Lão sư! Buông tha tôi đi Chương 117:Buổi phỏng vấn buồn bực

Chương 117:Buổi phỏng vấn buồn bực

Hứa Lưu Liễm vừa bắt đầu không hiểu câu chúc em gặp nhiều may mắn là có ý gì,vội vã ăn vài hớp cơm liền vội vả rời đi,trong bữa ăn không biết tại sao luôn cảm thấy hắn ngồi đối diện cười  giảo hoạt như hồ ly,làm cho da đầu cô tê dại.

Cho đến khi tới Thân Viễn,cô phát hiện người ngồi ngay ngắn ở chính giữa trước mặt cô cũng chính là tổng tài Thân Viễn thì ra là hắn! Nhất thời hiểu ý sáng sớm hắn nói,xem ra hắn đã sớm biết tất cả,còn hết lần này tới lần khác cố ý làm bộ như không biết cười nhạo cô?

Bởi vì hắn ở thành phố N làm việc từ trước đến giờ ít xuất hiện,hơn nữa bởi vì ít xuất hiện nên được phong là người thần bí,cô hoàn toàn không biết bản thân luôn muốn vào công ty lớn này,lại là công ty của hắn . Nếu như biết chắc chắn cô sẽ không chịu tới .

Hơn nữa còn làm cái gì thư ký tổng tài,đó không phải làm thư ký cho hắn sao? Mỗi ngày ở nhà thấy hắn thì thôi,ban ngày đi làm còn muốn ngày ngày theo phía sau hắn,như vậy làm sao cô sống nổi? Cô liền không có hăng hái.

Song, những thứ này cũng không phải quan trọng,quan trọng nhất hiện tại hắn vừa xuất hiện,cô cảm giác mình mấy ngày qua cố gắng trải qua từng vòng từng vòng thử việc thoáng cái đã bị hủy đi,cô thủy chung cảm thấy những người này vì nể mặt hắn nên để cô đi đến vòng này. Mặc dù cô không biết người khác có biết quan hệ của bọn họ hay không ,nhưng cô có cảm giác bị thất bại vô cùng.

Cho nên cô vốn bởi vì … một vòng cuối cùng này mà căng thẳng sợ hãi  sắc mặt thoáng cái chìm xuống,ánh mắt nhìn về phía hắn cũng tràn đầy không vui tức giận căm phẫn,hiện tại cô quyết định,cho dù Thân Viễn cho tiền lương cùng đãi ngộ phúc lợi  mê người cỡ nào nữa,cô cũng phải nhịn đau buông tha phần công việc này.

Lục Chu Việt bất động thanh sắc ngồi ở chỗ đó nhìn vẻ mặt cô thoáng cái tức giận,trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt,nha đầu này không phải đang tức giận chứ? Nhưng cô đang tức giận cái gì đây? Chẳng lẽ tức giận hắn không nói cho cô biết trước hắn là tổng tài Thân Viễn?

Hắn mặc dù để cho Lâm San Ni báo cho nhân viên chú ý sơ yếu lý lịch của cô,nhưng hắn không có lợi dụng thân phận  tổng tài nói lời có ích cho cô, hắn cũng sau khi trở về mới nghe Lâm San Ni nói chính cô đã tự mình qua năm cửa ải đến buổi thử việc cuối cùng.

“Lục tổng,ngài xem có thể bắt đầu chưa?”

Những người bộ quản lý bên cạnh thấy hắn thật lâu cũng không lên tiếng,không khỏi xoay đầu lại cung kính nhắc nhở hắn.

Nghe thư ký Lâm bên cạnh tổng tài nói cô bị triệu hồi lập tức trở về tổng bộ Ôn Thành,nên bọn họ phải vội tìm một thư ký năng lực xuất chúng cho tổng tài,vì thế bộ nhân viên không ngừng bắt đầu sàng lọc,sau đó cuối cùng còn lại ba  chờ tổng tài trở về cân nhắc quyết định.Ba người bọn họ cũng rất ưu tú tinh tế lựa ra,giờ chỉ đợi tổng tài căn cứ phong cách bản thân yêu thích chọn ra.

Lục Chu Việt thu hồi suy nghĩ thất thần của mình,vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô một cái sau đó gật đầu với những người quản lý bên cạnh ý bảo có thể bắt đầu, quản lý nhân sự cùng với quản lý mấy bộ môn khác chia ra bắt đầu thử cô trước.

Bởi vì Thiên Viễn là một công ty con của Lục thị,để đưa ra thị trường một công ty nổi tiếng,Lục thị đối với  công nhân viên  yêu cầu cũng rất cao ,yêu cầu đầu tiên có thể nói lưu loát Anh Ngữ,cho nên từ vòng sơ khảo bắt đầu,tất cả người trước mặt đều dùng Anh văn trao đổi.

Đối với Anh ngữ của cô hắn tương đối  có tự tin,vì cô do hắn một tay dạy dỗ ba năm trung học đệ nhị cấp.Từ sữa đúng tiêu chuẩn phát âm đến từng câu ngữ pháp cùng câu kiểu,hắn dạy hết sức cẩn thận,hắn cũng không phải muốn làm gương tốt mà nhiệt tình giảng dạy,mà bởi vì muốn cô học giỏi nhưng lại không thể thiên vị ột mình cô.

Chẳng qua hắn không nghĩ tới,nha đầu kia đối mặt với người phỏng vấn nói ra  vấn đề chỉ mím môi trầm mặc,hoặc không có hứng thú đáp lại một câu I don.t know, hắn lập tức hiểu ý đồ của cô,cô không tình nguyện làm thư ký bên cạnh hắn,quyết tâm phá hỏng buổi thử việc này,sắc mặt không khỏi có chút nặng nề.

Mà quản lý nọ đang phỏng vấn trực tiếp đối với phản ứng của cô trợn mắt hốc mồm kinh ngạc không dứt,bọn họ từ trước cho tới nay đều rất coi trọng việc chọn người,phát âm tiêu chuẩn,nói năng hào phóng ,dùng Anh ngữ trả lời lưu loát,ai ngờ cô đến thời khắc mấu chốt nhất quẳng đi công việc bọn họ?

Này này này, điều này bảo bọn họ làm sao khai báo cho tổng tài nha? Tổng tài nhất định sẽ nghĩ,hỏi gì củng không biết tại sao bọn họ cho lọt vào vòng cuối? Nhân viên bọn họ rốt cuộc đang làm gì ?

Quản lý nhân sự nơm nớp lo sợ lau mồ hôi lạnh trên trán liếc tổng tài ngồi bên cạnh,vừa nhìn thấy sắc mặt tổng tài u ám,hắn không khỏi âm thầm kêu rên, oan uổng quá oan uổng quá,bọn họ thật không nghĩ tới cô gái kia lúc này làm khó bọn họ thế,uổng công bọn họ còn muốn tổng tài chọn trúng cô,còn muốn ở trước mặt tổng tài nói những lời thật tốt để tổng tài chọn cô nha.

Cô cô cô,cô ấy lại. . . . . . quản lý nhân sự hận không được một ngụm máu tươi phun đến chết mới thôi,nhưng vẻ mặt mấy quản lý ngành khác cũng không tốt là bao, Hứa Lưu Liễm cũng đã nhìn ra,bọn họ hận không được chém cô thành tám khúc, nhưng cô có biện pháp gì,tên đầu sỏ chính là tổng tài đại nhân mặt không chút thay đổi mím môi ngồi ở giữa kia kìa.

Bởi vì cô trầm mặc hoặc trả lời không biết,một phòng nhiều người cứ trầm mặc lại lúng túng giằng co ,thái độ của cô không người nào có thể tiếp tục cho cô phỏng vấn tiếp,hắn ngồi ngay ngắn ở chính giữa  trên mặt không có biểu tình,chỉ nhìn cô một cái thản nhiên nói,

“Cô có thể đi ra ngoài!”

Hứa Lưu Liễm lập tức đứng dậy nhìn cũng không nhìn hắn cũng không quay đầu lại rời đi, hừ, hắn tức chết là tốt nhất! Mặc dù hắn giả bộ không có chuyện gì nhưng cô cảm thấy hắn đang tức giận, đừng quên cô là cao thủ chọc giận hắn nha,từ trung học đệ nhị cấp bắt đầu mỗi ngày đấu khẩu với hắn,cô luôn biết hắn vì sao tức giận.

Bóng cô vừa biến mất ở cửa, quản lý nhân sự lau mồ hôi trên ót  khó khăn đến gần Lục Chu Việt giải thích ,

“Lục tổng,cô gái này trước mấy vòng phỏng vấn trước rất ưu tú ,hôm nay không biết giở trò quỷ gì. . . . . .”

“Tôi biết!”

Hắn nhẹ giọng đáp một tiếng.

“Hả?”

Quản lý  nhân sự miệng mở to đến có thể nhét quả trứng vào, hắn biết? Đây là ý gì? Tổng tài tại sao có thể biết?

Lục Chu Việt không có để ý tới vẻ mặt không hiểu xảy ra chuyện gì của quản lý nhân sự còn có mấy chủ quản,cúi đầu gạch lên sơ yếu lý lịch một chút ném cho quản lý nhân sự,

“Chọn cô ấy đi!”

Sau đó liền đứng dậy rời đi, quản lý nhân sự sững sờ nhìn hồ sơ trong tay, ngay sau đó kích động gật đầu,

“Dạ!”

May quá may quá, tổng tài không trách tội bọn họ”Chọn” người không quen.Nhưng  vấn đề là cô gái “Không quen”  kia, tổng tài tại sao muốn cô ấy làm thư ký, không phải lúc tổng tài làm thường theo đuổi hoàn mỹ sao. . . . . .

Hứa Lưu Liễm vừa mới ra khỏi phòng phỏng vấn liền thấy được Lâm San Ni chờ ngay phía ngoài,không khỏi hừ lạnh một tiếng quay đầu bước đi, không cần nghĩ cũng biết, nữ thư ký xinh đẹp này nhất định cùng một giuộc với hắn. Mà Lâm San Ni đã sớm liệu tình huống xảy ra như thế,cho nên đến nơi này đợi,vừa nhìn sắc mặt cô không tốt chạy ra,nhất thời càng chắc chắn suy đoán trong lòng,cười đi về phía cô,

“Hứa tiểu thư!”

Hứa Lưu Liễm làm bộ như không nghe thấy lòng bàn chân tiếp tục đi tới hướng  thang máy,Lâm San Ni bất đắc dĩ đánh ra đòn sát thủ,

“Chị dâu nhỏ!”

Quả nhiên thấy bóng người vội vàng bước đi ngừng lại cước bộ, sau đó quay đầu lại tức giận nhìn chằm chằm cô,

“Lâm San Ni,cô ——”

Hứa Lưu Liễm trực tiếp bị lời Lâm San Ni công bố hoảng sợ cả người đổ mồ hôi lạnh,tức giận tới mức trừng Lâm San Ni nhưng một câu nói đều nói không ra,quá ác độc quá ác độc,cả đám người bên cạnh hắn đều ác độc và phúc hắc giống hắn,cũng giỏi bắt được xương sườn mềm của người khác công kích,cô thật không nghĩ tới cô gái dịu dàng như Lâm San Ni lại ra chiêu ác độc như thế.

Lâm San Ni bị vẻ mặt sinh động của cô chọc cười,

“Ai bảo cô không chịu để ý đến tôi,tôi phải đành ra đòn sát thủ !”

Cô cười vô tội khiến Hứa Lưu Liễm không còn dũng khí,chỉ nhìn chằm chằm cô hỏi,

“Cô ở đây làm gì?”

Lâm San Ni cười cân nhắc từ ngữ thích hợp,

“Tôi cảm thấy. . . . . . cô một chút nữa nên nói chuyện với Lục tổng hay không?”

Không cần nghĩ  chắc chắn hai người mới vừa ở phòng phỏng vấn tan rã trong không vui,một lát người đó cũng sẽ vội vả đuổi theo,không bằng cô thuận nước giong thuyền trước đến cản lại cô.Cô cũng biết dựa theo tính tình Hứa Lưu Liễm,cô không thể nào biết điều nghe hắn định đoạt .

Hứa Lưu Liễm trực tiếp mặt lạnh

“Tôi không có gì nói với hắn ,tôi  đi trước!”

Sau đó xoay người liền đi,Lâm San Ni vội đưa tay đi kéo cô,hai người đang kéo  nhau cửa phòng phỏng vấn mở ra, hắn cúi đầu nhìn điện thoại di động bước ra ngoài, tựa hồ muốn gọi điện thoại, tám phần là muốn tìm cô.

Kết quả vừa ngẩng đầu thấy cô như cũ ở chỗ này trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc,nhưng ngay sau đó thu lại điện thoại di động kéo cô đi vào thang máy, may tầng lầu này cơ hồ toàn bộ là phòng họp,bình thường cũng rất  người đi tới.

Hứa Lưu Liễm vừa sợ vừa tức dung lực vùng vẫy,

“Anh buông!”

Hắn không để ý tới cô,kéo cô thì cô càng giãy dụa,hắn trực tiếp khom lưng đem thân thể không an phận bế ngang lên đi vào thang máy.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lao-su-buong-tha-toi-di/chuong-117/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận