Lão sư! Buông tha tôi đi Chương 83:Vợ của tôi

Chương 83:Vợ của tôi

Tuy nói nơi này tương đối an tĩnh,nhưng người bên bờ khó tránh khỏi bị một màn triền miên dẫn tới đưa mắt sang,Hứa Lưu Liễm mặt đỏ lên nhưng cô giãy dụa không ra,bởi vì hai tay hắn hung hăng ôm eo cô hôn cô,tựa hồ muốn hòa cô vào trong cơ thể.

Hắn rốt cục hôn đến đã nghiền sau mới buông lỏng lực đạo vòng quanh cô,trán đặt lên cô cúi đầu nhẹ nói,

“Lưu Liễm,bộ dáng bây giờ của em thật đẹp. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm ảo não cau mày trừng hắn,

“Trên bờ mọi người đang nhìn,anh nhanh buông em ra!Nhanh”

“Nụ hôn đó có gì đẹp mắt ,vừa nhìn cũng biết là người trong thành phố nhỏ đến chưa từng thấy qua cảnh đời!”

Hắn không để ý nói, bất quá vẫn nhẹ nhàng buông lỏng cô,cô nhất thời ra sức bơi đến bờ cát.

Hắn ở trong nước bơi hơn nửa giờ,cô ở trên bờ chờ bụng đói  muốn dẹp,buổi chiều bơi lội tiêu hao thể lực quá lớn hơn nữa buổi trưa cô ăn không nhiều,thật vất vả đợi đến hắn lên bờ,cô đi theo phía sau hắn hữu khí vô lực sải bước,hắn trực tiếp quay đầu lại nắm tay cô trở về khách sạn.

Không có gì ngoài bước chân cô vô lực,nhưng hình ảnh tuấn nam mỹ nữ mười ngón tay khấu chặt  xuất hiện  trong mắt người ngoài là cực kỳ lãng mạn ,không phải cô nguyện ý để cho hắn làm chuyện lãng mạn,mà cô thật sự không có sức lực đi trở về.

Đến bữa tối hắn đưa cô đến phòng ăn lầu hai dùng cơm,hắn nói hải sản nơi này rất ngon,hắn biết cô rất thích ăn hải sản,hơn nữa thấy bộ dạng cô đói bụng đến ngực dán sau lưng,cho nên gọi một bàn lớn.

Cô chỉ nói cám ơn sau đó cúi đầu ăn,cô mặc chiếc váy màu xanh nước hồ,tóc dài cột lại sau ót,đẹp giống công chúa tinh linh trong đại dương.

Hứa Lưu Liễm mới vừa ăn không tới vài miếng chợt nghe hắn đối diện cúi đầu mắng một tiếng,lúc cô giương mắt nhìn sang chỉ thấy hắn đã thay đổi trở thành nụ cười làm ăn,cô theo tầm mắt của hắn nhìn sang,chỉ thấy cửa nhà hàng có  mấy  người đàn ông trung niên đi tới.

Mấy người đàn ông trung niên liếc mắt liền thấy được bọn họ bên này,đống người đó cũng vội vàng  cười đi tới,cô thấy lúc hắn đứng dậy sắc mặt có chút không vui, nhưng không có biểu hiện quá rõ ràng, một người trong đó tiến lên nhiệt tình nắm tay hắn,

“Ai nha Lục tổng, may mắn may mắn !”

Hứa Lưu Liễm cũng lễ phép đi theo đứng lên,ánh mắt người nọ mập mờ  ở trên người cô vòng vo vài vòng sau đó vẻ mặt phản phất như hiểu chuyện gì,

“Không trách được tối nay muốn mời Lục tổng cùng nhau dùng cơm Lục tổng chết sống cũng không đồng ý,thì ra cùng mỹ nhân này!”

Nghe giọng nói người nọ tựa hồ xem cô như loại con gái kia,Hứa Lưu Liễm trong mắt xẹt qua một tia không vui,người nọ hết lần này tới lần khác tiếp tục hỏi tới,

“Lục tổng, vị này là. . . . . . ?”

“Vợ của tôi!”

Hắn nhướng mày nhìn cô một cái, chộp lấy miệng túi đứng ở nơi đó vẻ mặt bình tĩnh giới thiệu cô với bọn họ.

“. . . . . .”

Những người kia một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần,toàn bộ kinh ngạc miệng mở rộng sửng sờ nhìn hắn rồi lại nhìn cô.

Vợ của hắn? Tin tức này quá kinh người? Bọn họ cho rằng cô bé này bất quá là tình nhân của hắn, nhiều nhất có thể xem là bạn gái tạm thời,không nghĩ tới lại là chính thất?

Chẳng qua không phải có tin đồn vị này Lục tổng thần bí  này độc thân sao? Nghe nói hắn trong giới bất động sản được hoan nghênh nhất  người đàn ông độc thân hoàng kim sao.

Mỗi lần bị hắn giới thiệu cho cô người xa lạ khác,Hứa Lưu Liễm trong lúc nhất thời có chút sợ sệt nhưng ngay sau đó lại hơi lúng túng, dù sao thân phận này không phải là cô đồng ý.Nhưng trong lòng không khỏi sung sướng,mâu thuẫn như vậy nàng ngay cả chính cô cũng không hiểu nổi.

Ánh mắt những người kia có giật mình,với lại vừa nghe hắn trịnh trọng giới thiệu cô thì biết cô gái này  trong lòng hắn địa vị không giống tầm thường,liền vội vàng duỗi tay tới thân thiện kéo tay lôi kéo làm quen,

“Cô khỏe chứ Lục phu nhân!”

Những người khác dĩ nhiên cũng noi theo,cô phải vươn tay ngoài cười nhưng trong không cười theo sát bọn họ hàn huyên,

“Khỏe!”

“Lục tổng,may là hôm nay hoàn thành khoản khai phá , kế hoạch năm nay của chúng ta mới có thể hoàn thành a!”

Những người ở đằng kia hưng phấn bắt chuyện với hắn,mặt hắn khẽ chìm ra lệnh trục khách,

“Xin lỗi các vị, vợ tôi hơi đói,cho phép tôi dùng cơm trước!”

Những người kia trên mặt mang theo nụ cười giống nhau,

“Ha hả, xin lỗi quấy rầy hai người,Lục phu nhân,cô trước dùng cơm! Lục tổng, chúng ta lần sau gặp lại!”

Bọn họ vừa nói vừa cúi đầu khom lưng rời đi,bên tai rốt cục khôi phục sự yên lặng, Hứa Lưu Liễm quay người ngồi xuống tính tiếp tục ăn,thanh âm xinh của hắn cũng vừa truyền đến.

“Bọn họ mấy quan viên trong buổi họp xế chiều,anh đã lựa chọn góc bí mật nhất, không nghĩ tới vẫn bị bọn họ thấy được!”

Hắn biết cô không thích trường hợp như vậy,vốn là một bữa ăn ấm áp lại bị quấy rầy hắn cũng rất khó chịu,cô nhìn hắn thản nhiên mở miệng,

“Điều vì công việc không phải sao,không cần để ý !”

Hắn làm như không ngờ tới cô thông tình đạt lý, đáy mắt thoáng cái  lây nhiễm vui sướng, vui vẻ thật ra rất đơn giản, chính là ngươi yêu có thể thông cảm ình.

Hắn nhấp miệng rượu, “Có muốn biết xế chiều hôm nay anh khai phá vụ kiện gì không?”

Hứa Lưu Liễm rất muốn nói không muốn biết ,nhưng khi nhìn cảnh trước mặt hắn gắp một đống đồ ăn ngon cho cô,lời cô muốn nói nghẹn lại trong miệng,ánh mắt hắn sáng quắc ngó chừng cô,

“Anh mua lại toàn bộ vùng duyên hải này,chuẩn bị xây khu du lịch,Lưu Liễm,em thiết kế cho anh được không?”

Lời của hắn làm cho trong lòng Hứa Lưu Liễm đau nhói,năm đó có một người từng nói lời thề son sắt với cô,sau này hắn sẽ mua rất nhiều nơi để cô thiết kế,nhưng người đó không thực hiện được lời hứa,một người đàn ông khác lại đang nói chuyện tương tự như vậy,hỏi sao trong lòng cô có thể không khó chịu?

Cô muốn phủ nhận bản than không hiểu thiết kế kiến trúc này ,nhưng hắn hiểu rõ chuyện cô như vậy khẳng định không  thể gạt được hắn ,liền đổi thành lấy cớ từ chối,

“Em không có bằng kiến trúc,làm sao phối hợp với thiết kế lớn của công ty anh!”

“Anh nói em xứng là được rồi!”

Hắn nhìn trên mặt cô tất cả đều là tín nhiệm cùng kiên định.

“Em không được!”

Trong lòng cô khó chịu cho nên cự tuyệt  cũng có chút cứng ngắc, Lục Chu Việt ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái sau cũng không nói gì nữa,hắn dĩ nhiên biết trong lòng cô trả lời ra sao

Sau khi cơm nước xong hắn bảo cô về phòng trước nói hắn phải đến chào hỏi mấy người đàn ông trung niên vừa rồi,dù sao bọn họ đều là quan viên nhà nước,đương nhiên phải lễ độ. Nếu không bị bọn họ nhìn thấy thì thôi,nếu thấy hắn làm sao cũng phải đi theo cùng bọn họ uống  rượu.

Cô một mình trở lại gian phòng sau rất là nhàm chán, liền định lấy máy tính hắn lên mạng,nhưng lại nhớ trong máy vi tính hắn nhất định là có rất nhiều tài liệu nội bộ quan trọng,cô tùy tiện thế không tốt lắm, đã gửi vài  tin ngắn hỏi hắn,hắn nói có thể. Kết quả cô mở điện thoại sau phát hiện còn có mật mã vừa phát tin ngắn hỏi hắn, hắn ngắn gọn đáp lại: mật mã em biết. Cô buồn bực cau mày,máy tính hắn mật mã cô làm sao biết,cô trước kia căn bản là chưa bao giờ dùng qua.

Giơ tay lên muốn bấm sinh nhật của hắn lại phát hiện bản thân căn bản không biết ngày sinh nhật của hắn,vừa hoài nghi dường như nhấp vào sinh nhật của cô,mật mã gi sai ,cô lần nữa buồn bực,nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra không thể làm gì khác hơn là lần nữa hỏi hắn, hắn đáp lại: đần! liulian520!

Lưu Liễm anh yêu em.

Mật mã đơn giản thế mà cô đoán không được,cô quả thật là đần. Thật ra thì cô cũng không đần,thật ra thì cô cái gì cũng biết,cô chẳng qua không muốn nghĩ mà thôi.

Kinh ngạc nội dung tin nhắn thật lâu cũng không dùng nhúc nhích,trong lòng không biết là loại cảm giác gì,hồi lâu cô mới giơ tay lên thật nhanh  đưa vào mật mã kia mật mã đăng vào, không biết làm sao cô lại nghĩ, hắn mỗi lần nhập mật mã vào, ở trong lòng sẽ nói một lần hắn yêu cô. . . . . .

Tâm tình có chút sợ,phần lớn là loạn,cô vội vàng xem websites loạn xạ làm ình dời đi lực chú ý, sau đó xem trong chốc lát cô lần nữa phát hiện mình không thể làm, bởi vì cô ngày thường bận tối mày tối mặt,rảnh rỗi cô thật rất không quen.

Đi lên nói chuyện phiếm,hình đầu Hạ Vi Lương lóe lên ,thân là một nhà văn viết lách cô ấy cơ hồ là online24 giờ, Hạ Vi Lương  ký tên là: Chúa tể vạn năng ơi,xin ban thưởng vô tận linh cảm đi!

Hứa Lưu Liễm xì một chút liền bật cười,vạn phần ghen tỵ với Hạ Vi Lương  không buồn không lo.Hạ Vi Lương hiện tại cơ hồ là viết lách.

Cô suy nghĩ một chút đem ký tên của mình đổi thành: Chán đến chết.

Hạ Vi Lương: Cậu hiện tại ở nơi nào? Chán đến chết? Đây không phải là  tác phong bận rộn của cậu nha?

Hứa Lưu Liễm: Thành phố nhỏ bên cạnh thành phố N.

Hứa Lưu Liễm uống một hớp, bình tĩnh nói cho cô biết nơi của mình.

Hạ Vi Lương: Cậu đi làm ở nơi đó? ( cộng thêm một vẻ mặt không giải thích được,giết người không đền mạng)

Hứa Lưu Liễm: Đi công tác.

Cô ngắn gọn đáp lại.

Hạ Vi Lương: A a a a a a? ? ? ? ? ? ? ?

Hứa Lưu Liễm: Tại sao?

Hạ Vi Lương thét to làm Hứa Lưu Liễm cau mày, Hạ Vi Lương hồi lâu không hắn tin lại,cô không thể làm gì khác hơn là lại hỏi một lần.

Hứa Lưu Liễm: Rốt cuộc tại sao?

Hạ Vi Lương: Ơ Ơ, Hứa Lưu Liễm,mới mấy ngày không gặp cậu đã biến thành oán phụ thâm cung!’

Hứa Lưu Liễm: có ý gì?

Hứa Lưu Liễm thật tình không hiểu được,nghĩ nát đầu cũng nghĩ không ra bản thân nơi nào dính vào cùng oán phụ thâm cung.

Hạ Vi Lương: Ý chính là,cậu có phải không không yên lòng Lục lão sư người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở? Có phải sợ hắn thừa dịp công tác ở bên ngoài trộm tình, cho nên cậu mới đi theo giám sát?

Hứa Lưu Liễm phụt một ngụm nước liền phun lên màn hình,Hạ Vi Lương không hổ là nhà văn,trí tưởng tượng đủ phong phú ,rõ ràng nàng là bị bắt tới.

Hạ Vi Lương: Tại sao không nói chuyện?

Hạ Vi Lương: Có phải bị tớ nói trúng?

Hạ Vi Lương: Ơ? Người đâu?

Hạ Vi Lương: Hắc hắc, ta biết rồi, có phải đang bị lão Lục tha đi XXOO rồi không?

Tay bận rộn rút ra khăn giấy lau màn ảnh máy tính Hứa Lưu Liễm thiếu chút nữa phun thêm một ngụm,cô nghiến răng nghiến lợi hung hăng  gõ  bàn phím đáp lại cô một chữ:

Cút!

Hạ Vi Lương: Ơ ơ, thì ra là còn đang on,vừa rồi là tớ có ý nghĩ tà ác.Cũng đúng,hiện tại thời gian còn sớm như vậy nếu là lão Lục tha cậu đi XXOO kịch chiến suốt cả đêm, đó không phải chỉ có thể lực mới làm được. Ơ ơ thuận tiện hỏi cút xíu,cậu và lão Lục có phải một đêm làm bảy lần hay không? ( vô sỉ  cười mờ ám )

Hứa Lưu Liễm: Hạ tác gia,cậu có thể không sắc như vậy không? ( giận )

Hạ Vi Lương: Được rồi được rồi, xin tha thứ tớ là một người viết lách, luôn không nhịn được suy nghĩ lung tung,ai bảo hình tượng lão Lục nhà cậu phù hợp  với nhân vật chính trong truyện tớ như thế.

Hứa Lưu Liễm hoàn toàn im lặng,không có ý định để ý đến cô,kết quả đầu của cô lại tiếp tục bị tra tấn.

Hạ Vi Lương: Ơ ơ, Lưu Liễm, tớ gần đây linh cảm khô kiệt,hay là tớ đem chuyện của Lão Lục viết ra? Sách tên là: Lão sư,buông tha tôi đi!

Hứa Lưu Liễm: Cậu điên rồi!

Hạ Vi Lương: Ơ ơ, Lưu Liễm tin tưởng ..tin tưởng tớ nha,tiểu thuyết này nhất định sẽ nóng như lửa.

Hứa Lưu Liễm: Tớ muốn ngủ.

Nhìn hình cái đầu trong nháy mắt tối xuống thật,tác giả Hạ Vi Lương cười hắc hắc một tiếng chui vào chăn, bắt đầu niềm vui rạo rực suy nghĩ tiểu thuyết mới của mình.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/lao-su-buong-tha-toi-di/chuong-84/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận