Lưu Manh Lão Sư Chương 343 : Đừng quấy rầy bọn họ

Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 343: Đừng quấy rầy bọn họ

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan




“Ôi chao!”
Chu Lực Quyền vừa mới đứng lên đã bị người cảnh sát đó bay ngược lại đẩy ngã. Điều đáng buồn cười là người cảnh sát không ngã sấp xuống mà hắn ta lại ngã ngồi trên người Chu Lực Quyền.
Tư thế rất giống như tư thế ngồi Quan Âm tọa thiền của Dương Quế Nguyệt. Điều khác biệt là người cảnh sát ngồi xoay ngang. Mông hắn ngồi lên vật đó của Chu Lực Quyền. Đây mới chính là tư thế Quan Âm ngồi thiền.
nguồn tunghoanh.com
“Ôi, thói đời thay đổi. Bây giờ đàn ông cũng thích xxx đàn ông. Hãy thay
đổi thành thế “lão hán đẩy xe” hay ‘thế 69” gì đó, hết lần này tới lần


khác dùng tư thế Quan Âm ngồi thiền. Ôi, như vậy làm hao tổn sức khỏe
của thanh niên lắm”
Trần Thiên Minh ra vẻ thở dài hai tiếng, lắc đầu nói với bọn Chu Lực Quyền.
“Mẹ kiếp, đứng lên. Ngồi trên người tao làm gì?”
Chu Lực Quyền đau đớn mắng người cảnh sát đang ngồi trên người hắn. Hắn không biết bị người cảnh sát đè lên có làm hỏng “ đồ chơi” của hắn không. “Thật vô dụng. Hai người cũng không đánh lại được thằng Trần Thiên Minh này”
Kỳ thật Chu Lực Quyền cũng thế. Không phải chính hắn cũng bị Trần Thiên Minh đánh bay ư?

Người cảnh sát bị Chu Lực Quyền mắng vội vàng đứng dậy. Một ý nghĩ chợt
đến với Trần Thiên Minh. Hắn thầm vận nội lực bắn ra một đạo chân khí nhằm vào người cảnh sát vừa đứng lên.
“Ai da” người cảnh sát bị luồng chân khí của Trần Thiên Minh bắn trúng bụng, hắn kêu lên thảm thiết rồi ngã vật xuống.
“Ai” âm thanh giống như bị người khác bịt miệng. Trần Thiên Minh chăm
chú nhìn người cảnh sát vừa bị hắn đánh trúng. Hắn lại ngã ngồi lên người Chu Lực Quyền.
Nhưng lần này hắn không ngồi lên hông mà ngồi lên mặt Chu Lực Quyền. Đặc biệt cái mông của hắn ngồi lên miệng của Chu Lực Quyền.
Xem chừng âm thanh vừa phát ra là của Chu Lực Quyền. Không biết “cái kia” của người cảnh sát có “thúi” lắm không? Nếu như hắn có mùi như vậy thì Chu Lực Quyền lãi lớn. Thật khó có cơ hội gần gũi như vậy. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một của hắn.

“Trời ơi, mấy người kỳ cục quá. Trước mặt bao nhiêu người lại làm trò thân thiết như vậy. Cái chiêu này của hai người tôi không biết phải gọi là gì nữa. Gọi là Độc long thông đạo được không? Hay là Quan Âm ma tỉnh? Này nhưng cái mặt ngựa của mày cũng nhỏ quá” Trần Thiên Minh cười ha hả nói.
Chu Lực Quyền thở hổn hển, mắt nhớn nhác, hắn lồm cồm bò dậy chỉ vào
mũi viên cảnh sát quát to:
“Mẹ kiếp. Mày sao thế vừa đứng lên đã ngồi xuống”.
“Tôi, tôi cũng không biết tại sao. Tôi chỉ cảm thấy bụng bị vật gì đánh vào, đau đớn không chịu được nên ngã xuống” Người cảnh sát nhăn nhó nói.
Hắn nghĩ rằng hắn cũng chỉ là một nạn nhân. Hắn cảm thất vô cùng khó chịu khi mông hắn dính chặt vào miệng Chu Lực Quyền.

Chu Lực Quyền không nói gì hắn cầm một cái dùi cui trên bàn thẩm vấn, chạy tới bên người Trần Thiên Minh, hung hăng giơ lên đánh xuống đầu Trần Thiên Minh. Thế nhưng hắn đã tính sai khi dùi cui của hắn vừa đánh tới đầu Trần Thiên Minh lại bị chân khí hộ thể của Trần Thiên Minh chặn lại.
“Binh” một tiếng dùi cui trong tay Chu Lực Quyền đánh xuống đầu Trần Thiên Minh lại bị chân khí của hắn phản ngược đánh vào đầu Chu Lực Quyền. Như vậy Chu Lực Quyền dùng dùi cui tự đánh mình.

“Đội trưởng. Đầu của anh chảy máu”
Người cảnh sát vừa có tư thế ngồi Quân Âm phát hiện ra trên đỉnh đầu Chu Lực Quyền có máu, hắn vội la lên.
“Con mẹ nó. Bọn mày đánh chết Trần Thiên Minh cho tao”
Chu Lực Quyền càng nghĩ càng giận. Hắn không nghĩ tới chuyện cầm máu trên đầu mình, vội bắt hai người cảnh sát cầm dùi cui đánh Trần Thiên Minh.
Nhưng bọn họ càng đánh mạnh, chân khí họ thể của Trần Thiên Minh bắn ngược lại càng mạnh, bọ họ bị chân khí bắn ra đánh sưng hết cả mặt mũi.

M, bây giờ lúc ta ra tay. Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Vì vậy hắn thầm vận khí trong cơ thể, hắn vận ba đạo chân khí, mỗi cảnh sát một đạo chân khí. Sau đó ba đạo chân khí đó hướng ba người Chu Lực Quyền đánh tới.

“Bịch bịch, bịch” ba tiếng vang lên, ba người Chu Lực Quyền bị Trần Thiên Minh đánh ngã sõng soài trên nền nhà. Đặc biệt Chu Lực Quyền bị quăng ngã dập mặt xuống. Mũi hắn dập xuống nền, sưng to như củ cà rốt, máu mũi chảy ra.
Bọn chúng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng Trần Thiên Minh bị còng chân, tay nhưng bọn chúng vẫn không đánh hắn được. Hơn nữa hình như bọn chúng còn bị vật gì đó vô hình đánh. Ba người thầm nhủ, chẳng lẽ đã gặp quỷ?

“Chơi đùa vui không? Nào chúng ta tiếp tục chơi đùa nhé” Trần Thiên Minh cười nói.
Nói xong hắn lại vận nội lực đánh mấy người Chu Lực Quyền. Hắn vừa dùng chân khí đánh mấy người Chu Lực Quyền vừa nhìn bộ dạng thê thảm của mấy người cười.
‘Mẹ ơi! Cứu với!” bọn người Chu Lực Quyền vừa chạy trốn quanh phòng thẩm vấn vừa kêu la. Cứ mỗi lúc bọn chúng bỏ chạy lại chân khí của Trần Thiên Minh đánh trúng ngã xuống. Khi vừa lồm cồm bò dậy muốn chạy nữa thì lại bị đánh ngã quỳ rạp trên nền nhà. Cuối cùng ba người chạy tới núp dưới bàn thẩm vấn. vừa trốn vừa la hét kêu cứu.

“Banh” một tiếng, cánh cửa phòng mở ra.
“Chu đội trưởng, không được làm quá. Nếu các anh làm quá, gây chết người, các anh lấy gì giao cho cấp trên'' Dương Quyế Nguyệt vừa đẩy cửa vào vừa nói.
“Ồ, Chu đội trưởng đâu” Dương Quyế Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Nàng ở bên ngoài nghe trong phòng thẩm vấn phát ra tiếng động mạnh. Nàng biết trong phòng thẩm vấn nhất định xảy ra chuyện nghiêm trọng. Nhất định Chu Lực Quyền bị Trần Thiên Minh làm tức giận nên đánh hắn.
Sau khi âm thanh vang lên một lúc, nàng còn nghe được một tiếng động mạnh. Nàng nghĩ sớm muộn Trần Thiên Minh cũng bị mấy người Chu Lực Quyền đánh chết nên nàng liền đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào khuyên giải Chu Lực Quyền.
Thế nhưng khi nàng và Khâu Hiểu Lệ vừa bước vào phát hiện ra chỉ có Trần Thiên Minh đang ngồi trên ghế còn không thấy mấy người Chu Lực Quyền đâu.

“Ba người bọn họ đang ở dưới gầm bàn thẩm vấn. Đừng quấy rầy họ”
Trần Thiên Minh ngồi trên ghế cười nói với Dương Quế Nguyệt. Sau khi hắn
trải qua chuyện vừa rồi hắn phát hiện ra Dương Quế Nguyệt rất ôn nhu, ngay thẳng.
“Chu đội trưởng” Dương Quế Nguyệt không quan tâm đến vẻ mặt cười cợt của Trần Thiên Minh. Nàng gọi to.
“Cứu với!”
Chu Lực Quyền nghe Dương Quế Nguyệt goi, hắn vội nặng nhọc bò ra từ dưới gầm bàn thẩm vấn. Hai người cảnh sát còn lại cũng từ từ bò ra. Dương Quế Nguyệt không thể tin vào mắt mình. Tại sao ba người đàn ông to lớn lại bò được vào gầm bàn thẩm vấn?

“Cứu với! Cảnh sát đánh tôi!” Trần Thiên Minh cố ý kêu thảm thiết.
Dù thế nào đi nữa, trong hoàn cảnh này hắn diễn trò rất hay.
Chu Lực Quyền vừa lau máu mũi, vừa chỉ vào Trần Thiên Minh nói to:
“Tiểu Nguyệt, cô làm chứng cho tôi, thằng Trần Thiên Minh này đánh tôi.
Tôi muốn tố nó đánh cảnh sát”.
“Ông trời ơi. Anh nói không biết phải trái gì à?” Trần Thiên Minh cũng nói to:
“Dương Quế Nguyệt, cô nhìn xem, tay và chân tôi đều bị còng. Bây giờ tôi bị còng ba cái. Tôi sao có thể đánh bọn họ được? Vì bọn họ muốn tranh giành là người đầu tiên đánh tôi nên đánh nhau. Cô nhìn xem họ đánh nhau đến chảy cả máu mũi. Cô nói đi tại sao bọn họ nôn nóng vậy? Dù gì tôi cũng bị họ đánh, ai đánh trước mà chả được. Tranh giành nhau làm gì?”
Trần Thiên Minh làm bộ oan uổng nói.

Dương Quế Nguyệt nhíu mày khi nhìn cảnh Trần Thiên Minh bị còng. Mấy người Chu Lực Quyền cũng hơi quá đáng. Sao lại thẩm vấn phạm nhân như
vậy? Trần Thiên Minh bây giờ chưa nói chuyện đánh người, cho dù bảo hắn
đứng lên cũng không đứng lên được:
“Chu đội trưởng, anh nhìn xem tình cảnh hiện nay của Trần Thiên Minh. Anh nói xem tôi phải tin ai bây giờ?”
“Tiểu Nguyệt, tôi...”
Chu Lực Quyền liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh. Hắn không biết giải thích thế nào với Dương Quế Nguyệt. Đúng thế nhìn bộ dạng Trần Thiên Minh bây giờ. Nếu nói Trần Thiên Minh đánh hắn thì chỉ người ngu si hay điên khùng mới tin hắn.
Chuyện xảy ra vừa rồi rất kinh khủng, võ công của Trần Thiên Minh rất tà môn. Người nọ đã nói trong điện thoại cho hắn biết là Trần Thiên Minh biết võ công nhưng lại không nói rõ ràng. Nếu sớm biết như thế hắn đã sử dụng biện pháp khác.<

“Dương Quế Nguyệt, tôi bị người khác ngược đãi. Cô phải đứng ra làm chủ
cho tôi”
Trần Thiên Minh vừa nhìn Dương Quế Nguyệt vừa bi thảm nói.
“Trần Thiên Minh, tôi thấy anh chưa có chuyện gì, giống như anh không bị làm phiền” Dương Quế Nguyệt cũng thấy kỳ quái.
Theo lý mà nói người bị thương phải là Trần Thiên Minh. Nhưng nàng phát hiện mấy người Chu Lực Quyền bị thương rất nặng, ngược lại Trần Thiên Minh vẫn bình yên vô sự. Việc này thực sự rất khó hiểu.
“Ồ, quên đi. Ai bảo họ là cảnh sát. Tôi cứ coi như mình chưa có việc gì. Thôi quên đi” Trần Thiên Minh thở dài nói.
“Thôi được rồi. Tôi không quan tâm đến chuyện của các anh. Dù sao vụ án
này không phải do đội của chúng tôi phụ trách”
Dương Quế Nguyệt nói xong với Chu Lực Quyền liền cùng Khâu Lệ đi ra ngoài.

“Hai cậu đưa hắn tới phòng tạm giam số bốn. Cứ tạm thời giam hắn ở đó”
Chu Lực Quyền nói với hai người cảnh sát. Bây giờ hắn không có cách nào đối phó với Trần Thiên Minh. Tự tay hắn viết khẩu cung thì Trần Thiên Minh không chịu ký. Hắn muốn ra tay với Trần Thiên Minh thì không tới gần được, còn bị võ công tà môn của Trần Thiên Minh đánh cho đến kinh sợ.
“Cái này, cái này” Hai người cảnh sát do dự.
Bọn họ vẫn sợ hãi khi nghĩ tới chuyện vừa rồi. Giờ bọn họ không dám tới gần Trần Thiên Minh, sợ lại bị hắn đánh.
“Hai cậu sợ cái gì. Đồ vô dụng. Mau lên” Chu Lực Quyền quát tháo hai người cảnh sát.
Mặc dù Chu Lực Quyền nói thế nhưng bản thân hắn cũng không dám tới gần Trần Thiên Minh. Mới rồi hắn bị Trần Thiên Minh đánh bị thương nặng nhất. Đầu, mũi hắn vẫn đang chảy rất nhiều máu.

Người cảnh sát có thế ngồi Quan Âm tọa thiền suy nghĩ một lát rồi vội nói:
“Tôi có cách. Tôi ra ngoài gọi hai anh em vào đây, để bọn họ áp giải Trần Thiên Minh tới phòng tạm giam số bốn. Dù sao bọn họ cũng không biết nội tình về Trần Thiên Minh”
Biện pháp của người cảnh sát đó rất hay. Những cảnh sát bên ngoài không biết sự lợi hại của Trần Thiên Minh. Dù Trần Thiên Minh muốn đánh họ thì cũng không phải chuyện của họ, chỉ cần hắn không đánh bọn họ là được.

Lát sau người cảnh sát đó cùng hai cảnh sát khác đi vào. Anh ta bảo hai người cảnh sát đó áp giải Trần Thiên Minh tới phòng tạm giam số bốn. Sau đó anh ta cùng với ba người Chu Lực Quyền đứng vào một bên phòng thẩm vấn. mấy người sợ Trần Thiên Minh đánh hai người cảnh sát đó lại làm ngộ thương chính mình.
Nhưng Trần Thiên Minh không đánh hai người cảnh sát đó. Bởi vì Trần Thiên Minh có nguyên tắc, ngươi không động đến ta, ta không động tới ngươi, ngươi động vào ta, ta nhất định không buông tha cho ngươi. Vì vậy hắn để mặc hai người cảnh sát đó mở còng chân, tay. Tiếp theo hai người mở nốt cái còng xích tay hắn vào ghế.

“Hai cậu dẫn hắn tới phòng tạm giam số bốn” Chu Lực Quyền nói với hai
nhân viên cảnh sát.
Hắn thấy kỳ quái tại sao bây giờ Trần Thiên Minh không đánh người nữa? Chẳng lẽ hắn đã mệt mỏi, không còn sức nữa. Chu Lực Quyền thầm nghĩ dù Trần Thiên Minh lợi hại thế nào đi nữa tới phòng tạm giam số bốn hắn cũng khó sống sót ra khỏi đó. Ha, ha.
[/SIZE]

Nguồn: tunghoanh.com/luu-manh-lao-su/chuong-343-y73aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận