Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Dộc Túy
Chương 609: Đại hay tiểu?
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Mỹ nữ nghe Trần Thiên Minh nói vậy thì mặt chợt biến sắc một chút nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường. Nàng biết đó chỉ là đòn tâm lý mà Trần Thiên Minh tung ra thôi.
Chẳng lẽ là xúc xắc có vấn đề? Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ. Đúng rồi, mình đã từng nghe ai đó nói có thể lắp trong xúc xắc một bộ điện động khí mini, khi ấn vào đó có thể làm cho xúc xắc đổi cửa. Chẳng lẽ xúc xắc này cũng vậy, vì nó là do mỹ nữ kia mới mang ra mà.
“Mỹ nữ, cô có cái xúc xắc đẹp quá”, Trần Thiên Minh vừa nói vừa tiến đến cầm lấy cái xúc xắc.
Mỹ nữ thấy Trần Thiên Minh cầm xúc xắc của mình thì nhanh như chớp tiến đến ngăn hắn, cố ý vừa cười vừa nói: “Tiên sinh, để anh chê cười rồi. Nếu như anh muốn chơi tiếp thì mình sẽ bắt đầu, nếu không, anh có thể rời đi”. Mỹ nữ thấy mình mới thua có vài triệu, mà đi cùng với Trần Thiên Minh có đến tận năm người, người nào người nấy nhìn không đơn giản nên chỉ muốn hắn mau mau rời đi.
Trần Thiên Minh cười ha hả: “Mỹ nữ, cô khách khí quá rồi, tôi mấy ngày gần đây vận khí rất tốt nên muốn đến đây kiếm chút tiền tiêu mà. Nào, chúng ta chơi tiếp”. Biết chắc chắn bên trong xúc xắc có chuyện, Trần Thiên Minh ngầm vận nội lực tác động vào xúc xắc xem bên trong nó là cái gì rồi sau đó lại vận nội lực làm thay đổi cấu tạo của xúc xắc đi.
Thấy Trần Thiên Minh đã bỏ trả lại xúc xắc vào trong đầu chung (cái cốc đựng xúc xắc khi đổ), mỹ nữ âm thầm cảm thấy yên lòng. Nàng lúc trước còn sợ Trần Thiên Minh nghi ngờ bên trong xúc xắc có gì đó rồi đòi kiểm tra, nhưng giờ hắn đã trả lại, còn muốn chơi tiếp thì việc thắng lại được hắn số tiền đó không khó khăn gì rồi. “Mọi ngời chú ý, mau mau đặt cửa”, mỹ nữ nói với mọi người quanh đó.
Mọi người lại tiếp tục quay lại bàn. Bọn họ cảm giác rằng vận khí của Trần Thiên Minh không còn đỏ nữa nên tự họ đặt theo suy đoán của mình chứ không theo hắn nữa.
“Đặt tiểu, bốn triệu”, Trần Thiên Minh kêu to.
Mỹ nữ căn bản không biết Trần Thiên Minh đã tác động đến cấu tạo bên trong của xúc xắc. Người điều khiển xúc xắc thật ra cũng không phải là nàng mà là một nhóm người giám sát ngồi bên trong. Thông qua hệ thống quan sát của sòng bạc những người sẽ biết Trần Thiên Minh đặt nhiều tiền cửa nào thì sẽ xoay ngược xúc xắc lại. Mỹ nữ thấy Trần Thiên Minh không có dấu hiệu muốn thay đổi cửa đặt thì thầm mỉm cười nghĩ lần này hắn thua chắc rồi.
“Mỹ nữ, cô mở nhanh lên nào. Không sẽ có người xuống đây bây giờ”, Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Nếu thắng lần này, ván sau hắn sẽ đặt tám triệu, rồi mười sáu triệu… xem sòng bạc này tổng cộng có thể chi được bao nhiêu tiền.
Khi mỹ nữ đưa tay chuẩn bị mở đầu chung thì từ bên trong chợt đi ra một người. Đó là một nam nhân gầy gò chừng năm mươi tuổi. Hắn nói với mỹ nữ: “chờ một chút”.
“Lão bản”, mỹ nữ nhìn thấy nam nhân gầy gò đó thì cung kính cúi chào.
Trần Thiên Minh quan sát nam nhân đó thấy ánh mắt ông ta rất kiên định có vẻ như có luyện võ. Người này có vẻ là chủ sòng bạc, chắc sẽ không phải là người đơn giản. Trần Thiên Minh cố ý không để ý tới ông ta mà nói với mỹ nữ: “Mỹ nữ, sao cô vẫn chưa mở vậy?”
“Tiên sinh, ta không biết sòng bạc của chúng ta có đắc tội gì với anh, mong anh giơ cao đánh khẽ”, Lão bản của sòng bạc cũng biết Trần Thiên Minh không phải là một người đơn giản. Xúc xắc tinh vi vậy mà sau khi hắn cầm một chút đã không thể điều khiển được, thấy vậy lão bản bèn vội vàng chạy ra đây để ngăn lại, hy vọng Trần Thiên Minh không phải là muốn đối đầu với hắn.
“Ha ha lão bản, tôi không biết những lời đó ông nói với tôi có ý tứ gì. Chúng tôi đánh bài thắng hay thua đều là do vận khí. Tôi hiện giờ vận khí đang rất tốt, đương nhiên là phải chơi tiếp để kiếm ít tiền rồi. Lần trước khi chơi ở đây tôi từng bị thua vài triệu, bây giờ ông lại không cho tôi chơi tiếp thì là có ý gì vậy? Mọi người làm chứng cho ta nhé!”, Trần Thiên Minh quay sang nói với những người xung quanh.
Các khách chơi bạc khác cũng ầm ầm phản đối lão bản mà ủng hộ cho Trần Thiên Minh. Những gì Thiên Minh nói đều đúng với tâm lý của họ. Đang vào vận mà không cho chơi nữa thì sao có được?
Lão bản thấy Trần Thiên Minh đang cố lấy ủng hộ của những người xung quanh thì nhìn Trần Thiên Minh mà nói: “nếu tiên sinh muốn thắng, được, tôi sẽ phục vụ ngài”.
“Chờ một chút”, Trần Thiên Minh ngăn không cho lão bản động đến cái đầu chung.
“Tại sao?” lão bản hỏi.
Trần Thiên Minh nói: “ván này chúng tôi đang chơi với mỹ nữ kia. Ông chờ chút cho chúng tôi chơi xong ván này thì chúng tôi sẽ chơi với ông”. Trần Thiên Minh đoán lão bản này là một cao thủ, nếu để ông ta chạm được vào đầu chúng chắc chắn ông ta có cách để xúc xắc không còn ở mặt tiểu nữa.
“Được rồi, cô mở đầu chung ra đi”, lão bản bất đắc dĩ mà nói với mỹ nũ.
Mỹ nữ mở đầu chung ra rồi thấy vô cùng sửng sốt. Giờ nàng mới biết tại sao lão bản phải tự mình đi ra đây, bởi vì xúc xắc đích thị đang ở mặt tiểu. “Mở, tiểu rồi”, mỹ nữ bất đắc dĩ nói. Cô ngầm công nhận nam nhân trước mặt mình quả là lợi hại. Mình không phải là đối thủ của hắn.
Trần Thiên Minh kêu Chiêm Ỷ thu tiền thắng lại, rồi nói với lão bản: “Lão bản, thế giờ chúng ta chơi thế nào? Chơi giống như trò vừa rồi được không?”
“Được”, lão bản gật đầu nói. Ông ta nắm lấy đầu chung lắc một chút, sau đó lớn tiếng nói: “mời mọi người đặt cửa”.
Trần Thiên Minh không chút do dự nói: “đặt cửa tiểu, tám triệu”, hắn đã nghe được xúc xắc dừng ở cửa tiểu.
“Có ai đặt thêm nữa không? Mở nào”, lão bản nói với mọi người. Ông ta không chút để tâm tới Trần Thiên Minh. Nhưng Trần Thiên Minh biết lão bản hẳn là một cao thủ nên không chậm chễ nghĩ cách đối phó.
Trần Thiên Minh biết kỹ thuật cao nhất để bịp trò này là dùng nội lực khống chế xúc xắc. Hiện giờ hắn hoàn toàn có thể dùng chân khí của mình để “xem” xúc xắc bên trong đầu chung, thậm chí không làm cho đầu chung có chút dịch chuyển. Nhưng để có thể khống chế, điều khiển được xúc xắc thì phải có một nội lực vô cùng cao cường, đồng thời phải khéo léo nữa.
Cho dù nội lực của một người có phi thường đến đâu thì khi điều khiển xúc xắc thường sẽ làm động đầu chung. Nhưng trong võ lâm cũng có chiêu thức được gọi là cách sơn lấy hỏa, vừa có thể đánh người từ phía sau, lại không hề tác động đến phía trước địch thủ. Dùng nội lực khống chế xúc xắc trong đầu chung mà không làm đầu chung dịch chuyển cũng tương tự như chiêu thức này, nếu không muốn nói là còn khó hơn một bậc. Nhưng Trần Thiên Minh cũng đã từng được đại bá dạy qua.
Quả nhiên đúng như những gì Trần Thiên Minh đã dự liệu, khi hắn nghe lại xúc xắc, thấy xúc xắc đã thay đổi chuyển sang cửa đại. Hừ, đâm lao thì phải theo lao vậy, Trần Thiên Minh thầm vận nội lực, phát ra hai luồng chân khí hướng tới đầu chung. Một luồng giữ cho đầu chung không chuyển động, luồng kia tác động đến xúc sắc bên trong để thay đổi điểm số xúc xắc đúng với phương thức cách sơn lấy hỏa.
Lão bản của sòng bạc cũng không phải là một ngược thủ. Hai mươi năm trước Ma Vương đã phát hiện ra những tiềm năng của ông ta nên giữ ông ta lại nơi này làm chủ sòng bạc. Dưới sự lãnh đạo của ông ta, một tháng sòng bạc Thường Nhạc có thể kiếm cho Ma Môn vài trăm vạn bạc cho nên Ma Môn vẫn thường coi sòng bạc này là mỏ tiền. Do vậy lần này Chung Hướng Lượng mới muốn phá sòng bạc này trước, sau đó sẽ đánh thẳng vào Ma vương của Hoa Hắc bang.
Lão bản nghe thấy xúc xắc đã bị Trần Thiên Minh sửa lại thì lập tức phát nội lực hòng khống chế. Do đó xúc xắc bên trong đầu chung liên tục thay đổi, tiểu, rồi đại, rồi lại tiểu… Cũng may nó đã bị đầu chung che khuất chứ nếu để các con bạc nhìn thấy thì khéo họ còn tưởng xúc xắc đang bị qủy ám.
Trần Thiên Minh thấy mình đã thắng được đến tám triệu, cũng đạt được mục tiêu hắn đề ra rồi nên nói với lão bản: “lão bản, ông có thể mở ra được rồi’.
Lão bản thấy xúc xắc lúc này đã dừng ở cửa đại liền cao hứng chuẩn bị mở đầu chung. Tuy nhiên ông ta vẫn dồn nội lực vào một tay khống chế xúc xắc không cho nó biến thành tiểu.
Nếu lão bản chỉ gặp phải một cao thủ bình thường thì sự cẩn thận đó của ông ta chắc sẽ có tác dụng. Nhưng ông ta lại không may gặp ngay phải Trần Thiên Minh. Đúng lúc ông ta mở đầu chung thì Trần Thiên Minh lập tức phát ra một đạo chân khí hướng thẳng ông ta đánh tới, đồng thời lại phát ra một luồng chân khí khác nữa đánh tới xúc xắc bên trong đầu chung.
Bị chân khí của Trần Thiên Minh đánh trúng, thân thể lão bản có chút dao động. Đồng thời, do bị giật mình nên ông ta không nhận thấy được xúc xắc bên trong đã có chút thay đổi về điểm số.
“Ha ha, là tiểu rồi”, Trần Thiên Minh nhìn điểm trên xúc xắc khi lão bản mở ra mà hài lòng nói. Khi đó, các khách chơi khác cũng nhanh chóng nhìn được điểm số.
Lão bản nhìn xúc xắc mà ngạc nhiên vô cùng. Rõ ràng ông ta đã dùng chân khí mà giữ xúc xắc không cho thay đổi cơ mà, hay chíng tại chân khí của mình không vững nên làm xúc xắc thay đổi? Ông ta hoàn toàn không biết điều đó là do Trần Thiên Minh đã ra tay, còn tưởng chính mình gây ra sự thay đổi đó. Ông ta không biết nội lực của Trần Thiên Minh còn cao hơn mình một bậc nên chưa kịp cảnh giác đề phòng.
Đây chính là điều mà Trần Thiên Minh mong đợi. Hắn đã thắng được mười sáu triệu, chắc được khoảng nửa số tiền mà sòng bạc có tại đây. Chỉ cần dụ dỗ được lão nhân này chơi thêm một trận nữa là có thể gom hết tiền của sòng bạc. Thông thường những sòng bạc này sẽ có một hầm ngầm hay chỗ giấu tiền bí mật nào đó, nếu không để chính chúng lấy ra thì cảnh sát có ập vào mà lục soát cũng khó mà tìm ra được.
“Lão bản, tôi thẳng rồi, ông trả tiền cho tôi chứ hả?”, Trần Thiên Minh cố ý tỏ ra vui vẻ mà nói với lão bản. Trong vòng một buổi tối mà thắng được hơn mười triệu có ai lại không cao hứng cơ chứ.
“Trả tiền cho anh ta”, lão bản bất đắc dĩ nói với thủ hạ, lệnh cho họ trả tiền cho Trần Thiên Minh.
“Lão bản, cảm ơn ông”, Trần Thiên Minh nhìn đống tiền hơn mười triệu trước mặt vui vẻ nói.
Lão bản nói tiếp: “chúng ta lại chơi tiếp chứ?” Giờ thì ông ta không thể cho Trần Thiên Minh đi được. Sòng bạc đã có quy định, nếu như có vị khách nào thắng được hơn mười triệu thì nhất định phải giữ người đó lại. Nếu hắn nhất quyết ra đi thì cũng phải bám theo mà giết hắn đem tiền về.
“Được, tôi chơi ván cuối nhé, cả mười sáu triệu luôn”, Trần Thiên Minh nói to. Ván này sẽ là ván quyết định đây.
Lão bản thấy Trần Thiên Minh đã thắng được mười sáu triệu thì có chút sốt ruột, nghĩ bằng mọi cách phải lấy lại được số tiền đó. Ông ta nói với mọi người: “Ván này mong mọi người đừng đặt cửa để tôi với tiên sinh này tập trung chơi một ván”. Rồi ông ta sai người giãn các khách chơi khác ra, chỉ chừa lại người của ông ta với người của Trần Thiên Minh.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
“Chờ một chút”, Trần Thiên Minh đột nhiên nói.
“Làm sao vậy, anh sợ sao?” lão bản thấy Trần Thiên Minh nói vậy thì tưởng Trần Thiên Minh muốn không chơi nữa mà mang tiền đi.
“Ha ha, từ điển của tôi không có chữ sợ. Nhưng lão bản, ông cũng nên mang mười sáu triệu nữa ra đây. Chứ không mà ông thua tôi thì ông lấy đâu tiền ra mà trả đây”, Trần Thiên Minh nói với lão bản. Hắn lúc này đã hình dung ra viễn cảnh thắng được ba hai triệu. Chỉ cần có được nửa số đó là họ muốn bao nhiêu mỹ nữ tùy thích rồi.
Lão bản nói: “anh không tin vào sòng bạc chúng tôi sao?”
Trần Thiên Minh khoát khoát tay nói: “không phải tôi không tin nhưng chuyện gì nên ra chuyện đó. Ông là nhà cái mà không có tiền thì chúng tôi sao dám chơi bạc với ông được. Mọi người nói xem có đúng không vậy?” Trần Thiên Minh quay đầu lại hỏi mọi người.
Các khách chơi khác đều gật đầu đồng ý. Đó đúng là quy định, nhà cái cũng phải có tiền trên bàn thì mới chơi được.
“Được, anh chờ một chút”. “nói người mang mười sáu triệu lại đây”, Lão bản nói với thủ hạ bên cạnh mình.
Lúc này các vị khách khác cũng đã dừng chơi bài đi đến chỗ Trần Thiên Minh xem ván bài bạc triệu. Thường ở sòng bạc này khách chỉ đánh vài triệu đổ lại. Khách có mang nhiều tiền hơn thì cũng không thể thoáng cái đã thắng được như Trần Thiên Minh nên ai cũng tò mò muốn xem kết quả ván bài của hắn.