hiệu gì hết, người ta đưa nó đến thẳng phòng kiến bình chứa để nạp năng lượng.
Cho nó tới đây, ta muốn nói chuyện một mình với nó, nhưng ta muốn lính gác đứng ở cửa vào hoàng cung sẵn sàng nhập cuộc khi ta ra hiệu.
Chli-pou-ni luôn muốn có tin tức từ tổ quê hương của mình, nhưng giờ một người đại diện tới, ý nghĩ trước tiên thoảng qua đầu nó là coi người đó như một kẻ do thám và giết nó đi. Nó đợi gặp con đó, nhưng nếu con đó để lộ một chút phân tử mùi đá, nó sẽ cho xử tử không chút do dự.
Người ta mang con Bel-o-kan đến. Ngay khi chúng nhận ra nhau, cả hai con kiến vồ lấy nhau, hàm dang rộng, và tiến hành một cuộc trao đổi chất êm dịu nhất. Cảm xúc mạnh đến nỗi chúng không thể nói được ngay lập tức.
Chli-pou-ni tung pheromon đầu tiên.
Cuộc điều tra tới đâu rồi? Có phải là bọn mối không?
103 683 kể là nó đã đi qua dòng sông Đông và đã thăm tổ mối; tổ này bị tiêu diệt và không có một người nào sống sót.
Thế thì, ai đứng đằng sau tất cả chuyện này?
Những người thật sự chịu trách nhiệm về tất cả những sự kiện khó hiểu này, theo con chiến binh, là những Người bảo vệ ở bờ Đông của thế giới. Những con vật kỳ lạ tới mức người ta không nhìn thấy chúng, người ta không cảm nhận được chúng. Đột nhiên, chúng từ trên trời hiện ra và mọi người chết!
Chli-pou-ni chăm chú lắng nghe. Thế nhưng có một chi tiết không giải thích được, 103 683 nói thêm, làm thế nào những Người bảo vệ điểm tận cùng thế giới lại có thể sử dụng lính có mùi đá?
Chli-pou-ni có suy nghĩ của mình về chuyện đó. Nó kể rằng những chiến binh mùi đá không phải là mật thám cũng không phải là lính đánh thuê, mà là một lực lượng bí mật chịu trách nhiệm giám sát cấp độ stress của cơ thể Tổ. Chúng dập tắt mọi thông tin có thể làm Tổ sợ hãi… Nó kể lại những kẻ giết người đó đã sát hại 327 như thế nào và chúng đã âm mưu hạ sát chính nó ra làm sao.
Thế còn dự trữ lương thực dưới đá sàn? Còn lối đi trong đá granit nữa?
Về việc này, Chli-pou-ni không có câu trả lời nào. Nó đã phái các sứ giả gián điệp đi để cố giải đáp bí ẩn đúp này.
Con kiến chúa trẻ đề nghị dẫn bạn mình đi thăm Tổ. Trên đường đi, nó giải thích cho con kia những khả năng tuyệt vời mà nước mang lại. Ví dụ, dòng sông Đông luôn bị coi là chết người, nhưng đó chỉ là nước, con kiến chúa đã bị ngã xuống đó và không chết. Có thể một ngày nào đó người ta sẽ xuống dòng sông trên những chiếc bè lá và khám phá bờ Bắc của thế giới… Chli-pou-ni hăng lên: những Người bảo vệ bờ phía Bắc chắc là có tồn tại, và người ta có thể kích động họ để chống lại những Người bảo vệ bờ Đông.
103 683 không phải không nhận thấy là Chli-pou-ni tràn trề những dự định táo bạo. Tất cả đều không thực hiện được, nhưng những gì đã được tiến hành thì thật ấn tượng: chưa bao giờ con chiến binh nhìn thấy những ruộng nấm hay những chuồng trại rộng như thế, chưa bao giờ nó thấy bè trôi trên các dòng kênh ngầm…
Nhưng cái làm nó ngạc nhiên nhất, đó là pheromon cuối cùng của con kiến chúa.
Nó khẳng định là nếu các sứ giả của nó không về trong mười lăm ngày nữa, nó sẽ tuyên chiến với Bel-o-kan. Theo nó, tổ quê hương không còn phù hợp với thế giới này nữa. Chỉ mỗi sự tồn tại của các chiến binh mùi đá chứng tỏ rằng đó là một thành phố không đối đầu trực diện với thực tế. Đó là một thành phố yếu như sên. Ngày xưa, nó là nhà cách mạng, giờ thì nó lỗi thời. Cần phải có sự thay phiên. Tại đây, ở Chli-pou-kan, kiến tiến bộ nhanh hơn nhiều. Chli-pou-ni cho là, nếu nó đứng đầu Liên bang, nó sẽ giúp cho Liên bang phát triển nhanh chóng. Với 65 tổ liên bang, kết quả các sáng kiến của nó sẽ được nhân lên gấp mười lần. Nó đã nghĩ tới chuyện chinh phục dòng chảy của nước và phát triển một phi đội bay sử dụng những con bọ tê giác.
103 683 lưỡng lự. Nó có ý định về Bel-o-kan để kể lại chuyến phiêu lưu của mình, nhưng Chli-pou-ni bảo nó từ bỏ dự định đó.
Bel-o-kan đã chế tạo ra một thứ vũ khí “để không biết”, không bắt nó biết điều nó không muốn biết.
Đỉnh của cầu thang xoắn ốc được kéo dài bởi các bậc thang bằng nhôm. Chúng không có từ thời Phục hưng! Chúng dẫn tới một cánh cửa màu trắng. Thêm các dòng chữ:
Và tôi đã tới gần một bức tường được xây bằng pha lê và có những lưỡi lửa bao quanh. Và điều đó bắt đầu làm tôi sợ.
Rồi tôi đi xuyên vào trong những lưỡi lửa cho tới khi đến gần một ngôi nhà được xây bằng pha lê.
Và những bức tường của ngôi nhà như những làn sóng pha lê hình ô vuông và móng của nó bằng pha lê.
Trần nhà như con đường của các vì sao.
Và ở giữa chúng có những biểu tượng lửa.
Và bầu trời của chúng trong như nước. (Énoch, I)
Họ đẩy cánh cửa, đi lên một hành lang rất dốc. Mặt đất bỗng sụt dưới bước đi của họ - một cái sàn quay! Cú ngã của họ dài tới mức… khoảng thời gian sợ hãi đã trôi qua, họ có cảm giác đang bay. Họ bay!
Cú ngã của họ giảm bớt nhờ một tấm lưới dành cho người nhào lộn, một tấm lưới khổng lồ có mắt lưới mau. Bò lổm nhổm, họ mò mẫm trong bóng tối. Jason Bragel nhận ra một cánh cửa mới… với không phải thêm một mật mã mới nữa, mà chỉ một tay nắm đơn giản. Ông khẽ gọi những người đi cùng mình. Sau đó ông mở.
NGƯỜI GIÀ: Ở châu Phi, người ta khóc trước cái chết của một
người già nhiều hơn trước cái chết của một trẻ sơ sinh. Người già là một khối kinh nghiệm mà phần còn lại của bộ lạc có thể tranh thủ được trong khi đó trẻ mới sinh, còn chưa sống, thậm chí chưa có nhận thức về cái chết.
Ở châu Âu, người ta khóc một trẻ mới sinh vì người ta cho rằng chắc chắn nó có thể làm được những điều phi thường nếu như nó sống. Ngược lại người ta ít chú ý tới cái chết của người già. Dù sao đi nữa, người già cũng đã được hưởng cuộc sống.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Nơi đó ngập ánh sáng màu xanh.
Đó là một ngôi đền không tranh ảnh, không tượng.
Bà Augusta nghĩ tới những lời của Giáo sư Leduc. Ngày xưa, những tín đồ đạo Tin Lành chắc chắn phải trú ở đây, lúc những cuộc truy sát quá dữ dội.
Dưới những vòm rộng bằng đá được đẽo gọt, căn phòng trông rộng rãi, vuông vắn, rất đẹp. Vật trang trí duy nhất là một cái đàn ống thời nay, đặt ở chính giữa. Trước cái đàn, một cái giá để kinh, một tập hồ sơ dày đặt trên đó.
Các bức tường đầy chữ viết, mà rất nhiều, ngay cả với cái nhìn ngoại đạo, có vẻ gần với ma thuật đen hơn là ma thuật trắng. Leduc có lý, các giáo phái chắc phải nối tiếp nhau ở nơi trú ngầm này. Và ngày xưa, chắc không có bức tường quay, cái đó và cái bẫy sập với tấm lưới.
Người ta nghe thấy tiếng róc rách, giống như nước chảy. Họ chưa hiểu ngay căn nguyên. Ánh sáng phơn phớt xanh từ phía bên phải tới. Ở đó có một kiểu như phòng thí nghiệm, đầy máy tính và ống nghiệm. Tất cả máy vẫn còn đang bật; chính màn hình máy tính tạo ra quầng chiếu sáng ngôi đền.
- Chúng làm mọi người tò mò, đúng không?
Họ nhìn nhau. Không ai trong ba người nói gì. Một cái đèn bật sáng trên trần.
Họ quay lại. Jonathan Wells, trong cái áo choàng trắng, đi về phía họ. Anh ta vào bằng một cái cửa nằm trong đền, ở đầu bên kia của phòng thí nghiệm.
- Chào bà ngoại Augusta! Chào Jason Bragel! Chào Daniel Rosenfeld!
Ba người được chào đứng sững ngạc nhiên, không tài nào trả lời được. Vậy ra anh ta không chết! Anh ta sống ở đây! Làm thế nào người ta có thể sống được ở đây? Họ không biết phải bắt đầu bằng câu hỏi nào…
- Chào mừng đến với cộng đồng nhỏ của chúng tôi.
- Chúng tôi ở đâu đây?
- Mọi người đang ở đây, trong một ngôi đền Tin Lành được Jean Androuet Du Cerceau xây hồi đầu thế kỷ XVII. Androuet trở nên nổi tiếng khi xây khách sạn Sully tại phố Saint-Antoine ở Paris, nhưng cháu thấy cái đền ngầm này là kiệt tác của ông ấy. Nhiều kilômét đường hầm bằng đá được gọt đẽo. Mọi người thấy đấy, người ta thấy không khí trên suốt chặng đường. Chắc ông ấy phải sắp đặt ống thông hơi, hoặc ông ấy biết sử dụng các túi khí của đường hang tự nhiên. Người ta thậm chí không thể hiểu được ông ấy đã làm như thế nào. Và chưa hết, không chỉ có không khí, mà còn có cả nước. Chắc mọi người đã nhìn thấy những lạch nước chảy qua một số phần của đường hầm. Nhìn này, có một cái đổ ra đây.
Anh chỉ nguồn gốc của tiếng róc rách liên tục, một vòi phun nước được đẽo gọt đặt đằng sau cái đàn.
- Rất nhiều người, khi có tuổi, rút lui về đây để tìm sự yên bình và thanh thản nhằm thực hiện những điều cần, xem nào… nhiều sự tập trung. Bác Edmond của cháu đã khám phá ra cái hang này trong một quyển sách phù thủy và bác đã làm việc chính ở nơi này.
Jonathan tiến lại gần nữa; một sự êm dịu và không lo lắng ít có tỏa ra từ người anh. Bà Augusta sững sờ.
- Nhưng chắc mọi người phải mệt lử rồi. Đi theo cháu.
Anh đẩy cửa chỗ anh đã xuất hiện lúc trước đó và dẫn họ tới một phòng có nhiều ghế bành xếp thành vòng tròn.
- Lucie, anh gọi vọng, chúng ta có khách!
- Lucie? Nó cũng ở với cháu à? bà Augusta hạnh phúc kêu lên.
- Hừm, các anh có bao nhiêu người ở đây? Daniel hỏi.
- Chúng cháu có, cho tới giờ, là mười tám: Lucie, Nicolas, tám lính cứu hỏa, thanh tra cảnh sát, năm hiến binh, cảnh sát trưởng và cháu. Tóm lại, tất cả những người đã bỏ công xuống đây. Mọi người sắp gặp họ thôi. Xin thứ lỗi cho chúng cháu, nhưng với cộng đồng của chúng cháu, giờ là bốn giờ sáng, và tất cả đang ngủ. Chỉ có mỗi cháu bị thức dậy vì mọi người tới. Này, mọi người làm ồn ở hành lang quá đấy…
Lucie xuất hiện, cũng trong áo choàng.
- Xin chào!
Cô tiến tới, mỉm cười, và ôm hôn cả ba. Sau cô, các bóng hình mặc pyjama thò đầu qua khuôn cửa để nhìn những “người mới tới”.
Jonathan mang một bình nước lớn lấy ở đài phun và cốc tới.
- Chúng cháu để mọi người ở lại đây một chút, để thay quần áo và chuẩn bị. Chúng cháu đón những người mới bằng một lễ nhỏ, nhưng chúng cháu không biết là mọi người đổ bộ giữa đêm hôm thế này… Hẹn chút nữa nhé!
Bà Augusta, Jason và Daniel không nhúc nhích. Toàn bộ câu chuyện này thật là quá sức. Bỗng nhiên Daniel bấu cẳng tay mình. Bà Augusta và Jason thấy ý kiến hay và cũng làm như thế. Nhưng không, thực tế đôi khi đi xa hơn cả mơ. Họ nhìn nhau, hoang mang tuyệt vời, và mỉm cười với nhau.
Vài phút sau, tất cả tập trung, ngồi trên những chiếc ghế bành. Bà Augusta, Jason và Daniel đã lấy lại tinh thần và giờ thì ham có thông tin.
- Lúc nãy anh nói về các ống thông hơi, chúng ta có xa mặt đất không?
- Không, tối đa là ba hoặc bốn mét.
- Thế thì chúng ta có thể ra ngoài trời?
- Không, không. Jean Androuet Du Cerceau đã đặt và xây đền của mình đúng ngay dưới một khối đá phẳng rất lớn, vững chắc, chịu được mọi thử thách - đá granit!
- Thế nhưng nó bị khoan một lỗ to bằng một cánh tay, Lucie thêm vào. Cái lỗ đó đã từng dùng làm ống thông gió.
- Đã từng dùng?
- Vâng, giờ lối đó được dành làm việc khác. Nhưng không sao, còn có những ống thông gió khác ở bên. Mọi người thấy đấy, chúng ta không bị nghẹt thở ở đây…
- Chúng ta không thể ra ngoài?
- Không. Hay dù thế nào đi nữa, không phải ở phía trên kia.
Jason có vẻ rất lo lắng.
- Nhưng Jonathan, thế thì tại sao cháu xây bức tường quay ấy, cái đó, cái sàn hẫng, cái lưới ấy?... Chúng ta hoàn toàn bị kẹt ở đây!
- Đó chính xác là kết quả mong muốn ạ. Việc đó đã đòi hỏi ở cháu rất nhiều tiền bạc và nỗ lực đấy. Nhưng cần phải thế. Khi lần đầu tiên cháu tới ngôi đền, cháu thấy cái giá để kinh. Ngoài quyển Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối, cháu đã thấy ở chỗ đó một bức thư của bác cháu gửi trực tiếp cho cháu. Nó đây.
Họ đọc:
“Jonathan yêu quý của bác,
“Cháu đã tự quyết định xuống mặc kệ lời cảnh báo của bác. Vậy cháu dũng cảm hơn bác nghĩ đấy. Hoan hô. Theo bác, chỉ có một phần năm may mắn để cháu thành công. Mẹ cháu đã nói cho bác về chứng sợ bóng tối của cháu. Nếu cháu ở đây có nghĩa là cháu đã có thể, trong số những người khác, vượt qua được khiếm khuyết này của mình và ý chí của cháu được mài nhọn. Chúng ta cần điều đó.
“Cháu sẽ thấy trong tập hồ sơ này cuốn Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối, mà tới ngày bác viết những dòng chữ này, có 288 chương nói về những công việc của bác. Bác mong là cháu sẽ tiếp tục chúng, chúng đáng để làm.
“Điều cốt yếu của những nghiên cứu này là nền văn minh kiến. Tóm lại cháu sẽ đọc và cháu sẽ hiểu. Nhưng ban đầu bác có một lời thỉnh cầu rất quan trọng nhờ cháu. Vào thời điểm mà cháu tới được đây, bác đã không có thời gian lập các biện pháp bảo vệ (nếu bác làm được thì cháu đã không thấy bức thư được viết như thế này) bí mật của bác.
“Bác nhờ cháu xây dựng chúng. Bác đã bắt đầu phác thảo một số bản thiết kế, nhưng bác nghĩ là cháu có thể cải thiện những gợi ý này, bằng hiểu biết riêng của mình. Mục đích của những máy móc này rất đơn giản. Cần phải làm cho mọi người không thể thâm nhập một cách dễ dàng tới hang của bác, nhưng những người đã tới được rồi không bao giờ có thể quay trở về nữa để kể những điều họ đã nhìn thấy.
“Bác hy vọng cháu sẽ thành công, và chỗ này sẽ mang lại cho cháu ‘sự giàu có’ nhiều như nó đã cung cấp cho bản thân bác.
“Edmond”
- Jonathan đã tuân thủ luật chơi, Lucie giải thích. Anh ấy xây tất cả những cái bẫy dự định, và mọi người đã thấy là chúng hoạt động.
- Còn những cái xác? Đó là những người bị chuột ăn thịt à?
- Không. (Jonathan mỉm cười). Cháu cam đoan với mọi người là không một ai chết trong đường hầm này từ khi bác Edmond đóng ở đây. Những xác chết mà mọi người nhìn thấy có từ ít nhất năm mươi năm nay. Người ta không biết thảm kịch nào đã xảy ra ở đây vào thời điểm ấy. Một giáo phái nào đó…
- Nhưng thế thì chúng ta sẽ không bao giờ có thể lên được nữa sao? Jason lo lắng.
- Không bao giờ.
- Sẽ phải với được tới cái lỗ ở phía trên của tấm lưới (cao tám mét!), vượt qua cái đó theo hướng ngược lại, điều không thể được, và chúng ta không có một dụng cụ nào có thể làm nóng chảy nó, và còn phải qua được bức tường (thế nhưng, Jonathan không dự tính hệ thống mở từ phía bên này)…
- Chưa nói đến lũ chuột…
- Anh làm thế nào để mang lũ chuột xuống đó? Daniel hỏi.
- Đó là ý tưởng của bác Edmond. Bác ấy đã đặt một cặp chuột rattus norvegicus cực kỳ to và hiếu chiến trong một cái hốc đá ngoằn ngoèo, với một lượng thức ăn để dành lớn. Bác ấy biết đó là một quả bom nổ chậm. Những con chuột cống khi được nuôi dưỡng tốt sinh sản với tốc độ theo cấp lũy thừa. Sáu chuột con ra đời mỗi tháng, và chính chúng lại sẵn sàng đẻ con chỉ sau chừng hai tuần… Để tự bảo vệ mình, bác đã sử dụng một loại bình xịt ra pheromon tấn công không chịu nổi đối với những con gặm nhấm này.
- Thế thì chính chúng đã giết chết Ouarzazate à? bà Augusta hỏi.
- Đáng tiếc là đúng. Và Jonathan đã không dự đoán trước được là lũ chuột ở bên kia “bức tường kim tự tháp” còn dữ tợn hơn.
- Một trong số các đồng nghiệp của tôi, có bệnh sợ chuột, đã mất trí hoàn toàn khi một trong số những con vật to đùng này nhảy lên mặt anh ta và cắn một mẩu mũi anh ta. Anh ta leo lên ngay lập tức, bức tường kim tự tháp còn chưa kịp quay lại vị trí. Trên mặt đất, mọi người có tin tức của anh ta không? một hiến binh hỏi.
- Tôi nghe nói anh ta đã phát điên và bị đưa vào một bệnh viện tâm thần, bà Augusta trả lời, nhưng đó là những “lời đồn”.
Bà đi uống một cốc nước, nhưng nhận ra là có đầy kiến trên bàn. Bà kêu lên một tiếng và, vô thức, lấy mu bàn tay phủi chúng. Jonathan bật dậy, nắm cổ tay bà. Cái nhìn của anh khó chịu trái ngược với sự bình tĩnh cực kỳ tồn tại trong nhóm cho tới giờ; và cái tật máy miệng cũ của anh, tưởng là đã chữa được, xuất hiện trở lại.
- Đừng… bao giờ… làm thế nữa!
Một mình trong phòng, Belo-kiu-kiuni bí mật ngốn một lứa trứng của mình; cuối cùng đó là thức ăn thích nhất của nó.
Nó biết con gọi là 801 này không chỉ là một sứ giả của tổ mới. 56, hay đúng hơn là kiến chúa Chli-pou-ni vì con đó muốn xưng như thế, phái sứ giả 801 đến để tiếp tục cuộc điều tra.
Nó không có gì phải lo lắng, các chiến binh mùi đá của nó giải quyết được không vấn đề gì. Đặc biệt là con thọt, rất có khiếu trong nghệ thuật trút gánh nặng cuộc sống - đúng là một nghệ sĩ!
Thế nhưng, đây là lần thứ tư Chli-pou-ni cử sứ giả quá tò mò sang bên nó. Những con của đợt đầu tiên bị giết thậm chí trước khi tìm thấy phòng lomechuse. Những con đợt thứ hai và đợt thứ ba chết vì chất gây ảo giác của con sâu cánh cứng tẩm thuốc độc.
Về phần con 801 này, hình như nó đã đi xuống ngay khi vừa mới hội kiến với Mẹ xong. Rõ ràng là chúng càng ngày càng hết kiên nhẫn để chết rồi! Nhưng mỗi lần, chúng lại đi xuống sâu hơn vào trong Tổ. Và nếu một trong số chúng, bất chấp mọi thứ, tìm được lối đi? Và nếu chúng phát hiện được bí mật? Và nếu chúng truyền tin đó ra?...
Bầy sẽ không hiểu. Những chiến binh chống stress sẽ có ít cơ hội ngăn chặn kịp thời thông tin. Các con của nó sẽ phản ứng ra sao?
Một chiến binh mùi đá vội vàng vào.
Gián điệp đã hạ được lomechuse! Nó đang ở dưới!
Thế đấy, chuyện sẽ phải đến…
666 là tên của con vật (Sách khải huyền theo thánh Jean)
Nhưng con gì là con vật cho ai?
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Jonathan buông cổ tay bà mình ra. Trước khi sự lúng túng có thể tới, Daniel tìm cách lảng sang chuyện khác.
- Còn cái phòng thí nghiệm ở lối vào, nó dùng để làm gì?
- Đó là phiến đá Rosette(__1)_! Mọi nỗ lực của chúng cháu chỉ để phục vụ một tham vọng duy nhất: nói chuyện với chúng?
- Chúng… chúng là ai?
- Chúng: là kiến. Mọi người theo cháu.
Họ rời phòng khách để qua phòng thí nghiệm. Jonathan, rõ ràng rất thoải mái trong vai trò người nối tiếp Edmond, lấy trên cái bồn một ống nghiệm đầy kiến và giơ nó lên ngang tầm nhìn.
- Nhìn này, đây là những sinh vật. Những sinh vật riêng biệt hoàn toàn. Không phải chỉ là những con côn trùng chẳng là gì, và điều đó, bác cháu đã lập tức hiểu ra… Những con kiến lập nên nền văn minh lớn thứ hai trên Trái đất. Về phần bác Edmond, đó là một kiểu Christophe Colomb đã phát hiện ra một châu lục khác giữa những những ngón chân của chúng ta. Bác là người đầu tiên hiểu ra rằng trước khi đi tìm những người ngoài hành tinh ở nơi tận cùng của không gian, trước hết cần phải gặp những… người trong Trái đất đã.
Không ai nói một từ. Bà Augusta nhớ lại. Cách đây vài ngày, bà đi dạo trong rừng Fontainebleau và bỗng nhiên bà cảm thấy những đống nhỏ kêu răng rắc dưới gót giày. Bà vừa giẫm lên một đám kiến. Bà nghiêng người. Tất cả đều chết, nhưng có một điều bí ẩn. Chúng xếp thẳng hàng như để tạo thành một mũi tên mà đầu nhọn quay theo chiều ngược lại…
Jonathan đã đặt ống nghiệm xuống. Anh lại tiếp tục bài thuyết trình của mình:
- Khi từ châu Phi trở về, bác Edmond đã tìm thấy tòa nhà này, tầng hầm của nó, rồi ngôi đền. Đây là một nơi lý tưởng, bác đặt phòng thí nghiệm của mình ở đây… Chặng đầu tiên trong nghiên cứu của bác là giải mã các pheromon hội thoại của kiến. Cái máy này là một khối phổ kế. Như tên gọi của nó đã nói rõ, nó cho ra phổ của một khối lượng, nó phân tích bất kỳ vật chất nào bằng cách liệt kê các nguyên tử tạo nên vật chất đó… Cháu đã đọc những ghi chép của bác. Lúc đầu, bác ấy đặt những con kiến thí nghiệm của mình dưới một cái chuông thủy tinh được nối với cái máy phổ kế bằng một ống hút. Bác cho con kiến tiếp xúc với một mẩu táo, con này gặp một con kiến khác và tất nhiên nói với nó: “Có táo ở đằng kia.” Thực ra, đó là giả thuyết ban đầu. Bác ấy, hút các pheromon được tỏa ra, giải mã chúng và đi đến một công thức hóa học… Ví dụ “Có táo ở phía Bắc” được nói: “methyl-4 methylpyrrole-2 carboxylate”. Mỗi câu, số lượng rất nhỏ, từ 2 đến 3 picogramme (10-12 g)… Nhưng thế là đủ. Như thế người ta biết nói “táo” và “phía Bắc”. Bác tiếp tục thí nghiệm này với rất nhiều đồ vật, thức ăn hay tình huống. Như vậy bác có được một quyển từ điển tiếng Pháp-Kiến thật sự. Sau khi mới chỉ hiểu được tên của chừng trăm loại quả, khoảng ba mươi loại hoa, chục hướng, bác đã học được các pheromon báo động, các pheromon biểu lộ vui thích, gợi ý, miêu tả; và thậm chí bác ấy đã gặp những con hữu tính dạy bác diễn đạt như thế nào những “tình cảm trừu tượng” của khúc râu thứ bảy… Thế nhưng, biết “nghe” chúng chưa đủ với bác. Giờ bác muốn nói với chúng, thiết lập một cuộc nói chuyện thực sự.
- Phi thường! Giáo sư Daniel Rosenfeld không thể kìm lại, thì thầm.
- Bác đã bắt đầu chuyển mỗi công thức hóa học tương đương với một âm thanh kiểu âm tiết. Ví dụ, Methyl-4 methylpyrrole-2 carboxylate sẽ được nói là MT4MTP2CX, rồi Miticamitipidicixou. Và cuối cùng bác đã nhập vào bộ nhớ của máy tính: Miticamitipi = táo; và: dicixou = ở phía Bắc. Máy tính dịch theo hai chiều. Khi nó nhận “dicixou” nó dịch ra chính văn “ở phía Bắc”. Và khi người ta gõ “ở phía Bắc”, nó chuyển câu này thành “dicixou”, cái đó khởi động sự phát carboxylate bởi cái máy phát này…
- Một cái máy phát?
- Đúng, cái máy này đây.
Anh chỉ một kiểu giá sách gồm hàng nghìn những lọ thủy tinh nhỏ, mỗi cái kết thúc bằng một ống, ống đó được nối đến một cái bơm điện.
- Các nguyên tử chứa trong mỗi lọ thủy tinh được cái bơm này hút, rồi được phun vào trong cái máy này, cái máy chọn và phân cỡ chúng ở liều lượng chính xác do từ điển tin học chỉ ra.
- Tuyệt vời, Daniel Rosenfeld tiếp tục, đơn giản là tuyệt vời. Ông ấy đã thật sự nói chuyện được chưa?
- Hừm… đến bước này, tốt nhất là cháu đọc cho mọi người những ghi chép của bác ấy trong Bách khoa toàn thư.
TRÍCH CUỘC NÓI CHUYỆN: Trích cuộc nói chuyện đầu
tiên với một con formica rufa, loại chiến binh.
CON NGƯỜI: Bạn nhận được tôi không?
CON KIẾN: crrrrrrrr.
CON NGƯỜI: Tôi phát này, bạn nhận được tôi không?
CON KIẾN: crrrrrrrcrrrrrrcrrrrrrrrr. Cứu với.
(Lưu ý: đã tiến hành nhiều lần điều chỉnh. Đặc biệt, những cuộc phát quá mạnh, chúng làm nghẹt đối tượng. Phải để nút điều chỉnh mức độ phát ở số 1. Trái lại, nút điều chỉnh nhận phải được đẩy lên số 10 để không bị mất một phân tử nào).
CON NGƯỜI: Bạn nhận được tôi không?
CON KIẾN: Bougu.
CON NGƯỜI: Tôi phát này, bạn nhận được tôi không?
CON KIẾN: Zgugnu. Cứu với! Tôi bị nhốt.
Trích cuộc nói chuyện thứ ba.
(Lưu ý: lần này từ vựng có được lên tới tám mươi từ. Phát còn quá mạnh. Lần điều chỉnh mới, nút phải được đặt gần số 0.)
CON KIẾN: Cái gì?
CON NGƯỜI: Bạn nói gì?
CON KIẾN: Tôi không hiểu gì hết. Cứu với!
CON NGƯỜI: Chúng ta nói chậm hơn nhé!
CON KIẾN: Anh phát quá mạnh! Râu của tôi bị bão hòa. Cứu với! Tôi đang bị giam.
CON NGƯỜI: Thế này, được chưa?
CON KIẾN: Chưa, vậy anh không biết nói chuyện à?
CON NGƯỜI: Sao…
CON KIẾN: Anh là ai?
CON NGƯỜI: Tôi là một con vật lớn. Tôi tên là ED-MOND. Tôi là một CON-NGƯỜI.
CON KIẾN: Anh nói gì? Tôi không hiểu gì cả. Cứu tôi với! Cứu với! Tôi bị giam!…
(Lưu ý: sau cuộc nói chuyện này, đối tượng chết trong năm giây sau đó. Những cuộc phát còn quá độc? Nó sợ sao?)
Jonathan ngừng đọc.
- Như mọi người thấy đấy, không phải đơn giản! Tập hợp từ vựng chưa đủ để nói chuyện với chúng. Hơn nữa, ngôn ngữ kiến không hoạt động như ngôn ngữ của chúng ta. Không chỉ có những lần phát hội thoại theo đúng nghĩa mà chúng đã được thu lại, còn có những lần phát do mười một khúc râu khác gửi đi. Những lần phát này cho nhận dạng cá nhân, những bận tâm của chúng, tâm lý của chúng… một kiểu trạng thái tinh thần tổng thể cần thiết cho sự thấu hiểu liên cá nhân. Chính vì thế mà bác Edmond đã phải bỏ cuộc. Cháu đọc cho mọi người ghi chép của bác ấy nhé.
TÔI NGỐC: Tôi ngốc thật!
Thậm chí nếu người ngoài Trái đất có tồn tại chúng ta cũng sẽ không thể hiểu được họ. Chắc chắn hệ thống tín hiệu của chúng ta không thể giống nhau. Chúng ta tới và chìa tay cho họ, và điều đó, với họ, lại có thể có nghĩa là một cử chỉ đe dọa.
Thậm chí chúng ta còn chưa hiểu được người Nhật Bản với kiểu tự tử nghi lễ, hay người Ấn Độ với các đẳng cấp của họ. Chúng ta còn chưa hiểu được nhau, giữa người với người... Làm thế nào tôi lại có thể hão huyền là hiểu được kiến!
801 chỉ còn một mỏm bụng. Thậm chí dù nó đã kịp thời giết lomechuse, trận đánh chống lại các chiến binh mùi đá ở những ruộng nấm này vẫn làm nó thiệt hại nặng nề. Mặc kệ, hay càng tốt: không có bụng, nó nhẹ nhàng hơn.
Nó đi vào hành lang rộng được đào trong đá granit. Làm thế nào những cái răng kiến có thể làm được đường hầm này?
Ở phía dưới, nó phát hiện ra cái mà Chli-pou-ni đã chỉ cho nó: một phòng đầy ắp thức ăn. Vừa mới bước vài bước trong phòng đó, nó thấy một lối đi khác. Nó đi vào đó và thấy mình ở trong một thành phố, một thành phố hoàn toàn có mùi đá! Một tổ dưới Tổ.
- Vậy là ông ấy đã thất bại?
- Quả vậy, bác ấy đã ngừng lại lâu để nghiền ngẫm thất bại này. Bác ấy nghĩ là không có lối thoát nào, rằng lý thuyết coi dân tộc mình là trung tâm của bác ấy đã làm bác ấy mù quáng. Và rồi chính những rắc rối đã thức tỉnh bác ấy. Tính vốn ghét người của bác là yếu tố phát động.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Bác còn nhớ không, giáo sư, bác đã nói với cháu là bác ấy làm việc trong một công ty tên là “Sweetmilk Corporation” và bác ấy có xích mích với các đồng nghiệp của mình.
- Đúng thế!
- Một trong những cấp trên của bác ấy đã lục lọi phòng làm việc của bác ấy. Và cấp trên này không phải ai khác chính là Marc Leduc, anh trai của Giáo sư Laurent Leduc!
- Nhà côn trùng học?
- Đích thị.
- Không thể tin được… Ông ta đã tới gặp bà, ông ta bảo là một người bạn của Edmond, ông ta đã xuống.
- Ông ta xuống kho chứa đồ à?
- Ồ! Nhưng cháu đừng lo, ông ta không đi xa được. Ông ta không biết cách qua bức tường kim tự tháp, thế là ông ta trèo lên.
- Ừm, ông ta cũng đã tới gặp Nicolas để cố chiếm lấy quyển Bách khoa toàn thư. Thôi… Thế là Marc Leduc nhận ra rằng Edmond miệt mài làm các bản thiết kế máy móc (thực tế, đó là những phác thảo đầu tiên của phiến đá Rosette). Ông ta đã mở được cái tủ ở phòng làm việc của Edmond và nhìn thấy một tập hồ sơ, trên ghi Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối. Ông ta thấy trong đó tất cả các bản vẽ cái máy nói chuyện với kiến đầu tiên. Khi ông ta đã nắm được cách sử dụng của cái máy này (và có đủ lời ghi chú để ông ta hiểu được), ông ta đã nói cho em trai mình. Ông này dĩ nhiên tỏ ra rất quan tâm và yêu cầu ông anh đánh cắp những tài liệu… Nhưng Edmond đã nhận ra là người ta lục lọi đồ đạc của mình, và để bảo vệ chúng khỏi cuộc viếng thăm mới, bác ấy đã thả bốn con ong vò vẽ loại tò vò trong ngăn kéo. Ngay khi Marc Leduc quay lại nhiệm vụ, ông ta bị các con côn trùng này đốt và chúng có thói quen tai hại là cho ấu trùng háu ăn của mình vào cơ thể chỗ chúng cắm ngòi vào. Ngày hôm sau, Edmond thấy những vết cắn và muốn công khai lật tẩy tội phạm. Mọi người đã biết phần tiếp theo, chính bác ấy là người bị đuổi.
- Còn anh em nhà Leduc?
- Marc Leduc bị trừng trị thích đáng! Các ấu trùng tò vò ngốn ông ta từ bên trong. Điều đó kéo dài rất lâu, hình như nhiều năm. Vì các ấu trùng không tài nào ra khỏi được cơ thể đồ sộ đó để biến thành ong, chúng đào linh tinh để tìm lối ra. Cuối cùng, sự đau đớn trở nên không chịu được đến nỗi ông ta gieo mình vào gầm một đoàn tàu điện ngầm. Cháu tình cờ đọc được thế trên báo.
- Còn Laurent Leduc?
- Ông ta đã thử đủ mọi cách để tìm lại được cái máy…
- Anh nói là điều đó đã đưa lại cho Edmond ý muốn bắt đầu lại. Giữa những việc khá cũ này với các nghiên cứu của ông ấy có quan hệ gì?
- Sau đó, Laurent Leduc đã trực tiếp liên lạc với Edmond. Ông ta thú nhận với bác ấy là biết về cái máy để “nói chuyện với kiến”. Ông ta quả quyết là rất quan tâm và muốn làm việc với bác ấy. Edmond không hẳn chống lại ý định này, dù sao đi nữa bác ấy cũng đang giậm chân tại chỗ, và bác ấy tự hỏi liệu một sự giúp đỡ từ bên ngoài không phải là điều đáng hoan nghênh sao. “Tới một lúc người ta không thể tiếp tục một mình,” Kinh thánh nói thế. Edmond sẵn sàng dẫn Leduc vào hang của mình, nhưng trước tiên muốn biết ông ấy rõ hơn. Họ đã nói chuyện như thế và nhiều hơn. Khi Leduc bắt đầu ca ngợi trật tự và kỷ luật của loài kiến, và nhấn mạnh đến việc là nói chuyện với chúng chắc chắn sẽ cho phép con người bắt chước chúng, Edmond nổi cơn điên. Bác ấy nổi giận đùng đùng và yêu cầu ông ta đừng bao giờ đặt chân đến nhà mình nữa.
- Hừ, chuyện đó không làm tôi ngạc nhiên, Daniel thở dài. Leduc thuộc một nhóm các nhà nghiên cứu tập tính côn trùng, tồi tệ nhất trong trường phái Đức, muốn thay đổi nhân loại bằng cách bắt chước, dưới một số góc độ, các thói quen của động vật. Quan điểm về lãnh thổ, kỷ luật của các tổ kiến… điều đó luôn gây ảo tưởng.
- Chính vì thế, Edmond có cớ để bắt đầu công việc. Bác ấy đi nói chuyện với kiến dưới góc độ… chính trị; bác ấy nghĩ là chúng sống theo chế độ vô chính phủ và muốn hỏi chúng để xác nhận.
- Dĩ nhiên thế! Bilsheim thì thầm.
- Việc đó trở thành một thử thách với con người. Bác cháu đã suy nghĩ lâu và tự nhủ cách nói chuyện tốt nhất là làm ra một “con kiến rô bốt”.
Jonathan giơ ra những tờ giấy đúp đầy tranh vẽ.
- Đây là bản vẽ của nó. Edmond đặt tên nó là “Docteur Livingston”. Nó bằng nhựa. Cháu không nói với mọi người về công việc của thợ làm đồng hồ, một công việc cần thiết cho việc làm ra kiệt tác nhỏ này! Không những tất cả các khớp đều được tái tạo và hoạt động được nhờ các động cơ điện nhỏ xíu được nối tới một cục pin đặt trong bụng, mà râu còn thật sự có đủ mười một khúc có thể đồng thời phát được mười một pheromon khác nhau!… Khác biệt duy nhất giữa Docteur Livingston và một con kiến thật: nó được nối tới mười một ống, mỗi cái có kích thước một sợi tóc, những ống này được tập trung lại thành một kiểu dây rốn có kích thước bằng một sợi chỉ.
- Phi thường! Đúng là phi thường! Jason phấn khởi.
- Nhưng Docteur Livingstone đâu? bà Augusta hỏi.
Những chiến binh mùi đá truy đuổi nó. 801, đang chạy trốn, bỗng nhiên thấy một hành lang rộng và vội vàng tới đó. Thế là nó tới một phòng rất lớn, ở giữa phòng có một con kiến trông buồn cười, có kích thước hơn hẳn mức bình thường.
801 thận trọng lại gần nó. Mùi của con kiến cô đơn kỳ lạ này chỉ có một nửa là thực. Mắt nó không long lanh, da nó có vẻ được phủ một lớp nhuộm đen… Con kiến Chli-pou-kan trẻ rất muốn hiểu rõ. Tại sao người ta lại có thể có ít kiến đến thế?
Nhưng bọn lính đã lùa được nó ra. Con thọt tiến lên, một mình, để đấu tay đôi. Con thọt nhảy lên râu nó và bắt đầu cắn chúng. Cả hai lăn tròn dưới đất.
801 nhớ lại những lời khuyên của Mẹ: Chú ý chỗ mà đối thủ thích đánh, thường đó chính là điểm yếu của nó… Thực tế, ngay khi nó tóm được râu của con thọt, con này quặn mình dữ dội. Chắc nó phải có râu cực kỳ nhạy cảm, khổ thân nó! 801 nhổ mạnh chúng và thoát được. Nhưng giờ thì cả một bầy hơn năm mươi kẻ sát nhân nhảy bổ vào đuổi nó.
- Mọi người muốn biết Docteur Livingston ở đâu hả? Hãy theo những cái dây của phổ kế…
Quả thực họ thấy một kiểu ống trong suốt, chạy dọc theo gờ của máy phổ kế, tới bức tường, leo lên tít trên trần, để cuối cùng dẫn vào một kiểu hòm bằng gỗ lớn, treo ở giữa ngôi đền, thẳng chỗ cái đàn ống lên. Cái hòm này có lẽ đầy đất. Những người mới tới ngoái cổ để xem rõ hơn.
- Nhưng các cháu đã nói là có một tảng đá không phá được ở phía trên đầu chúng ta, bà Augusta nhận ra.
- Đúng, nhưng cháu cũng bảo mọi người là có một ống thông hơi mà chúng cháu không sử dụng nữa…
- Và nếu chúng tôi không sử dụng nó nữa, thanh tra Galin tiếp tục, không phải vì chúng tôi đã bịt nó lại!
- Thế nếu không phải các anh…
- … Chính chúng!
- Kiến á?
- Chính xác! Một tổ kiến đỏ hung khổng lồ đã đóng phía trên tấm đá lát này, mọi người biết đấy, những con côn trùng ấy xây những cái vòm lớn bằng cành cây trong rừng…
- Theo những ước tính của Edmond, có hơn mười triệu con!
- Mười triệu? Nhưng chúng có thể giết chết hết chúng ta!
- Không, đừng sợ, không có gì phải sợ cả. Trước hết, vì chúng nói chuyện với chúng ta và chúng biết chúng ta. Và cũng vì không phải tất cả kiến ở Tổ đều biết sự tồn tại của chúng ta.
Giữa lúc Jonathan nói điều đó, một con kiến rơi từ cái hòm trên trần xuống và nằm trên trán Lucie. Cô định nhặt nó, nhưng 801 sợ hãi và trốn trong mái tóc đỏ của cô, trượt trên dái tai, rồi trôi xuống gáy, chui vào trong áo sơ mi, đi vòng qua ngực và rốn, chạy nhanh trên phần da đùi mịn, rơi tít xuống mắt cá chân và, từ đó, lao xuống đất. Nó tìm hướng một chút… và chạy nhanh về phía một trong những cái miệng ống thông gió ở bên.
- Nó làm sao thế?
- Đi xem sao. Dù sao, luồng khí lạnh của cái ống thông gió đã hút nó, nó sẽ thoát ra được mà không gặp vấn đề gì.
- Nhưng ở đó, nó không tìm được Tổ của mình, và nó sẽ hoàn toàn đi ra hướng Đông của Liên bang, đúng không?
Con gián điệp đã rút lui êm xuôi! Nếu điều này tiếp tục chúng ta sẽ phải tấn công cái tổ sáu mươi lăm tự xưng đó…
Các chiến binh mùi đá làm báo cáo, những chiếc râu hạ thấp xuống. Sau khi chúng rút lui, Belo-kiu-kiuni ngẫm nghĩ lại một lúc thất bại nặng nề của chính sách giữ bí mật này. Rồi, chán nản, nó nhớ lại cách mọi việc đã bắt đầu.
Lúc còn trẻ, nó cũng đã từng chạm trán với một trong những hiện tượng khủng khiếp này, những hiện tượng khiến người ta phỏng đoán là những thực thể khổng lồ tồn tại. Đúng sau đợt chia đàn của nó; nó nhìn thấy một tấm đen cán nát rất nhiều kiến chúa đã có khả năng sinh đẻ, nhưng không ăn họ. Sau đó, sau khi đã gây dựng tổ, nó tổ chức được một cuộc gặp gỡ về chủ đề này, lúc đó phần đông kiến chúa - mẹ hay con - đều có mặt.
Nó nhớ. Chính Zoubi-zoubi-ni là người nói đầu tiên. Bà kể rằng rất nhiều trong số những cuộc thám hiểm của bà đã phải chịu những cơn mưa quả bóng hồng làm hơn một trăm người chết.
Các chị em khác kể thêm nữa. Mỗi người lập bản danh sách người chết và bị thương do những quả bóng hồng và các tấm màu đen.
Cholb-gahi-ni, một mẹ già, nhận xét là theo các nhân chứng, những quả bóng hồng có vẻ như chỉ di chuyển thành từng đám năm quả một.
Một chị gái khác, Roubg-fayli-ni, từng nhìn thấy một quả bóng hồng nằm im cách chừng ba trăm đầu dưới mặt đất. Quả bóng hồng được nối dài bằng một thực thể mềm có mùi khá mạnh. Thế là người ta lấy răng đục thủng nó và cuối cùng đi tới những ống cứng và màu trắng… cứ như là những con vật này có vỏ ở bên trong cơ thể thay vì ở bên ngoài.
Lúc kết thúc cuộc họp, các kiến chúa đồng ý về việc là với những hiện tượng vượt ngoài tầm hiểu biết như thế, họ quyết định giữ bí mật tuyệt đối để tránh gây sợ hãi ở các tổ kiến.
Belo-kiu-kiuni, về phía mình, nghĩ ngay tới việc tạo “cảnh sát mật”, một bộ phận làm việc lúc đó có chừng năm mươi lính. Nhiệm vụ của họ: trừ khử những người chứng kiến hiện tượng các quả bóng hồng hay tấm đen để tránh mọi cơn điên-sợ trong Tổ.
Nhưng, một ngày, xảy ra điều gì đó không thể tin được.
Một con kiến thợ của một tổ không được biết bị các chiến binh mùi đá của nó bắt. Mẹ đã tha cho nó, chính vì những gì nó kể còn kỳ cục hơn mọi chuyện mà người ta đã từng nghe thấy.
Con kiến thợ khẳng định bị những quả bóng hồng bắt cóc! Những quả bóng này ném nó vào một nhà tù trong suốt, cùng với hàng trăm con kiến khác. Ở đó, người ta đã bắt chúng chịu các loại thí nghiệm. Thường xuyên nhất, họ đặt chúng dưới một cái chuông và chúng nhận các loại mùi rất đậm đặc. Lúc đầu, rất đau đớn, rồi những mùi đó dần dần dịu đi, và thế là những mùi đó biến thành các từ!
Chung quy lại, qua trung gian là những mùi này và những cái chuông, những quả bóng hồng nói với chúng, tự giới thiệu như những con vật khổng lồ và tự xưng là “con người”. Những người này (đực hay cái?) cho biết có một lối đi được đào trong đá granit dưới Tổ và họ muốn nói chuyện với kiến chúa. Kiến chúa có thể yên tâm là người ta không làm hại gì nó.
Sau đó, mọi việc tiến rất nhanh. Belo-kiu-kiuni đã gặp “kiến sứ giả” của họ, Doc-teur Li-ving-stone. Đó là một con kiến lạ lùng được kéo dài bởi ruột trong suốt. Nhưng người ta có thể trao đổi với nó.
Chúng đã nói chuyện rất lâu. Lúc đầu, chúng chẳng hiểu nhau chút nào. Nhưng cả hai rõ ràng đều có cùng hứng khởi. Và có vẻ có nhiều điều để nói với nhau…
Sau đó, những con người đặt một cái hòm đầy đất ở lối ra của ống thông hơi. Và Mẹ đã rải trứng ở cái Tổ mới này. Giấu tất cả những đứa con khác.
Nhưng Bel-o-kan 2 còn hơn cả là thành phố những chiến binh mùi đá. Nó trở thành Tổ-nối giữa thế giới kiến và thế giới con người. Chính ở chỗ đó Doc-teur Li-ving-stone có mặt thường xuyên (một cái tên vẫn cứ khá buồn cười).
TRÍCH CUỘC NÓI CHUYỆN: Trích cuộc nói chuyện thứ
mười tám với kiến chúa Belo-kiu-kiuni:
CON KIẾN: Bánh xe à? Không tin được là chúng tôi đã không có ý tưởng sử dụng bánh xe. Thật ngạc nhiên là tất cả chúng tôi nhìn thấy những con bọ hung đó đẩy hòn bi, và không một ai trong chúng tôi suy ra bánh xe.
CON NGƯỜI: Bạn tính sử dụng thông tin này như thế nào?
CON KIẾN: Lúc này, tôi chưa biết.
Trích cuộc nói chuyện thứ năm mươi sáu với kiến chúa Belo-kiu-kiuni:
CON KIẾN: Anh có âm điệu buồn.
CON NGƯỜI: Chắc là do một sự điều chỉnh không chuẩn cái đàn ống tỏa mùi của tôi. Từ khi tôi cho thêm ngôn ngữ tình cảm, có vẻ như cái máy này có tiếng lẹt xẹt.
CON KIẾN: Anh có âm điệu buồn.
CON NGƯỜI: …
CON KIẾN: Anh không phát nữa à?
CON NGƯỜI: Tôi nghĩ chỉ là một sự ngẫu nhiên đơn thuần. Nhưng đúng là tôi buồn thật.
CON KIẾN: Có chuyện gì?
CON NGƯỜI: Tôi đã từng có một con cái. Chỗ chúng tôi, các con đực sống lâu, thế nên người ta sống thành cặp, một con đực với một con cái. Tôi đã từng có một con cái và tôi mất nó, cách đây vài năm. Và tôi yêu nó, tôi không tài nào quên được nó.
CON KIẾN: “Yêu” có nghĩa là gì?
CON NGƯỜI: Chúng tôi có cùng mùi, có thể thế?
Mẹ nhớ kết cục của con-người Ed-mond. Chuyện đó xảy ra lúc chiến tranh lần thứ nhất chống bọn lùn. Edmond muốn giúp chúng. Ông ra khỏi lòng đất. Nhưng do điều chỉnh nhiều pheromon quá, ông hoàn toàn bị ám mùi. Đến nỗi, không biết điều đó, ông vào rừng vì được nhìn nhận… một con kiến đỏ hung của Liên bang. Và khi những con ong vò vẽ ở cây lãnh sam (hồi đó, kiến đỏ hung đang chiến tranh với chúng) nhận ra các mùi thông hành của ông, chúng đổ xô tất vào ông.
Chúng đã giết ông vì tưởng ông là dân Bel-o-kan. Chắc ông chết trong hạnh phúc.
Sau đó, Jonathan và cộng đồng của anh ta đã nối lại liên lạc…
Anh đổ thêm một chút nước hòa mật vào cốc của ba người mới, họ không ngừng thúc anh bằng các câu hỏi:
- Sao cơ, Docteur Livingstone có thể chép lại lời nói của chúng ta, ở trên kia à?
- Đúng, còn chúng ta nghe lời nói của chúng. Chúng ta xem câu trả lời của chúng hiện lên trên màn hình này. Edmond đã thành công thực sự!
- Nhưng họ đã nói gì? Mọi người và kiến đã nói gì?
- Hừm… Sau thành công của mình, các ghi chép của bác Edmond bắt đầu hơi lờ mờ. Có vẻ như bác không định ghi lại hết. Đại khái, thời gian đầu tiên, họ miêu tả cho nhau, mỗi bên tả thế giới của mình. Chính vì thế mà chúng cháu biết được thành phố của chúng tên là Bel-o-kan; rằng nó là trụ cột của một liên bang gồm hàng trăm triệu con kiến.
- Không tin được!
- Sau đó, cả hai bên đều thấy là còn quá sớm để thông tin lan truyền trong nhân dân. Thế là họ đồng ý đảm bảo bí mật tuyệt đối về “liên lạc” của họ.
- Chính vì thế mà Edmond đã năn nỉ để Jonathan làm tất cả những cái bẫy đó, một lính cứu hỏa nói xen vào. Nhất là ông không muốn mọi người biết quá sớm. Ông khiếp sợ hình dung ra cảnh lộn xộn mà truyền hình, truyền thanh và báo chí gây ra với một tin như thế. Những con kiến trở thành mốt! Ông đã nhìn ra những đoạn quảng cáo, những cái móc chìa khóa, những chiếc áo phông, những chương trình của các rock-star… tất cả những thứ ngu ngốc mà người ta có thể làm xung quanh khám phá này.
- Về phía mình, Belo-kiu-kiuni, kiến chúa của chúng, nghĩ là các con của nó ngay lập tức sẽ muốn chống lại những người lạ nguy hiểm này, Lucie nói thêm.
- Chưa, hai nền văn minh còn chưa sẵn sàng để biết nhau và - chúng ta đừng có mơ - để hiểu nhau… Kiến không phải là phát xít, không phải là vô chính phủ, cũng không phải là bảo hoàng… chúng là kiến, và tất cả những gì liên quan tới thế giới của chúng thì khác với thế giới của chúng ta. Hơn nữa, đó chính là điều tạo nên sự phong phú.
Cảnh sát trưởng Bilsheim là tác giả tuyên bố hùng hồn đó; rõ ràng ông đã thay đổi nhiều từ khi rời mặt đất - và sếp của mình, Solange Doumeng.
- Trường phái Đức và trường phái Ý đều nhầm, Jonathan nói, vì họ cố thâu tóm chúng trong một cách hiểu của “con người”. Phân tích hẳn là không chính xác. Cũng giống như chúng cố hiểu cuộc sống của chúng ta bằng cách so sánh nó với cuộc sống của chúng. Có thể gọi là sự bắt chước máy móc hình thái của kiến… Thế nhưng, một chút đặc thù của chúng cũng quyến rũ. Người ta không hiểu người Nhật Bản, người Tây Tạng hay người Hinđu, nhưng văn hóa của họ, âm nhạc của họ, triết học của họ đều lý thú, dù bị đầu óc phương Tây của chúng ta bóp méo! Và tương lai của Trái đất chúng ta là ở sự pha trộn, không có gì rõ ràng hơn thế nữa.
- Nhưng những con kiến có thể mang cho chúng ta điều gì về mặt văn hóa? bà Augusta ngạc nhiên.
Jonathan, không trả lời, ra hiệu cho Lucie; cô lẩn đi vài giây và quay lại với cái gì đó giống một hũ mứt.
- Nhìn đây, chỉ riêng cái này, đó là một kho báu! Mật rệp. Nào, mọi người nếm đi!
Bà Augusta đánh liều thận trọng đưa một ngón trỏ ra.
- Hừm, rất ngọt… nhưng rất ngon! Không hề có cùng vị mật ong.
- Bà thấy chưa! Và bà chưa bao giờ tự hỏi chúng cháu làm thế nào để có đồ ăn hàng ngày, trong lối cụt đúp dưới đất này?
- Có chứ, đúng lúc đây…
- Chính kiến nuôi chúng cháu, từ mật và bột của chúng. Chúng trữ rất nhiều đồ dự trữ cho chúng cháu, ở trên kia. Nhưng chưa hết, chúng cháu đã bắt chước kỹ thuật nông nghiệp của chúng để trồng nấm mũ.
Anh nhấc tấm phủ một cái hộp lớn bằng gỗ. Ở dưới người ta nhìn thấy những cây nấm trắng mọc trên một tấm nệm lá lên men.
- Galin là chuyên gia lớn về nấm của chúng cháu.
Anh này cười khiêm tốn.
- Tôi còn phải học nhiều.
- Nhưng nấm, mật… dù sao mọi người vẫn thiếu protein?
- Về protein, chính là Max.
Một người trong số lính cứu hỏa chỉ ngón tay lên trần.
- Tôi hứng tất cả những con côn trùng mà kiến đặt trong cái hộp nhỏ ở bên phải cái hòm. Chúng tôi luộc chín chúng để các tiểu bì tách ra; và về phần còn lại, giống như những con tôm nhỏ, hơn nữa nó vừa có vị và vừa có dáng.
- Mọi người biết không, xoay xở tốt ở đây, chúng ta có mọi tiện nghi mà chúng ta muốn, một hiến binh thêm vào. Điện được một nhà máy điện nguyên tử nhỏ sản xuất, mà tuổi thọ của nhà máy này là năm trăm năm. Chính Edmond đã lắp đặt nó ngay những ngày đầu tới… Không khí qua những ống thông hơi, lương thực do kiến mang tới, chúng ta có một nguồn nước mát và, hơn nữa, chúng ta có một công việc lý thú. Chúng ta có cảm tưởng là những người tiên phong cho điều gì đó rất quan trọng.
- Thực tế, chúng ta như những nhà du hành vũ trụ sống thường xuyên trong một căn cứ và đôi khi nói chuyện với người ngoài hành tinh láng giềng.
Họ cười. Một luồng tinh thần vui vẻ kích thích tủy sống. Jonathan gợi ý quay lại phòng khách.
- Mọi người biết đấy, từ lâu tôi đã tìm cách làm bạn bè xung quanh mình sống cùng nhau. Tôi đã thử các loại cộng đồng, nhà nhảy dù, tập đoàn lao động… Tôi chưa bao giờ đạt được mục đích. Cuối cùng tôi nghĩ mình chỉ là một người không tưởng ôn hòa, để không nói là một kẻ ngốc. Nhưng ở đây… ở đây đang diễn ra điều gì đó. Chúng ta buộc phải sống cùng nhau, bổ sung cho nhau, suy nghĩ cùng nhau. Chúng ta không có lựa chọn: nếu chúng ta không hiểu nhau, chúng ta sẽ chết. Và không có lối thoát khả thi. Thế nhưng, tôi không biết điều này tới từ phát hiện của bác tôi hay từ những điều chúng ta học được từ những con kiến qua sự tồn tại đơn giản của chúng ở trên đầu chúng ta, nhưng hiện tại cộng đồng chúng ta đang vận hành rất ổn!
- Đúng thế, thậm chí bất đắc dĩ…
- Đôi khi chúng tôi có cảm giác là đang sản xuất một năng lượng chung mà mỗi người có thể tự do dùng. Thật lạ.
- Tôi đã từng nghe nói về nó, nhân nói về chức thầy cả và một vài nhóm Tam điểm, Jason nói. Họ gọi nó là egregor: thủ đô tinh thần của “đàn”. Như một cái chậu mà mỗi người rót sức của mình vào để làm thành một loại xúp có lợi cho mỗi người… Nói chung, luôn có một kẻ trộm sử dụng năng lượng của người khác vì các mục đích cá nhân…
- Ở đây chúng ta không có kiểu vấn đề này. Chúng ta không thể có tham vọng cá nhân khi chúng ta sống thành một nhóm nhỏ dưới lòng đất…
Im lặng.
- Và rồi chúng ta nói chuyện càng ngày càng ít đi, chúng ta không cần làm việc đó nữa để hiểu nhau.
- Đúng, ở đây có nhiều chuyện xảy ra. Nhưng chúng ta không hiểu chúng và còn chưa kiểm soát được chúng. Chúng ta còn chưa làm được, chúng ta mới chỉ ở giữa chuyến đi.
Im lặng lần nữa.
- Rồi, tóm lại, tôi hy vọng mọi người sẽ hài lòng trong cộng đồng nhỏ của chúng ta…
801 về tới tổ quê hương của mình, kiệt sức. Nó đã thành công! Nó đã thành công!
Chli-pou-ni ngay lập tức thực hiện một cuộc TĐTĐ để biết chuyện gì đã xảy ra. Những gì nó nghe làm cho nó vững tin vào những giả định xấu nhất của nó về bí mật giấu dưới tấm đá granit.
Ngay lập tức nó quyết định tấn công quân sự Bel-o-kan. Cả đêm, các chiến binh trang bị. Toàn đội bay bọ tê giác mới hoàn toàn sẵn sàng.
103 683 đề xuất một kế hoạch. Trong khi một phần quân đội tấn công trực diện, mười hai đội sẽ nhẹ nhàng đi vòng Tổ để thử tấn công cái gốc chỗ hoàng cung.
THẾ GIỚI ĐI TỚI: Thế giới đi tới sự phức tạp. Từ hyđrô tới
hêli, từ hêli tới cácbon. Luôn phức tạp hơn, luôn hoàn thiện hơn hướng tiến hóa của mọi vật.
Trong tất cả những hành tinh được biết đến, Trái đất là hành tinh phức tạp nhất. Nó nằm trong một khu vực mà nhiệt độ của nó có thể thay đổi. Nó được bao phủ bởi các đại dương và núi. Nhưng nếu như bảng các hình thái sống của Trái đất hầu như là vô tận, thì có hai hình thái vượt trội các hình thái khác nhờ trí thông minh của chúng. Kiến và con người.
Có vẻ như Thượng đế đã sử dụng Trái đất để làm thí nghiệm. Thượng đế đã tung hai loài, với hai triết lý hoàn toàn tương phản, vào cuộc đua ý thức để xem loài nào tiến nhanh nhất.
Chắc hẳn mục đích là đạt tới một ý thức tập thể toàn cầu: sự hợp nhất toàn bộ các bộ óc của loài. Theo tôi, đó chính là chặng tới của cuộc phiêu lưu ý thức. Mức độ phức tạp tiếp theo.
Tuy nhiên, hai loài cầm đầu đã đi trên những con đường phát triển song song:
- Để trở nên thông minh, con người đã làm căng bộ não mình cho tới lúc nó có kích thước kinh khủng. Một kiểu súp lơ hồng to đùng.
- Để có được kết quả tương tự, loài kiến thích sử dụng hàng nghìn bộ não nhỏ được các hệ thống thông tin tinh tế liên kết lại hơn.
Về giá trị tuyệt đối, vật chất và trí thông minh là ngang bằng nhau trong đống vụn cải bắp của kiến cũng như trong cái súp lơ con người. Cuộc chiến đấu ở thế cân sức.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai hình thái thông minh, thay vì chạy song song, hợp tác với nhau?...
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Jean và Philippe gần như chỉ thích ti vi và cùng lắm là bi-a điện tử. Ngay cả cái sân golf mini mới, được tốn tiền sửa lại gần đây, cũng không hấp dẫn chúng. Về phần đi dạo trong rừng… Với chúng, không có gì tồi tệ bằng khi viên giám thị bắt chúng đi hít thở không khí.
Tuần trước, chắc chắn chúng đã chơi rất vui khi vầy chết những con cóc, nhưng niềm vui quá ngắn ngủi.
Hôm nay, tuy nhiên, Jean hình như đã tìm ra một trò thực sự đáng quan tâm. Nó kéo bạn mình ra xa nhóm trẻ mồ côi, đang ngốc nghếch nhặt những chiếc lá khô để kết thành những bức tranh ngớ ngẩn, và chỉ cho nó một đống kiểu hình nón bằng xi măng. Một tổ mối.
Ngay lúc ấy, chúng bắt đầu đạp đổ nó, nhưng chẳng có gì chui ra cả, tổ mối trống không. Philippe cúi xuống và hít mạnh.
- Nó bị công nhân sửa đường phá rồi. Nhìn này, nó bốc mùi thuốc diệt côn trùng, chúng bị chết hết ở bên trong.
Chúng chuẩn bị quay lại chỗ đám bạn, thất vọng, thì Jean nhận ra ở bờ bên kia dòng sông nhỏ một kim tự tháp ẩn một nửa dưới một gốc cây.
Lần này là cái chuẩn! Một tổ kiến đồ sộ, một cái vòm cao ít nhất một mét! Nhiều cột dài toàn kiến đang ra và vào, hàng trăm, hàng nghìn kiến thợ, chiến binh, thám hiểm. Thuốc diệt côn trùng còn chưa tới đây.
Jean nhảy cẫng lên sung sướng.
- Này, mày nhìn thấy nó không?
- Ôi không! Mày không còn muốn ăn kiến nữa mà… Những con kiến lần trước có vị ghê ghê.
- Ai nói với mày là ăn! Mày đang đứng trước một thành phố, chỉ những gì nổi lên trên này đã giống như New York hay Mexico rồi. Mày nhớ những gì họ nói ở chương trình đó không? Ở trong đầy dân. Nhìn tất cả bọn ngu ngốc này làm việc như những tên ngu xuẩn!
- Ừ… Mày đã thấy Nicolas chưa, vì quan tâm tới kiến cuối cùng thì mất tích? Tao à, tao chắc chắn là có kiến ở dưới đáy kho chứa đồ nhà nó và chúng đã ăn thịt nó. Và tao sẽ nói với mày, tao không muốn ở lại bên cạnh cái này. Tao không thích! Lũ kiến chó chết, hôm qua tao thậm chí đã thấy chúng ra khỏi những cái lỗ ở sân golf mini, có thể chúng muốn làm tổ dưới đáy… Lũ kiến ngu ngốc chó chết!
Jean lắc vai nó.
- Đúng thế! Mày không thích kiến, tao cũng thế. Mình giết chúng đi! Báo thù cho thằng bạn Nicolas của chúng ta.
Gợi ý làm Philippe quan tâm.
- Giết chúng?
- Đúng! Tại sao không? Ném lửa vào thành phố này! Mày hình dung Mexico bốc cháy không, chỉ vì điều đó làm chúng ta hài lòng?
- OK, chúng ta sẽ nổi lửa nó. Đúng. Vì Nicolas…
- Đợi đã, tao còn có một ý hay hơn: chúng ta sẽ nhét thuốc diệt cỏ vào đó, như thế, nó sẽ tạo thành pháo hoa thật sự.
- Tuyệt vời…
- Nghe này, bây giờ là 11 giờ, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây đúng hai giờ nữa. Như thế giám thị sẽ không quấy rầy chúng ta và mọi người đều đang ở căng tin. Tao sẽ đi tìm thuốc diệt cỏ. Còn mày, mày xoay xở để mang một bao diêm tới, một cái bật lửa thì tốt hơn.
- Đồng ý!
Các toán bộ binh tiến thần tốc. Khi những tổ kiến liên bang khác hỏi chúng đi đâu, dân Chli-pou-kan trả lời là người ta đã tia được một con thằn lằn ở khu vực phía Tây và Tổ trung tâm yêu cầu chúng trợ giúp.
Trên đầu các toán bộ binh, những con bọ tê giác kêu vù vù, chỉ hơi giảm tốc độ một chút do trọng lượng của các pháo binh đang cựa quậy trên đầu chúng.
13 giờ. Bel-o-kan đang nhộn nhịp hoạt động. Người ta tranh thủ nắng ấm để tích trứng, nhộng và rệp trong phòng tắm nắng.
- Tao mang cồn đốt để nó cháy bốc hơn, Philippe báo.
- Tuyệt vời, Jean nói, tao mua thuốc diệt cỏ. Hai mươi franc một liều, đồ tồi!
Mẹ đang đùa với các cây ăn thịt của mình. Từ lúc chúng ở đây, nó tự hỏi tại sao nó chưa bao giờ làm một bức tường bảo vệ, như nó muốn lúc đầu.
Thế rồi nó nghĩ tới bánh xe. Sử dụng ý tưởng tuyệt vời này như thế nào? Có thể người ta sẽ làm một viên bi lớn bằng xi măng, rồi người ta lấy đầu chân đẩy chúng đi để cán nát kẻ thù. Nó phải tung dự án ra.
- Xong rồi, tao đã đổ tất vào, cồn đốt và thuốc diệt cỏ.
Trong khi Jean nói, một con kiến thám hiểm trèo lên người nó. Con kiến lấy râu đập đập vào vải quần của Jean.
Anh hình như là một cấu tạo sống khổng lồ, anh có thể cho tôi các nhận dạng của anh không?
Jean bắt lấy nó và nghiền nát nó giữa ngón cái và ngón trỏ. Púp! Nước vàng và đen chảy ra tay nó.
- Thế là một con tới số, nó nói. Rồi, bây giờ thì mày lui ra, sẽ có tia lửa bắn ra đấy!
- Sẽ là một bữa thịt quay lớn đây, Philippe tuyên bố.
- Tận thế theo kiểu Jean! đứa kia cười khẩy.
- Chúng có thể có bao nhiêu ở trong nhỉ?
- Chắc chắn là hàng triệu. Hình như năm ngoái, bọn kiến đã tấn công một ngôi làng trong vùng.
- Chúng ta sẽ báo thù cho cả họ nữa, Jean nói. Nào, mày đi trốn sau cái cây kia đi.
Mẹ nghĩ tới con người. Lần tới đặt cho họ nhiều câu hỏi hơn. Họ sử dụng cái bánh xe như thế nào?
Jean quẹt một que diêm và ném nó về phía mái vòm bằng cành cây và lá kim. Rồi co cẳng chạy, vì sợ dính các tia lửa bắn ra.
Tới rồi, quân đội Chli-pou-kan nhìn thấy Tổ trung ương. Nó lớn làm sao!
Que diêm bay, lượn thành một đường cong đi xuống.
Mẹ quyết định nói chuyện với họ ngay, không chờ đợi nữa. Nó cũng phải nói với họ là nó có thể tăng lượng mật tặng cho họ không vấn đề gì; năm nay sản lượng tỏ ra có dấu hiệu tốt.
Que diêm rơi xuống những cái cành của mái vòm.
Quân đội Chli-pou-kan tiến tới đủ gần. Chúng chuẩn bị tấn công.
Jean nhảy ra sau cây thông lớn, chỗ Philippe đang trốn.
Que diêm không chạm vào bất kỳ chỗ nào được tẩm cồn hay thuốc diệt cỏ. Thế là, nó tắt ngóm.
Hai đứa đứng dậy.
- Khốn kiếp!
- Tao biết chúng ta sẽ làm gì rồi. Chúng ta sẽ đặt vào đó một mẩu giấy, như thế chúng ta sẽ có một ngọn lửa lớn, tất nhiên nó sẽ chạm tới cồn.
- Mày có giấy không?
- Ờ… chỉ có một cái vé tàu điện ngầm.
- Đưa đây.
Một lính gác mái nhận ra cái gì đó bí ẩn: không chỉ từ mấy phút vừa rồi có nhiều khu có mùi cồn, mà hơn nữa một mẩu gỗ vàng vừa hiện ra, cắm trên đỉnh. Nó liên lạc ngay lập tức với một nhóm lao động để tẩy cồn ở các cành cây và để rút cái xà màu vàng ra.
Một lính gác khác chạy đến cửa số 5.
Báo động! Báo động! Một đạo quân kiến đỏ hung tấn công chúng ta!
Tờ giấy cứng bốc cháy. Hai đứa đi nấp lần nữa đằng sau cây thông.
Lính gác thứ ba nhìn thấy một ngọn lửa lớn nổi lên trên đầu miếng gỗ màu vàng.
Lính Chli-pou-kan tiến công nhanh, như chúng đã thấy kiến chủ nô lệ từng làm.
Đợt nổ thứ nhất.
Cả mái vòm bốc cháy một lượt.
Bùng cháy, tàn lửa.
Jean và Phlippe cố mở to mắt bất chấp hơi nóng lan tỏa. Màn diễn không làm chúng thất vọng. Củi khô bắt lửa nhanh. Khi ngọn lửa tới các vũng thuốc trừ cỏ thì nổ. Những tiếng nổ và các chùm xanh, đỏ, hoa cà bắn ra từ “Tổ kiến nhớn nhác”.
Quân đội Chli-pou-kan dừng lại. Phòng tắm nắng bắt lửa đầu tiên, với tất cả chỗ trứng, tất cả đàn gia súc, rồi hỏa hoạn lan sang toàn bộ mái.
Cái gốc cây của Cấm Thành bị dính ngay từ những giây đầu tiên của thảm họa. Lính gác cổng nổ tung. Các chiến binh chạy vào trong để cứu con kiến đẻ trứng duy nhất. Nhưng quá muộn, nó đã bị ngạt thở vì khí độc.
Các loại báo động loan ra nhanh chóng. Báo động cấp 1: các pheromon kích động được thả ra; báo động cấp 2: trong các hành lang đều vang lên tiếng gõ nguy cấp; báo động cấp 3: các “con điên” chạy ở các phòng và truyền đi sự sợ hãi của chúng; báo động cấp 4: những thứ quý giá (trứng, các con hữu tính, súc vật, lương thực…) đi xuống các tầng sâu hơn, trong khi, ngược lại, binh lính leo lên đương đầu.
Ở mái vòm, người ta cố tìm ra giải pháp. Các đội pháo binh dập được một số khu vực bằng cách tưới axít fomic đặc dưới mười phần trăm vào đó. Những lính cứu hỏa ứng biến này, nhận thấy hiệu quả công việc của mình, sau đó đi tưới Cấm Thành. Có thể bằng cách tẩm ướt nó, người ta sẽ cứu được cái gốc cây.
Nhưng lửa chiến thắng. Những công dân bị kẹt chết ngạt vì khói độc. Các vòm gỗ nóng rơi xuống những đám đông ngây dại. Những chiếc vỏ chảy ra và cong lại như miếng nhựa trong cái nồi.
Chẳng có gì chịu nổi sự tấn công của cái nóng cực độ này.
HỒI: Tôi nhầm! Chúng ta không ngang bằng, chúng ta không
phải là đối thủ. Sự hiện diện của con người chỉ là một “hồi” ngắn trong sự ngự trị tuyệt đối của chúng trên Trái đất.
Chúng đông hơn, vô cùng đông hơn chúng ta. Chúng có nhiều tổ hơn, chúng chiếm nhiều tầng sinh thái hơn. Chúng sống trong những vùng khô, đóng băng, nóng hay ẩm nơi không con người nào có thể sống sót được. Nơi nào cái nhìn của chúng ta tới được, nơi đó có kiến.
Chúng đã ở đó trước chúng ta trăm triệu năm, và nhận định thông qua việc chúng là một trong những sinh vật hiếm hoi chịu được bom nguyên tử, chắc chắn chúng sẽ còn ở đó sau chúng ta trăm triệu năm. Chúng ta chỉ là một tai nạn trong ba triệu năm lịch sử của chúng. Vả lại, nếu người ngoài Trái đất một ngày nào đó đổ bộ xuống hành tinh chúng ta, họ sẽ không nhầm lẫn điều này. Chắc chắn họ sẽ tìm cách nói chuyện với chúng. Chúng: những chủ nhân thật sự của Trái đất.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Sáng hôm sau, mái vòm hoàn toàn biến mất. Cái gốc đen vẫn dựng giữa thành phố, trụi lủi.
Năm triệu dân chết. Thực tế, tất cả những con kiến có mặt trong vòm và ngoại vi sát cạnh nó.
Tất cả những con nhanh trí chạy xuống sâu thì vô sự.
Những con người sống dưới Tổ không nhận thấy điều gì. Tấm đá granit lớn ngăn họ biết sự việc. Và tất cả điều đó diễn ra trong một đêm nhân tạo của họ.
Cái chết của Belo-kiu-kiuni thành sự kiện đe dọa nghiêm trọng nhất; thiếu kiến sinh đẻ của mình, Bầy có vẻ bị đe dọa.
Thế nhưng, quân đội Chli-pou-kan đã tham gia cuộc chiến chống lửa. Ngay khi những chiến binh biết Belo-kiu-kiuni chết, chúng nhanh chóng cử kiến sứ giả về Tổ mình. Vài giờ sau, được chở trên một con bọ tê giác, Chli-pou-ni đích thân tới xem xét thiệt hại.
Khi nó tới được Cấm Thành, những con kiến cứu hỏa vẫn đang tưới lên tro. Chẳng còn gì để đánh nữa. Nó hỏi, và người ta kể cho nó vụ thảm họa khó hiểu.
Vì không còn kiến chúa đẻ trứng nữa, nó tự nhiên trở thành Belo-kiu-kiuni mới và tấn phong vào phòng kiến chúa của Cấm Thành.
Jonathan thức dậy đầu tiên, ngạc nhiên nghe thấy máy in của máy tính lạch cạch.
Có một từ trên màn hình.
Tại sao?
Vậy là chúng phát vào ban đêm. Chúng muốn nói chuyện. Anh gõ câu quen thuộc trước mỗi cuộc nói chuyện.
CON NGƯỜI: Xin chào, tôi là Jonathan.
CON KIẾN: Ta là Belo-kiu-kiuni mới. Tại sao?
CON NGƯỜI: Belo-kiu-kiuni mới? Kiến chúa cũ đâu?
CON KIẾN: Các ngươi đã giết rồi. Ta là Belo-kiu-kiuni mới. Tại sao?
CON NGƯỜI: Chuyện gì đã xảy ra?
CON KIẾN: Tại sao?
Rồi cuộc nói chuyện bị cắt.
Bây giờ nó biết tất cả.
Chính họ, con người, đã làm chuyện này.
Mẹ biết họ.
Mẹ đã luôn luôn biết họ.
Mẹ đã giữ bí mật thông tin.
Mẹ đã ra lệnh hành quyết tất cả những ai có thể khám phá ra một dấu hiệu dù nhỏ nhất.
Thậm chí Mẹ đã trợ giúp họ chống lại các tế bào của chính mình.
Belo-kiu-kiuni mới lặng ngắm Mẹ đang nằm bất động của mình. Khi các lính gác tới tìm thi hài để ném xuống chỗ đổ rác, nó giật nảy mình.
Không, không được ném cái xác này đi.
Nó nhìn chăm chú Belo-kiu-kiuni cũ bắt đầu bốc mùi cái chết.
Nó gợi ý người ta dính lại các chi bị hỏng bằng nhựa cây. Rằng người ta lấy thịt mềm ra khỏi cơ thể để thay cát vào đó.
Nó muốn giữ Mẹ trong phòng riêng của nó.
Chli-pou-ni, Belo-kiu-kiuni mới, tập hợp một vài chiến binh. Nó đề xuất người ta xây dựng lại Tổ trung ương theo cách hiện đại hơn. Theo nó, vòm và gốc cây quá dễ bị tổn thương. Và người ta cũng phải chuyên tâm vào tìm kiếm các dòng suối ngầm, thậm chí vào việc mở kênh nối giữa tất cả các tổ của Liên bang. Với nó, tương lai là ở đó, ở việc cung cấp nước. Người ta sẽ có thể phòng vệ tốt hơn khỏi hỏa hoạn, nhưng cũng để đi lại nhanh hơn và không nguy hiểm.
Còn đối với con người?
Nó phát một câu trả lời nước đôi:
Họ không có ích lắm.
Con chiến binh nhấn mạnh:
Và nếu họ tấn công chúng ta bằng lửa lần nữa?
Đối thủ càng mạnh, nó càng buộc chúng ta phải trội hơn nó.
Còn những người đang sống dưới tảng đá lớn?
Belo-kiu-kiuni không trả lời. Nó yêu cầu được ở lại một mình, rồi quay về phía xác của Belo-kiu-kiuni cũ.
Kiến chúa mới nhẹ nhàng cúi đầu và đặt râu mình lên trán Mẹ. Sau đó, nó đứng lặng rất lâu, như đang đắm mình trong cuộc TĐTĐ vĩnh cửu.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !