Lưu Manh Lão Sư Chương 6 00: Tiểu Ny gặp nạn.

Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 600: Tiểu Ny gặp nạn.

Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan







“Cái gì cơ? Ai hại tôi vậy? Ai nói tôi ngay cả lão thái bà 80 tuổi cũng không buông tha?” Đàm Thọ Thăng đang ngồi trên ghế đạp bàn nhảy dựng lên. Hắn đang ngồi trước mặt một nam sư phụ chừng 40 tuổi.

Nam sư phụ lắc đầu nói: “anh không biết ai nói hả, tôi cũng vậy, tôi nghe người khác nói. Còn ai là người khơi mào ra chuyện này thì chẳng ai biết cả”.

“Mẹ kiếp, nếu tôi biết ai là người bôi xấu tôi như vậy, tôi nhất định sẽ giết chết không tha”, Đàm Thọ Thăng đã tức đến mức không còn lời nào để nói nữa. Giờ hắn mới hiểu tại sao hai ngày nay khi hắn đến trường, các nữ sư phụ nhìn thấy hắn là như thấy ma quỷ. Hóa ra là có người đã nói xấu sau lưng hắn, mà chuyện càng ngày càng to ra, hắn giờ trong mắt người khác đã thành một tên ma sắc, ngay cả lão bà cũng không buông tha”.



Nam sư phụ thấy Đàm Thọ Thăng sắp phát hỏa thì hắn cũng ngồi im mà không dám nói thêm câu nào.

“Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi” Đàm Thọ Thăng phất tôiy nói.

Nam sư phụ nọ vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc của Đàm Thọ Thăng.

Đàm Thọ Thăng ngồi tựa vào ghế, tôiy chống cằm suy nghĩ một hồi. Hắn đột nhiên kêu lên một tiếng: “đúng rồi, nhất định là tên Trần Thiên Minh kia đã gây ra chuyện này. Lúc trước trong phòng làm việc của Hân Di chính hắn đã một lần nói tôi như vậy”, Đàm Thọ Thăng lại nhảy dựng lên một lần nữa vì tức giận. Hắn tự nhủ: “Trần Thiên Minh ơi Trần Thiên Minh, tôi thật không ngờ anh lại dám làm vậy. Tôi còn chưa thèm đối phó với anh mà anh đã bắt đầu trước rồi”.

Rồi hắn cầm lấy cái điện thoại di động bên cạnh, bấm số và nói: “Vĩ ca hả, tôi là Đàm Thọ Thăng, hiệu trưởng trường Cửu Trung, cũng là người thân quen của Chu cục trưởng của Cục Công an, lần trước chúng tôi đã cùng ăn cơm đó”.

“Xin chào, anh có khỏe không Đàm hiệu trưởng?” bên kia truyền tới thanh âm của Diệp Đại Vĩ

“Vĩ ca, tôi muốn nhờ Hoa hắc bang của anh giúp chúng tôi giáo huấn một sư phụ trong trường. Hắn dám đoạt người phụ nữ của tôi, tôi muốn cho hắn một bài học” Đàm Thọ Thăng hung tợn nói.

“Người đó có thế lực nào trợ giúp không?” Diệp Đại Vĩ hỏi?

“Không có”, Đàm Thọ Thăng trả lời.

“Vậy được rồi, để tôi phái mấy người đến giúp huynh đệ”, Diệp Đại Vĩ nói.

Đàm Thọ Thăng hung ác nghiêm mặt nói: “được, đến lúc đó anh liên lạc lại với tôi. Tôi sẽ sắp xếp thời gian, mặc dù tôi không muốn giết chết hắn nhưng tôi muốn hắn phải bị tàn phế”.

“Đàm hiệu trưởng, tôi vì mối quan hệ với Chu Cục trưởng nên sẵn lòng giúp anh. Nhưng nếu anh muốn làm cho tên sư phụ kia bị đánh đến tàn phế thì chắc tôi sẽ phải tính đến việc thu phí đó”, Diệp Đại Vĩ nói.

“Bao nhiêu tiền?” Đàm Thọ Thăng cắn răng nói, nếu hắn có thể làm cho Trần Thiên Minh bị tàn phế thì bỏ ra chút tiền cũng đáng.

“Những người khác thì không nói, nhưng anh thì tôi chỉ lấy nửa giá thôi. Năm vạn. Nhưng anh cũng phải có lời với Chu cục trưởng để ông ý chỉ làm lấy lệ chứ không truy cứu chuyện này” Diệp Đại Vĩ suy nghĩ quả là chu đáo.

“Chuyện này không thành vấn đề. Vĩ Ca, vậy chúng ta quyết định như thế nhé. Hẹn gặp lại”, Đàm Thọ Thăng nói xong liền cúp điện thoại. Nghĩ đến viễn cảnh Trần Thiên Minh biến thành tàn phế, hắn ta cảm thấy vô cùng cao hứng. Ta sẽ kêu người móc mắt hắn, hay đánh cho hắn què chân nhỉ? Tốt nhất là vừa khiến hắn mù hai mắt vừa làm hắn què chân.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Lại nói về Tiểu Ny, cuối cùng thì nàng cũng đi đến được Thành phố M.

Khi trốn xuống núi, nàng chợt phát hiện ra mình không có mang theo tiền. Tuy rất lo lắng nhưng cũng không thể làm được gì khác ngoài việc đến thành phố này tìm cửa hàng bán quần áo của người bác gái, người bác trước giờ vẫn luôn hối Tiểu Ny đến thăm bà. Bác gái thấy Tiểu Ny đến vào canh ba nửa đêm thì vội hỏi có chuyện gì xảy ra. Tiểu Ny vội mang chuyện trên núi kể cho bác gái nghe, rồi nói muốn đến Thành phố M tìm người.

Bác gái thấy Tiểu Ny đáng thương bèn cho nàng một ít tiền rồi nói nàng nên nhanh chóng đi sang một thành phố khác, rồi từ đó có thể bắt xe đi đến Thành phố M. Bà cũng cho Tiểu Ny một bộ quần áo, nói Tiểu Ny nếu cứ mặc bộ quần áo như bây giờ thì sẽ khiến cho người khác chú ý.

Do đó, Tiểu Ny thay quần áo rồi cầm tiền bác gái cho chạy sang thành phố bên cạnh mà bác gái nhắc đến, rồi chờ trời sáng sẽ bắt xe đi đến Thành phố M. Trước giờ Tiểu Ny không hay xuống núi làm việc như mấy người Lý Quân bọn họ nên nàng không quen thuộc chút nào với tình thế dưới núi. Nếu như không phải bác gái chỉ cho nàng đến cái thành phố nhỏ bên cạnh đó thì nàng thậm chí còn không biết mình sẽ phải đi đâu nữa.

Trời vừa mờ sáng, Tiểu Ny đã bắt xe đi lên tỉnh. Bác gái nói ở đây không có xe đến Thành phố M, do đó sẽ phải bắt xe lên tỉnh, rồi sau đó chuyển xe khác. Dọc đường đi, Tiểu Ny vừa đi vừa hỏi nên đã đi được đến Thành phố M này. Nhưng đến đây rồi nàng mới trợn tròn mắt. Thành phố này lớn vậy thì sao có thể tìm ra Trần Thiên Minh đây? Mà nghe sư phụ nói Chung Hướng Lượng sư thúc cũng ở thành phố này, nhưng sao tìm được hắn bây giờ? Bởi vì bình thường Tiểu Ny là người vô lo vô nghĩ nên nàng không hề quan tâm đến những chuyện thị phi xung quanh, do đó cũng không biết Chung Hướng Lượng hiện đang là Quốc an.

Không biết làm cách nào khác, Tiểu Ny đành quay trở lại bến xe. Lúc này nàng bắt đầu cảm thấy có kiến bò trong bụng, nhưng vì bác gái không cho nhiều tiền nên nàng không dám ăn món gì ngon ngon.

“Đại thúc, một suất cơm của ngài bao nhiêu tiền hả?” Tiểu Ny đi tới bên cạnh một hàng cơm nhỏ rồi nhỏ giọng hỏi thăm. Hiện giờ trong túi nàng tất cả chỉ có mười đồng mà thôi.

Lão chủ quán thấy Tiểu Ny mặc trang phục thổ khí, biết nàng đây là lần đầu tiên ra thành thị thì trong lòng không khỏi có chút cao hứng. Hầu hết các hàng ăn ở đây đều thuộc về hắn để tạo nên một dây chuyền chặt chém khách tỉnh lẻ. Thường thì một hợp cơm giá năm tiền, nhưng hắn luôn bán giá mười tiền. Thường thì khách ở tỉnh lẻ lên chỉ mua một lần rồi thôi, hắn cũng không lo việc họ không quay lại hay mất khách khác.

“Cô nương, cô muốn mua thức ăn gì? Chúng ta đang ở một thành thị lớn, không thể so sánh với ở nông thôn được. Giá cả cái gì cũng đắt đỏ hơn nhiều. Lão chủ quán nhìn Tiểu Ny nói, hắn đã bán lâu năm nên hiểu rất rõ tâm lý của khách hàng.

“Chuyện này tôi biết mà, đại thúc, tôi chỉ cần một chén cơm với chút rau cỏ là được. Từng đó thì bao nhiêu tiền?” Tiểu Ny ngại ngùng nói.

Lão chủ hàng cơm nhìn bộ dạng của Tiểu Ny biết ngay nàng là một người không có chút hiểu biết gì về xã hội ở đây. Lão suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô nương, tôi nhìn cũng biết cô không có tiền, tôi sẽ bán rẻ cho cô, chỉ mười đồng thôi”. Lão bán hàng này quả là không có trái tim, chỉ có chút cơm với rau cỏ mà lão tính tận mười đồng.

Tiểu Ny chưa từng hạ sơn lần nào nên đâu có biết lòng dạ con người khó lường đến thế. Nàng nghe lão chủ hàng nói vậy thì còn tưởng hắn ta thương nàng nên bán rẻ cho nàng thật. Nhưng nghĩ lại, trên người nàng lúc này cũng chỉ có mười đồng, ăn xong bữa cơm này thì chẳng còn gì cả. Nhưng nếu không ăn cơm thì lấy đâu ra sức mà đi tìm Trần Thiên Minh. Nghĩ tới đây, nàng bèn gật đầu với lão ta nói: “đại thúc, đây là mười đồng tiền, ông nhận lấy này”. Nói xong, Tiểu Ny móc tiền từ trong túi ra rồi trả cho lão chủ hàng cơm.

“Được, cô nương, mời cô qua ngồi bên kia, tôi sẽ kêu người mang cơm lên ngay”, lão chủ cao hứng mà nói. Hắn nghĩ từng đó thức ăn cho Tiểu Ny chỉ tốn có một đồng, vậy là lão đã lãi tới chin đồng rồi.

Chỉ chốc lát sau, lão bản liền bưng tới một chén cơm trắng cùng một đĩa rau cỏ. Lão quay sang Tiểu Ny nói” Cô nương, cô nhanh ăn đi, tôi thấy cô đã đói lắm rồi”.

“Cám ơn đại thúc”, Tiểu Ny quả thật đã rất đói bụng. Chỉ trong có chốc lát, nàng đã ăn hết chỗ thức ăn đó. Bụng đã no, nàng nhớ lại những chuyện cũ và cười khổ. Ôi, phải nhanh lên đi tìm tiểu sư thúc mới được, phải nói hắn báo thù cho các sư phụ. Không biết các Huyền Môn đệ tử khác có trốn ra ngoài được không nữa?

“Đại thúc, lão cho tôi hỏi một chút, lão có biết ai tên là Trần Thiên Minh không vậy?” Tiểu Ny muốn hỏi thăm lão chủ hàng cơm, những tưởng Thành phố M cũng nhỏ như Huyền Môn vậy, người nào cũng biết người nào.

“Tôi không biết ai tên như vậy cô nương ạ. Cô thử đến chỗ khác hỏi xem sao?” lão chủ hàng cơm lúc này chỉ muốn Tiểu Ny đi nhanh lên một chút. Nếu để nàng phát hiện ra rằng lão đã lừa nàng thì quả thật là phiền toái.

“Không sao, tôi sẽ đi nơi khác hỏi vậy”, Tiểu Ny thất vọng mà đi ra ngoài.

Vừa lúc đó ở bàn bên cạnh có một tên tứ đầu của Hoa Hắc bang. Hắn cũng nghe được câu hỏi của Tiểu Ny, nhìn nàng cũng nhận ra ngay rằng nàng từ nông thôn đến tìm thân thích. Mặc dù Tiểu Ny ăn mặc quần áo lão thổ nhưng tên tứ đầu này vẫn dễ dàng nhận ra nàng thật xinh đẹp.

“Ba người các ngươi lại đây. Bây giờ các ngươi sẽ đoạt cái túi nhỏ trong tay nàng, sau đó ta sẽ giả vờ như giúp nàng lấy lại, rồi ta sẽ mang nàng đến lữ điếm chơi bời chút”, tên tứ đầu nói với ba tên ngồi cạnh.

Bọn chúng bình thường vẫn tập trung ở chỗ này rồi đi dạo khắp nơi. Nếu thấy “túi to” thì sẽ đoạt, thấy gái đẹp sẽ lừa. Tại những bến xe thường lúc nào cũng đông đúc, cảnh sát có muốn cũng không thể quản lý được hết.

“Chúng tôi biết rồi, lão đại”, ba tên kia nói. Chúng cũng đoán cô gái kia từ tỉnh lẻ đi lên Thành phố M thì nhất định sẽ mang theo nhiều tiền, cô ta lại rất đẹp. Sau khi lão đại “chơi bời” với cô ta thì bọn hắn nhất định cũng sẽ có phần. Nghĩ tới đây, tên nào cũng thấy cao hứng.

Bốn tên đồng loạt đứng dậy, kêu lão chủ quán ghi sổ nợ số tiền bữa ăn vừa rồi. Dù sao thì ăn ở đây chúng chưa bao giờ bỏ tiền túi ra mà trả cả. Ai dám đòi tiền bọn chúng cơ chứ?

Ba tên theo kế hoạch chạy đến sau lưng Tiểu Ny nhanh chóng đoạt lấy cái túi của nàng rồi liều mạng chạy về phía trước hòng trốn thoát.

Tiểu Ny thấy túi của mình tự dưng bị người ta đoạt mất thì vội vàng thi triển khinh công, bay một cái vọt đến chỗ ba người, đứng cản trước mặt chúng. “Các anh lấy túi của tôi làm gì. Mau trả lại tôi ngay”. Tiểu Ny nói, đưa tay ra hòng nhận lại cái túi dù trong đó chẳng có gì ngoài bộ quần áo để thay khi tắm rửa của nàng nhưng nàng cũng không dễ dàng để người khác cướp đi như vậy.

Ba tên đầu trâu mặt ngựa thấy Tiểu Ny thoáng cái đã bay đến trước mặt chúng thì sửng sốt một chút. Nhưng bọn chúng đều là sát thủ tàn bạo, tất nhiên sẽ không sợ chút võ công đó của Tiểu Ny. Bọn chúng rất nhanh rút tiểu đao ra, nói: “Mỹ nữ, ngoan ngoãn tránh ra nào, nếu không chúng ta phải giết cô đó”

Với võ công của mình, Tiểu Ny không hề thấy sợ mấy thứ tiểu đao đó. Nàng lắc đầu nói: “tôi nói cho các anh biết, đừng có gọi tôi là mỹ nữ. Tên tôi là Tiểu Ny. Nếu các anh không trả lại túi cho tôi, tôi cũng sẽ không khách khí với các anh đâu”, Tiểu Ny vận nội lực vào bàn tay. Nếu bọn chúng dám xông lên thì nàng nhất định sẽ đánh ngã bọn chúng.

“Tiến lên, các huynh đệ…” một tên trong số chúng nói. Hắn cũng biết Tiểu Ny có chút võ công, chỉ khi cả ba tiến lên cùng một lúc thì mới có cơ hội thắng được”.

Nhưng bọn chúng vừa tiến lên được một bước đã bị Tiểu Ny tung ra một chưởng đánh cả ba phải quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng kêu thảm.

“Tôi đối với các anh đã hạ thủ lưu tình lắm rồi đó, nếu các anh không mau trả túi lại cho tôi tôi sẽ nặng tay hơn đó” Tiểu Ny nói.

“Ui lợi hại thật, các huynh đệ, chúng ta mau chạy đi!”, mấy tên mới rồi còn to mồm dọa nạt, giờ đã vứt túi lại ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện, tên tứ đầu không khỏi giật mình. Hắn thật không nhờ cô gái nhỏ bé trước mặt hắn võ công lại lợi hại như vậy. Tình hình này Hoa Hắc bang chắc không có mấy người là đối thủ của nàng. “Trời ạ, nếu mình mà thu phục được nàng để nàng đi theo mình thì sau này địa vị của mình trong Hoa hắc bang chẳng phải sẽ tiến triển cực nhanh sao?” tên tứ đầu trong lòng cao hứng mà nghĩ.

Hắn vừa rồi có nghe Tiểu Ny nói chuyện, biết nàng bình thường không mấy khi đi lại trong xã hội, ngay cả mỹ nữ còn không biết ý nghĩa là gì lại tưởng người ta gọi nhầm tên nàng. Nghĩ tới đây, tên tứ đầu âm hiểm cười, xem ra hôm nay nhất định không để nàng ta có thể thoát khỏi tay mình.

Nghĩ vậy, tên tứ đầu chạy đến trước mặt Tiểu Ny giúp nàng nhặt cái túi lên.

Tiểu Ny lại thấy có người chạy đến nhặt cái túi của mình lên thì tưởng hắn lần nữa muốn đoạt túi của mình, bèn âm thầm vận nội lực chuẩn bị đối đầu với tên tứ đầu.

Nhưng tên tứ đầu chỉ nhặt chiếc túi lên rồi đi đến trước mặt Tiểu Ny cười nói: “Cô nương, đây là túi của cô phải không?”

Nguồn: tunghoanh.com/luu-manh-lao-su/chuong-600-7B3aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận