Lưu Quang Dạ Tuyết
Tác giả: Y Lữ (Thập Tứ Khuyết)
Chương 15
Thất Kỳ Chấp Niệm
Dịch giả: Phỉ Thúy Tiên Tử
Biên tập: Khán Nguyệt Quang
Nguồn: vantuongvi.wordpres.com
Khi hoa mai trong Thanh Chỉ Viên nở rộ cũng là lúc Thẩm Hồ trong Đồng Lâu tỉnh dậy.
Lúc ấy, tỳ nữ đang quét tước dọn phòng, sau khi lau xong bàn trà quay người lại liền trông thấy thiếu gia nằm trên giường mở to đôi mắt chăm chú nhìn mình, cũng không biết đã nhìn nhe thế bao lâu. Điều càng khiến nàng hoảng sợ là thiếu gia nhìn quanh phòng của chính mình với vẻ mặt mờ mịt, “Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Chiếc khăn lau bàn trong tay nàng rơi xuống đất.
Lão phu nhân cùng phu nhân nghe được tin tức liền vội vàng chạy tới vây quanh trước giường hắn hỏi han. Trong lúc nhất thời, mọi người không nhận ra điểm khác thường ở hắn cho đến khi một tiểu nha hoàn cầm giỏ hoa mai tiến vào, Thẩm Hồ nhìn thấy hoa mai liền hỏi, “Hoa mai ở đâu ra vậy?”
Tiểu nha hoàn mỉm cười đáp, “Thiếu gia không nhớ sao? Chính là Chu Mai Thụ tại Thanh Chỉ Viên!”
“Chu Mai Thụ không phải năm trước đã chết rồi sao?”
“Vốn đã chết nhưng năm nay lại hồi sinh! Lạc Nhi tỷ tỷ nói rằng có lẽ là vì năm nay nhà có khách quý viếng thăm, lão thiên gia biết khách quý yêu thích hoa mai nên đã ra lệnh cho cổ thụ sống lại và ra hoa thêm một lần nữa!”
Thẩm Hồ “a” một tiếng rồi kinh ngạc hỏi, “Khách quý?”
Mật Phu nhân lại cười nói, “Hoa mai kia cũng biết ý người! Chúng ta nên đa tạ Tuyền Ki công tử, nếu không có hắn giải độc cho Tứ Nhi thì không biết lúc này đã sầu thành bộ dáng gì nữa”
Thẩm Hồ ngơ ngác hỏi, “Giải độc? Ta trúng độc sao?”
Khổng lão phu nhân kinh ngạc, “Tứ Nhi, chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ chính mình tại sao lại bị trúng độc và ai đã hạ độc ngươi sao?”
Thẩm Hồ cau mày, hắn còn chưa trả lời thì tỳ nữ được lệnh mời Mặc Sĩ Hề đến đây đã trở lại, nàng tiến lại chỗ Mật Phi Sắc rồi nói, “Phu nhân, Tuyền Ki công tử bảo ta chuyển lới đến phu nhân, nói rằng chỉ cần thiếu gia tỉnh lại thì không còn gì trở ngại, có thể thỉnh một vị đại phu khác đến trị liệu. Nô tỳ nhìn thấy bệnh tình của Tuyền Ki công tử quả thật rất nặng, lúc nói chuyện cũng hữu khí vô lực, thật sự không thể đến đây vào lúc này”
Mật Phi Sắc kinh ngạc hỏi, “Hắn không sao chứ?”
Khổng lão phu nhân lên tiếng, thanh âm không nóng không lạnh, “Yên tâm, không phải hắn tinh thông y thuật sao? Cảm mạo chỉ là bệnh nhẹ, không có gì đâu”
Mật Phi Sắc lo lắng, “Mặc kệ nói thế nào, khách quý tại nhà của chúng ta ngã bệnh chung quy cũng là sơ sót của chúng ta, để ta đi xem hắn!”, đi chưa được mấy bước, nàng quay đầu nói, “Đúng rồi, Tứ Nhi có muốn đi cùng không? Thuận tiện đa tạ hắn đã cứu mạng ngươi”
Khổng lão phu nhân không phản đối mà gật đầu nói, “Nên đến đó một lần, kẻo có người lại bảo Thẩm phủ chúng ta không hiểu quy củ, không biết lễ nghĩa. Chỉ là…Tứ Nhi vừa mới tỉnh dậy, vẫn nên nghỉ ngơi một chút rồi đi cũng không muộn.”
Thẩm Hồ quay đầu nhìn nàng rồi lại nhìn Mật Phi Sắc, hắn ngập ngừng nói, “Mọi người đang nói về…Tuyền Ki công tử sao?”
Mọi người đều há hốc ngạc nhiên.
Thẩm Hồ lại hỏi, “Chính là vị được xưng thiên hạ đệ nhất thần thám Mặc Sĩ thế gia đương nhiệm tộc trưởng Mặc Sĩ Hề?”
“Tứ nhi, ngươi không sao chứ? Chuyện này…”, Mật Phi Sắc còn chưa nói xong thì Thẩm Hồ đã nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, hắn với lấy áo khoác vừa mặc vào vừa nói, “Thật tốt quá! Nếu quả thật là Tuyền Ki công tử, ta hiện tại phải đi bái tạ hắn! Di nương cũng thật là…có một người như vậy đến nhà chúng ta ở cũng không nói sớm cho ta biết, phải biết rằng ta đã ngưỡng mộ hắn từ lâu!”
Mật Phi Sắc im lặng nhìn hắn mặc quần áo rồi nhìn chung quanh bốn phía, nàng phát hiện tất cả mọi người cũng đang ngơ ngác giống như mình, “Tứ Nhi, ngươi…ngươi lại muốn nghịch gì nữa sao?”
Từ khi Mặc Sĩ Hề đi vào biên quan, Tứ Nhi đối với hắn có biểu hiện hứng thú hơn hẳn so với mọi người, cả ngày kề cận hắn, thậm chí bọn hạ nhân còn trêu ghẹo nói rằng Tứ thiếu gia đã gặp được mệnh khắc tinh. Hiện tại hắn bệnh nặng vừa khỏi, thế nhưng lại hoàn toàn không nhận biết Mặc Sĩ Hề, thật sự là kỳ quái! Trừ bỏ khả năng hắn đang đùa giỡn gây sự như mọi khi, nàng thật sự không tìm ra lý do gì khác.
Ánh mắt Thẩm Hồ mờ mịt, “Sắc mặt của các ngươi như vậy là sao? Bộ ta nói sai chỗ nào à?”
“Không phải ngươi đã sớm gặp qua Tuyền Ki công tử sao?”
“Đừng nói đùa!”, Thẩm Hồ nở nụ cười, ánh mắt lấp lóe, hai lúm đồng tiền bên má thật xinh đẹp, “Ta cùng Mặc Sĩ Hề vốn không quen biết, như thế nào lại gặp qua? Di nương khẳng định đã nhớ nhầm”
Mật Phi Sắc cùng Khổng lão phu nhân trao đổi ánh mắt, “Ngâm Loan, ngươi đến giải thích cho thiếu gia”
“Dạ”, Ngâm Loan tiến lên vài bước, miệng mồm của nàng tương đối lanh lợi, “Thiếu gia hôn mê đã nhiều ngày, có lẽ lúc này mới vừa tỉnh dậy nên có chút nhớ không rõ. Mặc Sĩ công tử mười ngày trước đã đến Mạch Thành và gặp thiếu gia tại Lạc trấn Hạnh Lâm, thuận tiện cùng ngài hồi phủ. Sau đó Mặc Sĩ công tử vẫn ở tại trong phủ chúng ta. Thiếu gia, năm ngày trước không biết tại sao ngài lại trúng một loại độc có tên là “Bạc Hạnh Thảo”, khi ấy không thỉnh được đại phu, may mắn Mặc Sĩ công tử biết cách giải độc nên đã ra tay cứu chữa cho thiếu gia”
Thẩm Hồ kinh ngạc nhìn nàng, dường như những điều nàng vừa nói là chuyện của ai khác, hắn nghe mà hoàn toàn không hiểu. Vẻ mặt của hắn không giống người đang giả vờ lại khiến mọi người càng thêm bất an. Chuyện này là sao? Chẳng lẽ thiếu gia lại bị…mất trí nhớ?!
Khổng lão phu nhân ôm tay Thẩm Hồ lo lắng, “Tứ Nhi, ngươi đừng dọa ta a!”
Mặt Thẩm Hồ chợt lóe nét kì dị, tựa như mờ mịt, tựa như vừa nhớ tới chút gì đó, hắn nhẹ nhàng đẩy tay Khổng lão phu nhân rồi nói một câu, “Ta đi trước!”, nói xong liền phóng thẳng xuống lầu.
Mật Phi Sắc vội vàng đuổi theo hắn, nàng vừa đi vừa nói, “Tứ Nhi, cuối cùng ngươi bị làm sao? Thật sự một chút cũng không nhớ rõ Tuyền Ki công tử? Còn những người khác thì sao?”
Thẩm Hồ nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên hắn cau mày, hai tay ôm đầu thấp giọng nói, “Ta không biết…đầu ta rất đau…”
Mật Phi Sắc sợ tới xanh mặt, chẳng lẽ là di chứng. Độc tuy đã giải nhưng lại làm tổn thương đến trí óc. Nếu thật sự là thế thì…lớn chuyện rồi! Tướng quân trở về không biết sẽ tức giận đến thế nào! Không được, phải nhanh chóng đi tìm Mặc Sĩ Hề, chỉ có hắn biết rõ loại độc Bạc Hạnh Thảo thì tự nhiên cũng chỉ có hắn mới có thể giải thích được hiện tượng này của Thẩm Hồ. Cứ như vậy hai người đi đến Thanh Chỉ Viên. truyện được lấy từ website tung hoanh
Cửa sổ đóng chặt. Cổng lớn đóng chặt. Tự bao giờ, Thanh Chỉ Viên trở nên không giống Thanh Chỉ Viên của ngày trước…Trước kia Thanh Chỉ Viên chẳng qua chỉ là một phòng khách bình thường dùng để chiêu đãi khách quý. Khi có khách, nơi này luôn đốt đèn sáng rực, thanh âm ồn ào náo động. Vậy mà nay, tuy rằng cũng có một vị khách đang ngụ lại nhưng không khí lạnh tanh, tựa như một vị lãnh đạm mỹ nhân xa cách người từ ngàn dặm, không chào đón phàm phu tục tử đến quấy rầy.
Chẳng qua chỉ là thay đổi khách ngụ lại nhưng không gian xung quanh lại có sự biến hóa lớn như vậy… Tuyền Ki công tử, rốt cuộc nhân vật trong truyền thuyết này đến tột cùng có bộ dáng thần kỳ như thế nào đây?
Bỗng nhiên Thẩm Hồ cảm thấy miệng của chính mình có chút khô khốc, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn, tựa như mắt đang nhìn thấy một hòm trân châu chi bảo sắp được mở ra trước mắt. Một bên là tột cùng phấn khích, một bên là ảo tưởng chờ mong.
“Thẩm Hồ đến bái tạ Tuyền Ki công tử đã cứu mạng”, hắn đứng trước cổng chắp tay thi lễ.
Trong phòng yên lặng một hồi lâu, đột nhiên cửa phòng lặng lẽ mở ra, người mở cửa không phải là Mặc Sĩ Hề mà là Tô bà bà. Nàng thở dài một tiếng rồi thấp giọng nói, “Công tử vừa thiếp ngủ, mấy ngày nay ngài ấy đều mệt mỏi ho khan, căn bản không chợp mắt được chút nào. Hiện tại vất vả lắm mới thiếp ngủ được một chút, thỉnh hai vị trở về trước, đợi khi nào bệnh tình của công tử diễn biến tốt một chút sẽ lại đến bái phỏng sau”
Lời nói của nàng tuy có vẻ khách khí nhưng thái độ cực kì kiên quyết, Mật Phi Sắc thấy thế chỉ đành từ bỏ, nàng nói thêm vài lời khách khí rồi cáo từ.
Trên đường trở về, Thẩm Hồ vô cùng trầm mặc, đã vài lần Mật Phi Sắc muốn hỏi nhưng lại không biết phải hỏi thế nào, đúng lúc đó thì một thiếu nữ mặc y phục màu xanh ngọc bích nhanh nhẹn lướt qua, trông nàng đặc biệt quen mắt, Mật Phi Sắc mở miệng gọi, “Đứng lại, ngươi…ngươi không phải là tỳ nữ mới vào phủ sao?”
Thiếu nữ xoay đầu nhìn lại, nàng trông thấy Thẩm Hồ liền nhoẻn miệng cười, “Tiểu hồ ly, ngươi khỏi bệnh rồi à?”
Nhận thấy ngôn hành cử chỉ của nàng không phù hợp với cấp bậc tỳ nữ đối với chủ nữ nên Mật Phi Sắc không khỏi cau mày, “Ngươi gọi hắn là gì? Tại sao lại không quy củ như vậy! Hơn nữa…sao ngươi không mặc đồng phục thị nữ?”
“Chuyện này…”, Ta Tư Đồng cắn môi rồi hướng Thẩm Hồ nói, “Ê, đứng thất thần đó làm gì, mau nói thân phận cùng lai lịch của ta cho di nương của ngươi nghe đi, nếu không ta sẽ gặp rắc rối a!”
Nào ngờ Thẩm Hồ lại nhìn nàng bằng vẻ mặt xa lạ, hắn chậm rãi hỏi, “Ta…biết ngươi sao?”
Ta Tư Đồng sẵng giọng, “Ê, ngươi đang đùa trò gì vậy?”
“Ta…thật sự biết ngươi sao?”
Nét mặt Ta Tư Đồng có chút đông cứng, nàng ngạc nhiên đáp trả, “Đầu của ngươi bị hỏng rồi sao? Nói gì vậy, ta từng mang đao đuổi giết ngươi, giữa chúng ta thù sâu như biển, ngươi sẽ không quên điều này chứ?”
“Ngươi là…”, ánh mắt Thẩm Hồ sáng lên, “Muội muội của Phinh Đình?”
“Hừ, cuối cùng cũng nhớ rồi sao?”
“Tỷ tỷ của ngươi đã từng nói qua ngươi với ta. Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này, tại sao lại xuất hiện trong nhà của ta?”
Tạ Tư Đồng giật mình không nói nên lời, cuối cùng nàng quay sang nói với Mật Phi Sắc, “Hắn không sao chứ? Đầu của hắn thật sự bị hỏng rồi sao?”
Chính Mật Phi Sắc cũng không hiểu rõ sự tình thế nào thì làm sao có thể giải đáp vấn đề này với nàng.
Thẩm Hồ đột nhiên tóm lấy cánh tay của Tạ Tư Đồng rồi nói, “Đi theo ta!”
“Từ từ…đi đâu? Chuyện này…là sao a!?”, Ta Tư Đồng còn muốn hỏi tiếp nhưng Thẩm Hồ đã kéo nàng chạy một hơi đến bờ hồ, bỏ lại Mật Phi Sắc phía sau.
Hồ nước đã đóng thành băng, lá trên cành cũng đã rụng hết, chỉ còn lại một thân cổ thụ đứng trơ trụi, khung cảnh khiến hắn đột nhiên sinh ảo giác, tựa như đã từng có người đứng tựa vào thân cổ thụ đó. Chỉ là, cảnh tượng kia xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất rất nhanh.
Ta Tư Đồng thoát khỏi bàn tay của hắn rồi nheo mi hỏi, “Ê, ta với ngươi không thân thiết gì nha, ai cho phép ngươi động tay động chân? Còn có, đến tột cùng ngươi đã bị gì vậy? Không phải nói thà chết cũng không uống bát thuốc kia sao? Rốt cuộc vẫn uống? Hừ, ta biết mà, ngươi làm sao thoát khỏi bàn tay Mặc Sĩ Hề, hắn bảo ngươi uống thuốc, ngươi liền ngoan ngoãn uống…”
Thẩm Hồ chậm rãi đem lời nói của nàng lặp lại một lần, “Thà chết cũng không uống bát thuốc kia?”
Thẩm Hồ lại rũ mi, sau nửa ngày mới lắc đầu, “Ta không biết! Thật ra…ta cũng không biết chính mình như thế nào nữa, thẩn thể không có gì khác thường, nhưng dường như lại thiếu thiếu thứ gì đó…”
“Hả?”
“Chẳng hạn như chính ngươi, ta hoàn toàn không nhớ rõ ngươi. Còn có Tuyền Ki công tử, ta và hắn căn bản không biết nhau, không có ấn tượng, nhưng mọi người đều bảo ta biết hắn. Ta nhớ rõ chính mình đã bỏ trốn khỏi nhà ngao du bên ngoài, nghĩ chờ khi phụ thân hết giận mới quay trở về, nhưng khi tỉnh lại liền nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng của chính mình”, Thẩm Hồ nói xong liền thống khổ ôm đầu rên rỉ, “Tại sao lại như vậy? Trước khi ta hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại không nhớ bất kì điều gì?”
Tạ Tư Đồng nhất thời trở nên luống cuống, nàng lắp bắp nói, “Chuyện này…ngươi…ngươi đừng như vậy. Ta…ta cũng không biết tại sao ngươi lại không nhớ rõ chúng ta, đại khái chỉ có Mặc Sĩ Hề mới có thể giải thích với ngươi, tóm lại, trước tiên ngươi phải bình tĩnh, không việc gì là không thể giải quyết”
“Thật sao?”, Thẩm Hồ ngẩng đầu, hắn dùng đôi mắt trong suốt như thủy tinh mà nhìn nàng chăm chú.
Trong lòng Tạ Tư Đồng không khỏi thắc mắc, quái lạ, rõ ràng là một đôi con ngươi trong suốt như vậy nhưng tại sao lại khiến mình có cảm giác bị lừa? Thẩm Hồ tiếp tục mở to mắt và duy trì vẻ mặt “thánh thiện” mà hỏi, “Thật sự không có việc gì là không thể giải quyết sao?”
“Chắc là…đúng…vậy…!”, Tạ Tư Đồng cười khổ, nụ cười so với mếu còn khó coi hơn.
Thẩm Hồ kéo tay nàng, hắn dùng ánh mắt vô cùng sáng lạn mà tươi cười nhìn nàng, “Ta biết chỉ có ngươi là tốt! Khó trách ta vừa trông thấy ngươi liền cảm thấy mến ngươi! Ngươi nhất định có thể giúp ta lần ra manh mối chuyện này, đúng không? Nhất định có thể giúp ta tìm lại được kí ức bị mất, đúng không? Ta tin tưởng ngươi!”
Nàng trở thành người tốt tự bao giờ? Tạ Tư Đồng nhắm mắt tuyệt vọng. Lão thiên a, cuối cùng ngài muốn trừng phạt Thẩm Hồ hay là trừng phạt ta vậy? Nguyên lai một Thẩm Hồ gian trá giảo hoạt đã khó đối phó, nhưng khi hắn biến thành bộ dạng này lại càng khiến người khác không chống đỡ nổi a! Một dự cảm bỗng xuất hiện báo với nàng rằng phía trước là một cái bẫy lớn, chỉ là không hiểu sao nàng như bị trúng tà, bản thân không có năng lực chống cự, chỉ có thể bước theo tiểu hồ ly nhảy vào trong cạm bẫy. Lão thiên a, mau đến cứu ta…!
***
Đã nhiều ngày trôi qua từ trận tuyết đầu đông, không khí dần trở nên ấm áp, mặt đất lại khôi phục sự khô ráo như cũ. Một tỳ nữ đưa tin đến Mật Phi Sắc, nói rằng bệnh tình của Mặc Sĩ công tử đã khá hơn, hiện tại có thể tiếp khách nên thỉnh nàng đến gặp mặt. Khi Mật Phi Sắc đến nơi liền trông thấy Mặc Sĩ Hề đang ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh bờ hồ, hắn nhìn chăm chú vào mặt hồ kết băng, chiếc áo khoác lông chồn bọc kín lấy thân hình gầy yếu của hắn. So với hồi mới gặp mặt, hiện tại hắn trông có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều. Thật không ngờ, một nam nhân nổi tiếng thông minh nhất thiên hạ lại là một con mèo yếu đuối lắm bệnh a! Tuy trong lòng thầm than một tiếng như vậy nhưng ngoài miệng nàng vẫn khách khí, vừa tiến đến gần liền nói, “Ta đang muốn đến bái phỏng công tử, hiện tại trông thấy sức khỏe của công tử đã khá hơn nhiều, thật tốt quá! Ta đã cho người đi khắp kinh thành tìm nhân sâm thượng đặng ngàn năm, công tử bệnh nặng vừa khỏi, vẫn nên dùng nhiều thuốc bổ một chút”
“Phu nhân khách khi rồi!”, Mặc Sĩ Hề vươn tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống.
Mặc Phi Sắc nhìn quanh bốn phía, không rõ vì lý do gì mà hắn lại muốn gặp nàng vào lúc này, giữa tiết trời lạnh như vậy, hắn không sợ bệnh tình càng thêm trầm trọng hay sao?
Mặc Sĩ Hề kéo áo choàng phủ kín thêm một chút rồi nói, “Bà bà, ta và phu nhân có chuyện cần trao đổi, người hãy đi canh chừng. Nhớ kỹ, không được để bất kì ai đến quấy rầy”
“Đã rõ”, Tô bà bà lui ra ngoài.
Ngay cả lão bộc tâm phúc cũng cho lý khai, xem ra chuyện sắp nói là vô cùng cơ mật, chẳng lẽ…chuyện của Đề Nhu có tiến triển gì sao?
Từ khi Mặc Sĩ Hề đến đây thì Thẩm phủ đã xảy ra nhiều sự kiện ly kì, đầu tiên là Thẩm Hồ bị bệnh, tiếp theo bản thân hắn cũng ngã bệnh. Nàng ngoài miệng tuy rằng không thúc giục nhưng kỳ thật trong lòng vô cùng sốt ruột, tuy hiện tại tướng quân đang ở kinh thành nhưng không biết ngày nào hắn sẽ trở về. Khi hắn trở về, sự tình liền không đơn giản. Chính vì vậy, nhân lúc tướng quân chưa hồi phủ, nàng muốn giải quyết dứt điểm chuyện này!
Nghĩ đến đây, trong lòng Mật Phi Sắc có chút khẩn trương, lòng ban tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Phu nhân”, Mặc Sĩ Hề dịu dàng lên tiếng.
Nàng lập tức đáp, “Vâng”, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu, “Công tử có chuyện gì, xin mời nói thẳng”
Mặc Sĩ Hề nhìn về phía xa xa rồi chậm rãi nói, “Phu nhân thật sự không lo lắng kết quả cuối cùng mình mong muốn là gì sao?”
“Ta không hiểu rõ ý của công tử”
“Ngày ta đến Thẩm phủ, trong lời nói của phu nhân đã để lộ hai tin tức. Thứ nhất, phu nhân muốn tìm lại vòng tay. Thứ hai, phu nhân muốn loại bỏ Đề Nhu. Ta không lý giải sai ý tứ của phu nhân chứ?”
Ánh mắt của Mật Phi Sắc nhất thời trở nên sắc nhọn, “Đúng, ngươi lý giải không sai”
Mặc Sĩ Hề trầm mặc trong chốc lát, “Ganh tị cùng oán hận, cho tới bây giờ, hai thứ đều làm nên bi kịch. Phu nhân xác định, không thể không loại bỏ Đề Nhu?”
Sắc mặt của Mật Phi Sắc trở nên nghiêm túc, khóe môi khẽ nhếch lên, thần sắc tuy không vui những vẫn như trước dịu dàng, “Ta biết công tử là người thông minh nên ngay từ đầu đã không nghĩ giấu diếm ngươi. Nếu công tử nghĩ muốn khuyên ta, ta sẽ không thay đổi chủ ý. Nếu như công tử cảm thấy làm như thế sẽ phản bội lương tâm, không muốn hỗ trợ cũng không sao, ta sẽ tìm người khác. Theo ta được biết, nguyên tắc của Mặc Sĩ gia là không tiết lộ bí mật của cố chủ. Nếu công tử không giúp ta cũng đồng nghĩa với việc không cản trở ta, đúng không?”
Ánh mắt của Mặc Sĩ Hề lóe lên, không biết là vì sao, giờ khắc này nhìn hắn vô cùng bi thương, toàn thân đều toát lên vẻ trầm mặc bất đắc dĩ. Mật Phi Sắc hơi lo lắng, thanh âm của nàng có chút run rẩy, “Công tử đã biết, kỳ thật việc tranh tình đoạt quyền đối với phú gia, nhất là đối với một gia tộc như chúng ta mà nói, căn bản không còn gì lạ. Không khinh người sẽ bị người khinh, đặc biệt là nữ nhân, thân phận địa vị đều phụ thuộc vào nam nhân mà ngươi được gả cho, rằng hắn sủng ái hay không sủng ái ngươi. Ta là nữ nân của thương nhân, thân phận đã thấp kém hơn người khác một bậc, vô luận xinh đẹp như thế nào thì cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp. Vì một cuộc sống yên bình, cái giá mà ta phải trả so với bất cứ nữ nhân nào cũng phải nhiều hơn. Mắt thấy thành công đã ở phía trước, đúng lúc này lại xuất hiện một nữ nhân khác có cốt nhục với trượng phu của chính mình, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?”
Mặc Sĩ Hề lúng túng nói, “Ta hiểu”
“Ngươi không hiểu! Công tử không phải là nữ nhân, công tử không biết làm nữ nhân là bi ai như thế nào! Luận tài mạo, luận quan tâm, ta có điểm nào không bằng Khuất Cầm? Chỉ vì xuất thân của ta không bằng nàng nên ta vĩnh viễn làm tiểu thiếp, vĩnh viễn sống dưới bóng ma của nàng! Mà Đề Nhu chẳng qua chỉ là một nô tỳ, so với ta càng không bằng, đơn giản chỉ vì nàng mang thai hài tử của trượng phu liền có thể một bước lên trời! Ta không cam lòng, ta không cam lòng a! Bảo ta có thể không ganh tị, không oán hận sao? Rốt cuộc là vì cái gì…cả đời của ta…đến tột cùng là vì cái gì…!”, Mật Phi Sắc che mặt khóc.
Thần sắc bi ai trong mắt Mặc Sĩ Hề lại dày thêm vài phần, cuối cùng nàng nhẹ thở dài nói, “Không phải là ta biện hộ, ta cũng không thể đánh giá ngươi đến tột cùng là đúng hay sai. Nhưng, tất cả đều không đơn giản như trong tưởng tượng của phu nhân, có lẽ…nếu dây dưa đến cùng, người bị tổn thương lại chính là phu nhân, so với hiện tại lại càng thống khổ gấp nhiều lần. Thật sự là không liên quan sao?”
Mật Phi Sắc bỗng xoay người nhìn hắn nói, “Ngươi…biết chuyện gì?”
Mặc Sĩ Hề ngẩng đầu nhìn nàng rồi chậm rãi nói, “Ta đã biết rõ nguyên nhân vì sao phu nhân lại gả cho Thẩm tướng quân, hơn nữa…ta tin tưởng người biết chuyện này không phải chỉ có một mình ta”
Sắc mặt của Mật Phi Sắc trở nên trắng bệch, nàng mở to hai mắt sợ hãi nhìn hắn, một chữ cũng không nói nên lời.
“Ta chỉ muốn nói với phu nhân, rằng vòng tay ta đã tìm trở về, nếu phu nhân có thể buông tay, ta có thể làm cho hết thảy mọi chuyện quay trở lại ban đầu. Nhưng nếu phu nhân có ý với Đề Nhu, như vậy bí mật của phu nhân sẽ không thể bảo toàn được, khí đó sự tình biến hóa như thế nào, không ai có thể đoán trước được”, từng lời của Mặc Sĩ Hề vô cùng thành khẩn, “Ta không muốn kết cục của vụ án này lại trở thành bi kịch. Ta hy vọng có thể cứu vãn trước khi bi kịch phát sinh. Phu nhân là biểu di (dì họ) của Mật Tang, tính ra cũng là thân thích của ta, xét công xét tư, ta vẫn không hy vọng nhìn thấy phu nhân gặp bất hạnh”
Ánh mắt của Mật Phi Sắc trở nên ươn ướt, thân mình của nàng khẽ run lên, “Tại sao…tại sao lại biết…”
“Thế giới này không có bức tường nào mà không bị gió lùa”, lúc nói những lời này, lưỡi của Mặc Sĩ Hề bỗng trở nên chua xót. Kỳ thật chính nàng làm sao không biết, bí mật về giới tính của nàng chỉ có thể tạm thời bảo trì được, ai có thể cam đoan bí mật này vĩnh viễn không có người phát hiện được?
Loại thống khổ này, nàng đã một lần trải qua đầy thương tích, vạn kiếp bất phục, làm sao nàng có thể vượt qua lần thứ hai?
“Ta…ta…”, tay Mật Phi Sắc run run, chân cũng run run, cả người đều run run, đột nhiên nàng ôm tay áo của Mặc Sĩ Hề, thanh âm vô cùng thê lương, “Còn có ai? Trừ ngươi ra, còn có ai biết?”
Mặc Sĩ Hề im lặng nhìn nàng. Tuy không nói gì nhưng ánh mắt của nàng đã nói lên hết thảy. Mật Phi Sắc chậm rãi buông tay, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nàng cúi đầu thấp giọng nói, “Ta…sẽ từ bỏ…thật sự còn kịp sao?”
Mặc Sĩ Hề trả lời nghiêm túc, “Ta cam đoan với ngươi”
“Nếu đã như vậy…”, mắt thấy nàng sắp sửa đáp ứng, mắt thấy tất cả tà ác, sa đọa, bi ai, thống khổ, quá khứ sắp kết thúc tại thời khắc này thì đột nhiên một thanh âm từ bên kia bờ hồ bỗng truyền đến, “Ê, ngươi có phiền hay không, chẳng lẽ không có việc gì để làm sao, mắc mớ gì mà cứ bám theo ta như vậy?”