Ban đêm.
Tây Môn Lãnh Liệt phê xong quyển tấu chương cuối cùng, lúc này mới buông bút trong tay ra, khoan khoái vươn chân tay giãn gân cốt.
" Vương, người muốn nghỉ ngơi sao?" Tiểu Lí Tử ở một bên hầu hạ vội vàng hỏi.
" Ừ." Hắn gật đầu.
" Như phi nương nương cùng Nhu phi nương nương đều phái người đến mời vương, không biết vương muốn đi cung người nào nghỉ ngơi, nô tài đi thông báo." Tiểu Lí Tử vội vàng bẩm báo.
Nhanh như vậy đã bắt đầu hành động? Trong lòng Tây môn Lãnh Liệt cười lạnh một chút, muốn mẫu dựa tử quý, các nàng nghĩ hắn sẽ cho các nàng cơ hội này hay sao? Lúc này mới hỏi:
" Tiểu Lí Tử, hôm nay trong cung chẳng lẽ không có động tĩnh gì sao?" Các nàng không ai đi tìm Vũ Khuynh Thành gây phiền toái sao.
" Hồi bẩm vương, không có động tĩnh gì ?" Tiểu Lí Tử kính cẩn lễ phép nói, hắn từ nhỏ hầu hạ Vương lớn lên, đương nhiên hiểu được vương hỏi cái gì?
" Ừ." Chuyện này xem ra ngoài dự kiến của hắn, hắn phải tăng thêm liều lượng thôi, lúc này mới phân phó nói:
" Ngươi đi mang Vũ Khuynh Thành đến gặp ta, thuận tiện truyền khẩu dụ để Vũ Khuynh Thành thị tẩm vài ngày."
" Vâng, Vương, nô tài đi tuyên chỉ." Tiểu Lí Tử vội vàng đi ra ngoài.
Huyết viên.
" Vũ cô nương, vương có chỉ ngươi đi ngự thư phòng." Tiểu Lí Tử hướng về phía Nguyễn Nhược Khê tuyên chỉ.
" Vậy đi thôi." Bởi vì có hợp tác, cho nên lần này nàng vui vẻ đồng ý.
" Vũ cô nương mời." Tiểu Lí Tử cung kính đưa tay làm động tác mời.
" Cô nương." Tiểu Ngọc ở một bên lo lắng kêu lên, không biết vương kêu cô nương đi làm chuyện gì?
" Tiểu Ngọc, không cần lo lắng, ta không có việc gì." Nguyễn Nhược Khê cấp cho nàng một nụ cười an tâm, mới xoay người rời đi.
Ngự thư phòng.
" Vương, Vũ cô nương đã đến." Tiểu Lí Tử ở ngoài cửa bẩm báo.
" Vào đi." Âm thanh truyền ra ngoài cửa.
" Vũ cô nương mời vào." Tiểu Lí Tử đẩy cửa ra.
" Cám ơn." Nguyễn Nhược Khê gật đầu đi vào.
Tiểu Lí Tử rất thức thời đóng cửa phòng, giữ ở ngoài cửa.
Nguyễn Nhược Khê đi vào, trực tiếp ngồi ở trên ghế, thậm chí ngay cả nói cũng không.
" Ngươi không muốn hỏi ta xem tìm ngươi tới làm gì sao?" Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng chằm chằm, không biết nàng có biết nguyên nhân không.
" Chuyện này cần phải hỏi hay sao? Không phải là muốn ta ở trong này một đêm, kích thích một số người, để đạt được mục đích của ngươi sao? Nếu ngay cả điểm ấy cũng không đoán ra, sao ngươi lại tìm ta hợp tác chứ." Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn châm biếm nói.
" Vũ Khuynh Thành, ngươi thông minh làm cho người ta cảm thấy sợ, cùng nữ nhân như vậy hợp tác, ta không biết là đúng hay không nữa?" Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên xúc động muốn giết nàng.
" Một nữ nhân mà có thể khiến cho ngươi cảm thấy sợ, ngươi sao có thể là vương sao? Sao ngươi có thể thống trị thiên hạ chứ? Không thấy buồn cười sao?" Khóe môi Nguyễn Nhược Khê mang theo châm chọc.
" Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, ta cho tới bây giờ cũng chưa dám bỏ qua sức mạnh của nữ nhân, nhất là ngươi." Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt hiện lên hận ý, trong lời nói có thâm ý khác.
Nguyễn Nhược Khê nhăn mặt nhíu mày, nàng không hiểu hắn cùng Vũ Khuynh Thành trước đây rốt cục là có ân oán gì, mà làm hắn thù hận như vậy.