Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 606: Ăn miếng trả miếng
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: “Đàm Thọ Thăng, ta chọn cách thứ ba, vậy có được không hả? Tỷ như cho ngươi ăn một trận đòn nên thân?”
“Ngươi, mẹ kiếp, đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn dám nói như vậy sao? Mấy người các ngươi cho hắn một trận cho ta”, Đàm Thọ Thăng chỉ vào Trần Thiên Minh mà mắng. Hắn những tưởng Trần Thiên Minh sẽ phải quỳ xuống đất mà xin hắn tha thứ, không ngờ, Trần Thiên Minh lại nói như vậy.
Mấy tên đầu trâu mặt ngựa nghe Đàm Thọ Thăng nói vậy thì lập tức xông tới vung đao lên nhắm thẳng vào Trần Thiên Minh. Trong mắt bọn chúng Trần Thiên Minh chỉ là một tên thầy giáo nhỏ nhoi mạt hạng. Đàm Thọ Thăng thuê bọn chúng dằn mặt Trần Thiên Minh thì chỉ cần mỗi người cho Trần Thiên Minh một, hai đao là xong việc.
Nhìn thấy thanh đao chực bổ xuống đầu mình, Trần Thiên Minh thủ thế nghênh đón rồi cười lạnh một tiếng. Hắn không muốn dọa chết Đàm Thọ Thăng nên chỉ tung ra chút nội lực hộ thể. Loáng một cái, hắn dùng tay phải nhấc một tên đánh thuê, xoay hắn một vòng, đoạt lấy thanh đao của hắn rồi ném hắn thẳng vào tường.
Sau đó, Trần Thiên Minh dùng tay trái cầm thanh đao vừa đoạt được, dùng sức chém thẳng vào tên đánh thuê thứ hai từ bên trái đang xông tới. Tên này không những làm rơi luôn thanh đao đang cầm trên tay mà còn bị bay lên rồi rơi bịch xuống sàn gỗ.
Từ đằng sau Trần Thiên Minh, hai tên sát thủ khác cũng nhanh chóng xông tới. Hắn bèn quay ngược lại tấn công. Chỉ thấy hai chân hắn xoay tròn như cối xoay gió, tức thì hai tên sát thủ lập tức bị đo ván.
Lúc này, Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên thì thấy tên đao phủ cuối cùng tiến đến chỗ hắn, thì vừa cười vừa nói: “Tiên sinh, ngài muốn bị đánh vào đầu hay vào chân?”
“Ta chưa nghĩ đến điều đó”, tên đao phủ lắc đầu nói. Hắn cũng đứng trong phòng từ nãy đến giờ nên đương nhiên biết Trần Thiên Minh là một nhân vật lợi hại. Chẳng phải vừa rồi bốn huynh đệ của hắn chưa kịp đụng độ đã bị Trần Thiên Minh một chiêu mà đánh bay hay sao?
Cai tên bị Trần Thiên Minh đánh dinh vào tường, rõ ràng hắn đã bị vỡ mũi, máu tươi đang túa ra như thể hắn bị đập mặt vào tường. Tên khác bị Trần Thiên Minh dùng đao chém vào tay thì đang kêu la vô cùng thảm thiết.
Còn hai tên nữa thì thậm chế còn thảm hại hơn, đang lăn lội trên mặt đất. Nhìn thảm cảnh này, tên sát thủ cuối cùng lúc nãy đang định xuống tay với Trần Thiên Minh thì bỗng run sợ, hắn nói với Trần Thiên Minh: “đại ca, à không đại gia, ngươi bỏ qua cho ta đi. Ta với ngươi không thù không oán, ta cũng không tự dưng muốn ra tay với ngươi. Tất cả chỉ là do tên kia đã chi tiền thuê chúng ta đến cho ngươi một bài học mà thôi”.
“Vậy ngươi vẫn cầm thanh đao trên tay vậy là có ý gì?”, Trần Thiên Minh hỏi.
“Ngươi hiểu lầm rồi” , nói xong hắn bèn ném luôn thanh đao trên tay đi.
Đàm Thọ Thăng đứng lặng người đi. Hắn thật không ngờ mọi chuyện lại đi theo chiều hướng này. Trần Thiên Minh quả là lợi hại, thoáng cái hắn đã đánh ngã được bốn tên sát thủ rồi. Tên sát thủ cuối cùng thì chịu thua, chấp nhận cầu xin Trần Thiên Minh tha thứ. Trời ạ, mình đang nằm mơ hay sao? Mình bỏ năm vạn đồng để thuê mấy tên sát thủ kiểu gì không biết nữa.
Diệp Đại Vĩ tưởng rằng người mà Đàm Thọ Thăng muốn dằn mặt chỉ là một giáo viên bình thường nên chỉ cần phái năm tên đầu trâu mặt ngựa đó là đủ, nhưng hắn không ngờ người đó lại chính là Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nói: “không phải ngươi nói muốn đến đây để dằn mặt ta sao, nếu như ta cứ như vậy mà thả ngươi thì sao có chút công bằng với mấy đồ đệ kia của ngươi cơ chứ?” Trần Thiên Minh chỉ vào mấy tên đã bị mình đánh gục nói. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
“Ngài nói đúng, Đại gia, tôi sẽ không làm ngài thất vọng mà”, tên đó nói.
“Như vậy đi, ngươi giúp ta giáo huấn hắn ta một chút, ta sẽ tha cho ngươi”, Trần Thiên Minh chỉ vào Đàm Thọ Thăng nói.
“Cái này thì không được rồi”, tên đao phủ nói. Dù sao cũng là Đàm Thọ Thăng đã chi tiền cho bọn chúng đánh Trần Thiên Minh, giờ sao quay lại đánh cố chủ được?
“Nếu như ngươi không chịu làm, ta sẽ ra tay với hai cái chân ngươi, cho ngươi cả đời cũng không đi lại được”, Trần Thiên Minh giơ chưởng hung tợn nói. Hắn nghĩ người nào mà bị dọa đến đường cùng vậy chắc chắn cũng sẽ đáp ứng.
“Đừng, ta đồng ý, ta đồng ý”, tên sát thủ nói. Hắn vừa tưởng tượng ra viễn cảnh bị tàn phế đã sợ run người.
Trần Thiên Minh đi đến cái ghế gần đó ngồi xuống, nói: “tốt lắm, giờ ngươi bắt đầu ra tay đi, nhớ là phải thật tàn nhẫn đó, biết không?” Trần Thiên Minh nghĩ tên này sẽ nhát gan mà không dám hạ nặng tay.
“Ôi chao”, Đàm Thọ Thăng bị tên sát thủ đánh một quyền trúng bụng. “Ta là cố chủ, ngươi dám đánh ta sao, ta sẽ nói cho bang chủ các ngươi”
Nghe Đàm Thọ Thăng nói vậy, tên sát thủ cũng có đôi chút hoảng sợ.
“Sợ cái gì? Ngươi có định đánh nữa không? Nếu ngươi cứ đánh mạnh tay vào thì hắn có dám nói cho bang chủ của ngươi biết không?” Trần Thiên Minh bây giờ cứ như là sư phụ của tên sát thủ đang dạy hắn phải làm thế này, làm thế kia.
Tên đao phủ khẽ cắn môi nói: “Mẹ kiếp ngươi có muốn sống hay không nữa hả? Lấy bang chủ ra để dọa ta sao?” Nói xong, hắn hung hăng mà cho Đàm Thọ Thăng một cái tát nảy lửa. Hắn những tưởng Đàm Thọ Thăng cũng chỉ là một nhân vật bình thường gọi Diệp Đại Vĩ thuê làm việc. Diệp Đại Vĩ không nói với hắn mối quan hệ của Đàm Thọ Thăng, vì thế hắn liền ra tay với Đàm Thọ Thăng vô cùng tàn nhẫn.
“Dừng lại. Ta đau chết mất”, Đàm Thọ Thăng lau máu đang túa ra từ miệng kêu thảm.
“Tiểu huynh đệ, bây giờ, nhiệm vụ chính của ngươi là đánh cho mặt hắn sưng lên, khi nào ngay cả ngươi cũng nhận không ra mặt hắn mới được coi là làm tròn nhiệm vụ. Nếu như trong ba phút ngươi không làm xong chuyện này, ta sẽ cho ngươi cả đời không đi lại được”, Trần Thiên Minh đe dọa tên sát thủ.
Nghe Trần Thiên Minh nói chỉ cho mình ba phút phải hoàn thành nhiệm vụ, tên sát thủ không dám chậm chễ, liền giơ tay nhằm thẳng hai tròng mắt của Đàm Thọ Thăng mà đánh. Hắn tự nhủ phải đánh vào một trọng điểm thì trong ba phút mới khiến Đàm Thọ Thăng biến dạng được khuôn mặt. Mà hai tròng mắt là chỗ mà dễ bị sưng lên nhất.
“Ai da, cứu mạng với, tha cho ta đi”, Đàm Thọ Thăng trước giờ luôn sống an nhàn sung sướng chứ có bao giờ phải chịu đau như vậy. Mới bị tên sát thủ đánh vài cái hắn đã không ngừng cầu xin tha mạng.
Tất nhiên tên sát thủ không quan tâm đến điều đó. Hắn đã chứng kiến Trần Thiên Minh xuống tay với huynh đệ của mình tàn nhẫn thế nào, biết hắn dám nói sẽ dám làm, nói đánh mình tàn phế là sẽ dám làm thế lắm. Cho nên, hắn liều mạng mà đánh sưng mặt Đàm Thọ Thăng, đầu tiên là ở hai tròng mắt, sau đó đến mũi, rồi đến miệng.
“Còn 30 giây, 29….15 giây, 5 giây”, Trần Thiên Minh sợ tên sát thủ quên mất thời gian nên hắn nhắc cho nhớ.
Tên sát thủ thấy chỉ còn miệng của Đàm Thọ Thăng là chưa bị biến dạng, lại thấy Trần Thiên Minh đếm đến 2 giây lập tức giơ chân phải tung một cước thật mạnh vào miệng Đàm Thọ Thăng.
“Đừng”, Đàm Thọ Thăng lần này muốn kêu thảm mà không cũng không thể mở miệng ra kêu được.
“Hết giờ rồi. Này tiểu huynh đệ, ngươi không biết kỷ luật là thế nào hả? Sư phụ ngươi không dạy ngươi hết giờ thì phải dừng lại ngay sao?” Trần Thiên Minh thấy tên sát thủ vẫn muốn đánh Đàm Thọ Thăng tiếp liền kêu hắn dừng lại.
Tên sát thủ nghe Trần Thiên Minh kêu mình dừng lại bèn dừng tay luôn, không đánh thêm cái nào nữa.
“Tốt lắm, giờ để ta kiểm tra nghiệm thu xem sao. Nếu như ta còn nhận ra được Đàm Thọ Thăng thì ngươi phải bò ra ngoài đó”, Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi đến bên Đàm Thọ Thăng nhìn vào mặt hắn. “Trời ạ tiểu huynh đệ. Ngươi làm việc tốt quá, không những đạt tiêu chuẩn mà còn có thể nói là xuất sắc, ta giờ thật sự không nhận ra Đàm Thọ Thăng nữa rồi. Ngươi nhìn ngươi xem, sao lại để người ta đánh cho miệng sưng to như con hà mã thế này. Ôi, thật khổ thân quá!”
Trần Thiên Minh nhìn bộ dạng Đàm Thọ Thăng lúc này chỉ muốn ôm bụng cười to. Hai tròng mắt hắn tím đen lại hơn cả mắt mèo. Sống mũi gãy, máu chảy đầm đìa. Miệng thì sưng vù, nói giống miệng của con hà mã cũng không phô trương chút nào.
Nghe vậy tên sát thủ thấy bực vô cùng, hắn nghĩ “bảo ta đánh người là ngươi, bây giờ ngươi lại nói như thể là do ta vậy. Thế rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào?” Hắn muốn chửi mà không dám cất lời, chỉ sợ Trần Thiên Minh đánh gãy chân hắn.
“Tốt rồi, giờ ngươi chuẩn bị nhận nhiệm vụ thứ hai”, Trần Thiên Minh dừng lại một chút nói.
“Gì cơ, ngươi còn có nhiệm vụ thứ hai sao?”
Trần Thiên Minh gật đầu vỗ vai an ủi tên sát thủ: “ngươi yên tâm đi, đây là nhiệm vụ cuối cùng rồi. Nếu ngươi hoàn thành được nó thì yên tâm về nhà ôm lão bà mà ngủ đi thôi”.
“Đó là nhiệm vụ gì?” tên sát thủ có chút run sợ.
“Ngươi yên tâm, nhiệm vụ lần này đơn giản lắm. Ngươi phế bỏ một chân hắn đi, chân nào cũng được”, Trần Thiên Minh mỉm cười.
“Gì cơ?” cả tên sát thủ lẫn Đàm Thọ Thăng kêu to.
“Trần Thiên Minh, ngươi dám?” Đàm Thọ Thăng lớn tiếng mà quát.
Trần Thiên Minh nói: “ta dám đó thì sao hả? Tên sát thủ đó là do ngươi thuê đến dằn mặt ta, bảo ta tới đây cũng là ngươi. Những chuyện này Đặng sư phụ có thể làm chứng. Nếu ngươi kiện, ta chỉ cần nói ta phải tự vệ và không may làm ngươi bị thương mà thôi. Hơn nữa, đánh ngươi cũng là hắn chứ không phải ta”.
“Là ngươi kêu hắn làm”, Đàm Thọ Thăng nói.
“Thì có sao? Ai sẽ làm chứng điều đó cơ chứ? Tiểu huynh đệ, ngươi sẽ làm chứng là ta sai ngươi đánh hắn sao?” Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn tên sát thủ nói.
Tên sát thủ vội vàng lắc đầu nói: “không có, tuyệt đối không có. Là ta đánh hắn”. Nếu bị đi tù do đánh người thì hắn chắc chỉ ngồi vài bữa, nhưng nếu bị phế cước thì hắn thành tàn phế cả đời, không thể thế được!
“Đàm Thọ Thăng ngươi nghe thấy chưa? Kể cả hắn có giết ngươi thì cũng đâu có liên quan tới ta?” Trần Thiên Minh cười to.
“Trần Thiên Minh, ngươi tha cho ta đi. Ta sẽ không bao giờ chọc giận ngươi nữa”, Đàm Thọ Thăng sợ hãi mà nói. Đến giờ hắn mới phát hiện ra Trần Thiên Minh không phải là một người đơn giản, nhưng quá muộn rồi.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói với Đàm Thọ Thăng: “Đàm Thọ Thăng, giờ ngươi nói vậy đã quá muộn rồi, ta lúc trước đã cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi không thèm. Sau này ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, cơ hội không phải lúc nào cũng có. Ta đã có một nguyên tắc, ai mà dám trêu ta thì không thể sống tốt được đâu”.
“Ta biết ta sai rồi, đừng đánh ta nữa”, Đàm Thọ Thăng cố gắng đứng lên nói. Tuy Trần Thiên Minh nói đây là nhiệm vụ cuối cùng nhưng ai biết hắn nhỡ đâu lại muốn có thêm nhiệm vụ thứ ba?
Trần Thiên Minh nhìn Đàm Thọ Thăng nói: “Đàm Thọ Thăng, đây là quả đắng mà ngươi đã gieo. Ta đánh gẫy chân ngươi nhưng tính mạng ngươi thì vẫn còn. Nếu như sau này còn dám trêu ta ta sẽ chặt chân luôn cho ngươi cả đời không đi lại được”.
“Ta không dám, ngươi tha cho ta đi”, Đàm Thọ Thăng thầm nghĩ nếu lần này Trần Thiên Minh buông tha cho mình hắn nhất định sẽ trả thù Trần Thiên Minh. Chỉ cần hắn chạy được ra ngoài thì nhất định sẽ tìm biểu ca cục trưởng giết chết Trần Thiên Minh.
“Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn về nhà hay không hả”, Trần Thiên Minh đá nhẹ vào tên sát thủ.
“Ta muốn”, tên sát thủ gật đầu.
“Thế thì hoàn thành nhiệm vụ nhanh lên”, Trần Thiên Minh nói.
Tên sát thủ nhặt một cái đao lên rồi hướng về phía Đàm Thọ Thăng đi tới.
“Này ngươi làm gì hả, muốn giết người sao?” Trần Thiên Minh hỏi tên sát thủ.
“Ta chặt đứt chân hắn”.
“Ta nhìn cứ tưởng ngươi muốn chém hắn”, thật lòng Trần Thiên Minh không muốn mọi chuyện đến mức đó, hắn nói với tên sát thủ: “ngươi dùng cái ghế này không được sao? Cần gì dùng đao”.
Tên sát thủ bèn vứt cái đao đi rồi nhấc ghế lên đánh mạnh vào Đàm Thọ Thăng.
“Ôi chao”, Đàm Thọ Thăng hét thảm một tiếng.