"Tiểu quỷ đầu! Ngươi làm ta sợ muốn chết!" Lăng lão phu nhân bình tĩnh lại, gõ lên đầu Lăng Thiên một cái.
"Hắc hắc. Nãi nãi, vì sự lo lắng của lão nhân gia ngài mà Thiên nhi nói lâu như vậy khô cả miệng rồi. Nãi nãi không có gì để bù đắp lại sao?" Lăng Thiên nghiêm mặt nói.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com"Ừ, để cho lão thân hoạt động một chút vậy. Tặng cho ngươi hai quải trượng được không?" Lăng lão phu nhân ranh mãnh trả lời.
"A? Không..." Lăng Thiên nhất thời lộ ra vẻ mặt khổ não.
"Được rồi. Tiểu cô nương trong tiểu viện chính là tiểu công chúa Ngọc Băng Nhan của Ngọc Gia sao?" Lăng lão phu nhân với bộ dáng hứng thú tìm vợ cho cháu mình hỏi.
"Đúng, chính là nàng!""Ồ. Không phải nghe nói Ngọc Gia tiểu công chúa Quốc sắc thiên hương, là một tuyệt đại giai nhân trên đời sao? Như thế nào lại có bộ dáng như vậy?" Lăng lão phu nhân có chút buồn bực.
"Ồ. Trên mặt nàng có dịch dung, che giấu đi dung mạo thật!" Lăng Thiên đành phải giải thích.
"Ồ. Vậy ngươi chọn thời gian xóa đi lớp dịch dung đó đi rồi mang lại cho nãi nãi xem một chút." Lăng lão phu nhân có chúng hăng hái bừng bừng.
"Oái!" Sắc mặt Lăng Thiên suy sụp. Linh cơ vừa động liền nói:
"Nãi nãi. Gia gia cùng phụ thân đâu rồi?" Ngọc Băng Nhan nếu muốn xóa dịch dung thì sợ đã xóa lâu rồi. Nếu cô ta không muốn thì mình đi miễn cưỡng ép buộc thì có ý tứ gì? Hắn đành phải chuyển đổi đề tài khác.
"Gia gia của ngươi không có việc gì. Ngày nào cũng đi theo mấy lão bất tử kia uống rượu. Ta cũng không biết hắn làm gì. Còn phụ thân ngươi thì khỏi nói đi." Lăng lão phu nhân thở dài:
"Đến hiện tại phụ thân của ngươi ta cũng chưa nhìn thấy đó chứ.""A? Phụ thân làm sao vậy." Lăng Thiên có chút kinh ngạc. Phụ thân trước kia rất hiếu thuận. Đối với nãi nãi luôn nghe lời thì như thế nào lại làm cho nãi nãi tức giận vậy?
"Tên đầu heo kia. Vì chủ soái của bên địch chết đi một ít nên hắn cũng đánh thắng vài trận may mắn. Nhất là trận thắng đoạt lại Tang Hồn Sơn Lạc Hồn Cốc mà giờ luôn vẻnh mặt lên. Bưng chén trà đi quân bộ dạo chơi. Ta vừa nhìn thấy hắn là tức giận không thôi. Hắn cũng không chịu nghĩ lại mấy trận thắng mạc danh kỳ diệu kia là có chuyện gì xảy ra? Dĩ nhiên suy nghĩ mấy lần không ra liền đem công lao đó đặt lên người mình! Quả thực là cuồng vọng cực điểm!" Lăng lão phu nhân tức giận mắng lớn.
"Ha ha ha..." Lăng Thiên đang uống một ngụm nước nghe vậy liền phun ra ngoài, mở miệng cười to.
"Cười cái gì?" Lăng lão phu nhân tức giận:
"Lão thân còn tức đây...""Phụ thân. Ha ha... Hắn thật sự rất đáng yêu. Ha ha..." Trong đầu nghĩ đến bộ dáng Lăng Khiếu bưng chén trà, chắp tay sau lưng nhìn trời khiến hắn không nhịn được cười lớn hơn nữa.
"Biến trở về đi. Ở cùng với tiểu công chúa Ngọc Gia của ngươi đi. Đừng đến đây làm phiền ta." Lăng lão phu nhân nói chuyện đã xong, nhìn thấy Lăng Thiên cười rất kiêu ngạo nên không khỏi cười mắng hạ lệnh trục khách.
Khi Lăng Thiên sắp rời khỏi phòng thì Lăng lão phu nhân còn không quên nhắc lêm một câu:
"Nhớ bảo nha đầu kia lau sạch dịch dung đi rồi đến cho lão thân xem một chút."Lăng Thiên vâng vâng dạ dạ, vội vàng chạy trối chết.
"Thiếu gia. Tần đại tiên sinh đã trở về rồi Bây giờ đang ở Bắc môn bị thị vệ của Dương gia ngăn cản xe lại. Nói là muốn lục soát hung thủ. Trước mắt hộ vệ của chúng ta đang cùng với người nhà Dương Gia giằng co." Mới vừa bước ra khỏi cửa đã có một thị vệ từ đại môn vội vã tiến vào báo cáo.
"Gì? Dương gia?" Trong lòng Lăng Thiên khẽ chuyển. Xem ra Dương Gia muốn bắt đầu dò xét chính mình rồi. Biết thế nào bọn họ cũng không dễ dàng bỏ qua cho mình mà.
Nếu mà mình không đi thì Dương Gia khẳng định chính mình có tật giật mình. Chuyện này tự nhiên là không thể không đi rồi. Hơn nữa phải mạnh mẽ nữa kìa. Có dũng khí ngăn cản người của ta. Không cho ngươi chút mặt mũiluôn càn rỡ à.
"Kêu Vương Thông cùng Lý Khánh. Lại gọi thêm vài người nữa đi đón Tần đại tiên sinh!" Lăng Thiên quả quyết hạ lệnh.
Vương Thông cùng Lý khánh chính là hai người từ trong ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ được Lăng Thiên cố ý lưu lại đảm nhiệm thống lĩnh hộ vệ của Lăng Gia, thực lực bất phàm. Không bao lâu sau hai người đã mang theo một đám hộ vệ chạy ra ngoài. Mỗi người đều mang theo võ trang hạng nặng. Trên mặt đều có chút hưng phấn.
Mỗi lần hộ tống công tử đi ra ngoài đều là một cuộc vui đùa. Còn có thể hoạt động chút gân cốt nữa, tiếng đồn không sai chút nào mà. Lần này nghe được công tử truyền lệnh thì mỗi người vội vàng chạy đến. Nhiều ngày không được đi ra ngoài khiến bọn họ có chút buồn bực.
"Chuẩn bị ngựa! Đi Bắc môn!"Của lớn Lăng Phủ mở ra để cho một đội nhân mã từ trong chạy ra phố. Lăng đại công tử với bộ cẩm y trắng như tuyết cưỡi một con ngựa đen bóng dẫn dầu. Cả người lẫn ngựa nhìn bắt mắt vô cùng, rất là uy phong!
Chỉ là đôi môi vị đại công tử này không ngừng nhúc nhích như đang mắng điều gì lại như đang thì thào. Thần sắc trên mặt tức giận. Roi ngựa trong tay giương lên cao 'vút' một tiếng giòn vang. Hắc mã hí lên một tiếng dài chạy vọt đi nhanh như tên. Gần trăm tên hộ vệ phía sau vây quanh Lăng Thiên nhìn không chớp mắt. Ngay ngã tư đường phồn hoa nhất kinh thành mà lại đánh ngựa chạy như điên. Người qua đường đều phải nghé mắt vào nhìn. Đoàn người nhắm thẳng cửa Bắc đi, kiêu ngạo cực kỳ.
Vài tên mật thám của Dương Gia với trang phục như khất cái đang ở trước cổng Lăng Phủ thấy vậy liền vội vàng truyền tin trở về.
Bắc môn trong tầm mắt!
"Lăng Thiên đi Bắc môn? Dẫn theo hơn trăm người? Rất kiêu ngạo ngang ngược? Bộ dáng giống bình thường?" Dương Không Quần vuốt vuốt hàm râu híp mắt hỏi.
"Rõ! Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy. Lăng Thiên thật sự đi Bắc môn, tuyệt không giả dối. Bộ dáng vẫn ngang ngược như thường ngày." Một gã giả trang thành kẻ bán hàng rong cung kính trả lời
"Ồ. Biết rồi." Dương Không Quần phất phất tay bảo hắn lui ra.
"Gia gia cảm thấy tên Lăng Thiên kia có hiềm nghi không?" Dương Vĩ ở một bên đầu quấn khăn trắng ngồi trên nghế có chút uất ức hỏi.
Dương Không Quần lại không lên tiếng. Trước tiên thở dài một hơi. Nhìn đứa tôn tử này của mình càng xem lại càng không vừa mắt. Bởi vì danh tiếng hoàn khố của Lăng Thiên khiến cho Dương Không Quần cười ngạo Lăng Chiến vài chục năm. Miệng lưỡi luôn chiếm thượng phong nhưng lúc này đột nhiên phát hiện tôn tử của mình cũng không giỏi hơn người ta được bao nhiêu. Thậm chí lại không kiêu ngạo bằng Lăng Thiên nữa. Luôn luôn chịu thiệt thòi. Tôn tử của mình cũng kiêu ngạo nhưng hôm nay lại có bộ dáng uất ức kia. Gia môn bất hạnh thật...
Dương Lôi trừng mắt nhìn con mình một cái rồi chuyển mắt nhìn Dương Không Quần:
"Cha. Người xem..."Dương Không Quần khép hờ mắt lại, thật lâu không nói gì. Qua một lúc lâu mới nói:
"Trước mắt không thể xác định được. Chờ tin tức từ Bắc môn truyền về đi." Hắn thở dài một hơi:
"Nếu là... Chỉ sợ Dương Gia phải chịu thiệt thòi lớn thôi." Thần sắc của Dương Không Quần có chút khó nhìn khiến cho Dương Vĩ và phụ thân hắn nhìn nhau không dám nói gì nữa.
Bắc môn.
Lăng Thiên cưỡi ngựa chạy trước. Giữa đường phía trước hắn có tám gã hộ vệ của Dương gia đang kiểm tra bất kỳ ai đang vào thành. Ở cửa thành có một chiếc xe ngựa đang đậu ở đó. Vài tên hộ vệ của Lăng Phủ cũng đã rút đao kiếm ra khỏi vỏ bảo vệ xe ngựa. Nhìn bên ngoài có vẻ đang giương cung bạt kiếm. Mà phía trước bọn họ đang có mấy tên Dương Gia hộ vệ đang nói điều gì.
Nhìn thấy Lăng Thiên tự mình cưỡi ngựa chạy đến khiến cho mấy tên hộ vệ kia thầm sợ hãi. Nhưng nhớ đến lời dặn dò đặc biệt của Dương Không Quần nên bọn chúng không còn cách nào khác đành phải cắn răng lớn tiếng quát:
"Lăng Công Tử. Đám người tại hạ phụng mệnh làm việc. Mong Lăng công tử thứ tội.""Vút!" Lời còn chưa dứt thì một âm thanh vang dội do roi ngựa đánh vang lên. Kèm theo đó là âm thanh giận dữ của Lăng Thiên:
"Biến! Các ngươi là cái gì? Bổn công tử không nói với các ngươi. Cút cho ta!" Con ngựa không chạy chậm chút.
Tám gã hộ vệ của Dương Gia hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Bụi bay mịt mù khi đoàn người Lăng Thiên chạy qua.
Một lão giả tóc bạc trên xe ngựa từ khi bị chặn xe lại thì bây giờ mới lộ ra. Dưới sự dìu đỡ của hộ vệ bước xuống xe. Nhìn Lăng Thiên mỉm cười nói:
"Ngươi đã đến rồi?""Tiên sinh. Ngài đã trở về." Lăng Thiên nhảy xuống ngựa nghênh đón Tần đại tiên sinh. Trong mắt toát ra cảm tình thật tâm. Ba năm trước, thê tử của Tần đại tiên sinh đột nhiên bệnh nặng. Mặc dù Lăng Thiên đã cố hết sức nhưng cũng kéo dài sinh mạng của nàng thêm vài tháng mà thôi. Sau lần đó Tần đại tiên sinh rất thương tâm. Trái tim như tro tàn, đưa vong linh thê tử trở về cố hương. Vừa đi đã ba năm trôi qua.
Ba năm. Lăng Thiên cứ cách một khoảng thời gian sẽ đi thăm một phen. Đối với tâm tình của một đôi vợ chồng già không thể đơn giản như thiếu niên được. Trên con đường đời dài ấy họ luôn nâng đỡ lẫn nhau, hạnh phúc vô cùng. Bởi vậy có thể thấy được hắn chịu đả kích lớn như thế nào. Điểm này Lăng Thiên hiểu rất rõ cho nên hắn mới tận lực cho Tần đại tiên sinh một khoảng thời gian thật lớn để chậm rãi khôi phục lại.
Lăng Thiên tin tưởng Tần đại tiên sinh sẽ trở về. Hôm nay Tần đại tiên sinh đã trở về ngay lúc Thừa Thiên tràn ngập sóng gió. Phong vân bát phương sắp hội tụ tại Thừa thiên thì Tần đại tiên sinh đã trở về bên cạnh đệ tử đắc ý nhất của mình.
Già trẻ hai người nhau, cùng nhìn thấy sự vui mừng trong ánh mắt của đối phương. Tần đại tiên sinh vì đệ tử mình trưởng thành mà vui mừng còn Lăng Thiên vì Tần đại tiên sinh trở về mà cao hứng.
Một trăm hộ vệ lẳng lặng xếp hàng ở hai bên thủ hộ hai người.
Lăng Thiên xoay người, vung tay lên quát lớn:
"Mời Tần đại tiên sinh lên xe. Hoan nghênh đón Tần đại tiên sinh trở về!""Cho mời Tần đại tiên sinh lên xe. Hoan nghênh Tần đại tiên sinh trở về!!"Mọi người đồng thanh kêu to, âm thanh vang vọng khắp bốn phía thật lâu không dứt.Tần đại tiên sinh có chút ướt át. Mỉm cười nhìn mọi người, đứng bên xe ôm quyền nói:
"Tần mỗ đa tạ các vị. Đa tạ công tử tự mình đến đón!"Lăng Thiên tự mình tiến lên vén màn xe nói:
"Tiên sinh. Mời..."Tần đại tiên sinh nhìn hắn một cái thật sâu. Ánh mắt có chút mừng rỡ, thậm chí có chút tôn kính nhưng vẫn không lên tiếng cúi người chui vào xe ngựa.
Lăng Thiên hạ màn xuống. Đối với gần trăm tên hộ vệ của Dương Gia xem như không có quát:
"Khởi giá!"Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử