Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 550: Người đồng hương mới tới.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vipvandan
Trần Thiên Minh buồn bực đành phải đi theo mấy người Thản Ca trở về khách sạn của mình. Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Khởi tin Trần Thiên Minh không nói dối, còn Thản Ca nhìn dáng vẻ chân thật của Trần Thiên Minh cũng nghĩ lời của Trần Thiên Minh chắc không giả, nhưng hồ này trước đây mình cũng đã từng đi qua, làm gì có nước nóng? Thật là làm người ta thấy kì quái.
“Ông chủ, có phải anh nằm mơ không?” Chiêm Khởi nói đùa với Trần Thiên Minh.
“Cậu có đau không?” Trần Thiên Minh véo Chiêm Khởi một cái rồi hỏi.
“Đau.” Chiêm Khởi nhe răng ra.
“Đúng vậy, cậu đau chứng tỏ không phải là đang nằm mơ.” Trần Thiên Minh trợn mắt nhìn Chiêm Khởi, tức khí nói.
Chiêm Khởi thấy Trần Thiên Minh trừng mắt lên nhìn mình, liền nhỏ giọng nói: “Em nói là nói anh lúc đó chứ không phải bây giờ.”
“Tôi lại giống một người nằm mơ giữa ban ngày sao?” Trần Thiên Minh mắng.
“Trần tiên sinh, tôi biết anh không nói dối, nhưng chuyện này thật quá kì lạ, anh nói nước trong hồ là nóng, nhưng tôi chạm tay xuống lại thấy lạnh, cho nên trước mặt người khác anh đừng nhắc đến chuyện này nhé, nếu không lại dẫn đến những phiền phức không đáng có.” Thản Ca lo lắng nói.
“Tôi biết rồi, Thản Ca ca, cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
Khi bọn họ trở về khách sạn thì Thản Ca nói phải trở về Hoàng giáo, Trần Thiên Minh liền nói với anh ta: “Thản Ca, sáng hôm nay vất vả cho anh rồi, tôi mời anh một bữa cơm nhé.”
“Thật ngại quá, chúng tôi chỉ ăn chay, không ăn thịt, tôi không thể cùng các anh ăn cơm được.” Thản Ca lắc đầu nói.
“Chúng ta xuống căn phòng nhỏ của khách sạn ăn đồ chay.” Trần Thiên Minh nói.
“Các anh ăn ở trong khách sạn? Tôi còn tưởng các anh ăn cơm ở quán bên ngoài cơ.” Thản Ca nói.
“Đúng vậy, bên ngoài cũng có quán cơm sao/” Trần Thiên Minh hỏi.
“Có chứ, chính là phía bên ngoài mà chúng ta vừa đi ra lúc trước, đó không phải là đất của Lạt Ma giáo, cho nên người trong các thôn bên ngoài đã dựng một hàng cơm để tiện cho khách bên ngoài đến ăn cơm, ở đó có thịt bò, thịt dê.” Thản Ca thấy Trần Thiên Minh không biết nên thấy chút kì lạ.
“Trời ạ, sao nhân viên phục vụ đó không nói cho chúng tôi biết, họ chỉ bảo chúng tôi ăn ở trong khách sạn.” Trần Thiên Minh có chút tức giận. Có điều hắn nghĩ người phục vụ đó có thể là muốn để khách sạn mình làm ăn tốt hơn, nên nào có thể giới thiệu các quán ăn bên ngoài được.
Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Khởi nghe thấy bên kia khách sạn có thịt ăn thì hai tròng mắt không khỏi sáng ngời lên, xem ra sau này dạ dày của mình sẽ không phải chịu khổ nữa.
Thản Ca nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy chỉ mỉm cười rồi nói: “Trần tiên sinh, tôi đi đây, các anh ra ngoài ăn cơm đi.”
Trần Thiên Minh xua xua tay nói: “Không được, bữa trưa nay chúng ta vẫn sẽ ăn ở trong khách sạn, cũng là muốn cảm ơn vì anh đã làm người dẫn đường cho chúng tôi.
Thấy Trần Thiên Minh khách sáo như vậy, Thản Ca đành phải gật đầu cùng đám người Trần Thiên Minh xuống nhà ăn nhỏ trong khách sạn ăn cơm. Sau khi cơm nước xong, Thản Ca liền trở về. Còn đám người Trần Thiên Minh cũng quay về phòng mình để nghỉ ngơi, hắn bảo Thản Ca ngày mai hãy tới, chiều nay bọn họ sẽ hoạt động tự do.
Trở lại phòng mình, Trần Thiên Minh dùng tai nghe để liên lạc với Lâm Quốc: “A Quốc, bên các cậu như thế nào rồi?”
“Chúng em giả trang làm đệ tử của Phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt, đi theo ông ấy cũng nhàn hạ.” Lâm Quốc cười nói.
“Cậu thì sướng rồi, ngồi ở đó mà nhàn hạ, chúng tôi phaiar giả làm thương nhân đi khắp nơi đây này.” Trần Thiên Minh nói.
Lâm Quốc nói: “Đại ca ơi, anh không biết rồi, nỗi khổ của tụi em ở đây là ngày ngày đều phải ngồi nghe Lạt Ma tụng kinh, đầu cũng to lên cả rồi, hay là anh đổi lại có được không? Để em cũng được đi dạo khắp nơi.”
“Không cần đâu, công việc vất vả của tôi không cần cậu phải làm.” Trần Thiên Minh đương nhiên sẽ không chịu, chỉ ngồi một chỗ cả ngày chán chết.
“Vậy tối nay anh có đến không? Đại ca.” Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.
“Khi nào qua thì tôi sẽ báo cho cậu biết. Các cậu bận không?” Trần Thiên Minh nói
“Không bận mà là quá nhàn rỗi.” Lâm Quốc nói.
“Chúng tôi đi cả buổi sáng nay, tôi nghỉ một chút đã.” Nói rồi Trần Thiên Minh ngắt liên lạc với Lâm Quốc.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Buổi chiều, khi Trần Thiên Minh đang ngồi trong phòng luyện hương ba công thì nghe thấy có người gõ cửa phòng mình. Khi hắn mở cửa ra thì thấy trước mặt là một thanh niên. Người thanh niên này sung mạo rất đẹp trai, còn có chút búng da sữa, từ trang phục có thể thấy cậu ta là người Hán.
“Xin chào tiên sinh, anh từ nơi nào đến vậy?” Người thanh niên hơi khom lưng cười nói với Trần Thiên Minh.
“Cậu là?” Trần Thiên Minh nhìn người thanh niên trước mặt hỏi. Mình không quen biết cậu ta, sao lại đến tìm mình?
“Ừm, tôi xin tự giới thiệu trước. Tôi tên là Tôn Hoa, ở phòng 305, từ phương nam đến, trưa hôm nay mới tới đây, tôi đến đây là để thu mua ít dược liệu. Nghe nhân viên phục vụ nói hôm qua ở đây cũng có mấy người Hán mới đến, cho nên tôi muốn đến hỏi thăm, muốn làm bạn với các anh.” Người thanh niên nói với Trần Thiên Minh.
“Xin chào, tôi tên là Trần Thiên Minh, tôi cũng từ phương nam tới.” Trần Thiên Minh trả lời. Bây giờ là lúc căng thẳng, hắn không muốn tiếp xúc nhiều với người lạ.
“Thật là khéo, anh cũng là từ phía nam đến, tôi là người ở thành phố Q, anh ở đâu vậy?” Tôn Hoa nói.
“Tôi là người ở tỉnh R.” Trần Thiên Minh tuỳ tiện nói một tỉnh gần đó.
“Anh buôn bán gì vậy?” Tôn Hoa hỏi.
“Tôi là người thu mua một số da, lông và dược liệu.” Trần Thiên Minh nói.
“Thật là trùng hợp, tôi cũng thu mua dược liệu, huynh đẹ tiên không? Nếu tiện thì chúng ta cùng đi thu mua, như vậy trên được cũng sẽ ban toàn hơn một chút. Anh một mình tới đây sao?” Tôn Hoa nói.
“Không, tôi còn mang theo mấy người làm nữa.” Trần Thiên Minh nói.
“Đến lúc đó chúng ta cùng đi vào thôn trang thu mua nhé, được không?” ánh mắt Tôn Hoa có chút chờ mong.
“Có lẽ là có chút không tiện, người của chúng tôi đều chia ra các nơi để đi, không thể nói chuẩn xác là chỗ nào.” Trần Thiên Minh lắc đầu từ chối, mình vốn không phải là người làm ăn buôn bán, nếu đi cùng với người làm ăn buôn bán thật sự chắc chắn sẽ bị lộ, hơn nữa hắn cũng không biết Tôn Hoa này có lai lịch như thế nào.
“Vậy được rồi, có lúc tôi cũng ra ngoài thu mua, nhưng hướng đi không rõ và thời gian cũng không chuẩn. Lần trước nơi tôi đến khá xa, không có cách nào trở về kịp, buổi tối đã ở nhờ trong nhà một người dân tộc Tạng.” Tôn Hoa thấy Trần Thiên Minh nói như vậy cũng không miễn cưỡng.
“Cậu trước đây đã từng tới đây chưa?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Tôi đã từng đến đây mấy lần để thu mua dược liệu rồi, cho nên tôi khá quen thuộc với nơi này, anh đã từng đến đây chưa?” Tôn Hoa hỏi.
“Chưa, đây là lần đầu tiên.” Trần Thiên Minh nói.
“Vậy các anh chắc chắn sẽ lạ lẫm với nơi này, các anh có cần người dẫn đường không, nếu như cần thì tôi sẽ làm người dẫn đường cho các anh.” Tôn Hoa nhiệt tình nói.
“Không cần, hôm nay chúng tôi đã có một đệ tử của Hoàng Lạt Ma giáo dẫn đường rồi.” Trần Thiên Minh xua tay nói.
“Ồ, như vậy thì các anh đã bro phí một khoản tiền rồi, cũng không có cách nào khác, lần đầu đến đây thì sẽ như vậy mà, tôi lần đầu đến đây cũng vậy, sợ có chuyện nên gọi bạn tới. Bây giờ có thể một mình đến rồi.” Tôn Hoa nói.
“Một mình cậu mà cũng dám đến sao?” Trần Thiên Minh nghi ngờ hỏi. Người đến đây buôn bán đa phần là kết thành nhóm thành đoàn, nào có ai dám một mình đến đây.
Tôn hoa nhìn về phía hành lang rồi nhỏ tiếng nói với Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, anh có thể để tôi vào bên trong nói chuyện không? Ở ngoài cửa nói không tiện.”
Trần Thiên Minh nghe thấy Tôn Hoa nói như vậy thì cũng cảm thấy làm gì có ai lại nói chuyện với người khác ở ngoài cửa, chắn cả lối đi. Tuy không biết Tôn Hoa là người tốt hay người xấu nhưng như vậy cũng không tốt. Hắn liền ngại ngùng nói với Tôn Hoa: “Cậu vào đi, vừa này chỉ mải nói chuyện với cậu mà không mời cậu vào trong ngồi.”
Tôn hoa bước vào phòng Trần Thiên Minh rồi ngồi xuống ghế, nhỏ tiếng nói với Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, mọi người cũng coi như là đồng hương, tôi cũng không giấu anh, tôi đã từng học võ công, người bình thường không phải là đối thủ của tôi.”
“Ồ, cậu là người học võ công, chẳng trách cậu dám một mình tới đây.” Trần Thiên Minh bất giác kinh ngạc, không ngờ Tôn Hoa này cũng là người học võ công, chẳng trách một mình dám tới tây bộ buôn bán.
“Ha ha ha, việc này anh đừng nói cho người khác nghe nhé, tránh dẫn đến những phiền phức không đáng có.” Tôn Hoa dặn dò Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh xua tay nói: “Sẽ không đâu, tôi sẽ không nói với người khác, cậu tôn này, chắc võ công của cậu rất cao nhỉ?”
“Bình thường thôi, trước đây khi tôi còn ở nhà đã từng theo một người trong võ lâm học hai năm, đối phó với những kẻ xấu bình thường thì tuyệt đối không có vấn đề gì. Nếu như Trần tiên sinh đi thu mua dược liệu cùng với tối thì tôi nhất định có thể bảo đảm được sự an toàn của anh.” Tôn Hoa tự hào nói.
Thấy Tôn Hoa tự tin như vậy, Trần Thiên Minh lại có chút hoài nghi về võ công của Tôn Hoa, nếu một người khiêm tốn nói võ công của mình không giỏi thì người đó có khả năng võ công rất cao. Nhưng một người giống như Tôn Hoa, chưa gì đã lớn tiếng nói như vậy thì người lại Trần Thiên Minh lại cảm thấy võ công của Tôn Hoa không cao, nhiều nhất cũng chỉ là biết chút ít thôi.
“Cậu Tôn này, xin cám ơn ý tốt của cậu, nếu tôi cần tôi sẽ đến tìm cậu.” Trần Thiên Minh nói
“Được rồi, chúng ta nói đến đây thôi, tôi còn có việc, không làm phiền anh nữa. Chúng ta hôm khác lại nói chuyện tiếp.” Tôn Hoa chào từ biệt Trần Thiên Minh rồi đi.
Nhìn theo bóng Tôn Hoa rời đi, Trần Thiên Minh cũng không biết tên Tôn Hoa này là người như thế nào, vẫn nên cẩn thận tốt hơn, đặc biệt lần trước sau khi bị Thái Đông Phong ngầm hại thì hắn luôn mang một sự đề phòng với người lạ hoặc người mình không hiểu, một lần bị rắn cắn thì mười nắm ợ dây thừng.
Tôn Hoa bước xuống tầng, đi dạo bên ngoài, rồi sau khi hắn nhìn xung quanh không có ai đang theo dõi mình, liền bước về tự viện của Hồng giáo, giả như đang ngắm cảnh.
Chỉ trong chốc lát, Tôn Hoa đã vượt qua tự viện tham giam, đi đến tự viện là nơi ở của Hồng Lạt Ma giáo và đi thẳng vào trong, hơn nữa những Hồng Lạt Ma cũng không hề ngăn cản hắn.
Tôn Hoa bước vào tự viện của phật sống Lạp Đạt, Lạp Đạt, Lôi Ma và Điện Ma đang ngồi.
“Tiểu Ngọc, con đã gặp được Trần Thiên Minh chưa?” Điện Ma nhìn thấy Tôn Hoa bước vào vội hỏi.
“Con đã gặp được Trần Thiên Minh rồi, còn nói chuyện với hắn một lát.” Tôn Hoa gật đầu nói. Hoá ra tên Tôn Hoa này chính là Phương Minh Ngọc đóng giả thương nhân đến tiếp cận Trần Thiên Minh, hắn muốn thăm dò Trần Thiên Minh, nếu như Trần Thiên Minh tin tưởng hắn thì hắn sẽ ngầm hại Trần Thiên Minh. Nhưng Trần Thiên Minh lại không chịu đi cùng nên hắn đã phải trở về trước.
“Tiểu Ngọc, một mình con không phải là đối thủ của hắn, con chớ động thủ vói hắn.” Lôi Ma lo lắng nói với Phương Minh Ngọc.
“Con biết rồi, Lôi sư thúc, sư thúc yên tâm. Không ngờ hắn cẩn thận như vậy, nhưng con vẫn có cách để đối phó với hắn.” Phương Minh Ngọc hiểm ác nói. Hắn không tin tài trí của mình lại không thể đối phó được với Trần Thiên Minh.