Là Cây Kẹo Ngọt Ngào Của Anh Nhé Chương 14


Chương 14
Bức vẽ của anh

- Gì ? – Khang Duy nghệt mặt nhìn Gấu.

- Là bởi vì phải chịu đựng Heo đấy hả ? Cái này em đoán ra từ lúc mấy chị nhân viên ở cửa hàng đề cập đến rồi. Nhưng dạo này tâm trạng Heo không tốt nên mới coi như không biết. Mới cả em cũng nên cảm ơn anh Hải Đăng, nhỉ?

Khang Duy và Hải Đăng dừng lại trận chiến gầm bàn, Heo lò dò ló mặt ra ở gốc cây đằng kia. Gấu cười nham nhở, hôm nọ lúc đang say sưa làm bánh Gấu đã nghe mấy chị nhân viên bàn tán. Nghe nói chị Lệ An đồng ý với cái trò vớ vẩn này để giúp Heo và Khang Duy xù ai đó. Lúc ấy cũng chả biết, nhưng nghe chị Lệ An và Heo nói chuyện cũng đoán ra được một nửa. Lúc đến đây thấy Heo với Khang Duy cứ thập thò sau lưng là gần như đã hiểu. Thôi thì đành ngồi đây nốt buổi cho họ vui vậy, đằng nào cũng mất công bày trò ra cơ mà.

- Gấu này, tinh mắt thật.

- Nếu mà Heo với anh Khang Duy thành đôi, biết đâu tớ với anh Hải Đăng sẽ suy nghĩ lại đấy, anh Hải Đăng nhỉ?

Hải Đăng ngơ mặt trước câu hỏi của Gấu, nói thế là ý gì không biết, thấy khuôn mặt Gấu vui vẻ, Hải Đăng cũng miễn cưỡng gật đầu, Khang Duy thẳng tay gõ vào đầu Hải Đăng một cái đau điếng rồi cười cười nói:

- Mày gật đầu cái con khỉ ấy nhá. Chỉ được cái dại gái.

- Mày thì khác tao ý. Cho tao ăn bánh mật ong cũng vì để lấy lòng con gái lại còn.

- Bánh mật ong là Gấu cho anh Hải Đăng ăn mà. Sao ? Ý kiến nữa cơ đấy, cậu ấy mất cả chiều làm đấy nhá... Không thích cũng cấm ý kiến.

Vẫn cứ nói chuyện theo cái kiểu nói quá thể đáng như thế, họ đều đang rất vui vẻ. Heo quên bặt mất vấn đề cần giải quyết hiện tại, vui vẻ cùng Gấu diễn trò. Bên ngoài cửa kính, một đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía Heo. Cảm giác khó chịu kinh khủng, có gì đó thắt lại nơi lồng ngực. Hoàng Quân quay đầu bỏ đi. Muốn tìm Heo xin lỗi về những lời mẹ cậu đã nói mấy hôm trước. Nhưng dường như Heo không để ý đến những lời đó thì phải. Hay đó thật sự là những điều Heo muốn? Chẳng nhẽ là Heo đã thích Khang Duy, Heo muốn chia tay?

- Ầy ầy. Hải Đăng nhà anh hiền lành dễ bắt nạt như vậy, có mà dám chê bánh của Nhật Linh làm cho ý.

Khang Duy lật ngược tình thế, giành lại thế chủ động khiến Gấu cũng hơi ngượng. Heo nhìn vậy cũng ăn ý tiếp lời.

- Chuẩn rồi, chuẩn rồi. Với ai không biết chứ với Gấu nhà mình thì tính tình anh Hải Đăng khác hẳn đấy.

- Thôi thôi cho tôi xin. – Gấu cười te tởn cố lên giọng giành lại tiếng nói. – Giữa tớ và anh Hải Đăng lạnh lùng băng giá này thì có nổi chuyện gì chứ ?

- Vậy nếu anh nói là có thì sao ?

Hải Đăng bất chợt cất tiếng hỏi. Gấu hơi bất ngờ về câu hỏi vừa rồi, trong lồng ngực rộn lên cái gì đó khó diễn tả. Cảm thấy người nóng lên, liền xua xua tay đánh trống lảng :

- Làm gì có chuyện gì được chứ ? Nếu nhỡ may có cái chuyện gì hot hot thì cũng là chuyện của Heo với anh Khang Duy đây này.

- Anh cũng mong thế! - Khang Duy được thể gật đầu lia lịa đồng ý.

- Anh bị điên à?

Heo méo mặt nhìn Khang Duy, mặt lại đỏ bừng lên khi cứ thấy Gấu và Hải Đăng cười mãi không thôi.

- Em bình tĩnh xem nào. – Khang Duy đẩy Heo ngồi xuống ghế rồi lên tiếng, câu nói làm cho cả ba người còn lại sững sờ.

- ~.O .... Anh gọi tôi là cái gì đấy ? – Heo nhăn mặt.

- Thì em kém anh 2 tuổi, xưng hô như vậy là đúng rồi. Đúng vậy không Đăng, Linh ?

- Vâng. Chuẩn rồi. - Gấu hớn hở đồng tình.

Biết mình đang bị số đông áp đảo, Heo ức chế. Thấy Hải Đăng nãy giờ ít khi nói, thi thoảng cười cười một chút, nó liền chuyển trọng tâm chém gió sang cho Hải Đăng, nhìn thẳng vào mắt Gấu, Heo bắt đầu chém nhiệt tình:

- Thế Gấu nhà tớ với anh đẹp trai lạnh lùng kia thì gọi nhau bằng gì đấy ??? Vợ vợ chồng chồng à ? Hay là em iêu mới chả anh iêu

- Này này ...

Gấu lén nhìn Hải Đăng một cái, Hải Đăng chỉ ngồi yên lặng, không đồng tình cũng không phản đối. Cái thái độ khiến người ta phát bực mình >.<

- Ầy. Gọi là anh iêu mới cả em iêu thôi đấy. – Khang Luân cười nham hiểm. – Chứ còn Hải Đăng nhà anh dù sao cũng là trai đã có vợ rồi. Tiếc quá Nhật Linh à.

- Duy !

Lại thêm vài giây trùng xuống nặng nề. Hải Đăng gắt lên khi Khang Duy vô tình nói ra điều đó rồi lại bỗng dưng im bặt. Ừ nhỉ, giấu làm gì nhỉ ? Đâu có thay đổi được gì đâu ? Hải Đăng đẩy ghế ngồi đứng dậy, cũng chẳng hiểu nổi mình đang làm gì, đang muốn gì. Anh hạ giọng nói nhỏ:

- Tôi về trước. Mọi người ở lại vui vẻ.

Hải Đăng đưa bàn tay đẩy cánh cửa tiệm cafe, bỗng nhiên trong lồng ngực Gấu dấy lên một cảm giác khó chịu. Có chút buồn, chút hụt hẫng. Hóa ra Hải Đăng đã ở trong tim này từ bao giờ rồi. Chỉ là chưa kịp nhận ra. Nhưng đến khi nhận ra thì đã quá muộn, vậy còn bắt Gấu nhận ra điều đó làm gì chứ ? Gấu nâng ly cà phê lên uống một hơi, hôm nay cà phê đắng. Hình như không phải cà phê sữa, Gấu méo mặt gạt tay ngang miệng, giọng nhàn nhạt :

- Đắng ghê !

- Anh thấy cà phê này... ưm...

Khang Duy đang muốn phủ nhận câu nói của Gấu thì bị Heo nhanh chóng lấy bàn tay bịt chặt miệng lại, Heo hắng giọng rồi quay ra nhìn Gấu cười nhẹ :

- Ừ ha. Đúng là có đắng thật.

Gấu nhìn Heo và Khang Duy một lượt, bỗng nhiên cười lớn rồi đẩy ghế đứng dậy

- Tớ về tiệm KFC tiếp tục làm việc trước. Hai người ... – Gấu nhìn Khang Duy rất nham hiểm. – ... cứ vui vẻ nhé!

- Vậy ... vậy là ý gì ? – Heo nhăn nhó nhìn theo Gấu, tay buông lỏng ra khỏi miệng Khang Duy.

- Tức là Nhật Linh muốn chúng ta hẹn hò.

- Hẹn hò cái đầu anh ý >.<

Cuộc cãi vã tiếp tục diễn ra sôi nổi, Khang Duy cười nham nhở mặc kệ mặt Heo hết chuyển sang tím lại sang hồng. Gấu đẩy cửa nhìn về phía xa, hình như sống mũi cay cay.

........................................

Chuông cửa reo vang, bà Thục Trinh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Khang Duy đi cùng Heo đến nhà. Chiều nay Heo đồng ý đi ăn với Khang Duy, tiện đường về nhà Khang Duy chở Heo về kèm thêm cho Khang Luân luôn. Và tất nhiên một khoản hời như vậy sao có thể từ chối được chứ ? Ăn không mất tiền, cũng không mất công đi mượn xe đạp hay đợi xe bus đến nhà Khang Duy nữa.

- Sao hai đứa lại đi cùng nhau vậy ? – Bà Thục Trinh khó chịu hỏi.

- Là hôm nay chúng con hẹn hò đó mẹ.

Heo còn chưa kịp nói câu nào, Khang Duy đã chen ngang nói vớ nói vẩn. ( Đùa chứ, đúng sự thật mà! ). Hẹn hò ? Bà Thục Trinh vừa nghe lọt hai từ này mặt mày trở nên xám xịt rất khó coi, Heo ngại ngùng giải thích.

- Không phải vậy đâu thưa bác. Chỉ là có chút việc nên chúng cháu đã đi cùng nhau thôi ạ. Chứ giữa chúng cháu không có gì đâu ạ ?

- Vậy sao ? – Ông Khang Việt từ trong nhà bước ra, miệng tươi cười. – Nếu có gì cũng không sao đâu Thiên Ngọc à. Nếu cháu muốn làm con dâu nhà này ta cũng sẽ đồng ý ngay mà. Bà nó nhỉ ?

- Tôi không rảnh rỗi để đùa cợt như hai ba con ông.

Bà tức giận quay người bỏ vào trong nhà. Heo biết bà Thục Trinh không có thiện cảm với mình nhưng không hiểu bà không vừa ý chỗ nào về nó. Nó cũng không ham hố gì việc làm con dâu nhà này, nhưng việc bị người lớn không thích quả thật khó chịu. Hôm nay Heo im lặng hơn bình thường, điều này cũng làm bà Thục Trinh thấy hơi lạ. Hôm nào cũng thấy ồn ào khó chịu, hôm nay lại im lặng đến kì lạ khiến bà cũng không thoát khỏi cảm giác thấy thiếu vắng gì đó.

Hiện tại, Heo không có tâm trạng đùa, nó còn đang nghĩ về Gấu. Có lẽ Gấu đã thích Hải Đăng thật, nhưng sao anh ta lại có hôn ước trước rồi chứ. Thật chả hiểu nổi người lớn nữa. Bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn cái thể loại hứa hôn trước như thế. Như vậy có khác nào ép hôn giới trẻ chứ, thật quá cổ hủ. Giao cho Khang Luân một số bài tập cho thằng nhóc im lặng một chút, Heo quyết định hỏi Khang Duy cho rõ. Rút cuộc thì anh ta muốn gì mà đòi sắp đặt bao nhiêu chuyện để giúp Gấu và Hải Đăng có thể thích nhau, rồi sau đó lại nói ra cái điều làm người ta mất hết hi vọng. Thật khó hiểu. Sau hai tiếng gõ cửa thật nhẹ, tiếng Khang Duy từ bên trong vọng ra.

- Mời vào!

Heo đẩy cửa nhẹ nhàng, Khang Duy hình như không nhận ra người đang bước đến là Heo. Thậm chí cũng không ngẩng đầu lên nhìn xem ai nữa. Anh ta đang làm gì đó rất chăm chú. Đã một lần thấy Khang Duy đeo cặp kính kia, nhưng khi đó anh ta đang ngủ, gọng kính lệch khỏi mắt quá nhiều nhìn không rõ khuôn mặt đeo kính thế nào. Hôm nay khác, gọng kính đặt gọn gàng trên khuôn mặt, hài hòa cùng từng đường nét trên khuôn mặt của anh ta càng tôn lên vẻ đẹp trai. (Híc !).

Heo bước chầm chậm đến bên cạnh, cố không gây ra tiếng động. Bàn tay Khang Duy lia từng nét nhẹ nhàng như gió trên bàn, làm gì không biết. Vẽ ! Heo không nghĩ rằng anh ta biết vẽ. Nhưng thật sự Khang Duy đang vẽ, từng nét chì lia qua lia lại thật mềm mại, điệu nghệ. Hình như đang vẽ chân dung một cô gái nào đó, còn chưa thành hình. Heo mới nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa cân đối, mái tóc xoăn xoăn gợn nhẹ và một đôi lông mày thanh tú, thon gọn. Khang Duy đang tỉ mẩn vẽ mắt cho cô gái đó, đôi mắt nhỏ và tinh tế vô cùng. Ngạc nhiên, rất ngạc nhiên, Heo ngạc nhiên đến mức tò mò quá mà bật ra câu hỏi:

- Anh biết vẽ à ? Vẽ ai vậy ? Đẹp đó.

- What ? Sao cô lại ở đây ?

Khang Duy hoảng hồn khi nhìn thấy Heo. Vội kẹp bức vẽ giang dở vào trong tập giấy vẽ, xoay ra nhìn Heo với ánh mắt kinh khủng nhất, giọng gằn lên từng tiếng tra hỏi.

- Tôi có gõ cửa. – Heo nhún vai. – Và anh nói tôi có thể vào.

- Vậy à. – Khang Duy nhíu mày nhớ lại quá khứ cách đây vài phút. – Vậy có chuyện gì đây.

- À. – Heo nhớ ra chủ đề chính, quên luôn tò mò của mình mà nhanh chóng đặt vấn đề. – Tôi muốn hỏi về chuyện của Hải Đăng và Nhật Linh.

- À. – Khang Duy có vẻ hiểu ngay vấn đề Heo muốn hỏi. – Cô muốn biết vì sao tôi mất công sắp đặt cho họ gặp nhau rồi lại phá họ?

Heo ngơ mặt rồi gật đầu lia lịa. Khang Duy đẩy chiếc ghế xa chiếc bàn một chút rồi tiếp tục

- Tôi đã nói là muốn xác nhận lại một số chuyện. Tình cảm của Nhật Linh chẳng hạn.

- Nhật Linh chưa bao giờ nói là thích Hải Đăng hết.

- Không nói không có nghĩa là không thích. Ví dụ như … - Khang Duy lại cười cái điệu nham hiể khó tả. – Ví dụ như em thích anh nhưng đâu có nói ra!

- Anh bị ĐIÊN à? – Heo phát bực, mặt đỏ phừng lên. – Hay bị HOANG TƯỞNG rồi >.<

- Không đùa nữa. – Mặt Khang Duy nghiêm nghị lại. – Chúng ta cần phải làm thêm gì đó nữa thôi. Nhật Linh là người đầu tiên mà Hải Đăng thích, không thể để cậu ấy phải thất bại ngay từ mối tình đầu được. Tôi sẽ lo phía Hải Đăng, cô lo phía Nhật Linh được chứ.

- Cái đó không ai thích hợp hơn tôi.

- Tự tin vậy là tốt. Con bây giờ cô biến ngay cho tôi nhờ. Nhìn cô ngứa mắt thế không biết.

Heo ức chế gần chết. Hóa ra mọi chuyện từ chiều là do anh ta diễn trò cho Hải Đăng và Gấu xem à? Vậy mà Heo tưởng thật chứ, làm Heo cứ hi vọng một điều gì đó chứ ! Heo tức giận bỏ ra ngoài, nghe tiếng Heo đẩy cửa một cái rõ lớn, Khang Duy mới vội vã lôi bức chân dung vẽ dở ra, ban nãy vội quá nhét nó không cẩn thận. Chỉ sợ nó bị nhăn nhúm chút nào thì chết chắc. Tranh vẽ tặng Heo, không thể để Heo thấy. Nếu thấy thì chẳng phải công không sao ?

Khang Duy khốn nạn bắt Heo đi bộ về nhà! Cũng thật may mắn khi bác Khang Việt lại có việc khẩn cấp cần đi đến đó, Heo tưởng quá giang được một đoạn nhưng bác lại đưa về tận nhà. Heo kéo cánh cửa phòng trọ, không thấy Gấu có phản ứng gì, có khi đã ngủ. Heo tắt điện, nằm lên giường, kéo cao chăn một chút, nghe giọng Gấu nhỏ tí, mơ màng giữa không gian im ắng:

- Suốt ngày nghĩ đến người ta, rất muốn gặp người ta. Mỗi khi thấy người ta cười cũng thấy rất vui, người ta mà buồn tâm trạng mình không được tốt ....

- Cậu thích anh Hải Đăng rồi đúng không ?

Heo đoán được phần nào ý của câu hỏi, nhanh chóng lái Gấu vào đề tài chính. Không gian im ắng trở lại, chỉ nghe rõ tiếng thở đều của Gấu và Heo :

- Có khi nào tớ thích Hải Đăng ?

- Ừ. – Heo vui vẻ bật dậy. – Và tớ tin là Hải Đăng cũng thích cậu.

- Vậy thì sao ?

- Vậy thì đến với nhau đi. Tớ luôn đứng sau ủng hộ cậu.

- Thì được gì chứ ? – Giọng Gấu trầm hẳn xuống. – Chúng tớ dù có yêu nhau cũng không bằng cách nào được ở bên nhau. Chi bằng đừng thích nhau, đừng yêu nhau, cả hai sẽ không ai phải đau khổ hết.

- Tại sao lại nghĩ như vậy. Biết đâu khi thấy tình cảm của cậu và Hải Đăng tốt đẹp, cô gái kia sẽ từ bỏ.

- Không biết được. Tớ không muốn nghĩ nhiều nữa, ngủ đi.

Heo cụt hứng nằm rạp xuống giường, trời đông HN về đêm lành lạnh, Heo chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, không biết có còn nghe thấy những câu cuối cũng Gấu nói vào ngày hôm đó không nữa :

- Tớ và Hải Đăng không có hi vọng gì hết. Nhưng cậu và Khang Duy thì có, tớ biết cậu thích Khang Duy, hãy công nhận điều đó đi. Còn Hoàng Quân, nếu yêu cậu có lẽ cậu ta sẽ thông cảm cho cậu thôi ...

.............................................

“Heo không đòi ăn cơm


Heo không đòi ăn cám
Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ ….”

Heo vươn tay với điện thoại, trời hôm nay mưa xối xả. Cả con Gấu và con Heo đều ngại đi học, quyết định bùng học ở nhà. Heo bắt điện thoại, giọng vẫn còn ngái ngủ, cũng không nhìn rõ xem là ai gọi nữa.

- Cậu dậy chưa thế ?

- Ừm... Chưa, nhưng chắc bây giờ dậy.

- Dậy thì ra ngoài này nhé, tớ đang ngồi ở quán nước đối diện nhà cậu đó.

- Ờ..... Hả ?

Heo bật dậy lôi điện thoại ra khỏi tai để nhìn lại xem ai là người gọi. Trời đang mưa như vậy, đâu có điên khùng gì mà lại ra quán nước lề đường mà ngồi nữa. Hai chữ Hoàng Quân nhảy lên như múa trên màn hình, Heo ngượng ngùng nói nhỏ

- Cậu ... cậu ở đó làm gì vậy ?

- Nhớ cậu.

- Oắt đờ Heo. Sáng hôm qua tớ và cậu vừa đi học đó thôi.

- Cậu không biết với những người yêu nhau, một ngày dài như cả thế kỉ hả ?

Heo chợt nhớ ra giờ đang là người yêu Hoàng Quân, mặt có chút buồn. Heo ậm ừ vài câu rồi dập máy, vội vã đánh răng rửa mặt rồi khoác thêm chiếc áo chạy ra ngoài.

- Nói cho cậu ấy luôn đi. – Tiếng Gấu vang lên khiến Heo khựng lại.

- Nói gì bây giờ ?

- Nói những gì mà con tim cậu muốn.

Heo chạy nhanh ra ngoài, không để Hoàng Quân đợi lâu nữa. Chiếc ô nhấc lên cao một chút, ở quán nước nhỏ bên kia đường, Hoàng Quân đang vẫy vẫy Heo. Heo chạy nhanh về bên đó, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng:

- Trời mưa như vậy, cậu đến đây làm gì ?

- Gặp cậu chứ sao nữa. Có nhiều chuyện muốn nói nữa.

Heo miễn cưỡng gạt đầu, đôi mắt đượm chút buồn bã, khó xử. Hoàng Quân quả thật đối xử với nó rất tốt. Và theo như nó thấy, Hoàng Quân thật sự thích nó, à không, yêu nó rồi, yêu rất nhiều. Nếu là yêu một ai đó rất nhiều, nhưng người đó không yêu mình có lẽ rất đau khổ. Nhìn Hoàng đang tươi cười như thế, nó cũng lưỡng lự không biết nói thế nào nữa. Nhìn Heo cứ đơ ra, Hoàng Quân khẽ cười rồi nói nhỏ:

- Chuyện mẹ tớ nói hôm nọ .... đừng để ý đến. Bà ấy không phải người xấu, chẳng qua chỉ là ...

- Hoàng Quân à. – Heo ngắt lời Hoàng Quân. – Thật ra thì mẹ cậu nói cũng đúng, tớ đã lợi dụng cậu, thật ra tớ không hề ...

- Cậu yên nào.

Hoàng Quân đặt hai ngón tay lên môi Heo, chặn lại những câu nói vô tình chuẩn bị được nói ra. Giọng nói có chút buồn xen lẫn thất vọng.

- Tớ không muốn nghe cậu nói gì về vấn đề này hết. Cậu không phải lo chuyện mẹ tớ. Tớ sẽ tự giải quyết dược. Cậu chỉ cần nghĩ làm sao đừng rời khỏi tớ, đừng bao giờ nói đến chuyện muốn chia tay với tớ, hi vọng cậu sẽ không làm tớ tổn thương. Được chứ ?

Hoàng Quân nói một hơi dài rồi đứng lên bỏ đi, chiếc ô cậu ấy vẫn dựng bên cạnh bàn uống nước, chạy rất nhanh ra phía bên ngoài mưa rất to. Mưa làm ướt sạch mái tóc cậu, từng giọt nhỏ xuống bờ môi thấy mằn mặn. Mưa thấm vào vai áo, thấm dần qua lớp áo mỏng buốt lạnh vào tận trái tim. Hoàng Quân đoán ra Heo định nói gì tiếp theo, cậu đã biết trước điều đó nhưng vẫn không thể chấp nhận ngay được, vẫn không muốn nghe, vẫn muốn níu kéo gì đó vốn dĩ không là của cậu.

Heo quay trở lại phòng trọ, bờ vai có ướt một chút. Ngồi phịch xuống giường, nó uể oải kể lại câu chuyện vừa xảy ra, đã biết Hoàng Quân sẽ không đồng ý chuyện chia tay. Nhưng không nghĩ rằng cậu còn không muốn nghe những câu ấy từ nó nữa, chỉ im lặng đứng dậy và bỏ đi.

Hoàng Quân, là do cậu chưa thể chấp nhận được sự thật hay do cậu quá ích kỉ, chỉ muốn giữ Heo ở bên mình ? Gấu chán nản lắc đầu, chắc tại vì Gấu đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản nên mới khiến Heo lâm vào tình cảnh như vậy. Vậy rắc rối của Heo là do Gấu rồi.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/43608


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận