Lưu Manh Lão Sư Chương 345 : Em có nhớ anh không?

Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 345: Em có nhớ anh không?

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan








Trần Thiên Minh tức giận nói với Đầu Trọc: “Đồ chơi của mày rất lợi hại phải không? Có phải một ngày mày không được tí gì là khó chịu đúng không? Nếu đúng như thế sao mày không đào một cái lỗ ở tường sau đó nhét cái đó của mày vào trong cái lỗ đó. Mày biết không mày nhét cái đó là “đình hoa” của người khác là xúc phạm nghiêm trọng tới lòng tự tôn của người đó. Hay là tao sẽ cho bọn nó nhét ‘ của quý” của bọn nó vào “đình hoa” của mày như vậy mới công bằng”
Trần Thiên Minh suy nghĩ một lát hắn nẩy ra một ý rất hay.
“Đại ca, tha cho em đi. Sau này em không dám nữa” Đầu Trọc sợ hãi nói.


“Tội chết được miễn. Tội sống khó thoát”
Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ tay bắn ra một đạo chân khí nhằm hạ thể của gã đầu trọc bay tới.
“Ôi chao, đau quá!” Hai tay gã đầu trọc ôm chặt hạ thể, đau đớn kêu lên. Hắn thấy Trần Thiên Minh vừa vung tay thì hạ thể của hắn đau dữ dội, như muốn đứt lìa ra.

“Đây chỉ là trừng phạt nhẹ nhàng với mày. Trong vòng hai tháng mày không thể làm gì được. Nếu sau này không biết hối cải, tao sẽ phế cái đó của mày đi” Trần Thiên Minh hung dữ nói.
“Em không dám, em không dám nữa” Đầu Trọc vội nói. Bây giờ hắn cực kỳ sợ Trần Thiên Minh. Hắn biết cái đó gọi là khí công, có thể cách không đả thương người.
“Tốt lắm. Mày vừa bảo có người muốn giết tao phải không?” Trần Thiên Minh hỏi Đầu Trọc.
“Cái này, cái này…..” Đầu trọc ấp úng không dám nói.
“Đầu Trọc, bây giờ tao là đại ca ở đây. Nếu mày không nói ra, tao sẽ phế của mày đi. Mày sẽ làm thái giám suốt đời”
Trần Thiên Minh giơ tay lên đe dọa Đầu Trọc.

“Đại ca, đừng. Em nói. Có người bên ngoài bắn tin vào. Tốt nhất hãy giết đại ca ở trong này, hoặc tàn phế cũng được”
Đầu Trọc tưởng Trần Thiên Minh sắp ra tay hạ độc thủ với hắn nên vội vàng trả lời. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Là ai?” Trần Thiên Minh hỏi tiếp.
“Không biết, trước kia bọn em cũng thế. Hoàn thành nhiệm vụ cho bên ngoài giao cho thì mới có lợi cho bọn em. Chuyện của người bên ngoài bọn em không quan tâm” Đầu Trọc lắc đầu nói.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi không hỏi thêm gì nữa. Hắn phỏng đoán bọn người Đầu Trọc này cũng không biết nhiều. Hắn không cần tra xét cũng đoán ra người đứng sau lưng chuyện này nhất định là người của Thái Đông Phong. Ví dụ như gã Chu Lực Quyền đó nhất định đã bị bố của Thái Đông Phong giật dây. Xem ra hắn muốn ra khỏi đây cũng không dễ dàng gì.
Hắn cũng không biết bây giờ Tiểu Trữ ra sao. Hắn đoán vì nàng chỉ là nhân chứng, mục tiêu của những người đó là hắn nên bọn chúng sẽ không làm gì nàng.

“Đầu Trọc, khi nào bọn mày ăn cơm hả? Tao đói quá” Trần Thiên Minh nói.
“Đại ca đã đói bụng rồi hả? Em sẽ gọi người mang cơm tới” Đầu Trọc nghe Trần Thiên Minh hỏi hắn vội trả lời.
“Bây giờ chưa tới giờ ăn. Có cơm không?” Trần Thiên Minh nghi ngờ hỏi.
“Phòng tạm giam số bốn của chúng ta khá đặc biệt. Chỉ cần có tiền, muốn ăn lúc nào, ăn gì cũng có” Đầu Trọc đắc ý nói.
“Bọn mày có tiền à?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Đúng vậy, bọn em ở đây thường xuyên làm giúp bên ngoài một số việc, kiếm được không ít tiền. Bọn em đều ở đây lâu rồi, thi thoảng làm một vài việc. Vì vậy dù ở đây lâu nhưng mọi người cũng quen rồi, không thấy buồn chán” Đầu Trọc cười nói.
Theo như lời hắn nói, giúp bên ngoài một số việc chính là đối phó với phạm nhân mới vào phòng tạm giam số bốn, nghiêm trọng hơn thì là giết người.

Đầu Trọc nói xong hắn đứng lên nói với các phạm nhân trong phòng:
“Các anh em. Đây là đại ca mới của chúng ta. Đầu Cua, mau gọi người bên ngoài mang thức ăn ngon vào đây, mang cả rượu nữa. Chúng ta uống một chút chúc mừng đại ca”
Đầu Trọc càng nói càng cao hứng. Xem ra hắn thật tâm tôn Trần Thiên Minh võ công cao cường làm đại ca.
Quả nhiên tiền có thể làm được nhiều việc, chỉ chốc lát rượu và thức ăn đã được đưa vào.
Trần Thiên Minh nhìn thức ăn và rượu trên bàn, rất thịnh soạn, không khác gì ăn trong khách sạn.

“Ha, ha. Đầu Trọc. đã làm bọn mày tốn không ít tiền rồi” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
“Không có gì. Tiền chỉ là thứ cho chúng ta tiêu xài. Ha, ha” Đầu Trọc phóng khoáng vỗ ngực mình.
Xem ra gã Đầu Trọc này chưa hẳn đã xấu hắn vẫn có chút nghĩa khí.
“Nào, các anh em, chúng ta cạn ly” Trần Thiên Minh cầm lấy cái chén duy nhất, nói to.
Sau khi ăn uống no say. Trần Thiên Minh cùng bọn Đầu Trọc ngồi quây vào một chỗ đánh bài, tán gẫu.

“Kẹt” một tiếng, cửa mở ra. Chu Lực Quyền và mấy cảnh sát mang theo súng đi vào. Xem ra khi đến đây hắn đã chuẩn bị trước.
Chu Lực Quyền cứ nghĩ trong phòng tạm giam số bốn này đã xảy ra chuyện. Dù Đầu Trọc và hai mươi phạm nhân không đánh được Trần Thiên Minh. Chỉ cần Trần Thiên Minh ở trong này giết chết hay đánh bị thương phạm nhân nào.
Hắn sẽ có lý do bắt giữ Trần Thiên Minh, sau đó sẽ từ từ giết chết Trần Thiên Minh. Vì vậy hắn đưa theo mấy nhân viên mang súng. Nếu Trần Thiên Minh chống lại, hắn sẽ ra lệnh bắn chết Trần Thiên Minh ngay.
Nhưng điều làm cho Chu Lực Quyền kinh ngạc chính là Trần Thiên Minh không việc gì. Hắn lại tụ tập cùng với bọn Đầu Trọc đánh bài, nói chuyện, hình như rất thân thiết.

“Đầu Trọc, bọn mày đang làm gì vậy?” Chu Lực Quyền tức giận mắng Đầu Trọc.
“Anh không có mắt hả? Tôi đang đánh bài”
Đầu Trọc trừng mắt nhìn Chu Lực Quyền rồi trả lời. Dù sao hắn cũng ở đây lâu rồi. Hơn nữa hắn cũng có thế lực bên ngoài. Hắn thấy Chu Lực Quyền mắng hắn nên hắn cũng không kiêng nể Chu Lực Quyền.
“Các anh em của mày có ai…… bị thương hay chết không?”
Chu Lực Quyền liếc mắt nhìn xung quanh phòng giam. Hình như không có gì xảy ra, mà hắn cũng không nhớ ở đây có bao nhiêu phạm nhân.
“Không, bọn tôi đang chơi bài rất vui vẻ” Đầu Trọc lắc đầu.
“Hai con Đại vương. Ha, ha, tao thắng rồi” Đầu Trọc vui vẻ nói.
“Sít” Trần Thiên Minh chán chường ném bài của hắn xuống.

“Trần Thiên Minh, mày hãy thành thật cho tao biết”
Chu Lực Quyền tức giận nói khi hắn thấy không có cớ gì để bắt Trần Thiên Minh.
“Mặt ngựa, đôi mắt ngựa của mày để đâu mà không thấy tao rất thành thật?” Trần Thiên Minh tức giận trả lời.
Chu Lực Quyền hắn đừng tưởng dẫn theo mấy người có súng ở đây diễu võ dương oai là làm hắn sợ. Còng tay hắn đã tháo ra hắn dễ dàng đánh bay súng của chúng.
Kỳ thật không chỉ Chu Lực Quyền mà cả những cảnh sát mang súng đứng sau hắn cũng không dám làm bậy. Phải có lý do chính đáng mới được nổ súng. Ví dụ như Trần Thiên Minh đánh chết người, hay chống cự. Bây giờ Trần Thiên Minh không mắc lỗi gì trong hai lỗi đó. Bọn họ biết làm gì đây?
“Hừ, Trần Thiên Minh mày cẩn thận đấy” Chu Lực Quyền nói xong tức giận đi ra ngoài.
“Đại ca, anh thật lợi hại. Ở đây không ai dám gọi hắn là mặt ngựa. Anh chẳng những gọi thế mà còn gọi là mắt ngựa. Em rất bái phục đại ca” Đầu Trọc thất Trần Thiên Minh oai phong thế hắn vội lên giọng tâng bốc.

‘Kẹt” một tiếng, cánh cửa vừa mới bị khóa lại mở ra.
“Có lẽ nào thằng mặt ngựa vào trả thù mình?”
Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa ngẩng đầu cảnh giác nhìn ra cửa. Hai người
cảnh sát lạ mặt tiến vào, đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh nói:
“Trần Thiên Minh, luật sư của anh tới tìm anh”.
“Luật sư của tôi?” Trần Thiên Minh ngơ ngác. Hắn có mời luật sư à?Chẳng lẽ bọn Lâm Quốc mời? Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Đại ca. Anh thật lợi hại,
có luật sư. Thảo nào anh thằng mặt ngựa không dám làm gì anh” Đầu Trọc
ngưỡng mộ nói với Trần Thiên Minh.
“Các anh em, mọi người cứ ở đây vui chơi thoải mái. Tôi phải đi gặp luật sư một chút” Trần Thiên Minh vừa vẫy tay với các phạm nhân vừa đi ra ngoài.

Vừa đến phòng đón tiếp Trần Thiên Minh thấy Lâm Quốc và Tiểu Trữ ở đó cùng với một người hắn không quen biết. Người đó khoảng hơn ba mươi tuổi, phong thái nhã nhặn, mắt đeo kính, tay xách một cái cặp công tác to.
“Đại ca, Thiên Minh, anh có sao không?” Lâm Quốc, Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh đi ra vội đồng thanh hỏi hắn.
“Không việc gì. Làm gì có
chuyện với tôi” Trần Thiên Minh cười nói. “Chỉ có mấy thằng lưu manh được gọi tới gây chuyện ầm ĩ thôi”.
Hai người Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh trả lời không việc gì cũng thấy yên tâm.

Tiểu Trữ vẫn thấy lo lắng. Nàng đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh, chăm chú nhìn hắn.
“Tiểu Trữ, em có nghĩ tới anh không?” Trần Thiên Minh giơ đôi tay bị xiềng kéo Tểu Trữ vào sát ngực hắn, khẽ hỏi.
“Anh xấu quá. Ở đây có nhiều người như vậy anh lại ôm em” Tiểu Trữ khẽ đẩy Trần Thiên Minh nàng muốn thoát ra khỏi người hắn.
“Sợ cái gì. Anh muốn nói cho các anh em của anh biết em là bạn gái của anh để cho bọn họ chăm sóc em nếu không anh sẽ tính sổ với bọn họ” Trần Thiên Minh cao hứng khi nhìn khuôn mặt kiều diễm của Tiểu Trữ.

“Xin chào Trần tiên sinh. Tôi là Điền Tuấn Huy, luật sư từ tỉnh tới, tôi sẽ đảm nhận vụ án của anh”
Luật sư tên Điền Tuấn Huy vừa nói với Trần Thiên Minh vừa đưa tay ra.
Trần Thiên Minh nghe Điều Tuấn Huy nói thế hắn vội buông Tiểu Trữ ra, đưa bàn tay bị còng bắt tay Điều Tuấn Huy. Trần Thiên Minh liếc nhìn Lâm Quốc hắn muốn hỏi xem có phải bọn Lâm Quốc mời luật sư tới hay không.
“Điền luật sư do sư phụ mời tới” Lâm Quốc nhìn thấy ánh mắt của Trần Thiên Minh hắn vội giải thích.
“Ồ, thì ra là thế” Trần Thiên Minh gật đầu.
Có thể sư huynh Chung Hướng Lượng sợ hắn gặp chuyện không may nên mời mời luật sư từ tỉnh tới giúp hắn. Chung Hướng Lượng rất chu đáo nếu gọi luật sư trong thành phố bởi vì vụ án liên quan tới phó thị trưởng Thái Cơ đã không giúp được mình lại còn gây hại chính mình.

“Điền luật sư, phiền anh quá” Trần Thiên Minh nói vói Điền Cảnh Huy.“Tiên sinh mời tôi. Đây là công việc của tôi, không phiền toái gì hết” Điền Tuấn Huy cười nói.
“Lâm Quốc, hãy nhớ trả cho
Điền luật sư một ít phí đi lại. Ông ấy từ tỉnh tới đây rất vất vả” Trần Thiên Minh quay đầu nói với Lâm Quốc
“Em biết, đại ca” Lâm Quốc gật đầu nói.

“Điền luật sư, Tiểu Trữ được thả chưa?” Trần Thiên Minh lo lắng hỏi. Nếu Tiểu Trữ tiếp tục bị tạm giam hắn rất lo lắng.
“Được. Tôi đã làm thủ tục cho Mạc tiểu thư. Cô ấy không phải bị tình nghi là tội phạm, nên không sao. Nhưng cô ấy không thể rời khỏi nơi ở. Cô ấy cần phải quay lại cục công an để lấy lời khai tiếp” Điền Tuấn Huy nói.

Trần Thiên Minh biết Tiểu Trữ được tha, hắn như trút được gánh nặng trong lòng. Hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi Điền Tuấn Huy: “Điền luật sư, vụ án của tôi xếp vào án gì?”
“Bây giờ chưa biết thế nào. Mặc dù Mạc tiểu thư làm chứng cho anh, nói anh không có giết người nhưng bên kia có thể nói Mạc tiểu thư cố ý bao che. Đây chính là điểm mấu chốt. Hơn nữa bên thụ lý vụ án này hình như không có hảo cảm với anh. Đây là một điểm cực kỳ bất lợi. Nếu chúng ta có thể tìm được chứng cứ khác, lúc đó sẽ dễ dàng hơn”
Điền Tuấn Huy lắc đầu nói.

Nguồn: tunghoanh.com/luu-manh-lao-su/chuong-345-073aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận