Thái y lúc này mới cẩn thận xem một hồi, chắp tay hồi bẩm nói:
"Bẩm nương nương, nàng trúng hạc đỉnh hồng mà chết."
Hạc đỉnh hồng? Nguyễn Nhược Khê cho dù tại không có kiến thức, cũng biết hạc đỉnh hồng là độc dược dữ dội ra sao, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nàng biết trong hoàng cung nơi nơi đều là nguy hiểm, nhưng cho tới bây giờ không có nghĩ chuyện này thực sự xảy ra trước mắt, người vừa rồi còn nói còn cười, lập tức nằm ở đó không nhúc nhích, suýt chút nữa, người nằm ở đó, chính là mình, điều này khiến nàng không thể chấp nhận?
"Thái y, ngươi xem xem, trong điểm tâm có độc sao?"Tiểu Ngọc đem điểm tâm đưa đến trước mặt hắn.
"Được, ta thử xem xem."Thái y đáp, lập tức dùng ngân châm thứ dò xét một chút, rút ra, ngân châm lập tức trở thành mầu đen.
Không cần giải thích, Nguyễn Nhược Khê liền hiểu được, đây là có người cố ý muốn độc chết nàng? Chỉ có điều là đúng lúc Thu Hống ăn.
"Nương nương, người sao vậy? Người có khỏe không?"Tiểu Ngọc đụng vào tay của nàng, liền cảm giác tay của nàng lạnh như băng, lo lắng hỏi.
Nguyễn Nhược Khê cố không khụy ngã, nhìn Tiểu Ngọc liền hỏi:
"Điểm tâm ấy, là ai đưa cho ngươi?"
Tiểu Ngọc sửng sốt, vội vàng quỳ xuống đất nói:
"Nương nương, không phải nô tì hạ độc, nô tì không có lá gan này, càng không có ý nghĩ muốn hại nương nương."
"Tiểu Ngọc, ngươi đứng lên đi, ta không hoài nghi ngươi, ta đương nhiên biết không phải ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, điểm tâm ấy là ai đưa cho ngươi?"Nguyễn Nhược Khê kéo nàng dậy, bản thân đương nhiên tin không phải Tiểu Ngọc, nhưng mà, là ai cấp cho nàng, ai tình nghi lớn nhất.
"Nương nương, nô tì đến ngự thiện phòng, liền thấy nó mới ra khỏi bếp, sư phó nói là mới chế tạo ra, nô tì nghĩ mang đến cho người nếm thử."Tâm Tiểu Ngọc lúc này mới thả xuống, hồi bẩm nói.
"Ngự thiện phòng?"Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng, lập tức ra lệnh nói:
"Người đâu."
"Nương nương có gì phân phó?"Hai thị vệ ở cửa đi vào.
"Qua ngự thiện phòng gọi hết người tới cho ta, một người cũng không được sót lại."Nguyễn Nhược Khê phân phó nói, nàng nên báo thù thay Thu Hồng, ít nhất không để nàng ấy chết không rõ ràng không minh bạch.
"Vâng, nương nương."Thị vệ lập tức xoay người đi.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới ngồi ở bên người Thu Hồng, nhìn thấy khóe miệng nàng chảy ra máu đen, đôi bàn tay trắng noãn nắm chặt thành quyền, nàng không bắt nạt người khác, nhưng nếu người khác ức hiếp nàng, nàng nhất định không bỏ qua.
Lúc Tây Môn Lãnh Liệt đi tới, liền thấy cảnh này, sắc mặt lạnh lùng hỏi:
"Sao lại thế này?"
"Thần tham kiến vương."Thái y vội vàng quỳ xuống.
"Nô tì tham kiến vương."Tiểu Ngọc cũng quỳ gối một bên.
Chỉ có Nguyễn Nhược Khê giống như không nghe thấy, vẫn như trước nhìn Thu Hồng nằm ở nơi đó....
Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt một cái liền hiểu được, lại thấy điểm tâm ở một bên, trong lòng cái gì cũng rõ ràng, trong hoàng cung chuyện như vậy là bình thường.
"Vương, là hạc đỉnh hồng."Thái y ở một bên lặng lẽ nói đến.
"Các ngươi đi xuống trước đi."Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên phân phó nói, hắn đã sớm nhìn sắc mặt xanh đen của Thu Hồng đoán ra là độc dược hạc đỉnh hồng.
Thái y cùng Tiểu Ngọc đi xuống.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới đi đến bên người Nguyễn Nhược Khê, nâng nàng dậy nói:
"Nhược Khê, đứng lên, không cần lo lắng ta sẽ cho người hậu táng nàng, mặt khác bồi thường một ít tiền cho người nhà của nàng."
Nguyễn Nhược Khê lại đột nhiên quay đầu nhìn hắn từng chữ từng chữ một nói:
"Bồi thường, bao nhiêu bạc đây, sao có thể đền một mạng người, ta muốn hung thủ."Nàng nhất định phải biết rằng là ai muốn hại chết mình.
"Được."Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, về phần hung thủ là ai sợ trong lòng mọi người ai cũng biết, nhưng lại không thể làm gì.
"Vương, nương nương, người đã mang đến."Một thị vệ ở cửa hồi bẩm nói.
Lúc này Nguyễn Nhược Khê cùng hắn mới hướng ra cửa.
"Nô tài tham kiến vương, tham kiến nương nương."Đầu bếp, thái giám lớn nhỏ trong ngự thiện phòng đều quỳ xuống, trong lòng mọi người đều hoảng, không biết chuyện gì xảy ra?
"Điểm tâm trên bàn kia là ai làm?"Nguyễn Nhược Khê đảo mắt qua bọn họ, lạnh lùng hỏi.
"Bẩm nương nương, là nô tài làm."Một đầu bếp hơn bốn mươi tuổi trả lời, trên mặt bị dọa mồ hôi chảy ròng ròng.
"Dùng cái gì làm?"Nguyễn Nhược Khê lại hỏi.
"Chỉ dùng gạo nếp........................"Đầu bếp mang nguyên liệu nói một lần.
"Còn có cái gì nữa?"Nguyễn Nhược Khê mặt không biến sắc hỏi.
"Cái gì nữa?"Đầu bếp suy nghĩ một chút, sau đó lại trả lời nói:
"Không có, nương nương."
"Vậy ngươi nói cho ta biết, còn những ai tiếp xúc điểm tâm này."Nguyễn Nhược Khê lại hỏi.
"Bẩm nương nương, trong ngự thiện phòng ai cũng có cơ hội tiếp xúc."Đầu bếp trả lời chi tiết, mồ hôi trên mặt đã chảy như mưa.
"Mọi người đều có cơ hội tiếp xúc? Tốt lắm, ta nói cho các ngươi biết, trong điểm tâm có độc, nô tì Thu Hồng của ta ăn điểm tâm đã chết, bây giờ, nếu không biết là ai hạ độc, như vậy các ngươi một người trốn cũng không thoát, đều phải chết, hiện tại các ngươi nghĩ lại xem ai khả nghi nhất?"Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng uy hiếp nói, nàng đương nhiên không thể giết chết bọn họ, như vậy, phạm vi thu nhỏ lại không còn nhiều người lắm.
Trong điểm tâm có độc? Thật ra mọi người đã sớm nghĩ tới, không nói cũng không dám nhìn, cho dù là hoài nghi ai đó, cũng không thể ăn nói bừa bãi, nếu không, nói không chừng người chết đầu tiên sẽ là mình, người trong hoàng cung, đều sáng suốt biết nói cái gì để thoát thân, nhìn thấy cái gì cũng coi như không, như vậy mới là cách bảo vệ tính mạng tốt nhất.
"Có cái gì thì nói cái đó? Không cần lo lắng? Nếu có người cung cấp manh mối hữu dụng, ta thưởng hai trăm lượng vàng. Cũng có thể ra khỏi cung."Tây Môn Lãnh Liệt nhìn bọn họ, sao lại không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì.
Trong những người quỳ gối ở dưới, lúc này mới có người khẽ ngẩng đầu lên nói:
"Vương, nô tài từng thấy Tôn công công xuất hiện ở ngự thiện phòng."
"Tôn công công? Hắn là ai vậy? Ở cung nào?"Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mày, hoàng cung nhiều thái giám như vậy, trừ Tiểu Lí Tử, hắn hoàn toàn không nhớ được người khác.
"Hắn là thái giám chưởng quản ngự dược phòng, lúc không có việc gì sẽ tới ngự thiện phòng, cho nên tất cả mọi người không xa lạ."Có người vội vàng trả lời.
"Người đâu, mang hắn tới đây."Tây Môn Lãnh Liệt phân phó nói.
"Vâng, vương."Một thị vệ xoay người rời đi.
"Các ngươi đều đứng sang một bên."Hắn lại phân phó.
"Cám ơn vương."Một đám người đứng dậy sau đó đứng ở một bên cúi đầu.
Nhưng rất nhanh thị vệ kia liền vội vàng chạy về, cung kính hồi bẩm nói:
"Vương, Tôn công công đã chết."
"Cái gì?"Nguyễn Nhược Khê chấn động, nhưng, lập tức liền hiểu được, giết người giệt khẩu, nhưng hành động thật nhanh, manh mối kia chẳng phải bị đứt sao.
"Chết như thế nào?"Tây Môn Lãnh Liệt rất bình tĩnh, hắn đã sớm nghĩ đến kết quả như vậy, nếu hắn ta còn sống, ngược lại làm cho người ta cảm giác kỳ quái.
"Là treo cổ trong phòng tự tử."Thị vệ lại hồi bẩm.
"Lập tức đi điều tra phòng hắn, không cho phép bỏ qua bất kì dấu vết gì để lại, càng phải điều tra rõ ràng, hắn bình thường thường xuyên lui tới đâu, gặp gỡ ai?"Tây Môn Lãnh Liệt lại phân phó nói.
"Vâng, vương."Thị vệ xoay người lại rời đi.
"Các ngươi đều đi xuống đi."Hắn dặn dò người ở ngự thiện phòng đang đứng ở một bên.
"Vâng, nô tài cáo lui."Người của ngự thiện phòng lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lui đi xuống, tính mạng cuối cùng có thể bảo vệ được.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nhìn hắn hỏi:
"Chàng cảm thấy có thể phát hiện manh mối gì ở trong phòng hắn sao?"Nàng cũng không ôm hy vọng, một khi đã là giết người diệt khẩu, còn có thể không xóa sạch chứng cứ sao?
"Không thể, hắn một khi đã quyết tâm tự sát, sẽ không để lại cái gì hữu dụng?"Tây Môn Lãnh Liệt khẳng định nói.
"Vậy sao chàng còn sai người đi kiểm tra?"Nguyễn Nhược Khê có chút tức giận, hắn có ý tứ gì? Ứng phó với nàng sao?
"Điều tra, chỉ là quá trình, thực chất không chứng tỏ không có kết quả, trong cung có người chết, cho dù cuối cùng không giải quyết được gì, tóm lại vẫn phải điều tra."Tây Môn Lãnh Liệt trả lời nói.
"Chàng không thực sự tra chuyện Thu Hồng bị đầu độc chết sao, chàng chỉ làm cho có phải không? Hay thực ra chàng đã biết ai là hung thủ?"Tâm Nguyễn Nhược Khê có chút lạnh, nhìn hắn hỏi, chẳng lẽ trái tim hắn cũng lãnh khốc như vậy.
"Nhược Khê, ta không biết ai là hung thủ, nhưng ta hay nàng, hay tất cả mọi người đều rất rõ ràng, về chuyện muốn độc chết nàng, nàng ngẫm lại xem, trong hoàng cung người dám trắng trợn như vậy, có thể có mấy người, còn có thể dùng hạc đỉnh hồng, đây là độc dược kịch độc, muốn mua chỉ sợ tốn không ít bạc, người bình thường muốn mua là có thể mua sao?"Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay nắm lây bả vai của nàng, đôi mắt nghiêm túc nói.
"Vậy tình nghi lớn nhất là Nhu phi cùng Như phi, trong hoàng cung chỉ sợ có hai nàng ấy, dám trắng trợn như vậy muốn giết chết ta, mà lại không hề cố kị thân phận huyết nô của ta, trừ các nàng, chỉ sợ không có người khác."Nguyễn Nhược Khê hận cắn chặt răng.
"Chứng cớ đâu?"Tây Môn Lãnh Liệt lại đột nhiên cười một chút nhìn nàng hỏi.
"Chứng cớ? Chuyện này không phải để chàng đi tìm sao, sao có thể hỏi ta?"Nguyễn Nhược Khê nao nao, hắn có ý tứ gì?
"Tìm?"Tây Môn Lãnh Liệt vừa cười, vừa nhìn nàng nói:
"Nhược Khê, không cần khờ dại như vậy, thứ nàng tìm thấy vĩnh viễn sẽ chỉ là một đám người chết, mà cuối cùng chỉ sợ là nàng không thể không buông tha, bởi vì nàng biết rõ hung thủ là ai, lại không có biện pháp gì, tìm không được một chút chứng cớ nào, chuyện này trong hoàng cung rất phổ biến."
"Nhưng chàng là vương, chàng cứ để các nàng tùy ý làm như vậy sao? Chàng cam tâm sao? Thế lực phía sau của các nàng lớn như vậy sao?"Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, trong lòng có chút rùng mình cùng thất vọng.
"Nhược Khê, có chuyện không phải không cam tâm thì có thể giải quyết, mà bây giờ ta phải nhẫn nại, bởi vì thời cơ còn chưa tới, cho nên ta không thể hành động thiếu suy nghĩ."Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng nói, kỳ thật hắn đang nói những điều trong lòng, hắn cũng thật bất đắc dĩ.
"Ta không muốn nghe, Thu Hồng là cung nữ, mạng của nàng trong mắt chàng không bằng một con con kiến, nhưng với ta không phải, trong mắt ta mạng của nàng, hay của chàng, hay ta đều quý giá như nhau, ta nhất định báo thù cho nàng, không thể để nàng ấy chết không rõ ràng không minh bạch."Nguyễn Nhược Khê có chút kích động quát, đẩy hắn ra.
"Nhược Khê, nàng bình tỉnh một chút."Tây Môn Lãnh Liệt cũng lớn tiếng quát, đôi mắt gắt gao khóa trụ nàng chất vấn:
"Nàng nói mạng của Thu Hồng quý như mạng của nàng sao, vậy mạng của người khác thì sao, mạng của Tôn công công thì sao, nàng có thể khẳng định là hắn tự sát sao? Hay nói không phải hắn bị uy hiếp sao? Nếu nàng cố ý muốn thay Thu Hồng báo thù, vậy ta nói cho nàng, có chết cũng chỉ là đám cung nữ thái giám vô tội, đến lúc đó, nàng nhẫn tâm sao? Vì Thu Hồng, lại giết nhiều người vô tội như vậy, cuối cùng hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Nàng có thể chịu nổi sao."
Nguyễn Nhược Khê rùng mình, vẫn đề này nàng không có nghĩ tới, nhưng nàng đã xem qua TV, nàng biết lời hắn nói không phải ngụy ngôn tùng thính (lên tiếng đe dọa) gì, mà là sự thật, chẳng qua, nàng thực sự để Thu Hồng vô tội chết như vậy sao?
"Nhược Khê, tin tưởng ta, cho ta thời gian, ta sẽ cho nàng một đáp án."Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay ôm lấy nàng, cho dù không phải vì nàng, hắn cũng nên ra tay, những ngày bị người khác hãm hại cũng nên chấm dứt .
Tất cả tức giận, tất cả oán hận, lập tức trở thành ủy khuất, nước mắt chảy xuống
"Nhưng Thu Hồng chết thật oan uổng, sao ta có thể trơ mắt nhìn nàng vô tội chết đi như vậy? Ta không cam lòng, ta không can tâm."
"Ta biết, ta biết."Tây Môn Lãnh Liệt ôm chặt nàng, đôi mắt lạnh như băng, tuy nhiên hắn thuyết phục nàng không truy cứu, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không truy cứu.
Biết rõ nàng là huyết nô, còn dám xuống tay, thật sự là không muốn sống, quan trọng hơn là, thiếu chút nữa phá hỏng kế hoạch của hắn, hắn không thể để người khác làm gì bất lợi với nàng, cho nên sẽ không buông tha người kia.